Lục Trường Sinh bước một bước vào thông đạo khảo hạch.
“Vù vù.”
Thân ảnh Lục Trường Sinh hơi chao đảo.
Hắn đi tới tầng thứ ba mươi.
“Ta có thể tiến vào thông đạo thứ tư chứng tỏ tu vi của ta vẫn là Đăng Thần tứ giai như cũ chứ thông đạo không nhận định Hư giới của ta là Đăng Thần cửu giai!”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên vẻ khác lạ.
Xem ra suy đoán của hắn chính xác rồi.
Thế thì chuyến này hắn gia tăng bình xét cấp bậc sẽ không có bất cứ vấn đề.
Với chiến lực của Đăng Thần cửu giai chẳng lẽ còn không đạt được bình xét cấp bậc tại thiên kiêu trong thông đạo thứ tư?
Lục Trường Sinh nhớ rõ lần trước mình đã vượt qua tầng thứ ba mươi, thu được bình xét cấp bậc “tuyệt thế”.
“Có tiếp tục tiến vào tầng khảo hạch thứ ba mươi mốt hay không?”
“Tiếp tục.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh đáp lại.
Hoàn cảnh xung quanh nhoáng lên một cái, hắn đã được đưa đến tầng thứ ba mươi mốt.
Kỳ thực Lục Trường Sinh đã biết, tầng hai mươi chín trong thông đạo khảo hạch thứ tư là Đăng Thần ngũ giai cực hạn.
Một khi đến tầng thứ ba mươi chính là Đăng Thần lục giai.
Trước đó Lục Trường Sinh có thể vượt qua tầng thứ ba mươi, chứng tỏ thực lực của hắn đã đạt đến cấp độ Đăng Thần lục giai.
Tuy nhiên cũng chỉ là Đăng Thần lục giai tương đối bình thường.
Nhưng khi ấy cũng là hao tổn 600.000 bộ phân thân Huyết Nhục.
Tổn thất quá lớn khiến Lục Trường Sinh khi ấy không có khả năng tiếp tục đi lên tầng khảo hạch thứ ba mươi mốt.
Nhưng giờ đối mặt với một con dị thú cường đại tại tầng thứ ba mươi mốt.
Lục Trường Sinh chỉ khẽ vung tay lên một cái.
“Rầm.”
Hư giới giáng lâm.
Lần này Hư giới đã triệt để lột xác thành thực chất.
Tựa như một tòa thế giới chân chính.
Chỉ là nhẹ nhàng trấn áp con dị thú đã biến thành bột mịn trong nháy mắt.
“Quả nhiên đối mặt với Hư giới đã hóa thành thực chất, những khảo hạch này thật sự trở nên dễ như trở bàn tay…”
Lục Trường Sinh lập tức bước vào tầng thứ ba mươi hai.
Sau đó vẫn dùng Hư giới trấn áp như cũ, nhanh chóng thông qua.
Chương 1707: Mệnh danh “vô thượng”! Vô thượng thiên kiêu sinh ra, toàn tông môn chấn động! (2)Tầng thứ ba mươi ba, tầng thứ ba mươi tư, tầng thứ ba mươi lăm, tầng thứ ba mươi sáu, tầng thứ ba mươi bảy, tầng thứ ba mươi chín, tầng thứ ba mươi chín…
Đến tận tầng thứ ba mươi chín Lục Trường Sinh có vẻ ngưng trọng hơn một chút.
Tầng thứ ba mươi chín chính là Đăng Thần lục giai cực hạn.
Một khi thông qua thì bình xét cấp bậc của Lục Trường Sinh có thể trở thành thiên kiêu!
Người canh giữ tầng thứ ba mươi chín là một vị kiếm khách.
Đối phương không nói một lời.
Chỉ là ánh mắt hắn tựa như lợi kiếm, dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được kiếm ý bén nhọn.
“Trảm.”
Kiếm khách ra tay trước, hơn nữa còn dốc toàn lực ứng phó, không hề nương tay chút nào.
Thế nhưng trước mặt Hư giới của Lục Trường Sinh, hết thảy đều là vô ích.
“Bùm.”
Thân thể kiếm khách chia năm xẻ bảy trong nháy mắt.
Đối với Lục Trường Sinh mà nói, vẫn không có chút tính khiêu chiến nào.
“Ầm ầm.”
Sau khi Lục Trường Sinh thông qua tầng thứ ba mươi chín, toàn bộ thông đạo bắt đầu rung động dữ dội.
Cùng lúc đó, trên hư không của thông đạo thứ tư cũng hiển hóa ra một bóng người.
Lục Trường Sinh!
Thân ảnh này chính là Lục Trường Sinh!
“Lục Trường Sinh thông qua khảo hạch tầng thứ ba mươi chín, bình xét cấp bậc tăng lên thành thiên kiêu!”
Trong thông đạo khảo hạch thứ tư truyền ra một thanh âm.
Toàn bộ quảng trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía thông đạo thứ tư, nhìn thân ảnh xuất hiện trên thông đạo kia.
“Thiên… Thiên kiêu? Lại có thiên kiêu mới ra đời rồi ư?”
“Lục Trường Sinh mới tiến vào thông đạo khảo hạch thứ tư bao lâu? Thế mà đã trở thành thiên kiêu rồi?”
“Một vị thiên kiêu mới ra đời, hơn nữa chỉ là Đăng Thần tứ giai, thậm chí còn là từng bước một bước lên vị trí thiên kiêu!”
“Đúng thế, Lục Trường Sinh cũng không phải sinh mệnh đặc biệt gì cả. Không phải sinh mệnh đặc biệt mà lại có thể trở thành thiên kiêu, quả là không thể tưởng tượng nổi…”
Chấn động.
Hiện trường hoàn toàn chấn động.
Trước kia Lục Trường Sinh chỉ có thể coi là kẻ có tiềm lực rất lớn.
Thanh danh cũng dựa vào “Liễu Thanh” cùng “Tinh Oánh” và chuyện thu hoạch được hơn một triệu điểm cống hiến mới có thể truyền khắp toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông.
Nhưng trong mắt rất nhiều người, có lẽ Lục Trường Sinh cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Rốt cuộc hắn vẫn không phải thiên kiêu.
Ngày sau khả năng trở thành sinh mệnh Hỗn Độn cũng rất nhỏ.
Không thành sinh mệnh Hỗn Độn thì cuối cùng cũng chẳng khác gì người thường.
Nhưng giờ lại khác.
Lục Trường Sinh đã trở thành thiên kiêu.
Hắn không cần nương theo thanh danh của bất cứ người nào nữa.
Càng không cần dựa vào hơn một triệu điểm cống hiến nữa.
Hiện tại hắn chỉ dựa vào cái nhãn “thiên kiêu” trên người mình cũng đủ để chấn động toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông.
Trở thành thiên kiêu chính là mục tiêu cuối cùng mà các đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông tha thiết ước mơ.
Mà hiện giờ Lục Trường Sinh lại đạt được mục tiêu cuối cùng của rất nhiều đệ tử trong Thiên Quang Thánh Tông.
Thế là một truyền mười, mười truyền trăm.
Tin tức Lục Trường Sinh trở thành thiên kiêu nhanh chóng lan rộng, chẳng mấy chốc đã truyền khắp toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông.
Tinh Oánh đang tu luyện trong động phủ.
Lần trước nàng thu được hơn 200.000 điểm cống hiến, có thể nói là thu hoạch rất lớn.
Bởi vậy hiện giờ nàng đang chuẩn bị đột phá lên Đăng Thần tứ giai.
Tinh Oánh khác với tu sĩ bình thường.
Nàng là sinh mệnh đặc biệt nên từ Đăng Thần nhất giai tới Đăng Thần cửu giai gần như không có bất cứ bình cảnh nào.
Dù chẳng cần làm gì thì ngày sau cũng có thể trở thành Đăng Thần cửu giai.
Thế nhưng dã tâm của Tinh Oánh lại rất lớn.
Hoặc phải nói là tự cao tự đại.
Nàng muốn mỗi một giai đều trở thành thiên kiêu!
Bởi vậy nàng nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, một khi đột phá tới Đăng Thần tứ giai thì có thể lập tức nhận bình xét cấp bậc “thiên kiêu”.
Đây cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cho dù nàng là sinh mệnh đặc biệt nhưng nhất định cũng phải dốc lòng chuẩn bị mới được.
Đúng lúc này ngọc bài thân phận của Tinh Oánh khẽ chấn động.
Có hảo hữu gửi tin cho nàng.
Tinh Oánh mở ngọc bài thân phận ra xem, sau đó nàng trợn to hai mắt.
“Lục Trường Sinh… hắn trở thành thiên kiêu rồi ư?”
Tinh Oánh há hốc miệng.
Dù nàng rất coi trọng Lục Trường Sinh.
Cũng biết Lục Trường Sinh tuyệt đối không phải vật trong ao.
Thế nhưng nhanh như thế đã trở thành thiên kiêu thật sự vẫn khiến nàng có chút chấn kinh.
Mà nàng biết rõ Lục Trường Sinh không phải sinh mệnh đặc biệt gì cả.
Chỉ dựa vào ngộ tính siêu việt người bình thường mới có thể tu hành đến giờ này.
Chỉ vậy mà cũng có thể thành thiên kiêu ư?
Đây mới thật sự là kỳ tích!
Liễu Thanh cũng đã nhận được tin tức.
Nhưng nàng lại chỉ mỉm cười, dường như chuyện này đã nằm trong dự liệu của nàng từ lâu.
Nàng có kiến thức rộng rãi hơn Tinh Oánh nhiều.
Thế nên nàng biết Lục Trường Sinh không phải kẻ tầm thường.
Thế nhưng hiện giờ Liễu Thanh không quá coi trọng chuyện này.
Dù có thành thiên kiêu thì sao?
Thiên kiêu cũng chỉ có năm phần mười tỷ lệ trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Mà hiện tại mục tiêu của Liễu Thanh chỉ có một, đó chính là trở thành sinh mệnh Hỗn Độn!
Tất cả những chuyện khác đều không thể thu hút quá nhiều sự chú ý của nàng.
Việc Lục Trường Sinh trở thành thiên kiêu gây chấn động khắp Thiên Quang Thánh Tông.
Nhưng đối với bản thân Lục Trường Sinh mà nói, hiện giờ hắn lại có chút “trống rỗng” .
Đúng vậy, “trống rỗng”, thậm chí còn có chút mờ mịt.
Hắn đã trở thành thiên kiêu, vậy hắn còn muốn tiếp tục xông lên nữa không?
“Có tiếp tục tầng khảo hạch thứ bốn mươi hay không?”
Thanh âm vang vọng trong thông đạo tầng thứ ba mươi chín.
Lục Trường Sinh khẽ cau mày.
Chẳng lẽ tiếp tục xông lên là có thể gia tăng bình xét cấp bậc?
Thế nhưng thiên kiêu không phải chính là bình xét cấp bậc cao nhất sao?
Thế là Lục Trường Sinh lập tức dùng quyền hạn thiên kiêu để tìm kiếm trong ngọc bài thân phận.
Kết quả đúng là có thật.
“Vô thượng thiên kiêu?”
Chương 1708: Mệnh danh “vô thượng”! Vô thượng thiên kiêu sinh ra, toàn tông môn chấn động! (3)“Chỉ cần có thể vượt qua tầng thứ bốn mươi chín sẽ trở thành vô thượng thiên kiêu!”
Trong lòng Lục Trường Sinh giật thịch một cái.
Vô thượng thiên kiêu?
Lúc trước đúng là hắn không chú ý cho lắm.
Hắn vẫn luôn cảm thấy thiên kiêu chính là bình xét cấp bậc cao nhất của Thiên Quang Thánh Tông.
Ai mà ngờ được còn có cả vô thượng thiên kiêu?
Quyền hạn của thiên kiêu đã cao như vậy, lên tới vô thượng thiên kiêu sẽ thế nào nữa?
Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh không chút do dự.
“Tiếp tục.”
Thế là Lục Trường Sinh tiến vào tầng thứ bốn mươi.
Tầng khảo hạch thứ bốn mươi cần có chiến lực đạt đến thất giai.
Đây chính là Đăng Thần thất giai!
Trong Hỗn Độn mênh mông này, tu sĩ từ Đăng Thần thất giai trở lên đều có thể xưng là cường giả một phương.
Tại Thiên giới, Đạo Tổ cũng mới chỉ là Đăng Thần lục giai mà thôi.
U tộc Đế Quân cũng là Đăng Thần lục giai.
Mà vị lão tổ U tộc vẫn chưa thức tỉnh kia loáng thoáng mới là Đăng Thần cửu giai.
Một vị cường giả Đăng Thần thất giai đã có thể quét ngang toàn bộ cao thủ U tộc và Tiên tộc.
Ngoại trừ lão tổ U tộc.
Còn lại thì Đế Quân U tộc hoặc là Đạo Tổ của Thiên giới đều kém rất xa cấp độ Đăng Thần thất giai.
Các vị Đạo Tổ cũng bị vây ở cấp độ Đăng Thần lục giai rất lâu, không thể tiến thêm bước nữa.
Thế nhưng đối mặt với người canh giữ cảnh giới Đăng Thần thất giai của tầng thứ bốn mươi, Lục Trường Sinh vẫn dùng Hư giới trấn áp như cũ, dù là Đăng Thần thất giai cũng đều biến thành bột mịn chỉ trong nháy mắt.
Sau đó hắn tiếp tục đi tới.
Tầng thứ bốn mươi mốt, tầng thứ bốn mươi hai, tầng thứ bốn mươi ba…
Đến tận tầng thứ bốn mươi chín.
Từ tầng thứ bốn mươi đến tầng thứ bốn mươi chín, Lục Trường Sinh không mất quá nhiều thời gian.
Thế nhưng rất nhiều đệ tử Thiên Quang Thánh Tông bên ngoài quảng trường lại có chút nghi hoặc.
Sao đã lâu rồi Lục Trường Sinh vẫn chưa đi ra?
Bình thường sau khi tấn thăng thiên kiêu chẳng mấy chốc sẽ ra khỏi thông đạo khảo hạch.
Dù có nấn ná kỳ thực cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng giờ thời gian đã hơi lâu.
“Chờ thêm một chút, hẳn Lục Trường Sinh còn muốn tiếp tục xông lên đấy?”
“Sao có thể? Dù là thông đạo Đăng Thần tứ giai nhưng từ tầng thứ bốn mươi trở lên đều là chiến lực Đăng Thần thất giai. Có thể vượt một giai đã là thiên tài, có thể vượt hai giai chính là thiên kiêu, còn có cả tam giai ư?”
“Ta nhớ thông đạo Đăng Thần tứ giai cao nhất không phải tầng thứ bốn mươi chín sao? Một khi xông qua tầng thứ bốn mươi chín nghe nói bình xét cấp bậc còn trên cả thiên kiêu nữa kìa…”
“Lục Trường Sinh vừa mới xông qua tầng thứ ba mươi chín trở thành thiên kiêu, sao có thể tiếp tục xông lên nữa? Phải biết một khi chết bên trong những thông đạo khảo hạch này chính là chết thật đấy…”
Rất nhiều người đều cảm thấy không có khả năng.
Trong thông đạo khảo hạch rất dễ gặp nguy hiểm.
Cưỡng ép khảo hạch sẽ mang đến nguy hiểm cho bản thân.
Huống chi Lục Trường Sinh đã là thiên kiêu, hắn không cần phải mạo hiểm như thế.
“Rầm.”
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, thậm chí là đang bàn tán xôn xao thì thông đạo thứ tư lại toả ra ánh sáng chói lọi.
Toàn bộ thông đạo vốn là một mảnh đen kịt.
Nhưng hiện giờ lại tản ra hào quang chói mắt.
Hơn nữa từ tầng thứ nhất đến tầng thứ bốn mươi chín đều toả ra ánh sáng chói lọi.
Tình trạng này chỉ chứng minh một điều.
Có người thông quan!
Vượt qua tất cả khảo hạch, tấn thăng tới cấp bậc siêu việt cả thiên kiêu.
Vô thượng thiên kiêu!
Đây là giây phút một vị vô thượng thiên kiêu ra đời!
“Vù vù.”
Ngọc bài thân phận của tất cả tu sĩ trong Thiên Quang Thánh Tông.
Bao gồm cả ngọc bài thân phận của sinh mệnh Hỗn Độn đều khẽ rung lên.
Có một tin tức xuất hiện trong tất cả ngọc bài thân phận của các tu sĩ Thiên Quang Thánh Tông.
“Lục Trường Sinh lấy tu vi Đăng Thần tứ giai thông qua khảo hạch, bình xét cấp bậc tăng lên thành vô thượng thiên kiêu!”
Một tin tức ngắn gọn như vậy lại dấy lên sóng to gió lớn trong toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông.
Đãi ngộ thế này chẳng thiên kiêu nào có được.
Chỉ có vô thượng thiên kiêu mới có đãi ngộ như vậy!
Sau đó từng tầm mắt vĩ ngạn từ sâu trong hư không trực tiếp rơi xuống người Lục Trường Sinh.
Từng luồng khí thế kinh khủng bốc lên.
