Hắn tròn mắt nhìn ta, như thể không tin vào tai mình.
"Đúng vậy." Ta gật đầu, nhắc lại: "Dù có xảy ra chuyện gì, mười năm…"
Ánh mắt ta dừng trên đôi mày thanh tú và dung nhan tuấn tú của hắn. Dưới ánh trăng, hắn anh tuấn đến mức khiến lòng ta nao nao, ta liền đổi lời: "Hai mươi năm đi. Từ giờ đến hai mươi năm sau, ngài đừng mặc bạch y, đây chính là ân báo mà ta mong muốn."
"Tại sao?"
"Bởi vì…" Ta chần chừ giây lát, rồi nói: "À, ngài mặc bạch y không đẹp."
"Lần trước cô nương gặp ta, Phương mỗ đâu có mặc bạch y. Đêm nay cũng vậy, sao lại nói ta mặc bạch y không đẹp?"
"Lần trước gặp?"
Ta mở to mắt ngạc nhiên. Đây là lời gì? Lẽ nào hắn cũng có ký ức của kiếp trước? Nhưng dù vậy, lúc ấy hắn là người, ta là hồn ma, hắn tuyệt đối không thể nhìn thấy hình dáng ta.
Có lẽ vẻ kinh ngạc của ta quá rõ ràng, khóe miệng Phương Trọng Diệp khẽ nhếch, ánh mắt mang theo ý cười: "Khi ta phụng chỉ trực đêm trong cung, lúc nào cũng chỉ thấy một mảng đen của những đỉnh đầu nô tài cúi thấp. Chỉ có đôi mắt của cô nương là chăm chăm nhìn ta. Sao hôm nay lại như chẳng nhớ gì?"
Thì ra hắn nói đến ngày ta vào cung… Ta nào biết ánh mắt của mình khi ấy lại rõ ràng đến vậy.
"À, nhớ, nhớ chứ…" Ta lúng túng đáp, cố tình mập mờ cho qua chuyện.
"Vậy sao lại nói ta mặc bạch y không đẹp?" Phương Trọng Diệp lại truy vấn, không chịu buông tha.
Ta cảm thấy tai mình nóng bừng. Nói dối quả thực khó khăn quá đỗi.
"Nhị công tử, chẳng lẽ ngài không muốn báo ân nữa sao?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy thì quyết định thế nhé." Ta đặt bình rượu xuống, khép cửa sổ lại.
Vào giờ Mão, phủ Tướng quân phái xe ngựa đưa ta đến Thái y viện.
Ta cố ý cùng Tôn thái y thảo luận về phương thuốc và pháp châm dùng ngày hôm trước, mượn cơ hội này để kéo gần khoảng cách với hắn.
Mấy ngày kế tiếp, ta luôn tìm cách đi theo Tôn thái y. Trong lòng không khỏi băn khoăn, nếu quả thực hắn chính là người năm xưa hại nhà họ Diệp ta, hẳn sẽ nhận ra thân phận ta và có ý đề phòng. Nhưng thái độ của hắn lại không hề khả nghi, ngay cả khi ta theo hắn đến Dược Cục để kiểm thuốc, hắn cũng không tỏ vẻ gì bài xích.
Dược Cục cách Thái y viện không xa, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt.
Thái y viện, nơi các Thái y ít nhiều đều có đôi phần ưa sạch sẽ, từ cách bài trí đến trật tự đều gọn gàng tề chỉnh, đâu ra đó.
Còn Dược Cục thì rộng rãi mà hỗn tạp, các loại dược liệu hoặc để trong hòm, hoặc chứa trong túi, chất đống trên những giá gỗ, dược sư và dược đồng qua lại bận rộn không ngừng.
Dọc hai bên dược đường là hàng loạt gian phòng nhỏ có kích thước đồng đều. Có phòng đóng kín cửa, có phòng mở toang, trên cửa treo bảng gỗ ghi rõ công dụng của từng phòng.
Ta theo sau Tôn thái y bước vào dược đường. Hắn bảo một dược đồng dẫn đi kiểm tra những lô bạch truật và tiên hạc thảo vừa mới nhập. Lợi dụng lúc không ai chú ý, ta lén lút đi sâu vào dãy phòng này.
Ta từng nghe ngóng, căn phòng ở tận cùng chính là phòng của Lý Dược Giám. Hôm nay hắn không có mặt, ta khó có cơ hội ở lại Dược Cục lâu, vì thế nhất định phải vào xem thử một phen.
Cửa phòng của Lý Dược Giám không khóa, ta khẽ đẩy cửa bước vào, quả nhiên không có ai trong đó.
Phòng không lớn, giữa phòng đặt một án thư, sát tường là một dãy giá gỗ chất đầy các loại mẫu dược liệu, liếc mắt là thấy rõ.
Phía bên trong giá gỗ có một tủ thấp, ta tiến lại gần xem, cửa tủ khóa chặt, không kéo ra được. Nhưng kéo thử liền thấy hở ra một khe nhỏ, ta ghé mắt nhìn qua khe hở, bên trong tối om, chỉ có một vật đặt nghiêng, mép sáng lên trong ánh sáng hắt vào, trông rất giống ‘Ngọc thố giã dược’ của nhà ta.
Lòng ta bỗng chấn động, muốn cạy khóa tủ để mở ra xem rõ hơn.
Bỗng nghe bên ngoài có tiếng người đang tới gần, ta đành vội vàng bỏ dở, ngó quanh tìm chỗ ẩn thân, nhưng bốn phía trống trơn. Chỉ còn cách rút then cửa sổ, đẩy nhẹ ra định trèo ra ngoài.
Vừa đẩy cửa, ta giật mình vì thấy một người đứng ngay trước mắt. Ta kinh hãi đến mức suýt kêu thành tiếng.
Người ấy là nhị công tử của phủ Tướng quân, Phương Trọng Diệp.
Hắn nhanh tay bịt chặt miệng ta, một tay khác giữ lấy thắt lưng bộ y phục nam trang của ta, nhấc ta qua cửa sổ, dùng vai đóng lại, rồi kéo ta đi về phía một cái đình nghỉ chân sau Dược Cục.
Hắn đặt ta ngồi xuống ghế đá, ta vẫn chưa hoàn hồn.
"Cô nương muốn tìm gì thế?" Hắn hạ giọng hỏi.
Ta không đáp. Chính ta cũng chẳng rõ có thể tìm thấy gì, mà cho dù biết, ta cũng không thể nói cho hắn.
"Phải chăng cô nương muốn tìm chứng cứ lật lại vụ án của nhà họ Diệp?" Hắn lại hỏi.
Ta kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngài điều tra ta sao?"
"Ta cần phải biết tại sao cô nương không cho ta mặc bạch y." Hắn ngồi xuống đối diện, thản nhiên nói.
"Vậy ngài đã biết chưa?"
"Vẫn chưa." Hắn đưa tay gãi đầu, cười ngượng ngùng.