Điều Hương - Bắc Nhất Thất

Chương 2

Chương 2

 

Người đàn ông trước mặt ngước mắt lên.

 

Lương Chiết trực tiếp chạm phải ánh mắt hắn.

 

Ánh đèn quán bar hắt lên hàng mi dài của đối phương, phủ một lớp màu hồng nhạt.

 

"Lục Thanh." Giọng hắn trầm thấp dễ nghe, lẫn trong tiếng ồn ào của quán bar, đến cuối cùng, ngoài cái tên ấy ra, Lương Chiết dường như chẳng còn nghe thấy gì khác.

 

Với cái tên này, Lương Chiết không cảm thấy xa lạ, chỉ mơ hồ cảm thấy đã từng nghe ở đâu đó.

 

Nhưng rốt cuộc là ở đâu, anh thật sự không thể nhớ ra.

 

Đến ngày hôm sau, khi Lương Chiết đến tiệm, Giang Thuận liền gọi anh lại.

 

"Tối qua thấy anh cứ ngồi ở cái bàn gần sân khấu đó." Hắn huých vai Lương Chiết, vẻ mặt đầy chuyện bát quái, "Thế nào?"

 

"Không thế nào cả." Lương Chiết khẽ cười, đẩy nhẹ vai Giang Thuận, "Có thể đừng nhiều chuyện thế không?"

 

Giang Thuận kêu "ai da" một tiếng: "Nhưng đó là Lục Thanh đó anh, anh nói em không tò mò sao được."

 

Lương Chiết vốn không định để ý đến hắn, nhưng vừa nghe thấy cái tên ấy, động tác sắp xếp bản vẽ của anh khẽ khựng lại.

 

"Không phải chứ anh, anh không quen à?" Giang Thuận nói, "Tối qua thấy anh bắt chuyện, em còn tưởng anh muốn tìm hắn để đặt làm loại hương riêng cho tiệm chứ."

 

Lương Chiết bắt được một từ: "Hương?"

 

"chuyên gia điều chế hương số một số hai đó anh, mới hai hôm trước vừa đoạt giải lớn."

 

"Chuyên gia điều chế hương à..."

 

"Anh đúng là người ngoài cuộc mà." Giang Thuận sờ trán, "Hắn còn có phòng làm việc ở Paris đấy, mấy cái nhãn hiệu nổi tiếng, như Chanel chẳng hạn, đều tìm hắn hợp tác hết đó."

 

Khách hàng đến tiệm sớm hôm đó là một sinh viên, cao gầy, lặn lội từ ngoại thành đến chỉ để Lương Chiết xăm một hình nhỏ.

 

Có lẽ chưa từng xăm bao giờ, cậu ta nhìn thấy Lương Chiết lấy kim ra, theo bản năng cắn chặt môi.

 

Những người chưa từng trải qua cảm giác kim đâm đều rất căng thẳng. Lần đầu tiên Lương Chiết tự xăm cho mình, tay anh run rẩy đến nỗi không xong, chỉ xăm vài đường mà lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Nhưng Lương Chiết luôn có cách.

 

Khách hàng quá căng thẳng sẽ có trải nghiệm không tốt, thậm chí còn cảm thấy đau hơn. Vì vậy, anh thường chú trọng đến môi trường xung quanh, ví dụ như đốt hương thơm và treo tranh minh họa để phân tán sự chú ý của khách.

 

"Mùi hương này dễ chịu thật." Chàng trai trẻ khẽ cười, một tay lau mồ hôi, "Ngửi thấy cũng không thấy đau nữa."

 

"Hương cam chủ đạo." Lương Chiết cúi đầu xăm, vừa làm vừa nói, "Thêm chút hương gỗ nữa."

 

"Anh Lương hiểu về hương sao?"

 

"Không hiểu, nhưng có người bạn am hiểu." Lương Chiết khẽ cười, "Thấy dễ ngửi nên tôi đặt một loại."

