Trong tin tức đều nói vực sâu Huyễn Linh đã có từ rất xa xưa.
Nhưng rốt cuộc là xưa thế nào thì không có tin tức cụ thể gì cả.
Giờ xem ra vực sâu Huyễn Linh này còn xa xưa hơn cả tưởng tượng của hắn nhiều.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tòa tháp đen này là sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Ngươi có thể gọi ta là ‘Tử Tang’.”
“Ta là một trong những khí linh của tháp Hắc Quang, chuyên tìm kiếm thiên tài, chỉ cần có thể thông qua khảo nghiệm của tháp Hắc Quang là có thể đạt được rất nhiều lợi ích ngươi không tưởng tượng nổi.”
“Những lợi ích này các vực giới này đều khó có thể đạt được.”
“Tiếc là nhiều năm qua ta vẫn bị bỏ lại ở một vực giới hẻo lánh như Bách Hoa Vực, nơi này căn bản không có đỉnh cấp thiên tài, thế nên ta vẫn luôn ở nơi này không thể rời đi.”
Nghe “Tử Tang” giải thích kỹ càng, Lục Trường Sinh mở to mắt.
Hắn cũng dần hiểu “Tháp Hắc Quang” là gì.
Đây là một kiện bảo vật vượt trội hơn cả Hỗn Độn chí bảo.
Nhưng lại chỉ là tử thể.
Tử thể giống như tháp Hắc Quang có vô số, rải khắp các vực giới.
Mà vực giới chính là những nơi như Bách Hoa Vực.
Một tòa tháp Hắc Quang có thể dễ dàng trấn áp Vân Cung, thậm chí cũng có thể trấn áp sinh mệnh Hỗn Độn một cách dễ dàng.
Vậy mà lại chỉ là một trong các tử thể thôi ư?
Thậm chí tử thể như vậy còn có nghìn vạn cái…
Vậy bản thể của tháp Hắc Quang sẽ mạnh tới mức nào nữa đây?
“Vậy là tháp Hắc Quang chuyên tìm kiếm thiên tài, thậm chí vực sâu Huyễn Linh cũng hình thành vì tháp Hắc Quang, thực ra đây chính là một cách chọn lọc ư?”
“Không sai, nếu không thể xuống tới đáy vực sâu Huyễn Linh thì cũng không có tư cách tiến vào tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch sơ cấp.”
Lục Trường Sinh chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Hơn nữa “Tử Tang” còn nhắc tới một chuyện, thật ra tháp Hắc Quang trong vòng tròn cường giả của Bách Hoa Vực cũng không phải chuyện bí mật gì.
Đương nhiên cường giả ở đây là chỉ sinh mệnh Hỗn Độn.
Phần lớn sinh mệnh Hỗn Độn phổ thông đều không thể đi tới đáy vực sâu Huyễn Linh.
Cũng có nghĩa là tới tư cách tiếp nhận khảo hạch cũng không có.
Nhiều năm qua nguyên nhân vực sâu Huyễn Linh vẫn luôn bình an vô sự là vì sao?
Thật ra cũng vì những thế lực lớn và sinh mệnh Hỗn Độn đều biết dưới đáy vực sâu Huyễn Linh có tòa tháp Hắc Quang này.
Nhưng biết là một chuyện, có thể thông qua khảo hạch lại là chuyện khác.
Sự thật chính là Bách Hoa Vực từ xưa tới nay, trải qua hơn một vạn kỷ nguyên vẫn không ai có thể thông qua khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang.
“Ngươi đã hiểu sơ qua tình của tháp Hắc Quang, vậy ngươi có tiếp nhận khảo hạch sơ cấp hay không?”
Tử Tang hỏi.
Thật ra thì Tử Tang cảm thấy rất hứng thú với Lục Trường Sinh.
Dù sao Lục Trường Sinh cũng là tu sĩ Đăng Thần.
Một tu sĩ Đăng Thần lại có thể đi tới đáy vực sâu Huyễn Linh, riêng chuyện này đã không thể tin nổi rồi.
Đương nhiên, dù Lục Trường Sinh có quyết định tham gia khảo hạch thì Tử Tang cũng không tin Lục Trường Sinh có thể thông qua khảo hạch thật.
Bao nhiêu sinh mệnh Hỗn Độn đều không thể thông qua, thử hỏi một tu sĩ Đăng Thần làm sao thông qua nổi?
Thế nhưng Tử Tang vẫn phải làm tròn chức trách của mình.
Chỉ cần đi tới tháp Hắc Quang thì đã có tư cách tiếp nhận khảo hạch rồi.
“Khảo hạch này… có nguy hiểm tới tính mạng không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Khảo hạch sơ cấp đương nhiên không có nguy hiểm tới tính mạng.”
“Nếu không có nguy hiểm tới tính mạng thì ta sẽ thử xem sao.”
Lục Trường Sinh gật đầu đồng ý.
Không thử mới lạ đấy.
Nhìn Tử Tang ăn to nói lớn như thế.
Hơn nữa tháp Hắc Quang còn có vẻ rất thần dị.
Thậm chí còn tạo ra cả Hỗn Độn kỳ quan như vực sâu Huyễn Linh này.
Nhìn qua là biết vĩ đại thế nào rồi.
Chỉ sợ toàn bộ Bách Hoa Vực đều kém chủ nhân của tháp Hắc Quang.
Đã tới đây rồi, nếu thông qua khảo hạch thì hẳn sẽ đạt được lợi ích khó lòng tưởng nổi.
Không thử thì tiếc.
Tử Tang gật đầu.
Nó vung tay lên.
“Vù vù.”
Cảnh vật xung quanh thay đổi.
Lục Trường Sinh dường như đang đặt mình trong một đại điện rộng lớn.
Trước mặt Lục Trường Sinh lại xuất hiện một chiếc thẻ ngọc.
“Trong thẻ ngọc có một loại pháp môn nhục thân, tên là pháp môn Hỗn Độn Vạn Nguyên cơ bản. Đây là pháp môn nhục thân do chủ nhân sáng tạo, gần như bao gồm tất cả pháp môn nhục thân, có thể nói là loại pháp môn nhục thân hoàn mỹ nhất.”
“Nhưng cũng vì quá mức hoàn mỹ, biến hóa quá nhiều, tu luyện quá khó khăn nên nhập môn cũng rất khó.”
Chương 1740: Hiểu rõ hết thảy huyền bí của nhục thân! Khảo hạch của tháp Hắc Quang! (2)“Khảo hạch của ngươi rất đơn giản, trong vòng một năm thành công tu luyện tới tầng thứ nhất của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản là được. Nếu không thể tu thành tầng thứ nhất trong một năm thì khảo hạch thất bại, đến lúc đó ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi vực sâu Huyễn Linh.”
Thanh âm của Tử Tang trực tiếp vang lên trong đầu Lục Trường Sinh.
“Một năm?”
Trong lòng Lục Trường Sinh khẽ động.
Pháp môn Vạn Nguyên cơ bản này dù có khó thế nào thì một năm tu thành tầng thứ nhất cũng tương đương với nhập môn thôi.
Chẳng lẽ suốt một năm vẫn không thể nhập môn?
“Đây là khảo nghiệm dành cho tu sĩ Đăng Thần, vậy sinh mệnh Hỗn Độn thì sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Sinh mệnh Hỗn Độn tất nhiên sẽ có khảo hạch khác.”
“Ngươi chớ coi thường pháp môn Vạn Nguyên cơ bản, dù chỉ là tầng thứ nhất nhưng muốn nhập môn cũng rất khó, huống chi chỉ có thời gian một năm…”
Lời Tử Tang nói càng khiến Lục Trường Sinh tò mò hơn.
Với ngộ tính của hắn, một môn công pháp dù khó thế nào thì nhập môn trong vòng một năm cũng không thành vấn đề.
Lục Trường Sinh cực kỳ tự tin.
Dù sao đặc điểm lớn nhất của hắn chính là ngộ tính siêu việt.
Đã gọi là đỉnh cấp ngộ tính!
Còn môn công pháp nào mà đỉnh cấp ngộ tính không thể tu luyện được ư?
Lúc này Lục Trường Sinh mới đưa ý thức vào trong thẻ ngọc.
“Ầm.”
Trong đầu Lục Trường Sinh xuất hiện một pháp môn nhục thân, chính là pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Nhưng chỉ là tầng thứ nhất.
“Hả?”
Lục Trường Sinh đã nhìn thấy tầng thứ nhất của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Trong lòng hắn không khỏi rung động.
Pháp môn nhục thân này là do chủ nhân của tháp Hắc Quang mất vô số năm tháng và tâm huyết mới sáng chế ra được.
Được coi là “Hiểu rõ hết thảy huyền bí của nhục thân”.
Pháp môn này bao gồm hàng tỷ phương pháp tu luyện nhục thân, chúng được hòa trộn thành một thể, hoàn toàn biến thành một pháp môn nhục thân khủng bố.
Bởi vậy chủ nhân tháp Hắc Quang mới đặt cho nó cái tên “Vạn Nguyên”.
Ý chỉ vô số pháp môn nhục thân tụ hội.
Pháp môn nhục thân này chỉ là nền móng cơ bản.
Tổng cộng có chín tầng, đối ứng với cấp độ Đăng Thần cửu giai.
Nghe nói mỗi tầng pháp môn cơ bản đều có thể khiến người tu luyện pháp môn này mạnh gấp trăm lần so với những người luyện pháp môn khác.
Căn cơ hùng hậu tới mức khó lòng tưởng tượng.
Nếu có thể tu luyện pháp môn cơ bản này.
Vậy thì nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thành vấn đề.
Pháp môn Vạn Nguyên cơ bản có rất nhiều lợi ích không tưởng.
Mà chỉ có một điểm tai hại duy nhất.
Chính là rất khó tu luyện.
Ngay cả thiên kiêu của một tòa vực giới cũng rất khó để nhập môn.
Dù là vô thượng thiên kiêu muốn nhập môn cũng không dễ gì.
Còn phải mất trăm năm, nghìn năm, thậm chí vạn năm mới có khả năng nhập môn.
Với Lục Trường Sinh thì sao?
Hắn chỉ có thời gian một năm!
Đây là khảo hạch của tháp Hắc Quang.
Trong thời gian một năm nếu không thể tu thành tầng thứ nhất của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản thì cũng không có tư cách tiếp tục đứng trong tháp Hắc Quang nữa.
“Chẳng trách Tử Tang nói hơn một vạn kỷ nguyên mà Bách Hoa Vực cũng không có ai có thể thông qua khảo hạch của tháp Hắc Quang, độ khó này… thật sự không tưởng tượng nổi.”
Lục Trường Sinh hít một hơi thật sâu.
Hắn không hề sợ hãi.
Ngược lại Lục Trường Sinh còn thấy rất kích động.
Mỗi một tầng căn cơ đều gấp trăm lần tu sĩ khác.
Chuyện này khủng bố nhường nào?
Thậm chí còn có thể nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn.
Vốn Lục Trường Sinh chỉ định thử một lần, không được thì thôi.
Hắn cũng không coi trọng cuộc khảo hạch này cho lắm.
Nhưng giờ thì khác.
Dù chỉ vì pháp môn Vạn Nguyên cơ bản thì hắn cũng phải dốc hết sức để tu luyện.
Về độ khó của việc nhập môn pháp môn Vạn Nguyên cơ bản?
Qua nhiều năm nhưng đỉnh cấp ngộ tính của Lục Trường Sinh vẫn chưa từng vận chuyển hết sức bao giờ.
Đỉnh cấp ngộ tính gần như không có đất dụng võ.
Mà giờ đỉnh cấp ngộ tính đã có cơ hội vận chuyển hết sức.
“Bắt đầu thôi.”
Lúc này Lục Trường Sinh bắt đầu tu hành pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Tầng thứ nhất của công pháp này đề cập tới hàng tỷ loại pháp môn nhục thân.
Nhưng nó không bao giờ thay đổi.
Chung quy là tăng cường căn cơ nhục thân.
Lục Trường Sinh lấy một hạt nhục thân làm trụ cột, thử dùng hạt nhục thân để tu luyện pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Chỉ cần thành công thì khi ấy hắn sẽ áp dụng phương pháp này cho toàn bộ hạt nhục thân trong cơ thể.
Dù tổn thất hạt nhục thân thì cũng không thành vấn đề.
Dù sao cũng chỉ là một hạt nhục thân thôi.
Lục Trường Sinh dùng chân linh chiếu rọi tất cả biến hóa trong hạt nhục thân.
Đỉnh cấp ngộ tính bộc phát ra năng lực phân tích khủng bố tới cực điểm.
Tư duy của Lục Trường Sinh chưa bao giờ rõ ràng như thế.