Sinh mệnh Hỗn Độn.
Đó là ánh mắt của các sinh mệnh Hỗn Độn.
Rõ ràng chuyện vô thượng thiên kiêu sinh ra đã kinh động đến cả sinh mệnh Hỗn Độn!
“Ha ha, vô thượng thiên kiêu, cuối cùng Thiên Quang Thánh Tông chúng ta cũng sinh ra một vị vô thượng thiên kiêu rồi!”
“Ai nói Thiên Quang Thánh Tông chúng ta không có người kế tục?”
“Trời phù hộ Thiên Quang Thánh Tông chúng ta…”
Những tiếng cười truyền đến từ trong hư không vô tận.
Vẻn vẹn chỉ là những tiếng cười vui bình thường lại khiến các tu sĩ Đăng Thần cửu giai cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Những sinh mệnh Hỗn Độn này đoán chừng đều là cao tầng của Thiên Quang Thánh Tông.
Mỗi một vị đều là tồn tại kinh thiên động địa.
Thế mà hiện giờ bọn hắn đều bừng tỉnh vì Lục Trường Sinh.
Không chỉ có riêng sinh mệnh Hỗn Độn cảm thấy rung động, các tu sĩ Đăng Thần lại càng cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.
Vô thượng thiên kiêu ư?
Thế mà lại là vô thượng thiên kiêu thật ư?
Ai có thể ngờ nổi Lục Trường Sinh mãi vẫn không đi ra khỏi thông đạo chính vì tiếp tục khảo hạch, thậm chí thông qua được khảo hạch tầng thứ bốn mươi chín, tấn thăng vô thượng thiên kiêu!
Đây chính tồn tại siêu việt tất cả thiên kiêu!
Nếu như nói thiên kiêu có thể coi là kẻ nổi bật của Thiên Quang Thánh Tông thế hệ này.
Có thể trở thành lực lượng trung kiên của Thiên Quang Thánh Tông.
Những sinh mệnh Hỗn Độn của Thiên Quang Thánh Tông phần lớn đều từng là thiên kiêu.
Thế nhưng vô thượng thiên kiêu lại rất khác.
Vô thượng thiên kiêu có thể trấn áp cả một thời đại!
Thế nhưng không ai biết rằng.
Chương 1709: Mệnh danh “vô thượng”! Vô thượng thiên kiêu sinh ra, toàn tông môn chấn động! (4)Tầng thứ bốn mươi chín chỉ là cực hạn của thông đạo khảo hạch cấp độ Đăng Thần tứ giai chứ không phải cực hạn của Lục Trường Sinh.
Nếu có năm mươi chín tầng, thậm chí sáu mươi chín tầng thì Lục Trường Sinh vẫn có thể thông qua như cũ.
Có điều thiên kiêu cũng tốt, vô thượng thiên kiêu cũng được.
Đều chỉ là một cái tiêu chuẩn để đánh giá mà thôi.
Lục Trường Sinh đã là vô thượng thiên kiêu, đã siêu việt tất cả đệ tử thiên tài của Thiên Quang Thánh Tông thời kỳ này, trở thành vô thượng thiên kiêu là đủ rồi.
Về phần trong vô thượng thiên kiêu còn có cao thấp cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Cuối cùng vẫn phải xem ai có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
“Vèo.”
Lục Trường Sinh bị chuyển ra ngoài.
Thân ảnh của hắn nháy mắt xuất hiện giữa quảng trường.
“Tách.”
Từng ánh mắt đổ dồn về phía Lục Trường Sinh.
Nhưng toàn bộ quảng trường lại vô cùng yên tĩnh, thậm chí tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Tất cả mọi người biêt rõ, từ hôm nay trở đi, Lục Trường Sinh sẽ trở thành tiêu điểm của toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông.
Vô thượng thiên kiêu Lục Trường Sinh!
Về sau Lục Trường Sinh sẽ được có danh xưng “vô thượng”.
“Bái kiến Lục vô thượng!” Đệ tử thứ nhất hành lễ với Lục Trường Sinh.
Ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư… Thậm chí là vô số người.
Dù là những đệ tử Đăng Thần kia thất giai trở lên, tu vi cao hơn hẳn Lục Trường Sinh.
Lúc này bọn hắn đều sẵn lòng hành lễ, để bày tỏ sự chúc mừng với vị “vô thượng thiên kiêu” Lục Trường Sinh này!
Lục Trường Sinh đảo mắt nhìn toàn trường, sau đó cũng gật đầu đáp lễ.
Đương nhiên hắn hiểu ý nghĩa của “vô thượng thiên kiêu”.
Có thể nói đó chính là “quân dự bị” của sinh mệnh Hỗn Độn.
Nếu như nói thiên kiêu có năm phần mười tỷ lệ thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn thì vô thượng thiên kiêu gần như nắm chắc trăm phần trăm.
Trong lịch sử chỉ có vô thượng thiên kiêu nửa đường vẫn lạc.
Chỉ cần vô thượng thiên kiêu thuận lợi trưởng thành và không vẫn lạc giữa chừng thì không có một vị vô thượng thiên kiêu nào không thể thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn.
Thậm chí vô thượng thiên kiêu còn có hy vọng thành tựu nguyên sinh mệnh.
Điểm này cực kỳ trọng yếu.
Cho dù là thiên kiêu thì khả năng thành tựu nguyên sinh mệnh đều cực kỳ nhỏ bé.
Vậy nhưng vô thượng thiên kiêu lại có một tia hy vọng.
Đây chính là nguyên sinh mệnh!
Là tồn tại vĩ đại siêu thoát Hỗn Độn.
Chỉ là hiện giờ khoảng cách giữa Lục Trường Sinh và sinh mệnh Hỗn Độn hãy còn rất xa, càng không cần nói tới nguyên sinh mệnh.
Hắn nhìn lướt qua mọi người một lượt, sau đó hóa thành một tia sáng quay trở về động phủ của mình.
Lục Trường Sinh biết, bên ngoài có thể sẽ thảo luận một thời gian rất dài về chuyện hắn trở thành vô thượng thiên kiêu.
“Để xem chuyến này thu được bao nhiêu điểm cống hiến?”
Lục Trường Sinh bắt đầu xông lên từ thứ ba mươi mốt, đến tận tầng thứ bốn mươi chín, tổng cộng thu được 1900 điểm cống hiến.
Dù hắn đã trở thành vô thượng thiên kiêu thì Thiên Quang Thánh Tông cũng không ban thưởng bất cứ điểm cống hiến đặc biệt nào.
Từ đây có thể thấy quả là Thiên Quang Thánh Tông đối xử với mọi người như nhau.
Thế nhưng giờ Lục Trường Sinh cũng không thiếu điểm cống hiến nên hắn không để ý lắm.
“Tính thời gian thì ta rời khỏi Thiên giới cũng khoảng năm trăm năm rồi…”
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Đã qua năm trăm năm, không biết giờ Thiên giới thế nào.
Mỗi vị tu sĩ Thiên giới xông xáo trong Hỗn Độn về cơ bản cứ khoảng nghìn năm sẽ trở về thăm một chuyến.
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã trở thành vô thượng thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông.
Hắn cũng nên trở về thăm Thiên giới rồi.
Thế nhưng Thiên giới vẫn bị uy hiếp, chính là lão tổ U tộc.
Vạn nhất lão tổ U tộc thức tỉnh thì rắc rối to.
Nghe nói lão tổ U tộc cũng là cường giả Đăng Thần cửu giai.
Nhưng cụ thể là mức độ nào của Đăng Thần cửu giai?
Vạn nhất là Đăng Thần cửu giai đỉnh phong thì sao?
Trước mắt Lục Trường Sinh dựa vào Hư giới dù cũng có thể sánh ngang Đăng Thần cửu giai.
Nhưng có thể chém giết một vị cường giả Đăng Thần cửu giai đỉnh phong khác hay không e rằng rất khó nói.
Vạn nhất lão tổ U tộc thức tỉnh thì rắc rối to.
Nếu Lục Trường Sinh quay về thì tất nhiên hắn cũng muốn giải quyết lão tổ U tộc.
Hiện giờ Lục Trường Sinh có ba lựa chọn.
Một là mời Liễu Thanh cùng quay về Thiên giới với mình.
Liễu Thanh là cường giả Đăng Thần cửu giai cực hạn.
Nàng có Hỗn Độn chí bảo Vân Cung, bất kể là trấn áp hay vây khốn lão tổ U tộc chắc chắn đều không thành vấn đề.
Tuy nhiên nếu làm thế rõ ràng Lục Trường Sinh có thể giải quyết nguy cơ của Thiên giới nhưng sẽ nợ ân tình lớn của Liễu Thanh.
Vả lại hiện giờ Liễu Thanh đang dốc lòng vì thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn, mời Liễu Thanh tới Thiên giới cũng không dễ gì.
Hai là Lục Trường Sinh tìm mua một kiện Hỗn Độn chí bảo, loại Hỗn Độn chí bảo có thể trấn áp thậm chí là chém giết cường giả Đăng Thần cửu giai càng tốt.
Thế nhưng giá của Hỗn Độn chí bảo cả rất đắt, mấy triệu điểm cống hiến cũng không đủ, Lục Trường Sinh sẽ mất rất nhiều thời gian góp nhặt điểm cống hiến, thế thì được không đủ bù mất.
Ba là Lục Trường Sinh phải tăng cường thực lực.
Khiến thực lực đạt tới Đăng Thần cửu giai cực hạn.
Hoặc đủ để trấn áp thậm chí là chém giết cường giả Đăng Thần cửu giai cực hạn.
Có lẽ cách này rất khó.
Thế nhưng đối với Lục Trường Sinh mà nói hẳn cũng không phải vấn đề to tát gì.
Bởi vì hắn còn có pháp môn dung hợp phân thân.
Số lượng phân thân nhiều thế nào cũng khó có khả năng trở thành đối thủ của sinh mệnh Hỗn Độn.
Có điều từ sinh mệnh Hỗn Độn trở xuống, pháp môn dung hợp phân thân của Lục Trường Sinh vẫn có sức uy hiếp rất lớn.
Nếu như số lượng phân thân đủ nhiều thì oanh sát cường giả Đăng Thần cửu giai đỉnh phong cũng thành vấn đề.
Chương 1710: Mệnh danh “vô thượng”! Vô thượng thiên kiêu sinh ra, toàn tông môn chấn động! (5)Lục Trường Sinh suy nghĩ, trong ba cách này thì cách thứ ba vẫn tốt nhất.
Không cần dựa vào người ngoài hay ngoại vật.
Chỉ dựa vào bản thân là có thể giải quyết mối nguy từ lão tổ U tộc.
Mà khuyết điểm duy nhất của cách thứ ba chính là thời gian.
Hắn tu luyện phân thân sẽ mất rất nhiều thời gian.
Về phần tiêu hao.
Trước đó Lục Trường Sinh dự trữ rất nhiều sinh mệnh Ám Vực, tiêu hao lớn thế nào cũng không ngại.
Huyết nhục Ám Vực sinh mệnh hắn tích trữ chắc chắn đủ dùng.
Phiền toái duy nhất là tốc độ tu luyện sẽ hơi chậm.
Trước kia một năm Lục Trường Sinh chỉ có thể tu luyện ra 10.000 bộ phân thân Tổ cảnh.
Tốc độ như vậy đối với Lục Trường Sinh trước kia mà nói có lẽ đã đủ nhanh rồi.
Nhưng đối với Lục Trường Sinh hiện tại thì tốc độ này lại hơi chậm.
“Trước đây cần luyện hóa huyết nhục một lần rồi mới có thể tu luyện phân thân Huyết Nhục, trình tự như thế rất chậm.”
“Nhưng giờ ta có thể trực tiếp sử dụng Hư giới phân giải. Hư giới đã triệt để từ hư hóa thực nên có thể phân giải bất cứ loại huyết nhục nào mà không để lại mối họa ngầm, gần như không mất bao nhiêu thời gian, hiệu suất cơ hồ tăng lên gấp đôi!”
“Giờ trong một năm có thể tu luyện khoảng hai mươi nghìn bộ phân thân Tổ cảnh.”
“Vậy thì bắt đầu tu luyện phân thân Huyết Nhục đi.”
Lục Trường Sinh cân nhắc, sau đó hắn bắt đầu tu luyện phân thân Huyết Nhục.
Quả nhiên tốc độ tu luyện đã tăng lên rất nhiều.
Hiệu suất gấp đôi trước kia.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Mười năm, ba mươi năm, năm mươi năm, tám mươi năm, một trăm năm…
Trong nháy mắt thời gian đã qua trăm năm.
Trong trăm năm này Lục Trường Sinh lại tu luyện được hai triệu bộ phân thân Huyết Nhục. Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Trước đó hơn hai triệu bộ phân thân dung hợp, chiến lực có thể đạt tới khoảng Đăng Thần thất giai.
Hiện giờ lại có thêm hai triệu bộ phân thân, không biết có thể sánh với Đăng Thần bát giai hay không?
Càng về sau càng cần nhiều phân thân Huyết Nhục hơn.
Nhưng không sao, giờ mới chỉ trăm năm thôi.
Lục Trường Sinh lại tiếp tục tu luyện.
Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm, bốn trăm năm…
Lần này Lục Trường Sinh tu luyện một mạch suốt bốn trăm năm.
Lục Trường Sinh tu luyện tất cả tám triệu bộ phân thân.
Cộng với hơn hai triệu bộ phân thân trước đó, số lượng phân thân của Lục Trường Sinh đã lên tới hơn mười triệu.
Hơn mười triệu bộ phân thân là con số kinh khủng nhường nào?
Lục Trường Sinh mơ hồ cảm thấy.
Một khi hơn mười triệu bộ phân thân Tổ cảnh này dung hợp, sợ rằng sẽ đạt tới một tình trạng cực kỳ khủng bố.
Chưa biết chừng ngay cả Hư giới của hắn cũng sẽ bị xé rách.
Lục Trường Sinh cho rằng không một ai từ sinh mệnh Hỗn Độn trở xuống có thể địch lại mười triệu bộ phân thân Tổ cảnh này.
Trừ khi có Hỗn Độn chí bảo!
Tỷ như Vân Cung của Liễu Thanh, thứ ấy có thể ngăn cản công kích của sinh mệnh Hỗn Độn, vậy nên chuyện ngăn cản phân thân Huyết Nhục của Lục Trường Sinh tất nhiên cũng không có gì khó.
Nhưng đâu phải ai cũng có Hỗn Độn chí bảo?
Thậm chí rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn cũng không có Hỗn Độn chí bảo.
Đừng nói tới Đăng Thần tu sĩ.
Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Chủ nhân Thế Giới: 0 (Hình thức ban đầu)
Hạt nhục thân: 2%
Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp: Tầng thứ năm
Pháp môn nhục thân dung hợp phân thân: 10.130.000 bộ phân thân
Trên bảng thuộc tính, bất ngờ nhất là Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp cũng tăng lên một bậc.
Mất bốn trăm năm tăng lên một tầng, kỳ thực cũng không tệ.
Lục Trường Sinh cũng cảm thấy tâm linh càng thêm cứng cỏi.
Cứ tiếp tục tu luyện thì ngày tâm linh bất hủ sẽ không xa.
Có điều Lục Trường Sinh không định tu luyện tiếp.
Thực lực của hắn hiện giờ đã đủ để giải quyết lão tổ U tộc.
Lúc này hắn đã rời khỏi Thiên giới 900 năm.
Cũng tới lúc nên quay về rồi.
Nhưng trước khi trở về Lục Trường Sinh cần mua một chiếc phi thuyền Hỗn Độn đã.
Lục Trường Sinh chỉ có một yêu cầu, chính là tốc độ phải nhanh.
Nếu không riêng việc phi hành trong Hỗn Độn cũng mất rất nhiều thời gian.
Lục Trường Sinh tuyển chọn một phen trong ngọc bài thân phận.
Hắn chọn một chiếc phi thuyền Hỗn Độn có giá rất đắt, còn là Hỗn Độn linh bảo, tiêu hết 200.000 điểm cống hiến.
Cái giá này quả thực rất đắt.
Thế nhưng có chiếc phi thuyền Hỗn Độn này thì tốc độ di chuyển của Lục Trường Sinh trong Hỗn Độn sẽ nhanh hơn nhiều, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
“Mua.”
Lục Trường Sinh không hề do dự, lập tức vung tay mua chiếc phi thuyền Hỗn Độn này.
Cho dù ít đi 200.000 điểm cống hiến thì hiện tại Lục Trường Sinh vẫn có hơn 840.000 điểm cống hiến.
Chẳng mấy chốc phi thuyền Hỗn Độn được giao tới.
Lục Trường Sinh luyện hóa một phen, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau đó Lục Trường Sinh tới chỗ đại trận truyền tống.
Khi vị “vô thượng thiên kiêu” Lục Trường Sinh vừa xuất hiện đã dấy lên oanh động cực lớn.
“Bái kiến Lục vô thượng.”
Tu sĩ canh giữ truyền tống trận cũng cung kính hành lễ với Lục Trường Sinh.
“Ta cần sử dụng đại trận truyền tống.”
“Ngài là vô thượng thiên kiêu, có quyền hạn trực tiếp điều động đại trận truyền tống.”