 

Chàng trai trẻ "à" một tiếng, còn không có tiếp thượng lời nói đâu, Lương Chiết một châm đi xuống, lại đau nhe răng trợn mắt, tê một hồi lâu. Thấy Lương Chiết ngước mắt lên, cậu ta vội xua tay: "Ai không sao không sao, anh cứ tiếp tục đi, em chỉ là không chịu đau giỏi lắm."

 

Vài giây sau, cậu ta lại thở dài: "Về sau những nỗi đau này chỉ có thể tự mình chịu đựng thôi."

 

Lương Chiết nhìn cậu ta một cái, không nói gì thêm.

 

Sau khi lấy miếng màng nhựa mỏng bọc hộp dụng cụ, anh coi mình như một người ngoài cuộc, lắng nghe chàng trai trẻ tâm sự.

 

Lần này cậu ta muốn xăm hai chữ cái, nghe nói sau khi chia tay bạn trai, cậu ta muốn dùng lại tên tiếng Anh ban đầu của mình.

 

Vì thế, Lương Chiết đã thêm vào hai đường nét mềm mại ở phía dưới chữ cái, từ quấn quanh rồi dần buông ra, tượng trưng cho một khởi đầu mới.

 

Nói thế nào nhỉ, mỗi hình xăm đều có câu chuyện riêng của nó.

 

Lương Chiết luôn nghĩ như vậy.

 

Là một người ngoài cuộc, anh đương nhiên không thể nói gì. Mối quan hệ giữa khách hàng và thợ xăm không thể quá thân thiết. Anh chỉ có thể an ủi vài câu, nói hình xăm rất đẹp, xăm mình là một sự khởi đầu, dù thế nào thì người ta vẫn phải bước tiếp về phía trước, đừng quay đầu lại.

 

"Anh Lương." Chàng trai trẻ nói với anh trước khi rời đi, "Cảm ơn anh đã lắng nghe em nói nhiều như vậy."

 

Lương Chiết khẽ cười, vừa thu dọn dụng cụ vừa dặn dò những điều cần chú ý sau khi xăm. Cuối cùng, thấy chàng trai trẻ thật sự thích mùi hương trong tiệm, anh tặng cậu ta hai lọ nhỏ, rồi tiễn cậu ra cửa.

 

Đợi đến khi bóng dáng chàng trai khuất hẳn ở đầu hẻm, anh mới khẽ nhíu mày, xoay người trở lại vị trí làm việc.

 

Tối qua uống khá nhiều, nói không đau đầu là giả.

 

Điện thoại hẹn trước bên cạnh không ngừng rung lên. Trần Vạn giúp anh nghe máy. Lương Chiết đứng một bên, trên chiếc thang gỗ kêu cọt kẹt, cẩn thận treo nốt bức tranh minh họa cuối cùng lên tường.

 

"Anh Chiết, mấy lọ nước hoa trong tiệm sắp hết rồi." Trần Vạn vừa nghe xong một cuộc hẹn, vừa liếc mắt nhìn lên kệ, "Chiều hôm qua anh nói muốn đi mua thêm mà."

 

Ánh mắt Lương Chiết lướt qua.

 

Trên kệ gỗ, những lọ nước hoa hương cam quýt phủ một lớp bụi mờ nhạt.

 

Đúng là sắp hết thật rồi.

 

"Em quen một cửa hàng, chuyên làm hương liệu đặt riêng." Trần Vạn nói, "Còn dễ ngửi hơn mùi camnhiều, hay anh cân nhắc thử xem?"

 

Lương Chiết ừ một tiếng, thuận miệng hỏi: "Có loại hương tuyết tùng không?"

 

"Hả?" Trần Vạn ngơ ngác, "Cái gì cơ?"

 

Lương Chiết khẽ cười, không tiếp tục chủ đề này: "Ở chỗ này à?"

 

"Không sai biệt lắm, cách mấy con phố, khu phía nam thành phố ấy." Trần Vạn mở điện thoại, hiển thị bản đồ, "Này, chỗ này này."

 

Không hiểu vì sao, cứ nhắc đến hương là anh lại nghĩ đến Lục Thanh.

