Ta siết chặt nắm tay, móng tay đ.â.m sâu vào da thịt mà chẳng cảm thấy đau đớn.
Ta không cam lòng. Đây không phải là kết quả mà ta mong muốn!
Trịnh phu nhân khóc một hồi, thấy ta chỉ ngồi lạnh lùng, nét mặt không đổi, liền dừng lại.
"Quân Nương, nhị phòng làm ra chuyện tày trời này, Hầu gia đã nói rồi, dù là cốt nhục tình thân, cũng tuyệt đối không bao che dung túng."
Bà muốn cầm lấy tay ta, nhưng ta khéo léo né tránh, chỉ đưa tay lên nhấc chén trà trên bàn.
Trịnh phu nhân thở dài, nói tiếp: "Quân Nương, ta biết trong lòng con chắc chắn oán ta và Hầu gia. Nhưng con yên tâm, từ nay về sau, con chính là Thế tử phu nhân của phủ này. Chờ Hi Lâm kế thừa tước vị, con sẽ trở thành phu nhân của Xương Viễn Hầu."
"Ta cùng Hầu gia sẽ làm chỗ dựa cho con, để cả kinh thành không ai dám coi thường con."
"Phu nhân." Ta đặt chén trà xuống, giọng bình thản: "Không nói đến việc ngày ấy phu nhân từng nói, hôn ước này chỉ là lời nói đùa.”
"Chỉ riêng việc Hầu phủ hại nhà họ Diệp ta tan cửa nát nhà, làm sao ta có thể bước vào cửa Hầu phủ, gọi Hầu gia và phu nhân một tiếng phụ mẫu, gọi nhị lão gia là nhị thúc được?"
Trịnh phu nhân gượng cười, nói: "Ngày ấy ta giận quá nên lỡ lời, Quân Nương sao lại coi là thật? Khi lâm chung, mẫu thân con đã phó thác con cho ta, lập hôn ước với Hi Lâm, sao ta dám trái ý người đã khuất?"
"Nếu mẫu thân ta biết, năm xưa tìm đến phu nhân chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp, e rằng dưới suối vàng người vẫn còn hối hận và căm hận lắm. Phu nhân trong hơn một năm nay, chưa từng mộng thấy mẫu thân ta đến đòi mạng sao?"
Nghe ta nói vậy, sắc mặt Trịnh phu nhân lập tức tái nhợt, môi khẽ run rẩy.
"Diệp cô nương," Lữ ma ma vội lên tiếng: "Cô nương không nên suy nghĩ như thế. Phu nhân đối đãi với mẫu thân cô và cô, thật lòng như m.ó.c t.i.m móc ruột ra.”
"Thế tử là đích trưởng tử của Hầu phủ, tôn quý vô song. Một cô nương xuất thân thương hộ, lại là cô nhi, thế mà phu nhân vừa nói kết thân liền định hôn ước, còn gì thiệt thòi hơn nữa?"
Ta đứng dậy, dùng khăn lụa phủi nhẹ nếp nhăn trên vạt áo, dứt khoát xé bỏ mọi vỏ bọc: "Các người không cần phải lừa gạt ta nữa. Trịnh Hi Lâm ngày đêm mơ tưởng đến Vĩnh Gia Quận chúa, e rằng đến mèo hoàng chó hoang trên khắp kinh thành cũng đều biết hắn sẽ không cưới ta."
"Quý phi đã triệu ta ngày mai vào cung, nghe nói muốn trả lại số tài sản của nhà họ Diệp bị sung công trước đây. Dinh thự của nhà ta trong kinh tuy không lớn, nhưng chút của hồi môn này vẫn có chỗ để đặt."
"Còn đây là tám trăm lượng bạc." Ta lấy tờ giấy vay nợ do Trịnh Hi Lâm viết ra hôm đó, phẩy qua trước mặt Trịnh phu nhân.
"Ngày ấy, giấy nợ này là do Thế tử đích thân viết, các công tử quyền quý đều chứng kiến. Phu nhân nhân lúc trời chưa tối, cũng nên sớm trả lại hết đi!"
"Bên cạnh Quý phi có Tiền ma ma, người giỏi quản lý tài vật, hôm đó phu nhân cũng đã được lĩnh giáo rồi. Ngày mai ta còn phải mạo muội nhờ ma ma thêm lần nữa."
"À, Lữ ma ma, bà đảm đang tháo vát, tối nay làm phiền bà giúp phu nhân chuẩn bị sẵn sàng. Nếu chưa đủ thì trước khi mặt trời lặn, nhanh chóng đi vay mượn. Đừng để ngày mai khiến Tiền ma ma phải chờ lâu."
Trịnh phu nhân nghe ta nhắc đến Vĩnh Gia Quận chúa, lại nói sẽ mang theo hồi môn và tài vật rời khỏi, sắc mặt xanh tím, đứng lên rồi lại ngồi xuống, bàn tay siết chặt khăn lụa, gân xanh nổi rõ.
Ta không nhìn lại Trịnh phu nhân nữa, lòng chỉ nghĩ rằng, ngày tháng tốt đẹp của Trịnh Hi Nguyệt cũng đến hồi kết thúc.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ta đi thẳng đến nhị phòng.
Nhị phòng lúc này bao trùm trong không khí ảm đạm. Nhị phu nhân nằm bệnh trên giường, con trai nhỏ khóc lóc không ngừng bên cạnh. Trong sân, nhị tiểu thư Trịnh Hi Lan đang đứng lau nước mắt.
Thấy ta đến, Trịnh Hi Lan liền òa khóc, lao đến muốn cấu xé ta, miệng không ngừng khóc gào: "Ngươi đến đây làm gì? Phụ thân ta đã bị ngươi hại vào đại lao, bị định tội chết, ngươi còn mặt mũi đến gặp mẫu thân ta sao?"
"Ta đâu phải đến gặp nhị phu nhân."
Ta đẩy nhẹ nàng ta ra, chậm rãi nói: "Phụ thân ngươi vào đại lao cũng không phải do ta hại. Là ai đẩy ông ấy ra gánh tội, cả kinh thành đều biết rõ. Ngươi lớn bằng từng này rồi, lẽ nào chút lý lẽ ấy cũng không nhìn thấu?"
Dĩ nhiên Trịnh Hi Lan hiểu rõ đó là chủ ý của Hầu gia, nhưng nàng nào dám chỉ trích Hầu gia, chỉ có thể trút giận lên đầu ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như con cá nóc, đôi mắt trừng trừng nhìn ta đầy oán hận.
Ta rút từ búi tóc ra một cây trâm điểm ngọc khảm kim, đưa tới trước mặt nàng.
"Thấy đẹp không? Đây là trâm Hoàng thượng ban thưởng cho ta sau khi ta cứu được Quý phi và tiểu Hoàng tử trong cung. Những đồ trang sức như thế này, ta có cả một hòm, trong cung càng chẳng thiếu, đâu phải vật hiếm lạ gì."