Đỉnh Cấp Đoàn Sủng: Điên Phê Tiểu Nha Đầu Lại Rớt Áo Lót

Chương 1 - Chị Gái, Chị Sợ À?

Bình Thành là một vùng quê xa xôi, con đường nhỏ chật hẹp sau cơn mưa lại trở nên lầy lội hơn. Một chiếc Mercesdes-Benz màu đen lung la lung lay chạy đến và dừng lại trước một ngôi nhà cũ nát.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi từ trên xe bước xuống.

Triệu Trạch Hứa nhìn những cỏ dại mọc dài xung quanh ngôi nhà, thoáng nhíu lông mày - "Lê Cửu Tư ở chỗ này?".

"Em khẳng định em gái bảy năm trước đã đến chỗ này!" - Trong đôi mắt của Mạc Tiêu Thiến hiện lên vẻ ghét bỏ nồng đậm, là chính cô ta đã tự tay đưa em gái đến đây!.

Nếu không phải anh Trạch Hứa nhất quyết đi tìm con khốn chuyên dụ dỗ người khác - Lê Cửu Tư, thì cô ta làm sao phải đến cái địa phương bẩn thiểu này.

"Ở đây hình như đã lâu không có người ở rồi!" - Triệu Trạch Hứa có điểm nghi hoặc.

"Có khả năng cô ta cùng chồng dọn nhà rồi!" - Mạc Tiêu Thiến đem chữ "chồng" nhấn mạnh, trong giọng nói có chút hả hê, lại có chút đáng tiếc không thể nhìn thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi của Lê Cửu Tư .

Khi nghe tin Lê Cửu Tư bỏ trốn cùng thằng đàn ông khác, vậy mà anh Trạch Hứa lại còn nhớ mãi không quên, nếu biết được sự thật khẳng định anh ấy sẽ phỉ nhổ con khốn đó. Mạc Tiêu Thiến trong lòng rất đắc ý, động tác dứt khoác bắt đầu tìm kiếm.

"Cửu Tư? Em ở đâu?, Cửu Tư".

Cô ta liền kêu vài tiếng nhưng không được đáp lại, hai người Mạc Tiêu Thiến cùng Triệu Trạch Hứa liền trực tiếp đẩy cửa đi vào. Mùi vị mốc meo xung quanh xộc lên mũi khiến cả hai bị sặc ho "Khụ, Khụ".

Trong phòng ánh sáng hơi tối, nhưng vẫn nhìn ra bên trong đồ dùng đều tích bụi bậm, cũng không thấy có người.

Nhìn thấy chuyện của Lý Cửu Tư có lẽ sẽ không có kết quả gì, mây đen bao phủ xuống có chút âm u, đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua lưng hai người, cùng với một giọng nói lạnh lùng u ám theo gió truyền đến, hệt như mũi tên xuyên qua lỗ tai bọn họ:

"Mấy người là đang tìm tôi sao?".

Hai người cảm thấy một trận ớn lạnh, trong lúc nhất thời không dám phát ra âm thanh nào, bọn họ trừng mắt sợ hãi, quay đầu lại nhìn một cách cứng ngắc và sợ hãi.

Có một người đang đứng phía sau.

Lại có thêm một cái đầu tóc đen nhánh, toát lên vẻ điềm đạm nho nhã của thiếu nữ, cô mặc một chiếc váy áo liền màu trắng cùng với làn da trắng sáng, đôi mắt trong sáng ngây thơ, lại rất thanh tú xinh đẹp, nghiêng đầu cười có chút quỷ dị.

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái phía sau, cả hai lại sửng sốt, dung mạo của Lê Cửu Tư không thay đổi nhiều, nhưng khuôn mặt của cô càng lớn thì ngũ quan càng thêm rõ ràng như được chế tác tinh xảo.

Giọng nói của Mạc Tiêu Thiến trở nên run rẩy:" Mày là người hay là quỷ?".

"Là quỷ, chị sợ sao?" - Giọng nói Lê Cửu Tư trong trẻo ngọt ngào, khi nói chuyện có vẻ nữ tính quyến rũ.

Triệu Trạch Hứa cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ liếc nhìn một cái, hắn lại bị cô gái làm cho choáng váng, vội vàng bước tới, mong muốn có được hảo cảm: "Cửu Tư? Em có nhớ anh Trạch Hứa không?".

Lý Cửu Tư không vui cau mày, lui về phía sau hai bước, đôi mắt ngây thơ mở to đầy nghi hoặc: "Tôi nghĩ là nhớ!" Giọng điệu của nàng khiến người ta không xác định ý của cô là như thế nào.

Mạc Tiêu Thiến ở một bên vô cùng thất vọng, lòng đầy ghen tị, tại sao Lê Cửu Tư vẫn xinh đẹp như vậy, lẽ ra cô ta nên cào mặt cô trước mới phải!.

Mạc Tiêu Thiến kìm nén cảm xúc không tốt của mình, mỉm cười dịu dàng, quan tâm hỏi: “Em gái, những năm này thế nào?”

"Còn có chồng em đâu?" Mạc Tiêu Thiến cũng cố ý hỏi

Như là bị đụng chạm đến nghịch lân, đôi mắt sáng của Lê Cửu Tư lập tức tối sầm lại.

