Điều Hương - Bắc Nhất Thất

Chương 1

Chương 1

 

"Một ly Kim Phỉ Sĩ."

 

Lương Chiết ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy bar, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tấm menu đã cũ. Ánh đèn vàng hắt xuống, phủ lên giọng nói trầm khàn của anh một tầng cô đơn khó tả.

 

Người pha chế ngước lên, hỏi: "Anh dùng nhiều đá chứ?"

 

Lương Chiết khẽ nhếch môi cười nhạt: "Vẫn như cũ thôi."

 

Nói rồi, anh đẩy nhẹ menu về phía trước. Cùng lúc đó, cổ tay áo sơ mi trắng hơi xắn lên, để lộ hình xăm nơi cổ tay, như ẩn như hiện trong bóng tối.

 

Người pha chế liếc nhanh qua hình xăm, đôi tay vẫn thoăn thoắt lắc đều chiếc bình cocktail: "Hôm nay không gọi 'Thiên Mã' sao, anh Lương?"

 

"Hơi nặng đô." Lương Chiết khẽ cười, ánh mắt lười biếng, "Không hợp gu lắm."

 

Người pha chế gật đầu, không hỏi thêm, chỉ đáp: "Xin chờ mười phút."

 

Trong không gian dịu tối, tiếng đàn guitar vang lên, hòa cùng tiếng leng keng khe khẽ của những viên đá va vào thành ly.

 

Nhận lấy ly Kim Phỉ Sĩ, Lương Chiết chọn một góc khuất không xa quầy bar, chống cằm, ánh mắt mơ màng dõi theo sân khấu nhỏ, nơi ban nhạc đang say sưa với những giai điệu du dương.

 

Senza Amore

 

Một bản tình ca Ý xưa cũ, càng nghe lâu càng thấm thía.

 

Đúng lúc này, từ phía sau vang lên một tiếng "Á!", có người cất giọng gọi lớn: "Lương tổng!"

 

Lương Chiết không quay đầu, chỉ khẽ "ừ" một tiếng đáp lại.

 

"Lạnh nhạt thế anh." Người nọ không chút khách khí kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống, "Anh em cổ động đang trên đường tới cả rồi, chỉ chờ Lương tổng khui champagne thôi đấy."

 

Hôm nay là ngày khai trương tiệm xăm mới của Lương Chiết. Sau gần mười năm miệt mài với nghề xăm, cuối cùng ở tuổi gần ba mươi, anh cũng có chút thành tựu, cùng mấy người anh em hùn vốn mở một tiệm xăm nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh, đậm chất nghệ thuật, ở ngay vị trí dễ nhìn thấy nhất nơi ngã rẽ.

 

Mặt bằng khá ổn, thoáng đãng và yên tĩnh hơn hẳn khu dân cư ồn ào trước đây.

 

"Giang Thuận." Lương Chiết lên tiếng, "Sau này đừng có gọi Lương tổng nữa, nghe khách sáo quá."

 

"Khiêm tốn làm gì chứ." Giang Thuận liếc xéo anh một cái, búng tay gọi người pha chế: "Cho tôi xin một ly..." Hắn quay sang hỏi Lương Chiết, "...anh dùng gì?"

 

Lương Chiết đáp: "Kim Phỉ Sĩ."

 

Giang Thuận nghe xong như nghe được chuyện gì buồn cười: "Vẫn còn giữ mình ghê."

 

"Trở về với những điều cơ bản." Lương Chiết cúi đầu châm một điếu thuốc, tiện tay ném cho Giang Thuận một điếu.

 

Marlboro đen.

 

Khói thuốc nồng đậm, dạo này trở thành "người tình" mới của Lương Chiết.

 

Dù Lương Chiết không thuộc tuýp người thô lỗ, mà ngược lại, anh sở hữu một vẻ ngoài tinh tế, điển trai, không ít cô gái không rõ xu hướng tính dục của anh vẫn âm thầm ngưỡng mộ. Nhưng nói gì thì nói, tính cách của anh vô cùng thẳng thắn, mạnh mẽ, chẳng có chút gì gọi là "bình hoa di động".

 

Việc mở tiệm xăm cũng là một quyết định nhanh gọn như vậy.

 

Khi Lương Chiết quyết định mở thêm chi nhánh, Giang Thuận lập tức đi theo anh. Chỉ vừa nhìn qua địa điểm này, người môi giới còn chưa kịp ba hoa, Lương Chiết đã trực tiếp cảm thấy ưng ý.

 

Bàn bạc hợp đồng, ký kết, tất cả diễn ra trong chớp mắt, chẳng hề do dự.

 

Theo lời Giang Thuận, Lương Chiết giống như một con sói hoang, không thích bị gò bó, mà có muốn quản cũng chẳng nổi.

