Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 1423 - Chương 1724: Quan Sát Thiên Giới Sinh Ra! Lục Trường Sinh Ngưng Tụ Chân Linh, Chiếu Rọi Vạn Vật! (4)

hizigrlr

“Rầm.”

Hư không chấn động.

Mơ hồ có một điểm đen kịt ầm ầm nổ tung trong Hỗn Độn.

Lực trùng kích kinh khủng tới mức dường như có thể chôn vùi hết thảy.

Lục Trường Sinh mở to hai mắt.

Hắn thấy được sức mạnh nổ tung kia.

Cũng nhìn thấy điểm đen kia.

Tựa như lỗ đen nổ tung trong nháy mắt.

Sóng xung kích từ vụ nổ nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Sau khi điểm đen nổ tung lại loáng thoáng tạo thành một không gian.

Không, không phải không gian, mà là thế giới.

Một thế giới Hỗn Độn!

“Thế giới Hỗn Độn… vậy đây là cảnh tượng thế giới Hỗn Độn sinh ra ư? Hoặc phải nói là cảnh tượng Thiên giới sinh ra?”

Trong lòng Lục Trường Sinh vô cùng chấn động.

Thiên giới sinh ra!

Hắn đang tận mắt trông thấy một tòa thế giới Hỗn Độn chân chính được sinh ra.

Cơ duyên như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Rốt cục Lục Trường Sinh cũng đã nhận ra.

Nhờ có bảy vị Đạo Tổ câu thông với ý chí Thiên giới, trợ giúp hắn tiến vào khu trung tâm của ý chí Thiên giới.

Để hắn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Thiên giới sinh ra.

Cảnh này có sức trùng kích rất lớn với Lục Trường Sinh.

Đồng thời Lục Trường Sinh cũng đang điên cuồng phân tích.

Thậm chí trong đầu hắn cũng đang âm thầm hình dung chân ngã, từ đó triệt để trấn định tâm linh.

Thiên giới ra đời.

Tuy chỉ là một mảnh đen kịt.

Thế nhưng từ giây phút Thiên giới sinh ra thì đã có thời gian và không gian.

Chỉ cần có hai loại quy tắc này, theo thời gian dần trôi qua Thiên giới sẽ từ từ hoàn thiện.

Thời gian dần trôi, Thiên giới sáng bừng lên.

Sau đó chính là lúc sinh mệnh được sinh ra.

Toàn bộ Thiên giới có cảm giác sinh cơ bừng bừng.

Lục Trường Sinh dường như cũng đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Nhưng hắn tu luyện Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp, từ đầu đến cuối vẫn luôn hình dung chân ngã, giữ vững chân ngã, không hề đánh mất ý thức.

Trong cảm giác thanh tỉnh và nhận biết rõ ràng này, Lục Trường Sinh cảm ngộ hết thảy của Thiên giới.

Hắn thậm chí không biết, vì hắn hình dung chân ngã và trải qua khoảnh khắc Thiên giới sinh ra đến khi sinh mệnh hình thành.

Bất tri bất giác yâm linh của hắn đã trở nên vô cùng cường đại.

Ngay cả Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp cũng tại bất tri bất giác tăng mạnh.

Vốn Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp của Lục Trường Sinh mới chỉ đến tầng thứ năm.

Nhưng giờ tiến độ Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp của hắn đang không ngừng tăng vọt.

Tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, tầng thứ tám, tầng thứ chín… Rốt cục, Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp tầng thứ chín cũng đã viên mãn.

Mà môn Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp này cũng chỉ có chín tầng.

Thế nhưng bên trong Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp viên mãn, Lục Trường Sinh lại mơ hồ nhận ra một chút không bình thường.

Chín tầng chỉ là công pháp viên mãn.

Một khi đến tầng thứ chín viên mãn thì sẽ có thể đạt tới tâm linh bất hủ!

Thế nhưng về mặt lý thuyết môn công pháp này có mười ba tầng.

Từ tầng thứ mười đến tầng thứ mười ba là một cảnh giới theo lý luận.

Chương 1724: Quan sát Thiên giới sinh ra! Lục Trường Sinh ngưng tụ chân linh, chiếu rọi vạn vật! (4)

Cảnh giới này dựa theo lý luận của Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp.

Đến tầng thứ mười ba là có thể ngưng tụ chân linh!

Chân linh rất thích hợp với sinh mệnh Hỗn Độn.

Đừng thấy sinh mệnh Hỗn Độn có vẻ chỉ đi theo con đường nhục thân.

Chỉ cần nhục thân vô địch.

Nhưng thật ra tới cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn, tâm linh cũng dần dần lột xác thành chân linh.

Chân linh chiếu rọi vạn vật.

Chân linh tất nhiên cũng có thể gây dựng lại nhục thân, từ đó lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Không có chân linh thì chắc chắn không cách nào lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.

“Tâm linh của ta đã viên mãn, thế nhưng có thể tiến vào khu trung tâm của Thiên giới, đó là trung tâm ý chí của một tòa thế giới Hỗn Độn, cơ duyên như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”

“Một tòa thế giới Hỗn Độn gần như đại biểu cho vạn vật. Nếu như có thể cảm ngộ thế giới Hỗn Độn thì có thể giúp tâm linh lột xác thành chân linh, cũng chính là từ tầng thứ mười tới tầng thứ mười ba theo lý luận của Thập Tam Trọng Chân Ngã pháp.”

“Bất kể thế nào cũng phải thử một lần…”

Trong lòng Lục Trường Sinh đang cực kỳ thanh tỉnh.

Đồng thời hắn cũng bắt đầu tu luyện tầng thứ mười của Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp.

Tu luyện cấp độ chỉ tồn tại về mặt lý luận.

Cảnh tượng Thiên giới sinh ra cực kỳ thích hợp để chân linh ngưng tụ.

Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật…

Thiên giới cũng đã đi từ không tới có như vậy.

Mà chân linh quả thực có thể chiếu rọi vạn vật.

Theo thời gian trôi qua, sự thấu hiểu của Lục Trường Sinh đối với vạn vật cũng đạt tới mức độ không thể tưởng tượng nổi.

Càng hiểu rõ thì Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp của Lục Trường Sinh lại càng tăng mạnh.

Tầng thứ mười, tầng thứ mười một, tầng thứ mười hai…

Đến tầng thứ mười hai, dường như Lục Trường Sinh gặp phải bình cảnh, hắn không thể tiến lên được nữa.

Trong quá trình quan sát Thiên giới hắn thấy cảnh Thiên giới sinh ra người tu hành, thậm chí thấy được bóng dáng Bàn Tổ.

Bàn Tổ là vị Đạo Tổ thứ nhất của Thiên giới.

Đối phương tự sáng tạo ra hệ thống tu hành.

Đặc biệt là đạo quả, đối phương đưa đạo quả dung nhập vào Thiên giới, cuối cùng lại thành tựu Đạo Tổ vân vân.

Thậm chí giờ Lục Trường Sinh cũng biết rõ phải làm thế nào để thành tựu Đạo Tổ.

Thì ra muốn thành tựu Đạo Tổ thì nhất định phải có “ngã đạo bất hủ” .

Mà thế nào là “ngã đạo bất hủ”?

Cuối cùng Bàn Tổ chọn cách để “Đạo” của bản thân cũng dung nhập vào ý chí Thiên giới.

Trở thành một phần của ý chí Thiên giới.

Cứ vậy chỉ cần Thiên giới không diệt thì “Đạo” của Đạo Tổ cũng sẽ tồn tại mãi mãi, tương đương với bất hủ.

Cách này tương đương với chuyện “mưu lợi”.

Kỳ thực về bản chất thì đạo của Đạo Tổ cũng không phải là dựa vào chính mình để “bất hủ”.

Mà dựa vào “mưu lợi”.

Có điều một khi để đạo của chính mình dung nhập vào ý chí Thiên giới thì ý thức của bản thân trên thực tế cũng bất tri bất giác bị ý chí Thiên giới ảnh hưởng.

Loại ảnh hưởng này là kiểu thay đổi một cách vô tri vô giác.

Thậm chí ngay cả bản thân cũng không hề phát hiện ra.

Phương thức tu hành này kỳ thực không ảnh hưởng tới việc tu sĩ đạt tới Đăng Thần thất giai, bát giai thậm chí cả cửu giai.

Nhưng lại có một ảnh hưởng trí mạng, đó là không cách nào ngưng tụ chân linh.

Đúng, các vị Đạo Tổ dung nhập ý chí Thiên giới, trong lúc vô tình bị ý chí Thiên giới ảnh hưởng nên bất kể thế nào cũng không thể ngưng tụ chân linh.

Dù sao, chân linh tuyệt đối nghiêng về bản thân.

Sao có thể chịu ảnh hưởng của ngoại lực?

Một khi không thể ngưng tụ chân linh thì cũng không có cách nào để lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Bởi vậy đi theo hệ thống tu hành của Thiên giới thì cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới cấp độ Đăng Thần cửu giai.

Giờ phút này Lục Trường Sinh đã hoàn toàn hiểu rõ.

Hắn lại tiếp tục quan sát.

Giây phút khi Bàn Tổ dung nhập ý chí Thiên giới, thế cục của toàn bộ Thiên giới đều đã thay đổi.

Tương đương với tấm màn che phủ Thiên giới được kéo ra, từ đây Thiên giới tiến vào thời đại Đạo Tổ.

Lục Trường Sinh nhìn thấy Thiên giới càng lúc càng thêm phồn vinh.

Kỳ thực trong lòng hắn cũng đang thầm tự hỏi.

Trong một thế giới Hỗn Độn không có sinh mệnh tu thành sinh mệnh Hỗn Độn cũng là chuyện không thể bình thường hơn được.

Trong Hỗn Độn mênh mông rốt cuộc có bao nhiêu thế giới Hỗn Độn?

Phải nói là nhiều vô số kể.

Thế nhưng lại có bao nhiêu thế giới Hỗn Độn có thể sinh ra sinh mệnh Hỗn Độn?

Chỉ sợ cả vạn tòa thế giới cũng không có một ai!

Không thể tu thành sinh mệnh Hỗn Độn mới là trạng thái bình thường.

Nếu có thể đạt tới Đăng Thần cửu giai cũng rất khá rồi.

Về phần sinh mệnh Hỗn Độn?

Chỉ có thể xem mệnh.

Thế nhưng giờ Lục Trường Sinh đã biết.

Như vậy hắn sẽ không trở thành “Đạo Tổ” của Thiên giới giống như Bàn Tổ.

Dù sao hắn cũng là vô thượng thiên kiêu.

Hắn nhất định sẽ thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Giờ phút này, “chấp niệm” trong lòng Lục Trường Sinh dường như được cởi bỏ.

Hệ thống tu hành Thiên giới cũng tốt, mà hệ thống tu hành khác cũng được.

Mục đích cơ bản đều vì có thể trợ giúp hắn tiến thêm một bước.

Nếu có loại tu hành nào không thể giúp hắn tiến thêm một bước thì hắn sẽ bỏ qua loại tu hành đó ngay.

Trạng thái của Lục Trường Sinh lúc này có thể coi là “đạo tâm tươi sáng”.

Hết thảy dường như cũng được giải quyết một cách dễ dàng.

“Rầm.”

Tâm linh Lục Trường Sinh thông thấu.

Nếu tâm linh có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì hiện giờ có thể thấy tâm linh của Lục Trường Sinh sáng óng ánh không gì sánh được, giống như từng viên bảo thạch lộng lẫy, không còn một chút tỳ vết nào.

Trong trạng thái này, rốt cục Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp cũng phá vỡ bình cảnh, hoàn toàn ngưng tụ ra “chân linh”.

“Chân linh…”

Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.

Lúc này hắn không cần phải quan sát lịch sử phát triển Thiên giới nữa.

Chương 1725: Quan sát Thiên giới sinh ra! Lục Trường Sinh ngưng tụ chân linh, chiếu rọi vạn vật! (5)

Bởi đã không cần thiết.

Toàn bộ tâm thần của hắn đều đắm chìm sâu trong “chân linh”.

Có chân linh chiếu rọi, hết thảy dường như đều trở nên rõ ràng rành mạch, vạn sự vạn vật cũng không có bất cứ bí mật gì nữa.

“Đây chính là chân linh ư? Thực sự là… quá kỳ diệu…”

Lục Trường Sinh cảm thấy rất thần kỳ.

Chân linh này tới một mức độ nào đó thậm chí còn có thể thay thế năng lực “phân tích” của Hồng Trần Tiên.

Không, phải nói là mạnh hơn cả năng lực phân tích của Hồng Trần Tiên.

Dường như bất cứ thứ gì cũng không lừa gạt được chân linh.

Rốt cuộc Lục Trường Sinh đã hiểu vì sao sinh mệnh Hỗn Độn đều được gắn liền với những danh xưng như “vĩ đại” rồi.

Sinh mệnh Hỗn Độn đúng là rất vĩ đại.

Chỉ có chân linh mà đã thần kỳ như vậy.

Mà chân linh vẻn vẹn chỉ là một điều kiện trước khi thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn, hoặc phải nói là một trong những điểm đặc thù thôi.

“Trường Sinh Tiên Tôn, chúng ta không chịu nổi nữa rồi.”

Lúc này bên tai Lục Trường Sinh truyền tới một thanh âm.

Lục Trường Sinh dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Lúc này bảy vị Đạo Tổ đang cùng nhau ngăn cản ý chí Thiên giới, áp lực ấy cũng khá lớn.

“Tách.”

Ngay sau đó Lục Trường Sinh mở bừng mắt.

Trong nháy mắt bảy vị Đạo Tổ đều hướng mắt về phía Lục Trường Sinh.

“Trường Sinh Tiên Tôn, tâm linh của ngươi…”

Sắc mặt Đạo Tổ lộ vẻ do dự.

Với nhãn lực của bọn hắn thật ra đã có thể cảm nhận tâm linh bất hủ của Lục Trường Sinh.

Nói cách khác, giờ Lục Trường Sinh đã bước vào cảnh giới Đại La Kim Tiên.

Dựa theo hệ thống tu hành trong Hỗn Độn, cũng có nghĩa là Lục Trường Sinh đã bước lên cấp độ Đăng Thần ngũ giai.

Đây là biến hóa về phương diện tâm linh.

Tới hiện thực chỉ thấy dường như không có gì thay đổi.

Nhưng chỉ cần tâm linh bất hủ thì tu sĩ có thể thay đổi một cách vô tri vô giác, từ từ tăng cường thực lực của bản thân.

Nhưng bảy vị Đạo Tổ đều có thể nhận ra, Lục Trường Sinh có vẻ không đơn giản chỉ là tâm linh bất hủ thôi.

Mơ hồ xảy ra một chút biến hóa.

Bọn hắn đối mặt Lục Trường Sinh thế mà cũng loáng thoáng có cảm giác bị “áp chế”.

Hoặc nên nói là ánh mắt của Lục Trường Sinh khiến các vị Đạo Tổ dường như đều có cảm giác bị nhìn thấu.

Đây là điều trước đó không hề có.

Thực lực cường đại của Lục Trường Sinh đều xây dựng trên nền Hư giới.

Nhưng nếu Lục Trường Sinh không thi triển Hư giới thì hắn chỉ là một tu sĩ Đăng Thần tứ giai mà thôi.

Sao có thể nhìn thấu các Đạo Tổ như bọn hắn được?

Nhưng hiện giờ bọn hắn đứng trước mặt Lục Trường Sinh quả thực lại có cảm giác bị nhìn thấu.

Đó là cảm giác khi tu sĩ cấp thấp đối mặt với tu sĩ cấp cao.

“Lục Trường Sinh, ngươi hình như đã có một số biến hóa?”

Bàn Tổ hỏi.

“Ta ngưng tụ ra chân linh.”

Lục Trường Sinh lập tức đáp lại.

Bảy vị Đạo Tổ đều ngẩn ra.

“Chân linh? Đó là…”

Con ngươi trong mắt Bàn Tổ đột nhiên co rụt lại.

Bảy vị Đạo Tổ rõ ràng cũng đã hiểu ra điều gì đó, bọn hắn mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ vẻ cực kỳ kinh hãi!

Chân linh!

Đó là chân linh!

Có lẽ tu sĩ bình thường tới nghe cũng chưa từng nghe qua.

Thế nhưng bảy vị Đạo Tổ vừa hay lại biết.