 

Tối hôm qua nói lời tạm biệt thế nào anh cũng không nhớ rõ lắm. Tửu lượng Lương Chiết không đến nỗi say mèm, chỉ là hơi mơ màng, một loại cảm giác lâng lâng dễ chịu.

 

Cảm giác ấy thật thoải mái.

 

Bởi vậy cuối cùng, để duy trì trạng thái này, anh và Lục Thanh đã uống thêm hai ly Kim Phỉ Sĩ, tùy tiện trò chuyện vài câu.

 

Ví dụ như nhạc trong quán bar, hay các loại rượu tây.

 

Đến khi Lương Chiết hoàn hồn, đã thấy Trần Vạn đang nhìn anh.

 

"Anh Chiết hôm nay làm sao vậy?" Trần Vạn nói, "Cứ thất thần mãi."

 

"Không có gì." Lương Chiết treo nốt bức tranh minh họa cuối cùng lên, vừa lùi lại vài bước vừa so sánh khoảng cách, "Đừng có lo lắng vớ vẩn."

 

"Hầy, ai lo lắng cho anh đâu." Trần Vạn đặt điện thoại xuống, "Em đang lo cho cái hình xăm này này, cứ thế này thì thành vật hi sinh mất."

 

"Không phải vẫn ổn sao?"

 

"Cái vị trí này xăm lâu rồi, xăm thêm nữa thì kín mít mất."

 

Lương Chiết nghe vậy liền bật cười.

 

Phải nói Trần Vạn là người thực dụng, làm việc cũng tận tâm, chỉ có cái miệng là không biết kiềm chế.

 

Nhưng Lương Chiết thích. Bình thường, không ảnh hưởng đến công việc, mấy trò nghịch ngợm trong tiệm cũng coi như một cách giải tỏa áp lực. Dù sao thì nghề xăm của họ ngày qua ngày đều làm cùng một việc, phải chịu được sự tĩnh lặng mới được.

 

Vì thế, anh không nói gì nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ.

 

Mười hai giờ ba mươi phút trưa.

 

Thời gian không sai biệt lắm, vừa đúng lúc.

 

Lương Chiết thu dọn đồ đạc đơn giản, thấy Trần Vạn tiếp một vị khách, liền xách túi ra ngoài. Lúc này Giang Thuận vừa xách hộp cơm bước vào: "Anh đi đâu đấy?"

 

"Đi tìm hương." Lương Chiết nói, "Buổi chiều khách không chỉ định người, bảo Tiểu Quách đi làm hình xăm nhỏ."

 

"Ai chả thế, ai hỏi anh cái này đâu." Giang Thuận nói, "Em vừa mới định ăn trưa mà."

 

Lương Chiết vẫy tay: "Ai ăn khỏe thì cứ gọi thêm nhé, bữa này tính cho anh, tối cũng đừng chờ anh."

 

Nói đến đây, Lương Chiết không quay đầu lại, bước ra cửa.

 

Nói thế nào nhỉ, rất hợp với tính cách của anh, vội vàng, quyết định việc gì là làm ngay, không dây dưa lằng nhằng.

 

Cửa hàng mà Trần Vạn giới thiệu nằm ở khu phía nam thành phố, là một phòng làm việc lớn độc lập.

 

Khai trương ở một vị trí như vậy, xung quanh toàn là các văn phòng CBD sang trọng, sáng sủa sạch sẽ. Chỉ nhìn từ bên ngoài thôi đã thấy khác biệt với những con hẻm nghệ thuật.

 

Vừa bước vào tiệm, người đón tiếp Lương Chiết là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi tuổi.

 

Lương Chiết không am hiểu sâu về hương, nhưng anh không phải người vòng vo. Anh đi thẳng vào vấn đề, nói muốn chọn một loại hương cho tiệm xăm.