 

Những lời này khi ấy Lương Chiết nghe được còn bật cười chế nhạo cậu ta, nói cả đời này anh chỉ có thể đi trói buộc người khác, sao có thể bị người khác thuần phục được.

 

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, một người mạnh mẽ như anh, trải qua bao nhiêu năm thăng trầm, chuyện tình cảm hay công việc cũng vậy, chẳng ai dám lên tiếng can ngăn hay góp ý.

 

Sói hoang, một khi đã quen với tự do thì khó lòng quay đầu.

 

Lương Chiết nhẹ nhàng nhả ra một làn khói trắng.

 

Khói thuốc mờ ảo bao quanh gương mặt góc cạnh, điển trai của anh. Cùng lúc đó, tiếng ồn ào náo nhiệt từ ngoài cửa vọng vào, một nhóm anh em đúng giờ kéo đến chúc mừng.

 

"Anh Lương em tới rồi! Tối nay phải quẩy tới bến!" Một người mặc sơ mi đen, đầu trọc lóc vừa bước vào đã gào lên, "Không say không về!"

 

Giang Thuận nghe vậy liền phấn khích hưởng ứng.

 

"Trần Vạn, mấy câu này anh nhớ hết đấy, lần này thẻ nào mật mã bao nhiêu?"

 

"Anh Chiết muốn thẻ nào thì thẻ đó." Trần Vạn vỗ vai Giang Thuận và một người anh em khác, kéo ghế ngồi xuống, "Đừng nói mấy chuyện đó, cả người em đều là của anh Chiết, sai bảo tùy ý."

 

"Thôi đi, giữ lại mà dùng." Lương Chiết khẽ cười, rồi cùng bọn họ trêu đùa ồn ào.

 

Một nhóm đàn ông trưởng thành, hơi men vào người liền trở nên vô tư, có thể làm náo loạn cả một góc quán bar.

 

Lương Chiết dựa lưng vào chiếc sofa dài, vừa nghe tiếng hò hét, vừa hút thuốc, nâng ly rượu lên nhưng không uống, chỉ khẽ lắc nhẹ cho những viên đá va vào nhau.

 

Thật ra anh nghĩ, mọi thứ rồi sẽ trở về với những điều cơ bản nhất. Sự thoải mái, thư thái này giống như chính tiệm xăm mới mà anh vừa đặt những viên gạch đầu tiên.

 

Nhưng hôm nay, Lương Chiết không còn hứng thú với những cuộc vui thâu đêm như trước. Trần Vạn thì đã ngà ngà say, bị Giang Thuận túm lại hỏi đủ thứ chuyện riêng tư.

 

Vòng vo một hồi, câu chuyện lại xoay quanh chuyện tình cảm.

 

Nghe Giang Thuận kể, Trần Vạn mới quen một người, đúng là đang trong giai đoạn mặn nồng, quấn quýt không rời.

 

"Anh Chiết bao giờ mới tìm được một người đây?" Trần Vạn đã khá say, cầm một chiếc ly rỗng chạm cốc với Lương Chiết, "Trong tiệm người ta có đôi có cặp hết rồi, chỉ thiếu mỗi anh thôi."

 

Lương Chiết cầm bình rượu rót thêm cho hắn một chút: "Chủ nghĩa độc thân, không yêu đương."

 

"Sao lại nói thế được." Trần Vạn cãi lại, "Đó là chưa gặp được người vừa mắt thôi. Anh Chiết mà yêu vào, chắc chắn phải oanh oanh liệt liệt."

 

Lương Chiết nghe vậy không đáp, chỉ khẽ mỉm cười.

 

Khi anh không cười, gương mặt mang theo vẻ phong trần, lạnh lùng như một con sói cô độc trên đỉnh núi cao. Nhưng chỉ cần một nụ cười khẽ, cái vẻ ngông cuồng, phóng khoáng lại lập tức trở về.

 

Kim Phỉ Sĩ vẫn là quá nhạt nhẽo.

 

Lương Chiết nghĩ thầm.

 

Sau khi cùng nhóm anh em ồn ào một lúc, Lương Chiết liền chuyển sang ngồi ở bàn A9, búng tay gọi thêm một ly Vodka.

 

Dưới ánh đèn dịu tối, anh lơ đãng nghe ca sĩ hát, từ những bản tình ca Ý da diết chuyển sang những giai điệu Tây Ban Nha sôi động, rồi lại về với những khúc dân ca quen thuộc. Không biết bao lâu trôi qua, anh nghe thấy cách đó không xa có người cất giọng gọi bartender, gọi một ly Kim Phỉ Sĩ.

 

Theo tiếng gọi ấy, Lương Chiết khẽ nghiêng đầu nhìn sang.

