Kiếp trước, ta cứu người không thành, Thế tử Trịnh gia chẳng hề nhắc tới lời hứa nào, lại đổ hết tội lên đầu ta, một cô gái mồ côi.
“Phương pháp này,” ta làm bộ khó xử, “kỹ thuật hành châm phức tạp, không thể học trong một ngày. Chỉ e rằng quý nhân trong cung không chờ được?”
Lời vừa dứt, cả căn phòng im lặng như tờ.
Hầu gia, người vẫn giữ im lặng từ đầu, bất ngờ đập mạnh lên bàn, lớn tiếng: “Mau chuẩn bị, ta đích thân đưa Quân Nương vào cung!”
Nghe vậy, tim ta chấn động, đầu ngón tay khẽ run. Kiếp trước ta chưa từng bước chân vào hoàng cung.
Nhưng nếu ngày mai có thể vào cung thuận lợi, cứu được vị quý nhân kia, ta sẽ tìm được một tia hy vọng sống sót. Mối huyết hải thâm thù cũng có thể từ từ tính toán.
Ta cố nén bất an trong lòng, tự trấn an mình.
Khi mọi người rời đi, nha đầu Miểu Nhi mắt đỏ hoe vội vàng chạy vào, lập tức đóng chặt cửa sổ lại.
Lần cuối ta gặp nàng, nàng còn quỳ ở ngã tư đường đốt vàng mã cho ta, dặn ta đừng tiêu tiền bừa bãi. Nay gặp lại cố nhân, lòng ta chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, mũi cay xè.
Nhưng trong tâm khảm lại là một mảnh sáng rõ, cùng sự kiên định chưa từng có.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, lão Hầu gia cưỡi ngựa, Hầu phu nhân và ta mỗi người ngồi một cỗ xe ngựa tiến cung.
“Cô nương, đến nơi rồi.”
Người đánh xe là lão Dương, cách rèm xe lên tiếng gọi, nha đầu Miểu Nhi vội đưa tay đỡ ta xuống.
Cung quy nghiêm ngặt, chúng ta xuống xe ngựa cách cổng cung không xa, sau đó đi bộ đến cổng cung, rồi đổi sang đi kiệu.
Lễ nghi nhập cung quá gấp, không kịp chỉ dạy chi tiết, vừa xuống kiệu, Hầu phu nhân chỉ dặn dò ta cúi đầu đi sát theo sau, không được lên tiếng.
Men theo những bức tường cung sâu hun hút, ta lặng lẽ đi theo sau lưng Hầu phu nhân một quãng đường dài, cuối cùng dừng lại trước một sân nhỏ.
Ba năm trước, Trịnh Hi Nguyệt tiến cung, được phong làm Tu nghi. Nhưng vì nhà mẹ đẻ suy tàn, lại không có con nối dòng, nên nàng không được sủng ái.
Tuy vậy, điều đó cũng không ngăn được nàng phạm phải đại họa vào ngày hôm qua, nàng ta đã đắc tội với Tào Quý phi – người đang được ân sủng vô biên – nàng khiến Tào Quý phi kinh động, dẫn đến khó sinh.
Cả gia tộc Trịnh gia lâm vào cảnh nguy nan, đêm khuya vội vã mang tượng Quan Âm bằng bạch ngọc dài chừng bàn tay cùng một hộp trân châu Nam Hải của nhà ta "ký gửi" ở Trịnh phủ đem tặng cho An Vương phi. Nhờ đó, qua lời bẩm báo của ma ma thân tín bên cạnh An Vương phi, chúng ta mới có thể tiến cung.
Ma ma của An Vương phủ một mình tiến vào trong viện, những người khác đều lặng lẽ chờ bên ngoài.
Kiếp trước, ta hoàn toàn mù mịt trước mọi chuyện xảy ra trong cung.
Mãi đến khi bị kết tội và giam vào ngục, trước lúc chết, ta mới hiểu được phần nào đầu đuôi.
Một năm rưỡi trước, vị Tu nghi không quyền không thế này bỗng dưng như phát tài, bảo vật và ngân lượng cứ như nước chảy, nhờ đó mà nịnh bợ được đến tận cung Dao Hoa của Tào Quý phi.
Trịnh Tu nghi vốn định nhân lúc Tào Quý phi đang mang thai, thân thể bất tiện, tìm cách kiếm lợi.
Không ngờ, Quý phi chẳng mấy chốc đã sắp đến kỳ sinh, mà nàng lại không thể chiếm được lợi lộc gì. Nôn nóng, nàng cùng cung nữ trong cung Dao Hoa cãi cọ ầm ĩ, thậm chí còn ẩu đả trước mặt Tào Quý phi.
Quý phi bị kinh động, bụng bỗng đau dữ dội, bắt đầu có dấu hiệu khó sinh. Cung Dao Hoa náo loạn như một nồi cháo, không ai rảnh để ý đến Trịnh Tu nghi.
Lần này, Trịnh Tu nghi hiếm hoi có được chút đầu óc, trước cơn nguy nan, đem toàn bộ ngân lượng trong tay đi mua chuộc quan hệ, truyền tin tức về Hầu phủ Trịnh gia.
Thế là, từ trên xuống dưới ở Trịnh gia dùng mọi cách uy h.i.ế.p và dụ dỗ, ép ta giao ra linh dược gia truyền để cứu mạng Quý phi, cũng chính là cứu mạng Trịnh Hi Nguyệt và toàn bộ Trịnh phủ.
Ma ma của An Vương phủ chỉ vào thời gian một chén trà, một cung nữ vận áo váy màu xanh nhạt bước ra, đến trước kiệu của Hầu phu nhân nói vài câu.
Hầu phu nhân xuống kiệu, chúng ta theo chân vị cung nữ ấy tiến đến một viện khác.
Lúc này ta mới biết Trịnh Hi Nguyệt đang bị giam ở đây. Khi chúng ta bước vào, nàng ta đang cuống cuồng đi tới đi lui trong phòng.
“Mẫu thân!” Nhìn thấy chúng ta, nàng hét lớn rồi lao vào lòng Trịnh phu nhân, đầu đầy châu ngọc chưa kịp gỡ ra, lắc lư kêu leng keng.
Không ngờ An Vương phủ lại có thể thao túng cả trời cao. Trịnh Hi Nguyệt khiến Tào Quý phi sinh non, vậy mà vẫn có thể thông đường mở lối, giúp Trịnh phu nhân vào cung thăm con gái trước.
Chẳng trách kiếp trước chỉ có ta phải nhận tội chết, còn Trịnh Hi Nguyệt và toàn bộ Trịnh gia dưới sự bảo vệ của An Vương, đều thoát thân an toàn.