Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 195

Chương 195

Trình Uyên đã sớm nhớ kỹ tư liệu của sáu công ty liên hợp ngăn chặn Tập đoàn Tuấn Phong lúc trước.

Mạnh Châu là chủ tịch của Thương mại Đông Hòa. Ông †a có một người vợ, một người tình và một đứa con trai.

Con trai ông ta tên Mạnh Đại Tiền, ỷ mình có mấy đồng tiền còm nên thường ra vào chốn nam nữ, rất có tiếng tăm ở hộp đêm.

Cho nên khi nghe người phụ nữ lẳng lơ kia gọi anh ta là Mạnh Đại Tiền thì Trình Uyên liền biết anh ta là con trai của Mạnh Châu.

Mà đối với việc Trình Uyên biết anh ta là con trai Mạnh Châu, Mạnh Đại Tiền không hề bất ngờ. Dù sao anh ta cũng được xưng là hoàng tử nhỏ vung tiền như rác ở hộp đêm.

Mạnh Đại Tiền cười khẩy: “Nếu biết thân phận của tôi thì còn không mau khấu đầu xin lỗi bạn tôi.”

Người phụ nữ lảng lơ nhấn mạnh: “Bạn gái”

Bảo vệ cũng nói giúp: “Người trẻ tuổi, nghe tôi khuyên một câu, anh vốn không cùng đẳng cấp với cậu Mạnh.

Bây giờ mau xin lỗi cậu Mạnh đi, không chừng cậu Mạnh sẽ không trách tội anh”

Còn không cùng đẳng cấp?

Lý Nam Địch âm thầm gật đầu đồng ý, cảm thấy những lời này của bảo vệ có lý. Dù sao Trình Uyên là chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong, Thương mại Đông Hòa cũng.

hoàn toàn không có cách nào so với Tuấn Phong, huống chi anh ta cũng chỉ là con trai của Chủ tịch Thương mại Đông Hòa.

Trình Uyên nở nụ cười.

Vốn dĩ nếu đổi thành lời của người khác, ví dụ như con trai con gái của Vương Quân gì đó thì có lẽ Trình Uyên sẽ tỏ rõ thân phận, xóa bỏ hiểu lầm. Nhưng đối với Mạnh Châu…

Thương mại Đông Hòa đã từng có một lần nguy cơ, chủ tịch cũ của Tuấn Phong, cũng chính là mẹ của Trình Uyên đã từng trượng nghĩa, ra tay giúp đỡ Mạnh Châu xoay chuyển tình thế.

Nhưng bây giờ Thương mại Đông Hòa lại quay đầu súng tới lấy oán trả ơn. Trình Uyên không cần biết Mạnh Châu có trúng độc của Long Thầm Khanh hay không, anh không muốn cứ như vậy bỏ qua sự “báo đáp” này của ông ta.

Cho nên, anh không muốn giải thích gì với Mạnh Đại Tiền.

Trình Uyên hỏi bảo vệ: “Không biết anh có từng nghe.

qua có chiêu từ trên trời giáng xuống?”

Bảo vệ sửng sốt khi nghe Trình Uyên khỏi, trong đầu lập tức dần xuất hiện thắc mắc: Ơ, câu này quen quá.

Đúng lúc này, trong đầu Trình Uyên lại xuất hiện những gì Bạch Long từng dạy: Yết hầu, sau ót, hàm dưới, cổ, chỗ gần huyệt Thái Dương và phần dưới…”

“Tôi đi cm anh” Hét to một tiếng.

Trình Uyên giáng một đấm vào phần giáp giữa cổ và hàm dưới của bảo vệ, gẫy cả răng.

Không ai ngờ Trình Uyên sẽ đột nhiên ra tay.

Ngay cả Lý Nam Địch cũng không ngờ tới.

Mạnh Đại Tiền và người phụ nữ lắng lơ thì ngớ ra.

Lý Nam Địch cũng trợn mắt há mồm.

Bảo vệ bị Trình Uyên đánh ngã hôn mê luôn.

Người bảo vệ còn lại hình như là người mới, nhìn thấy.

cảnh này thì ngơ ngẩn.

Nhân cơ hội này, Trình Uyên kéo Lý Nam Địch ngạc nhiên đến ngây người chạy thẳng vào trong.

Hồi lâu sau.

Người phụ nữ lảng lơ mới khôi phục tinh thần, hét lớn: “AI Có người chết, đánh chết người rồi!”

Bảo vệ cũng cuống quít dùng bộ đàm gọi: “Tổng giám đốc Lý, Tổng giám đốc Lý, có người gây sự xông vào, còn đánh Đại Hồ ngất xỉu. Xin lập tức trợ giúp”

Còn Mạnh Đại Tiền híp mắt, trách cứ người phụ nữ lắng lơ: “Câm miệng, đừng gọi bậy”

Trước mặt mọi người, nếu có người thấy anh ta đường đường là cậu ấm Thương mại Đông Hòa, hoàng tử nhỏ ở quán ăn đêm lại đang đứng cạnh một người nằm trên đất, bị người có tâm vì muốn nổi mà bịa chuyện đăng lên mạng thì tới lúc đó anh ta muốn giải thích cũng không giải thích rõ được.

“Nhưng…” Người phụ nữ lẳng lơ chỉ vào cửa, vội nói: “Cứ bỏ qua như vậy?”

Mạnh Đại Tiền cười mỉa, thản nhiên nói: “Cô không biết đạo lý muốn khiến một người chết thì trước tiên phải để anh ta điên cuồng à?”

“Hả?”