Nhờ pháp môn Vạn Nguyên cơ bản, Lục Trường Sinh mới biết trước đó hắn tăng cường hạt nhục thân là chuyện nực cười thế nào.
Hắn vốn tưởng hạt nhục thân đã tăng tới mức không thể tăng được nữa rồi.
Không có cách nào tăng cường hạt nhục thân nữa.
Nhưng giờ xem ra hạt nhục thân của hắn đúng là quá sơ sài.
Mục đích của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản là gì?
Đó là tu luyện mỗi hạt nhục thân trở thành một “thế giới”.
Mỗi một hạt đều có tiềm lực trở thành thế giới.
Điều này cũng khiến Lục Trường Sinh nhận ra, chủ nhân tháp Hắc Quang rất có thể là một vị Giới Chủ.
Trước đây Lục Trường Sinh cũng từng có ý định này.
Nhưng hắn cảm thấy quá khó.
Thậm chí còn có chút viển vông.
Nhưng giờ nhìn thấy pháp môn Vạn Nguyên cơ bản, Lục Trường Sinh mới bừng tỉnh đại ngộ.
Không phải hắn suy nghĩ viển vông mà thực sự đã có người sáng tạo ra pháp môn khủng bố như thế.
Nhưng càng như vậy thì công pháp này dường như càng khó khăn.
Lục Trường Sinh vốn đã có kinh nghiệm ngưng tụ ra Hư giới.
Hơn nữa chân linh chiếu rọi vạn vật, ngộ tính của hắn là đỉnh cấp ngộ tính, dù có biến hóa phức tạp hơn nữa thì nháy mắt Lục Trường Sinh cũng có thể minh bạch.
Chương 1741: Hiểu rõ hết thảy huyền bí của nhục thân! Khảo hạch của tháp Hắc Quang! (3)Bởi vậy hạt nhục thân đầu tiên của Lục Trường Sinh từ từ thành hình, chậm rãi lột xác theo tầng thứ nhất của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Tử Tang không để ý Lục Trường Sinh suốt.
Ngược lại nó nhìn hư không, thở dài một tiếng: “Đã hơn một vạn kỷ nguyên mà ta vẫn ở Bách Hoa Vực, không biết bao giờ mới trở về được…”
Tử Tang biết rõ, Bách Hoa Vực rất hẻo lánh.
Nếu so với Hỗn Độn mênh mông thì Bách Hoa Vực quả thực không đáng để nhắc tới.
Ở nơi hẻo lánh như vậy sao có thể sinh ra thiên tài xuất chúng được?
Phỏng chừng cả đời nó cũng không quay về được.
Còn Lục Trường Sinh thì sao?
Hắn cũng chỉ là một tu sĩ Đăng Thần mà thôi.
Tới cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng rất khó thông qua khảo hạch.
Tu sĩ Đăng Thần ư?
Trừ khi có thiên phú và ngộ tính cao tới mức không tưởng mới có khả năng thông qua khảo hạch.
Dù chỉ là khảo hạch thứ nhất.
Nhưng muốn nhập môn pháp môn Vạn Nguyên cơ bản thì cũng muôn vàn khó khăn.
Huống chi chỉ có một năm?
Một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng, năm tháng…
Trong nháy mắt nửa năm nhoáng cái đã qua.
Chỉ còn lại nửa năm nữa.
Nhưng có vẻ Lục Trường Sinh chẳng có chút biến hóa nào.
“Tách.”
Đột nhiên Lục Trường Sinh mở bừng mắt.
Nét mặt hắn lộ vẻ vui mừng.
“Cuối cùng hạt nhục thân đầu tiên cũng thành công!”
Lục Trường Sinh cười rộ lên.
Trong nửa năm này có thể nói hắn đã dốc toàn lực ứng phó, cẩn thận dùng một hạt nhục thân để thử nghiệm.
Không thể không nói pháp môn Vạn Nguyên cơ bản đúng là rất khó.
Ngộ tính của hắn gần như toàn lực vận chuyển, cuối cùng còn phải dựa vào chân linh chiếu rọi mới có thể khiến một hạt nhục thân nhập môn pháp môn Vạn Nguyên cơ bản được.
Nếu không có chân linh chiếu rọi vạn vật.
Có lẽ Lục Trường Sinh cũng có thể tu thành tầng thứ nhất, nhưng có thể hoàn thành trong một năm hay không thì rất khó nói.
“Thành?”
Tử Tang ngẩn ra.
Thế nhưng nó cẩn thận nhìn lướt qua.
Thì thấy Lục Trường Sinh cũng không hề tu thành mà.
“Ta vừa kiểm tra qua, ngươi vẫn chưa tu thành tầng thứ nhất của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.”
Tử Tang lên tiếng.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua Tử Tang nhưng không giải thích gì cả.
Hắn chỉ thử nghiệm thành công thôi.
Chỉ có một hạt nhục thân thành công nên tất nhiên cũng không tính là tu thành được.
Nhưng chỉ cần một hạt nhục thân thành công thì sẽ có mười hạt, trăm hạt, nghìn hạt, vạn hạt nhục thân thành công.
Cuối cùng thân thể hoàn toàn tu thành tầng thứ nhất của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Lục Trường Sinh lần thứ hai đắm chìm vào giữa những hạt nhục thân.
Hắn vẫn đang chờ đợi.
Thử xem hạt nhục thân này có thể sụp đổ hay không?
Có thể ổn định hay không?
Lục Trường Sinh bỏ ra mười ngày để quan sát.
Không có bất cứ vấn đề gì xảy ra.
Giờ phút này Lục Trường Sinh cũng không còn do dự nữa.
Hắn bắt đầu để toàn bộ hạt nhục thân trong cơ thể tu luyện pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ nhất.
Bảy tháng, tám tháng, chín tháng…
Cuối cùng toàn thân Lục Trường Sinh chấn động kịch liệt.
Khí tức của hắn nháy mắt tăng vọt.
Thân thể Lục Trường Sinh giờ phút này không biết đã tăng cường bao nhiêu.
Khí tức khủng bố đến mức khiến người ta run sợ.
“Tử Tang, xin hãy kiểm tra thân thể ta.”
Lục Trường Sinh đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi thân thỉnh kiểm tra ư?”
Tử Tang có vẻ rất bất ngờ.
Giờ mới qua chín tháng.
Còn ba tháng nữa mới hết kỳ hạn một năm.
Thế mà Lục Trường Sinh lại xin được kiểm tra trước?
Phải biết là hơn một vạn kỷ nguyên qua, đây là lần đầu tiên nó đi tới bước kiểm tra này.
Tử Tang nửa tin nửa ngờ.
Nó vận dụng sức mạnh của tháp Hắc Quang, trực tiếp đảo qua thân thể Lục Trường Sinh.
Lúc này mỗi hạt nhục thân đều hiện rõ, không thể che giấu gì trước mắt Tử Tang.
Tử Tang trợn trừng mắt.
Toàn thân nó không ngừng run rẩy.
“Kiểm tra thấy pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ nhất!”
Trong tháp Hắc Quang truyền ra một thanh âm.
Tử Tang vô cùng kích động.
“Ha ha ha, thành, thế mà thành công thật rồi!”
“Tầng thứ nhất, đã có người tu thành pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ nhất, hơn nữa chỉ mất có chín tháng?”
Tử Tang vô cùng hưng phấn.
Tháp Hắc Quang kiểm tra chắc chắn không sai.
Chính là pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ nhất!
“Nói vậy thì ta đã thông qua khảo hạch phải không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Nếu có thể thông quan khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang thì tất nhiên sẽ có rất nhiều lợi ích.
“Thông qua khảo hạch?”
“Không không, còn xa lắm. Lúc này khảo hạch sơ cấp mới sắp bắt đầu…”
Tử Tang lắc đầu.
Dù nó rất hưng phấn nhưng nó cũng biết rõ, lúc này khảo hạch mới chính thức bắt đầu.
Dù sao Lục Trường Sinh cũng mới chỉ nhập môn pháp môn Vạn Nguyên cơ bản thôi.
“Vẫn còn khảo hạch khác à?”
Lục Trường Sinh nhìn Tử Tang vẻ nghi ngờ.
Nhưng không cần biết là khảo nghiệm gì thì Lục Trường Sinh cũng không ngại khiêu chiến.
“Cũng không phải là khảo hạch khác, chỉ có một khảo hạch sơ cấp thôi, chính là pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.”
“Nhưng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản có thời gian quy định, nếu vượt thời gian thì không thể thông qua khảo hạch được.”
“Hơn nữa ngươi nhất định phải dùng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản để lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn, sau đó mới có thể tham dự khảo hạch cuối cùng của tháp Hắc Quang.”
“Ngươi cứ yên tâm, dùng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn thì ngươi chắc chắn sẽ là kẻ có căn cơ hùng hậu nhất trong Hỗn Độn mênh mông này, đứng đầu trong các sinh mệnh Hỗn Độn, dù ngươi không thể thông qua khảo hạch cuối cùng thì cũng không ảnh hưởng tới việc tu hành ngày sau.”
Lời Tử Tang nói khiến Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
“Lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn còn phân chia cao thấp à? Không phải một khi lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn cũng đồng nghĩa với việc cân bằng tất cả thiên phú của sinh mệnh đặc biệt và sinh mệnh phổ thông sao?”
Lục Trường Sinh không khỏi kinh ngạc.
Trước kia hắn chỉ biết một khi thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn thì dù trước đó là sinh mệnh đặc biệt hay sinh mệnh phổ thông cũng sẽ trở nên giống như nhau.
Chương 1742: Hiểu rõ hết thảy huyền bí của nhục thân! Khảo hạch của tháp Hắc Quang! (4)Tử Tang giải thích: “Phần lớn sinh mệnh Hỗn Độn đều giống nhau nhưng Hỗn Độn mênh mông như thế, sao có chuyện vạn vật giống hệt nhau được?”
“Đầu tiên ngươi phải hiểu rõ sinh mệnh Hỗn Độn là cái gì? Một khi đã tu hành, phàm là tu luyện nhục thân thì mục đích cơ bản đều vì trở thành nguyên sinh mệnh Hỗn Độn. Mà sinh mệnh Hỗn Độn trên thực tế chính là bước làm nền, đặt nền móng kiên cố nhất để ngày sau trở thành nguyên sinh mệnh, nhờ thế ngày sau cơ hội trở thành nguyên sinh mệnh mới càng lớn.”
“Phần lớn các tu sĩ tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn thật ra cũng không nhận ra điều đó. Nhưng kỳ thực sinh mệnh Hỗn Độn chính là trọng tố thân thể, tương đương với trọng tố căn cơ, nếu biết lợi dụng cơ hội này thật tốt thì cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu từ nơi cao lần nữa, đến khi ấy sinh mệnh phổ thông có khả năng trở thành tồn tại còn khủng bố hơn cả sinh mệnh đặc biệt.”
“Cùng một nguyên lý ấy, nếu không vận dụng tốt cơ hội thì sinh mệnh đặc biệt sau khi lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn cũng sẽ trở thành kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng khác nào sinh mệnh phổ thông. Mà pháp môn trọng tố căn cơ phần lớn sinh mệnh Hỗn Độn nắm giữ đều là loại pháp môn phổ thông.”
“Pháp môn Vạn Nguyên cơ bản thì khác, nó giúp sinh mệnh Hỗn Độn đắp nặn căn cơ rất mạnh, đừng nói Bách Hoa Vực, nhìn khắp các vực giới của Hỗn Độn mênh mông này cũng là một trong các pháp môn đứng đầu!”
Điều này thì Tử Tang vô cùng tự tin.
Chủ nhân của nó là nhân vật thế nào chứ?
Pháp môn chủ nhân truyền xuống tất nhiên không hề tầm thường.
Lục Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn hiểu rồi.
Lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn là giấc mơ, thậm chí còn là mục tiêu cả đời của rất nhiều tu sĩ.
Ngay cả Thiên Quang Thánh Tông cũng vậy.
Có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn đã rất lợi hại rồi.
Nhưng trong mắt chủ nhân tháp Hắc Quang, trở thành sinh mệnh Hỗn Độn chỉ là bước trọng tố căn cơ, làm nền móng để ngày sau thành tựu nguyên nguyên sinh mệnh.
Hai loại nhận thức này cách xa nhau như trời với đất.
“Vậy khảo hạch thứ hai là gì?”
Lục Trường Sinh hỏi tiếp.
“Đơn giản thôi, trong vòng trăm năm ngươi nhất định phải tu thành pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ ba.”
“Tu thành pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ ba trong vòng trăm năm??”
“Nhưng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản này tiêu hao quá nhiều tài nguyên…”
“Chuyện này ngươi không phải lo, ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện pháp môn Vạn Nguyên cơ bản, tài nguyên tu hành đảm bảo có đủ.”
Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi mừng thầm.
Không phải lo nghĩ về tài nguyên tu hành thì còn gì mà do dự nữa?
Lần này hắn đi tới vực sâu Huyễn Linh không phải vì đạt được điểm cống hiến, sau đó đổi điểm cống hiến lấy tài nguyên tu hành hay sao?
Hiện giờ không cần lo lắng về tài nguyên tu hành pháp môn Vạn Nguyên cơ bản nữa.
Đúng là quá tuyệt.
Tầng thứ nhất của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản là nhập môn, Lục Trường Sinh chỉ mất chín tháng.
Thế nhưng điều này không có nghĩa là pháp môn Vạn Nguyên cơ bản rất dễ luyện.
Tầng thứ nhất cũng chỉ là điểm bắt đầu mà thôi.
Lúc trước Lục Trường Sinh còn cảm thấy tu thành trong vòng trăm năm không phải rất đơn giản ư?
Dù sao hắn tu thành tầng thứ nhất cũng chỉ mất có chín tháng.
Thế nhưng độ khó của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản còn vượt quá những gì Lục Trường Sinh tưởng tượng.
Sau khi nhập môn hắn tiếp tục tu hành đã phát hiện thật sự rất khó.
Dù hắn có chân linh chiếu rọi.
Dù ngộ tính của hắn chính là đỉnh cấp ngộ tính.
Dù Lục Trường Sinh có thể vận dụng tài nguyên tu hành của tháp Hắc Quang.
Thế nhưng tốc độ tu hành của hắn vẫn cứ chậm như sên.
Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh tu luyện một môn công pháp chậm như vậy.
Quả là chậm tới phát điên.
Có điều thế cũng bình thường.
Mỗi hạt nhục thân đều là một thê giới.
Muốn tăng cường các thế giới này, mà toàn bộ đều là hạt nhục thân thì sẽ khó tới mức nào?
Trong cơ thể có bao nhiêu hạt nhục thân?
Số lượng phải có tới hàng tỷ!
Tất nhiên việc tu hành cũng sẽ rất chậm.
Mười năm đầu tiên Lục Trường Sinh cũng đột phá tới tầng thứ hai.
Sau ba mươi năm rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng tu luyện tầng thứ hai tới viên mãn.
Sau năm mươi năm cuối cùng Lục Trường Sinh cũng đột phá tới tầng thứ ba.
Nhưng ròng rã tám mươi lăm năm Lục Trường Sinh mới tu luyện tầng thứ ba tới viên mãn được.
Như vậy nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.
Xem như hoàn thành nhiệm vụ trước hạn.
“Hả?”
“Ngươi thế mà có thể hoàn thành khảo hạch thứ hai trước hạn, đúng là không tin được!”
Tử Tang rất hài lòng.
Nhập môn cực kỳ khó khăn.
Nhưng tu thành tầng thứ ba trong vòng trăm năm lại càng khó.
“Khảo hạch giai đoạn tiếp theo sẽ càng khó. Ngươi cần tu thành pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ sáu trong vòng nghìn năm!”
Quả nhiên Tử Tang lại tuyên bố nhiệm vụ tu hành mới.
Lục Trường Sinh khẽ nhướng mày.
Nhìn chung hắn đã nắm rõ khảo hạch của tháp Hắc Quang dành cho mình.
Quá nửa là nhắm vào pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Vì sao muốn tu hành trong thời gian hạn định?
Lục Trường Sinh cho rằng đây là cách để sàng chọn ra người thích hợp.
Hoặc phải nói là sàng chọn thiên tài chân chính.
Nhưng lại có vấn đề mới rồi.
Lục Trường Sinh không thể ở mãi trong tháp Hắc Quang được phải không?
Lục Trường Sinh suy nghĩ.
Trăm năm thì không sao.
Giờ cần tới nghìn năm.
Về sau có phải sẽ lên tới vạn năm không?
Vì thế Lục Trường Sinh hỏi luôn: “Ta có thể rời khỏi tháp Hắc Quang, ra ngoài tu hành không?”
Tử Tang lắc đầu: “Không được, ngươi chỉ có thể ở trong tháp Hắc Quang. Ngươi muốn rời khỏi tháp Hắc Quang cũng được nhưng nếu thế tháp Hắc Quang sẽ không cung cấp bất cứ tài nguyên tu hành nào cho ngươi nữa.”
Lục Trường Sinh cau mày.
Nếu không cung cấp tài nguyên tu hành nữa thì hắn thiệt quá rồi.
“Thôi, coi như bế quan vậy.”
Lục Trường Sinh ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận tiếp tục tu hành bên trong tháp Hắc Quang.
Sau đó hắn tiếp tục tu luyện pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Chương 1743: Hiểu rõ hết thảy huyền bí của nhục thân! Khảo hạch của tháp Hắc Quang! (5)Tranh thủ tu thành pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ sáu trong vòng nghìn năm.
Thời gian từng năm trôi qua.
Lục Trường Sinh tu luyện pháp môn Vạn Nguyên cơ bản mất rất nhiều thời gian.
Một trăm năm, ba trăm năm, năm trăm năm, tám trăm năm, chín trăm năm…
Cuối cùng Lục Trường Sinh dùng chín trăm mười ba năm mới tu thành pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ sáu, xong sớm gần trăm năm.
Lục Trường Sinh mời Tử Tang kiểm tra đo lường.
Kết quả kiểm tra đương nhiên thông qua.
Thế nhưng Tử Tang lại nhắc nhở: “Giai đoạn tu hành thứ hai này hiệu suất của ngươi hơi chậm đấy.”
“Giai đoạn tu hành thứ ba yêu cầu lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn trong vòng vạn năm. Theo hiệu suất của ngươi ở giai đoạn thứ hai, chưa chắc ngươi đã có thể thông qua nhiệm vụ khảo hạch thứ ba đúng hạn.”
Lời Tử Tang nói cũng có lý.
Biểu hiện của Lục Trường Sinh ở giai đoạn tu hành thứ hai đúng là không ổn lắm.
Nhưng chuyện gì cũng có nguyên do.
Trong lòng Lục Trường Sinh có chút nghi ngờ.
Về tháp Hắc Quang.
Về pháp môn Vạn Nguyên cơ bản và sinh mệnh Hỗn Độn.
Không thể chỉ nghe mỗi lời nói phiến diện của Tử Tang được.
Trong lòng hắn còn nghi vấn thế nên giai đoạn tu hành thứ hai cũng chậm hơn.
Nếu lòng hắn vẫn còn băn khoăn thì giai đoạn nhiệm vụ thứ ba quá nửa là không thể thông qua.
“Tạm thời ta muốn rời khỏi vực sâu Huyễn Linh, ra ngoài một thời gian coi như để chuẩn bị.”
“Đợi chuẩn bị thỏa đáng ta sẽ quay lại tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch nhiệm vụ thứ ba, thế được không?”
Đột nhiên Lục Trường Sinh hỏi.
Đó cũng là cách Lục Trường Sinh nghĩ ra.
Nếu tiếp nhận khảo hạch thì chỉ có thể tu hành bên trong tháp Hắc Quang, vậy hắn không nhận khảo hạch thứ ba là được.
Chỉ cần không tiếp nhận khảo hạch thứ ba thì hắn cũng sẽ không có công pháp pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ sáu.
Ở bên ngoài cũng không thể tu hành.
Đợi chuẩn bị tốt rồi lại tới tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch sau.
Lúc đó trong lòng cũng không có gì băn khoăn nữa, hiệu suất tu hành tất nhiên có thể tăng mạnh.
Thấy Lục Trường Sinh nói thế Tử Tang có chút do dự.
Thật ra nó rất muốn Lục Trường Sinh nhanh chóng thông qua khảo hạch.
Đến lúc đó nó có thể cùng Lục Trường Sinh rời khỏi Bách Hoa Vực.
Hơn một vạn kỷ nguyên rồi, nằm mơ nó cũng muốn trở về.
Thế nên Tử Tang cũng không muốn thấy Lục Trường Sinh thất bại, nó vô cùng mong mỏi Lục Trường Sinh có thể thông qua khảo hạch.
Biểu hiện của Lục Trường Sinh trong giai đoạn khảo hạch thứ hai quả là không ổn.
Nếu cố chấp tham dự khảo hạch thứ ba, vạn nhất Lục Trường Sinh không qua được thì nó mới là kẻ thiệt thòi nhất.
Vì thế sau khi cân nhắc kỹ, Tử Tang gật đầu: “Được. Trước tiên ngươi cứ rời khỏi vực sâu Huyễn Linh, đợi chuẩn bị thỏa đáng rồi quay lại tháp Hắc Quang sau, ta sẽ cho ngươi ấn ký của tháp Hắc Quang. Chỉ cần ngươi nghĩ đến tháp Hắc Quang, trong phạm vi Bách Hoa Vực này, bất kể ngươi ở đâu cũng có thể trở lại tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch trong nháy mắt.
Lời Tử Tang nói khiến Lục Trường Sinh mở trừng mắt.
“Ngươi nói gì? Trong phạm vi Bách Hoa Vực, bất kể ở đâu cũng có thể quay lại tháp Hắc Quang trong nháy mắt ư? Đây chẳng phải là xuyên qua không gian à? Ngay cả Hỗn Độn cũng có thể xuyên qua sao?”
Trong lòng Lục Trường Sinh vô cùng chấn động.
Đây đâu phải là để tiện cho hắn tiếp nhận khảo hạch?
Rõ ràng là Tử Tang cho hắn thủ đoạn bảo mệnh.
Có ấn ký của tháp Hắc Quang.
Chỉ cần Lục Trường Sinh không phải bị diệt trong nháy mắt thì hắn có thể mượn ấn ký của tháp Hắc Quang, trực tiếp trốn vào trong tháp.
Một khi tiến vào tháp Hắc Quang cũng có nghĩa là hắn đã an toàn.
Tuy Lục Trường Sinh có thể phục sinh tại Thiên giới.
Nhưng vạn nhất Thiên giới cũng có vấn đề thì sao?
Dù sống lại tại Thiên giới thì nhục thân Lục Trường Sinh cũng không thể khôi phục về tình trạng ban đầu được.
Thế thì tổn thất lớn lắm.
“Vù vù.”
Tử Tang vung tay lên, một tia sáng đen chui vào trong cơ thể Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh mơ hồ có thể cảm nhận được trong cơ thể mình có thêm một ấn ký của tháp Hắc Quang.
Chỉ cần tâm niệm hắn khẽ động, kích hoạt ấn ký là có thể trở lại bên trong tháp Hắc Quang ngay.
“Bên ngoài đều là chuyện vặt vãnh, ngươi phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, đặt tu hành lên đầu.”
“Phải nhớ nhanh chóng tới tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch, càng sớm càng tốt, Bách Hoa Vực không đáng để ngươi lãng phí nhiều thời gian…”
Tử Tang nói xong Lục Trường Sinh cũng cảm thấy thân thể mình bị một luồng sáng màu đen bao phủ.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh bị đưa ra khỏi tháp Hắc Quang, thậm chí còn trực tiếp rời khỏi vực sâu Huyễn Linh.
“Vù vù.”
Trong Hỗn Độn gợi lên từng vòng gợn sóng.
Ngay sau đó, từ những rung động này có một bóng người đi ra.
Thân ảnh dường như có chút mờ mịt, nhìn thoáng qua bốn phía một lượt, xác định nơi này đúng là Hỗn Độn.
“Phù…”
“Rốt cục cũng ra ngoài.”
Lục Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn nhìn quanh bốn phía, đích thực là ở trong Hỗn Độn, hơn nữa nơi này cách vực sâu Huyễn Linh có vẻ không xa lắm, ở ngay gần vực sâu Huyễn Linh.
“Pháp môn Vạn Nguyên cơ bản…”
Trong đầu Lục Trường Sinh vẫn có thông tin về pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Thế nhưng trước mắt chỉ có sáu tầng.
Mà sáu tầng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản kỳ thực đối ứng với Đăng Thần lục giai.
Nói cách khác, Lục Trường Sinh tới vực sâu Huyễn Linh một chuyến, tu vi từ Đăng Thần ngũ giai đạt đến Đăng Thần lục giai.
Tu vi tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Đây coi như là thu hoạch nhỏ nhất.
Tu vi tăng lên một cảnh giới nhỏ có đáng là gì?
Mỗi một tầng của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản đều có căn cơ hùng hậu gấp trăm lần tu sĩ khác trở lên.
Gấp trăm lần chỉ là cơ bản chứ không phải cực hạn.
Cũng có thể là nghìn lần!
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã có thực lực cường đại, dù chỉ dựa vào nhục thân cũng vô cùng khủng bố.