 

Những lọ nước hoa đặt trên quầy trưng bày giống như những tác phẩm nghệ thuật. Không chỉ có những chiếc bình thủy tinh đặc biệt, mà cách bài trí trên kệ cũng rất công phu. Có lọ được đặt cạnh tranh sơn dầu, có lọ lại đơn giản đặt trên giá, hài hòa với tông màu trắng tinh khiết.

 

"Đây là loại hương gỗ thông, tương đối tươi mát và thanh nhã." Cô gái giới thiệu, "Nếu dùng làm hương xông trong cửa hàng thì cũng khá phù hợp."

 

"Để tôi xem thêm đã." Lương Chiết đi một vòng, cuối cùng dừng chân trước một căn phòng.

 

"Đây là phòng học về nước hoa của chúng tôi." Cô gái nói, "Ngày thường đông khách sẽ mở các lớp trải nghiệm."

 

"Lớp trải nghiệm?"

 

"Một vài kỹ thuật điều chế hương, cũng như cách phối hợp cơ bản."

 

Thấy ánh mắt Lương Chiết dừng lại ở dòng chữ trên cửa, cô gái nói thêm vài câu: "Anh muốn tham gia lớp trải nghiệm không? Cuối tuần này bên tôi có đợt đăng ký tiếp theo đấy."

 

Lương Chiết quả quyết lắc đầu: "Không cần."

 

Anh rất hứng thú với hương, nhưng chưa đến mức đó.

 

So với hương nước hoa quyến rũ, có người còn quyến rũ hơn.

 

Cô gái cũng hiểu ý, không nói thêm, xoay người cầm vài mẫu giới thiệu các loại hương khác. Nhưng không lâu sau, Lương Chiết bị một mùi hương thu hút.

 

—— Lãnh Hương, Tuyết Sơn.

 

Rất giống mùi hương trên người người đàn ông tối qua.

 

Hương đầu tươi mát, chanh hòa quyện cam quýt.

 

Hương giữa là bạc hà và lý chua đen.

 

Hương cuối, tuyết tùng, gỗ đàn hương, xạ hương.

 

Nói thế nào nhỉ, giống như tia nắng ban mai trên nền tuyết trắng, xuyên qua lớp sương mù dày đặc.

 

Lương Chiết thừa nhận, thật mê người.

 

Nhưng vẫn chưa đủ.

 

Chuyện này nếu bị người khác biết thì thật xấu hổ, nói là chọn hương cho tiệm, nhưng tâm trí anh lại chẳng đặt vào đó.

 

Lương Chiết không thể diễn tả được mùi hương tối qua, vẻ thanh lãnh thì có, cũng rất giống với một loại hương nào đó của Lục Thanh, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.

 

Mùi hương trên người Lục Thanh còn mang theo một loại hương vị cấm dục.

 

Như có như không, quyến rũ đến mức khiến người ta phát điên.

 

Vì thế, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu anh. Lúc ấy không muốn xin phương thức liên lạc của đối phương, giờ Lương Chiết vô cùng hối hận. Trong ký ức mơ hồ, Lục Thanh có nói cho anh, nhưng sáng nay tỉnh dậy sau một đêm chập chờn, điện thoại chỉ có một bản ghi nhớ trống trơn.

 

Khôi phục, kiểm tra bản sao lưu, đều không có gì.

 

"Anh cần loại hương nào sao?" Cô gái kéo Lương Chiết về với thực tại.

 

Lương Chiết giật mình, hoàn hồn rồi đỡ trán, bất lực cười.

 

"Xin lỗi, vừa nãy tôi thất thần."

 

"Không sao." Cô gái nói, "Nếu trong tiệm không có loại anh muốn, bên tôi cũng có thể điều chế riêng."

 

"Mang một chút hương gỗ, có lẽ thuần khiết hơn loại này một chút." Lương Chiết cầm lấy miếng giấy thử hương, "Có lẽ... còn có xạ hương? Tôi không chắc lắm."

 

"Xạ hương?"

 

Lương Chiết cũng không xác định, chỉ có thể cầm miếng giấy, ngửi lại lần nữa.

 

Có thể miêu tả đến đây, anh cảm thấy mình đã cố hết sức.