Khi bọn hắn xông pha trong Hỗn Độn, tin tức nghe ngóng nhiều nhất chính là chuyện liên quan tới sinh mệnh Hỗn Độn.

Mà sinh mệnh Hỗn Độn có một điểm đặc biệt, đó chính là chân linh!

Nếu muốn trở thành sinh mệnh Hỗn Độn thì nhất định phải ngưng tụ chân linh.

Rất nhiều cường giả Đăng Thần cửu giai cực hạn vì sao tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn cũng khó khăn như vậy?

Thậm chí cả đời vẫn không thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn?

Nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản.

Cũng là bởi bọn hắn không cách nào ngưng tụ chân linh.

Đương nhiên không có chân linh cũng có thể lột xác thành là sinh mệnh Hỗn Độn.

Nhưng phần lớn đều là sinh mệnh đặc biệt.

Dựa vào huyết mạch truyền thừa.

Dựa theo phương thức trong huyết mạch truyền thừa là có thể lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Nhưng sinh mệnh phổ thông hay tu sĩ bình thường nếu muốn thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn thì nhất định phải ngưng tụ ra chân linh.

Nếu chỉ dựa vào vận khí, vậy sẽ không thể lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Từ đó có thể thấy tác dụng to lớn của chân linh.

Thế nhưng không phải bình thường chỉ những cường giả Đăng Thần cửu giai mới có thể ngưng tụ ra chân linh sao?

Vả lại còn muôn vàn khó khăn.

Hiện giờ Lục Trường Sinh đã ngưng tụ ra chân linh rồi ư?

Trong lòng bảy vị Đạo Tổ đều khiếp sợ không gì sánh nổi.

Lục Trường Sinh tâm niệm vừa động, mở ra bảng thuộc tính.

Ký chủ: Lục Trường Sinh

Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính

Chủ nhân Thế Giới: 0 (Hình thức ban đầu)

Hạt nhục thân: 2%

Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp: Chân linh

Pháp môn nhục thân dung hợp phân thân: 10.130.000 bộ phân thân

Trên bảng thuộc tính, phía sau Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp đã xuất hiện hai từ “chân linh”.

Thì ra hình dung “chân ngã” trong Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp.

Tác dụng chân chính là để ngưng tụ ra chân linh.

Đương nhiên đây chẳng qua do tu sĩ sáng chế môn công pháp này thôi diễn.

Thuộc về cảnh giới trên lý thuyết.

Nhưng chắc chắc không ai có thể ngờ Lục Trường Sinh lại mượn lý thuyết ấy để thôi diễn ra pháp môn, rồi ngưng tụ thành chân linh thật.

“Ha ha ha, chân linh, sinh mệnh Hỗn Độn đối với Trường Sinh Tiên Tôn mà nói đã dễ như trở bàn tay rồi!”

Bàn Tổ ngửa mặt lên trời cười to.

Trước đó hắn đã nghe nói về chuyện chỉ cần “vô thượng thiên kiêu” không vẫn lạc thì nhất định có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là tiềm lực mà thôi.

Hắn gặp qua rất nhiều tu sĩ kinh tài tuyệt diễm, cuối cùng cũng chỉ nuốt hận dừng chân ở cấp độ Đăng Thần cửu giai.

Từ đầu đến cuối đều không thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Nhưng giờ đã khác.

Hắn tận mắt nhìn thấy Lục Trường Sinh ngưng tụ ra chân linh.

Về cơ bản đối phương đã bước ra bước mấu chốt nhất để tiến tới sinh mệnh Hỗn Độn.

Chương 1726: Đăng Thần ngũ giai! Lại lấy được bình xét cấp bậc vô thượng thiên kiêu!

Xem như đã bước nửa bước vào sinh mệnh Hỗn Độn.

Hiện giờ chỉ cần Lục Trường Sinh tăng tu vi lên tới Đăng Thần cửu giai, đến lúc đó hắn sẽ có thể tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn.

“Quá tốt rồi.”

“Ngưng tụ chân linh, nửa chân đạp vào cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn, Trường Sinh Tiên Tôn cách sinh mệnh Hỗn Độn cũng không còn xa nữa.”

“Tiên tộc chúng ta thật sự sắp sinh ra một vị sinh mệnh Hỗn Độn ư?”

Mấy vị Đạo Tổ khác cũng vô cùng kích động.

Đây chính là sinh mệnh Hỗn Độn đấy.

Là cảnh giới vô số tu sĩ trong Hỗn Độn đều tha thiết ước mơ.

Lúc này Bàn Tổ cũng đã bình tĩnh lại.

“Trường Sinh Tiên Tôn, ngươi đã ngưng tụ chân linh vậy thì phải mau chóng xác định con đường tu hành.”

“Mặc dù hệ thống tu hành của Thiên giới chúng ta có điểm độc đáo riêng, nhưng nếu muốn trở thành sinh mệnh Hỗn Độn, thì hệ thống tu hành Thiên giới căn bản không dùng được. Trong Hỗn Độn này phần lớn mọi người vẫn đi theo con đường rèn luyện nhục thân, ngươi phải nhanh chóng chuyển hệ tu hành thôi.”

Bàn Tổ trầm giọng nói.

Hệ thống tu hành Thiên giới thực ra do chính Bàn Tổ tự mình khai sáng.

Ngay cả chính hắn cũng đã nói như vậy, rõ ràng hắn cũng biết nhược điểm của hệ thống tu hành Thiên giới.

Lục Trường Sinh gật đầu, nói: “Bàn Tổ, ta sẽ nghĩ thật kỹ. Trong Thiên Quang Thánh Tông không thiếu các loại phương pháp tu hành.”

Chuyện này đúng là không cần lo lắng.

“Tốt, ngươi về trước nghỉ ngơi đi, ngưng tụ chân linh chỉ sợ cũng hao phí không ít tinh thần.”

Sau đó Lục Trường Sinh rời khỏi điện Đạo Tổ, quay về động phủ của mình.

Dù đã hơn 900 năm nhưng động phủ của Lục Trường Sinh vẫn như cũ.

Lục Trường Sinh khoanh chân ngồi trong tĩnh thất của động phủ.

Mặc trong điện Đạo Tổ hắn nói rất nhẹ nhàng.

Nhưng thực ra chuyển hệ tu hành đây phải chuyện đơn giản như thế?

Hệ thống tu hành Thiên giới chú trọng tâm linh, chú trọng cảm ngộ, chú trọng quan hệ với Thiên giới.

Nhưng thật ra trong Hỗn Độn mênh mông, muốn tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn cũng chỉ có một con đường.

Đó chính là nhục thân.

Đây cũng là con đường chính trong hệ thống tu hành Hỗn Độn.

Rèn luyện nhục thân có một điểm tốt.

Không chỉ có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn, về sau cũng có thể thành nguyên sinh mệnh.

Dù sao rèn luyện nhục thân chắc chắn sẽ không sai.

Về phần chủ nhân Thế Giới?

Con đường tu hành này cũng không có gì đảm bảo sẽ thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn. Tỷ như Hư giới của Lục Trường Sinh giờ đã từ hư hóa thực.

Nhưng tiến độ vẫn cứ là “0”.

Cần phải có bản nguyên Hỗn Độn mới được.

Chỉ cần có bản nguyên Hỗn Độn thì tiến độ sẽ biến thành 1%, như vậy cũng tương đương với cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn.

Thế giới bất diệt, Giới Chủ không chết.

Đến lúc đó xét về năng lực bảo mệnh thì chủ nhân Thế Giới không hề kém sinh mệnh Hỗn Độn.

Vả lại còn toàn diện hơn sinh mệnh Hỗn Độn.

Thậm chí đi theo con đường Giới Chủ, nếu lấy được bản nguyên Hỗn Độn thì có nhục thân hay không cũng không thành vấn đề.

Dù sao ý thức của Giới Chủ sẽ dung nhập vào trong thế giới.

Thế giới chính là Giới Chủ, Giới Chủ chính là thế giới.

Có nhục thân hay không có gì khác nhau đâu?

Đây là hai con đường hoàn toàn khác biệt.

Giới Chủ bỏ qua nhục thân, hoàn thiện thế giới.

Sinh mệnh Hỗn Độn hoàn toàn chuyên chú vào nhục thân, không ngừng tăng cường nhục thân.

Có điều trăm sông đổ về một biển, Giới Chủ cũng tốt, sinh mệnh Hỗn Độn cũng được, cuối cùng cũng vì siêu thoát Hỗn Độn.

Chỉ có một vấn đề là bản nguyên Hỗn Độn rất khó lấy được.

Giờ Lục Trường Sinh cũng không có đầu mối nào.

Thậm chí dù có kẹt ở đây cả tỷ năm Lục Trường Sinh cũng không thấy kỳ quái.

Không có chính là không có.

Dù ngộ tính của hắn có cao hơn nữa thì không bột cũng đố mà gột nên hồ.

Cho nên Lục Trường Sinh cũng sẽ không chỉ đi theo một con đường.

Hắn sẽ không gửi gắm toàn bộ hy vọng vào con đường Giới Chủ.

Như vậy tu luyện nhục thân, thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn chính là lựa chọn rất thực tế.

Nói về tu luyện nhục thân, kỳ thực Lục Trường Sinh đã và đang tu luyện nhục thân.

Hạt nhục thân của hắn hiện tại đạt đến 2% tiến độ, không phải chính là đang tu luyện nhục thân đấy ư?

2% hạt nhục thân, chênh lệch vẫn còn rất xa.

Thế nhưng muốn thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn thì căn cơ nhục thân nhất định phải kiên cố.

Không thể giống phân thân Huyết Nhục của hắn, dùng huyết nhục của sinh mệnh cường đại khác nhanh chóng dung nhập vào nhục thân.

Chỉ cần dùng huyết nhục của sinh mệnh cường đại khác, dù đã chết rồi, dù đã luyện hóa một lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn sẽ mang theo một tia ý chí vô cùng đặc biệt của đối phương, để lại dấu ấn cực kỳ sâu đậm.

Không lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn cũng không sao.

Đạt tới Đăng Thần cửu giai cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng nếu muốn lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn thì sẽ rất khó khăn.

Muốn lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn vậy thì nhất định nhục thân phải do chính mình từng giờ từng phút khổ tu mà thành.

Tỷ như hạt nhục thân của Lục Trường Sinh.

Thông qua pháp lực bất hủ của mình, từng chút dung dưỡng thành.

Nhưng thời gian sẽ rất dài.

Hiệu suất quá chậm.

Lục Trường Sinh thật ra cũng đã xem qua một số pháp môn nhục thân.

Phàm là người muốn lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn kỳ thực đều làm như thế.

Đều phải chính mình từng giờ từng phút từ từ rèn luyện để tăng cường nhục thân.

Dựa vào đường tắt không thể lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn được.

Vì sao sinh mệnh đặc biệt khá dễ thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn.

Cũng vì bản thân huyết mạch của sinh mệnh đặc biệt đã cường đại.

Bọn họ không cần dựa vào ngoại lực, nhục thân dưới tác dụng của huyết mạch, chỉ cần có đủ thời gian là có thể đạt tới cấp độ Đăng Thần cửu giai, từ đó khiến căn cơ kiên cố không gì sánh được.

Nhưng tu sĩ bình thường lại khác.

Tu sĩ bình thường cần sinh tồn, cần chiến đấu, rất nhiều tu sĩ không tránh được việc tìm tới đường tắt, muốn nhanh chóng tăng lên nhục thân.

Chương 1727: Đăng Thần ngũ giai! Lại lấy được bình xét cấp bậc vô thượng thiên kiêu! (2)

Kết quả nhục thân quả là tăng lên rất nhanh, nhưng cuối cùng muốn lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn lại rất khó khăn.

Không phải là không thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Cũng có người thành công.

Nhưng cũng phải trải qua thiên tân vạn khổ ở cấp độ Đăng Thần cửu giai, sau đó lại có đủ loại cơ duyên to lớn mới có thể thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn.

Mà chín phần mười tu sĩ lại không có được cơ duyên như vậy.

Chỉ có thể ôm hận chung thân.

Thế nhưng nói sao thì Lục Trường Sinh cũng khác với họ.

Bởi vì hắn đã ngưng tụ ra chân linh.

Chân linh chiếu rọi vạn vật.

Đồng thời có thể chiếu rọi hạt nhục thân.

Thậm chí nhờ có chân linh chiếu rọi, Lục Trường Sinh thấy rất rõ hạt nhục thân từng chút mạnh lên thế nào.

Lục Trường Sinh thử một chút huyết nhục.

Thậm chí dùng phân thân Huyết Nhục của mình để thử một phen.

Muốn luyện hóa phân thân vào trong hạt nhục thân.

Dùng chân linh chiếu rọi để xem có chỗ nào không ổn hay không.

Kết quả, dưới chân linh chiếu rọi, Lục Trường Sinh phát hiện một khi phân thân Huyết Nhục dung nhập vào hạt nhục thân lại có trăm hại mà không một điểm lợi nào.

Dù có chân linh “chọn lọc” cũng không làm được gì.

Không thể luyện hóa các loại nhục thân khác để tăng cường hạt nhục thân.

Vậy thiên tài địa bảo thì sao?

Lục Trường Sinh còn mang theo rất nhiều thiên tài địa bảo.

Vốn cũng có thể dùng để tăng cường nhục thân.

Lục Trường Sinh cũng thử một phen xem sao.

Tại chân linh chiếu rọi, bất cứ thứ gì bất lợi cho hạt nhục thân đều sẽ bị Lục Trường Sinh phát hiện ngay.

Điểm này ngược lại không cần lo lắng.

Lục Trường Sinh thử dùng thiên tài địa bảo.

“Ồ?”

“Hữu dụng! Năng lượng bên trong thiên tài địa bảo có thể tăng cường hạt nhục thân, chỉ là hiệu suất rất thấp…

Trong lòng Lục Trường Sinh mừng rỡ.

Hữu dụng là được.

Về phần hiệu suất thấp cũng rất bình thường.

Nếu nhục thân dễ dàng tu luyện như vậy thì khắp nơi trong Hỗn Độn đều là cường giả Đăng Thần cửu giai rồi.

Tu luyện nào có dễ dàng như vậy?

Có điều Lục Trường Sinh cũng bắt đầu tiến hành ưu hóa. Hắn có chân linh chiếu rọi vạn vật.

Lại thêm năng lực phân tích khủng bố.

Ưu hóa nhục thân một phen để xem hiệu suất hấp thu thiên tài địa bảo cũng rất bình thường.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua.

Lục Trường Sinh không ngừng sử dụng thiên tài địa bảo để tu luyện.

Thậm chí toàn bộ thiên tài địa bảo trong Thiên giới cũng liên tục được đưa tới động phủ của Lục Trường Sinh.

Đương nhiên đây là mệnh lệnh của bảy vị Đạo Tổ.

Hiện giờ Lục Trường Sinh chính là tu sĩ chí cao vô thượng của toàn bộ Thiên giới.

Hắn có thể vận dụng tất cả tài nguyên của Thiên giới.

Một năm, ba năm, năm năm, tám năm, mười năm…

Trong nháy mắt, thời gian đã qua mười năm.

Hôm nay Lục Trường Sinh ngừng lại.

Trước mặt hắn đã không có thiên tài địa bảo nữa rồi.

Gần như tất cả đều bị hắn luyện hóa sạch sẽ trong thời gian mười năm này.

Lúc này Lục Trường Sinh mới mở bảng thuộc tính ra.

Xem xét mười năm qua tăng lên thế nào.

Ký chủ: Lục Trường Sinh

Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính

Chủ nhân Thế Giới: 0 (Hình thức ban đầu)

Hạt nhục thân: 5%

Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp: Chân linh

Pháp môn nhục thân dung hợp phân thân: 10.130.000 bộ phân thân

Thời gian mười năm, hạt nhục thân của Lục Trường Sinh đạt đến 5%, chỉ mới tăng lên 3%.

Kỳ thực 3% đã rất tốt.

Nếu dựa theo tốc độ này, mười năm 3%, 100 năm chính là 30%, như vậy hơn 300 năm chẳng phải có thể khiến hạt nhục thân đạt tới 100% viên mãn ư?

Khi hạt nhục thân viên mãn có thể thử lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Đây là tăng lên rất lớn!

Thế nhưng Lục Trường Sinh không thể tiếp tục ở lại Thiên giới tu hành.