Lục Trường Sinh không khỏi kinh ngạc.
Hắn không chỉ không cần xếp hàng mà còn có thể trực tiếp điều động trận pháp.
Đây là đãi ngộ chỉ sinh mệnh Hỗn Độn mới có.
Có thể thấy quyền hạn của một vị vô thượng thiên kiêu như hắn cao tới mức nào, gần như có thể sánh với sinh mệnh Hỗn Độn.
Lục Trường Sinh cũng không khách khí, trực tiếp điều động đại trận truyền tống.
“Vù vù.”
Đại trận truyền tống khởi động, bóng dáng Lục Trường Sinh trong nháy mắt biến mất, rời khỏi Thiên Quang Thánh Giới.
Thiên giới, đã qua 900 năm, Thiên giới vẫn như trước đây, dường như không có gì thay đổi.
Có lẽ cũng có biến hóa.
Số lượng tu sĩ từ Thái Ất Kim Tiên trở lên ít hơn phân nửa.
Phần lớn đều đã tiến về Hỗn Độn tìm kiếm cơ duyên.
Chuyện này được các vị Đạo Tổ nhiệt tình cổ vũ.
Chương 1711: Trở về Thiên giới, bảy vị Đạo Tổ chấn kinh!U tộc vẫn chiếm cứ một mảnh Thiên giới bị chuyển hóa như cũ, không có bất cứ động tĩnh gì.
Thậm chí dạo gần nhất chúng còn khiêm nhường và trấn tĩnh hơn hẳn.
Nhưng U tộc càng trấn tĩnh, càng là khiêm nhường thì trong lòng các vị Đạo Tổ lại càng thêm phần lo lắng.
U tộc trấn tĩnh và yên ắng như thế chỉ chứng tỏ một điều.
Có lẽ lão tổ U tộc sắp thức tỉnh.
Trước khi lão tổ U tộc thức tỉnh, U tộc không muốn rắc rối, không muốn xảy ra chuyện gì quấy rầy việc lão tổ U tộc thức tỉnh.
Biết rõ ràng lão tổ U tộc sắp thức tỉnh nhưng các vị Đạo Tổ cũng không có cách nào đối phó.
Không, cũng không thể nói là không có cách nào cả.
Dạo gần đây Thiên giới có một đám khách không mời tìm đến.
Do một vị Thái Ất Kim Tiên của Thiên giới dẫn tới.
Vị kia Thái Ất Kim Tiên rốt cuộc vẫn để lộ vị trí của Thiên giới.
Kỳ thực chuyện này cũng rất bình thường.
Không thể có chuyện người người đều coi Thiên giới là duy nhất.
Một số Thái Ất Kim Tiên sau khi rời khỏi Thiên giới cũng sẽ dựa vào các thế lực khác.
Cùng lắm thì về sau không quay lại Thiên giới nữa.
Rất nhiều Thái Ất Kim Tiên đều làm như thế, đồng thời sau khi tiến về Hỗn Độn chắc chắn sẽ xảy ra.
Các vị Đạo Tổ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Chỉ là dã tâm của đối phương không nhỏ, lai lịch cũng không nhỏ chút nào.
Đối phương là Thiên gia, một trong những dị thú thế gia.
Dị thú chính là những loài thú kỳ lạ và đáng sợ trong Hỗn Độn.
Bình thường những dị thú thế gia này đều có một con dị thú khủng bố sánh ngang Đăng Thần cửu giai tọa trấn.
Loại dị thú này có thể coi là Đăng Thần cửu giai đỉnh phong, được một số tu sĩ cung phụng, sau đó tọa trấn trong gia tộc của những tu sĩ này.
Từ khi Thiên gia cung phụng một con dị thú “Thanh Điểu” về sau thực lực của gia tộc này cũng kịch liệt tăng trưởng.
Sau vài vạn năm, trong Thiên gia cũng sinh ra một ít cường giả Đăng Thần cửu giai, thanh thế lại càng như mặt trời ban trưa, tất nhiên sẽ dần muốn mở rộng thế lực ra ngoài.
Thế nhưng muốn mở rộng thế lực cũng không dễ dàng.
Rất nhiều thế giới Hỗn Độn đều đã có chủ.
Thậm chí đều có cường giả Đăng Thần cửu giai.
Muốn cưỡng ép mở rộng thì chỉ có thể phát động đại chiến.
Thiên gia nội tình còn yếu, vạn nhất thất bại thì Thiên gia sẽ gặp cảnh nguyên khí đại thương.
Tới tận khi một tên Thái Ất Kim Tiên của Thiên giới quy phục Thiên gia.
Nói ra sự tồn tại của Thiên giới.
Điều này khiến Thiên gia cảm thấy rất hứng thú.
Thế là bọn hắn phái người tới Thiên giới.
Điều kiện Thiên gia đưa ra rất đơn giản, bọn hắn chỉ cần Thiên giới, về phần Nhân tộc sống trong Thiên giới, bởi vì đều là Nhân tộc giống như Thiên gia nên có thể tiếp tục ở lại Thiên giới, trở thành thế giới Hỗn Độn dưới sự thống trị của Thiên gia.
Mà các tu sĩ cấp cao tại Thiên giới.
Có thể gia nhập Thiên gia hoặc cũng có thể tiến vào Hỗn Độn lịch lãm.
Về cơ bản tương đương với việc Thiên gia sẽ che chở Thiên giới, trở thành kẻ thống trị thực tế tại Thiên giới, tiếp nhận tất cả mọi thứ của Thiên giới.
Còn U tộc sẽ bị Thiên gia trục xuất.
Lão tổ U tộc cũng sẽ do Thiên gia giải quyết.
Phương án này của Thiên gia có thể nói là “tràn đầy thành ý “.
Thế nhưng có một vấn đề vô cùng trọng yếu thì Thiên gia lại cố ý không nhắc tới.
Đó chính là nếu như tu sĩ của Thiên giới không nguyện ý gia nhập Thiên gia rồi tiến vào Hỗn Độn lịch lãm thì đạo quả bọn hắn đã dung nhập với Thiên giới sẽ phải làm sao?
Thiên gia sẽ “thanh trừ” tất cả đạo quả của các tu sĩ đã từng dung nhập vào Thiên giới sao?
Điểm này Thiên gia vẫn cứ lập lờ nước đôi, không chịu nói rõ ràng.
Kỳ thực ý tứ của Thiên gia rất đơn giản.
Tu sĩ từ Thái Ất Kim Tiên trở lên, nếu đạo quả đã dung nhập Thiên giới thì tốt nhất là gia nhập Thiên gia.
Nếu không Thiên gia tuyệt đối không cho phép bất cứ đạo quả nào tiếp tục lưu lại Thiên giới.
Hiện giờ bảy vị Đạo Tổ đang bàn bạc với nhau.
“Thiên gia tới với tâm thế hết sức hung hăng, có vẻ như đang thương lượng nhưng thực ra lại lấy thế đè người.”
“Hừ, U tộc đã thế mà Thiên gia cũng như vậy. Không phải chỉ là có cường giả Đăng Thần cửu giai thôi sao? Ở trong Thiên giới bảy người chúng ta có thể vận dụng sức mạnh bản nguyên, chưa chắc đã không đủ sức đánh một trận với chúng!”
“Thế nhưng sức mạnh bản nguyên dùng đến đâu lại ít đi đến đấy, Đăng Thần bát giai chúng ta còn có thể ứng phó, nhưng nếu đối phương điều động tu sĩ Đăng Thần cửu giai thì chắc chắn chúng ta không ngăn được…”
Nghe tới đây các vị Đạo Tổ đều trầm mặc.
Một U tộc vẫn chưa giải quyết được, giờ lại có thêm một Thiên gia.
“Hừ, có lẽ lúc trước chúng ta không nên để phần đông Thái Ất Kim Tiên tiến vào Hỗn Độn, giờ lại dẫn sói vào nhà.”
“Nói những lời này thì được gì chứ? Chúng ta không phái người tiến vào Hỗn Độn mà cứ lặng lẽ đợi lão tổ U tộc từ từ thức tỉnh cũng là mãn tính tử vong, kết cục đều như nhau thôi.”
“Trong Hỗn Độn mênh mông, vận mệnh của vô số tộc đàn không phải cũng giống Thiên giới chúng ta sao? Thậm chí ngay cả U tộc và Thiên gia cũng vậy thôi, đừng thấy hiện giờ bọn chúng uy phong lẫm liệt không ai bì nổi nhưng nếu không có sinh mệnh Hỗn Độn thì chưa biết chừng ngày nào đó bọn chúng cũng sẽ gặp cảnh như Thiên giới chúng ta thôi…”
Kỳ thực vài vị Đạo Tổ cũng chỉ nói nhảm thôi.
Bọn hắn cũng từng tới Hỗn Độn lịch lãm, tất nhiên đều biết rõ nguyên nhân dẫn tới tình cảnh của Thiên giới hiện tại chỉ có một.
Đó chính là thực lực!
Không có thực lực, ở trong Hỗn Độn nửa bước khó đi.
Biết bao nhiêu tộc đàn sinh mệnh đều trở thành chủng tộc lang thang.
U tộc kỳ thực cũng là một chủng tộc lang thang.
U tộc có lão tổ Đăng Thần cửu giai mà vẫn phải lang thang trong Hỗn Độn, huống chi là Thiên giới?
Chương 1712: Trở về Thiên giới, bảy vị Đạo Tổ chấn kinh! (2)Thiên giới đã may mắn lắm rồi.
Có điều hiện giờ may mắn của Thiên giới dường như đã cạn.
“Rốt cuộc giờ phải làm sao đây?”
Có Đạo Tổ hỏi.
Các vị Đạo Tổ đều nhìn về phía Bàn Tổ.
Bàn Tổ chính là vị Đạo Tổ thứ nhất của Thiên giới.
Tất cả Đạo Tổ đều là vãn bối của Bàn Tổ. Gặp chuyện lớn thế này tất nhiên sẽ phải đợi Bàn Tổ đưa ra quyết định.
“Kéo dài!”
“Không đáp ứng Thiên gia cũng không từ chối, cứ kéo dài thời gian.”
Bàn Tổ chậm rãi lên tiếng.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Kéo dài ư?
Dường như cách này chỉ trị ngọn chứ không trị được gốc.
Thế nhưng xem ra cách này thích hợp nhất với tình trạng Thiên giới hiện tại.
Dù sao nếu từ chối Thiên gia chỉ sợ Thiên gia sẽ không để yên.
Đối với Thiên giới mà nói đó không phải chuyện tốt.
Giờ cứ kéo dài thời gian thì Thiên gia cũng không có hành động gì.
Có thể kéo dài bao lâu tốt bấy lâu.
Thế là thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Thiên gia và Đạo Tổ Thiên giới giằng co rất lâu.
Kết quả tới một chút tiến triển cũng không có.
Thiên gia đại khái cũng hiểu, Thiên giới đang muốn kéo dài thời gian.
“Hừ, vị lão tổ U tộc kia sắp thức tỉnh, đến lúc đó để xem Thiên giới các ngươi còn kéo dài thế nào được nữa?”
Người Thiên gia cười lạnh.
Bọn hắn đương nhiên có thể cảm ứng được tình trạng của lão tổ U tộc.
Trước mắt kẻ đó đang thức tỉnh.
Có lẽ không lâu nữa lão tổ U tộc sẽ hoàn toàn tỉnh lại.
Đến lúc đó Thiên giới vẫn phải dựa vào Thiên gia thôi.
Đương nhiên trước đó Thiên gia cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Dù sao một vị cường giả Đăng Thần cửu giai cũng không dễ chọc.
Tốt nhất Thiên gia vẫn nên phái lão tổ Đăng Thần cửu giai đến đây tọa trấn mới có thể bảo đảm không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Thế là người Thiên gia cũng lập tức gửi tin về Thiên gia.
Thế nên tạm thời ba bên Thiên gia, Thiên giới và U tộc rơi vào thời kỳ bình tĩnh, tạo thành thế cân bằng ngắn ngủi.
Nhưng thế cân bằng này rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh vỡ.
Lục Trường Sinh trở về trong tình thế cân bằng yếu ớt này.
“Vèo.”
Trong Hỗn Độn, một chiếc phi thuyền đang tới gần Thiên giới.
Chiếc phi thuyền này lập tức bị các vị Đạo Tổ phát hiện.
Các vị Đạo Tổ cũng đã từng ra ngoài xông xáo, kiến thức rộng rãi.
Nhìn chiếc phi thuyền này là biết nó có giá trị không nhỏ.
Đoán chừng lại là vị cường giả nào đó trong Hỗn Độn tới Thiên giới.
Chẳng lẽ lại có một kẻ như Thiên gia nữa?
Nếu thế Thiên giới quả là rối ren.
Bàn Tổ sải bước tới Hỗn Độn.
Hắn nhìn qua chiếc phi thuyền to lớn kia, cao giọng hỏi: “Các hạ dừng bước, nơi này là Thiên giới.”
Thanh âm trùng trùng điệp điệp truyền ra ngoài.
Chiếc phi thuyền to lớn kia thế mà ngừng lại thật.
Bàn Tổ ngưng trọng nhìn về phía chiếc phi thuyền kia.
Lúc này từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Bảy vị Đạo Tổ đều đã có mặt.
Bọn hắn nhìn qua chiếc phi thuyền to lớn phía trước, sắc mặt có chút khó coi.
“Có một chiếc phi thuyền như thế chắc chắn không phải người tầm thường. Trong Hỗn Độn nhất định cũng có bối cảnh thâm hậu, thực lực cường đại.”
“Vừa có một Thiên gia tìm tới Thiên giới, giờ lại có người để mắt tới chúng ta rồi ư?”
“Đúng là rối loạn.”
“Nhưng con rận quá nhiều cũng không sợ ngứa, đã có U tộc và Thiên gia, giờ có thêm một thế lực thì cũng có sao đâu? Biết đâu càng nhiều thế lực Thiên giới chúng ta lại càng an toàn hơn…”
Mặc dù các vị Đạo Tổ nói chuyện rất thoải mái, thậm chí còn có chút lạc quan.
Nhưng thực ra thì sao?
Trong lòng ai nấy đều cảm thấy rất đau xót.
Đây là thế giới Hỗn Độn của bọn hắn.
Vậy mà bọn hắn lại không làm chủ được.
Đây sao không phải một loại bi ai?
Đúng lúc này một thanh âm truyền vào trong tai các vị Đạo Tổ.
“Các vị Đạo Tổ, đã lâu không gặp!”
Thanh âm này có chút quen thuộc.
Nhất thời các vị Đạo Tổ không nghĩ lên ra đó là thanh âm của ai?
Nhưng bọn hắn rất nhanh đã biết đối phương là kẻ nào.
“Tách.”
Một bóng người từ trong phi thuyền bay ra, đứng trước bảy vị Đạo Tổ.
Trên mặt các vị Đạo Tổ đều lộ ra kinh hãi xen lẫn vui mừng.
“Lục Trường Sinh… là Lục Trường Sinh!”
“Đã hơn chín trăm năm, rốt cục Lục Trường Sinh cũng trở về rồi.”
“Lục Trường Sinh có một chiếc phi thuyền thế này, xem ra hắn đã gặp được cơ duyên trong Hỗn Độn…”
Các vị Đạo Tổ đều cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
Dù sao đây chính là Lục Trường Sinh.
Rất nhiều Thái Ất Tiên Tôn, thậm chí cả Đại La Tiên Tôn tiến vào Hỗn Độn.
Thế nhưng người thật sự được bảy vị Đạo Tổ gửi gắm kỳ vọng là ai?
Không hề nghi ngờ gì nữa, kẻ đó nhất định là Lục Trường Sinh!
Dù sao lúc trước danh xưng “Trường Sinh Tiên Tôn” của Lục Trường Sinh còn vang vọng khắp Thiên Đình, chính là thiên tài còn kinh tài tuyệt diễm hơn cả Đạo Tổ.
Thậm chí các vị Đạo Tổ đều cảm thấy Lục Trường Sinh có hy vọng thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn, cũng là hy vọng duy nhất của Thiên giới!
Nhưng mấy trăm năm trước đó, rất nhiều tu sĩ lần lượt trở về một chuyến.
Chỉ có mình Lục Trường Sinh hơn 900 năm vẫn không thấy trở về.
Dù bọn hắn cũng biết Lục Trường Sinh không chết, bởi Thiên giới không hề “phục sinh” Lục Trường Sinh lần nào cả.
Nhưng không chết cũng không có nghĩa sẽ đạt được cơ duyên.
Nhiều Thái Ất Tiên Tôn và Đại La Tiên Tôn tiến vào Hỗn Độn như vậy.
Mặc dù đều có cơ duyên thuộc về mình, nhưng kỳ thực trong mắt các vị Đạo Tổ cũng không có gì đáng kể. Tổng cộng thu hoạch của tất cả tu sĩ gộp chung lại áng chừng đều không bằng một chiếc phi thuyền Hỗn Độn của Lục Trường Sinh.
Dù đã rất lâu bọn hắn không tiến vào Hỗn Độn.
Nhưng nhãn lực vẫn còn, cũng biết chiếc phi thuyền này rất quý giá.