 

Chuyện này thật khó xử, nói về hương và ngửi hương cũng không thể diễn đạt được điều quan trọng.

 

Mà cô gái nhìn cũng có vẻ khó khăn: "Hay là... đợi ông chủ của chúng tôi về, anh trao đổi riêng để điều chế hương nhé?"

 

Lương Chiết hỏi: "Ông chủ?"

 

Cô gái khẽ cười: "Sáng nay anh ấy có một buổi phỏng vấn cho sự kiện, nên không đến tiệm."

 

Vừa nói, cô vừa rót nước, đưa cho Lương Chiết: "Nếu anh không vội thì có thể đợi một lát, tầm chiều này chắc anh ấy về nhanh thôi."

 

Lương Chiết cũng cười, đáp: "Được, tôi đợi chút."

 

Không vì gì khác, chỉ là anh rất muốn cái mùi hương kia.

 

"Chắc còn phải một lúc nữa." Cô gái vừa rót nước vừa nói, "Gần đây có triển lãm nghệ thuật."

 

Lương Chiết hỏi: "Vậy còn làm lớp trải nghiệm không?"

 

"Ông chủ nói không xung đột, không sao đâu." Cô gái nói, "Anh ấy bảo kiểu gì cũng tranh thủ qua được."

 

Lương Chiết vẫn cười, không nói gì.

 

Nhưng đối với vị ông chủ chưa từng gặp mặt này, anh thế mà lại nảy sinh một chút thiện cảm.

 

Bận rộn cũng tốt, đó là thái độ sống mà anh thích.

 

Sau đó lại có thêm vài khách hàng đến, muốn đặt làm nước hoa riêng, hoặc chọn quà tặng, cô gái bận rộn hẳn lên. Vì thế Lương Chiết một mình đứng trước cửa sổ sát đất, vừa uống nước vừa nhìn dòng người qua lại dưới ánh hoàng hôn.

 

Nghe có vẻ rất vớ vẩn, từ khi mở tiệm xăm đến nay, đây là lần đầu tiên anh có được thời gian nghỉ ngơi đúng nghĩa – thế mà lại vì một mùi hương.

 

Đúng lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cửa truyền đến.

 

"Ông chủ anh về rồi!" Cô gái từ xa đã nhìn thấy hắn, lập tức kêu lên, "Ở đây có một vị khách muốn một loại hương đặc biệt."

 

"Có yêu cầu gì không?" Giọng người nọ trầm thấp dễ nghe, giống như ánh nắng chiều nhuộm đỏ chân trời lúc hoàng hôn.

 

Chỉ vừa nghe được chữ đầu tiên, Lương Chiết đã sững sờ tại chỗ.

 

Vài giây sau nghiêng đầu, như muốn xác nhận điều gì, ánh mắt anh chạm ngay vào gương mặt đối phương.

 

Nói thế nào nhỉ, điều kịch tính nhất trên đời này không phải là nhất kiến chung tình, mà là sự gặp lại này.

 

Anh không có WeChat của đối phương, cũng không xin phương thức liên lạc, chẳng có gì cả. Mấy tiếng trước còn hối hận đến muốn chết, cứ nhìn chằm chằm vào bản ghi nhớ trống không, ước gì từ chỗ trống ấy có thể nhìn ra được điều gì.

 

Mà hiện tại, anh vừa đúng lúc thiếu một mùi hương, Trần Vạn vừa đúng lúc giới thiệu một cửa hàng nước hoa.

 

Nói trùng hợp thì cũng trùng hợp, nhưng lại vừa vặn đến kỳ lạ.

 

Lương Chiết biết ánh mắt mình không rời khỏi Lục Thanh.

 

Anh khẽ cười, không biết là cười chính mình hay cười điều gì khác.

 

Một lát sau, Lương Chiết khẽ nhướng mày, không đợi cô gái hoàn hồn, trực tiếp cười nói: "Tôi muốn đặt làm, chính là mùi hương giống như trên người anh ấy."

Bình Luận (0)
Comment