Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 362

Chương 362: tụ hội

Bữa tiệc hôm nay thật đúng là náo nhiệt.

Nhìn thấy người tới, Trình Uyên ngoài sự cố này , còn có chút hơi đau đầu.

Đúng vậy, anh cũng biết người này, hay nói chính xác là từng có gặp mặt qua một lần.

Tỉnh Giang Bắc, Thẩm Hoa Chủ tịch tập đoàn Thẩm thị đột nhiên bước vào đại sảnh, Bệnh Đường Tử cũng đi theo sau.

Thẩm Hoa là con trai của Thẩm gia ở kinh thành, là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị ở tỉnh Giang bắc, anh trai của Thẩm Lệ.

Lúc trước hắn đã gặp Trình Uyên, lúc đó tập đoàn Thẩm thị có dự án hơn 10 tỷ NDT, muốn chia lợi nhuận với Trình Uyên.

Khi gặp nhau, Thẩm Hoa dường như muốn tạo dựng uy thế trước mặt Trình Uyên nên bắt Vương Hinh Duyệt cởi quần áo, ngâm mình trong suối nước nóng cùng với họ.

Nhưng hắn đã tính sai tính khí của Trình Uyên.

Trong số những dự án hàng chục tỷ này, giữa một người phụ nữ tầm thường với Thẩm Hoa, không ngờ Trình Uyên chọn người phụ nữ.

Nhìn thấy Thẩm Hoa, Ngụy Tác cũng sửng sốt.

Nếu một đấu một với Phương Thanh Yến, Ngụy Tác không có dè chừng kiêng sợ, nhưng mà thêm Thẩm Hoa thì sẽ tạo nên sự khác biệt.

Các tài năng trẻ của tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh cùng hội tụ tại đây.

Trình Uyên thuộc về phe kém cỏi nhất, cho dù có thêm Ngụy Tác vào, hiển nhiên cũng không đấu lại Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa nếu liên thủ.

Xét cho cùng, Thẩm Hoa là người mà Chu Kiệt sợ đến nhất.

“Thẩm Hoa, ngươi tới đây làm cái gì?” Ngụy Tác nghiêm mặt hỏi.

Thẩm Hoa liếc nhìn mọi người khẽ cười. “Thì sao, ngươi Thiếu gia của Ngụy gia có thể đến đây, tôi Thẩm Hoa của Thẩm gia chẳng lẽ không đến được sao?”

Phương Thanh Yến chế nhạo nói với Ngụy Tác, “Ngụy Tác, tôi không biết ngươi nhận được ở tên tiểu tử này lợi ích gì, nhưng nếu hôm nay ngươi muốn chống đỡ cho hắn, xem ra có vẻ tệ hơn rồi đấy .”

“Các người …” Ngụy Tác nheo mắt , chỉ chỉ vào Thẩm Hoa và Phương Thanh Yến.

“Tôi hiểu rồi, thì ra hai người các ngươi hợp tác liên minh với nhau?”

Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa nhìn nhau cười.

“tại sao, ngươi và Họ Trình kia cùng đồng thuận với nhau, vậy thì chúng ta lại không được phép hợp tác với nhau sao?” Phương Thanh Yến vặn lại.

Tất cả đều là những nhân vật lớn …!

Tất cả mọi người dưới bục sân khấu đều chết lặng.

Trong số bốn người trẻ tuổi trên sân khấu có một số người biết và một số người không biết, vì vậy trong tích tắc đã có rất nhiều cuộc thảo luận đến từ phía khán giả bên dưới.

“Lại là ai đây?”

“Đó là ai?”

“Làm sao lại có thêm một người nữa?”

“Trông có vẻ thấp kém nhỉ!”

“Vớ vẩn, ba người đó là thiếu gia của bốn đại gia tộc ở Bắc Kinh.”

“A?”

“WTF!”

“thật không vậy?”

“Phương Thẩm Nguy Trình, tứ đại gia tộc ở kinh thành, Phương Thanh Yến là con trai của Phương gia, Thẩm Hoa cũng là con trai của Thẩm thị, và là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị ở tỉnh Giang bắc, còn Ngụy Tác …… dường như là Ngụy gia “

“Hừ, vậy thì Trình Uyên họ Trình, sẽ không phải …?”

“Không phải, Trình Uyên, Trình … Trình gia chứ?”

“Xem ra Tân Dương này sắp có biến.”

“Ai nói không phải, đột nhiên bốn vị thiếu gia của tứ đại gia tộc đều xuất hiện ở Tân Dương này, cho dù không có chuyện gì xảy ra, Tân Dương này của chúng ta cũng sắp bốc cháy rồi.”

Mà vào lúc này.

Đầu Trình Uyên vẫn đang cứ quay cuồng.

Ngụy Tác hung hăng nhìn chằm chằm Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa.

Thẩm Hoa và Phương Thanh Yến lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Rõ ràng ai cũng có thể thấy, Thẩm Hoa và Phương Thanh Yến có thế thượng phong, Ngụy Tác và Trình Uyên … dường như đã hoàn toàn bị áp chế.

“Mục đích của các ngươi là gì?” Ngụy Tác hỏi.

Phương Thanh Yến khẽ mỉm cười, “Tôi không ngại cho ngươi biết, cũng không sợ cho cho các ngươi biết, tôi giúp Thẩm Hoa phá sập Cẩm Đông, và hắn sẽ phụ trách giúp ta thu mua lại.”

“Thật là một âm mưu rất hay.” Ngụy Tác lạnh lùng nói.

Phương Thanh Yến lắc đầu, “Sai rồi, tôi đã nói ra hết kế hoạch rồi, cho nên đây không thể nói là âm mưu được, cùng lắm chỉ có thể coi là dương mưu thôi.”

