Chương 2
Đột nhiên, sắc mặt vốn xinh đẹp rạng ngời của cô gái bỗng tái lại. Điều này khiến cho cước bộ của nàng ta cũng dừng lại.
Nhận thấy động tĩnh của cô gái, cả bốn nam tử cũng ngừng lại và quây quần xung quanh nàng ta.
Một nam tử giang tay ra đỡ lấy cô gái và nói:
- Tiểu thư. Người không sao chứ?
Nghe tên nô bộc ân cần hỏi thăm, Chu Yên Thanh vẫy vẫy tay tỏ vẻ ổn và nói:
- Ta không sao. Chỉ là thực lực của ta hơi kém, nên bây giờ nguyên khí gần như đã cạn kiệt.
- Di chuyển liên tục mấy ngày liền. Ta mệt đến sắp chết rồi. Chúng ta dừng lại và nghỉ ngơi ở đây một hôm.
Nghe thế, một nam tử khác hoảng sợ liền bật thốt:
- Tiểu thư! Tuyệt đối không được. Chúng ta cần phải trở về ngay lập tức. Ở bên ngoài một ngày, chúng ta nguy hiểm thêm một ngày.
Không đợi tên nô bộc này nói dứt câu, Chu Yên Thanh lập tức cắt lời:
- Các ngươi sợ cái gì? Ta đường đường là con gái của tộc trưởng Chu gia. Kẻ nào dám ra tay với ta?
- Oànhhh!
Một tia máu từ vùng ngực trái của Chu Yên Thanh bắn ra.
- Tiếng gì th..
Thanh âm của Chu Yên Thanh ngưng lại đột ngột. Nàng cảm giác khó thở và đau đớn từ vùng ngực ập đến. Tầm nhìn trước mắt càng ngày càng tối dần.
Cả đám người há hốc mồm sững sờ. Mãi đến khi thân hình của tiểu thư đổ gục xuống mặt đất. Bốn tên nô bộc mới bừng tỉnh.
Trong chớp mắt ấy, một tiếng “oànhhh” lại lần nữa vang lên. Phần ngực trái của tên nô bộc đứng xa nhất bắn ra một tia máu đỏ tươi. Thân hình của gã cũng đổ gục xuống mặt đất.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Thấy đồng bạn và tiểu thư lần lượt nằm bất động trên mặt đất, ba tên còn lại đã hiểu chuyện gì xảy ra.
- Sát thủ. Mau cứu tiểu thư.
Không một chút do dự, hai gã nô bộc hét lên:
- Tiểu Nam, ngươi mang tiểu thư đi trước. Bọn ta ở lại ngăn cản.
Dứt lời, cả ba cùng hô “Thuẫn La”. Theo thanh âm vang lên, một lớp lá chắn có màu vàng đất xuất hiện và nhanh chóng bao bọc cả cơ thể của ba người.
Tên nô bộc còn lại nghe đồng bạn nói thế lập tức lao tới và ôm cơ thể của Chu Yên Thanh. Đang tính đưa viên Phục Linh Đan vào miệng của tiểu thư, gã bỗng phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
- Tiểu thư không còn thở.
Nghe thấy tiếng hét của Tiểu Nam, sắc mặt của Vân Phi và Văn La lập tức tái mét.
Cùng lúc đó, tiếng “oànhhh” lần thứ ba vang lên.
- Kengggg!
Cả người của Văn La bay lùi ra sau 5 mét. Đến khi dừng lại, hắn mới biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ vì một giây lơ là, hắn bị kẻ địch nhắm vào.
Cúi đầu nhìn vùng ngực của mình, lớp lá chắn màu vàng đất của hắn xuất hiện từng vết rạn nứt. Phần ngực trái của hắn có một vết thương to như nắm đấm.
Làn da xung quanh miệng vết thương thì cháy sạm.
Lúc này, máu còn chưa kịp chảy ra. Thấp thoáng, hắn còn thấy được trái tim của mình đang đập thình thịch ở trong miệng vết thương.
Từng giọt mồ hôi hột to như hạt cơm lăng dài trên trán của Văn La. Có một chiêu thức mang thuộc tính hỏa đã oanh tạc vào vùng ngực trái của hắn.
Nếu như có Thuẫn La bảo vệ, trái tim của hắn đã bị oanh tạc nổ tung tóe.
- Nhanh quá! Thần thức của mình không bắt kịp được đòn tấn công vừa rồi. Nếu kẻ địch nhắm vào mình một lần nữa, thì mình oe rằng không thể trụ được.
Càng nghĩ, Văn La càng cảm thấy hoảng sợ.
…
Kể từ khi kẻ địch phát động đợt tấn công thứ hai, Vân Phi luôn luôn tập trung tuyệt đối. Ngay khi tiếng nổ vang lên, thần thức của hắn đã xác định được phương hướng của đòn tấn công vừa rồi.
- Hướng Bắc. Không xác định được khoảng cách cụ thể.
Với kinh nghiệm chinh chiến trong suốt những năm qua, Vân Phi có thể đoán được một vài điều. Lập tức, hắn hô to, thân hình của hắn theo đó lách léo hết trái rồi phải.
- Đừng đứng im tại chỗ. Kẻ địch ở hướng Bắc.
Nghe vậy, Văn La nhanh chóng hiểu ý.
