Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 196

Chương 196

“Thưa quý vị, tin räng rất nhiêu ông chủ sẽ cảm thấy hứng thú với món đồ đấu giá bên dưới. Có câu mọi người đều yêu thích cái đẹp. Món đồ đấu giá này là món quà tốt nhất để tặng vợ, tặng người tình, tặng hồng nhan trí kỷ, thậm chí còn làm quà tặng kết hôn cho con trai mình trong tương lai”

Lúc này, MC trên bục đấu giá đã bát đầu giới thiệu về món đồ đấu giá. Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám cầm một cái hộp lớn khoảng bảng bàn tay đi tới bục đấu giá.

“Đây là một chiếc nhãn kim cương Thiên Lan hiếm thấy, viên kim cương thô nặng đến 130 carats, gân như ngang với viên Pink Star được bán đấu giá với giá 83,01 triệu USD vào năm 2013”

“Pink Star?”

“Woal”

“Đây chính là đồ tốt đó”

Tức khảc, dưới bục vang lên hàng loạt tiếng kêu ngạc nhiên.

Trình Uyên không biết nhiều vê nhân kim cương, cũng không biết Pink Star là gì, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh không có hứng thú.

Hiện tại, Bạch An Tương đã mất trí nhớ, Trình Uyên muốn bát đầu theo đuổi cô lần nữa. Đương nhiên, nếu như anh có thể loại trừ độc tố trong cơ thể mình, có thể còn sống.

Lễ cưới lúc trước của hai người cực kỳ đơn giản, Trình Uyên luôn cảm thấy giữa hai người có chút thiếu sót đáng tiếc.

Cho nên, anh muốn bù cho Bạch An Tương một lễ cưới, mà chiếc nhãn kim cương này trùng hợp là món quà tốt nhất.

Vương Tử Yên dường như nhận ra Trình Uyên cảm thấy hứng thú với chiếc nhân kim cương này nên giải thích: “Viên Pink Star thô nặng đến 130 carats, được phát hiện ở Châu Phi vào năm 1999, sau khi trải qua cát giũa và gia công thì trở thành một viên kim cương hồng hình bầu dục. Năm 2013, nó được bán đấu giá với giá 83,01 triệu USD ở buổi đấu giá Christies. Đây là chiếc nhân kim cương quý nhất hiện nay”

“83,01 triệu… USD?” Trình Uyên hơi ngạc nhiên.

Lý Nam Địch giải thích: “Pink Star là viên kim cương hồng hiếm thấy, đương nhiên đát đỏ không gì sánh được. Nhưng thứ muốn bán đấu giá lúc này là một viên kim cương xanh, không bao nhiêu tiên”

“Vậy à?” Trình Uyên thản nhiên gật đầu.

Quả nhiên MC dừng một lát, úp mở xong thì nói: “Như vậy viên “Lam Ngọc Thiên Sứ: này có giá khởi điểm là ba triệu”

Nghe vậy, mọi người thổn thức.

Cố ý so sánh với Pink Star, thật đúng là mánh khóe lớn.

Thì ra giá khởi điểm chỉ có ba triệu, mà còn không phải USD.

Nhưng đáng tiếc, nếu là Pink Star thì Trình Uyên sẽ mua nó bảng mọi giá.

“3 triệu 100 nghìn” Lúc này, cuộc đấu giá bắt đầu, có người ra giá trước nhất.

“3 triệu 150 nghìn”

“3 triệu 200 nghìn”

“3 triệu 300 nghìn”

Âm thanh ra giá liên tiếp, rất nhanh thì chiếc nhân kim cương được gọi là “Lam Ngọc Thiên Sứ” đã có giá lên tới 5 triệu 500 nghìn.

*5 triệu 500 nghìn lân một”

”§ triệu 500 nghìn lân hai”

“8 triệu 500 nghìn…”

Ngay lúc sáp đến hồi kết, Lý Nam Địch bỗng nhiên giơ bảng, lớn tiếng kêu: “Sáu triệu”

Sáu triệu?

Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Lý Nam Địch.

Ngay cả Trình Uyên cũng sứng sốt: “Cô có sáu triệu?” Anh ngạc nhiên hỏi Lý Nam Địch.

Lý Nam Địch ngây thơ läc đầu: “Không có”

“Không có thì cô kêu vớ vẩn cái gì?”

“Nhưng anh có nha” Lý Nam Địch nói một cách như lế đương nhiên.

“.,” Trình Uyên.

“Sao vậy? Dùng sáu triệu mua một món quà tặng vợt mình, anh cảm thấy lỗ à?” Lý Nam Địch cười gian.

Trình Uyên không còn gì để nói.

Mà lúc này, vẻ mặt Mạnh Đại Tiền và người bạn gái lắng lơ của anh ta đang ngồi phía sau họ cũng tràn đầy khiếp Sợ.

“Tên nhà quê này có sáu triệu?” Người phụ nữ lắng lơ hoảng sợ nói.

Vẻ mặt của Mạnh Đại Tiền âm trầm.

“Mạnh Đại Tiền, em muốn chiếc nhãn kim cương này”

Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà người phụ nữ.

lẳng lơ vốn không có hứng thú lảm với chiếc nhẫn kim cương này lại đột nhiên vô cùng muốn nó. Hơn nữa, cô †a còn bảo Mạnh Đại Tiền đấu giá được nó rồi tặng cho mình ngay trước mặt Trình Uyên.