Đương nhiên cô đã sống một cuộc sống "rất tốt", nhờ có mẹ nuôi và chị gái, kiếp trước cô bị bán đến đây làm cô dâu nuôi từ bé và phải chịu rất nhiều tra tấn, cô chưa bao giờ sống được một ngày tốt đẹp. Cô đã bị lửa thiêu, cho dù không bị thiêu chết, cũng thành một bộ người không ra người, quỷ không ra quỷ, xấu xí đến mức còn không bằng chết cho xong hết mọi chuyện.

Cuối cùng cô đã tự sát thành công, nhưng lại được trọng sinh, quay trở lại thời điểm bị bán ở đây bảy năm trước, cô đã cố gắng hết sức để trốn thoát, nhưng sau khi trốn thoát vẫn gặp khó khăn...

Bất quá, cô hiện tại cái gì cũng không sợ rồi.

"Đương nhiên rất tốt! Chị có muốn thử trải nghiệm một chút không?" - Cô gái với đôi mắt cực kỳ sáng ngời, thoạt nhìn rất ngây thơ yếu đuối, nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười làm cho người khác phải tê cả da đầu.

Lê Cửu Tư nói xong, một giây sau, đôi mắt to tròn hình quả hạnh tràn đầy lửa giận dữ tợn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy sát khí, cô giơ chân phải thẳng tắp thon dài lên, đột nhiên đá vào Mạc Tiêu Thiến, khiến cô ta bị trúng đòn, người nện vào mặt tường.

"Đùng!" Mặt tường bị đụng vào lõm xuống dưới đến nỗi mắt thường còn có thể nhìn thấy được.

"Ah! Ah! Ah!" - Cơn đau bất ngờ khiến cô ta hét lên, kèm theo đó là tiếng xương gãy "Răng rắc".

Mạc Tiêu Thiến đau đến mức không thể động đậy, trước khi cô ta có thể cất lời, Lê Cửu Tư lại từng bước tới gần, xoay người thò tay túm kéo lấy tóc của ả và đập vào tường, "Bang bang bang...", Âm thanh đầu đập vào tường cực kỳ lớn.

"Chị à, họ luôn đối xử với em như vậy đấy, có thấy đau không?" - Giọng nói của Lê Cửu Tư mềm mại, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay tràn đầy sự ngây thơ và giản dị, đôi mắt lộ ra sự phấn khích, như thể cô chỉ đang chơi một trò chơi vui vẻ.

Cơn đau tột độ trong đầu dần dần khiến Mạc Tiêu Thiến tê liệt, toàn thân run lên, máu chảy xuống chậm rãi lướt qua trên mặt, đôi môi run rẩy vẫn phát ra một thanh âm ngạo mạn:"Lê Cửu Tư, thả tao ra, nếu không tao nhất định sẽ giết mày."

"Buông ra? Chị à, chị sẽ không giết tôi sao?" Lê Cửu Tư dừng lại, chớp chớp đôi mắt sống động, hàng mi mảnh mai run rẩy tò mò hỏi.

Chỉ là cô cực kỳ nhạy cảm với từ 'giết', ngay sau đó, cô buông tay phải đang nắm tóc của người trước mặt ra, hơi quét cái cổ có đường nét thô ráp của Mạc Tiêu Thiến.

"Tôi so với chị còn tốt bụng hơn a!" Từ "a" được kéo dài mang theo vài phần dí dỏm, sau đó cô giơ đôi bàn tay trắng nõn và mềm mại của mình lên, con mồi mà cô ấy nhắm đến đã bị tóm lấy cổ họng trước khi cô ta nhận ra ý đồ của mình.

"Rất nhanh thôi chị sẽ không cảm thấy đau đớn nữa!" - Lực đạo trên tay càng mạnh, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Cửu Tư càng ngọt ngào, ai có thể nghĩ đây thật chất là một tiểu quỷ?

Người đàn ông bên cạnh vẫn còn sốc và chưa thể hồi phục.

Mạc Tiêu Thiến đã không còn quan tâm đến cơn đau trên cơ thể và đầu nữa, khuôn mặt ả ta đỏ bừng vì kìm nén, dùng cả hai tay kéo bàn tay trắng như ngọc của Lê Cửu Tư và đá chân cô một cách điên cuồng, cố gắng vùng vẫy thoát ra.

Cô ta cố hết sức mở miệng nói: "Buông ra... buông ra...", nhưng không thể nói được lời nào, đôi mắt đỏ ngầu sợ hãi dần hiện rõ.

"Cửu Tư, em... buông chị em ra trước đi." Triệu Trạch Hứa bình tĩnh lại một lúc mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Cô gái này rõ ràng là mảnh khảnh gầy gò, nhưng làm sao có thể mạnh mẽ tàn nhẫn như vậy? , hắn quá hèn nhát nên chẳng dám thực hiện bất kỳ hành động nào.

Nghe được giọng nói của Triệu Trạch Hứa, cô nghiêm túc nhìn hắn, Lê Cửu Tư hoảng hốt nhớ tới, hắn vừa mới ra nước ngoài du học, nàng đã bị bán đi ngay, người đàn ông này chính là kẻ gây ra mọi chuyện, nhưng nàng cũng nhớ tới tuổi thơ của mình...

Đột nhiên, một tiếng động vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô, một chiếc trực thăng tư nhân giữa không trung có thể thấy được bằng mắt thường càng ngày càng lớn, mấy giây sau cuối cùng cũng hạ cánh.

Trong làn bụi bị tung lên, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa máy bay, thân hình mạnh mẽ nhảy xuống.

Bình Luận (0)
Comment