Một mình Lục Trường Sinh gần như đã vơ vét sạch sẽ tài nguyên tu hành của Thiên giới.

Nếu cứ tiếp tục các tu sĩ Thiên giới khác phải làm sao đây?

Chỉ là chuyện này cũng giúp Lục Trường Sinh biết năng lực của mình hiện giờ.

Có chân linh chiếu rọi vạn vật, còn có năng lực phân tích khủng bố và đỉnh cấp ngộ tính.

Ba thứ này phối hợp với nhau có thể gia tăng hiệu suất rèn luyện nhục thân của hắn rất nhiều.

Thứ hắn thiếu chỉ là tài nguyên tu hành mà thôi.

Thiên tài địa bảo?

Một Thiên giới không đủ vậy toàn bộ Bách Hoa Vực thì sao?

Lục Trường Sinh chuẩn bị quay về Thiên Quang Thánh Tông.

Dựa vào điểm cống hiến ở Thiên Quang Thánh Tông để đổi các loại tài nguyên.

Đến lúc đó chắc chắn đủ để chèo chống Lục Trường Sinh tu luyện hạt nhục thân.

Lục Trường Sinh ở lại Thiên giới thêm một thời gian.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải rời đi.

Đợi đến khi thương nghị thỏa đáng với Thiên gia, một vị cường giả Đăng Thần cửu giai của Thiên gia tới tọa trấn Thiên giới xong Lục Trường Sinh mới quyết định rời khỏi Thiên giới.

“Có việc gì có thể tới Thiên Quang Thánh Giới tìm ta.”

Lục Trường Sinh nói với các vị Đạo Tổ như thế.

Sau đó Lục Trường Sinh tiến vào phi thuyền, bóng dáng rất nhanh đã biến mất ở sâu trong Hỗn Độn.

Trên đường đi, Lục Trường Sinh không gặp bất cứ khó khăn trắc trở nào, hắn thuận lợi quay về Thiên Quang Thánh Giới.

Lục Trường Sinh nhìn qua điểm cống hiến của mình.

Còn hơn tám mươi vạn điểm cống hiến.

Đây là một con số khổng lồ.

Nghĩ một lát, lúc này Lục Trường Sinh mới bắt đầu hối đoái.

“Hử?”

“Quyền hạn thay đổi? Không phải vô thượng thiên kiêu nữa rồi?”

Lục Trường Sinh ngẩn ra.

Hắn không phải vô thượng thiên kiêu.

Thế nên quyền hạn cũng thay đổi.

Thế nhưng nghĩ kỹ lại, hắn giờ đã là Đại La Kim Tiên, cũng chính là tu vi Đăng Thần ngũ giai.

Vậy nên quyền hạn mới thay đổi.

Cạnh tranh tại Thiên Quang Thánh Giới rất kịch liệt.

Có thể ở mức tu vi nào đó ngươi là thiên kiêu.

Nhưng nếu đột phá tu vi thì ngươi sẽ không còn là thiên kiêu nữa.

Toàn bộ quyền hạn thiên kiêu đều biến mất.

Trừ khi có thể lần nữa thông qua khảo hạch, như thế mới có thể trở thành thiên kiêu một lần nữa.

Tỷ như Liễu Thanh.

Trước đây Liễu Thanh cũng là thiên kiêu.

Thế nhưng sau khi đột phá tới Đăng Thần cửu giai nàng chỉ có thể lấy được bình xét cấp bậc tuyệt thế.

Chương 1728: Đăng Thần ngũ giai! Lại lấy được bình xét cấp bậc vô thượng thiên kiêu! (3)

Cũng vì ở cấp độ Đăng Thần cửu giai nàng không cách nào vượt qua cấp độ khảo hạch thiên kiêu.

Không có quyền hạn vô thượng thiên kiêu, nếu Lục Trường Sinh muốn dùng điểm cống hiến đổi lấy vật tư tu hành kỳ thực cũng rất bất tiện.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Quyền hạn không đủ thì không có cách nào đổi lấy rất nhiều vật tư tu hành quý giá.

Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh quyết định trước tiên phải tăng quyền hạn lên.

Chí ít cũng phải trở thành thiên kiêu.

Về phần có thể trở thành vô thượng thiên kiêu hay không, chính Lục Trường Sinh cũng không rõ.

Dù sao hắn cũng chưa từng vượt qua thông đạo khảo hạch thứ năm.

Nhưng nếu muốn trở thành vô thượng thiên kiêu thì chắc chắn sẽ càng ngày càng khó.

Chỉ khi nào “thông quan” mới có thể trở thành vô thượng thiên kiêu.

Lục Trường Sinh không mong mỗi tầng tu vi đều có thể trở thành vô thượng thiên kiêu.

Thế là Lục Trường Sinh đứng dậy, đi tới quảng trường khảo hạch bình xét cấp bậc.

Trên không trung của quảng trường có chín thông đạo khảo hạch.

Lục Trường Sinh vừa xuất hiện đã gây ra chấn động lớn.

“Đó là Lục vô thượng kìa!”

“Vô thượng thiên kiêu Lục Trường Sinh, hắn đã là vô thượng thiên kiêu, quyền hạn cũng không thể tăng lên được nữa, hắn còn tới quảng trường bình xét cấp bậc làm gì?”

“Trước mắt đó là vị vô thượng thiên kiêu duy nhất của Thiên Quang Thánh Tông.”

“Chờ đã, Lục vô thượng xếp hàng chờ đợi kìa? Hắn định tới… thông đạo thứ năm? Chẳng lẽ hắn đột phá tu vi, tấn thăng Đăng Thần ngũ giai rồi?”

“Khí tức của hắn… đúng là Đăng Thần ngũ giai! Một khi tấn thăng Đăng Thần ngũ giai thì tất cả quyền hạn của Lục vô thượng trước đó cũng không còn nữa.”

Nhất thời, rất nhiều tu sĩ của Thiên Quang Thánh Tông đều bàn tán xôn xao.

Đây chính là quyền hạn vô thượng thiên kiêu đấy.

Vậy mà đã mất rồi ư?

Giờ mới có bao lâu chứ.

Nếu là bọn hắn, dù thế nào cũng phải dừng lại ở quyền hạn “vô thượng thiên kiêu” một thời gian rất lâu.

Trước tiên lấy đủ chỗ tốt rồi nói sau.

Sao có thể đột phá lên Đăng Thần ngũ giai nhanh như vậy được?

Khiến cả quyền hạn vô thượng thiên kiêu cũng mất luôn.

Dựa theo quy củ của Thiên Quang Thánh Tông.

Quyền hạn tăng lên rất vất vả, muốn đạt được quyền hạn y như cũ còn khó khăn hơn.

Có quá nhiều tu sĩ từng là thiên kiêu, nhưng sau khi đột phá tu vi lại không thể trở thành thiên kiêu lần nữa.

Có lẽ Lục Trường Sinh cũng như vậy. Sau khi đột phá tu vi sẽ không còn cách nào trở thành vô thượng thiên kiêu được nữa.

Nhất thời, vô số người đều vì thế mà thở dài.

Thế nhưng Lục Trường Sinh lại chẳng để tâm, hắn vẫn lẳng lặng xếp hàng như cũ.

Hắn không có quyền hạn thế nên cũng không có tư cách “chen ngang”.

Chỉ có thể chịu khó xếp hàng.

Không thể không nói, không có quyền hạn xác đúng là bất tiện.

Lần này Lục Trường Sinh xếp hàng chí ít cũng mất mấy tháng.

Mà mấy tháng này chuyện quyền hạn “vô thượng thiên kiêu” của hắn biến mất đã lan truyền khắp Thiên Quang Thánh Tông.

Thậm chí có rất nhiều người tới quảng trường khảo hạch xem thử.

Đương nhiên càng nhiều người cũng muốn nhìn xem Lục Trường Sinh có thể trở thành vô thượng thiên kiêu ở cấp độ Đăng Thần ngũ giai hay không.

Dù khả năng này cực kỳ nhỏ bé.

Gần như không có khả năng.

Nhưng vạn nhất thành công thì sao?

Dù sao đã từng là vô thượng thiên kiêu thì vẫn không giống với tu sĩ bình thường.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua.

Bốn tháng sau rốt cục đến lượt Lục Trường Sinh.

“Tách.”

Vô số tầm mắt đổ dồn lên người Lục Trường Sinh.

Rất nhiều người vẫn đang thấp giọng thì thầm.

Lục Trường Sinh không bị ảnh hưởng, trực tiếp bước ra một bước, bay vào trong thông đạo khảo hạch thứ năm.

“Lục vô thượng có thể trở thành vô thượng thiên kiêu lần nữa không?”

“Vô thượng thiên kiêu thì không rõ lắm, nhưng quá nửa là có thể đạt tới thiên kiêu. Dù sao lúc còn là Đăng Thần tứ giai thì Lục vô thượng đã có thực lực rất mạnh rồi.”

“Đúng vậy, thông đạo khảo hạch thứ năm quả là rất khó, nhưng với Lục vô thượng mà nói, vẫn có hy vọng trở thành thiên kiêu rất lớn.”

“Nhìn xem thế nào đã, muốn thông quan thông đạo thứ năm cũng không dễ đâu…”

Đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông vẫn biết chút ít về thực lực của Lục Trường Sinh.

Thế nhưng khi Lục Trường Sinh đi vào trong thông đạo thứ năm mới phát hiện hình như có chút khác biệt.

“Tầng cao nhất trong thông đạo thứ năm chỉ là tầng ba mươi chín?”

Lục Trường Sinh ngỡ ngàng.

Điểm này dường như hoàn toàn khác với thông đạo thứ tư.

Trong thông đạo thứ tư có tới bốn mươi chín tầng.

Lúc trước Lục Trường Sinh vượt qua tầng thứ bốn mươi chín, cũng chính là thực lực của Đăng Thần thất giai cực hạn.

Thế nhưng Lục Trường Sinh cũng chẳng bận tâm.

Đã tới thông đạo thứ năm rồi hắn còn làm sao được nữa?

Đương nhiên là xông lên!

Thế là Lục Trường Sinh bắt đầu vượt qua từng tầng bên trong thông đạo.

Tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm…

Chẳng mấy chốc Lục Trường Sinh đã vượt qua tầng thứ chín trong thông đạo.

“Tầng thứ chín hẳn là thực lực Đăng Thần ngũ giai cực hạn!”

Trong lòng Lục Trường Sinh có chút suy đoán.

Sau đó là tầng thứ mười chín.

Lục Trường Sinh đoán rằng tầng khảo hạch thứ mười chín đại khái sẽ có thực lực Đăng Thần lục giai cực hạn.

Lục Trường Sinh một đường vượt qua trảm tướng.

Từng tầng từng tầng trong thông đạo khảo hạch đối với Lục Trường Sinh mà nói thật sự quá đơn giản.

Thậm chí hắn còn chẳng cần vận dụng tới phân thân.

Chỉ mỗi Hư giới cũng đủ để vượt qua thông đạo thứ năm rồi.

Lúc này Lục Trường Sinh không có bất cứ điều lo lắng nào.

Tầng thứ hai mươi chín, đúng như Lục Trường Sinh suy đoán, tầng này là thực lực Đăng Thần thất giai cực hạn.

Sau đó chính là tầng thứ ba mươi chín, cũng là tầng cuối cùng trong thông đạo thứ năm, thực lực Đăng Thần bát giai.

Đối với Lục Trường Sinh mà nói, “thông quan” thông đạo thứ năm quả thực dễ như trở bàn tay.

Hắn một đường quét ngang.

Gần như không gặp bất cứ rắc rối gì.

“Rầm.”

Chương 1729: Đăng Thần ngũ giai! Lại lấy được bình xét cấp bậc vô thượng thiên kiêu! (4)

Thông đạo thứ năm chấn động kịch liệt, ngay sau đó lại toả ra ánh sáng chói lọi.

Một thanh âm vang vọng khắp quảng trường.

“Lục Trường Sinh thông quan thông đạo thứ năm, bình xét cấp bậc vô thượng thiên kiêu!”

Ngoại trừ thanh âm truyền khắp quảng trường bình xét cấp bậc còn có tất cả ngọc bài thân phận của tu sĩ Thiên Quang Thánh Tông cũng rung lên bần bật.

Đều là tin tức về việc Lục Trường Sinh lại trở thành vô thượng thiên kiêu lần nữa.

Nhất thời, toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông không khỏi chấn động.

Mà đám tu sĩ trên quảng trường bình xét cấp bậc lại càng thên điên cuồng.

“Lục vô thượng lần nữa thông quan và trở thành vô thượng thiên kiêu rồi ư?”

“Đây chính là lần thứ hai đấy, hai lần liên tục trở thành vô thượng thiên kiêu.”

“Không thể tưởng tượng nổi, đây là thông đạo Đăng Thần ngũ giai, thực lực của Lục vô thượng đúng là sâu không lường được.”

“Có một rồi lại có hai, liệu có lần thứ ba không?”

“Rốt cuộc sao Lục vô thượng lại làm được thế nhỉ?”

Rất nhiều đệ tử đều cực kỳ chấn kinh.

Lại là vô thượng thiên kiêu.

Sao Lục Trường Sinh trở thành vô thượng thiên kiêu lại có vẻ dễ dàng như vậy?

Phải biết sau rất nhiều năm, Lục Trường Sinh vẫn là vị vô thượng thiên kiêu duy nhất của Thiên Quang Thánh Tông!

Đủ thấy vô thượng thiên kiêu cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Xong rồi!”

Trên mặt Lục Trường Sinh nở một nụ cười.

Quyền hạn lần nữa tăng lên thành “vô thượng thiên kiêu”, Lục Trường Sinh còn thu được 3900 điểm cống hiến.

“Vèo.”

Lục Trường Sinh được đưa ra khỏi thông đạo khảo hạch, lần nữa xuất hiện trên quảng trường bình xét cấp bậc.

Từng ánh nhìn đổ dồn về phía Lục Trường Sinh.

Hoặc sợ hãi thán phục, hoặc kính sợ, hoặc hâm mộ, có đủ loại cảm xúc.

“Chúc mừng Lục vô thượng lại trở thành vô thượng thiên kiêu!”

Rất nhiều người chúc mừng Lục Trường Sinh.

Lần thứ hai trở thành vô thượng thiên kiêu, đây cũng không phải chuyện dễ dàng. Lục Trường Sinh khẽ gật đầu đáp lại.

Sau đó hắn lại quay về động phủ của mình.

Sau khi trở lại động phủ, Lục Trường Sinh bắt đầu tìm kiếm một số loại thiên tài địa bảo.

Với quyền hạn vô thượng thiên kiêu của hắn, gần như có thể đổi mọi loại thiên tài địa bảo trong Thiên Quang Thánh Tông.

Riêng loại nào đắt quá thì không được.

Bởi không cần thiết.

Chỉ cần thiên tài địa bảo có thể tăng cường nhục thân, Lục Trường Sinh dựa vào chân linh, năng lực phân tích và ngộ tính, có thể lợi dụng dược hiệu của những loại thiên tài địa bảo này một cách tốt nhất.

Hiệu suất rất cao.

Không lâu sau từng kiện thiên tài địa bảo được đưa đến động phủ của Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh gần như đổi hết 800.000 điểm cống hiến lấy thiên tài địa bảo.

Gần như tất cả điểm cống hiến của hắn đều đã được đổi thành thiên tài địa bảo.

Chỉ còn lại hơn 40.000 điểm cống hiến để phòng vạn nhất.

“Bế quan!”

Sau đó Lục Trường Sinh bế quan.

Dung dưỡng hạt nhục thân cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng lại không thể vội vàng.

Nhất định phải làm tới đâu chắc tới đó, xây dựng trụ cột thật kiên cố.

Hiện giờ Lục Trường Sinh đang làm như vậy.

Dựa vào chân linh, làm gì chắc đó, chậm rãi dung dưỡng hạt nhục thân.

Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm, năm mươi năm…

Trong nháy mắt 150 năm đã qua.

“Tách.”

Lục Trường Sinh mở bừng mắt.

Hắn nhìn thoáng qua xung quanh động phủ.

Hắn dùng 800.000 điểm cống hiến đổi lấy vật tư tu hành, trong thời gian 150 năm tất cả vật tư đã bị tiêu hao sạch sẽ.

Giờ hắn không còn vật tư tu hành nào nữa.