Mạnh Đại Tiền cản răng, lập tức giơ bảng: “Bảy triệu”

Thật ra, không cần người phụ nữ lắng lơ nói thì anh ta đã muốn giơ bảng. Đương nhiên, đấu giá được thì tặng ai còn chưa chắc.

Dù sao, Mạnh Đại Tiền cũng cảm thấy người phụ nữ lắng lơ hoàn toàn không xứng với chiếc nhân này.

“Woa! Nâng tháng lên thêm một triệu?”

“Ai mà có tiên đến vậy?”

“Ô, hình như là cậu chủ của Thương mại Đông Hòa”

“Ờ, vậy thì khó trách”

Sau khi Mạnh Đại Tiền ra giá, mọi người thảo luận ầm ï, tất cả đều giật mình trước khí phách của anh ta.

Trình Uyên cũng không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại, phát hiện không ngờ lại là Mạnh Đại Tiên, trong lòng cười khinh.

Dùng bảy triệu mua một chiếc nhân, chỉ có kẻ ngu mới làm vậy.

Nhưng lúc này, Mạnh Đại Tiền lại nhìn Trình Uyên khiêu khích, nhất là người phụ nữ lắng lơ bên cạnh anh ta còn khinh bỉ nói với anh: “Đồ nhà quê, có giỏi thì anh ra giá nữa đi. Đừng có sợ nha”

Đối với việc nảy, Trình Uyên chỉ cười khẩy, xem như cô ta đang đánh ram, hoàn toàn không để tâm.

“So tiền với Mạnh Đại Tiền nhà chúng ta, đúng là không biết trời cao đất rộng, không lấy bãi nước tiểu tự soi thử đi” Người phụ nữ lảng lơ bị đoạt chỗ đậu xe, càng không cam lòng, tiếp tục trào phúng.

Không ít người đêu nghe thấy lời này, trong đó cũng có CEO của một số công ty, đương nhiên trong số họ chắc chân có người nhận ra Trình Uyên.

Vì vậy, một đám người lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Trong đầu người phụ nữ này chứa phân à? Dám nói nhự vậy với Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong? Tập đoàn Tuấn Phong người ta mà không có tiền bảng một cậu ấm của cô ta à?

Đương nhiên, những người này nghĩ vậy trong lòng song cũng không nói ra, mà đều tò mò nhìn về phía Trình Uyên.

Trình Uyên không thèm để ý tới việc này, anh thậm chí lười phản ứng với người phụ nữ lắng lơ.

Hiện tại, anh thật sự có tiên, nhưng anh cũng không khoe khoang bao nhiêu, ít nhất thì vần giữ nguyên tính cách lúc trước, chuyện này có thể nhìn ra từ cách ăn mặc của anh.

Trình Uyên không có quá nhiều yêu cầu với đời sống vật chất, mua biệt thự, mua xe cũng vì Bạch An Tương. Đối với anh mà nói, tiền đủ dùng là được.

Nhưng anh lười đáp trả người phụ nữ lảng lơ không có nghĩa là mọi người có thể có lòng khoan dung này.

Nhìn ánh mắt khiêu khích của Mạnh Đại Tiền và người phụ nữ lảng lơ, Lý Nam Địch thật sự không chịu nổi, lần thứ hai giơ bảng: “Tám triệu”

“Woa.* “Lại nâng thẳng lên thêm một triệu.”

“Người này là ai mà lại dám đối đầu với cậu chủ của Đông Hòa?”

“Thật không biết trời cao đất rộng. Nhưng nhìn quần áo của người phụ nữ đó thì không giống kẻ có tiền”

Lý Nam Địch giơ bảng xong, Trình Uyên bất đác dĩ nói: “Viên kim cương này không cần thiết mua, nếu là Pink Star…”

“Chín triệu” Lúc này, Mạnh Đại Tiền lại lạnh lùng giơ bảng lần nữa. Anh ta vân nhìn chảm chảm Trình Uyên, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Thật ra, rất nhiều người có thể nhận ra hai người này không phải hứng thú với món đồ mà chỉ đang tranh hơn thua.

Trình Uyên còn chưa nói xong với Lý Nam Địch thì Mạnh Đại Tiền đã ra giá. Trình Uyên hoảng sợ đoạt lấy bảng trong tay Lý Nam Địch, rất sợ cô ta sẽ tiếp tục nổi điên.

Nào ngờ.

“9 triệu 990 nghìn” Vương Tử Yên đột nhiên giơ bảng “Đmf Lúc này, trong lòng Trình Uyên có cá nghìn dòng chứ Ðmm chạy ngang qua.

Hôm nay dù sao cũng không nên dẫn hai bà cô này tới buổi đấu giá mà. Đây cmn là đang lấy tiền từ xương sườn của Trình Uyên mà.

Trình Uyên có cảm giác muốn khóc.

Nhưng lúc này, còn có một người cũng muốn khóc.

Mạnh Châu đang ngồi trong góc khác nhìn con trai mình vậy mà lại đối chọi với Trình Uyên, tức khắc muốn bóp chết anh ta.

Bình Luận (0)
Comment