 

Anh thấy ở vị trí cách ba bàn, có người vừa đến bàn A6.

 

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao ráo, mái tóc được vuốt keo gọn gàng. Chỉ một động tác đặt nhẹ menu xuống bàn thôi cũng toát lên vẻ trầm ổn, nội liễm.

 

Ánh mắt Lương Chiết lướt nhanh qua người đàn ông kia vài giây, không nói gì.

 

Thu hồi tầm mắt, anh tiếp tục im lặng uống cạn ly rượu.

 

Đến khi hai ly Vodka đã vơi đi, hơi men bắt đầu ngấm, Lương Chiết mới khẽ nheo mắt. Trong cơn chếnh choáng, anh đứng dậy cầm bao thuốc đi ra ngoài, muốn hít chút gió đêm.

 

Vừa bước ra khỏi quán bar, Lương Chiết còn chưa kịp châm thuốc, cánh cửa lại bị đẩy ra.

 

Ngước mắt lên, anh thấy chính là người đàn ông vừa nãy.

 

Lúc này ở ngoài quán bar, ngoài việc đốt một điếu thuốc, chẳng còn gì khác để làm.

 

Lương Chiết khẽ cười, cất giọng trầm khàn: "Hút thuốc không?"

 

Thấy ánh mắt đối phương hướng về mình, anh lật mở bao thuốc, chìa một điếu cho hắn: "Marlboro đen, không biết anh có quen không."

 

"Cảm ơn." Giọng người đàn ông rất khẽ, trầm ấm như tiếng đàn cello trong đêm tối. Hắn nhận lấy điếu thuốc, tự mình châm lửa, không dùng đến chiếc bật lửa Lương Chiết đưa.

 

Lương Chiết hơi nheo mắt.

 

Thú vị thật.

 

Hai người im lặng đứng cạnh nhau, dựa vào lan can, lặng lẽ nhìn những đốm lửa nhỏ dần tàn.

 

Đến khi đứng gần hơn, Lương Chiết mới cảm nhận được mùi hương thoang thoảng trên người đối phương.

 

Hương tuyết tùng hòa lẫn chút xạ hương nhàn nhạt.

 

Một mùi hương dễ chịu, rất hợp với vẻ lạnh lùng của hắn.

 

Lương Chiết khẽ nhếch môi, cảm thấy có chút hứng thú.

 

"Còn muốn hút nữa không?"

 

"Tôi có rồi."

 

"Vậy được, anh cứ hút đi." Lương Chiết búng tay, ý bảo quay trở vào trong.

 

Lúc Lương Chiết bước vào cửa, vừa hay gặp hai cô gái trẻ vừa gọi đồ uống xong. Thấy ánh mắt các cô vẫn không rời khỏi mình, anh khẽ cười, không để tâm.

 

Nói thế nào nhỉ, cái nghề của anh không dựa vào ngoại hình để kiếm sống, bản thân anh cũng chẳng mấy quan trọng chuyện đó. Nhưng những cô gái hâm mộ tìm đến cũng không ít, trên mạng cũng có chút tiếng tăm.

 

Theo lời Giang Thuận, ngoài tay nghề xăm ra, vẻ ngoài của Lương Chiết cũng có thể coi là một điểm cộng cho việc quảng bá.

 

Lương Chiết thật sự không có hứng thú với những chuyện đó, mặc kệ Giang Thuận muốn làm gì thì làm.

 

Lúc này Trần Vạn và những người khác đang chơi phi tiêu, thấy Lương Chiết trở lại, vội vàng mời chào: "Anh Chiết, lại đây chơi một ván đi anh."

 

"Mọi người chơi đi." Lương Chiết ném bao thuốc lên bàn, "Anh đi thanh toán trước đã."

 

Đến giờ này, khách trong quán bar mới bắt đầu đông lên.

 

Không ít người qua lại cầm ly rượu, cũng có người yêu cầu ban nhạc chơi những bài hát yêu thích. Nhưng ánh mắt Lương Chiết vẫn vô thức hướng về phía cửa, dường như chỉ cần nhìn cánh cửa thôi, anh cũng có thể hình dung ra dáng vẻ người đàn ông kia.

 

"Cho tôi số bàn trước đi." Cậu nhân viên quầy bar kéo Lương Chiết về với thực tại, "Để tôi in hóa đơn rồi trả lại tiền thừa cho anh."

 

Lương Chiết đẩy nhẹ tờ giấy nhỏ về phía trước: "Bàn A6."

 

"Nhưng hóa đơn trên tay anh là bàn A9 và A10."

 

Lương Chiết khẽ cười: "Tôi biết, thanh toán trước cho bàn bên cạnh kia, cái người chỉ gọi một ly Kim Phỉ Sĩ ấy."