Về phần thu hoạch…

Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem.

Ký chủ: Lục Trường Sinh

Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính

Chủ nhân Thế Giới: 0 (Hình thức ban đầu)

Hạt nhục thân: 50%

Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp: Chân linh

Pháp môn nhục thân dung hợp phân thân: 10.130.000 bộ phân thân

Hạt nhục thân của Lục Trường Sinh thế mà từ 5% đã tăng vọt đến 50%.

Nói cách khác, sau 150 năm hạt nhục thân của Lục Trường Sinh tăng 45% tiến độ.

Tính ra thì mỗi mười năm lại gia tăng 3% tiến độ.

Đây cũng là tốc độ bình thường của Lục Trường Sinh.

Lúc còn ở Thiên giới, mỗi mười năm hạt nhục thân của Lục Trường Sinh cũng tăng lên 3%.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết phải có đủ tài nguyên tu hành.

“Tiến độ hạt nhục thân năm mươi phần trăm, tu vi thật ra cũng vừa hay đạt tới Đăng Thần ngũ giai, khoảng mười phần trăm là một giai.”

Kỳ thực giờ Lục Trường Sinh đã bỏ qua hệ thống tu hành Thiên giới.

Sau khi hắn ngưng tụ ra chân linh và tu luyện hạt nhục thân, trên thực tế đã đi theo phương thức tu hành chính trong Hỗn Độn, rèn luyện nhục thân.

Mà hạt nhục thân đạt tới 50% tiến độ, kỳ thực cũng tương đương với Đăng Thần ngũ giai.

Tương đương với cảnh giới của Lục Trường Sinh theo hệ thống tu hành Thiên giới.

Về phần chiến lực của nhục thân thì đã khác xưa.

Trước đó Lục Trường Sinh vẫn dựa vào Hư giới hoặc là phân thân Huyết Nhục.

Nhục thân dường như luôn bị “quên lãng”.

Kỳ thực nhục thân không phải là bị quên lãng mà do thực lực của nhục thân quá yếu, không thể trợ giúp gì cho Lục Trường Sinh.

Nhưng thật ra nhục thân của Lục Trường Sinh vẫn rất mạnh.

Vượt trội những kẻ cùng cấp độ.

Hơn nữa Lục Trường Sinh còn dùng chân linh chiếu rọi hạt nhục thân.

Gần như tăng cường mỗi một hạt nhục thân lên tới cực hạn, sau đó lại tiếp tục đột phá.

Căn cơ thế này vững chắc hơn bất cứ kẻ nào.

Dù sao rất ít người có thể ngưng tụ ra chân linh khi nhục thân còn rất yếu.

Quả thực là chuyện không ai dám tưởng tượng.

Vậy nên hiện giờ hạt nhục thân của Lục Trường Sinh đạt tới 50%, tu vi tương đương với Đăng Thần ngũ giai, nhưng chiến lực của nhục thân đoán chừng đã đạt đến Đăng Thần lục giai cực hạn.

Tiến thêm một bước chính là Đăng Thần thất giai.

Có lẽ khi tiến độ hạt nhục thân đạt đến 51%, đoán chừng chiến lực của Lục Trường Sinh dựa vào nhục thân sẽ có thể bước vào cấp độ Đăng Thần thất giai.

Nhất thời, Lục Trường Sinh cũng có chút kinh hãi.

Nhục thể của hắn trên thực tế không có chỗ đặc biệt nào cả.

Bản thân hắn cũng chỉ là sinh mệnh phổ thông chứ không phải sinh mệnh đặc biệt gì hết.

Chương 1730: Đăng Thần ngũ giai! Lại lấy được bình xét cấp bậc vô thượng thiên kiêu! (5)

Nhưng chính vì vậy mà chiến lực nhục thân của Lục Trường Sinh đã khủng bố tới mức có thể chiến đấu vượt cấp, tất cả đều dựa vào một câu làm đâu chắc đó.

Dựa vào chân linh, xây dưng mỗi bước cơ bản của nhục thân đều cực kỳ kiên cố, gần như đạt đến cực hạn.

Hiện giờ nhục thân của Lục Trường Sinh thật ra chính là sinh mệnh phổ thông lý tưởng nhất, là nhục thân cực hạn nhất.

Nhưng cũng chính nhục thân bình thường như vậy.

Chính là sinh mệnh bình thường như vậy.

Có thể dựa vào chân linh, từng bước xây dựng nhục thân tới cực hạn, nhờ đó có thể phát ra chiến lực khủng bố sánh ngang với sinh mệnh đặc biệt.

Thậm chí vượt trội trên cả sinh mệnh đặc biệt!

“Chân linh, quả là hóa mục nát thành thần kỳ…”

Lục Trường Sinh thấp giọng cảm thán.

Không hổ là thứ thích hợp nhất với sinh mệnh Hỗn Độn.

Chân linh không trực tiếp tăng cường thực lực nhục thân, nhưng về mặt phụ trợ và đối với việc tăng cường nhục thân lại có tác dụng rất lớn.

“Không còn tài nguyên tu hành, điểm cống hiến cũng gần hết, phải nghĩ cách thu hoạch điểm cống hiến trước.”

Lục Trường Sinh đang chuẩn bị đứng dậy và rời khỏi động phủ.

Đột nhiên ngọc bài thân phận của Lục Trường Sinh chấn động kịch liệt.

Ngay sau đó một tin tức khiến ánh mắt Lục Trường Sinh đột ngột ngưng tụ.

“Liễu Thanh thất bại khi tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn…”

Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.

“Thất bại khi tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn?”

Dù trước mắt Lục Trường Sinh chỉ là Đăng Thần ngũ giai, thế nhưng hắn cũng có chút hiểu biết về sinh mệnh Hỗn Độn.

Bình thường tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn thất bại đúng là sẽ chết.

Đây cũng là vì một trong những lý do quan trọng dẫn tới việc có rất ít sinh mệnh Hỗn Độn.

Quá nguy hiểm!

Một khi tấn thăng thất bại thì sẽ phải chết.

Nếu không sao có chuyện trong Hỗn Độn rộng lớn mênh mông này, tuy có rất nhiều thế giới Hỗn Độn, số lượng cường giả Đăng Thần cửu giai cũng nhiều không kể xiết.

Thế nhưng số lượng sinh mệnh Hỗn Độn lại rất ít ỏi.

Đủ thấy việc tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn khó khăn đến mức nào.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Trường Sinh trực tiếp hỏi thăm Tinh Oánh.

Không lâu sau ngọc bài thân phận của hắn chấn động lần nữa.

Tinh Oánh truyền đến hồi âm.

“Liễu Thanh tỷ tỷ muốn gặp ngươi.”

Đây là tin tức Tinh Oánh gửi tới.

“Gặp ta?”

Lục Trường Sinh khẽ cau mày.

Trong lúc hắn trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng lại khẽ động.

Hắn đã cảm ứng được, ngay bên ngoài động phủ của hắn xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Đó là Tinh Oánh!

Chẳng ngờ Tinh Oánh đã trực tiếp tìm tới động phủ của Lục Trường Sinh.

“Tinh Oánh đạo hữu, mời vào bên trong đã.”

Lục Trường Sinh mở động phủ, mời Tinh Oánh vào trong.

Tinh Oánh không còn là tu sĩ Đăng Thần tam giai mà đã lên tới Đăng Thần tứ giai.

Đồng thời vẫn lấy được bình xét cấp bậc thiên kiêu như cũ.

Nhưng lúc này Tinh Oánh cũng không còn vẻ mặt hăng hái dạt dào mà ngược lại có chút mê mang.

“Gặp qua Lục vô thượng.”

Tinh Oánh nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh với vẻ phức tạp.

Thế nhưng nàng vẫn hành lễ với Lục Trường Sinh.

Dù đều là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông, thậm chí Tinh Oánh cũng là thiên kiêu.

Thế nhưng thiên kiêu và vô thượng thiên kiêu là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Qua việc quyền hạn của vô thượng thiên kiêu ngang hàng với sinh mệnh Hỗn Độn có thể nhận ra sự khác nhau rồi.

“Tinh Oánh đạo hữu không cần khách khí.”

Lục Trường Sinh xua tay, Tinh Oánh cũng khoanh chân ngồi xuống đối diện.

“Nói đi, rốt cuộc Liễu Thanh làm sao?”

Lục Trường Sinh hỏi.

“Lúc trước Liễu Thanh tỷ tỷ đã chuẩn bị đầy đủ, thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn thất bại vốn sẽ vẫn lạc ngay tại chỗ, nhưng Liễu Thanh tỷ tỷ là sinh mệnh đặc biệt, sức khôi phục kinh người, thế nên mới có thể chèo chống thêm một thời gian, nhưng cũng chỉ thế thôi.”

“Qua một thời gian nữa Liễu Thanh tỷ tỷ vẫn sẽ phải chết.”

Lục Trường Sinh trầm mặc.

Liễu Thanh là sinh mệnh đặc biệt, thế lực đằng sau nàng rất lớn, thậm chí còn có Hỗn Độn chí bảo phòng thân, hơn nữa đối phương cũng không thiếu điểm cống hiến.

Trước đây đối phương cũng từng là thiên kiêu.

Lên tới cấp độ Đăng Thần cửu giai thì bình xét cấp bậc cũng là tuyệt thế.

Một sinh mệnh đặc biệt thiên phú dị bẩm như vậy dù đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy vậy mà cũng thất bại khi tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn.

Có thể thấy muốn tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn khó khăn đến cỡ nào.

Nhưng nghĩ lại thì Hỗn Độn là vùng đất mênh mông khổng lồ tới mức nào chứ?

Ngoài Bách Hoa Vực thì Hỗn Độn còn có rất nhiều vực khác.

Số lượng tu sĩ Đăng Thần cửu giai lại càng nhiều không kể xiết.

Thế nhưng số lượng sinh mệnh Hỗn Độn vẫn rất ít ỏi.

“Liễu Thanh tỷ tỷ muốn gặp Lục vô thượng một lần…” Tinh Oánh cắn răng nói ra nguyên nhân nàng đến tìm Lục Trường Sinh.

Còn vì lý do Liễu Thanh không trực tiếp đến tìm Lục Trường Sinh.

Có lẽ bởi nàng sợ Lục Trường Sinh sẽ từ chối.

Dù sao quan hệ giữa Tinh Oánh và Lục Trường Sinh cũng gần gũi hơn một chút.

“Được.”

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.

Hắn và Liễu Thanh cũng coi như từng cùng kề vai chiến đấu.

Tới gặp một lần có sao đâu?

Dù Lục Trường Sinh cũng biết Liễu Thanh muốn gặp hắn, đoán chừng là lần cuối, chắc chắn bởi có chuyện gì quan trọng.

Nhưng nếu hắn không thể làm được thì cứ trực tiếp từ chối là xong.

“Giờ đi luôn thôi.”

Lục Trường Sinh cũng biết Liễu Thanh chẳng còn bao nhiêu ngày nữa.

Thế là hắn không hề do dự, lập tức cùng Tinh Oánh ra khỏi động phủ, bay về phía động phủ của Liễu Thanh.

Chẳng mấy chốc hai người đã tới động phủ của Liễu Thanh.

Lục Trường Sinh cũng thuận lợi gặp được Liễu Thanh.

“Ừm?”

“Liễu Thanh đạo hữu, nhục thể của ngươi đang sụp đổ…”

Sắc mặt Lục Trường Sinh hơi đổi.

Hắn nhìn thấy gì thế này?

Nhục thân của Liễu Thanh vậy mà đang không ngừng sụp đổ.

Nhục thân sụp đổ rồi nhanh chóng bị chôn vùi.

Hơn nữa còn là dạng sụp đổ không thể nghịch chuyển.

Loại sụp đổ này ngay cả cường giả Đăng Thần cửu giai cũng không gánh được.

Dù có nhục thân bất hủ cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.

Chương 1731: Cái chết của Liễu Thanh, Vân Cung đổi chủ, lời hứa của Lục Trường Sinh!

Tương đương với việc hạt nhục thân của Lục Trường Sinh sụp đổ.

Trừ khi có thứ giống như đạo quả dung nhập Thiên giới, sau đó đợi Thiên giới một lần nữa “phục sinh” lại bản thể.

Nếu không Liễu Thanh chắc chắn sẽ phải chết!

Đáng tiếc Liễu Thanh lại không có thủ đoạn này.

“Không sai, ta tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn thất bại, nhục thân đang không ngừng sụp đổ. Sở dĩ ta có thể sống đến hiện tại cũng đều dựa vào sức khôi phục, đáng tiếc, sức khôi phục có mạnh hơn nữa thì cũng xây dựng trên cơ sở nhục thân, mà nhục thân vẫn không ngừng sụp đổ, ta chèo chống không được bao lâu nữa…”

Liễu Thanh chậm rãi lên tiếng.

Lục Trường Sinh trầm mặc.

Hắn biết điều Liễu Thanh nói là sự thật.

Liễu Thanh rất nhanh sẽ phải chết.

Trước đây Liễu Thanh từng rất hăng hái, có hy vọng trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.

Cũng từng là nhân vật phong vân trong Thiên Quang Thánh Tông.

Nhưng giờ thì sao?

Nhục thân sụp đổ, tử khí quấn thân, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.

Đây chính là tu hành.

Muốn tiến thêm một bước nhưng cũng có khả năng thất bại trong gang tấc.

“Liễu Thanh đạo hữu, vì sao ngươi lại muốn gặp Lục mỗ?”

Lục Trường Sinh hỏi.

Liễu Thanh đã không còn nhiều thời gian, hắn cũng không muốn lãng phí chút thời gian ít ỏi ấy của Liễu Thanh.

“Lục đạo hữu, ngươi là vô thượng thiên kiêu, tương lai nhất định có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn. Ta tìm ngươi tới chỉ muốn nhờ ngươi một việc.”

“Kiện Hỗn Độn chí bảo Vân Cung của ta tạm thời giao cho đạo hữu sử dụng, nếu có một ngày, hậu duệ của gia tộc ta có người có thể trở thành thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông thì xin nhờ đạo hữu chuyển giao Vân Cung lại cho đối phương.”

“Nếu hậu duệ của gia tộc ta không một ai có thể trở thành thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông thì kiện Vân Cung này vẫn thuộc về đạo hữu, liệu đạo hữu có nguyện ý hỗ trợ hay không?”

Liễu Thanh chậm rãi lên tiếng.

Lục Trường Sinh nghe vậy không khỏi cau mày.

Vân Cung?

Đây chính là một kiện Hỗn Độn chí bảo, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn cũng không có Hỗn Độn chí bảo.

Đủ thấy nó giá trị thế nào.

Một kiện Hỗn Độn chí bảo còn trân quý hơn cả một tòa thế giới Hỗn Độn. Giá trị của toàn bộ Thiên giới cũng không sánh nổi với Vân Cung trên người Liễu Thanh.

Nhưng giờ Liễu Thanh lại muốn giao Vân Cung cho Lục Trường Sinh?

Điều này khiến Lục Trường Sinh cảm thấy cực kỳ bất ngờ, đồng thời cũng rất nghi hoặc.

“Liễu Thanh đạo hữu, Vân Cung là một kiện Hỗn Độn chí bảo cường đại. Chí bảo mạnh như vậy sao đạo hữu không tự giao cho hậu duệ tộc nhân của mình? Với sức phòng ngự cường đại của Vân Cung, thậm chí có thể ngăn cản công kích từ sinh mệnh Hỗn Độn, cho dù hậu duệ tộc nhân của ngươi tu vi kém một chút nhưng tự vệ hẳn cũng không thành vấn đề.”

Lục Trường Sinh hỏi.

Liễu Thanh lại lắc đầu, nàng thở dài một tiếng: “Bọn họ không giữ nổi Vân Cung. Nếu đưa Vân Cung cho bọn họ thì mới là hại bọn họ, thậm chí còn có thể khiến toàn tộc bị diệt…”

“Chỉ khi nào trở thành thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông mới có thể giữ được Vân Cung.”

“Huống chi ta tin tưởng Lục đạo hữu. Thậm chí Lục đạo hữu giờ đang là vô thượng thiên kiêu, tương lai chắc chắn có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn, với tâm tính của Lục đạo hữu, nếu tộc nhân huyết mạch của ta không sinh ra được thiên kiêu thì ít nhiều gì đạo hữu cũng sẽ trông nom họ giúp ta. Có sinh mệnh Hỗn Độn trông nom, chí ít hậu duệ tộc nhân của ta sẽ không diệt tộc.”

