Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 363

Chương 363: dâng tặng lễ vật

Đây là lần đầu tiên Bạch An Tương xuất hiện trong sự kiện này.

Cô chưa từng thấy nhiều nhân vật lớn như vậy, đặc biệt là trước đây có nhiều đại nhân vật không thể nào với tới được, nhưng giay phút này lại hoàn toàn thành bối cảnh đó.

Mà Trình Uyên, vào lúc này, đã trở thành người gây được nhiều sự chú ý nhất.

Vội vàng đi lên sân khấu, Bạch An Tương cảm nhân được vô số ánh mắt của các đại nhân vật tựa như phun lửa hận vào người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nóng bừng bừng.

Cố gắng giữ bình tĩnh cho mình, cô vẫn ngẩng cao đầu bước đi.

Đến bên cạnh Trình Uyên, mặc cho ánh mắt kỳ quái của Trình Uyên, Bạch An Tương nở một nụ cười xa xăm mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy.

“anh nhìn xem, em đã nói không có làm mất, buổi sáng anh rửa mặt xong liền bỏ vào chậu rửa mặt .”

Bạch An Tương đưa cho Trình Uyên một chiếc nhẫn hào quang đầy ánh xanh.

Thứ này được tặng cho anh từ một người phụ nữ ngoài 30 tuổi ở bệnh viện trước đó, chủ yếu là vì cảm kích Trình Uyên đã cứu anh của cô ấy.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Bạch An Tương hỏi Trình Uyên cái này, sau đó Trình Uyên tưởng rằng cô thích, thế là đưa cho cô không chút suy nghĩ.

Trình Uyên nhìn có vẻ khó hiểu, nhưng mà, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Bạch An Tương, lại nghe giọng điệu của cô, anh cảm thấy giống như một cặp vợ chồng già.

Mặc dù không hiểu Bạch An Tương đang có ý gì, nhưng Trình Uyên vẫn là nở nụ cười phối hợp rồi nói “Chỉ là một chiếc nhẫn bình thường thôi mà.

Mất đi cũng không sao.”

“bình thường …?”

Lúc Bạch An Tương đưa chiếc nhẫn cho Trình Uyên, mọi người đều không nhận ra, nhưng sắc mặt của mấy người trên sân khấu lại thay đổi rõ rệt.

Ngụy Tác ngạc nhiên nói “Anh Trình, chiếc nhẫn này là của anh sao?”

“Ừ.” Trình Uyên gật đầu.

“Không thể nào!” Phương Thanh Yến lúc này mới trịnh trọng nói: “Trình Uyên, nói thật đi, ngươi trộm chiếc nhẫn này hay là nhặt được?

Nghe được lời nói của Ngụy Tác và Phương Thanh Yến, Trình Uyên lập tức hiểu được lai lịch của chiếc nhẫn này có lẽ không hề nhỏ.

Thế nhưng là. . .

Anh ngập ngừng liếc nhìn Bạch An Tương một chút.

Làm thế nào vợ mình biết rằng chiếc nhẫn này không giống bình thường ta?

Bạch An Tương đứng về phía trước, giang tay bảo vệ trước mặt Trình Uyên, giống như bảo vệ lãnh thổ của mình, không để bị ai xâm phạm, khuôn mặt nhỏ trầm xuống rồi nói. “Đây vốn là của chúng tôi, tại sao lại nói là đi trộm cướp? cái nhẫn này là do một người rất đặc biệt tặng cho cho chúng tôi. “

Nghe vậy, Phương Thanh Yến đột nhiên ngẩn người.

Nhưng…

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch An Tương, hai mắt Phương Thanh Yến đột nhiên sáng lên.

“Thật là một người phụ nữ thuần khiết.” hắn ta hét lên.

Quả thực, vẻ đẹp của Bạch An Tương là dù mặc gì đi chăng nữa, cô cũng có thể tạo cho người đối diện cảm giác thanh khiết và trong trắng.

