Diệp Quân Nương - Gian Gian Thỏ Tử

Chương 14

Nhìn mái tóc đen nhánh, dày mượt được buộc gọn gàng của hắn, ta bất giác nhớ đến dáng vẻ đầu tóc rối bù, cả người như cái xác khô ở kiếp trước của hắn trong phủ Công chúa.

Ta thở dài, thay đổi ý định.

"Trong tủ ở căn phòng vừa rồi có một vật làm bằng ngọc, trông rất giống ‘Ngọc thố giã dược’ của nhà ta. Nhị công tử có thể không kinh động đến ai mà lấy nó ra giúp ta không?"

"Nàng đợi ở đây, đừng đi đâu."

Phương Trọng Diệp dặn dò một câu rồi đứng dậy rời đi.

Chưa đến nửa chén trà, hắn ôm một vật trong lòng trở về, đặt lên bàn đá.

Ta nhặt lên, dùng tay sờ vào đáy ngọc thố, quả nhiên có một chữ "Diệp" nhỏ khắc ở đó.

Một dòng lạnh buốt tràn ra từ đôi mắt, nhưng khi ta đưa tay lên lau mặt, không thấy nước mắt đâu cả.

Phương Trọng Diệp ngồi bên cạnh ta một lúc, rồi cầm lấy ngọc thố ngắm nhìn, chợt nói: "Đây là vật của nhà họ Diệp sao? Chuyện này để ta giúp cô nương lo liệu."

Mười ngày sau.

Phương Trọng Diệp tìm được một loạt chứng cứ và đem đến trước mặt ta.

Đó là danh sách Xương Viễn Hầu phủ mua số lượng lớn vỏ cây hương gia bì cách đây một năm rưỡi, sau đó chúng giao cho Lý Dược Giám, cùng với bằng chứng tặng hắn một hòm ngọc ngà châu báu và một hòm dược liệu quý hiếm, tất cả đều là tài vật thuộc về nhà họ Diệp.

Ta vốn dĩ nghi ngờ Tôn thái y cấu kết cùng Xương Viễn Hầu hãm hại nhà ta. Nhưng không ngờ, kẻ thực sự thông đồng với Hầu phủ lại chính là Lý Dược Giám – một kẻ không mấy tiếng tăm, quyền thế chẳng đáng kể!

Loại người như hắn, không biết đã làm chuyện như vậy bao nhiêu lần, phá hủy bao nhiêu gia đình, hoàn toàn chẳng xem những thường dân như chúng ta ra gì.



Hắn ngang nhiên trưng bày những thứ cướp đoạt được trong tủ, không chút e dè, tựa như chắc chắn chẳng ai dám vạch trần.

Lòng ta như bị d.a.o nhọn cứa qua từng mảnh.

“Nàng định làm gì?" Phương Trọng Diệp hỏi.

"Đến Đại Lý Tự gõ trống kêu oan." Ta đáp, ánh mắt sắc lạnh, không chút do dự.

Khoảnh khắc này, ta đã chờ đợi suốt hai kiếp người. Ta không chỉ muốn Xương Viễn Hầu phủ và Lý Dược Giám lấy mạng đền mạng, đoạt lại những thứ vốn thuộc về nhà họ Diệp, mà còn phải rửa sạch nỗi oan khuất của gia tộc, trả lại thanh danh cho tổ tiên.

Phương Trọng Diệp nhíu mày: "Gõ trống kêu oan sẽ bị phạt hai mươi roi."

Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy lo lắng: "Cô nương không chịu nổi đâu."

"Chỉ cần không chết, ta chịu được."

So với nỗi đau mất người thân mà ta đã gánh chịu suốt hai kiếp, chút khổ sở xác thịt này chẳng đáng là gì.

"Để ta giúp cô nương." Phương Trọng Diệp nói.

Ta lắc đầu: "Không cần. Nhị công tử đã giúp ta vượt qua khó khăn lớn nhất. Những việc còn lại, ta tự mình làm được."

"Không gì sánh được với ơn cứu mạng." Hắn kiên định nhìn ta, ánh mắt sáng rực như sao.

Trong khoảnh khắc ấy, ta thoáng ngẩn ngơ, ngỡ rằng hắn đã nhớ lại chuyện kiếp trước, khi ta lấy linh hồn mình bầu bạn và trợ giúp cho hắn.



"Cô nương đã cứu trưởng tẩu, cháu trai và cháu gái của ta." Hắn chậm rãi nói.

"Huynh trưởng mới mất chưa bao lâu. Nếu ba mẹ con họ xảy ra chuyện, với thương thế của phụ thân ta, nỗi đau này e rằng ông không chịu nổi. Phủ Tướng quân nợ cô nương bốn mạng người."

Hắn không cho ta cơ hội phản bác, liền mang theo toàn bộ chứng cứ rời đi. Ngày hôm sau, đích thân hắn dâng chứng cứ lên Đại Lý Tự.

Dưới uy danh của phủ Tướng quân, vụ án oan của nhà họ Diệp được đưa ra xét xử lại.



"Quân Nương." Trịnh phu nhân ngồi bên cạnh ta, dùng khăn lụa lau nước mắt, vừa khóc vừa than: "Ta nào ngờ nhị thúc lại tham lam đến mức ấy, làm ra chuyện ác độc như vậy. Thật đáng hận vì ta cùng Hầu gia chẳng hay biết gì, một chút sơ suất mà hại c.h.ế.t phụ mẫu, ông bà của con."

Ta lạnh lùng nhìn bà, để mặc bà tự mình diễn một vở độc thoại.

Ta vốn biết Hầu phủ vô sỉ, nhưng không ngờ lại vô sỉ đến mức này.

Đại Lý Tự đã tái thẩm vụ án nhà họ Diệp bị vu oan trộn lẫn hương gia bì với địa cốt bì trong dược liệu. Sau khi tìm lại nhân chứng và vật chứng, cuối cùng kết luận nhà họ Diệp vô tội, phán quyết hoàn trả toàn bộ tài sản đã bị tịch biên.

Xương Viễn Hầu phủ cùng Lý Dược Giám phạm tội vu cáo và hãm hại người khác, bị tống giam, chủ mưu chịu tử hình, đợi mùa thu xử trảm.

Bằng chứng đã rõ ràng, nhưng Hầu gia và Trịnh phu nhân vẫn có thể đẩy toàn bộ tội lỗi lên đầu nhị phòng để thoát tội.

Người chịu trách nhiệm thu mua dược liệu, đổi rương thuốc và đem tài vật hối lộ Lý Dược Giám năm xưa, quả thực là đệ đệ ruột của Hầu gia.

Mọi chuyện trong phủ đều do nhị phòng xử lý, Xương Viễn Hầu thân mang tước vị, đương nhiên không trực tiếp tham gia vào những chuyện nhỏ nhặt này.

Nhưng không có sự chỉ đạo của Hầu gia, một nhị phòng không chức không quyền, sao có thể làm ra chuyện cướp đoạt tài vật và hại c.h.ế.t người khác như thế?
Bình Luận (0)
Comment