“Đây cũng là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho bọn họ…”

Lục Trường Sinh hiểu ra.

Liễu Thanh sinh ra từ thế giới Hỗn Độn có sinh mệnh Hỗn Độn.

Nhưng sinh mệnh Hỗn Độn không phải tộc nhân của nàng.

Không có quan hệ trực tiếp gì với nàng.

Trước kia nàng là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông, thậm chí đã từng là thiên kiêu.

Sinh mệnh Hỗn Độn cũng sẽ kiêng dè một chút.

Nhưng giờ đã khác.

Một khi nàng chết đi, tộc nhân của nàng còn lại gì đây?

Vân Cung sẽ trở thành củ khoai nóng bỏng tay.

Đương nhiên nàng có thể giao Vân Cung cho sinh mệnh Hỗn Độn.

Nhưng nàng lại không tin sinh mệnh Hỗn Độn.

Vậy nên mới giao Vân Cung cho Lục Trường Sinh.

Không chỉ bởi nàng tin tưởng Lục Trường Sinh, mà còn vì Lục Trường Sinh là vô thượng thiên kiêu.

Dù sau này Lục Trường Sinh trở thành sinh mệnh Hỗn Độn thì cũng có thể tiến rất xa trên con đường sinh mệnh Hỗn Độn này, đến lúc đó chưa chắc hắn đã để ý tới Vân Cung.

Nếu hậu nhân của Liễu Thanh có thiên tài xuất sắc, có lẽ Lục Trường Sinh sẽ tuân thủ lời hứa, giao Vân Cung lại cho hậu nhân của Liễu Thanh.

Nếu là sinh mệnh Hỗn Độn khác, Liễu Thanh không dám đảm bảo đối phương sẽ trả Vân Cung lại cho hậu nhân của nàng.

Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Hắn cũng đang phân tích lợi và hại, được và mất.

Lục Trường Sinh nhanh chóng cho ra kết luận.

Điều kiện của Liễu Thanh có rất nhiều cái lợi với hắn.

Một lời hứa tương lai đổi lấy một kiện Hỗn Độn chí bảo.

Đây là chuyện cực kỳ tốt!

Dù về sau phải trả cho hậu nhân của Liễu Thanh nhưng đó cũng là chuyện không biết bao nhiêu năm sau.

Đến lúc đó Lục Trường Sinh đã trở thành sinh mệnh Hỗn Độn, dù trả chí bảo lại cho hậu nhân của Liễu Thanh cũng không thành vấn đề.

Một kiện Hỗn Độn chí bảo cực kỳ quý giá, không lấy thì phí.

“Lục mỗ đồng ý với Liễu đạo hữu.”

Lục Trường Sinh lên tiếng.

Trên mặt Liễu Thanh nở một nụ cười.

“Vù vù.”

Trong tay Liễu Thanh nhanh chóng xuất hiện một cung điện khéo léo đẹp đẽ, tản ra khí tức lớn lao, thần thánh.

Đây chính là Vân Cung!

Liễu Thanh nhìn chằm chằm Vân Cung trong tay, trong mắt lộ vẻ phức tạp, dường như có chút không nỡ.

“Ta tình cờ thu hoạch được Vân Cung ở một hiểm địa. Nó có thể ngăn cản công kích từ sinh mệnh Hỗn Độn, nhiều năm qua ta dựa vào Vân Cung tránh khỏi không biết bao nhiêu nguy hiểm, nhờ vậy mới có thể thuận lợi trưởng thành đến Đăng Thần cửu giai, thậm chí có hy vọng đánh sâu vào cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn.”

Chương 1732: Cái chết của Liễu Thanh, Vân Cung đổi chủ, lời hứa của Lục Trường Sinh! (2)

“Chỉ tiếc là cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Vân Cung mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là vật ngoài thân, không cách nào trợ giúp bản thân tu hành, càng không cách nào trợ giúp bản thân tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn.”

“Bản thân tự lực tu hành mới là căn bản!”

“Vân Cung chỉ có thể coi như món đồ hộ đạo, Lục đạo hữu không đừng để tâm trí mình đắm chìm vào đó…”

Liễu Thanh nói xong thì vung tay lên, ném Vân Cung về phía Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh đưa tay nhận lấy Vân Cung.

“Ta đã xóa bỏ ấn ký của mình trong Vân Cung, Lục đạo hữu ở đây tranh thủ luyện hóa Vân Cung trước đi.”

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.

Hắn không khách khí, bắt đầu luyện hóa Vân Cung ngay trước mặt Liễu Thanh.

Liễu Thanh đã xóa bỏ ấn ký của mình trong Vân Cung, giờ Vân Cung là vật vô chủ. Nhưng dù Vân Cung là vật vô chủ thì Lục Trường Sinh muốn luyện hóa một kiện Hỗn Độn chí bảo vô chủ cũng i cần một khoảng thời gian.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua.

Một năm, ba năm, năm năm, tám năm, mười năm…

Trong nháy mắt đã qua mười năm.

“Tách.”

Lục Trường Sinh mở mắt.

“Xong rồi!”

Ròng rã suốt mười năm, Lục Trường Sinh mới in dấu ấn ký của mình xuống Vân Cung, triệt để luyện hóa kiện Hỗn Độn chí bảo này.

Sau khi luyện hóa Vân Cung xong, Lục Trường Sinh mới biết hắn đã quá coi thường kiện Hỗn Độn chí bảo này rồi.

Không hổ là Hỗn Độn chí bảo.

Nó còn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!

“Về sau Liễu gia ta xin nhờ vào Lục đạo hữu…”

Liễu Thanh chậm rãi lên tiếng.

Nàng đã chống đỡ suốt mười năm ròng rã.

Cuối cùng cũng không chịu được nữa.

Lục Trường Sinh nhìn nhục thân của Liễu Thanh bắt đầu chôn vùi.

Hơn nữa còn chôn vùi với tốc độ cực nhanh, dù khả năng khôi phục nhanh thế nào cũng không nhanh bằng tốc độ chôn vùi.

“Xèo.”

Vẻn vẹn trong mấy hơi thở, nhục thân của Liễu Thanh đã triệt để chôn vùi.

“Liễu Thanh tỷ tỷ…”

Trên mặt Tinh Oánh không khỏi lộ ra vẻ đau thương.

Quan hệ giữa nàng và Liễu Thanh rất tốt.

Thế nhưng giờ Liễu Thanh đã chết.

Lục Trường Sinh không nói gì, hắn chỉ giữ im lặng.

Trên con đường tu hành, hắn từng thấy quá nhiều chuyện tương tự.

Không chỉ có mình Liễu Thanh.

Rất nhiều tu sĩ đều như vậy.

Cuối cùng người có thể bước lên đỉnh cao chung quy vẫn là số ít.

Lục Trường Sinh quay về động phủ của mình.

Cái chết của Liễu Thanh đối với Thiên Quang Thánh Tông cũng không có ảnh hưởng gì.

Tu sĩ Đăng Thần cửu giai vì trùng kích sinh mệnh Hỗn Độn mà thất bại giống như Liễu Thanh thật sự nhiều vô số kể.

Thất bại mới là chuyện bình thường.

Nếu thật sự thành công ngược lại mới bất thường.

Sau khi trở lại động phủ Lục Trường Sinh cẩn thận chải vuốt tin tức về Vân Cung.

Càng chải vuốt Lục Trường Sinh lại càng kinh hãi và thán phục hơn.

Không hổ là Hỗn Độn chí bảo.

Công năng của Vân Cung cường đại vượt xa những gì Lục Trường Sinh tưởng tượng.

Tòa Vân Cung này trên thực tế còn lớn hơn cả Thiên giới.

Ở bên trong cũng có thể tu hành như thường.

Còn có thể ngăn cản công kích từ cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn.

Nếu lúc trước U tộc có Vân Cung.

Vậy thì sẽ không phải lang bạt khắp nơi.

Chỉ cần lão tổ U tộc có Vân Cung thì U tộc vẫn có thể sinh sống và phát triển ngay trong Vân Cung.

Đồng thời nếu có một ngày Thiên giới gặp bất trắc thì Lục Trường Sinh cũng có thể đưa tất cả Tiên tộc vào Vân Cung sinh sống, tới tận khi tìm được thế giới Hỗn Độn thích hợp rồi sắp xếp cho bọn hắn một lần nữa.

Lục Trường Sinh dốc lòng nghiên cứu Vân Cung.

Thậm chí hắn còn không biết Liễu Thanh đã vẫn lạc.

Nhưng không biết cũng bình thường, bởi Lục Trường Sinh có thể dự liệu được chuyện Liễu Thanh vẫn lạc.

Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Không biết qua bao lâu.

Hôm nay bên ngoài động phủ của Lục Trường Sinh có một đám khách không mời mà tới.

“Liễu gia bái phỏng Lục vô thượng!”

“Xin Lục vô thượng trả lại Hỗn Độn chí bảo Vân Cung cho Liễu gia chúng ta.”

“Đường đường Lục vô thượng của Thiên Quang Thánh Tông hẳn không thể cưỡng ép chiếm đoạt Hỗn Độn chí bảo của Liễu gia chúng ta chứ?”

Đám người này cao giọng ồn ào, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều tu sĩ dừng chân xem náo nhiệt.

Dù sao chuyện này liên quan tới Lục vô thượng và một kiện Hỗn Độn chí bảo.

Thậm chí còn liên quan tới Liễu Thanh vị tu sĩ Đăng Thần cửu giai vì trùng kích sinh mệnh Hỗn Độn thất bại mà vẫn lạc.

Đây là chuyện lớn đấy!

Càng lúc càng có nhiều tu sĩ dừng chân.

Chuyện này dường như cũng cho đám người của Liễu gia thêm lòng tin.

Cả đám ồn ào bên ngoài động phủ, thậm chí thanh âm càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng thêm càn rỡ.

“Ừm?”

“Người của Liễu gia?”

Rốt cục Lục Trường Sinh ở trong động phủ cũng cảm ứng được chuyện xảy ra bên ngoài.

Hắn không cần ra ngoài, dùng ý thức quét qua một chút là biết đại khái mọi chuyện.

Người của Liễu gia đến đây gây chuyện vì Hỗn Độn chí bảo Vân Cung?

Kỳ thực chuyện này cũng bình thường.

Dù sao ngay trong Liễu gia cũng có tranh chấp lợi ích. Một số người muốn có được Vân Cung cũng là chuyện rất bình thường.

Thế nhưng Vân Cung không phải đồ của Liễu gia, mà là đồ của Liễu Thanh.

Là Hỗn Độn chí bảo do Liễu Thanh ngoài ý muốn có được, đây là cơ duyên riêng của Liễu Thanh.

Giờ Liễu Thanh vừa chết đám người Liễu gia này đã muốn tranh đoạt Vân Cung?

Lục Trường Sinh sẽ không nuông chiều đám người Liễu gia này.

Hắn cũng không định tranh cãi với đám người Liễu gia.

Quá vô nghĩa!

“Cút!”

Lục Trường Sinh buông một câu tựa như như sấm rền, trong nháy mắt nổ vang bên tai đám người Liễu gia.

Với thực lực và tu vi của Lục Trường Sinh, vẻn vẹn một câu sẽ khủng bố tới nhường nào?

Người Liễu gia toàn thân chấn động.

Cảm giác sợ hãi lớn lao tự nhiên sinh ra.

“Lục Trường Sinh, ngươi muốn ỷ thế hiếp người à?”

Giọng của người Liễu gia đều đang run rẩy nhưng vẫn cắn răng hô lên.

“Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, nếu ngươi không cút thì đừng rời khỏi đây nữa!”

Chương 1733: Cái chết của Liễu Thanh, Vân Cung đổi chủ, lời hứa của Lục Trường Sinh! (3)

Trong giọng nói của Lục Trường Sinh đã ẩn chứa sát ý lạnh băng.

Hắn là vô thượng thiên kiêu.

Quyền hạn ngang hàng với sinh mệnh Hỗn Độn của Thiên Quang Thánh Tông.

Nếu Lục Trường Sinh thật sự vận dụng quyền hạn thì dù có giết đám người của Liễu gia cũng không ai dám nói một lời.

Đây chính là vô thượng thiên kiêu!

“Ngươi…”

Người của Liễu gia toàn thân run lên.

Cho dù là bọn hắn đã phẫn nộ tới cực điểm, thế nhưng có thể làm gì đây?

Lục Trường Sinh là vô thượng thiên kiêu!

Bọn hắn cũng dựa vào quan hệ mới có thể đi vào Thiên Quang Thánh Tông.

Ở đây đối kháng một vị vô thượng thiên kiêu ư?

Có chết cũng là chết vô ích.

“Chúng ta đi.”

Cuối cùng bọn hắn vẫn không dám gây sự mà uể oải rời đi.

Thấy cảnh này, đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông xung quanh cũng dần tán đi.

Nhưng cũng có một số đệ tử nhìn mãi động phủ của Lục Trường Sinh, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau ngày hôm nay, gần như toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông đã truyền đi một tin tức.

Hỗn Độn chí bảo trên người Liễu Thanh rơi vào tay Lục Trường Sinh.

Nhưng vậy thì đã sao?

Lục Trường Sinh là vô thượng thiên kiêu, dù có Hỗn Độn chí bảo thì người khác cũng không thể tranh được.

Chuyện của Liễu gia chỉ là việc nhỏ, Lục Trường Sinh không để trong lòng.

Hắn vẫn phải tiếp tục tăng cường hạt nhục thân.

Tương đương với việc tiếp tục tăng cao tu vi.

Tu vi Đăng Thần ngũ giai vẫn rất thấp.

Lục Trường Sinh muốn tăng tu vi cũng rất đơn giản, chỉ cần tăng cường hạt nhục thân là được.

Mà tăng cường hạt nhục thân sẽ cần rất nhiều thiên tài địa bảo, mà những thứ đó đều cần tới điểm cống hiến.

Lục Trường Sinh vẫn phải nghĩ cách thu hoạch điểm cống hiến trước.

“Điểm cống hiến…”

Lục Trường Sinh thở dài một tiếng.

Lúc trước hắn từng thu được hơn một triệu điểm cống hiến.

Hắn từng cho là mình sẽ không thiếu điểm cống hiến.

Nhưng giờ xem ra hắn vẫn thiếu rất nhiều điểm cống hiến.

Đương nhiên Lục Trường Sinh có thể không dùng tới rất nhiều thiên tài địa bảo.

Nhưng không cần thiên tài địa bảo thì phải dùng thời gian tích lũy từng giờ từng phút.

Sử dụng thiên tài địa bảo thật ra là cách tiết kiệm thời gian dài dằng dặc.

Cũng chỉ có Lục Trường Sinh đã ngưng tụ chân linh, còn có năng lực phân tích khủng bố mới dám nói mình có thể dùng thiên tài địa bảo để tiết kiệm thời gian.

Những người khác cũng không dám nói câu nói này.

Dù sao phần lớn tu sĩ dù có thiên tài địa bảo cũng không có cách nào tăng cường nhục thân.

“Để xem có nhiệm vụ nào không?”

Lục Trường Sinh bắt đầu xem trong ngọc bài thân phận có nhiệm vụ thích hợp với mình hay không.

Hắn là vô thượng thiên kiêu.

Quyền hạn của hắn rất cao.

Muốn tra tìm nhiệm vụ gì cũng có thể tra ra một cách chính xác.

Thậm chí nhận nhiệm vụ cũng được ưu tiên.

Thực lực của Lục Trường Sinh đã là Đăng Thần ngũ giai cực hạn.

Thậm chí còn có Hỗn Độn chí bảo Vân Cung trong tay.

Bởi vậy Lục Trường Sinh cũng không để ý độ khó khăn của nhiệm vụ.

Hắn chỉ để ý tới phần thưởng.

Chỉ cần là nhiệm vụ từ cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn trở xuống thì Lục Trường Sinh đều có thể thử làm một lần.

Lục Trường Sinh không ngừng chọn lọc.

Đáng tiếc nếu muốn giống lần trước, chỉ cần một lần làm nhiệm vụ đã thu được hơn trăm vạn điểm cống hiến thì quá khó.