“Lục Trường Sinh, rốt cuộc ngươi có được cơ duyên gì rồi?”
Một vị Đạo Tổ không nhịn được hỏi.
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua bảy vị Đạo Tôn.
Trước kia trong mắt hắn bảy vị Đạo Tổ đều sâu không lường được.
Chương 1713: Trở về Thiên giới, bảy vị Đạo Tổ chấn kinh! (3)Nhưng giờ Hư giới của Lục Trường Sinh đã hóa thực, hắn cũng có thực lực Đăng Thần cửu giai.
Bảy vị Đạo Tổ ở trong mắt Lục Trường Sinh không có gì thần bí nữa.
“Để Lục mỗ về rồi hãy nói.”
Lục Trường Sinh vung tay lên, thu hồi phi thuyền Hỗn Độn.
Sau đó hắn cùng bảy vị Đạo Tổ quay về Thiên giới.
Trở lại Thiên giới, Lục Trường Sinh lập tức cảm ứng được khu vực bị U tộc chiếm đóng.
Khu vực đó là nơi bị U tộc chuyển hóa, bên trong có lão tổ U tộc đang ngủ say.
“Ừm?”
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua khu vực bị U tộc chuyển hóa.
Hắn mơ hồ cảm thấy một luồng khí tức, hơn nữa khí tức này đang không ngừng tăng cường.
“Lão tổ U tộc sắp thức tỉnh…”
Lục Trường Sinh lập tức hiểu ngay.
Tuy nhiên nếu hắn đã trở về thì cũng là lúc giải quyết chuyện của U tộc.
Dĩ nhiên lão tổ U tộc chính là điểm mấu chốt.
Có điều chuyện này cũng phải vội.
Trước tiên phải tìm hiểu tình hình Thiên giới rồi tính.
Mấy người cùng nhau quay về điện Đạo Tổ.
Từng ánh mắt rơi xuống người Lục Trường Sinh.
Rõ ràng bảy vị Đạo Tổ đều đang đợi Lục Trường Sinh lên tiếng trước.
“Các vị Đạo Tổ có biết Thiên Quang Thánh Tông không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Đương nhiên là biết, đây chính là một trong ba thế lực lớn tại Bách Hoa Vực, khắp Bách Hoa Vực làm gì có người nào không biết Thiên Quang Thánh Tông?”
“Đúng vậy, Thiên Quang Thánh Tông chính là thế lực vô số tu sĩ hướng tới, lúc trước Thiên giới chúng ta có rất nhiều tu sĩ đều muốn gia nhập Thiên Quang Thánh Tông, chỉ tiếc không có một ai thành công.”
“Thiên Quang Thánh Tông mở rộng sơn môn, thu nạp đệ tử khắp nơi, gần như không có bất kỳ yêu cầu nào về xuất thân. Chỉ tiếc lại yêu cầu rất cao về thiên phú và tư chất, phần lớn tu sĩ đều không thể gia nhập Thiên Quang Thánh Tông.”
“Trường Sinh Tiên Tôn đã nhắc tới Thiên Quang Thánh Tông, vậy hẳn là…”
Đạo Tổ tất nhiên đều không ngốc.
Nghe Lục Trường Sinh nhắc tới Thiên Quang Thánh Tông, bọn hắn lập tức có chút liên tưởng.
Chẳng lẽ Lục Trường Sinh đã gia nhập Thiên Quang Thánh Tông?
Nhất thời ánh mắt bảy vị Đạo Tổ càng thêm nóng rực.
Lục Trường Sinh cũng không thừa nước đục thả câu mà trực tiếp gật đầu, nói: “Đúng như các vị Đạo Tổ nghĩ, ta quả là may mắn gia nhập Thiên Quang Thánh Tông, trở thành đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông…”
“Rầm.”
Sau khi Lục Trường Sinh chính miệng thừa nhận, sâu trong lòng bảy vị Đạo Tổ đã dấy lên sóng to gió lớn.
“Ha ha ha, chuyện tốt, chuyện cực kỳ tốt, Thiên giới chúng ta thế mà cũng có một đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông?”
“Ta biết ngay mà, với thiên phú của Trường Sinh Tiên Tôn, một khi tiến vào Hỗn Độn thì rất có thể sẽ thu được cơ duyên. Nhưng ta cũng không thể ngờ thiên phú của Trường Sinh Tiên Tôn lại mạnh đến mức có thể trở thành đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông? Trước đó quả thực chúng ta đều không dám nghĩ tới chuyện này.”
“Đừng nói tới Thiên Quang Thánh Tông, dù là một số thế lực thấp hơn, nhưng những năm qua tu sĩ của Thiên giới chúng ta cũng đâu gia nhập được bên nào?”
“Tối đa cũng chỉ là gia nhập một vài gia tộc thôi. Thậm chí những gia tộc đó cũng không hề có sinh mệnh Hỗn Độn …”
Bảy vị Đạo Tổ đều vô cùng hưng phấn.
Thiên Quang Thánh Tông đấy!
Thân phận này có sức nặng đáng kể tại Bách Hoa Vực.
Lúc này các vị Đạo Tổ cũng đã nghĩ đến Thiên gia.
Thiên gia thì sao chứ?
“Trường Sinh Tiên Tôn, không biết thân phận đệ tử Thiên Quang Thánh Tông của ngươi có thể đè ép được Thiên gia hay không?”
Đột nhiên một vị Đạo Tổ lên tiếng hỏi.
“Thiên gia? Thiên gia nào?”
Lục Trường Sinh hơi nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc đảo qua bảy vị Đạo Tổ.
Hắn biết Thiên giới vẫn luôn bị U tộc uy hiếp.
Giờ sao lại có thêm một Thiên gia nữa rồi?
Có điều đây cũng không phải bí mật, càng không cần phải giữ bí mật với Lục Trường Sinh làm gì.
Thế là Bàn Tổ cho Lục Trường Sinh biết mọi chuyện về Thiên gia.
“Bàn Tổ, ngài nói Thiên gia chỉ là dị thú thế gia, chắc chắn không có sinh mệnh Hỗn Độn tọa trấn phải không?”
Lục Trường Sinh hỏi lại lần nữa.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi kỳ quái.
Một Thiên gia đã khiến các vị Đạo Tổ không cách đối phó.
Thế nhưng bọn chúng ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng không có?
Chỉ có mỗi cường giả Đăng Thần cửu giai thôi.
Trong Hỗn Độn mênh mông, thậm chí ngay trong Bách Hoa Vực, không có sinh mệnh Hỗn Độn trấn giữ thì gia tộc hay thế lực cũng chỉ như lục bình không rễ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy hoại.
Chỉ có thực lực nhường ấy mà Thiên gia cũng muốn giành giật Thiên giới ư?
Bàn Tổ lắc đầu.
Chắc chắn Thiên gia không có sinh mệnh Hỗn Độn.
Nếu có sinh mệnh Hỗn Độn thì chúng đâu cần khách khí với Thiên giới như vậy?
Trực tiếp công chiếm là được.
Thấy Lục Trường Sinh không nói gì, các vị Đạo Tổ cũng không nói gì thêm.
Bọn hắn cũng biết Thiên gia quả là rắc rối rất lớn.
Mà U tộc cũng là rắc rối.
Cho dù Lục Trường Sinh đã trở thành đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông cũng chỉ có thể nói là hắn không sợ Thiên gia và U tộc uy hiếp thôi.
Nếu muốn đuổi Thiên gia và U tộc chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Chí ít hiện giờ Lục Trường Sinh có lẽ không làm được.
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi tại Thiên Quang Thánh Tông có giao hảo sư môn hay bằng hữu nào không? Nhất là những sư huynh, sư tỷ thực lực cường đại hoặc có bối cảnh thâm hậu ấy. Nếu có thể nhờ thế lực sau lưng bọn hắn xua đuổi Thiên gia và U tộc thì Thiên giới chúng ta vô cùng cảm kích.”
“Bất kể bỏ ra cái giá lớn thế nào Thiên giới chúng ta cũng nguyện ý! Thậm chí chỉ cần có thể đối xử tốt với Thiên giới chúng ta thì dù Thiên giới cũng có thể phụ thuộc vào đối phương.”
Một vị Đạo Tổ lên tiếng.
Đương nhiên bọn hắn sẽ không trông cậy Lục Trường Sinh có thể tự mình xua đuổi Thiên gia và U tộc.
Bọn hắn muốn mượn thế lực sau lưng vài vị bằng hữu Lục Trường Sinh giao hảo tại Thiên Quang Thánh Tông.
Chương 1714: Trở về Thiên giới, bảy vị Đạo Tổ chấn kinh! (4)Chuyện này cũng rất bình thường.
Dù sao tại Thiên Quang Thánh Tông, một ít sư huynh, sư tỷ của Lục Trường Sinh đều là thiên tài, rất nhiều người có bối cảnh thâm hậu hoặc thế lực khổng lồ chống lưng, chắc chắn mạnh hơn so với Thiên gia hay U tộc rất nhiều.
Nếu chịu giúp đỡ thì chuyện này rất dễ giải quyết.
Nhưng chỉ có mình Lục Trường Sinh mới có thể tiếp xúc với các nhân vật có địa vị cao cao tại thượng kia.
Bởi vậy hiện giờ Lục Trường Sinh chính là hy vọng duy nhất của Thiên giới.
Lục Trường Sinh ngẩn ra, sau đó hắn cũng lập tức lấy lại tinh thần.
Thì ra các vị Đạo Tổ cảm thấy hắn không tự giải quyết được chuyện này ư?
Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh lắc đầu, nói: “Người quen của ta tại Thiên Quang Thánh Tông có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói ra thì đúng là có kẻ có bối cảnh và thế lực khổng lồ chống lưng đấy.”
“Ta có hai vị bằng hữu, một người đang dốc sức thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn, một người mặc dù chỉ là tu sĩ Đăng Thần tam giai nhưng lại là sinh mệnh đặc biệt, trong tộc cũng có trưởng bối là sinh mệnh Hỗn Độn.”
Người Lục Trường Sinh nhắc tới tất nhiên là Liễu Thanh và Tinh Oánh.
Đây là hai vị bằng hữu duy nhất của hắn tại Thiên Quang Thánh Tông.
Còn chuyện nếu như hắn mời hai người này hỗ trợ.
Hẳn là đối phương sẽ hỗ trợ thôi nhỉ?
Lục Trường Sinh cũng không chắc lắm.
Dù sao hắn cùng Liễu Thanh và Tinh Oánh cũng không phải là kiểu bằng hữu vô cùng thân thiết.
Thế nhưng sau khi các vị Đạo Tổ nghe Lục Trường Sinh nói vậy thì đều cực kỳ mừng rỡ.
Hai vị bằng hữu?
Quả là có hơi ít.
Thế nhưng hai vị bằng hữu này đều là kẻ bất phàm.
Trong tộc có sinh mệnh Hỗn Độn?
Còn có một người bản thân đã đạt đến Đăng Thần cửu giai cực hạn và sắp tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn?
Bất kể người nào, chỉ cần Lục Trường Sinh có thể mời họ hỗ trợ thì chuyện của Thiên giới chắc chắn sẽ được giải quyết.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại nói tiếp: “Nhưng chút chuyện nhỏ này không cần nhờ hai vị bằng hữu hỗ trợ, tự ta cũng có thể giải quyết.”
Giọng điệu Lục Trường Sinh vẫn rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra sự tự tin mạnh mẽ.
Chuyến này hắn trở về vốn cũng vì để giải quyết chuyện của U tộc.
Giờ có thêm một Thiên gia kỳ thực cũng chẳng khác gì.
Cũng chỉ là tiện thể giải quyết cùng nhau luôn thôi.
Thế nên vấn đề không lớn.
Thế nhưng khi Lục Trường Sinh dứt lời, toàn bộ điện Đạo Tổ lại trở lên cực kỳ yên tĩnh.
Bảy tầm mắt đều đổ dồn về phía hắn.
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi có thể giải quyết ư?”
“Nếu chúng ta không nhìn lầm ngươi hẳn vẫn chưa đạt tới tâm linh bất hủ? Trước mắt vẫn chỉ là tu vi Thái Ất Kim Tiên như cũ…”
Bảy vị Đạo Tổ đều đã cảm ứng qua tu vi của Lục Trường Sinh. Hắn vẫn là Thái Ất Kim Tiên như cũ, thậm chí ngay cả Đại La Kim Tiên cũng chưa đạt tới.
Tu vi như vậy mà có thể giải quyết U tộc và Thiên gia ư?
Chuyện này không có khả năng!
Quả nhiên ngay cả Đạo Tổ cũng chỉ cảm ứng được tu vi Thái Ất Kim Tiên của Lục Trường Sinh.
Hư giới của hắn ẩn giấu bên trong Hồng Trần đạo quả, tương đương với một loại Thần Thông chứ không phải tu vi.
Lục Trường Sinh tâm niệm vừa động.
“Hư giới.”
“Vù.”
Lục Trường Sinh dứt lời.
Một tia sáng trắng hiện lên.
Bảy vị Đạo Tổ đã bị cuốn vào bên trong Hư giới.
Tiến vào Hư giới, bảy vị Đạo Tổ dường như mới giật mình nhận ra.
Bọn hắn vừa định giãy giụa.
Thế nhưng một luồng sức mạnh kinh khủng trong nháy mắt đã giữ chặt bọn hắn lại.
Khiến bọn hắn không cách nào động đậy được.
Hơn nữa chuyện khiến bọn hắn càng thêm hoảng sợ là bọn hắn ấy vậy mà lại không thể cảm ứng được Thiên giới.
“Đây là nơi nào? Vì sao ta không cảm ứng được Thiên giới?”
“Không thể cảm ứng Thiên giới thì chúng ta cũng không cách nào điều động bản nguyên Thiên giới, ưu thế lớn nhất của chúng ta đã không còn nữa rồi…”
“Nếu như không thể điều động bản nguyên Thiên giới thì chúng ta cũng chỉ như tu sĩ Đăng Thần lục giai phổ thông trong Hỗn Độn mênh mông mà thôi.”
“Thậm chí chúng ta còn không động đậy được. Trường Sinh Tiên Tôn, đây là thực lực chân chính của ngươi ư?”
Ngay cả Bàn Tổ cũng không khỏi khiếp sợ.
Thực lực của Lục Trường Sinh thậm chí đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Đây đâu còn là Thái Ất Kim Tiên nữa?
Dù là cường giả Đăng Thần thất giai, thậm chí cả Đăng Thần bát giai cũng không thể trấn áp bảy vị Đạo Tổ bọn hắn chỉ trong nháy mắt như vậy.
Nên biết nơi này chính là Thiên giới!
“Các vị Đạo Tổ, Lục mỗ đắc tội rồi.”
Nói xong Lục Trường Sinh thu hồi Hư giới.
Mọi người lại có thể hoạt động như thế, khi nhìn xung quanh một lượt, bọn hắn vẫn ở trong điện Đạo Tổ như cũ.
Chuyện này khiến bảy vị Đạo Tổ khiếp sợ không gì sánh nổi.
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi vừa mới thi triển Hư giới phải không?”
“Hư giới của ngươi không phải hư ảo sao?”
“Nhưng vừa rồi Hư giới của ngươi giống như thực chất vậy.”
Các vị Đạo Tổ đều biết Lục Trường Sinh có Hư giới.
Nhưng hoàn toàn không giống Hư giới hiện tại.
“Hư giới của ta đã từ hư hóa thực. Theo hệ thống tu hành trong Hỗn Độn, một khi Hư giới của ta từ hư hóa thực thì cũng có nghĩa là đã bước lên hệ thống tu hành chủ nhân Thế Giới.”
“Vậy nên hiện tại ta miễn cưỡng cũng xem như chủ nhân Thế Giới.”
Lục Trường Sinh vừa cười vừa nói.
“Cái gì, chủ nhân Thế Giới?”
Bảy vị Đạo Tổ lập tức đứng phắt dậy.
Chủ nhân Thế Giới!
Sao bọn hắn không biết chủ nhân Thế Giới được?
Bọn hắn cũng từng xông pha trong Hỗn Độn, sao lại không rõ sức nặng của chủ nhân Thế Giới cơ chứ?
Không thể ngờ hiện giờ Thiên giới lại sinh ra một vị chủ nhân Thế Giới.
Đương nhiên mới chỉ là bước chân vào con đường tu hành chủ nhân Thế Giới.
Nếu muốn trở thành chủ nhân Thế Giới chân chính, so với nguyên sinh mệnh còn xa xôi không gì sánh được hơn nhiều.
Thế nhưng từ sinh mệnh Hỗn Độn trở xuống thực lực của hệ thống này hẳn là đứng đầu.
Chương 1715: Trở về Thiên giới, bảy vị Đạo Tổ chấn kinh! (5)“Ha ha ha, Thiên giới chúng ta sinh ra một vị chủ nhân Thế Giới, thực lực sánh ngang với cường giả Đăng Thần cửu giai, Thiên giới chúng ta được cứu rồi.”
“Ông trời cũng không bỏ rơi Thiên giới chúng ta!”