*** Note: dương mưu khác âm mưu. Âm mưu là dùng bàn kế kế sách hẹn mọn đước dùng trong bóng tối, còn dương mưu là dùng kế sách chiến lược hay mưu sự được bàn ở thanh thiên bạch nhật.

“Vậy cho nên, đây cũng được coi là đôi bên có lợi, Thẩm Hoa sẽ giúp ngươi ngồi vào ghế chủ tịch của Thương minh Tỉnh Giang Bắc?”

Ngụy Tác nói.

Phương Thanh Yến khẽ cười. “, tại sao Ngụy gia lại có thể có một người tiểu nhân như vậy ?

Ngươi tuy tuổi không lớn, nhưng lại có dã tâm như vậy, chưa kể nhìn xa trông rộng nữa chứ.”

Nghe vậy, Ngụy Tác hít một hơi thật sâu.

Sau đó anh ta quay lại nhìn Trình Uyên.

Trình Uyên cũng nhìn Ngụy Tác.

Ánh mắt hai người trao đổi trong khoảnh khắc, đồng thời, cả hai dường như đều nhìn thấy ánh mắt bất lực của nhau.

Tàn cuộ!

cĐây đơn giản chỉ là một tình huống tuyệt vọng và không còn cách nào cứu vãng được.

Tập Đoàn Cẩm Đông, lần này xem ra, e rằng thật sự sắp hết rồi.

Ngụy Tác áy náy nói, “Thực xin lỗi.”

“anh không cần phải xin lỗi, chuyện này vốn dĩ không có liên quan gì đến anh.” Trình Uyên lắc đầu nói: “anh đã có ý giúp tôi rồi,cho nên tôi sẽ ghi nhớ ân tình này, nếu không giúp tôi thì đó cũng là điều bình thường, không sao đâu. “

Ngụy Tác nói, “Tôi cùng với em ấy có quan hệ không tệ.”

“Tôi với hắn quan hệ không được tốt.” Trình Uyên lắc đầu.

Ngụy Tác cười nói: “Tôi biết, đó là lý do tôi muốn giúp anh.”

Nghe đến đây, Trình Uyên khẽ nhíu mày.

Thật khó cho anh để hiểu câu này.

Anh ta cùng Trình Nặc có quan hệ tốt, cũng biết Trình Nặc là kẻ thù của chính mình, cho nên muốn giúp anh là có ý gì?

Không đợi anh suy nghĩ xong, Phương Thanh Yến đột nhiên cắt ngang lời bọn họ.

“Các ngươi nói xong rồi chưa, vậy tôi sẽ nói tiếp?” Phương Thanh Yến nói.

Ngụy Tác thở dài, tỏ vẻ bất lực.

Mà Thẩm Hoa lúc này mới đột nhiên mở miệng, “Chờ một chút.”

Phương Thanh Yến sững sờ nhìn Thẩm Hoa.

Thẩm Hoa đi đến phía Trình Uyên.

Hai người lần thứ hai gặp nhau và là lần thứ hai đối mặt nhau.

“Em gái tôi đâu?” Thẩm Hoa rất bình tĩnh hỏi Trình Uyên.

Trình Uyên cười nhạt, “Ngươi đều muốn giết tôi, vậy thì dựa vào cái gì tôi phải trả lời cho ngươi?”

“Có lẽ, tôi có thể để lại cho ngươi một cái xưởng bảo đảm ngươi không phải ngủ đầu đường xó chợ.” Thẩm Hoa ngây người nói.

Trình Uyên mỉm cười nói “Thật là hào phóng.”

“Tôi luôn luôn rất hào phóng.” Thẩm Hoa.

“Xin lỗi, tôi rất keo kiệt.” Trình Uyên.

“Vậy, ngươi sẽ không nói?” Thẩm Hoa.

Trình Uyên “Đừng nói không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói.”

“Vậy e rằng hôm nay ngươi không thể bước ra khỏi cửa này.” Thẩm Hoa hơi nheo mắt, lạnh giọng nói.

Lời nói của hắn một lần nữa khơi dậy lòng lửa giận không thể giải thích được trong lòng Trình Uyên, khóe miệng của anh hiện lên một nụ cười xấu xa. “ngươi đừng có mà hù dọa tôi, tôi chỉ sợ rằng, tôi sẽ cắn chết ngươi.”

Thẩm Hoa nhìn chằm chằm Trình Uyên một hồi, trong mắt hiện lên vẻ xem thường cùng khinh thường.

Hắn ta không để Trình Uyên vào trong mắt vì hắn ta thực sự có át chủ bài, mặc dù thế lực xung quanh Trình Uyên gần như bất khả chiến bại ở Tân Dương này, nhưng theo lời nói của Thẩm Hoa thì … quá yếu!

Đương nhiên, tiền đề là hắn không biết Trình Uyên đã nói cái gì, và nếu hắn ta vẫn cứ hù dọa, thúc ép, hắn nhất định sẽ chết.

Nếu như ngày nào đó hắn biết Trình Uyên thật sự cắn chết một vị cao thủ, có lẽ hắn sẽ không thể bình tĩnh được như lúc này.

“Không sao nữa rồi, Phương huynh, tiếp tục đi.” Thẩm Hoa nhìn Trình Uyên một hồi lâu, sau đó đối với Phương Thanh Yến rồi nói.

Phương Thanh Yến nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt lườm qua Ngụy Tác đang bất lực ở đó, sau đó nhìn về phía Trình Uyên vẻ mặt mất tự nhiên trước khi quay đầu nhìn xuống bên dưới.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục phân chia những việc chưa hoàn thành,và tất cả đều rõ ràng…”

“Chờ một chút!”

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói trong trẻo và xinh đẹp vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Trình Uyên thay đổi rõ rệt.

Bình Luận (0)
Comment