Vả lại lần trước cũng không phải nhiệm vụ.

Mà là chuyện sinh mệnh Ám Vực đột ngột bùng phát.

Chuyện như thế không thể xảy ra liên tục được.

Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, đào khoáng có vẻ khá thích hợp hắn.

Lần trước ở Lạc Kim giới, Lục Trường Sinh đã có thu hoạch rất lớn.

Đương nhiên không tới Lạc Kim giới được thì có thể đổi chỗ khác, đổi một loại khoáng thạch khác.

“Huyễn Linh khoáng, một trăm cân một điểm cống hiến.”

Mắt Lục Trường Sinh sáng rực lên.

Đây là một nhiệm vụ trường kỳ.

Chỉ cần có thể thu hoạch Huyễn Linh khoáng là được.

Có đi mua cũng được.

Nhưng thực ra ngoại giới không có Huyễn Linh khoáng.

Huyễn Linh khoáng này là thứ rất cần thiết với các thế lực lớn, giá trị cực kỳ trân quý.

Khu sinh sản lớn nhất là vực sâu Huyễn Linh.

Nơi đó không phải một tòa thế giới Hỗn Độn mà là một kỳ quan trong Hỗn Độn.

Vực sâu Huyễn Linh này vô cùng nguy hiểm.

Một khi xâm nhập vực sâu Huyễn Linh, tâm linh của tu sĩ thời thời khắc khắc đều sẽ bị các loại sức mạnh trong vực sâu Huyễn Linh lôi kéo.

Chỉ bất cẩn một chút tâm linh sẽ bị ăn mòn, dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vậy trừ khi tu sĩ cực kỳ tự tin với tâm linh của mình mới dám đi đào Huyễn Linh khoáng.

“Ta đã có tâm linh bất hủ, hẳn là rất ít sức mạnh có thể ảnh hưởng tới tâm linh của ta…”

Trong lòng Lục Trường Sinh hơi động.

Như thế vực sâu Huyễn Linh này ngược lại là rất hợp với hắn.

Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh trực tiếp nhận luôn nhiệm vụ Huyễn Linh khoáng.

Lục Trường Sinh đứng dậy rồi ra khỏi động phủ, đồng thời điều động đại trận truyền tống, truyền tống tới thế giới Hỗn Độn gần vực sâu Huyễn Linh nhất.

Không lâu sau Lục Trường Sinh đã đến một tòa thế giới Hỗn Độn xa lạ.

Hắn mở bản đồ ra xem xét.

Vực sâu Huyễn Linh cách tòa thế giới Hỗn Độn này một quãng đường nhất định.

Lục Trường Sinh lấy phi thuyền ra, đi về phía vực sâu Huyễn Linh.

Lục Trường Sinh nhanh chóng tới vực sâu Huyễn Linh.

Hắn nhìn lỗ đen to lớn trước mắt.

Đúng, từ xa nhìn lại đó đúng là một lỗ đen.

Nhưng nhìn kỹ bên trong lại sâu không thấy đáy.

Vị trí này cũng có chút vắng vẻ.

Đã ra khỏi phạm vi Bách Hoa Vực.

Nằm ngay phụ cận Bách Hoa Vực.

“Hỗn Độn kỳ quan…”

Đây cũng là lần đầu Lục Trường Sinh trông thấy Hỗn Độn kỳ quan, trong lòng cảm thấy vô cùng hào hứng.

Hỗn Độn kỳ quan khác biệt với thế giới Hỗn Độn.

Một khi thế giới Hỗn Độn hình thành thì sẽ rất vững chắc.

Thế nhưng trong Hỗn Độn kỳ quan có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Một số thời khắc, trong một đêm Hỗn Độn kỳ quan còn có thể bị chôn vùi và biến mất.

Ngay cả tất thảy mọi thứ trong kỳ quan đều hóa thành bột mịn.

Chương 1734: Cái chết của Liễu Thanh, Vân Cung đổi chủ, lời hứa của Lục Trường Sinh! (4)

Hỗn Độn kỳ quan cực kỳ không ổn định.

Bởi vậy có rất ít người tu hành hay sinh hoạt trong Hỗn Độn kỳ quan.

Vực sâu Huyễn Linh là một tòa Hỗn Độn kỳ quan, nhưng lạ là vực sâu Huyễn Linh đã vững chắc rất lâu.

Không nhận ra chút dấu hiệu sụp đổ, chôn vùi nào.

Vả lại vì sản xuất được “Huyễn Linh khoáng” nên thường xuyên có tu sĩ đến vực sâu Huyễn Linh để khai thác Huyễn Linh khoáng.

Có điều vực sâu Huyễn Linh không phải nơi bất cứ ai cũng có thể tiến vào.

Tâm linh không kiên định mà tiến vào vực sâu Huyễn Linh thì tới việc bước đi cũng rất khó khăn.

Thậm chí cả việc tới gần vực sâu Huyễn Linh cũng không được.

Lục Trường Sinh từ từ tới gần.

Hắn cảm giác được một tia dị thường.

Như thể bản thân rất thân thuộc với vực sâu Huyễn Linh.

Bên trong dường như có một loại sức mạnh đang triệu hồi hắn.

Muốn hắn nhanh chóng tiến vào vực sâu Huyễn Linh.

Thế nhưng tâm linh của Lục Trường Sinh đã bất hủ từ lâu.

Chút “dụ hoặc” ấy căn bản không thể rung chuyển tâm linh của Lục Trường Sinh được.

Nhưng trong lòng Lục Trường Sinh cũng không dám coi thường.

Hắn biết rõ, vừa rồi vực sâu Huyễn Linh đang ăn mòn tâm linh.

Mà đây vẫn là ở bên ngoài vực sâu Huyễn Linh.

Một khi bước vào trong vực sâu Huyễn Linh thì cường độ ăn mòn sẽ lớn hơn gấp mười lần.

Có điều Lục Trường Sinh cũng không hề chần chờ.

Hắn bước ra một bước, cả người hóa thành một tia sáng bay vào trong vực sâu Huyễn Linh.

“Vèo.”

Lục Trường Sinh vừa tiến vào vực sâu Huyễn Linh, cả người đều như thể đang vặn vẹo.

Hư không bốn phía dường như cũng đang vặn vẹo.

Hết thảy trước mắt đều vặn vẹo.

“Ừm?”

“Đây không phải huyễn cảnh đơn thuần, nó đang cưỡng ép ăn mòn ý thức của ta, cưỡng ép lay động tâm linh của ta…”

Lục Trường Sinh lập tức nhận thấy điểm khó giải quyết của vực sâu Huyễn Linh.

Ngay cả tâm linh của hắn cũng mơ hồ bị ăn mòn, vặn vẹo.

Có bao nhiêu tu sĩ cấp độ Đăng Thần có thể kháng cự được đây?

Chỉ sợ rất ít.

Thế nhưng chung quy Lục Trường Sinh vẫn có tâm linh bất hủ.

Tâm linh của hắn kiên nghị tới nhường nào?

Dù vực sâu Huyễn Linh rất khủng bố, nhưng cũng không rung chuyển được tâm linh của hắn.

Hắn tiếp tục bay về phía trước.

Toàn bộ vực sâu Huyễn Linh đều tĩnh mịch.

Thậm chí tới thực vật cũng không có, khắp nơi trơ trụi.

Chỉ có một số thực vật quỷ dị như rêu bao trùm bên ngoài lục địa, nhìn có màu xanh sẫm, tạo thành cảm giác mênh mông, cô tịch, hoang vu.

“Không biết có thể cảm ngộ sức mạnh không gian rồi nhờ đó xuyên qua không gian hay không?”

Lục Trường Sinh thử một phen.

Hắn đã sớm quen với việc cảm ngộ sức mạnh không gian.

Thế nhưng thử một lát Lục Trường Sinh lại lắc đầu.

Không phải không cách nào cảm ứng được sức mạnh không gian, ngược lại sức mạnh không gian rất sinh động.

Nhưng cũng vì quá sinh động nên không gian tương đối yếu ớt.

Một khi xuyên qua không gian thì sợ rằng sẽ bị lạc trong không gian, vô cùng nguy hiểm.

Bởi vậy không thể xuyên qua không gian trong vực sâu Huyễn Linh được.

Lục Trường Sinh tiếp tục bay xuống dưới.

Sở dĩ gọi nơi này là vực sâu Huyễn Linh cũng vì như vậy.

Không biết vực sâu Huyễn Linh có bao nhiêu tầng.

Càng bay xuống dưới khả năng Huyễn Linh khoáng xuất hiện lại càng lớn.

Lục Trường Sinh tìm hồi lâu trong tầng thứ nhất của vực sâu Huyễn Linh nhưng cũng không thấy Huyễn Linh khoáng.

Hắn lại bay xuống dưới.

Tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư…

Thế nhưng càng xuống dưới thì sức mạnh ăn mòn khiến mọi thứ trong vực sâu Huyễn Linh vặn vẹo lại càng khủng bố.

Thế nên càng xuống dưới thì càng nguy hiểm.

Chỉ hơi bất cẩn chút là tâm linh sẽ bị bóp méo.

Vực sâu Huyễn Linh này nhưng nguy hiểm hơn Lạc Kim giới nhiều.

Chẳng trách nơi này có rất ít người lui tới.

Chỉ sợ có không ít tu sĩ nổi điên vì tâm linh bị bóp méo.

Lục Trường Sinh đột nhiên ngừng lại.

Hắn thấy có một kiếm khách áo trắng ở phía trước.

Trên người đối phương phóng thích ra kiếm ý không chút kiêng dè.

Mà hắn cứ đứng lẳng lặng trên một đỉnh núi hoang vu.

“Tu sĩ?”

Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh gặp được tu sĩ khác trong vực sâu Huyễn Linh.

Kiếm khách này dường như cũng phát hiện Lục Trường Sinh, hắn đột ngột xoay người.

“Tách.”

Tầm mắt đối phương nhìn chòng chọc Lục Trường Sinh, hệt như một thanh kiếm, sắc bén không gì sánh được.

“Có thể ngăn cản kiếm ý của ta, không tệ. Xem ra ngươi có tư cách khiêu chiến vị trí Kiếm Thần của ta đấy!”

“Tới đi, đánh bại ta thì ngươi chính là Kiếm Thần số một Kiếm Cảnh!”

Kiếm khách áo trắng lạnh lùng thốt lên.

Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.

Đối phương dường như có chút hiểu lầm với hắn.

“Ta không phải tới để khiêu chiến vị trí Kiếm Thần của ngươi. Nơi này là vực sâu Huyễn Linh, Lục mỗ chỉ tới tìm Huyễn Linh khoáng thôi.”

Lục Trường Sinh bình tĩnh đáp.

“Ngươi không phải tới khiêu chiến vị trí Kiếm Thần?”

“Nực cười, rõ ràng nơi này là Kiếm Cảnh, vực sâu Huyễn Linh gì chứ, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ. Nếu đã là kiếm khách thì phải tuân theo quy củ của kiếm khách, Kiếm Cảnh vĩnh viễn chỉ có một Kiếm Thần. Rút kiếm đi, nếu ngươi không rút kiếm sợ rằng cũng không có cơ hội rút kiếm nữa đâu!”

Nói xong kiếm khách áo trắng cũng mặc kệ Lục Trường Sinh.

“Keng.”

Kiếm khách áo trắng thoắt cái đã rút kiếm.

Kiếm ý sáng chói phóng lên tận trời.

Cùng lúc đó lại kèm theo một luồng kiếm khí đáng sợ, tựa như có thể bổ ra hư không, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Lục Trường Sinh.

“Đăng Thần thất giai!”

Lục Trường Sinh cảm nhận được thực lực của tên kiếm khách này.

Cường giả Đăng Thần thất giai.

Chỉ tiếc Lục Trường Sinh đã thấy rõ bộ dáng của đối phương, rõ ràng đối phương đã triệt để rơi vào huyễn cảnh của vực sâu Huyễn Linh.

Không, không chỉ đơn giản là rơi vào huyễn cảnh thôi.

Mà là tâm linh bị ăn mòn, thế nên đối phương sẽ vĩnh viễn lưu lại trong vực sâu Huyễn Linh.

Nếu tu sĩ khác tiến vào vực sâu Huyễn Linh thì sẽ bị những tu sĩ có tâm linh bị ăn mòn này công kích.

Chương 1735: Sinh mệnh Hỗn Độn cũng mất phương hướng? Tháp đen quỷ dị dưới đáy vực sâu Huyễn Linh!

Bọn hắn được gọi là “kẻ mất phương hướng”.

Có nghĩa là vĩnh viễn mất phương hướng trong vực sâu Huyễn Linh.

Kiếm ý và kiếm khí khủng bố, che trời lấp đất trút về phía Lục Trường Sinh.

Nhưng vừa tới trước mặt Lục Trường Sinh đã dừng lại.

Trước mặt Lục Trường Sinh mơ hồ có một tia sáng trắng, như thể một vách tường chắn ngang trước người hắn.

“Răng rắc.”

Từng tia kiếm khí bắt đầu đứt gãy, cuối cùng chôn vùi. Kiếm ý cũng vậy.

Bị ánh sáng màu trắng chặn lại.

Đây là Hư giới của Lục Trường Sinh.

Chỉ là tu sĩ Đăng Thần thất giai thì có thể làm gì được Hư giới của Lục Trường Sinh chứ?

Lục Trường Sinh tâm niệm vừa động, trong nháy mắt đã có thể trấn áp đối phương.

“Thôi, để Lục mỗ giúp ngươi giải thoát…”

Lục Trường Sinh thấy bộ dáng của kiếm khách áo trắng.

Vậy còn không bằng chết.

Bởi vậy Lục Trường Sinh đưa tay chỉ về phía xa.

“Xèo.”

Một tiếng vang nhỏ truyền tới.

Toàn thân kiếm khách áo trắng chấn động.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn dường như trở lại thanh minh.

Nhưng vẻn vẹn chỉ là một cái chớp mắt thôi.

Một cái chớp mắt này, kiếm khách áo trắng đã hiểu rõ tình cảnh của mình.

“Đa tạ…”

Kiếm khách áo trắng cười nói.

Lục Trường Sinh để hắn giải thoát.

Đây là trợ giúp hắn.

Nếu không hắn sẽ vĩnh viễn mất phương hướng trong vực sâu Huyễn Linh.

Thân thể kiếm khách áo trắng nhanh chóng chôn vùi.

Trong chớp mắt đã hoàn toàn hóa thành bột mịn.

“Ừm?”

Lục Trường Sinh khẽ vẫy tay.

Kiếm khách áo trắng cũng có bảo vật không gian.

Hắn dùng ý thức quét qua.

“Ồ?”

“Rốt cuộc cũng tìm được Huyễn Linh khoáng, xem ra số lượng còn không ít.”

Lục Trường Sinh nở một nụ cười.

Trong không gian bảo vật của kiếm khách áo trắng có số lượng Huyễn Linh khoáng nặng khoảng một vạn cân.

Tương đương với 100 điểm cống hiến.

Xem ra tâm linh của kiếm khách áo trắng thật ra cũng rất cường đại, hẳn là đối phương đã ở trong vực sâu Huyễn Linh một quãng thời gian rất dài.

Nếu không cũng sẽ không thu hoạch được nhiều Huyễn Linh khoáng như vậy.

Chỉ tiếc cuối cùng kiếm khách áo trắng vẫn không ngăn được sức mạnh ăn mòn của vực sâu Huyễn Linh, tâm linh dần dần vặn vẹo, cuối cùng trở thành kẻ mất phương hướng.

“Huyễn Linh khoáng.”

Lục Trường Sinh lấy một miếng khoáng thạch ra.

Bên trên có những đường vân hình thành tự nhiên.

Nhìn kỹ lại đường vân này dường như có thể hút ý thức của người ta vào trong đó.

Cực kỳ quỷ dị.

Thế nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến Huyễn Linh khoáng được săn đón.

Chính những đường vân tự nhiên có thể vặn vẹo ý thức và tâm linh của tu sĩ này.

Sẽ được dùng để luyện chế thành một số loại pháp bảo, hoặc để bố trí trận pháp có uy lực to lớn.

Chỉ tiếc mấy tầng trên có rất ít Huyễn Linh khoáng.

Lục Trường Sinh tiếp tục bay xuống dưới.

Tầng thứ năm, tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, tầng thứ tám, tầng thứ chín…

Lục Trường Sinh đi thẳng tới tầng thứ chín.

