Đỉnh Cấp Đoàn Sủng: Điên Phê Tiểu Nha Đầu Lại Rớt Áo Lót

Chương 2 - Được Nha! Em Nguyện Ý Cùng Anh Trai Đi

Lê Cửu Tư nhìn ra ngoài, chiếc mũi thanh tú đột nhiên khẽ giật, mùi nước tiểu nồng nặc lan ra, cô liếc nhìn nguồn gốc của mùi hôi đó, chán ghét ném người đang nắm chặt tay mình đi.

Lại là một đòn nặng nề giáng vào Mạc Tiêu Thiến, khiến cô ta cảm thấy thân thể mình như bị xé rách, đau đớn dâng trào, không thể động đậy.

Lê Cửu Tư nghiêng đầu, lẳng lặng chờ người đó lộ mặt.

Người đi tới mặc một bộ vest đen tuyền, dáng người mảnh khảnh cao ráo nhưng không thô kệch, khuôn mặt như điêu khắc, rất đẹp trai.

Nhìn kỹ hơn, anh có đôi mắt đen láy sắc bén ẩn dưới hàng lông mày kiếm, giống như một con đại bàng trong đêm, lạnh lùng và kiêu ngạo, cô đơn nhưng uy nghiêm, tản ra loại cường thế kinh thường trời đất.

Lê Cửu Tư sững sờ nhìn người đàn ông một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp nở nụ cười, đôi mắt tròn trịa trong trẻo sáng như sao trong bóng tối, tỏa sáng rực rỡ.

Cô biết người đàn ông này, anh ta tên là Yến Quân Diêu!

Yến Quân Diêu cố hết sức duy trì bộ dạng trang nghiêm và tao nhã, nhưng trong lòng anh có chút lo lắng, bởi vì anh đến đây để dùng một lý do đường hoàn bắt cóc một cô gái ngoan ngoãn về nhà.

Sau khi Yến Quân Diêu xuống máy bay, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô gái, khi đến chỗ cô, anh đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.

"Anh!" - Giọng nói của Lê Cửu Tư ngọt ngào và tinh tế.

Tiếng gọi "Anh" này khiến trái tim Yến Quân Diêu giãy giụa, ánh mắt sắc bén trở nên rất dịu dàng, đương nhiên chỉ là dành cho Lê Cửu Tư.

"Lê Cửu Tư?" - Yến Quân Diêu nhẹ nhàng gọi ra cái tên, tên của cô gái có thể khiến anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Hả?" - Cô gái chớp chớp đôi mắt hoa mai, trông vô cùng ngay thơ, giống như một con cừu nhỏ sắp bước vào hang sói.

"Anh tên là Yến Quân Diêu!" - Người đàn ông cao quý và quyền lực có chút không được tự nhiên khi tự giới thiệu mình với cô bé.

Trợ lý đi theo hắn cũng rất sửng sốt, đây vẫn là Yến gia quyền thế ngất trời mà hắn biết sao? Sao hôm nay đổi tính mà giới thiệu bản thân nhẹ nhàng như vậy nhỉ?

"Vâng, em biết rồi!" Lê Cửu Tư bối rối, anh trai định làm gì vậy?

"Tập đoàn Yến thị đang thực hiện một dự án hỗ trợ cho sinh viên nghèo, Cửu Tư vừa vặn đáp ứng các điều kiện, anh đến đón em đến một nơi thích hợp để ở, em có sẵn lòng không?" - Yến Quân Diêu có chút không được tự nhiên nói.

Nói xong, anh mím môi, đôi mắt xếch lên ẩn chứa đựng sự mong đợi cùng sự sủng nịch không dễ thấy, trung hòa đi một chút lạnh lùng của bản thân, khiến cho anh dễ gần hơn đôi chút.

"Tốt! Em sẵn sàng đi với anh!" - Lê Cửu Tư ngây thơ đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Cô rất tin tưởng Yến Quân Diêu, bởi vì anh lao vào lửa cứu cô khi cô bị lửa thiêu đốt ở kiếp trước, cho dù cô có bị thiêu chết nghiêm trọng, Yến Quân Diêu vẫn chăm sóc cô không chút ghê tởm.

Yến Quân Diêu thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lạnh lùng dịu đi rất nhiều vì vui mừng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng của gió xuân.

"Đây mà lại là Yến gia ư!" - Trợ lý âm thầm phàn nàn về hành vi của Yến Quân Diêu.

"Em có hành lý gì muốn đóng gói và mang đi không?" - Yến Quân Diêu đã chuẩn bị tất cả những thứ Lê Cửu Tư cần trong cuộc sống, và việc cô có thu thập nó hay không cũng không quan trọng.

Lê Cửu Tư trợn tròn mắt, dứt khoát nói: "Không có!".

Mạc Tiêu Thiến vẫn nằm trên mặt đất không thể cử động, nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ,. Yến gia ở thành phố Bắc Kinh không ai là không biết, không ai là không sợ. Lê Cửu Tư vậy mà may mắn quyến rũ được Yến gia chú ý đến, cùng với sự tra tấn mà cô ta vừa phải chịu đựng, đủ loại ghen tuông tuôn trào trong lòng, một chút mặn mặn tanh rót lên cổ họng, cô ta tức giận nôn ra máu, ngất đi.