 

"Rồi." Cậu nhân viên quầy bar đóng máy tính tiền, nhưng chỉ vừa nhấp chuột mở màn hình, liền kêu lên: "Không khớp!"

 

"Sao vậy?"

 

"Vừa nãy khách bàn A6 qua thanh toán rồi, cách đây mười phút." Cậu nhân viên nói, "Ngoài ra, anh ấy còn trả tiền cho cả bàn A9 nữa."

 

Lương Chiết khựng lại một chút.

 

Ánh mắt anh lướt qua những cặp đôi nam nữ đang vui vẻ ồn ào, rồi dừng lại ở người đàn ông vừa hút xong điếu thuốc. Một lát sau, anh khẽ vuốt cằm suy nghĩ.

 

Giang Thuận và Trần Vạn rõ ràng đã say bí tỉ, hơi men bốc lên, liên tục chơi oẳn tù tì và phi tiêu. Lương Chiết bất đắc dĩ trở thành bartender, bưng nước ấm đến, bản thân cũng mang theo hai ly, đầy ắp đá.

 

"Cảm ơn, mời tôi rượu à?" Lương Chiết không chút khách khí ngồi xuống đối diện người đàn ông, đặt hai ly nước đá lên bàn, "Nghe nhạc không? Tôi mời."

 

Không khí quán bar khá dễ chịu, ánh sáng dịu nhẹ và âm nhạc du dương. Lúc anh nói, xung quanh vẫn có vài người qua lại, không có vẻ gì quá đột ngột.

 

Người đàn ông không nói gì, ngón tay khẽ vuốt vành ly, không biết đang suy nghĩ điều gì.

 

Lương Chiết khẽ cười: "Đừng hiểu lầm, không phải ý đó đâu."

 

"Tôi biết." Người đàn ông thả thêm một viên đá vào ly thủy tinh.

 

Lương Chiết nhìn thẳng vào mắt hắn một cái: "Không chọn bài hát à? Vậy hay là tôi mời thêm một ly nữa nhé? Hoặc là..."

 

Anh dừng lại một giây, rồi cười nói: "Cái khác cũng được."

 

Người đàn ông vẫn im lặng, lúc này quyển danh sách ài hát vẫn nằm trong tay Lương Chiết. Một lúc sau, người đàn ông duỗi tay nhận lấy: "Còn gì nữa không?"

 

Lương Chiết đáp: "Xăm mình."

 

"Đến tiệm tôi đi, tôi xăm miễn phí cho anh coi như quà làm quen." Lương Chiết nhấp một ngụm nước đá, đưa danh thiếp cho hắn, "Cứ nói là bạn của Lương Chiết."

 

Lúc nói câu này, ánh mắt Lương Chiết vẫn không rời khỏi người đối diện.

 

Không vì gì cả, đơn thuần chỉ là thấy đẹp.

 

Mái tóc đen được vuốt ngược gọn gàng, đôi môi mỏng khẽ mím lại thành một đường thẳng, bên khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

 

Gợi cảm, lại mang theo vài phần đứng đắn.

 

"Lúc đó cứ nói với bọn họ, nếu không muốn xăm thì bảo bạn anh đến vẽ henna cũng được." Lương Chiết luôn chủ động trong lời nói, mang theo chút bá đạo, "Coi như làm quen, kết bạn nhé."

 

Vừa dứt lời, người đàn ông trước mặt ngước mắt lên.

 

Lương Chiết trực tiếp chạm phải ánh mắt hắn.

 

Ánh đèn quán bar hắt lên hàng mi dài của đối phương, phủ một lớp màu vàng nhàn nhạt.

 

Hai người nhìn nhau một lát. Vài giây sau, Lương Chiết khẽ cười, vươn tay nhẹ nhàng kéo quyển danh sách bài hát khỏi tay người đàn ông.

 

Hơi men đã ngấm thật rồi, nhìn vào đôi mắt kia, anh chẳng còn chút e ngại nào nữa.

 

Mà đối phương cũng chỉ khẽ nheo mắt, mặc kệ Lương Chiết trêu chọc. Nhưng ngay khoảnh khắc Lương Chiết rút quyển danh sách ra, hắn dường như muốn níu giữ điều gì đó, khẽ nắm chặt góc trang giấy.

 

Khoảng cách giữa hai người bỗng dưng trở nên gần hơn.

 

"Tôi đã cho anh xem hết rồi đấy, không cho tôi biết tên thì không ổn đâu nhé." Khóe mắt Lương Chiết vẫn vương ý cười, khi chóp mũi hai người gần như chạm nhau, không hiểu sao giọng anh khẽ khàn đi, "Anh tên gì?"

Bình Luận (0)
Comment