Vội vàng nuốt một viên đan dược hồi phục, Văn La liền dùng Phong Yên Bộ di chuyển theo phương hướng của kẻ dịch.
Trái ngược với hai người kia, Tiểu Nam vẫn còn đang thất thần trước cái chết của Chu Yên Thanh. Anh ta bàng hoàng ngồi bệt xuống mặt đất ôm lấy thân xác của tiểu thư và thì thào một cách vô hồn:
- Tiểu Thư đã chết. Toang rồi. Chu gia sẽ không tha cho mình.
Tiểu Nam vẫn chưa hồi phục tinh thần thì tiếng “oànhhhh” lần thứ bốn vang lên.
- Tiểu Nammmm! Thằng nguuuu!
Hai tiếng la thất thanh ở phương xa vọng lại khiến cho Tiểu Nam bừng tỉnh. Liếc mắt nhìn hai người họ, anh ta nở một nụ cười bi thảm.
Nhìn một lỗ máu ở giữa trán của Tiểu Nam, cả hai người nghiến răng “keng ~ két”.
- Cho dù chết, bọn ta nhất định cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng.
Dứt lời, cả hai người dùng hết tốc lực bay tới hướng Bắc để tìm kiếm tung tích của kẻ địch. Bay tới đâu, thần thức của cả hai dò xét đến đó.
Dường như kẻ tấn công đã biến mất vô tung vô ảnh. Mặc dù đã đi được 1km, nhưng hai người vẫn chưa phát hiện được bất cứ điều gì khả nghi.
Có một điều kỳ lạ nữa là kể từ khi tiếng nổ thứ tư vang lên, cả hai không còn nghe thấy thanh âm nào nữa.
Vân Phi nhìn Văn La và tức tưởi nói:
- Kẻ địch đã rời đi?
Văn La lắc lắc cái đầu tỏ ý không biết. Sắc mặt của hắn nghiêm lại.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy hai người. Bỗng nhiên, Văn La hô lên:
- Không ổn. Chúng ta đã trúng kế. Thân xác của tiểu thư.
Trong giây chốc lơ là, từng tiếng nổ quái lạ từ hướng Tây Bắc liên tục vang dội vào tai của hai người.
- Pằng~ pằng~ pằng~ pằng~ pằng~ pằng…
Ngay lập tức, thần thức của hai người phát hiện vô số hỏa kim cầu có kích cỡ gần bằng một đốt ngón tay đang lao tới vị trí của hai người với tốc độ bàn thờ.
Không thể né tránh kịp, những hỏa kim cầu này va chạm với lá chắn Thuẫn La phát ra từng tiếng “keng~ keng~ keng~ keng~ keng~ keng”.
Trước đợt oanh tạc này, lớp lá chắn màu vàng đất đang bao bọc xung quanh hai người lập tức xuất hiện từng mảng rạn nứt.
Đã có kinh nghiệm, hai người biết rằng Thuẫn La chẳng mấy chốc sẽ vỡ nát. Do đó, cả hai nhanh chóng di chuyển qua lại xung quanh các táng cây và tảng đá.
Di chuyển tới đâu, hàng loạt cây cối và đất đá nổ tan tát tới đó. Khói bụi bay mù mịt khắp nơi.
Trong lúc né tránh đòn tấn công của kẻ địch, họ móc trong người ra một lá bùa và niệm chú:
- Phòng Hộ Phù. Khai!
Lập tức, lá bùa phát sáng. Kéo theo đó, một màng kết giới vô hình bao bọc lấy cơ thể của từng người.
Sau khi kết giới này xuất hiện, hàng loạt hỏa kim cầu như đụng phải một bức tường thép cứng. Chúng nó không thể nào đâm xuyên qua được lớp màng này.
Nhận thấy tình hình khả quan, Văn La cùng với Vân Phi dùng tốc độ nhanh nhất lao về hướng Tây Bắc.
- Trong phạm vi 100 mét của thần thức, ta không phát hiện mục tiêu. Huynh thì sao?
Văn La truyền âm cho Vân Phi.
Nghe thế, Vân Phi lắc lắc đầu và truyền âm lại:
- Huynh cũng chưa nhận dạng được kẻ địch. Nhưng dựa vào các đợt tấn công của hắn, huynh có thể suy đoán tu vi của gã này thấp hơn hoặc Luyện Khí tầng 9. Nếu không, hắn cũng không cần phải lấp ló trong bóng tối ám sát chúng ta .
- Chẳng qua chiêu thức của gã này khá quái lạ và mang uy lực cực mạnh.
Văn La nhíu chặt hai hàng lông mày xuống khi nghe sư huynh nói.
- Đệ đã từng ăn một đòn của đối phương. Đòn này cực mạnh. Xém một xíu nữa, đệ đã chết. Nhưng bây giờ, các hỏa kim cầu này có uy lực yếu hơn rất nhiều so với chiêu thức mà đệ đã trúng. Chẳng lẽ…
Nghe lý giải của sư đệ, Vân Phi lộ sắc mặt oe ngại, đáp lời:
- Không sai. Như đệ đã nghĩ. Để tung ra chiêu thức mà đã giết Tiểu Thư, kẻ này phải trả một cái giá đắt. Cụ thể ở đây khả năng cao là nguyên khí.
- Nguyên khí của kẻ này sắp cạn kiệt. Chúng ta phải nhân cơ hội này giải quyết hắn.