Chương 1744: Lục vô thượng trở về sau nghìn năm! Thiên Quang Thánh Nhân giáng lâm!Tính toán thời gian, từ lúc Lục Trường Sinh đi vào vực sâu Huyễn Linh cũng khoảng nghìn năm.
Chuyến đi này đúng là rất lâu.
“Trở về thôi.”
Lục Trường Sinh tiến vào trong Vân Cung, Vân Cung nhanh chóng biến thành một tia sáng, biến mất sâu trong Hỗn Độn.
…
Thiên Quang Thánh Tông vẫn huy hoàng cường thịnh như cũ.
Đây là thời gian Thiên Quang Thánh Tông tuyển nhận đệ tử mới.
Thiên Quang Thánh Tông sinh ra một vị vô thượng thiên kiêu, sức ảnh hưởng của chuyện này rất lớn.
Gần như nghiền ép toàn bộ thiên kiêu của Bách Hoa Vực.
Có thể nói là uy áp toàn bộ Bách Hoa Vực!
Bởi vậy mỗi lần Thiên Quang Thánh Tông tuyển chọn đệ tử đều có rất nhiều thiên tài tìm tới, muốn tiến vào Thiên Quang Thánh Tông.
Thế nhưng những năm gần đây trong Thiên Quang Thánh Tông có một số tin đồn, là một số lời đồn liên quan tới vô thượng thiên kiêu Lục Trường Sinh của Thiên Quang Thánh Tông.
Vô thượng thiên kiêu Lục Trường Sinh rất có thể đã mất phương hướng trong vực sâu Huyễn Linh.
Chuyện Lục Trường Sinh nhận nhiệm vụ tới vực sâu Huyễn Linh không phải là điều bí mật.
Vực sâu Huyễn Linh thật sự không đơn giản.
Ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng có thể mất phương hướng.
Quan trọng là mất phương hướng ở vực sâu Huyễn Linh sẽ không tử vong.
Một số thủ đoạn có thể phán định tử vong của Lục Trường Sinh ở Thiên Quang Thánh Tông căn bản không có tác dụng gì.
Một khi mất phương hướng thì cũng không khác gì đã tử vong.
Nếu là bình thường, một vị tu sĩ Đăng Thần tới vực sâu Huyễn Linh cùng lắm chỉ ở lại tầm mười năm.
Dù sao vực sâu Huyễn Linh cũng không giống những nơi khác.
Ở nơi khác mấy trăm năm, thậm chí mấy nghìn năm cũng không thành vấn đề.
Thế nhưng không thể ở lại vực sâu Huyễn Linh lâu được.
Ở lại đó càng lâu càng có khả năng mất phương hướng.
Rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn cũng chỉ có thể ở lại đó khoảng trăm năm.
Nhưng Lục Trường Sinh thì sao?
Từ khi Lục Trường Sinh nhận nhiệm vụ tới vực sâu Huyễn Linh đến giờ đã được nghìn năm.
Đã qua nghìn năm nhưng vẫn không thấy Lục Trường Sinh trở lại Thiên Quang Thánh Tông.
Điều này đã có thể nói rõ vấn đề.
Sau thời gian dài như vậy mà Lục Trường Sinh vẫn chưa trở về.
Hơn nữa còn là tại vực sâu Huyễn Linh.
Đó là nơi ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng sẽ mất phương hướng.
Thời gian nghìn năm, rất có khả năng Lục Trường Sinh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thiên Quang Thánh Tông kỳ thực đã phái người tới vực sâu Huyễn Linh tìm kiếm, thậm chí còn phái sinh mệnh Hỗn Độn đi nữa kìa.
Thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Còn có một số tu sĩ Đăng Thần và thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông cũng tới vực sâu Huyễn Linh.
Nhưng bọn hắn không phải tới tìm Lục Trường Sinh, mà là vì Vân Cung.
Dù sao thì ai cũng biết, lúc trước Liễu Thanh đã đưa Vân Cung cho Lục Trường Sinh.
Hiện giờ Lục Trường Sinh lại mất phương hướng trong vực sâu Huyễn Linh, nếu có thể tìm thấy thì quá nửa sẽ thu được Vân Cung.
Đây chính là một kiện Hỗn Độn chí bảo, những tu sĩ Đăng Thần kia không thể không động lòng được.
Thế nhưng lạ là bất kể sinh mệnh Hỗn Độn hay tu sĩ Đăng Thần tới vực sâu Huyễn Linh cũng không thể tìm ra Lục Trường Sinh.
Sống không thấy người chết không thấy xác.
Cho dù mất phương hướng thì cũng không thể tìm được đối phương.
Điểm này khá kỳ quái.
Tinh Oánh cũng từng tự mình tới vực sâu Huyễn Linh.
Nhưng đi xuống mấy tầng đã không gánh được.
Cuối cùng phải lui về.
Thế nhưng dạo gần đây Tinh Oánh đã tấn thăng thiên kiêu Đăng Thần lục giai.
Tốc độ nhanh như vậy khiến địa vị của Tinh Oánh trong tộc Huyễn Ảnh trở nên cao hơn nhiều.
Tinh Oánh dựa vào địa vị của mình hiện giờ để xin lão tổ trong tộc tới vực sâu Huyễn Linh tìm kiếm Lục Trường Sinh.
Lão tổ của tộc Huyễn Ảnh chính là sinh mệnh Hỗn Độn.
Dù sinh mệnh Hỗn Độn của Thiên Quang Thánh Tông đã từng tới vực sâu Huyễn Linh tìm kiếm một lần.
Nhưng Tinh Oánh vẫn không cam tâm.
Nàng để lão tổ nhà mình cũng đi tới đó một chuyến.
Lão tổ Huyễn Ảnh cũng biết Tinh Oánh và Lục Trường Sinh giao hảo, lại thấy thiên phú của Tinh Oánh thực sự quá xuất sắc nên mới đáp ứng. Hiện giờ hắn đã tới vực sâu Huyễn Linh ròng rã mười năm.
“Vèo.”
Một bóng người xuất hiện trong động phủ của Tinh Oánh.
Rõ ràng là lão tổ Huyễn Ảnh.
“Lão tổ, thế nào rồi?”
Tinh Oánh mong đợi hỏi.
Kỳ thực trong lòng nàng cũng đã biết rõ, Lục Trường Sinh quá nửa là dữ nhiều lành ít.
Thế nhưng nàng không cam tâm.
Sau khi Liễu Thanh chết, Lục Trường Sinh gần như là bằng hữu duy nhất của Tinh Oánh tại Thiên Quang Thánh Tông.
Lão tổ tộc Huyễn Ảnh nhìn Tinh Oánh, hắn thở dài một tiếng, nói: “Tinh Oánh, lần này lão phu đã rất xuống khá sâu dưới vực sâu Huyễn Linh, tiếc là vẫn không thể tìm ra Lục Trường Sinh. Đã qua nghìn năm, dù hắn vẫn còn ở trong vực sâu Huyễn Linh sợ rằng cũng dữ nhiều lành ít…”
Nói xong lão tổ trực tiếp rời đi.
Sắc mặt Tinh Oánh đầy vẻ chán nản.
Cuối cùng kết quả vẫn như vậy.
Kỳ thực nàng đã sớm đoán được kết quả, nhưng đến giờ mới hết hẳn hy vọng.
“Liễu Thanh tỷ tỷ, Lục Trường Sinh…”
Tinh Oánh biết, từ nay về sau nàng phải một mình cô độc bước tiếp tại Thiên Quang Thánh Tông thôi.
Lục Trường Sinh không biết hắn rời đi nghìn năm lại khiến Thiên Quang Thánh Tông dấy lên sóng to gió lớn như thế.
Càng không biết Tinh Oánh vì hắn mà bôn ba, thậm chí mời cả lão tổ tới vực sâu Huyễn Linh một chuyến.
Giờ phút này, Lục Trường Sinh thúc giục Vân Cung, nhanh chóng đi tới đại trận truyền tống gần nhất.
“Vù vù.”
Đại trận truyền tống khởi động.
Ngay sau đó thân ảnh Lục Trường Sinh theo đại trận truyền tống đến Thiên Quang Thánh Tông.
“Tách.”
Từng tầm mắt rơi xuống người Lục Trường Sinh.
Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi cảm khái.
Dù đã qua nghìn năm nhưng mọi thứ vẫn giống như cũ.
Vẫn là những ánh mắt quen thuộc.
Vẫn là hoàn cảnh quen thuộc.
Chỉ cần hắn xuất hiện tại Thiên Quang Thánh Tông thì nhất định sẽ là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Có điều lần này dường như hơi khác.
Chương 1745: Lục vô thượng trở về sau nghìn năm! Thiên Quang Thánh Nhân giáng lâm! (2)Trong ánh mắt mọi người phần nhiều là vẻ khiếp sợ.
“Đó là… Lục vô thượng?”
“Đúng, chính là Lục vô thượng! Lục vô thượng biến mất nghìn năm đã trở về rồi ư?”
“Sao hắn lại trở về được? Biết bao nhiêu tu sĩ tới vực sâu Huyễn Linh tìm kiếm cũng không tìm được hành tung của Lục vô thượng, thậm chí còn có sinh mệnh Hỗn Độn vĩ đại tiến vào vực sâu Huyễn Linh, nhưng vẫn không có thu hoạch. Lục vô thượng từ đâu đột nhiên quay trở thế này?”
“Chẳng lẽ kỳ thực Lục vô thượng không tới vực sâu Huyễn Linh?”
Rất nhiều người đều cực kỳ kích động.
Bọn hắn ngỡ ngàng nhìn nhau, cảm giác trên người Lục Trường Sinh tràn ngập bí ẩn.
Lục Trường Sinh tất nhiên cũng nghe được tiếng bàn tán của những người này.
Không ngờ Thiên Quang Thánh Tông còn phái người đến vực sâu Huyễn Linh tìm hắn.
Nhưng không tìm thấy cũng là điều bình thường.
Hắn ở trong tháp Hắc Quang.
Rất hiếm người có thể tới đáy vực sâu Huyễn Linh.
Ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng vậy.
Hơn nữa dù có đi tới đáy vực thì cũng chỉ có cơ hội tham gia khảo hạch của tháp Hắc Quang thôi.
Vốn sẽ không gặp được Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua xung quanh, tất nhiên hắn không cần giải thích gì hết.
Sau đó Lục Trường Sinh tới đại điện nhiệm vụ.
Trả nhiệm vụ trước rồi nói.
Chyến này tới vực sâu Huyễn Linh, Lục Trường Sinh đã thu hoạch được rất nhiều Huyễn Linh khoáng.
Đây đều là điểm cống hiến cả.
Không lâu sau Lục Trường Sinh đã tới đại điện nhiệm vụ.
Nơi này có rất nhiều tu sĩ, người ra người vào tấp nập.
Thế nhưng khi Lục Trường Sinh bước vào đại điện nhiệm vụ, toàn bộ đại điện vốn đang huyên náo nháy mắt yên tĩnh lại.
Vô số tầm mắt rơi xuống người Lục Trường Sinh.
Đương nhiên không ảnh hưởng gì tới Lục Trường Sinh hết.
Đám người tự động tránh ra để Lục Trường Sinh thuận lợi đi tới nơi trả nhiệm vụ.
“Ta tới trả nhiệm vụ Huyễn Linh khoáng.”
Nhìn thấy trưởng lão Lục Trường Sinh cũng không nhiều lời, trực tiếp ném ra bảo vật không gian.
Trưởng lão nhanh chóng kiểm tra.
“Một trăm triệu cân Huyễn Linh khoáng?”
Trưởng lão cũng phải chấn kinh.
100 triệu cân Huyễn Linh khoáng.
Quả thực chưa từng thấy bao giờ.
Tới giờ không có một ai từng thu được nhiều Huyễn Linh khoáng tại vực sâu Huyễn Linh như vậy.
Đây chính là một triệu điểm cống hiến!
“Ầm.”
Đại điện nhiệm vụ vốn đang yên lặng lập tức sôi trào.
“Sau nghìn năm qua Lục vô thượng không chỉ đã quay về mà thậm chí còn mang về một trăm triệu cân Huyễn Linh khoáng? Điều này chứng tỏ một nghìn năm này Lục vô thượng quả thực vẫn luôn ở trong vực sâu Huyễn Linh tìm kiếm Huyễn Linh khoáng.”
“Một tu sĩ Đăng Thần thật sự có thể ở lại vực sâu Huyễn Linh suốt một nghìn năm ư? Sẽ không bị ăn mòn tâm linh rồi mất phương hướng sao?”
“Trong vực sâu Huyễn Linh đúng là có rất nhiều Huyễn Linh khoáng, nhưng muốn muốn gom góp một trăm triệu cân thì nhất định phải xâm nhập vực sâu Huyễn Linh. Rốt cuộc Lục vô thượng đã xuống tới tầng thứ mấy của vực sâu Huyễn Linh?”