“Ha ha. Để anh ta vào thì có sao chứ. Một kẻ nhà quê lái Audi thồi. Đợi lát nữa tôi sẽ làm anh ta xấu hổ bế mặt ngay tại buổi đấu giá, tới lúc đó..” Mạnh Đại Tiền lạnh lùng nói: “Anh ta còn muốn đặt chân ở thành phố Tân Dương?”

Nghe vậy, người phụ nữ lẳng lơ tức khắc vui vẻ ra mặt: “Đại Tiền nhà chúng ta là thông minh nhất”

Nói vậy rồi muốn ôm cánh tay Mạnh Đại Tiền.

Nếu bình thường thì Mạnh Đại Tiền tất nhiên sẽ rất hưởng thụ. Nhưng không biết vì sao, hôm nay khi người phụ nữ lẳng lơ ôm tay anh ta thì anh ta lại vô thức đẩy cô ta ra.

“Làm gì vậy?”

“Đi đậu xe đi, tôi vào trong chờ cô” Mạnh Đại Tiền nói.

“Được Người phụ nữ lắng lơ ấm ức hờn dỗi một tiếng rồi đi đậu xe.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ lẳng lơ, Mạnh Đại Tiền đột nhiên cảm thấy buồn nôn. Hiện tại, trong đầu anh ta chỉ toàn là bóng dáng của Lý Nam Địch. Dù trong nơi như: vậy mà Lý Nam Địch vẫn mặc đồ jeans, nhưng nhìn sao cũng đều đẹp đoan trang hơn bạn gái anh ta.

“Không ngờ thành phố Tân Dương còn có người đẹp như: vậy” Mạnh Đại Tiền nổi tính háo sắc, âm thầm thề: “Chờ xem, chờ tôi xử lý xong tên nhà quê kia thì sẽ tóm cô vào tay. Mẹ nó, tới lúc đó tôi phải làm ba ngày ba đêm”

Sau khi Trình Uyên dẫn Lý Nam Địch xông vào thì cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt anh.

Trình Uyên hỏi: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Lý Nam Địch nghi ngờ nói: “Rốt cuộc anh là quái vật gì vậy?”

“Hả?”

“Đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong vậy mà lại ra tay với một tên bảo vệ nho nhỏ. Hơn nữa… thân thủ còn rất mạnh mẽ. Sao, có luyện qua à?”

Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi cười gượng một tiếng.

Vì trúng độc nên anh thật sự rất suy yếu, vốn dĩ không có nhiều sức lực. Nếu không phải dựa theo kinh nghiệm mà Bạch Long chỉ anh thì chưa biết ai đánh ai đâu.

Đến tầng hai khách sạn, buổi đấu giá đang diễn ra. Ở đây giống như một lễ đường lớn, ghế ngồi đã đầy khách.

Trình Uyên biết những người ngồi đây không giàu thì sang, đều là nhân vật có máu mặt. Anh không cần ra sức tìm thì đã phát hiện Vương Tử Yên lo lắng đứng đợi anh ở cửa.

Đèn đuốc ở đây khá tối, tia laser sáng nhất đầu dành cho MC và vật phẩm mua bán trên sân khấu đấu giá.

Lúc này, MC đang thao thao bất tuyệt bày ra một món đồ, nghe nói là thứ rất có giá trị bảo tồn trong hầm quan thời Tống.

Được Vương Tử Yên dẫn đường, Trình Uyên và Lý Nam Địch ngồi xuống vị trí định trước.

Sau khi ngồi xuống, Vương Tử Yên tò mò liếc nhìn Lý Nam Địch: “Sao cậu cũng tới?”

Lý Nam Địch thản nhiên cười: “Sao cậu có thể tới còn chị đây thì không chứ?”

Vương Tử Yên mắng: “Cái rắm, tớ lớn hơn cậu ba tháng đó”

“Vai vế lớn!” Lý Nam Địch vẫn chiêu cũ.

Vương Tử Yên lười phản ứng cô ta, nói thẳng với Trình Uyên: “Chủ tịch, buổi đấu giá đã diễn ra nửa tiếng, đã đấu giá được bốn món, đây là món thứ năm. Có điều, đến giờ vẫn còn chưa có thứ mà anh thấy hứng thú”

“Vậy thì tốt” Trình Uyên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng tới kịp.

Đúng lúc này, Mạnh Đại Tiền đi vào phòng đấu giá, đi thẳng tới chỗ ¡ phía sau đám người Trình Uyên. Anh †a vừa định ngồi xuống thì thấy Trình Uyên, sửng sốt tại chỗ.

Hai bên trái phải của Trình Uyên có hai người đẹp, hơn nữa ai cũng xinh đẹp hơn nhiều so với người bạn gái lẳng lơ kia của anh ta.

ml Ông trời, ông bị mù rồi sao? Mạnh Đại Tiền gào thét trong lòng, thầm nghĩ một kẻ nhà quê mà lại có hai người đẹp như tiên kè kè theo, còn anh ta…

“Đại Tiền, em đậu xe xong rồi. Anh không biết đậu xe mệt đến đâu đâu, em tìm rất lâu..” Lúc này, người phụ nữ lẳng lơ cũng bước vào, nhìn thấy Mạnh Đại Tiền thì vội vàng cười tiến đến.

Mạnh Đại Tiền vô cùng đau đớn. Nhìn bên cạnh tên nhà quê kia, lại nhìn người bên mình…

Ð-m, một giây đã bị đánh vỡ, nháy mắt không cần nữa.

Trong khi chờ chương mới, mình giới thiệu tới các bạn bộ truyện hay, nhiều chương Phú Đại Gia Ở Rể. Các bạn thưởng thức nhé. Chúc các bạn luôn vui!

Bình Luận (0)
Comment