“Cách làm khi trước quả là chính xác, để càng nhiều người tiến vào Hỗn Độn tìm kiếm cơ duyên càng tốt, chỉ cần một người thành công thì Thiên giới cũng sẽ được cứu.”
Các vị Đạo Tổ hưng phấn và kích động không gì sánh được.
Bọn hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi.
Rốt cục chờ được Lục Trường Sinh, không phụ lòng tin của bọn hắn.
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi quyết định giải quyết Thiên gia và U tộc thế nào đây?”
Bàn Tổ hỏi.
Dù sao hiện tại không chỉ có mình U tộc.
Mà còn có thêm một Thiên gia.
“Thiên gia tạm thời không cần để ý tới, lão tổ Đăng Thần cửu giai của bọn hắn vẫn chưa tới Thiên giới, bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
“Nhưng lão tổ U tộc kỳ thực đang dần thức tỉnh, giải quyết U tộc trước đi.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
Thật ra hắn đã có dự định sẵn.
U tộc mới là mối họa lớn trong lòng hắn.
“U tộc…”
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi chắc chắn chứ?”
“Chúng ta và U tộc chém giết không biết bao nhiêu năm, gần đây mới yên ổn một chút. Một khi dấy lên chiến sự chỉ sợ sẽ không dễ dàng kết thúc đâu.”
Đạo Tổ ngưng trọng hỏi lại.
Chuyện này liên quan tới hàng nghìn hàng vạn tu sĩ Thiên giới, nhất định phải thận trọng.
Không thể đột ngột dấy lên chiến sự.
Trừ khi có thể nắm chắc trăm phần trăm.
“Không thể nói là nắm chắc mười phần nhưng dù lão tổ U tộc có thức tỉnh thì Lục mỗ cũng đuổi hắn đi được!”
Lục Trường Sinh tự tin trả lời.
Thật ra hắn rất muốn nói hắn dám chắc có thể chém giết lão tổ U tộc.
Nhưng chưa chắc các vị Đạo Tổ đã tin.
Dù sao đánh bại và chém giết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhưng chỉ cần hắn có thể đánh đuổi U tộc, đối với Thiên giới mà nói đó chính là thắng lợi lớn rồi.
“Việc này không nên chậm trễ, giờ đi giải quyết U tộc luôn thôi.”
Lục Trường Sinh cũng lười chờ đợi thêm.
“Thế này… Có phải quá vội vàng rồi không?”
Một vị Đạo Tổ hỏi.
“Có bảy vị Đạo Tổ tọa trấn là đủ rồi.” Lời Lục Trường Sinh nói cũng khiến bảy vị Đạo Tôn hạ quyết tâm.
Thế là bảy vị Đạo Tổ lập tức ra lệnh thông qua Thiên Đình.
Toàn bộ Thiên Đình thông báo tổng động viên.
“Chuyện gì xảy ra thế? Đạo Tổ có lệnh, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
“Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đột ngột thế này?”
“Chẳng lẽ chiến tranh giữa chúng ta và U tộc lại sắp bùng lên rồi?”
“Hẳn là do U tộc, Đạo Tổ ra lệnh cho chúng ta tiến về tiền tuyến U tộc. Chẳng lẽ lão tổ U tộc thức tỉnh rồi sao?”
“Nếu như lão tổ U tộc thức tỉnh, sợ rằng Thiên giới chúng ta sẽ gặp kiếp nạn lớn…”
Khi các vị Đại La Kim Tiên nhận được mệnh lệnh, trong lòng ai nấy đều nặng trĩu.
Bọn hắn cũng biết một chút “chân tướng” về Thiên giới.
Nhiều năm qua các vị Đạo Tổ nhìn như bất khả chiến bại.
Thế nhưng nào ai biết, các vị Đạo Tổ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, miễn cưỡng mới chèo chống tới hiện tại được thôi.
Một khi lão tổ U tộc thức tỉnh, chắc chắn các vị Đạo Tổ đều không thể ngăn được.
Thiên giới sẽ gặp kiếp nạn tựa diệt thế.
Thế nhưng nếu các vị Đạo Tổ đã có lệnh thì Đại La Kim Tiên vẫn phải chấp hành.
Thế nên từng vị Đại La Kim Tiên lập tức chạy tới tiền tuyến.
Nhưng khi bọn hắn chạy tới tiền tuyến lại phát hiện bảy vị Đạo Tổ đều đã đứng trong hư không với sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
Dù sắc mặt bọn hắn hết sức ngưng trọng nhưng trong ánh mắt dường như lại cất chứa cả sự mong đợi.
Dường như không hề có cảm giác khủng hoảng đại nạn giáng xuống.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này cũng có người trông thấy còn có một bóng người đứng trước mặt bảy vị Đạo Tổ.
“Người kia là ai thế? Trông có vẻ rất quen thuộc.”
“Thế mà hắn lại đứng trước cả bảy vị Đạo Tổ, địa vị còn cao hơn cả bảy vị Đạo Tổ, chẳng lẽ đây là cao thủ do các vị Đạo Tổ mời tới từ Hỗn Độn?”
“Không đúng, người này trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
“Đây không phải là Trường Sinh Tiên Tôn nổi như cồn hơn chín trăm năm trước sao?”
“Ồ, đúng là Lục Trường Sinh rồi, nhưng sao hắn lại đứng trước mặt các Đạo Tổ? Bảy vị Đạo Tổ còn có vẻ đều nghe theo Trường Sinh Tiên Tôn nữa chứ?”
Đã có người nhận ra Lục Trường Sinh.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến đông đảo Đại La Kim Tiên cảm thấy kinh ngạc.
Không phải Lục Trường Sinh đã tới Hỗn Độn lịch lãm à?
Sao hắn lại trở về rồi?
Thế nhưng dù có trở về thì địa vị cũng không thể cao hơn cả Đạo Tổ mới đúng?
Nhưng dường như các vị Đạo Tổ cũng không để ý, thậm chí còn có vẻ đều lấy Lục Trường Sinh làm chủ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Trường Sinh nhìn qua khu vực của U tộc trước mặt.
Thực ra họ tạo ra động tĩnh lớn như vậy nên U tộc cũng phát hiện.
Tám vị Đế Quân U tộc cũng nhanh chóng sải bước tới hư không, giằng co cùng bảy vị Đạo Tổ.
Một Đế Quân lạnh lùng lên tiếng: “Bàn Tổ, các ngươi muốn làm gì đây? Chẳng lẽ lại muốn khơi mào chiến tranh giữa Tiên tộc và U tộc lần nữa à?”
Mấy trăm năm qua, chiến tranh giữa U tộc và Tiên tộc gần như đã ngừng lại.
Không phải vì U tộc tử tế gì mà cho cam, mà bởi chúng không thể không dừng lại.
Dù sao khi lão tổ U tộc dần dần thức tỉnh, ngày diệt vong của Tiên tộc đã bắt đầu đếm ngược, cần gì phải để người của U tộc hy sinh vô ích nữa?
Đấu đá đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Bọn hắn chỉ cần chờ đợi là được.
Nhưng nếu lúc này Tiên tộc khơi mào chiến tranh lần nữa thì U tộc cũng không e ngại.
Có điều uy hiếp lần này dường như không có tác dụng.
Bàn Tổ thậm chí còn không buồn trả lời.
Mà lại hướng tầm mắt về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh hít một hơi thật sâu, từ tốn nói: “Chiến tranh giữa U tộc và Tiên tộc đã kéo dài rất nhiều năm, hôm nay cũng nên kết thúc rồi!”
“Vèo.”
Chương 1716: Lão tổ U tộc thức tỉnh! Thiên gia chấn kinh, ngài là Lục vô thượng của Thiên Quang Thánh Tông?Ngay sau đó Lục Trường Sinh bước ra một bước.
Bay thẳng vào bên trong khu vực của U tộc.
Nơi đó chính là khu vực đã bị U tộc chuyển hóa.
Ngay cả Đạo Tổ nếu tiến vào trong cũng rất khó cảm ứng được bản nguyên Thiên giới, lại càng không cách nào vận dụng sức mạnh bản nguyên của Thiên giới.
Sao Lục Trường Sinh dám làm thế?
Giờ phút này vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lục Trường Sinh.
Ngay cả U tộc cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lần này cả tám Đế Quân bọn chúng đều có mặt đông đủ
Tới cả bảy vị Đạo Tổ cũng không làm gì được tám Đế Quân này.
Huống chi chỉ là một Thái Ất Kim Tiên cỏn con?
Đã có người nhận ra Lục Trường Sinh.
Chính là Trường Sinh Tiên Tôn nổi danh mấy trăm năm trước.
Nhưng dù có là thiên tài thì hiện tại vẫn chỉ là Thái Ất Kim Tiên mà thôi.
Đối đầu với Đế Quân chẳng phải là muốn tìm chết ư?
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại đi tìm chết thật sao?
Lúc này một tên Đế Quân ra tay, tung một quyền đánh về phía Lục Trường Sinh.
Bất kể Lục Trường Sinh có gì kỳ lạ, nhưng nếu đã tới thì vĩnh viễn ở lại đây đi!
Một Đế Quân ra tay đối phó một Thái Ất Kim Tiên.
Chắc chắn là không thành vấn đề.
Bởi vậy các Đế Quân còn lại cũng không có ý định ra tay mà chỉ hướng mắt nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh.
Lạ là bảy vị Đạo Tổ bên kia thế mà cũng tỏ vẻ thờ ơ.
Mặc cho tên Đế Quân kia thoải mái ra tay.
Sức mạnh khủng bố trong nháy mắt lao tới trước mặt Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đứng giữa hư không, nhẹ nhàng chỉ một ngón tay.
“Trấn.”
Lời vừa dứt, một tia sáng trắng trong nháy mắt thoáng hiện.
“Ruỳnh.”
Hư giới giáng lâm.
Hư giới khủng bố trực tiếp bao phủ toàn bộ tám tên Đế Quân vào trong.
“Đây là cái gì?”
“Sao ta lại không động đậy được thế này?”
“Không, không thể nào…”
Tám tên Đế Quân bị Hư giới trấn áp chỉ trong nháy mắt.
Còn sức mạnh mà tên Đế Quân kia vừa đánh ra cũng bị trừ khử dưới sự trấn áp của Hư giới.
Tám tên Đế Quân không hề nhúc nhích, như thể chúng đã bị giam cầm.
“Xoạt.”
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Sau một khắc, thân thể tám tên Đế Quân nháy mắt tán loạn.
Tựa như phong hoá, cứ thế biến thành bột mịn.
Chết rồi.
Tám tên Đế Quân tại trước mắt bao người, thậm chí không thấy rõ đối thủ ra tay thế nào cũng đã biến thành bột mịn, hoàn toàn vẫn lạc.
Tĩnh!
Toàn bộ hư không rơi vào yên tĩnh một cách chết chóc.
Bất kể tu sĩ U tộc hay Tiên tộc cũng đều không dám tin vào hai mắt của mình.
Bọn hắn vừa nhìn thấy cái gì?
Cả tám Đế Quân đều đã vẫn lạc.
Đây chính là cường giả hàng đầu của U tộc hiện giờ.
Thậm chí tới cả Đạo Tổ cũng không thể làm gì được.
Vậy mà giờ cả tám người đều đã vẫn lạc?
“Không, không thế nào, sao Đế Quân có thể vẫn lạc được? Nhất định là kẻ này đã vây khốn các Đế Quân ở đâu đó, mau, chúng ta đồng loạt ra tay đánh vỡ giam cầm, cứu các Đế Quân ra mau!”
Nhất thời, một số cao thủ cảnh giới Vương của U tộc, tồn tại tương tự Đại La Kim Tiên cuồng loạn cứ như không thể chấp nhận được hiện thực.
Cả đám phóng thắng về phía Lục Trường Sinh.
Phải biết số lượng cao thủ cảnh giới Vương của U tộc rất nhiều.
Dù sao bọn chúng cũng không cần tiến vào Hỗn Độn lịch lãm giống như Đại La Kim Tiên của Tiên tộc.
Số lượng nhiều đến mức che trời lấp đất.
Thế nhưng sắc mặt Lục Trường Sinh lại chẳng hề thay đổi.
Hư giới của hắn chỉ đột nhiên lóe lên.
Sau đó Hư giới trong nháy mắt khuếch trương, trực tiếp cuốn hết những cường giả cảnh giới Vương này vào trong Hư giới.
Tiến vào Hư giới bọn chúng sẽ trực tiếp bị phân giải. Bởi vậy tất cả mọi người có thể thấy rõ ràng.
Sau khi ánh sáng trắng quanh người Lục Trường Sinh không ngừng khuếch tán.
Những nơi tia sáng trắng ấy đi qua, cao thủ cảnh giới Vương của U tộc nhao nhao biến thành bột mịn.
Thậm chí ngay cả chút sức phản kháng cũng không có.
Tình cảnh cực kỳ rung động.
Rõ ràng những cường giả cảnh giới Vương này đều đã chết.
Chết như tám tên Đế Quân ban nãy.
Tám tên Đế Quân kia cũng không phải bị vây nhốt gì cả.
Mà giống như bọn hắn vừa nhìn thấy.
Bọn chúng thật sự đã chết rồi!
Cảnh tượng trước mắt quá mức rung động.
Ngay cả người của Tiên tộc cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Dù bảy vị Đạo Tổ đã biết thực lực của Lục Trường Sinh từ trước.
Thế nhưng khi tận mắt thấy cảnh này bọn hắn vẫn cảm thấy vô cùng kích động như cũ.
Tám tên Đế Quân làm bọn hắn thúc thủ vô sách lại bị giết chết dễ như trở bàn tay.
Thậm chí còn có rất nhiều cao thủ cảnh giới Vương cũng bị giết chết.
U tộc vốn khiến Tiên tộc bó tay hết cách đã bị Lục Trường Sinh đánh tan một cách dễ dàng.
“Thực sự là… khó mà tin nổi! U tộc… U tộc yếu như vậy sao?”
“Chỉ sợ không phải U tộc yếu, mà là… Trường Sinh Tiên Tôn quá mạnh!”
“Trường Sinh Tiên Tôn tới Hỗn Độn một chuyến mới khoảng hơn chín trăm năm phải không? Chỉ mới chín trăm năm sao lại thoát thai hoán cốt tới mức này, thậm chí cả tám tên Đế Quân cũng có thể thoải mái chém giết, rốt cuộc hiện giờ Trường Sinh Tiên Tôn mạnh cỡ nào đây?”
“Đế Quân và Đạo Tổ trong Hỗn Độn đều ở cấp độ Đăng Thần lục giai, mà Trường Sinh Tiên Tôn có thể tuỳ tiện chém giết bọn hắn thì hẳn là đã bước vào Đăng Thần thất giai. Không, dù là Đăng Thần thất giai chỉ sợ cũng không chém giết tám tên Đế Quân dễ dàng như vậy được, có lẽ là Đăng Thần bát giai, thậm chí là Đăng Thần cửu giai!”
“Quá nửa là cường giả Đăng Thần cửu giai, một mình Trường Sinh Tiên Tôn là đủ để quét ngang toàn bộ U tộc rồi.”
“Trong Hỗn Độn mênh mông này, chỉ mất chín trăm năm đã có thể từ Đăng Thần tứ giai lên đến Đăng Thần cửu giai cũng là thiên tài khó lòng tin nổi…”
Trong lòng các Tiên Nhân cũng dấy lên sóng to gió lớn.
Cả Tiên tộc reo hò mừng rỡ.
U tộc bị diệt, kẻ địch lớn nhất của Thiên giới sắp biến mất.
Trong lúc các Tiên Nhân đang reo hò kích động.
Chương 1717: Lão tổ U tộc thức tỉnh! Thiên gia c0)hấn kinh, ngài là Lục vô thượng của Thiên Quang Thánh Tông? (2)Bỗng nhiên toàn bộ hư không như thể đều đang chấn động.
Một luồng khí thế đáng sợ trong giây lát quét ngang toàn bộ khu vực bị U tộc chuyển hóa.
Sắc mặt đám người U tộc vốn đang tuyệt vọng lại lộ ra vẻ mừng như điên.
“Là lão tổ, là lão tổ thức tỉnh.”
“Lão tổ vốn đang dần thức tỉnh, giờ xảy ra biến cố lớn như vậy nên không thể không miễn cưỡng thức tỉnh sớm. Nhưng bất kể thế nào, một khi lão tổ thức tỉnh thì U tộc chúng ta cũng được cứu rồi.”
“Lúc trước đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy mà lão tổ cũng có thể bảo vệ toàn bộ U tộc chúng ta, dẫn dắt chúng ta xuyên qua Hỗn Độn, tới tận khi gặp Thiên giới, giờ lão tổ đã thức tỉnh, U tộc chúng ta chắc chắn sẽ nghênh đón tân sinh!”
Các thành viên U tộc đều vô cùng cuồng nhiệt.
Lão tổ U tộc!
Chính là tồn tại truyền kỳ tại U tộc.
Uy vọng của lão tổ rất cao.
Đừng nói tám tên Đế Quân.
Mà kể cả có tám trăm Đế Quân cũng không sánh bằng lão tổ U tộc.
“Kẻ nào dám tàn sát con dân U tộc ta?”