“Không biết nữa, vực sâu Huyễn Linh vô cùng thần bí. Có một số sinh mệnh Hỗn Độn cường đại đã từng tiến vào vực sâu Huyễn Linh, nhưng sau khi trở về cũng đều giữ kín như bưng, không ai lộ ra đôi câu vài lời, bởi vậy không ai biết rốt cuộc vực sâu Huyễn Linh có bao nhiêu tầng. Ngay cả bao nhiêu tầng cũng không biết thì sao đoán được Lục vô thượng đã xâm nhập tới tầng thứ mấy?”
“Mặc kệ Lục vô thượng xâm nhập tầng thứ mấy, nhưng hắn gom góp được trăm triệu cân Huyễn Linh khoáng, sợ rằng hắn là tu sĩ đầu tiên thu hoạch được nhiều Huyễn Linh khoáng dưới đáy vực sâu Huyễn Linh như vậy nhỉ?”
“Đây là một triệu điểm cống hiến đấy…”
Phần lớn tu sĩ có mặt ở đại điện nhiệm vụ đều là tu sĩ cấp độ Đăng Thần.
Một triệu điểm cống hiến đủ để bọn hắn hâm mộ không gì sánh được rồi.
Bọn hắn suốt ngày bôn ba vì điểm cống hiến.
Nhưng cuối cùng có thể đạt được bao nhiêu điểm?
Phải nói là chỉ đếm được trên đầu ngón tay! Dù có một ít tu sĩ rất may mắn thu được một số điểm cống hiến.
Nhưng so với thu hoạch của Lục Trường Sinh thì thật sự không đáng để nhắc tới.
Quan trọng là đây cũng không phải lần đầu tiên Lục Trường Sinh thu hoạch được cả triệu điểm cống hiến.
Lần trước Lục Trường Sinh mới thu được hơn 1,2 triệu điểm cống hiến.
Rất nhiều đệ tử Thiên Quang Thánh Tông đều ngỡ ngàng nhìn nhau.
Nhìn Lục Trường Sinh rồi nghĩ lại bản thân mình.
Sao Lục Trường Sinh thu hoạch điểm cống hiến dễ dàng vậy?
Thế nhưng Lục Trường Sinh thu hoạch điểm cống hiến dễ dàng thật sao?
Nghĩ lại chuyện Lục Trường Sinh ở trong vực sâu Huyễn Linh suốt một nghìn năm, rất nhiều tu sĩ Đăng Thần cũng không khỏi nghẹn lời.
Một số người trong bọn hắn cũng từng tiến vào vực sâu Huyễn Linh.
Tất nhiên bọn hắn biết rõ hoàn cảnh của vực sâu Huyễn Linh.
Sức mạnh vặn vẹo tâm linh có khắp mọi nơi thật sự khiến người ta phát điên.
Có thể ở trong đó cả nghìn năm, mỗi giây mỗi phút đều phải đối mặt với sức mạnh vặn vẹo tâm linh, ý chí chắc chắn đã vượt qua tưởng tượng của người bình thường.
Bọn hắn chỉ có thể tán thưởng một tiếng, không hổ là vô thượng thiên kiêu!
Lục Trường Sinh thuận lợi lấy được một triệu điểm cống hiến.
Hắn lập tiếp quay về động phủ.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn chưa tiến vào động phủ đã thấy một thân ảnh quen thuộc bên ngoài động phủ.
“Tinh Oánh đạo hữu?”
Lục Trường Sinh có vẻ hơi kinh ngạc.
“Lục đạo hữu, rốt cục ngươi cũng trở về…”
Trên mặt Tinh Oánh nở một nụ cười.
Có thể thấy đây là nụ cười chân thành từ tận đáy lòng Tinh Oánh.
Lục Trường Sinh vừa trở về Thiên Quang Thánh Tông, Tinh Oánh đã lập tức tìm tới động phủ của hắn.
Thậm chí còn đứng chờ bên ngoài động phủ.
“Tinh Oánh đạo hữu, vào trong động phủ ngồi một lát đi.”
Lục Trường Sinh mở ra động phủ, mời Tinh Oánh vào trong.
Dù cả nghìn năm qua Lục Trường Sinh cũng không quay về lần nào.
Thế nhưng động phủ vẫn không nhiễm một hạt bụi như cũ.
Dù sao trong động phủ có pháp trận, còn có Tị Trần Châu.
Có qua nghìn năm động phủ cũng sẽ không hiện vẻ cũ nát.
Chương 1746: Lục vô thượng trở về sau nghìn năm! Thiên Quang Thánh Nhân giáng lâm! (3)Hai người khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn.
“Lục đạo hữu, nghìn năm qua ngươi đã đi đâu thế?”
Tinh Oánh không nhịn được hỏi.
Lục Trường Sinh suy nghĩ một phen rồi mới đáp: “Một nghìn năm qua ta vẫn luôn ở trong vực sâu Huyễn Linh.”
Tinh Oánh khẽ gật đầu.
Thật ra nàng cũng đã nhận được tin tức, Lục Trường Sinh thu hoạch được rất nhiều Huyễn Linh khoáng.
Thế nên chắc chắn một nghìn năm nay Lục Trường Sinh vẫn ở trong vực sâu Huyễn Linh.
“Rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn đều tới vực sâu Huyễn Linh tìm kiếm Lục đạo hữu, thậm chí trước đó không lâu lão tổ tộc Huyễn Ảnh chúng ta cũng đến vực sâu Huyễn Linh tìm ngươi, nhưng không có tin tức gì cả…”
Lời Tinh Oánh nói khiến Lục Trường Sinh có chút xúc động.
Hắn cũng không quen biết gì lão tổ tộc Huyễn Ảnh, sao đối phương lại đi tìm mình?
Khả năng duy nhất là Tinh Oánh đã năn nỉ lão tổ tộc Huyễn Ảnh.
Đây chính là sinh mệnh Hỗn Độn!
Có thể làm cho lão tổ tộc Huyễn Ảnh xuất động chỉ vì đi tìm Lục Trường Sinh, đủ thấy Tinh Oánh đã trả cái giá lớn thế nào.
“Tinh Oánh đạo hữu, ngươi có lòng rồi.”
Lục Trường Sinh nhìn kỹ Tinh Oánh.
Tại Thiên Quang Thánh Tông, bằng hữu của hắn chỉ có mỗi Tinh Oánh và Liễu Thanh.
Liễu Thanh chết rồi, như vậy bằng hữu của hắn cũng chỉ còn lại Tinh Oánh.
Hai người hàn huyên rất lâu, sau đó Tinh Oánh mới mở miệng cáo từ, rời khỏi động phủ.
Sau khi Tinh Oánh rời khỏi động phủ, Lục Trường Sinh dùng ngọc bài thân phận thử kiểm tra tin tức về “Tháp Hắc Quang”.
Kết quả là quyền hạn không đủ.
Trong lòng Lục Trường Sinh như bừng tỉnh.
Hắn suýt nữa đã quên.
Giờ hắn đã không phải tu sĩ Đăng Thần ngũ giai mà là Đăng Thần lục giai.
Quyền hạn của hắn lại trở về như đệ tử bình thường.
Nếu muốn tăng quyền hạn thì phải tới thông đạo Đăng Thần lục giai tiến hành khảo hạch.
Với Lục Trường Sinh mà nói chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
Chẳng phải chỉ là tăng quyền hạn thôi sao?
Quá đơn giản!
Tới thông đạo khảo hạch thứ sáu một chuyến là được.
Nói làm là làm ngay.
Lúc này Lục Trường Sinh đứng dậy rồi ra khỏi động phủ, bay về phía quảng trường bình xét cấp bậc.
Chẳng mấy chốc Lục Trường Sinh đã đến quảng trường bình xét cấp bậc.
Hắn tới xếp hàng trước thông đạo thứ sáu.
Chỉ là tu sĩ xung quanh đều biết thân phận của Lục Trường Sinh.
Thế nên mọi người nhanh chóng nhường đường, để Lục Trường Sinh tiến vào thông đạo thứ sáu trước.
“Lục vô thượng, ngài muốn vào thông đạo thứ sáu sao, thế mời ngài vào trước.”
“Lục vô thượng, lần này hẳn là cũng có thể vượt qua thông đạo thứ sáu, trở thành vô thượng thiên kiêu nhỉ?”
“Đối với Lục vô thượng mà nói chắc chắn không có gì khó cả.”
“Lần này nếu lại trở thành vô thượng thiên kiêu nữa thì đã là ba lần liên tục trở thành vô thượng thiên kiêu rồi…”
Rất nhiều tu sĩ đều tỏ vẻ hưng phấn, nhưng nhiều hơn chính là phức tạp.
Lục Trường Sinh không đáp lại mà bay thẳng vào thông đạo thứ sáu.
Thông đạo thứ sáu thật sự không đơn giản.
Đăng Thần lục giai cũng không đơn giản.
Lục Trường Sinh bắt đầu từng bước xông qua thông đạo thứ sáu.
Trong đó tầng thứ chín đã là lục giai cực hạn.
Tầng thứ mười chín là thất giai cực hạn.
Tầng thứ hai mươi chín là bát giai cực hạn.
Tới tầng thứ ba mươi chín chính là cửu giai cực hạn.
Muốn thông quan thì nhất định phải vượt qua cửu giai cực hạn mới được.
Nói nghe thì dễ lắm đúng không?
Mà đây vẫn chỉ là thông đạo thứ sáu.
Nếu về sau trở thành Đăng Thần thất giai, muốn thông quan trở thành vô thượng thiên kiêu có phải sẽ đấu với đối thủ sánh ngang sinh mệnh Hỗn Độn không?
Rõ ràng danh xưng vô thượng thiên kiêu này càng về sau, tu vi càng cao thì độ khó lại càng lớn.
Dù sao từ Đăng Thần thất giai trở lên nếu muốn trở thành sinh mệnh Hỗn Độn thì quá nửa phải có chiến lực sánh ngang với sinh mệnh Hỗn Độn.
Thậm chí là có chiến lực đủ để nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn.
Đây quả thực là chuyện không ai dám tưởng tượng.
Tạm thời Lục Trường Sinh không dùng tới Hư giới mà chỉ sử dụng sức mạnh nhục thân thuần túy.
Hắn cũng muốn thử xem, sau khi hắn tu thành tầng thứ sáu của pháp môn Vạn Nguyên cơ bản, rốt cuộc thực lực của hắn đã đạt đến cái mức độ nào?
Tầng thứ nhất, tầng thứ ba, năm thứ tầng, bảy thứ tầng, tầng thứ chín…
Dù Lục Trường Sinh chỉ dựa vào nhục thân thì cũng có thể đánh đâu thắng đó.
Gần như không có bất cứ tầng nào có thể cản trở bước chân của hắn.
Chẳng mấy chốc Lục Trường Sinh đã thông qua tầng thứ chín.
Từ sau tầng thứ chín cũng có chút khó khăn, nhưng không đáng kể.
Lục Trường Sinh vẫn thuận lợi thông qua tầng thứ mười chín.
Từ sau tầng thứ mười chín, độ khó lập tức tăng vọt, mỗi tầng đều có thể đạt tới cấp độ Đăng Thần bát giai.
Một mạch đến tầng thứ hai mươi chín, đây chính là bát giai cực hạn.
Thế nhưng không cần vận dụng bất cứ sức mạnh nào khác, Lục Trường Sinh vẫn có thể thông qua tầng thứ hai mươi chín.
Điều này nói rõ, sức mạnh nhục thân của Lục Trường Sinh chí ít cũng có thể đạt tới cấp độ cửu giai.
Điều này cũng rất bình thường.
Dù sao cũng là pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Vả lại tầng thứ hai mươi chín được coi là bát giai cực hạn nhưng cũng chỉ là bát giai cực hạn theo Thiên Quang Thánh Tông mà thôi.
Bên ngoài Bách Hoa Vực, không biết Hỗn Độn mênh mông có bao nhiêu kẻ kinh tài tuyệt diễm.
Định nghĩa “cực hạn” này chỉ sợ cũng chênh lệch rất nhiều.
Có điều từ tầng thứ ba mươi, nhục thân của Lục Trường Sinh cũng có chút khó khăn.
Nhưng không sao, Lục Trường Sinh vẫn còn Hư giới.
Dựa vào Hư giới, Lục Trường Sinh thuận lợi thông qua tầng thứ ba mươi chín.
Hắn lại trở thành vô thượng thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông một lần nữa.
“Vù vù.”
Ngọc bài thân phận của vô số tu sĩ Thiên Quang Thánh Tông lại một lần nữa chấn động.
Bên trong lại xuất hiện một tin tức, tin tức về việc Lục Trường Sinh trở thành vô thượng thiên kiêu cấp độ Đăng Thần lục giai.