Triệu Trạch Hứa vừa trở về Trung Quốc, không biết Yến gia là nhân vật gì, anh ta theo bản năng thù địch, những người không biết đều không sợ hãi, dựa vào sự tự tin để biết Lê Cửu Tử, cả người trở nên tức giận:

"Vị tiên sinh này, anh không đủ tư cách để đưa Cửu Tư đi, cô ấy có cha mẹ nuôi, cô ấy không phải là học sinh nghèo."

Yến Quân Diêu nheo mắt nhìn người đàn ông phát ra âm thanh, đồng thời cũng quét qua người phụ nữ đang bất tỉnh trên mặt đất, trước khi anh nhìn thấy động tác bạo lực của cô gái, chỉ nghĩ rằng cô đặc biệt đáng yêu.

"Em không liên quan gì đến bọn họ!" - Cô gái trầm mặc đột nhiên đánh mất nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đẹp tràn đầy tàn nhẫn, cô rất bất mãn với sự cản trở của Triệu Trạch Hứa, đặc biệt là khi nhắc đến cha mẹ nuôi.

Tâm trạng của cô thay đổi đã lây nhiễm đến Yến Quân Diêu, anh ta ném ánh mắt chết chóc về phía Triệu Trạch Hứa, với ý định giết người mạnh mẽ.

"Anh đừng tức giận." - Ân oán của Lê Cửu Tư rất rõ ràng, lòng thương xót của Triệu Trạch Hứa đối với cô rất tốt, cô đã xem như trả lại rồi.

"Cửu Tư, chúng ta đi thôi!" - Yến Quân Diêu nắm lấy tay Lê Cửu Tư bước lên máy bay riêng, thấy cô gái không giãy giụa thoát ra, anh rất vui vẻ.

Yến Quân Diêu đưa Lê Cửu Tư lên trực thăng, chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại đồng ý với anh dễ dàng như vậy.

Anh nhìn cô gái trầm lặng bên cạnh, "Đợi lát nữa anh sẽ đưa em đến nơi anh sống bây giờ!"

Cô gái nghiêng đầu, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, lông mi mảnh khảnh che mắt, cô rất ngoan ngoãn, yên tĩnh như một trinh nữ.

"Ừm!" - Lê Cửu Tư khịt mũi nhẹ, nàng cũng biết nơi đó! Nơi Yến Quân Diêu sống là biệt thự Yến gia.

Kiếp trước, sau khi cô bị bỏng nặng, lấy lại tính mạng, Yến Quân Diêu đưa cô về biệt thự nhà họ Yến chăm sóc cô cẩn thận, đây là nơi khiến cô hoài niệm.

Nghĩ đến đây, Lê Cửu Tư khẽ cau mày, cô không hiểu vì sao một người đàn ông vô cớ lại có thể đối xử tốt với mình như vậy, đặc biệt là dáng vẻ xấu xí ở kiếp trước có thể hù dọa trẻ con của cô, Yến Quân Diêu không cảm thấy ghê tởm sao?

"Cửu Tư?" - Yến Quân Diêu nhìn cô gái đang phân tâm, khẽ gọi.

"Hả?" - Lê Cửu Tư không biết tại sao, quay đầu nhìn về phía hắn, nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm với đôi mắt to sáng.

"Em đang nghĩ gì vậy? Có thể chia sẻ nó với anh trai không? " - Yến Quân Diêu có chút không thoải mái khi nói chữ 'anh trai', gọi là anh trai hay là theo hướng anh trai kia?

Lê Cửu Tư cẩn thận nhìn người đàn ông, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng cùng góc cạnh và lạnh lùng, đôi mắt tối và sâu thẳm với ánh sáng quyến rũ, có thể thu hút mọi người bất cứ lúc nào, và đôi môi đẹp trai của anh nở một nụ cười rất nhẹ, tất cả đều cao quý và tao nhã.

Người đàn ông này hiếm khi cười, nhưng khi đối mặt với Lê Cửu Tư, anh luôn kiềm chế sự lạnh lùng của mình mà trở nên mềm mại.

"Em đang tự hỏi tại sao anh trai lại đưa em về nhà anh." - Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bằng sứ trắng nõn của cô gái có chút xoắn xuýt, trải nghiệm bi thảm của quá khứ đang nói cho cô biết ai đó làm việc có mục đích gì, và hầu hết đều có ý đồ xấu, nhưng Yến Quân Diêu dường như là một ngoại lệ, cô không thể nhìn ra ý đồ của anh, thật khó khăn cho cô, cô nên làm gì bây giờ?

"Bởi vì Cửu Tư là một cô bé rất ngoan ngoãn!" Yến Quân Diêu không có mặt mũi để nói ra những gì trong lòng, vì sợ dọa cô chạy đi.

"Rất ngoan ngoãn? Rất tốt?" - Lê Cửu Tư thấp giọng nhai hai chữ này, cô cảm thấy không đúng, liền vặn lại: "Em không tốt, em không tốt lắm, nhưng em có thể đối xử rất tốt với anh trai em!"

Lời nói của Lê Cửu Tư làm cho Yến Quân Diêu hài lòng, anh thấp giọng cười, cô thật sự đáng yêu cực kỳ.

Lê Cửu Tư chỉ cảm thấy anh trai mình cười lên trông thật sự rất đẹp, cô không có khả năng phản kháng lại với những thứ đẹp trai.

Bình Luận (0)
Comment