Một tiếng quát lớn vang vọng khắp hư không.
Mang theo sát khí khủng bố cuốn về phía Lục Trường Sinh.
Cùng lúc đó, một cự nhân đỉnh thiên lập địa, cao lớn khoảng vạn trượng xuất hiện ngay trong hư không.
Toàn thân đối phương đều tản ra uy thế cực kỳ khủng khiếp.
Loại uy thế này thậm chí có thể xuyên thấu qua khu vực bị U tộc chuyển hóa, truyền tới tận Thiên giới.
Trong nháy mắt Thiên giới ầm ầm rung lên.
Thiên giới cũng đang chấn động.
Dù chỉ có một tia khí tức nhưng bảy vị Đạo Tổ đều có cảm giác ngạt thở.
Sắc mặt bọn hắn trắng bệch cả ra.
Trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Lão tổ U tộc!
Đây chính là lão tổ U tộc.
Thậm chí bọn hắn đều đánh giá thấp lão tổ U tộc rồi.
Kẻ địch từng chiếm cứ thế giới U tộc cũng không phải chỉ có một cường giả Đăng Thần cửu giai, mà là mười vị cường giả Đăng Thần cửu giai một lúc.
Dù bị vây công nhưng lão tổ U tộc cũng chống đỡ được.
Chỉ có điều hắn không cách nào bảo vệ thế giới Hỗn Độn của U tộc.
Nên mới đành dẫn theo U tộc xuyên qua Hỗn Độn mênh mông, tìm kiếm một thế giới Hỗn Độn mới.
Cường giả bậc này sao lại là kẻ tầm thường cho được?
Thậm chí có thể xưng là cường giả Đăng Thần cửu giai đỉnh phong!
“Hay lắm lão tổ U tộc!”
Trong mắt Lục Trường Sinh cũng lóe lên vẻ khác lạ.
May mắn trước khi trở về hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Nếu không chỉ dựa vào Hư giới thì chưa chắc đã có thể bắt được lão tổ U tộc.
Lúc này lão tổ U tộc đã đi tới trước mặt Lục Trường Sinh.
Hắn cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé tựa như con kiến hôi trước mắt, thế nhưng lão tổ U tộc cũng không dám có chút khinh thường nào.
“Thiên giới sinh ra một vị cường giả như ngươi cũng là may mắn của Thiên giới.”
“Chỉ tiếc lão phu không muốn rời đi, mà U tộc cũng không muốn rời đi. U tộc chúng ta vẫn luôn lang bạt khắp Hỗn Độn mênh mông, nếu đi tiếp U tộc cũng không có đường sống.”
“Lão phu chỉ có một yêu cầu, có thể cho U tộc một mảnh đất để nghỉ ngơi và sinh sôi hay không?”
Thanh âm lão tổ U tộc trùng trùng điệp điệp, truyền khắp bốn phương.
Nhưng lạ là không có chút hùng hổ dọa người nào.
Giống như đang thương lượng với Lục Trường Sinh thì đúng hơn.
Vô số thành viên U tộc ngỡ nghìng.
Đây là lão tổ nhà mình đấy ư?
Trong lịch sự U tộc, lão tổ U tộc luôn cực kỳ bá đạo, cực kỳ cường thế.
Bọn hắn vẫn chờ lão tổ U tộc thức tỉnh rồi vung tay san bằng Thiên giới.
Sao giờ hắn lại nhỏ nhẹ thương lượng cùng tu sĩ Thiên giới như vậy?
Kỳ thực ánh mắt lão tổ U tộc từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Hắn không hề nhìn tới những người khác.
Hắn cũng không hề thương lượng cùng tu sĩ Thiên giới mà là thương lượng với Lục Trường Sinh. Lão tổ U tộc nhìn thoáng qua là nhận ra Hư giới của Lục Trường Sinh sâu cạn thế nào.
Đích thực là cấp độ Đăng Thần cửu giai.
Dù hắn không sợ nhưng đây vẫn là cửu giai.
Huống chi không biết vì sao nhưng lão tổ U tộc còn cảm nhận được một tia uy hiếp mỏng manh từ Lục Trường Sinh.
Cảm giác uy hiếp này như có như không.
Dường như cũng không quá rõ ràng.
Nhưng trực giác của lão tổ U tộc vẫn luôn chính xác.
Trên người Lục Trường Sinh có lẽ có thứ gì đó có thể uy hiếp hắn.
Cho dù hắn đã lên tới Đăng Thần cửu giai đỉnh phong nhưng cũng không dám lơ là chủ quan.
Hiện giờ U tộc không chịu nổi giày vò nữa rồi.
U tộc cần nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nếu như có thể chung sống hòa bình cùng Thiên giới, để U tộc có một mảnh đất nghỉ ngơi lấy lại sức thì tất nhiên không có gì tốt hơn.
Dù hôm nay Lục Trường Sinh đã giết rấy nhiều U tộc.
Nhưng lão tổ U tộc cũng có thể dễ dàng tha thứ!
Chỉ là lão tổ U tộc có thể dễ dàng tha thứ nhưng Lục Trường Sinh lại khó có thể khoan dung như vậy.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lão tổ U tộc.
Những gì hắn nhìn thấy không phải là sự vĩ ngạn của đối phương.
Mà là bóng dáng mơ hồ của “tuổi xế chiều”.
Cũng giống như lão nhân chốn phàm tục.
Cho dù đã từng cường đại tới đâu, cho dù đã từng quyền thế ngập trời thì giờ cũng đã già nua rồi.
Lục Trường Sinh lắc đầu.
“Lão tổ U tộc, trong Hỗn Độn chỉ có một quy củ, chính là cường giả vi tôn!’
“Đánh thắng ta, thậm chí giết chết ta thì Thiên giới tất nhiên sẽ thuộc về U tộc. Nếu không thì chẳng có gì để bàn nữa.”
Lục Trường Sinh cất giọng bình thản.
Đây là quy củ sinh tồn trong Hỗn Độn.
Không có cái đúng hay là sai.
U tộc vì sinh tồn nên nhất định phải tìm được một mảnh đất để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Mà Tiên tộc cũng là vì sinh tồn mà phải liều mạng.
Không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu.
“Đúng vậy, vẫn phải đánh một trận…”
lão tổ U tộc thở dài một tiếng.
Hắn biết, hôm nay không cách nào tránh được trận chiến này.
Chương 1718: Lão tổ U tộc thức tỉnh! Thiên gia c0)hấn kinh, ngài là Lục vô thượng của Thiên Quang Thánh Tông? (3)Không ngời lúc trước hắn dốc hết toàn lực dẫn U tộc đào vong, cuối cùng ngủ say rất nhiều năm mới thức tỉnh nhưng vẫn phải đứng trước một trận chiến sinh tử.
Đây chính là quy tắc sinh tồn trong Hỗn Độn.
“Đã vậy thì đánh thôi.”
Lão tổ U tộc cũng không nhiều lời nữa.
Nếu đã muốn đánh thì hắn cũng không có bất cứ e ngại gì nữa.
“Rầm.”
Toàn thân lão tổ U tộc sục sôi chiến ý.
Uy áp kinh khủng tràn ngập toàn bộ hư không.
Ngay cả các vị Đạo Tổ đã đứng cách rất xa nhưng vẫn cảm thấy như muốn ngạt thở.
Nếu để bọn hắn đối mặt với lão tổ U tộc, dù ở trong Thiên giới, dù là có thể vận dụng sức mạnh bản nguyên của Thiên giới thì sợ rằng bọn hắn vẫn không phải đối thủ của lão tổ U tộc.
May mà Thiên giới còn có Lục Trường Sinh!
Một khi lão tổ U tộc bộc phát, Lục Trường Sinh cũng trở thành hy vọng duy nhất của Thiên giới.
Vô số tầm mắt đều hướng về phía Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cũng không dám có chút khinh thường nào với lão tổ U tộc.
Hắn nhìn chòng chọc lão tổ U tộc.
“Vù vù.”
Hư giới lần nữa giáng lâm.
Đồng thời cuốn phăng về phía lão tổ U tộc.
Lão tổ U tộc khẽ nheo mắt.
“Phá!”
Lão tổ U tộc quát lớn một tiếng.
Sau đó hắn đấm ra một quyền.
Quyền này bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Hỏa diễm dường như còn có thể thiêu đốt cả hư không.
Một quyền này mang theo uy lực khủng bố, trực tiếp đánh vào bên trong Hư giới của Lục Trường Sinh.
Ngay cả Hư giới cũng kịch liệt chấn động, thế nhưng Hư giới vẫn chống đỡ được.
Trong nháy mắt Hư giới đã bao phủ toàn thân lão tổ U tộc.
“Hừ.”
“Thủ đoạn của ngươi đúng là rất mạnh, thế nhưng không thể vây khốn được lão phu đâu.”
lão tổ U tộc hừ lạnh một tiếng.
Cùng lúc đó, sức mạnh toàn thân hắn ngưng tụ lại trong tay.
Sau đó giơ tay chỉ ra.
“Xoạt.”
Hư giới nổi lên từng vòng gợn sóng.
Nhưng vẫn không thể ngăn được.
Hư giới đã bị xuyên thủng.
Toàn bộ Hư giới đều đang chấn động.
Trong lòng Lục Trường Sinh cảm thấy trĩu nặng.
Đây là lần đầu tiên Hư giới của hắn xuyên thủng từ khi hóa thực tới nay.
Lão tổ U tộc quả là danh bất hư truyền.
Thế nhưng Hư giới vẫn không sụp đổ.
Không sụp đổ thì vẫn có sức mạnh áp chế như cũ.
Chí ít có thể áp chế một nửa thực lực của lão tổ U tộc.
Vậy là đủ rồi!
“Dung.”
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh không hề do dự chút nào, hắn quả quyết điều động phân thân Huyết Nhục.
Từng bộ phân thân Huyết Nhục nhanh chóng dung hợp.
Hơn mười triệu phân thân Huyết Nhục, hơn nữa tất cả đều là phân thân Tổ cảnh, một khi dung hợp vào cơ thể Lục Trường Sinh sẽ kinh khủng nhường nào?
Giây phút này, trong hư không đã xuất hiện một cự nhân cao mấy vạn trượng.
Vắt ngang qua hư không.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận uy thế khủng bố cự nhân tản ra.
Sức mạnh nhường này khiến lão tổ U tộc cũng phải chấn kinh.
“Đây là… Đăng Thần cửu giai cực hạn? Sao có thể?”
Lão tổ U tộc thật sự không thể tin nổi.
Ngay cả hắn cũng không đạt tới cấp độ Đăng Thần cửu giai cực hạn.
Không phải ai cũng có thể đạt tới cấp độ ấy.
Nhất định phải là sinh mệnh đặc biệt hoặc dựa vào điểm đặc biệt của bản thân mới có thể đạt tới cấp độ Đăng Thần cửu giai cực hạn.
Tu sĩ bình thường chỉ có thể đạt tới cấp độ Đăng Thần cửu giai đỉnh phong.
Đây chính là khác biệt lớn lao.
Lão tổ U tộc chính là Đăng Thần cửu giai đỉnh phong.
Thậm chí thực lực của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Mà hiện giờ cự nhân khủng bố Lục Trường Sinh ngưng tụ ra từ muòi triệu bộ phân thân lại đạt tới cấp độ Đăng Thần cửu giai cực hạn.
Lớn mạnh tới độ không thể tiến thêm được nữa.
Điểm này vượt ra khỏi dự đoán của lão tổ U tộc luc trước.
“Diệt!”
Thân thể khổng lồ của Lục Trường Sinh trực tiếp vỗ ra một chưởng.
Hư không lập tức chấn động.
Ngay cả khu vực đã bị U tộc chuyển hóa dường như cũng khó lòng chống đỡ được.
Nếu như lão tổ U tộc còn ở thời kỳ toàn thịnh thì dù không địch lại nhưng cũng có thể ngăn cản phần nào.
Nhưng lúc này đã khác.
Hiện giờ lão tổ U tộc không chỉ không ở thời kỳ toàn thịnh hơn nữa Hư giới vẫn đang áp chế thực lực của lão tổ U tộc.
Hắn lấy gì để ngăn cản đây?
Thế nhưng nhìn bàn tay khổng lồ đang lao tới kia, lão tổ U tộc lại bật cười.
“Cuối cùng vẫn đi tới bước này, U tộc lang bạt khắp Hỗn Độn cuối cùng vẫn đi tới bước này…”
Lúc này lão tổ U tộc rất thản nhiên đối mặt với số phận.
Hắn đã làm tất cả những gì có thể.
Lúc trước khi thế giới Hỗn Độn của U tộc bị chiếm cứ, kỳ thực số mệnh đã chú định kết cục của U tộc.
Có điều lão tổ U tộc không cam tâm nên mới cố ngăn cơn sóng dữ, hy vọng có thể cứu vớt U tộc.
Nhưng giờ lão tổ U tộc đã hoàn toàn chấp nhận số phận.
Trong Hỗn Độn mênh mông này, chủng tộc lang thang như U tộc phần lớn đều sẽ bị chôn vùi.
Không gặp phải Tiên tộc thì cũng gặp chủng tộc sinh mệnh khác.
Kết quả như vậy cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Bùm.”
Rốt cục cự chưởng của Lục Trường Sinh cũng rơi xuống, thân thể cao lớn của lão tổ U tộc cũng không cách nào chèo chống được nữa, cứ vậy ầm ầm vỡ nát.
Trong khoảnh khắc, lão tổ U tộc cường đại đã biến thành một vũng bùn, bị Hư giới của Lục Trường Sinh cuốn phăng, hoàn toàn mất đi hơi thở sinh mệnh.
Tĩnh!
Hư không lặng ngắt như tờ.
U tộc cũng tốt mà Tiên tộc cũng được, tất cả đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Như thể không tài nào tin nổi.
Lão tổ U tộc cứ thế chết rồi sao?
Nhất thời mọi người dường như cũng cảm thấy chuyện xảy ra quá mức đột ngột.
Lão tổ U tộc cường đại.
Là trụ cột trong lòng con dân U tộc.
Vậy mà giờ lại bị Lục Trường Sinh trực tiếp đánh nổ.
Không có chút sức phản kháng nào.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Cũng quá hoang đường.
Thật sự khiến người ta không thể tin nổi.
Thế nhưng đây chính là sự thật.
Lão tổ U tộc chết rồi.
Nguy cơ lớn nhất của Thiên giới đã được giải trừ.
Chương 1719: Lão tổ U tộc thức tỉnh! Thiên gia c0)hấn kinh, ngài là Lục vô thượng của Thiên Quang Thánh Tông? (4)“Ha ha ha, lão tổ U tộc chết rồi, U tộc cũng không còn là mối nguy của Thiên giới nữa.”
“Sau bao nhiêu năm rốt cục Thiên giới chúng ta cũng đi tới bước này, chuyện đánh đuổi U tộc đã nằm trong tầm tay!”
“Đánh đuổi U tộc á? Thế thì hời cho bọn chúng quá, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt U tộc mới được!”
“Không phải nói lão tổ U tộc là cường giả vô địch trong cấp độ Đăng Thần cửu giai sao? Một khi lão tổ U tộc tỉnh lại thì tận thế của Thiên giới cũng tới, ngay cả Đạo Tổ cũng kém xa đối phương, sao giờ lão tổ U tộc lại chết mất rồi?”
“Chỉ có một nguyên nhân thôi, Trường Sinh Tiên Tôn còn mạnh hơn cả lão tổ U tộc!”
Phía Tiên tộc mừng rỡ như điên.
Ai nấy đều cất tiếng cười to.
Mà U tộc thì lại chết lặng.
Bọn chúng không thể tin lão tổ U tộc cứ thế vẫn lạc.
Trụ cột trong lòng bọn chúng ầm vang sụp đổ.
Nhất thời, vô số U tộc đều cảm thấy suy sụp không gì tả nổi.
Lão tổ U tộc chết rồi.
Đế Quân cũng đã chết.
Thậm chí rất nhiều cường giả cảnh giới Vương cũng chết.
Hiện giờ U tộc lấy gì để ngăn cản Tiên tộc đây? Chỉ sợ chẳng mấy chốc chính U tộc cũng sẽ bị diệt tộc.
Lục Trường Sinh hít một hơi thật sâu.
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha U tộc.
Một số thành viên U tộc muốn chạy trốn nhưng Lục Trường Sinh sao có thể cho bọn chúng cơ hội ấy?
Hắn xem qua phân thân Huyết Nhục.
Tổn thất cũng không lớn lắm.
Chỉ mất mấy trăm nghìn bộ phân thân.
Vấn đề không lớn.
Rất nhanh là có thể tu luyện lại như cũ.
Đối phó đám U tộc này không cần vận dụng tới phân thân Huyết Nhục.
Thế nên Lục Trường Sinh thu hồi phân thân Huyết Nhục.
Hư giới của hắn lại nhanh chóng khuếch trương.
Không lâu sau Hư giới đã bao phủ toàn bộ khu vực bị U tộc chuyển hóa vào trong.
Khu vực bị chuyển hóa này thật ra rất nhỏ.
Hư giới của Lục Trường Sinh có thể thoải mái bao phủ.