Kỳ thực nơi này đã rất sâu.

Không ai biết rốt cuộc vực sâu Huyễn Linh có bao nhiêu tầng.

Nghe nói từng có sinh mệnh Hỗn Độn tiến vào vực sâu Huyễn Linh.

Thế nhưng vẫn không thể đi tới đáy vực sâu Huyễn Linh.

Càng xuống sâu thì sức mạnh khiến tâm linh vặn vẹo lại càng khủng bố hơn.

Cuối cùng ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng không chịu được.

Từ tầng thứ năm đến tầng thứ chín, Lục Trường Sinh cũng gặp một số kẻ mất phương hướng, nhưng đều bị Lục Trường Sinh giải quyết.

Thậm chí hắn còn thu được một ít Huyễn Linh khoáng.

Nhưng cộng lại cũng chỉ có 300.000 cân Huyễn Linh khoáng thôi.

Tương đương với 3000 điểm cống hiến.

Lục Trường Sinh đã tới vực sâu Huyễn Linh thì cũng không muốn chỉ thu hoạch được mỗi 3000 điểm cống hiến.

Hắn muốn đạt được rất nhiều điểm cống hiến.

Mà càng xâm nhập vực sâu Huyễn Linh thì càng lấy được nhiều Huyễn Linh khoáng hơn.

“Sức mạnh của vực sâu Huyễn Linh ở tầng thứ chín đã rất khủng bố, bình thường Đăng Thần cửu giai cũng chỉ có thể đi đến tầng thứ chín. Một khi xuống tầng thứ mười thì sức mạnh ăn mòn tâm linh sẽ càng mạnh, tu sĩ Đăng Thần cửu giai bình thường cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Thế nhưng tâm linh của ta đã bất hủ. Vả lại Hư giới cường đại đến mức nào? Dù Hư giới đã hóa thực, nhưng đối với sức mạnh phương diện tâm linh vẫn có thể thoải mái ngăn cản như cũ, bởi vậy ta vẫn có thể tiếp tục thâm nhập vực sâu Huyễn Linh.”

Lục Trường Sinh cẩn thận suy xét lại tình trạng của bản thân.

Mặt tâm linh đúng là không có vấn đề, một chút áp lực cũng không có.

Đã vậy thì hắn có gì phải do dự nữa?

Tiếp tục xuống dưới thôi!

Thế là Lục Trường Sinh tiếp tục bay xuống.

Hắn đến tầng thứ mười của vực sâu.

“Ầm.”

Tại tầng thứ mười của vực sâu Huyễn Linh, sức mạnh ăn mòn tâm linh trong nháy mắt tăng vọt.

Nhưng tâm linh của Lục Trường Sinh chỉ như gặp gió nhẹ lướt qua, không có bất cứ ảnh hưởng nào.

Những lúc thế này hệ thống tu hành Thiên giới mới hiện ra ưu thế.

Đại La Kim Tiên đều có tâm linh bất hủ.

Tâm linh vô cùng cường đại.

Hoàn toàn có thể chịu được loại áp lực này.

Lục Trường Sinh bắt đầu tìm kiếm Huyễn Linh khoáng tại tầng thứ mười.

Một mạch tìm kiếm quả thật cũng tìm được Huyễn Linh khoáng.

“Có mười vạn cân Huyễn Linh khoáng cơ à?”

“Không tệ, thu hoạch lớn rồi.”

Lục Trường Sinh rất hài lòng. Tổng cộng hắn đã thu được 400.000 cân Huyễn Linh khoáng.

Hắn tiếp tục xuống tầng thứ mười một, tầng thứ mười hai, tầng thứ mười ba…

Đi mãi đến tầng thứ mười lăm.

Số lượng Huyễn Linh khoáng trong tay Lục Trường Sinh đã vượt qua trăm vạn cân, đạt đến 1,1 triệu cân.

Tương đương với 11.000 điểm cống hiến.

Nhưng vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.

Thế là Lục Trường Sinh tiếp tục bay xuống dưới.

Tầng thứ mười lăm, tầng thứ mười sáu, tầng thứ mười bảy, tầng thứ mười tám, tầng thứ mười chín…

Cuối cùng tâm linh bất hủ của Lục Trường Sinh cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng không hề gì, Lục Trường Sinh lập tức thi triển Hư giới.

Có Hư giới cách trở hết thảy ngoại giới.

Tâm linh của hắn lại khôi phục như bình thường.

Tới tầng thứ hai mươi, số lượng Huyễn Linh khoáng của Lục Trường Sinh đã đạt đến con số 2,6 triệu cân khủng bố.

Chương 1736: Sinh mệnh Hỗn Độn cũng mất phương hướng? Tháp đen quỷ dị dưới đáy vực sâu Huyễn Linh! (2)

Lục Trường Sinh đột nhiên ngẩng phắt đầu.

“Đây là… kẻ mất phương hướng?”

Lục Trường Sinh vừa mới tiến vào tầng thứ hai mươi, nhưng hắn đã nhìn thấy gì?

Một kẻ mất phương hướng.

Có điều trên thân kẻ mất phương hướng này tản ra khí tức cực kỳ kinh khủng.

Loại khí tức kia, Lục Trường Sinh chỉ thoáng cảm ứng đã cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy.

Đúng, cảm giác run rẩy kia là vì sợ hãi.

Không phải tâm linh của Lục Trường Sinh đang sợ hãi, mà là hạt nhục thân đang sợ hãi.

Đó là uy áp nhục thân thuần túy, vượt trên bất cứ cường giả nào Lục Trường Sinh từng gặp.

“Sinh mệnh Hỗn Độn…”

Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.

Hắn cảm thấy khó mà tin nổi.

Thế mà hắn lại thấy một kẻ mất phương hướng là sinh mệnh Hỗn Độn?

Nhưng chuyện này có thể xảy ra sao?

Ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng mất phương hướng tại vực sâu Huyễn Linh.

Đây gần như là chuyện chỉ xảy ra trong truyền thuyết, không ngờ Lục Trường Sinh lại gặp được.

Nghe đồn sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể xuống dưới đáy vực sâu Huyễn Linh.

Nghe đồn sinh mệnh Hỗn Độn cũng sẽ mất phương hướng trong vực sâu Huyễn Linh.

Nhưng đó cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.

Trên thực tế có rất ít người nhìn thấy sinh mệnh Hỗn Độn mất phương hướng tại vực sâu Huyễn Linh.

Phần lớn đều chỉ là tin đồn.

Mà lúc này Lục Trường Sinh lại chính mắt nhìn thấy một sinh mệnh Hỗn Độn mất phương hướng.

Sinh mệnh vĩ đại kia cũng sẽ mất phương hướng.

Vực sâu Huyễn Linh này thật sự quá nguy hiểm.

“Rốt cuộc vực sâu Huyễn Linh có thứ gì vậy? Sinh mệnh Hỗn Độn sẽ không vì Huyễn Linh khoáng mà mất phương hướng trong vực sâu Huyễn Linh…”

Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.

Hắn nhìn sinh mệnh Hỗn Độn phía xa.

Đối phương không ngừng du đãng tại tầng thứ hai mươi.

Nhìn qua là biết đối phương đã hoàn toàn mất phương hướng.

Lục Trường Sinh chưa từng gặp sinh mệnh Hỗn Độn.

Hắn cũng muốn nhìn kỹ sinh mệnh Hỗn Độn một chút.

Thậm chí trên người sinh mệnh Hỗn Độn này có một số thứ, nếu Lục Trường Sinh có thể đạt được thì đó mới là thu hoạch khổng lồ.

Thế nhưng mưu toan với một sinh mệnh Hỗn Độn lại quá to gan, cũng quá mức nguy hiểm.

Dù đối phương là kẻ mất phương hướng, nhưng cũng là sinh mệnh Hỗn Độn hàng thật giá thật.

“Tách.”

Đột nhiên sinh mệnh Hỗn Độn kia xoay người, như thể đã nhận ra điều gì đó.

Ánh mắt đối phương nhìn thẳng hướng Lục Trường Sinh đang ẩn thân.

“Bị phát hiện à?”

Trong lòng Lục Trường Sinh căng chặt.

Biết mình đã bị sinh mệnh Hỗn Độn kia phát hiện.

Lục Trường Sinh quyết định rất nhanh, lập tức chạy trốn.

Thế nhưng sinh mệnh Hỗn Độn kia đã ra tay.

Đối phương chỉ đấm ra một quyền.

“Ầm ầm.”

Đó là sức mạnh của thân thể thuần túy.

Đấm ra một quyền, hư không trong nháy mắt phá toái.

Toàn bộ tầng thứ hai mươi của vực sâu Huyễn Linh như thể cũng muốn sụp đổ.

Đúng, chính là sụp đổ.

Một quyền của sinh mệnh Hỗn Độn đã khiến tầng thứ hai mươi của vực sâu Huyễn Linh muốn sụp xuống.

Điều này đã vượt khỏi suy đoán của Lục Trường Sinh trước đó.

“Gì thế này?”

Ánh mắt Lục Trường Sinh đột nhiên ngưng tụ.

Tầng thứ hai mươi của vực sâu Huyễn Linh sụp đổ.

Mà sức mạnh kinh khủng kia đã khóa chặt Lục Trường Sinh.

Khiến Lục Trường Sinh không thể lui lại.

Có lẽ hắn vẫn có thể lui lại.

Nhưng căn bản cũng không thể tránh khỏi một kích này.

Toàn thân Lục Trường Sinh đều đang run sợ.

Trong lòng trào dâng cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Hắn mơ hồ có thể cảm giác được.

Nếu một quyền rơi xuống người mình, hắn sẽ chết!

Nhục thân của Lục Trường Sinh hiện tại tuyệt đối không thể ngăn được.

Thậm chí có dung hợp toàn bộ phân thân Huyết Nhục chắc chắn cũng không ngăn được.

Đây chính là sinh mệnh Hỗn Độn.

Dù là kẻ mất phương hướng nhưng chỉ tung ra một quyền mà Lục Trường Sinh đã không ngăn được.

May mà Lục Trường Sinh đã chuẩn bị sẵn.

“Vân Cung.”

Ngay sau đó một tòa cung điện to lớn xuất hiện.

Chính là Vân Cung.

Một kiện Hỗn Độn chí bảo!

Trong nháy mắt Lục Trường Sinh đã tiến vào bên trong Vân Cung.

Tầng thứ hai mươi của vực sâu Huyễn Linh sụp đổ, sức mạnh sụp đổ khủng bố như muốn chèn ép Vân Cung, dường như muốn xé Vân Cung thành từng mảnh nhỏ.

Cùng lúc đó một quyền của sinh mệnh Hỗn Độn kia cũng rơi xuống Vân Cung.

“Bùm.”

Một tiếng vang trầm đục truyền ra.

Vân Cung khẽ rung lên.

Từng vòng sóng sức mạnh khuếch tán theo bốn phương tám hướng.

Thế nhưng Vân Cung lại không tổn hại chút nào.

Rõ ràng Vân Cung đã cản trở một quyền của sinh mệnh Hỗn Độn kia!

“Quả nhiên Hỗn Độn chí bảo Vân Cung có thể ngăn cản công kích từ sinh mệnh Hỗn Độn, đúng là danh bất hư truyền!”

Lục Trường Sinh thấy thế mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

May mà có Vân Cung.

Lục Trường Sinh dám xâm nhập vực sâu Huyễn Linh thật ra cũng vì hắn có Vân Cung.

Gặp biến cố gì mà có Vân Cung thì cũng an toàn hơn nhiều.

Nhưng dù Vân Cung có thể ngăn cản công kích từ sinh mệnh Hỗn Độn thì Lục Trường Sinh cũng không thể tiếp tục dây dưa với sinh mệnh Hỗn Độn này được.

“Đi!”

Lục Trường Sinh thúc giục Vân Cung, nhanh chóng rời khỏi tầng thứ hai mươi, tiến vào tầng thứ hai mươi mốt của vực sâu Huyễn Linh.

“Trốn được rồi…”

Lục Trường Sinh đi tới tầng thứ hai mươi mốt.

Nơi này không có sức mạnh sụp đổ kia.

Khí tức của sinh mệnh Hỗn Độn kia cũng hoàn toàn biến mất.

May mà hắn có Vân Cung, nếu không lần này đúng là dữ nhiều lành ít.

Dù tầng thứ hai mươi đã sụp đổ nhưng sau một thời gian sẽ khôi phục như cũ.

Đây chính là đặc điểm của vực sâu Huyễn Linh.

Dù sụp đổ cũng có thể khôi phục, nếu không gian yếu ớt như vậy thì vực sâu Huyễn Linh đã hoàn toàn sụp đổ từ lâu rồi, sao có thể tồn tại lâu tới vậy được?

Có điều Lục Trường Sinh không thể hiểu nổi, vì sao một sinh mệnh Hỗn Độn lại đi lạc tại tầng thứ hai mươi?

Chẳng lẽ tới tầng thứ hai mươi cũng coi như đi xuống tầng sâu của vực sâu Huyễn Linh rồi ư?

Không đến mức ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng không chịu nổi mới phải chứ?

Lục Trường Sinh không rõ cho lắm.

Hắn vẫn luôn được Hư giới bao phủ.

Chương 1737: Sinh mệnh Hỗn Độn cũng mất phương hướng? Tháp đen quỷ dị dưới đáy vực sâu Huyễn Linh! (3)

Lục Trường Sinh cũng không rõ bên ngoài Hư giới, sức mạnh vặn vẹo tâm linh của vực sâu Huyễn Linh rốt cuộc đạt đến cái mức độ nào rồi.

Hư giới đã giúp hắn ngăn cách hết thảy.

Sức mạnh vặn vẹo tâm linh tất nhiên không thể tiến vào.

Thế nên cũng không hề ảnh hưởng tới Lục Trường Sinh đang ở bên trong Hư giới.

“Thử xem.”

Lục Trường Sinh thử triệt bỏ Hư giới giây lát.

Hắn định tự mình cảm nhận sức mạnh vặn vẹo tâm linh ở tầng thứ hai mươi mốt của vực sâu Huyễn Linh.

Thế nhưng chỉ vừa tiếp xúc.

Lục Trường Sinh đã cảm thấy tâm linh bị bóp méo.

Dù hắn có tâm linh bất hủ cũng vậy.

Tâm linh trực tiếp bị vặn vẹo.

Điều này khiến Lục Trường Sinh không khỏi chấn kinh.

“Tâm linh của ta bất hủ, ở một mức độ nào đó đã cực kỳ cường đại, muốn vặn vẹo tâm linh của ta thì sức mạnh vặn vẹo tâm linh bên ngoài không biết phải mạnh đến mức nào nữa.”

“Chẳng trách ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng mất phương hướng tại tầng thứ hai mươi. Từ tầng thứ hai mươi trở đi, có lẽ ngay cả tâm linh của sinh mệnh Hỗn Độn cũng sẽ bị vặn vẹo, vô cùng nguy hiểm.”

“Nhưng dường như Hư giới của ta có thể ngăn cách hết thảy, dường như hoàn toàn không bị vực sâu Huyễn Linh ảnh hưởng. Nếu là thế thì ta còn có thể tiếp tục thâm nhập vực sâu Huyễn Linh…”

Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên từng tia quang mang kỳ lạ.

Rốt cuộc vực sâu Huyễn Linh sâu tới mức nào?

Rốt cuộc bên dưới có gì?

Rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể tận đáy vực.

Từ tầng thứ hai mươi trở đi càng lúc sẽ càng khó.

Thậm chí có thể mất phương hướng trong vực sâu Huyễn Linh.

Giống như sinh mệnh Hỗn Độn ở tầng thứ hai mươi kia, hoàn toàn đánh mất phương hướng.

Thế nhưng đây cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Lục Trường Sinh thôi.

Hắn vẫn không quên mục đích chuyến đi tới vực sâu Huyễn Linh lần này.

Vì tìm kiếm Huyễn Linh khoáng.

Thế là Lục Trường Sinh cẩn thận tìm kiếm tại tầng thứ hai mươi mốt.

Tìm một lát đã phát hiện Huyễn Linh khoáng.

Hơn nữa khắp nơi đều là Huyễn Linh khoáng.

Dường như bắt đầu từ tầng thứ hai mươi, mỗi tầng đều có rất nhiều Huyễn Linh khoáng.