Dù Lục Trường Sinh đã trở thành vô thượng thiên kiêu hai lần liên tiếp.
Hiện giờ là lần thứ ba.
Chương 1747: Lục vô thượng trở về sau nghìn năm! Thiên Quang Thánh Nhân giáng lâm! (4)Nhưng dù vậy thì vô số tu sĩ của Thiên Quang Thánh Tông vẫn cảm thấy rung động không gì sánh được.
Ba lần liên tiếp trở thành vô thượng thiên kiêu.
Đây cũng không phải chuyện ngẫu câu nhiên.
Trên quảng trường bình xét cấp bậc, có vô số tu sĩ đã ngẩn ngơ rồi.
Lại là vô thượng thiên kiêu.
Dường như không chút bất ngờ nào.
Điều này đã sớm nằm trong dự liệu của bọn hắn.
Nhưng vì sao tâm tình vẫn có chút phức tạp?
“Lục Trường Sinh đã trở thành vô thượng thiên kiêu ba lần liên tiếp, lần tiếp theo sợ rằng sẽ rất khó đấy.”
“Đúng vậy, lần tiếp theo là Đăng Thần thất giai, đây là cảnh giới tăng vọt về chất rồi.”
“Lịch sử Thiên Quang Thánh Tông chưa một lần nào xuất hiện vô thượng thiên kiêu cấp độ Đăng Thần thất giai.”
“Nào chỉ có Thiên Quang Thánh Tông? Dù tính trong toàn bộ Bách Hoa Vực thì vô thượng thiên kiêu cấp độ Đăng Thần thất giai cũng chưa từng xuất hiện nữa là.”
“Con đường huy hoàng của Lục Trường Sinh hẳn cũng dừng ở đây rồi…”
Rất nhiều người đều biết Đăng Thần thất giai có ý nghĩa thế nào.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn chưa phải tu sĩ Đăng Thần thất giai.
Hắn vẫn là Đăng Thần lục giai và đã ba lần liên tiếp trở thành vô thượng thiên kiêu.
Riêng chuyện này đã mở ra cả một trang sử mới rồi!
“Vèo.”
Lục Trường Sinh ra khỏi thông đạo khảo hạch.
Hắn lại lấy được bình xét cấp bậc “vô thượng thiên kiêu”.
Về phần “thông quan” lấy được một ít điểm cống hiến cũng chẳng có ý nghĩa gì với Lục Trường Sinh cả.
“Chúc mừng Lục vô thượng!”
Vô số tu sĩ lên tiếng chúc mừng Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cũng nhìn thấy Tinh Oánh đứng trong đám người.
Hắn khẽ gật đầu với Tinh Oánh, sau đó hóa thành một tia sáng bay về động phủ.
Trong động phủ, Lục Trường Sinh lấy ngọc bài thân phận ra, kiểm tra tin tức liên quan tới “Tháp Hắc Quang”.
Quyền hạn vô thượng thiên kiêu của Lục Trường Sinh tương đương với quyền hạn của sinh mệnh Hỗn Độn, quả thực cũng tra được một ít tin tức liên quan tới tháp Hắc Quang.
Theo thông tin trong ngọc bài thân phận, tháp Hắc Quang do một vị cường giả khủng bố ngoại vực lưu lại, thậm chí ở trong Hỗn Độn mênh mông, phần lớn các vực giới đều có tháp Hắc Quang.
Không ai biết rốt cuộc vị cường giả kia muốn làm gì?
Nhưng dường như tháp Hắc Quang đang sàng chọn ra những thiên tài chân chính.
Một khi thông qua khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang là có thể rời khỏi Bách Hoa Vực, tiến về vị trí của vị cường giả khủng bố kia để tiến hành khảo hạch cuối cùng.
Mặc kệ khảo hạch sơ cấp hay là khảo hạch cuối cùng, chỉ cần thông qua đều nhận được lợi ích rất to lớn.
Bởi vậy vô số sinh mệnh Hỗn Độn đã thử tiếp nhận khảo hạch.
Kết quả đều thất bại.
Những tin tức này gần như đều giống những gì Tử Tang đã nói.
Xem ra Tử Tang không lừa hắn.
Vả lại rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn đều tiến về tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch, chứng tỏ ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn đều hướng tới, sao có nguy hiểm gì được?
Về phần âm mưu?
Vậy thì không cần phỏng đoán làm gì.
Chủ nhân tháp Hắc Quang, đó nhất định là tồn tại vĩ đại đứng trên đỉnh toàn bộ Hỗn Độn.
Đâu cần tốn công tốn sức bày ra âm mưu cỏn con như vậy?
“Vậy nghĩa là ta không cần lo tháp Hắc Quang để lại tai hoạ ngầm, mà phải toàn lực thông qua khảo hạch của tháp Hắc Quang.”
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng thấy yên tâm.
Lục Trường Sinh lại kiểm tra về pháp môn Vạn Nguyên cơ bản vân vân.
Rồi về chuyện chủ nhân tháp Hắc Quang.
Kết quả đều không kiểm tra được bất cứ tin tức nào.
Rõ ràng đây đều là tin tức tuyệt mật.
Hoặc phải nói là ngay cả Vạn Quang Thánh Tông cũng không thể tiếp xúc với những tin tức này.
Lục Trường Sinh sắp xếp những tin tức mình đã tìm hiểu được.
Hiện giờ hắn đang tu hành theo hai con đường.
Một là Hư giới, cũng chính là con đường Giới Chủ.
Một là nhục thân, cũng chính là con đường nguyên sinh mệnh.
Về con đường Giới Chủ, trước mắt Lục Trường Sinh đã đi tới cửu giai cực hạn, chỉ còn trở thành sinh mệnh Hỗn Độn là xong.
Nhưng hắn thiếu sức mạnh bản nguyên Hỗn Độn.
Thế nên không có cách nào tiếp tục tu luyện Hư giới.
Chuyện này thật sự không có cách giải quyết.
Thiên Quang Thánh Tông cũng không lấy đâu ra sức mạnh bản nguyên Hỗn Độn.
Về phần nhục thân.
Trước đó nếu hạt nhục thân của Lục Trường Sinh đi từng bước thì đúng là có thể đạt tới cửu giai cực hạn.
Thậm chí thử trùng kích cảnh giới sinh mệnh Hỗn Độn cũng được.
Nhưng giờ Lục Trường Sinh đã tu luyện pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
So với pháp môn Vạn Nguyên cơ bản, hạt nhục thân của hắn lúc trước quả là đơn sơ đến mức phát bực.
Đã gặp pháp môn nhục thân hàng đầu, giờ còn có thể quay lại tu luyện pháp môn đơn sơ đến mức làm người ta bực mình kia sao?
Đương nhiên là không thể.
Lục Trường Sinh không quay về được nữa rồi.
Huống chi dùng pháp môn nhục thân phổ thông lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn và dùng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Lục Trường Sinh tất nhiên biết rõ nên giữ hay bỏ thế nào.
“Vù vù.”
Đúng lúc này ngọc bài thân phận của Lục Trường Sinh rung mạnh.
Ngay sau đó một thân ảnh hư ảo bay ra khỏi ngọc bài thân phận, đứng lại trước mặt Lục Trường Sinh.
“Lục Trường Sinh, vô thượng thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông ta!”
“Bản tọa là Thiên Quang.”
Hai câu nói ngắn ngủi này lại khiến toàn thân Lục Trường Sinh chấn động.
“Ầm.”
Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm thân ảnh hư ảo trước mắt.
Thiên Quang Đạo Nhân! Nói đúng hơn hẳn là Thiên Quang Thánh Nhân!
Người sáng lập Thiên Quang Thánh Tông chính là Thiên Quang Thánh Nhân.
Trong Hỗn Độn mênh mông, lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn sau thì không còn là sinh mệnh phổ thông nữa mà đã trở thành Thánh Nhân.
“Đệ tử Lục Trường Sinh bái kiến Thánh Nhân!”
Sau khi Lục Trường Sinh biết thân phận của đối phương thì cung kính hành lễ ngay.
“Xin hỏi Thánh Nhân đến đây có chuyện gì dặn dò sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Thiên Quang Thánh Nhân có thân phận địa vị thế nào?
Đây là tồn tại đứng đầu toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông, thậm chí nhìn khắp Bách Hoa Vực hắn cũng là tồn tại hàng đầu.
Chương 1748: Lục vô thượng trở về sau nghìn năm! Thiên Quang Thánh Nhân giáng lâm! (5)Giờ đối phương lại tới tìm một tu sĩ chỉ có cảnh giới Đăng Thần như hắn.
Dù hắn là vô thượng thiên kiêu nhưng cũng không thể diện cỡ này mới đúng.
Thiên Quang Thánh Nhân mỉm cười, lập tức hỏi lại: “Lục Trường Sinh, ngươi ở lại vực sâu Huyễn Linh suốt một nghìn năm, có phải vì đã tiếp nhận khảo hạch của tháp Hắc Quang không?”
Lục Trường Sinh thầm giật mình.
Vậy là bị phát hiện rồi ư?
Hắn không rõ mục đích của Thiên Quang Thánh Nhân, thế nên không khỏi chút trầm mặc.
Dường như Thiên Quang Thánh Nhân biết nỗi lo của Lục Trường Sinh, đối phương lắc đầu, chậm rãi lên tiếng giải thích: “Nếu ngươi có thể tiếp nhận khảo hạch của tháp Hắc Quang thì đó là chuyện tốt với Thiên Quang Thánh Tông chúng ta.”
“Ngươi cũng không cần lo bản tọa sẽ nhìn trộm bí mật của ngươi. Ngươi tìm kiếm tin tức liên quan tới tháp Hắc Quang trong ngọc bài thân phận, bởi tin tức này là tuyệt mật nên chỉ cần có người tìm kiếm là bản tọa sẽ biết ngay.”
“Vả lại trước đó ngươi ở lại vực sâu Huyễn Linh ròng rã một nghìn năm, mà tháp Hắc Quang nằm ngay dưới đáy vực sâu Huyễn Linh, thế nên biết ngươi tiếp nhận khảo hạch của tháp Hắc Quang cũng không có gì lạ.”
Nghe Thiên Quang Thánh Nhân giải thích, Lục Trường Sinh như bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra việc hắn tìm kiếm tin tức về tháp Hắc Quang đã bị Thiên Quang Thánh Nhân phát hiện.
Thế nhưng chuyện này cũng rất bình thường.
Thiên Quang Thánh Tông do Thiên Quang Thánh Nhân sáng lập.
Ngọc bài thân phận cũng do Thiên Quang Thánh Nhân tự tay luyện chế.
Bởi vậy bất cứ người nào sử dụng ngọc bài thân phận của Thiên Quang Thánh Tông cũng không qua mắt Thiên Quang Thánh Nhân được.
Lục Trường Sinh dùng ngọc bài thân phận tìm kiếm tháp Hắc Quang, tất nhiên đối phương sẽ nhận ra.
Việc đã đến nước này, Lục Trường Sinh cũng thấy không có gì để che giấu nữa.
Hơn nữa nhìn thái độ của Thiên Quang Thánh Nhân thì thấy dường như đối phương cũng không có ác ý gì.
Đương nhiên quan trọng nhất là dù đang đối mặt với Thiên Quang Thánh Nhân nhưng Lục Trường Sinh cũng không hề lo sợ.
Hắn có thể trở về tháp Hắc Quang trong nháy mắt, không sợ bất cứ nguy hiểm nào.
“Thánh Nhân minh giám, đúng là đệ tử đã tiếp nhận khảo hạch của tháp Hắc Quang dưới đáy vực sâu Huyễn Linh.”
Lục Trường Sinh chính miệng thừa nhận.
Nghe Lục Trường Sinh thừa nhận, sắc mặt Thiên Quang Thánh Nhân hơi đổi.
Kỳ thực hắn đã sớm đoán được việc này.
Sau khi Lục Trường Sinh trở thành vô thượng thiên kiêu, Thiên Quang Thánh Nhân cũng từng nghe nói về hắn.
Nhưng thật ra Thiên Quang Thánh Nhân cũng không quá để ý.
Không trở thành sinh mệnh Hỗn Độn thì hết thảy đều không có ý nghĩa.
Nhưng nếu có thể tiếp nhận khảo hạch của tháp Hắc Quang lại khác.
Lục Trường Sinh chỉ là tu sĩ Đăng Thần mà đã có thể đi xuống đáy vực sâu Huyễn Linh.
Vậy thì tâm linh hắn phải cường đại cỡ nào?
Thậm chí còn ở lại tháp Hắc Quang cả nghìn năm.
Thời gian tiếp nhận khảo hạch thật sự quá dài.
Thời gian dài như vậy khiến Thiên Quang Thánh Nhân cũng có chút suy đoán.