Giống như lúc ban mai, đóa sen trắng vương tay trong sáng, trắng nõn đến ngoạn mục, đồng thời có những hạt sương bay lơ lửng, khiến người ta không nỡ chạm vào, sợ rằng những giọt sương đó sẽ tạo thành bụi bặm,và phá hủy vẻ đẹp của đóa hoa sen này. .

Nghe được lời nói của Phương Thanh Yến, Trình Uyên hơi nhíu mày, kéo Bạch An Tương ra phía sau anh.

“Bà xã,anh chỉ sợ hôm nay tập đoàn chúng ta sẽ bị người khác phá sập, em hãy nên trả lại chiếc nhẫn này cho người đó đi.” Trình Uyên thở dài, giả vờ giả vịt nói với Bạch An Tương.

Bạch An Tương nghe xong, vẻ mặt ảm đạm.

“Tôi nghĩ… đây có thể là hiểu lầm.” Nhưng mà, Thẩm Hoa đột nhiên nói một cách không có chút biểu cảm.

Phương Thanh Yến cũng hoàn hồn, vội vàng gật đầu, nặng nề nói: “Ừm,đúng đúng, tôi nghĩ Thẩm thiếu gia nói đúng. Đây vốn chỉ là hiểu lầm.”

“Haha…”

Khi nghe điều này, Ngụy Tác rất vui cao hứng cười.

“Hai người thật không biết xấu hổ. Vừa rồi ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, luôn mồm, cứ nói một người sẽ phá Tập Đoàn Cẩm Đông, người kia đi thu mua lại.”

“sao rồi? biết phía sau anh Trình của tôi có quý nhân, nên người lật bánh người bán bánh tráng sao?”

“Đừng sợ vậy chứ, cứ tiếp tục đi chứ, thịt vẫn chưa chia xong mà?”

Đối với sự hả hê của Ngụy Tác, Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa không khỏi nhíu mày, hai người nhìn nhau.

Phương Thanh Yến hận nghiến răng,cũng không dám lỗ mãng Nhưng Thẩm Hoa nhàn nhạt nói: “Thật hiếm khi thế hệ trẻ của tứ đại gia tộc chúng ta có được ngày hôm nay. Tôi nghĩ mình không thể đùa giỡn quá mức như vậy được nữa.”

“sao vậy? Ngụy Tác, ngươi là người thông minh như vậy, thật sự không biết đây là một trò đùa sao?”

Nghe vậy, Phương Thanh Yến đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng vội vàng phụ họa nói ” Đúng đúng đúng, đây chỉ là một trò đùa mà thôi.”

Ngụy Tác mỉm cười, vỗ đùi chỉ vào bọn họ cười nói: “Nhìn hai cái bản mặt của các ngươi, haha …

đến tột cùng thật là không biết xấu hổ!”

Thẩm Hoa Phương Thanh Yến lạnh lùng trừng mắt Ngụy Tác.

một câu nói cổ diễn tả điều này, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì bây giờ Thẩm Hoa và Phương Thanh Yến chắc chắn đã băm Ngụy Tác thành nhiều mảnh.

“Một trò đùa?”

Trình Uyên vốn biết mình đang có bảo vật, không hiểu sau lưng bảo vật này là ai, xem ra bây giờ không phải là lúc quan tâm đến nó.

anh nhếch miệng lên hiện ra một vẻ đùa cợt cười nói. “Chúng ta dường như không có quen nhau.”

Phương Thanh Yến vẻ mặt ngưng trọng.

Thẩm Hoa cũng trừng lớn hai con mắt.

“Đương nhiên, nếu như là nói đùa, vậy tôi thật sự không còn gì để nói.” Trình Uyên thở dài, vươn tay đưa ra yêu cầu “Phương thiếu gia thịt vẫn còn chưa chia xong, mọi người đừng chậm trễ thời gian nữa, mời tiếp tục đi. “

“Tiếp tục …” Phương Thanh Yến cười khổ, trong lòng vẫn là ủ rũ.