Lục Trường Sinh tất nhiên dốc sức khai thác Huyễn Linh khoáng.

“Ầm ầm.”

Lần này Lục Trường Sinh thu hoạch 300.000 cân Huyễn Linh khoáng.

Sau đó hắn tiếp tục xuống tầng thứ hai mươi hai, tầng thứ hai mươi ba, tầng thứ hai mươi tư, tầng thứ hai mươi lăm…

Một mạch tới tầng thứ hai mươi chín.

Càng lúc vực sâu Huyễn Linh càng sâu, nhưng Hư giới của Lục Trường Sinh vẫn vững chắc như cũ.

Mà số lượng Huyễn Linh khoáng Lục Trường Sinh thu hoạch được cũng càng ngày càng nhiều.

Đến tầng thứ hai mươi chín, sau khi tìm kiếm một phen, số lượng Huyễn Linh khoáng của Lục Trường Sinh đã vượt qua 10 triệu cân!

Đồng thời vẫn đang tiếp tục gia tăng.

Nếu cứ tiếp tục đi xuống thì số lượng Huyễn Linh khoáng hắn lấy được sẽ là một con số vô cùng kinh khủng.

Bởi vì đến tầng thứ hai mươi chín này Huyễn Linh khoáng gần như chưa bị người nào khai thác.

Sinh mệnh Hỗn Độn đi vào vực sâu Huyễn Linh, về cơ bản đều vì xem xét dưới đáy vực sâu Huyễn Linh có thứ gì, không ai nghĩ tới chuyện khai thác Huyễn Linh khoáng cả.

Giờ đều hời cho Lục Trường Sinh.

Bắt đầu từ tầng thứ hai mươi mốt, Lục Trường Sinh đã không gặp bất cứ sinh mệnh Hỗn Độn trở thành kẻ mất phương hướng nào.

Xem ra sinh mệnh Hỗn Độn mất phương hướng vẫn là số ít.

Trong tình huống bình thường, cảm thấy tâm linh vặn vẹo là sinh mệnh Hỗn Độn sẽ quay lại ngay.

Bọn hắn sẽ không tiếp tục đi xuống đáy vực sâu Huyễn Linh.

Tất nhiên cũng sẽ không mất phương hướng.

Dù càng ngày càng đi xuống sâu nhưng ngược lại Lục Trường Sinh càng ngày càng an toàn.

“Tiếp tục.”

Lục Trường Sinh tiếp tục bước vào tầng thứ ba mươi.

“Rầm.”

Giờ khắc này, Hư giới của Lục Trường Sinh tản ra từng vòng như sóng nước, một vòng lại một vòng không ngừng gợn sóng.

“Đây là… sức mạnh vặn vẹo tâm linh?”

Lục Trường Sinh nhìn Hư giới trước mắt.

Dường như bên ngoài Hư giới có sức mạnh vặn vẹo tâm linh kinh khủng ý đồ xâm nhập vào Hư giới, vặn vẹo tâm linh của Lục Trường Sinh.

Nhưng chúng đã bị Hư giới chặn lại.

Sức mạnh vặn vẹo tâm linh không cách nào thẩm thấu vào trong Hư giới.

Sức mạnh vặn vẹo tâm linh vốn vô ảnh vô hình.

Nhưng giờ lại có thể khuấy động từng vòng gợn sóng.

Đủ thấy sức mạnh vặn vẹo tâm linh này đạt đến tình trạng kinh khủng nhường nào.

Lúc này Lục Trường Sinh không khỏi do dự.

Hắn có nên tiếp tục đi xuống vực sâu Huyễn Linh nữa không?

Sức mạnh vặn vẹo tâm linh bên ngoài Hư giới quá mức khủng bố, một khi Hư giới của hắn không chịu được thì e rằng tâm linh của Lục Trường Sinh sẽ bị bóp méo chỉ trong nháy mắt.

Trốn cũng không thoát.

Thậm chí hắn sẽ trở thành một kẻ mất phương hướng.

Chỉ sợ lúc đó Lục Trường Sinh muốn tự sát cũng rất khó.

Nếu trở thành kẻ mất phương hướng, vì Lục Trường Sinh không tử vong nên cũng không cách nào “phục sinh” tại Thiên giới.

Đó mới là kết cục bết bát nhất.

“Xem thử tầng thứ ba mươi mốt có bao nhiêu Huyễn Linh khoáng đã?”

Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, dù có rời đi thì cũng phải mang theo Huyễn Linh khoáng ở tầng thứ ba mươi mốt.

Không thể đi về tay không được.

Thế là Lục Trường Sinh bắt đầu tìm kiếm Huyễn Linh khoáng tại tầng thứ ba mươi mốt.

Vừa tìm đã bất ngờ.

Huyễn Linh khoáng ở tầng thứ ba mươi mốt phải nói là có khắp mọi nơi.

Sâu trong lòng Lục Trường Sinh cũng rất khiếp sợ.

Hắn cũng không khách khí nữa, bắt đầu vung tay khai thác Huyễn Linh khoáng.

Một triệu cân, hai triệu cân, ba triệu cân, bốn triệu cân, năm triệu cân…

Lục Trường Sinh thật sự là cực kỳ chấn kinh.

10 triệu cân!

Tại tầng thứ ba mươi hắn đã khai thác được 10 triệu cân Huyễn Linh khoáng.

Cộng với 10 triệu cân Huyễn Linh khoáng trước đó, hiện giờ Lục Trường Sinh đã có 20 triệu cân Huyễn Linh khoáng.

Đây chính là 200.000 điểm cống hiến!

Tầng thứ ba mươi có 10 triệu cân Huyễn Linh khoáng, vậy tầng thứ ba mươi mốt thì sao?

Thậm chí tầng thứ bốn mươi thì sao nữa?

Lục Trường Sinh đã không thể tưởng tượng nổi rồi.

Chương 1738: Sinh mệnh Hỗn Độn cũng mất phương hướng? Tháp đen quỷ dị dưới đáy vực sâu Huyễn Linh! (4)

Hắn vốn cho rằng lần này tới vực sâu Huyễn Linh cùng lắm lấy được 100.000 điểm cống hiến đã rất cao rồi.

Không ngờ sâu dưới đáy vực sâu Huyễn Linh lại có nhiều Huyễn Linh khoáng như nhiều.

Gần như nơi này chưa từng có ai khai thác, thế nên mới hời cho Lục Trường Sinh.

Suy nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng rất bình thường.

Vực sâu Huyễn Linh vốn là nơi sản xuất ra Huyễn Linh khoáng.

Kỳ thật nếu tầng thứ nhất tích lũy lâu dài thì hẳn cũng sẽ có rất nhiều Huyễn Linh khoáng.

Nhưng tầng thứ nhất bị mọi người không ngừng vơ vét, chắc chắn không lấy đâu ra Huyễn Linh khoáng nữa.

Mà tầng thứ ba mươi lại khác, có thể xuống tới tầng thứ ba mươi đều là sinh mệnh Hỗn Độn, cơ bản bọn hắn đều không cảm thấy hứng thú với Huyễn Linh khoáng.

Tích lũy lâu dài mới tích được nhiều Huyễn Linh khoáng như vậy.

Giờ lại có lợi cho Lục Trường Sinh.

Thế là Lục Trường Sinh tiếp tục xuống tầng thứ ba mươi mốt.

Vẫn có hơn 10 triệu cân như cũ.

Sau đó là tầng thứ ba mươi hai, tầng thứ ba mươi ba, tầng thứ ba mươi tư, tầng thứ ba mươi lăm…

Ở mỗi tầng số lượng Huyễn Linh khoáng đều hơn 10 triệu cân, thậm chí có tầng đạt tới 15 triệu cân.

Sau khi Lục Trường Sinh vơ vét tới tầng thứ ba mươi bảy, số lượng Huyễn Linh khoáng trên người hắn đã đột phá 100 triệu cân!

Tương đương với một triệu điểm cống hiến!

Cũng có nghĩa là Lục Trường Sinh dựa vào thực lực của mình lấy được một triệu điểm cống hiến.

Lần trước tới Thiên Ngục chém giết sinh mệnh Ám Vực đều dựa vào Liễu Thanh.

Giờ Lục Trường Sinh hoàn toàn dựa vào thực lực của mình.

Thế nhưng khi Lục Trường Sinh tiếp tục bước vào tầng thứ ba mươi tám thì mọi chuyện lại thay đổi.

“Ừm?”

Tầng thứ ba mươi tám, Lục Trường Sinh phát hiện một tòa bảo tháp đen kịt.

Từ trên xuống dưới bảo tháp chỉ có một mảnh đen kịt.

Cứ như vậy sừng sững trong không gian tầng thứ ba mươi tám, thần bí mà quỷ dị.

“Sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng có người tới rồi…”

Từ trong bảo tháp truyền ra một thanh âm xa lạ.

Không biết đối phương đang dùng ngôn ngữ gì.

Thế nhưng Lục Trường Sinh lại có thể hiểu ngay ý của đối phương.

Hơn nữa khi Lục Trường Sinh cẩn thận ngẫm lại, âm thanh này không phải truyền vào trong tai của hắn, ngược lại dường như trực tiếp vang lên trong lòng hắn.

Sắc mặt Lục Trường Sinh đại biến.

“Lui!”

Lục Trường Sinh gần như không chút do dự, lập tức lui lại phía sau.

Hắn đã thu được một triệu điểm cống hiến.

Vậy là đủ rồi.

Tòa tháp đen này quá mức quỷ dị, lại nằm ở chỗ sâu nhất của vực sâu Huyễn Linh.

Chỉ sợ sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể đi tới đây.

Dù có thể đến thì áng chừng cũng là sinh mệnh Hỗn Độn hàng đầu.

Lục Trường Sinh không hề muốn mạo hiểm.

Thế là hắn nhanh chóng lùi lại, muốn rời khỏi tầng thứ ba mươi tám, quay trở lại tầng thứ ba mươi bảy một lần nữa.

Đúng lúc này Lục Trường Sinh cảm thấy một sức hút đáng sợ đang hút lấy mình, khiến hắn không cách nào trở về tầng thứ ba mươi bảy được.

Mà sức hút ấy đến từ chính tòa tháp đen kia.

“Không để ta rời đi sao?”

Lục Trường Sinh quyết định rất nhanh.

“Vân Cung.”

Một cung điện to lớn nhanh chóng xuất hiện trong không gian tầng thứ ba mươi tám.

Lục Trường Sinh đã chui vào bên trong Vân Cung.

Sức hút kia cũng tác dụng lên Vân Cung.

“Hả?”

“Một kiện Hỗn Độn chí bảo?”

Bên trong tòa tháp đen vang lên thanh âm kia một lần nữa.

Dường như có chút kinh ngạc.

Dù sao Hỗn Độn chí bảo không phải thứ ai muốn cũng có được.

Rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn không có Hỗn Độn chí bảo.

Vậy mà một tu sĩ Đăng Thần như Lục Trường Sinh lại có Hỗn Độn chí bảo.

“Trấn.”

Từ trong tòa tháp đen bạo phát ra một luồng u quang chói mắt.

U quang trong nháy mắt bao phủ lên Lục Trường Sinh.

Vân Cung cũng không cách nào nhúc nhích được.

Điều này khiến Lục Trường Sinh vô cùng chấn kinh.

Đây là Vân Cung đấy.

Hỗn Độn chí bảo sao có thể tuỳ tiện bị trấn áp như vậy?

Nhưng mặc kệ Lục Trường Sinh chấn kinh thế nào.

Vân Cung quả là đã bị trấn áp, mặc cho Lục Trường Sinh thôi động ra sao, từ đầu tới cuối vẫn không cách nào thoát khỏi trói buộc của tháp đen.

“Thu.”

U quang từ tòa tháp đen đột nhiên khẽ hút một cái

Vân Cung khổng lồ thế mà lại bị hút vào bên trong tháp đen.

Lục Trường Sinh trốn trong Vân Cung.

Hắn nhìn phía ngoài Vân Cung.

Hắn biết rõ, hắn đã ở bên trong tháp đen.

Bên trong tháp đen này tự hình thành không gian.

Không, thậm chí cũng không đơn giản là tự hình thành không gian thôi.

Đây là… một thế giới!

Một thế giới chân chính!

Có phải thế giới hay không, trong lòng Lục Trường Sinh biết rõ nhất.

Bởi chính hắn đã có Hư giới.

Thậm chí Hư giới đã từ hư hóa thực.

Nhưng dù vậy cũng không phải một thế giới chân chính.

Còn không triệt để hoàn thiện.

Chỉ khi nào triệt để hoàn thiện thì mới trở thành một thế giới hoàn chỉnh.

Lục Trường Sinh cũng có thể trở thành chủ nhân Thế Giới!

Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Lục Trường Sinh biết thế nào mới là một thế giới chân chính.

Đặt mình bên trong một thế giới chân chính, trong lòng Lục Trường Sinh cực kỳ rung động.

Bên trong tòa tháp đen lại bao hàm một thế giới chân chính.

Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ đây là thủ đoạn của Giới Chủ?

Dường như cũng chỉ có mình Giới Chủ mới có thủ đoạn như vậy.

Thế nhưng Giới Chủ khống chế thế giới, thế giới chính là Giới Chủ.

Dù là Giới Chủ cũng sẽ không tuỳ tiện đặt một thế giới vào bên trong một món bảo vật.

Vậy thì rốt cuộc tòa tháp đen này có lai lịch gì đây?

“Ầm ầm.”

Bỗng nhiên Vân Cung của Lục Trường Sinh rung động dữ dội.

Cùng lúc đó trong đầu Lục Trường Sinh lại lần nữa vang lên thanh âm xa lạ kia.

“Cho ngươi thời gian mười hơi thở, nếu vẫn không ra khỏi Hỗn Độn chí bảo thì ta sẽ phá vỡ kiện Hỗn Độn chí bảo này của ngươi.”

Dứt lời đối phương không nói thêm gì nữa.

Trong đầu Lục Trường Sinh cũng đang suy nghĩ.

Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở, bốn hơi thở, năm hơi thở…

Theo thời gian trôi qua, Lục Trường Sinh cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Chương 1739: Hiểu rõ hết thảy huyền bí của nhục thân! Khảo hạch của tháp Hắc Quang!

Đối phương thần thông quảng đại như vậy.

Ngay cả Vân Cung của hắn cũng bị trấn áp.

Nếu quả thật đối phương muốn phá hủy Vân cung hẳn cũng không thành vấn đề.

Giờ Lục Trường Sinh cũng đã hiểu, đối phương chắc chắn là tồn tại còn cường đại hơn cả sinh mệnh Hỗn Độn bình thường.

Tiếp tục trốn tránh trong Vân Cung cũng không có ý nghĩa gì.

“Vèo.”

Lục Trường Sinh sải bước, rời khỏi Vân Cung.

Ra khỏi Vân Cung, Lục Trường Sinh thấy rõ bản thân đang ở nơi nào.

Nơi này dường như là một mảnh đất hoang vu.

Nhưng diện tích vô cùng lớn, nhìn mãi không thấy điểm cuối.

“Thu.”

Lục Trường Sinh thu Vân Cung vào trong cơ thể.

Mắt hắn nhìn quét khắp nơi trên không trung nhưng không phát hiện một bóng người nào.

“Các hạ vẫn không chịu hiện thân ư?”

Lục Trường Sinh thản nhiên cất lời.

“Vù vù.”

Vừa dứt lời, ngay trước mặt Lục Trường Sinh, vô số quang mang từ từ hội tụ thành một thân ảnh.

Thân ảnh này nhìn rất nhỏ nhắn, thậm chí thân ảnh cũng không phải thực thể mà hơi giống hóa thân.

“Qua một vạn kỷ nguyên, ngươi là tu sĩ Đăng Thần đầu tiên có thể xuống tới đáy vực sâu Huyễn Linh.”

Thân ảnh cất lời.

“Hả?”

“Vực sâu Huyễn Linh đã có hơn một vạn kỷ nguyên ư?”

Lục Trường Sinh hơi ngẩn ra, có chút giật mình.

Những hơn một vạn kỷ nguyên.

Lục Trường Sinh thật sự không nghĩ tới nơi này đã có từ lâu như vậy.

Thật ra hắn cũng đã tìm hiểu tin tức về vực sâu Huyễn Linh này.

Bình Luận (0)
Comment