“Ngươi đã thông qua khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang?”
Giọng điệu của Thiên Quang Thánh Nhân trở nên cực kỳ khách khí.
Thậm chí trong giọng nói của hắn còn mang theo vẻ mong đợi.
Lục Trường Sinh trầm ngâm một hồi.
Hắn đang cân nhắc giữa lợi và hại.
Có nên nói cho Thiên Quang Thánh Nhân sự thật hay không?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì Thiên Quang Thánh Nhân không có lý do gì để gây bất lợi cho hắn.
Thậm chí Thiên Quang Thánh Nhân còn là nhân vật hàng đầu trong Bách Hoa Vực, chắc chắn có chút hiểu biết về chủ nhân tháp Hắc Quang.
Chỉ dựa vào những gì tìm được trong ngọc bài thân phận, đối với Lục Trường Sinh mà nói thông tin quá ít ỏi.
Nếu có thể lấy được tin tức gì từ miệng Thiên Quang Thánh Nhân thì tất nhiên Lục Trường Sinh sẽ càng hiểu rõ hơn về tháp Hắc Quang.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Trường Sinh đã có quyết định.
“Thánh Nhân minh giám, đệ tử vẫn chưa hoàn toàn thông qua khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang, mới chỉ là thông qua khảo hạch giai đoạn thứ hai thôi.”
“Qua một thời gian nữa đệ tử sẽ tới tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch giai đoạn thứ ba. Một khi thành công mới xem như đã thông qua khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang.”
Lục Trường Sinh không giấu diếm mà nói hết với Thiên Quang Thánh Nhân về khảo hạch hắn tiếp nhận trong tháp Hắc Quang.
“Ầm.”
Giờ phút này, toàn thân Thiên Quang Thánh Nhân đều đang chấn động.
Sâu trong lòng hắn đã dấy lên sóng gió ngập trời!
“Giai đoạn thứ hai, ngươi thế mà đã thông qua giai đoạn khảo hạch thứ hai ư?”
Thiên Quang Thánh Nhân dường như cũng biết ba giai đoạn khảo hạch của tháp Hắc Quang.
Chính vì biết nên hắn mới cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
Từ khi tháp Hắc Quang giáng lâm Bách Hoa Vực tới nay đã hơn một vạn kỷ nguyên.
Có ai thông qua được giai đoạn khảo hạch thứ hai của tháp Hắc Quang không?
Không có!
Không có một ai hết!
Thậm chí cả giai đoạn khảo hạch thứ nhất cũng không thể thông qua.
Bất kể khảo hạch cấp độ Đăng Thần hay cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn cũng đều rất khó khăn.
Trước đó Thiên Quang Thánh Nhân chỉ ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Dù sao Lục Trường Sinh cũng ở trong tháp Hắc Quang cả nghìn năm.
Có lẽ hắn đã hoàn thành một ít khảo hạch.
Không ngờ đúng là thế thật.
“Lục Trường Sinh, vì sao ngươi không tiếp tục ở lại tháp Hắc Quang hoàn thành giai đoạn khảo hạch thứ ba?”
Thiên Quang Thánh Nhân hỏi.
“Chuyện này…”
Lục Trường Sinh do dự một lát, vẫn quyết định không giấu diếm mà nói thẳng: “Tháp Hắc Quang quá mức quỷ dị, giai đoạn khảo hạch thứ ba hao phí rất nhiều thời gian, ta cũng có chút hoài nghi với những lời phiến diện của Tử Tang nên định quay về tìm kiếm một ít tin tức liên quan tới tháp Hắc Quang đã…”
Lục Trường Sinh nói thẳng, mà Thiên Quang Thánh Nhân cũng đã hiểu rõ.
Hóa ra Lục Trường Sinh trở về để tìm hiểu tin tức liên quan tới tháp Hắc Quang.
Chẳng trách Lục Trường Sinh sẽ vận dụng quyền hạn của vô thượng thiên kiêu để kiểm tra tin tức về tháp Hắc Quang.
Thiên Quang Thánh Nhân cũng hiểu vì sao Lục Trường Sinh lại “cẩn thận” như vậy.
Chương 1749: Lại quay về tháp Hắc Quang, vạn năm khổ tu cuối cùng lột xác!Dù sao tồn tại như tháp Hắc Quang đã vượt xa khỏi tưởng tượng của các tu sĩ phổ thông.
Lục Trường Sinh có điều lo nghĩ cũng rất bình thường.
Thế là Thiên Quang Thánh Nhân trực tiếp mở miệng nói: “Lục Trường Sinh, ngươi vẫn luôn ở trong Bách Hoa Vực nên mới không biết chuyện bên ngoài Bách Hoa Vực. Đúng là tháp Hắc Quang không chỉ xuất hiện ở Bách Hoa Vực chúng ta, các vực giới Hỗn Độn khác cũng có tháp Hắc Quang.”
“Mà chủ nhân tháp Hắc Quang đã đứng trên đỉnh Hỗn Độn, nếu không hắn sao có thể lưu lại tháp Hắc Quang trong mỗi một vực giới như thế?”
“Khảo hạch của tháp Hắc Quang trăm lợi mà không có hại, nếu có thể thông qua khảo hạch thì sẽ đạt được nhiều lợi ích khó có thể tưởng tượng nổi. Thậm chí trở thành sinh mệnh Hỗn Độn cũng chỉ là bước khởi đầu…”
Nghe Thiên Quang Thánh Nhân nói thế, cuối cùng Lục không Trường Sinh cũng thấy yên tâm.
Tháp Hắc Quang đúng là có rất nhiều lợi ích.
Lục Trường Sinh nhìn Thiên Quang Thánh Nhân, không nhịn được hỏi: “Thánh Nhân, nếu sinh mệnh Hỗn Độn chỉ là điểm xuất phát vậy phải chăng sinh mệnh Hỗn Độn cũng có phân chia cao thấp?”
“Đương nhiên là có phân chia cao thấp.”
“Thực ra sinh mệnh Hỗn Độn chỉ là một cách gọi không rõ ràng thôi. Một khi lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn cũng tương đương với việc bản chất sinh mệnh đã phát sinh biến hóa. Sau khi trở thành sinh mệnh Hỗn Độn phải cố gắng tiến hành chuyển tiếp bản chất sinh mệnh. Mỗi một lần chuyển tiếp sẽ có thay đổi lớn lao không tưởng, gần như đều là bản chất lột xác.”
“Khi sinh mệnh chuyển tiếp đến một mức độ nhất định thì sẽ bắt đầu trở thành nguyên sinh mệnh. Nếu muốn trở thành nguyên sinh mệnh thì trụ cột chuyển tiếp sinh mệnh phải vô cùng kiên cố mới được, nếu không rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn cả đời cũng chỉ có thể chuyển tiếp một lần hoặc hai lần, gần như không có khả năng trở thành nguyên sinh mệnh.”
“Nếu ngươi thông qua khảo hạch của tháp Hắc Quang thì về sau trở thành sinh mệnh Hỗn Độn việc tu hành của ngươi sẽ thuận lợi hơn tu sĩ khác rất nhiều, thậm chí có hy vọng thành tựu nguyên sinh mệnh.”
“Về nguyên sinh mệnh, có thể ngươi không rõ nhưng Hỗn Độn có nhiều vực giới như vậy mà phần lớn vực giới đều không thể sinh ra một vị nguyên sinh mệnh. Bách Hoa Vực chúng ta đã có từ rất lâu nhưng cũng chưa từng sinh ra nguyên sinh mệnh.”
“Nếu ngươi có thể thông qua khảo hạch của tháp Hắc Quang vậy thì sẽ có hy vọng trở thành vị nguyên sinh mệnh đầu tiên của Bách Hoa Vực chúng ta! Đến lúc đó, đối với Bách Hoa Vực và đối với Thiên Quang Thánh Tông đều có rất nhiều cái lợi.”
Thiên Quang Thánh Nhân nói rất rõ ràng.
Lục Trường Sinh cũng dần hiểu ra, vì sao Thiên Quang Thánh Nhân lại ủng hộ hắn tiến về tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch.
Đây là chuyện tốt với toàn bộ Bách Hoa Vực và cả với Thiên Quang Thánh Tông.
Xem ra Lục Trường Sinh vẫn quá coi thường tháp Hắc Quang rồi.
“Đa tạ Thiên Quang Thánh Nhân, đệ tử biết phải làm sao rồi.”
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
“Tốt lắm!”
“Nếu ngươi cần giúp gì thì có thể trực tiếp liên hệ với bản tọa.”
Nói xong hư ảnh Thiên Quang Thánh Nhân cũng biến mất.
Động phủ của Lục Trường Sinh cũng khôi phục bình tĩnh.
“Tháp Hắc Quang quả nhiên là cơ duyên to lớn, ngay cả Thiên Quang Thánh Nhân cũng có vẻ rất coi trọng chuyện này.”
“Thậm chí khi trước rất có thể chính Thiên Quang Thánh Nhân cũng từng tới tháp Hắc Quang, có lẽ cuối cùng lại thất bại.”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng sắc bén.
Thế nhưng nghĩ tới chuyện phải ở lại tháp Hắc Quang cả vạn năm thời gian.
Thời gian này quá dài.
Nhất định hắn phải sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng trước.
“Người tiếp nhận khảo hạch của Tháp Hắc Quang về cơ bản đều là sinh mệnh Hỗn Độn, tu sĩ Đăng Thần ngay cả đáy vực sâu Huyễn Linh cũng không thể tiến vào, vậy nên không tư cách tiếp nhận khảo hạch của tháp Hắc Quang.”
“Nhưng giờ ta đang có ấn ký của tháp Hắc Quang, liệu có thể dẫn người tiến vào tháp Hắc Quang tiếp nhận khảo hạch không?”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Hắn lập tức nghĩ đến Tinh Oánh.
Trong thời gian nghìn năm hắn “mất tích”, Tinh Oánh vận dụng hết mọi thủ đoạn, thậm chí không tiếc dùng cái giá rất lớn mời lão tổ tộc mình tới vực sâu Huyễn Linh tìm kiếm Lục Trường Sinh.
Đủ thấy Tinh Oánh coi trọng Lục Trường Sinh thế nào.
Dù sao Tinh Oánh cũng là thiên kiêu.
Nếu để Tinh Oánh tiếp nhận khảo hạch, dù không thành công thì thu hoạch được pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ nhất cũng có rất nhiều lợi ích.
Chỉ là Tinh Oánh có lẽ không thể xuống tới đáy vực sâu Huyễn Linh.
Nhưng giờ Lục Trường Sinh có ấn ký của tháp Hắc Quang, có thể tới thẳng tháp Hắc Quang.
Trong tháp Hắc Quang, sức mạnh vặn vẹo tâm linh của vực sâu Huyễn Linh không thể thẩm thấu vào được.
Cách này tương đương với “gian lận”.
Nhưng Lục Trường Sinh gian lận một lần vì người bên cạnh thì có sao?
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh đi thẳng tới động phủ của Tinh Oánh.
“Lục đạo hữu, chúc mừng ngươi lại trở thành vô thượng thiên kiêu. Trong Thiên Quang Thánh Tông đây là lần đầu tiên có người ba lần liên tiếp trở thành vô thượng thiên kiêu đấy!”
Tinh Oánh từ đáy lòng cảm thấy cao hứng thay Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh khẽ mỉm cười, nói: “Tinh Oánh đạo hữu, lúc trước ngươi mời lão tổ tộc Huyễn Ảnh xuống vực sâu Huyễn Linh tìm kiếm Lục mỗ, chỉ sợ phải trả cái giá không nhỏ đúng không?”
Lục Trường Sinh biết rõ, dù là Tinh Oánh là thiên kiêu của tộc Huyễn Ảnh thì sao?
Lão tổ sinh mệnh Hỗn Độn cũng không phải tùy tiện có thể để động đến.
Chắc chắn Tinh Oánh đã phải bỏ ra cái giá rất lớn.
Tinh Oánh trầm mặc.
Lúc lâu sau nàng mới miễn cưỡng cười nói: “Không sao, lão tổ dù gì cũng là lão tổ tộc Huyễn Ảnh, chỉ cần ngày sau ta trở thành sinh mệnh Hỗn Độn có thể tọa trấn tộc Huyễn Ảnh thì chuyện này cũng không có gì đáng lo.”
Tinh Oánh không nói rõ phải trả giá thế nào, nhưng Lục Trường Sinh lại không thể giả vờ như không biết được.
“Tinh Oánh, ngươi theo ta tới một chỗ.”
“Đi đâu?”
Chương 1750: Lại quay về tháp Hắc Quang, vạn năm khổ tu cuối cùng lột xác! (2)Tinh Oánh không khỏi nghi hoặc.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không biết nên giải thích thế nào.