Ngay cả Đại Thần cũng dọn ra rồi, còn dám tiếp tục nữa sao?

Nở một nụ cười rất bất đắc dĩ, còn xấu hơn là khóc. “Trình Uyên, ngươi thật là không biết đùa gì cả,đây toàn là giả, haha …là giả, chỉ là cùng với ngươi đùa chơi thôi.”

Sau đó, ” roẹt …roẹt” nguyên liệu để phân chia thịt đã xé thành thành nhuyễn như bột.

Trình Uyên nhìn hắn cười không thành tiếng.

Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên.

” tập đoàn Thẩm thị Thẩm Hoa, để chúc mừng lễ kỷ niệm thành lập Tập đoàn Cẩm Đông, sẽ tặng một khoản lợi nhuận nhỏ!”

Ngay sau đó, một nhóm người ăn mặc Âu phục giày da bước vào đại sảnh, khí thế bừng bừng “Đây là món quà mà chủ tịch chúng tôi đặc biệt tặng cho tập đoàn của ngài, một cây nhân sâm ngàn năm”.

Nhân sâm ngàn năm?

Người phụ nữ cười một tiếng, rồi giải thích: “Nhân sâm ngàn năm lưu truyền trong thiên hạ là giả, nhiều nhất là hàng trăm năm mà thôi, nhưng cái này là nhân sâm ngàn năm chính hiệu hàng thật giá thật, có giá trị Liên Thành,cho nên, chủ tịch của chúng tôi thật tâm rất muốn kết bạn với Trình Đổng.

Nghe đến đây, trong lòng Trình Uyên run lên.

Người ta nói rằng nhân sâm có tuổi thọ rất cao, nó có thế sống được bao lâu thì phụ thuộc chủ yếu vào thời gian mà người ta hái nó, nhưng trên đời này, không ai có thể đợi nhân sâm phát triển đến một nghìn năm rồi mới hái được, cho nên, nói nó vô giá đều không quá đáng.

Đương nhiên, Trình Uyên không có hứng thú với loại nhân sâm này cho lắm, thứ khiến anh ghen tị quả thực chính là “cơ bắp” do Thẩm Hoa thể hiện.

Từ lúc anh lấy chiếc nhẫn ra đã làm kinh động đến Thẩm Hoa và Phương Thanh Yến cùng những người khác, đến nay đã lên tới năm phút đồng hồ.

Trong năm phút đó, không cần Thẩm Hoa hướng dẫn, người của hắn lập tức giúp hắn nghĩ ra cách phá bầu không khí lúc này,tự tiện đưa ra phương án trực tiếp dâng tặng vật lễ.

Thực tế là quá phóng đại.

Và những vị khách trong sảnh nhìn thấy cảnh này, lập tức tin lời nói đùa trước đó của Thẩm Hoa.

Thẩm Hoa đã tặng quà và phá vỡ thế bế tắc này.

Còn Phương Thanh Yến đâu rồi?

Phương Thanh Yến lúc này mặt đỏ bừng bừng, bất giác nghiến răng nghiến lợi đẩy Hồng Anh đến bên cạnh Trình Uyên.

“Haha, Trình lão đệ đang tổ chức yến tiệc, làm anh làm sao có thể không tặng vật lễ được? Thẩm thiếu gia cũng đã tặng rồi, vậy thì Phương Thanh Yến tôi đây sẽ gả cho ngươi người phụ nữ yêu quý nhất của mình tặng cho ngươi.”

“…” Mọi người có mặt đều sững sờ.

Còn Trình Uyên, đột nhiên từ sau lưng cảm thấy ớn lạnh, giống như cánh cõng Địa Ngục lạnh lẽo đang chào đón.

Bình Luận (0)
Comment