Thấy Hư giới của Lục Trường Sinh đã bao trùm lên toàn bộ khu vực bị chuyển hóa.
Dường như mọi người đều biết ý định của Lục Trường Sinh.
Nhất thời bốn phía càng thêm yên tĩnh.
Chỉ có vô số U tộc đều lộ vẻ tuyệt vọng.
“Không, không…”
Từng tên U tộc liều mạng phá vỡ Hư giới, muốn chạy thoát khỏi Hư giới.
Tiếc là bọn chúng không phải lão tổ U tộc.
Bọn chúng không có cách nào đánh vỡ Hư giới.
Trong lòng Lục Trường Sinh lạnh băng.
“Diệt.”
Khi Lục Trường Sinh dứt lời, đám U tộc bên trong khu vực này lập tức hóa thành bột mịn.
Không biết bao nhiêu U tộc tại thời khắc này đã triệt để chôn vùi.
Đây chính là Hư giới.
Phàm là nơi bị Hư giới bao phủ, kẻ ở trong đó chính là cá trong chậu, muốn chạy trốn cũng không thoát.
Nhiều U tộc như vậy, nếu để Tiên tộc dần dần lùng bắt hẳn sẽ mất rất nhiều công sức.
Thậm chí có thể còn có rất nhiều U tộc đào tẩu.
Nhưng hiện giờ đám U tộc này đều không có cơ hội chạy trốn.
Hết thảy đều đã biến thành bột mịn.
Lần này bốn phía triệt để yên tĩnh.
U tộc không còn một mống.
“Khu vực bị chuyển hóa này…”
Lục Trường Sinh khẽ cau mày.
Lục Trường Sinh phát hiện hắn không có cách nào giải quyết khu vực bị U tộc chuyển hóa.
Bị chuyển hóa thì không làm gì được nữa.
Không biết bảy vị Đạo Tổ có cách nào khiến khu vực này trở lại thành đất của Thiên giới như cũ hay không.
Dù sao đây cũng từng là một bộ phận của Thiên giới.
Thế nhưng Lục Trường Sinh làm tới mức này cũng đã giúp Thiên giới giải trừ nguy cơ.
Lúc này có rất nhiều Tiên Nhân cuồng nhiệt nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Giờ khắc này, uy vọng của Lục Trường Sinh trong lòng đông đảo Tiên Nhân tại Thiên giới thậm chí còn cao hơn cả Đạo Tổ.
Xứng đáng trở thành người đứng đầu Thiên giới!
Lục Trường Sinh quay về Thiên giới.
“Tách.”
Thế nhưng ánh mắt Lục Trường Sinh lại hướng về phía mấy bóng người xa lạ.
Thiên gia!
Những người này đều là tu sĩ của Thiên gia.
Khi Lục Trường Sinh đảo qua, sắc mặt mấy tên tu sĩ Thiên gia chợt trắng bệch cả ra.
Dù bọn hắn đã cố gắng duy trì vẻ trấn định, thế nhưng trong lòng lại vẫn nảy sinh nỗi sợ không thể ngăn chặn như cũ.
Bọn hắn đều nhìn rõ trận chiến vừa rồi.
Lục Trường Sinh đã chém giết lão tổ U tộc.
Đây chính là tồn tại Đăng Thần cửu giai đỉnh phong đấy.
Trong cả Thiên gia, người có cấp độ cao nhất cũng chỉ là Đăng Thần cửu giai đỉnh phong.
Có lẽ dị thú của Thiên gia có thể là Đăng Thần cửu giai cực hạn.
Thế nhưng con dị thú này chỉ được Thiên gia cung phụng.
Thời điểm Thiên gia gặp vấn đề sinh tử tồn vong thì dị thú sẽ ra tay.
Những lúc khác dị thú đều lười bận tâm.
Trong tình cảnh này, sự có mặt của Thiên gia trở nên rất khó xử.
Trước đó Thiên gia đã gửi tin cho tổng bộ.
Để tổng bộ điều động cường giả Đăng Thần cửu giai tới.
Nhưng giờ cường giả Đăng Thần cửu giai của Thiên gia tìm tới thì chẳng phải là đi chịu chết hay sao?
Người Thiên gia vẫn không nói một lời.
Đột nhiên một chiếc phi thuyền từ trong Hỗn Độn bay tới.
Bên trong phi thuyền truyền ra thanh âm trùng trùng điệp điệp: “Tu sĩ Thiên giới, ra đây nói chuyện.”
Nghe được thanh âm này, sắc mặt người Thiên gia lập tức đại biến.
Tới rồi.
Cường giả Đăng Thần cửu giai của Thiên gia thế mà lại tới đúng lúc này.
Thế nhưng đây là thái độ gì?
Trong giọng nói của vị cường giả Đăng Thần cửu giai của Thiên gia kia đã tỏ rõ sự cao cao tại thượng không ai bì nổi.
Nếu chọc giận Lục Trường Sinh thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Thế là tu sĩ Thiên gia vội vàng hô lớn: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm to lớn!”
Tu sĩ Thiên gia tranh thủ thời gian, lập tức vọt vào Hỗn Độn, tiến vào bên trong phi thuyền.
Lục Trường Sinh không ngăn cản.
U tộc đã bị giải quyết.
Đây là mối họa lớn trong lòng Thiên giới, nhất định không thể buông tha.
Còn về Thiên gia? Có lẽ Thiên gia cũng mơ ước giành được Thiên giới đấy, thế nhưng dù sao bọn hắn vẫn chưa tạo thành nguy hại thực sự.
Đương nhiên Lục Trường Sinh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Nhưng cụ thể làm thế nào thì phải xem “thành ý” của Thiên gia ra sao đã.
Chương 1720: Lão tổ U tộc thức tỉnh! Thiên gia c0)hấn kinh, ngài là Lục vô thượng của Thiên Quang Thánh Tông? (5)Một lát sau.
Phi thuyền biến mất.
Trong Hỗn Độn xuất hiện mấy bóng người.
Cầm đầu là một tên nam tử trung niên mặc áo đen.
Trên mặt đối phương có vẻ vẫn không thể tin được như cũ.
Nhưng người của Thiên gia quả quyết báo cáo sự tình, bọn hắn đều tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn không sai được.
Cường giả Đăng Thần cửu giai của Thiên gia thật sự không thể tin nổi.
Chỉ là một Thiên giới nhỏ bé sao lại sinh ra một vị cường giả Đăng Thần cửu giai cực hạn cơ chứ?
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Nói thế nào hắn cũng không dám tin.
Nhưng cường giả Thiên gia cũng không tỏ vẻ kiêu căng.
Bất kể có phải cường giả Đăng Thần cửu giai cực hạn hay không, nhưng có thể chém giết lão tổ U tộc thì thực lực chí ít cũng là Đăng Thần cửu giai đỉnh phong.
Hắn không dám có chút bất kính nào với Lục Trường Sinh.
“Thiên gia Thiên Hạc Lưu, gặp qua Lục đạo hữu.”
Trong giọng nói của vị cường giả Đăng Thần cửu giai này mang theo một tia cung kính.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh, không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi đạo hữu sư thừa từ đâu?”
Lục Trường Sinh hiểu đối phương đang hỏi thế lực đằng sau hắn.
Chứ không phải Thiên giới.
Dù sao đúng là Thiên giới cũng không có gì đáng kể.
Một chút khả năng uy hiếp cũng không có.
Thiên gia mạnh hơn U tộc ở chỗ Thiên gia có rất nhiều cường giả Đăng Thần cửu giai.
Thiên gia không cần sợ U tộc.
Nếu Thiên giới đồng ý với điều kiện Thiên gia đưa ra thì Thiên gia cũng có thể thoải mái đánh đuổi U tộc.
Đối với Thiên gia, chuyện ấy chỉ là “lấy thế đè người”.
Chỉ có thế lực cường đại mới có thể khiến Thiên gia phải kiêng dè.
Lục Trường Sinh đứng khoanh tay, ánh mắt sâu xa, khóe miệng khẽ cong lên như cười như không, hắn thản nhiên mở miệng: “Đệ tử Thiên Quang Thánh Tông, Lục Trường Sinh!”
Lục Trường Sinh cũng không hề đè thấp giấu diếm.
Bởi vậy Tiên tộc xung quanh cũng đều nghe thấy.
Người của Tiên tộc nghe thấy thế kỳ thực cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Dù sao Tiên tộc ở lại Thiên giới cũng có bao nhiêu người biết đến Thiên Quang Thánh Tông đâu?
Vậy nên bọn hắn cũng không rõ Thiên Quang Thánh Tông có ý nghĩa thế nào.
Nhưng Thiên gia lại khác.
Thiên gia chính là một thế lực nằm trong Bách Hoa Vực.
Sao Thiên gia bọn hắn lại không biết một trong ba thế lực lớn của Bách Hoa Vực như Thiên Quang Thánh Tông được?
Bởi vậy sắc mặt tu sĩ Thiên gia bỗng nhiên đại biến.
Nếu chỉ là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông thì cũng không đáng kể.
Thiên gia không phải là dạng thế lực nhỏ không có kiến thức.
Bọn hắn cũng đã gặp không ít đệ tử của ba thế lực lực.
Đặc biệt là Thiên Quang Thánh Tông thu đồ đệ khắp nơi, vậy nên cũng có rất nhiều đệ tử.
Thiên gia cũng không thể chỉ vì một câu mà e ngại.
Thế nhưng với Thiên Hạc Lưu thì khác.
Hắn là cường giả Đăng Thần cửu giai, tin tức hắn biết hoàn toàn khác với các tu sĩ bình thường.
Nghe được mấy chữ “Thiên Quang Thánh Tông Lục Trường Sinh” này, Thiên Hạc Lưu quả thực không thể tin vào tai của mình nữa.
Hắn cứ nhìn chòng chọc Lục Trường Sinh.
Trước đó không lâu Thiên Hạc Lưu nhận được một tin tức kinh người.
Thiên Quang Thánh Tông sinh ra một vị vô thượng thiên kiêu!
Mà tên của vị vô thượng thiên kiêu kia hiện giờ đã như sấm đánh bên tai rất nhiều cao tầng của các thế lực trong Bách Hoa Vực.
Lục Trường Sinh!
Đây chính là tên của vị vô thượng thiên kiêu kia.
Nhưng hiện giờ người trước mặt hắn cũng tên là Lục Trường Sinh, thậm chí cũng là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông.
Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?
Thế nhưng sao có thể trùng hợp tới mức này?
“Ngài… Ngài là vô thượng thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông, Lục vô thượng đấy ư?”
Thiên Hạc Lưu run rẩy cất lời.
“Hả?”
“Ngươi biết Lục mỗ à?”
Lục Trường Sinh có vẻ nghi hoặc.
Hắn mới vừa trở thành vô thượng thiên kiêu không lâu, vậy mà đã có người biết tên hắn rồi ư?
Hơn nữa Thiên Hạc Lưu này rõ ràng không phải tu sĩ của thế lực cường đại nào đó.
Nghe thấy Lục Trường Sinh nói thế, trong lòng Thiên Hạc Lưu đột nhiên căng cứng.
Thật!
Thế mà lại là thật!
Lục Trường Sinh chính là vị “vô thượng thiên kiêu” mới tấn thăng của Thiên Quang Thánh Tông.
Sao hắn lại chọc phải một vị vô thượng thiên kiêu thế này?
Thậm chí Thiên gia còn có mưu đồ cướp lấy cố hương của đối phương?
Đây quả thực là… tự tìm đường chết mà!
Một vị vô thượng thiên kiêu.
Là kẻ có thể khiến những sinh mệnh Hỗn Độn kia của Thiên Quang Thánh Tông đều điên cuồng.
Thậm chí quyền hạn của vô thượng thiên kiêu tại Thiên Quang Thánh Tông gần như sinh mệnh Hỗn Độn.
Mà tại Thiên Quang Thánh Tông, quyền hạn đại biểu cho hết thảy!
Loại vô thượng thiên kiêu này, sao Thiên gia dám trêu chọc cơ chứ?
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.”
“Lục vô thượng, Thiên gia chúng ta vốn không biết Thiên giới lại là cố hương của Lục vô thượng.”
“Trước đó đã đắc tội, Thiên gia chúng ta xin chịu phạt!”
Thiên Hạc Lưu nói với vẻ kiên quyết.
Đồng thời thái độ của hắn còn cực kỳ thành khẩn, thậm chí có chút “khiêm nhường” là đằng khác.
Một số tu sĩ cấp thấp của Thiên gia còn có vẻ nghi hoặc.
Đường đường là lão tổ Đăng Thần cửu giai của Thiên gia sao phải khiêm nhường trước Lục Trường Sinh như thế?
Cho dù là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông, cho dù có kiêng dè thì cũng không cần phải khiêm nhường như vậy.
Không nên khiêm nhường tới mức ấy mới phải.
Không chỉ có người Thiên gia không hiểu ra sao, mà cả các vị Đạo Tổ của Thiên giới cũng thấy rất khó hiểu.
Thái độ của Thiên Hạc Lưu thật sự là quá mức khiêm nhường.
Đây có còn là cường giả Đăng Thần cửu giai nữa không?
Thế nhưng các vị Đạo Tổ cũng không ngốc.
Bọn hắn đã mơ hồ nhận ra ý nghĩa của “vô thượng thiên kiêu”.
Lý do khiến Thiên Hạc Lưu khiêm nhường như vậy nằm ở bốn chữ vô thượng thiên kiêu kia!
Nhưng vô thượng thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông là sao?
Dù các vị Đạo Tổ kiến thức rộng rãi, cũng biết tới Thiên Quang Thánh Tông, thế nhưng bọn hắn chưa từng tiến vào Thiên Quang Thánh Tông, tất nhiên cũng không biết vô thượng thiên kiêu đại biểu cho cái gì.
Chương 1721: Quan sát Thiên giới sinh ra! Lục Trường Sinh ngưng tụ chân linh, chiếu rọi vạn vật!Chỉ là Thiên giới vẫn có một ít Thái Ất Kim Tiên từng tiến vào Hỗn Độn lịch lãm.
Sau khi các vị Đạo Tổ hỏi thăm, một vị Thái Ất Kim Tiên không nhịn được mở miệng nói: “Bẩm Đạo Tổ, trong nội bộ Thiên Quang Thánh Tông có bình xét cấp bậc, chia các đệ tử thành bốn cấp độ bình xét, theo thứ tự là phổ thông, đỉnh tiêm, tuyệt thế và thiên kiêu.”
“Về phần vô thượng thiên kiêu thì ta chưa nghe nói qua. Vô thượng thiên kiêu này hẳn chính là thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông? Nếu Trường Sinh Tiên Tôn là thiên kiêu vậy thì Thiên Hạc Lưu tỏ ra khiêm nhường như vậy cũng rất bình thường.”
Nghe được lời giải thích của vị Thái Ất Kim Tiên này các vị Đạo Tổ mới hiểu ra.
Thiên kiêu!
Đây chính là nhân vật thiên tư tuyệt đỉnh của Bách Hoa Vực.
Có năm phần mười khả năng trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Thiên Hạc Lưu tỏ thái độ khiêm nhường cũng dễ hiểu.
Thiên gia rõ ràng không muốn đắc tội với một vị thiên kiêu.
Thế nhưng bọn hắn lại không biết vô thượng thiên kiêu còn trên cả thiên kiêu.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không giải thích.
Thiên kiêu cũng tốt, mà vô thượng thiên kiêu cũng được.
Đều là nhân vật đỉnh tiêm tại Bách Hoa Vực.
Để bảo vệ Thiên giới thì vậy là đủ rồi.
Về phần người tên Thiên Hạc Lưu này.
Lục Trường Sinh hơi nheo mắt.
Hắn đang cân nhắc nên xử lý Thiên Hạc Lưu thế nào, hoặc phải nói là nên xử lý Thiên gia thế nào.
Không đến mức phải giết Thiên Hạc Lưu.
Nếu bản thân hắn có thể sử dụng Thiên gia, hoặc là để Thiên giới sử dụng thì mới là cách tốt nhất.
Nghĩ tới đây trong lòng Lục Trường Sinh cũng đã bình tĩnh lại.
Hắn là vô thượng thiên kiêu.
Người của Thiên giới không biết vô thượng thiên kiêu đại biểu cho cái gì, thế nhưng chắc chắn Thiên Hạc Lưu biết, mà Thiên gia nhất định cũng biết.
Để Thiên gia bảo vệ Thiên giới, giúp Thiên giới có thể dung nhập vào Hỗn Độn hẳn là không vấn đề gì.
Thậm chí chuyện này tương đương với việc để Thiên gia “nương nhờ” Lục Trường Sinh.
Đoán chừng Thiên gia còn mừng rỡ như điên ấy chứ.
Nương nhờ một vị vô thượng thiên kiêu là vinh hạnh cỡ nào?
“Thiên Hạc Lưu, bất kể thế nào thì Thiên gia các ngươi thật sự đã có ý đồ mưu đoạt Thiên giới, nhưng nể tình các ngươi còn chưa thật sự hành động, vậy Thiên gia hãy điều động cao thủ Đăng Thần cửu giai tới Thiên giới, tọa trấn Thiên giới trong thời gian một kỷ, Thiên gia có bằng lòng không?”
Lục Trường Sinh bình tĩnh cất lời.
Thiên Hạc Lưu ngẩn ra.
Một kỷ thời gian là 120.000 năm.
Thời gian đúng là rất dài.
Nhưng lại không có quy định nhất định phải là một người tọa trấn.
Chỉ cần cao thủ Đăng Thần cửu giai là được.
Vậy thì người của Thiên gia có thể thay phiên nhau tọa trấn.
Vả lại làm vậy chẳng phải còn có thể rút ngắn quan hệ với Thiên giới hay sao?
Rút ngắn quan hệ với Thiên giới không phải chính là rút ngắn quan hệ với Lục Trường Sinh đấy ư?
Đây là cơ duyên to lớn đấy!
“Đồng ý, Thiên gia chúng ta đồng ý!”
“Tạ ơn Lục vô thượng!”
Thiên Hạc Lưu lập tức đồng ý ngay.
Sao hắn có thể bỏ lỡ cơ duyên tự đưa tới cửa như thế được? Thiên Hạc Lưu thật sự không ngờ lần này nhân họa đắc phúc, đã vậy còn có thể lôi kéo quan hệ cùng Lục Trường Sinh.
Bảy vị Đạo Tổ đứng bên nghe cũng trợn mắt há hốc mồm.
Sao trong nháy mắt Lục Trường Sinh đã kéo được viện trợ cường đại cỡ này cho Thiên giới rồi?
Nếu quả thật có một vị cường giả Đăng Thần cửu giai tọa trấn tại Thiên giới.
Vậy thì Thiên giới sẽ an toàn hơn nhiều.
Dù gặp đối thủ như U tộc lần nữa thì tự Thiên giới cũng có thể giải quyết.
Lục Trường Sinh bàn giao vài câu với Thiên Hạc Lưu, để hắn tới Thiên giới chờ đợi.
Sau đó Lục Trường Sinh mới cùng bảy vị Đạo Tổ quay về tới điện Đạo Tổ tại Thiên giới.
Trong điện Đạo Tổ, Bàn Tổ không chịu ngồi ở vị trí chính giữa nữa.
Vị trí kia hiện giờ để Lục Trường Sinh ngồi.
Lục Trường Sinh biết tại Hỗn Độn thực lực vi tôn, Thiên giới tất nhiên cũng là như thế.
Bởi vậy hắn không từ chối mà ngồi xuống vị trí đầu tiên ấy.
Từng tầm mắt đảo qua Lục Trường Sinh, trong ánh mắt có kinh hỉ, cũng có kính sợ.
Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng, nói: “Chuyện của U tộc đã được giải quyết, tạm thời Thiên giới sẽ không có nguy hiểm gì nữa.”
“Thế nhưng Thiên giới không nên giậm chân tại chỗ mãi mà hẳn là nên chủ động dung nhập vào Hỗn Độn, để các tu sĩ đều có thể tự do ra vào Thiên giới.”
“Để bảo đảm Thiên giới không còn gặp phải rắc rối như chuyện với U tộc ta sẽ để cường giả Đăng Thần cửu giai của Thiên gia thường trú tại Thiên giới, thời gian một kỷ nguyên tin rằng đã đủ để Thiên giới sinh ra một vị Đăng Thần cửu giai.”
“Chỉ có tu sĩ Đăng Thần cửu giai mới có thể giúp Thiên giới có sức tự vệ.”
“Đương nhiên nếu kê cao gối ngủ ngon thì tốt nhất vẫn phải sinh ra một vị sinh mệnh Hỗn Độn, nhưng có thể sinh ra sinh mệnh Hỗn Độn hay không thì không thể cưỡng cầu mà chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”
Lời Lục Trường Sinh nói khiến mọi người như bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra Lục Trường Sinh để Thiên gia bồi tội bằng cách cho Thiên gia điều động một vị cường giả Đăng Thần cửu giai đến tọa trấn Thiên giới.
Thực ra chính vì để Thiên giới không gặp phải rắc rối như U tộc trong thời gian một kỷ nguyên.
Như vậy Thiên giới cũng có sức tự vệ nhất định.
“Trường Sinh Tiên Tôn, Thiên Hạc Lưu gọi ngươi là vô thượng thiên kiêu, hơn nữa thái độ của hắn lại rất khiêm nhường, vậy vô thượng thiên kiêu này…”
Có một vị Đạo Tổ hỏi.
Đây cũng là điều cả bảy vị Đạo Tổ đều thấy rất nghi hoặc.
Rốt cuộc vô thượng thiên kiêu là gì?
Là gì mà lại có thể khiến cường giả Đăng Thần cửu giai của Thiên gia khiêm nhường như vậy.
Dù sao thực lực của Thiên gia cũng không phải thứ U tộc có thể so sánh.
Dù thực lực của Lục Trường Sinh rất mạnh, thậm chí hắn còn là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông nhưng đối phương cũng không nên khiêm nhường như vậy mới phải.
Chương 1722: Quan sát Thiên giới sinh ra! Lục Trường Sinh ngưng tụ chân linh, chiếu rọi vạn vật! (2)Mặc dù bọn hắn đều đoán Lục Trường Sinh là thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông.
Nhưng bọn hắn vẫn muốn nghe Lục Trường Sinh giải thích.
“Vô thượng thiên kiêu…”
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tại Thiên Quang Thánh Tông, các đệ tử dựa theo thiên phú và tiềm lực sẽ chia thành rất nhiều bình xét cấp bậc, người có bình xét cấp bậc cao sẽ có quyền hạn rất lớn. Mức cao nhất mọi người biết chính là thiên kiêu.”
“Mà vô thượng thiên kiêu lại cao hơn cả thiên kiêu, quyền hạn cùng cấp với sinh mệnh Hỗn Độn!”
“Hoặc nói cách khác, thiên kiêu chỉ có năm phần mười khả năng trở thành sinh mệnh Hỗn Độn, nhưng vô thượng thiên kiêu chỉ cần nửa đường không vẫn lạc thì gần như chắc chắn có thể thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn…”
“Đoàng.”
Lục Trường Sinh vừa dứt lời, trong đầu bảy vị Đạo Tổ như thể nổ vang.
Trong lòng bọn hắn đã dấy lên sóng gió ngập trời.
Bọn hắn nghe thấy gì?
Vô thượng thiên kiêu vậy mà chắc chắn có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn!
Chuyện này… quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Đây chính là sinh mệnh Hỗn Độn đấy!
Trong Hỗn Độn mênh mông, rất nhiều chủng tộc sinh mệnh sinh rồi lại diệt, thậm chí giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Tỷ như U tộc cũng từng rất cường thế.
Lại tỷ như Thiên gia.
Đừng thấy hiện giờ thế lực Thiên gia cực lớn mạnh nhưng một ngày nào đó Thiên gia cũng có thể bị hủy diệt.
Trong Hỗn Độn mênh mông này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Đăng Thần cửu giai không cách nào đảm bảo bình yên cho một thế giới Hỗn Độn.
Chỉ có sinh mệnh Hỗn Độn mới làm được.
Một thế giới Hỗn Độn chỉ cần sinh ra sinh mệnh Hỗn Độn thì sẽ vững chắc không gì sánh được.
Có thể trải qua hàng tỷ năm mà cường thịnh không suy tàn.
Sinh mệnh Hỗn Độn mới là Thần bảo hộ của một chủng tộc sinh mệnh trong Hỗn Độn mênh mông này.
Mà giờ dù Lục Trường Sinh vẫn chưa trở thành sinh mệnh Hỗn Độn nhưng hắn đã là vô thượng thiên kiêu, gần như chắc chắn có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Bọn hắn không nghi ngờ gì Lục Trường Sinh.
Chỉ cảm thấy kinh hỉ không gì sánh được.
“Thì ra là thế…”
Bàn Tổ đã hiểu.
Chẳng trách thái độ của Thiên Hạc Lưu lại có vẻ khiêm nhường như thế.
Chẳng trách Thiên Hạc Lưu lại dám thay Thiên gia đồng ý thủ hộ Thiên giới.
Không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn tới gần Lục Trường Sinh.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Chỉ cần Lục Trường Sinh không nửa đường vẫn lạc, về sau hắn chắc chắn sẽ trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Thiên gia có thể nương tựa vào một vị sinh mệnh Hỗn Độn thì chính là cơ duyên lớn lao của Thiên gia.
Khiêm nhường có là gì đâu?
Dù có bảo Thiên gia chuyển tới Thiên giới chỉ sợ Thiên gia cũng đồng ý ngay.
Thậm chí để Thiên giới dùng chung thế giới Hỗn Độn mà Thiên gia khống chế đoán chừng Thiên gia cũng không từ chối.
Thế nhưng để Thiên gia dung nhập Thiên giới, đối với Thiên giới kỳ thực cũng không phải chuyện tốt lành gì cho cam.
Thiên gia quá cường thế.
Dù có Lục Trường Sinh đứng về phía Thiên giới, nhưng khi thời gian trôi qua, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác, đoán chừng Thiên gia sẽ khống chế Thiên giới lúc nào không hay.
Chuyện này Lục Trường Sinh không thể nhúng tay vào.
Huống chi Lục Trường Sinh cũng không thể ở mãi Thiên giới được.
Bởi vậy Thiên giới vẫn phải dựa vào chính mình, phải sinh ra tu sĩ Đăng Thần cửu giai mới được.
Mà Thiên gia chỉ cần xuất động cường giả Đăng Thần cửu giai tới tọa trấn Thiên giới mà thôi.
Như thế sẽ không ảnh hưởng quá nhiều với nội bộ Thiên giới.
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi đã làm rất nhiều cho Thiên giới rồi.”
“Thiên giới chúng ta có cường giả Đăng Thần cửu giai của Thiên gia bảo hộ trong thời gian một kỷ là đủ rồi. Nếu là trong thời gian một kỷ mà vẫn không có cách nào sinh ra Đăng Thần cửu giai thì Tiên tộc chúng ta nhất định sẽ xuống dốc.”
Bàn Tổ chậm rãi lên tiếng.
Hắn đã từng khai sáng hệ thống tu hành của Thiên giới, cũng là vị Đạo Tổ thứ nhất.
Dù hắn đã sống rất lâu, không chỉ có một kỷ. Nhưng khi đó hắn là người mở đường.
Tất cả phương pháp tu hành đều phải dựa vào chính mình sáng tạo.
Giờ mọi chuyện đã khác.
Lục Trường Sinh mang về rất nhiều phương pháp tu hành.
Tiên tộc không phải chỉ có thể tu hành theo hệ thống Thiên giới.
Thậm chí hệ thống tu hành Thiên giới cũng có thể sáng tạo và tăng cường lại lần nữa,.
Ngay cả những Đạo Tổ như bọn hắn cũng có cơ hội tiến thêm một bước.
Bọn hắn tin rằng trong thời gian một kỷ nhất định có thể sinh ra cường giả Đăng Thần cửu giai!
“Bàn Tổ, đương nhiên ta luôn tin vào tiềm lực của Tiên tộc.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Tiềm năng của Tiên tộc không nhỏ.
Chỉ cần cho Tiên tộc đầy đủ thời gian và tài nguyên thì Tiên tộc chắc chắn không hề yếu hơn các chủng tộc khác trong Hỗn Độn.
“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi đã giúp Thiên giới rất nhiều, giờ tới Thiên giới chúng ta giúp ngươi một tay!”
“Là sao?”
Lục Trường Sinh không hiểu lắm.
Hắn không biết câu này của Bàn Tổ có ý gì.
Hiện giờ Tiên tộc còn có thể giúp gì hắn ư?
Chuyện này không có khả năng!
“Trường Sinh Tiên Tôn, sau hơn chín trăm năm tâm linh của ngươi đã cường đại hơn rất nhiều nhưng cách tâm linh bất hủ còn một khoảng rất dài, đã vậy thì hãy để bọn ta giúp ngươi một tay!”
Một vị Đạo Tổ lên tiếng.
Sáu vị Đạo Tổ khác đều ngầm hiểu, mọi người cũng cười rộ lên.
Về chuyện khác có thể bọn hắn không có cách nào trợ giúp Lục Trường Sinh.
Thế nhưng tâm linh bất hủ ư?
Đúng là bảy vị Đạo Tổ có cách thật!
“Đạo Tổ chúng ta có thể điều động sức mạnh bản nguyên của Thiên giới, câu thông với Thiên giới cũng không phải việc gì khó, chúng ta còn có thể từ ý chí Thiên giới nhìn trộm hình ảnh của Thiên giới từ khi sinh ra đến nay, cũng giống như tự mình được chứng kiến sự ra đời của Thiên giới vậy.”
“Một thế giới Hỗn Độn sinh ra thật sự là cảnh tưởng cực kỳ rung động. Hơn nữa loại kinh nghiệm này đối với việc ma luyện tâm linh phải nói là không có bất cứ thứ gì có thể so sánh được.”
Chương 1723: Quan sát Thiên giới sinh ra! Lục Trường Sinh ngưng tụ chân linh, chiếu rọi vạn vật! (3)“Chỉ là muốn để ngươi quan sát Thiên giới sinh ra một lần thì nhất định tất cả Đạo Tổ phải cùng ra tay, cộng nhau câu thông Thiên giới, chống lại ý chí Thiên giới, như thế mới giúp ngươi tranh thủ đủ thời gian.”
“Toàn bộ Thiên giới hiện giờ cũng chỉ có mình Trường Sinh Tiên Tôn có thể đáng để chúng ta dốc hết toàn lực.”
“Vậy nên Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng chưa?”
Lời Đạo Tổ nói khiến trong lòng Lục Trường Sinh thầm run lên.
Tâm linh bất hủ!
Hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì.
Một khi tâm linh bất hủ thì hắn coi như đã bước vào cấp bậc Đại La Kim Tiên.
Cũng chính là Đăng Thần ngũ giai!
Có lẽ bước vào Đăng Thần ngũ giai sẽ khiến quyền hạn “vô thượng thiên kiêu” của Lục Trường Sinh biến mất.
Nhưng không thành vấn đề.
Với thực lực của Lục Trường Sinh hiện giờ.
Dù đến Đăng Thần ngũ giai hắn cũng vẫn có thể trở thành “vô thượng thiên kiêu” như cũ.
Huống chi tu vi tăng lên thì thực lực của Lục Trường Sinh cũng có thể tăng lên.
Lục Trường Sinh cũng không muốn hao phí quá nhiều thời gian tại cấp độ Đăng Thần tứ giai.
Dù sao tâm linh bất hủ cần rất nhiều thời gian tu luyện.
Nếu cứ chậm rãi chờ đợi chỉ sợ phải đợi cả vạn năm.
Thời gian dài dằng dặc.
Nếu các vị Đạo Tổ có thể giúp hắn một tay thì cũng là chuyện tốt.
Thế là Lục Trường Sinh vui vẻ đồng ý.
“Đa tạ các vị Đạo Tổ!”
Lục Trường Sinh lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Bảy vị Đạo Tổ ngồi vây quanh bên người Lục Trường Sinh.
“Bắt đầu đi.”
Bảy vị Đạo Tổ tâm niệm vừa động, trong nháy mắt đã câu thông với Thiên giới.
Đạo Tổ là tồn tại cực kỳ đặc biệt.
Tương đương với đứa con của Thiên giới.
Hệ thống tu hành này tất nhiên có một ít hạn chế, nhưng kỳ thực cũng có điểm đặc sắc riêng.
Tỷ như hiện giờ bảy tôn Đạo Tổ có thể câu thông với ý chí Thiên giới.
Ý chí Thiên giới còn thật sự giáng lâm.
Bảy vị Đạo Tổ tranh thủ lúc này, lập tức che chở ý thức của Lục Trường Sinh tiến vào bên trong ý chí Thiên giới.
“Ầm ầm.”
Ý chí Thiên giới bộc phát.
Nó cảm giác được có ý thức xa lạ xâm nhập vào khu vực hạch tâm của nó.
Nhưng bảy vị Đạo Tổ cũng dốc toàn lực bộc phát, kiềm chế ý chí Thiên giới lại.
Mục đích là kéo dài thời gian.
Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.
Còn lại phải xem Lục Trường Sinh có thể đi tới bước nào thôi.
Chuyện cảm ngộ chỉ có trong lòng Lục Trường Sinh tự biết.
Có thể khiến tâm linh bất hủ hay không thật ra các vị Đạo Tổ cũng không dám chắc.
Phải xem chính bản thân Lục Trường Sinh.
Giờ phút này, ý thức của Lục Trường Sinh đã tiến vào bên trong ý chí Thiên giới.
Hắn giống như xuyên thẳng đến một mảnh hư không tối tăm mờ mịt.
Không biết phải đi về nơi nào.
Bốn phía liên tục vặn vẹo.
Thế nhưng Lục Trường Sinh loáng thoáng có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh.
Dường như hắn đã đến trong Hỗn Độn.
Hiện tại hắn đang ở tại Hỗn Độn ư?
Không phải các Đạo Tổ đưa hắn vào ý chí Thiên giới sao?
Lục Trường Sinh còn đang cảm thấy khó hiểu.