Hắn dứt khoát lấy ngọc bài thân phận của mình ra, tìm kiếm “Tháp Hắc Quang” rồi đưa thông tin liên quan tới tháp Hắc Quang trên ngọc bài cho Tinh Oánh xem.
Tinh Oánh rất ngạc nhiên.
Nàng chỉ là thiên kiêu, quyền hạn không cao như Lục Trường Sinh.
Bởi thế nàng cũng không biết chuyện về tháp Hắc Quang.
Nhưng sau khi cẩn thận đọc thông tin về tháp Hắc Quang, trong lòng Tinh Oánh cực kỳ khiếp sợ.
“Lục đạo hữu, ngươi ở trong vực sâu Huyễn Linh nghìn năm thật ra vì đang tham gia khảo hạch của tháp Hắc Quang phải không?”
Tinh Oánh hiểu ra.
“Không sai, nghìn năm qua ta ở lại vực sâu Huyễn Linh cũng vì tham gia khảo hạch trong tháp Hắc Quang.”
“Khảo hạch của tháp Hắc Quang chính là cơ duyên to lớn, lần này ta dẫn ngươi đi thử một lần, dù không thành công thì cũng có rất nhiều chỗ tốt.”
Lục Trường Sinh lên tiếng.
Nhưng Tinh Oánh lại vội vã lắc đầu, nàng nói: “Tháp Hắc Quang nằm dưới đáy vực sâu Huyễn Linh, tâm linh của ta không mạnh như ngươi, không cách nào đi xuống đáy vực sâu Huyễn Linh.”
Tinh Oánh cũng tự biết lấy mình.
Nàng đúng là thiên kiêu đấy.
Nhưng chỉ vì nàng là sinh mệnh đặc biệt, trời sinh đã có ưu thế.
Về phương diện tâm linh nàng chẳng có chút ưu thế nào cả.
“Ngươi không cần tự tới vực sâu Huyễn Linh, ta dẫn ngươi đi!”
Lời nói Lục Trường Sinh khiến Tinh Oánh ngẩn ra.
Lục Trường Sinh còn có thể dẫn người tới tháp Hắc Quang à?
Sao chuyện này nghe như mơ vậy?
Thế nhưng Lục Trường Sinh sẽ không lừa nàng, chuyện này Tinh Oánh rất tự tin.
Lúc lâu sau Tinh Oánh cắn răng nói: “Được, nếu có thể tiến vào tháp Hắc Quang thì ta sẽ thử xem sao.”
Có thể tới tháp Hắc Quang tham dự khảo hạch là chuyện may mắn nhường nào?
Tất nhiên Tinh Oánh sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Lục Trường Sinh cười.
Hắn nắm lấy tay Tinh Oánh.
“Đi thôi.”
Ngay sau đó Lục Trường Sinh kích hoạt ấn ký trong cơ thể.
“Tách.”
Nháy mắt thân ảnh Lục Trường Sinh và Tinh Oánh đã biến mất.
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh lần nữa xuất hiện bên trong tháp Hắc Quang.
Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, cảm thấy hết sức hài lòng.
“Không sai, ấn ký tháp Hắc Quang trên người ta thật sự có thể dẫn người cùng tiến vào tháp Hắc Quang.”
Đây coi như là một kiểu “gian lận”.
Nhưng có thể tiến vào tháp Hắc Quang là đủ rồi.
Khi Lục Trường Sinh xuất hiện, thân ảnh Tử Tang cũng đột ngột hiện ra.
“Lục Trường Sinh, ngươi trở lại nhanh thế?”
“Chờ đã, người này là…”
Tử Tang trông thấy Tinh Oánh.
“Tử Tang, nàng là sư muội Tinh Oánh của ta, sinh mệnh đặc biệt của tộc Huyễn Ảnh.”
“Nếu nàng đã tới tháp Hắc Quang, vậy dựa theo quy củ có phải nàng cũng có thể tham dự khảo hạch sơ cấp không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Gì cơ, nàng muốn tham dự khảo hạch sơ cấp á?”
“Không được, nàng không dựa vào chính mình đi xuống đáy vực sâu Huyễn Linh, không thể tham gia khảo hạch sơ cấp được.”
Tử Tang lắc đầu.
Không phải ai cũng có thể tham gia khảo hạch của tháp Hắc Quang.
Rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn cũng không có tư cách ấy.
Lục Trường Sinh lại hỏi: “Tư cách để tham gia khảo hạch của tháp Hắc Quang chẳng lẽ là tự mình đi xuống đáy vực sâu Huyễn Linh à? Ta nhớ hẳn là tiến vào tháp Hắc Quang mới đúng chứ? Chỉ cần có người có thể tiến vào tháp Hắc Quang thì sẽ có tư cách tham gia khảo hạch.”
“Giờ Tinh Oánh đã tiến vào tháp Hắc Quang đúng không? Vậy nàng đã có tư cách tham gia khảo hạch!”
Tử Tang mở to mắt.
Hình như đúng là thế.
Đi xuống đáy vực sâu Huyễn Linh cũng không phải điều kiện tất yếu để được tham gia khảo hạch.
Chỉ cần đi vào tháp Hắc Quang là được rồi.
Nhưng rõ ràng Tinh Oánh được Lục Trường Sinh dẫn vào tháp Hắc Quang.
Đây là “gian lận”.
Nhưng gian lận cũng tốt, đầu cơ trục lợi cũng được, quả là Tinh Oánh đã xuất hiện trong tháp Hắc Quang, vậy là phù hợp với quy củ.
“Được.”
“Để nàng tham gia khảo hạch cũng không sao.”
“Không phải ai cũng có thể thông qua khảo hạch này.”
Cuối cùng Tử Tang gật đầu đồng ý.
Không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật.
Tinh Oánh do Lục Trường Sinh dẫn đến, nhất định nó phải nể mặt Lục Trường Sinh một chút.
Dù sao Lục Trường Sinh rất có thể sẽ thông qua giai đoạn khảo hạch thứ ba.
“Nhưng chỉ có lần này thôi đấy, lần sau không thể làm vậy nữa! Lần sau nếu ngươi lại gian lận, dùng cách này dẫn người vào tháp, ta sẽ không cho bọn hắn cơ hội khảo hạch nữa đâu.”
Tử Tang cũng lên tiếng cảnh cáo.
“Ừ, chỉ một lần này thôi.”
Lục Trường Sinh cũng gật đầu đồng ý.
Không phải ai hắn cũng muốn dẫn theo.
Thế là Tinh Oánh bắt đầu tiếp nhận khảo hạch của tháp Hắc Quang.
Bởi vì Tinh Oánh cũng là tu sĩ Đăng Thần, thế nên nàng cũng phải nhập môn pháp môn Vạn Nguyên cơ bản trong thời gian một năm.
Cũng chính là tu thành tầng thứ nhất.
Độ khó của việc này đương nhiên rất lớn.
Tinh Oánh phải dốc toàn lực ứng phó, nàng bắt đầu thử tu luyện pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Một tháng, ba tháng, năm tháng, tám tháng…
Trong nháy mắt đã qua một năm.
Lục Trường Sinh cũng không vội tiến hành giai đoạn khảo hạch thứ ba mà lại đợi suốt một năm.
Xem như bồi bạn với Tinh Oánh một năm.
“Đã tới kỳ hạn một năm.”
Thanh âm của Tử Tang quanh quẩn trong tháp Hắc Quang.
Tinh Oánh cũng chậm rãi mở mắt.
Chỉ là trong mắt nàng tràn đầy thất vọng.
“Ta… Ta thất bại rồi…”
Tinh Oánh tự trách cúi gằm mặt.
Nàng cũng là thiên kiêu.
Tự thấy ngộ tính của mình không tệ.
Thế nhưng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản thực sự quá tinh thâm.
Trong vòng một năm đừng nói nhập môn, ngay cả chút đầu mối cũng không tìm ra được.
Thậm chí Tinh Oánh còn cảm thấy hẳn không người nào có thể tu thành pháp môn Vạn Nguyên cơ bản được.
Nhưng nghĩ đến chuyện Lục Trường Sinh cũng tu luyện pháp môn Vạn Nguyên cơ bản, đồng thời chỉ mất chín tháng để nhập môn.
So sánh giữa đôi bên, giờ nàng mới hiểu giữa mình và Lục Trường Sinh chênh lệch lớn thế nào.
“Vẫn thất bại ư?”
“Kỳ thực chuyện này rất bình thường, rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể thông qua khảo hạch.”
Chương 1751: Lại quay về tháp Hắc Quang, vạn năm khổ tu cuối cùng lột xác! (3)Lục Trường Sinh an ủi Tinh Oánh.
“Kẻ khảo hạch thất bại sẽ bị đưa ra khỏi tháp Hắc Quang.”
Tử Tang nói.
“Tinh Oánh đạo hữu, ngươi về Thiên Quang Thánh Tông trước đi.”
Lục Trường Sinh lên tiếng.
“Vậy còn ngươi?”
“Có thể ta sẽ ở lại tại tháp Hắc Quang mấy nghìn năm, thậm chí là vạn năm.”
Lục Trường Sinh cũng không giấu diếm.
Tinh Oánh ngẩn ra.
Ở lại lâu như vậy tất nhiên cũng vì tiếp nhận khảo hạch.
Tinh Oánh gật đầu, nói: “Lục đạo hữu, ngươi nhất định phải thành công nhé.”
Nói xong, Tử Tang vung tay lên, thân ảnh Tinh Oánh biến mất không thấy đâu nữa, nàng đã bị đưa ra khỏi tháp Hắc Quang.
Tháp Hắc Quang lại yên tĩnh như cũ.
Tử Tang nhìn qua Lục Trường Sinh, nhẹ nhàng nói: “Con đường tu hành thật ra rất cô độc, chủ nhân cũng tốt, những thiên kiêu kia cũng thế, rất ít người bên cạnh có thể theo kịp bước chân tu hành của bọn hắn, cuối cùng người bên cạnh dần dần từng bước đi đến, ngay cả bóng lưng của ngươi cũng không nhìn thấy nữa…”
Lục Trường Sinh hiểu ý của Tử Tang.
Hắn nghĩ lại con đường tu hành từ đầu đến giờ, bên cạnh nào ai có thể đuổi theo bước chân hắn?
Không có.
Không có một ai!
Tinh Oánh đúng là thiên kiêu.
Nhưng thiên kiêu thì sao?
Nàng cũng không thể theo kịp bước chân Lục Trường Sinh.
Thậm chí không chỉ riêng Tinh Oánh mà toàn bộ Bách Hoa Vực cũng không một ai có thể đuổi theo bước chân của Lục Trường Sinh.
Có một số người cuối cùng sẽ dần dần từng bước đi đến.
“Ta hiểu rồi.”
“Bắt đầu giai đoạn khảo hạch thứ ba đi.”
Lục Trường Sinh hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.
Tử Tang khẽ gật đầu: “Trong thời gian vạn năm, dùng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn! Thời gian này rất ngắn, nhiệm vụ tu hành rất nặng, ngươi nhất định phải đảm bảo toàn lực ứng phó mới có chút khả năng nhỏ nhoi…”
Thần sắc Tử Tang rất ngưng trọng.
Giai đoạn nhiệm vụ thứ ba cũng là nhiệm vụ cuối cùng trong khảo hạch sơ cấp.
Một khi thành công thì Lục Trường Sinh mới xem như thông qua khảo hạch sơ cấp.
Đến lúc đó nó cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời khỏi Bách Hoa Vực.
Nhưng có thể thành công hay không đều quyết định ở Lục Trường Sinh.
“Bắt đầu thôi.”
Lục Trường Sinh tiến vào mật thất, bắt đầu chính thức bế quan tu hành.
Đây có lẽ là lần bế quan dài nhất của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đã sớm hiểu rõ, hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
“Được.”
Tử Tang gật đầu.
Sau đó Tử Tang đưa cho Lục Trường Sinh pháp môn Vạn Nguyên cơ bản từ tầng thứ bảy đến tầng thứ chín.
Trong đó cũng có pháp môn để lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Nhìn cửa lớn mật thất đã đóng chặt, Tử Tang cũng vô cùng nôn nóng.
“Thời gian vạn năm, hy vọng có thể thành công…”
Trong lòng Tử Tang cũng vô cùng mong đợi.
Trong mật thất, Lục Trường Sinh bắt đầu tu luyện pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Hắn đã tu thành tầng thứ sáu.
Nhưng từ tầng thứ sáu đến tầng thứ bảy cũng cần thời gian để đột phá.
Lục Trường Sinh toàn lực ứng phó, chân linh chiếu rọi mỗi một hạt nhục thân, ngộ tính khủng bố điên cuồng tăng cường hạt nhục thân dựa trên pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Trong tình trạng này, hiệu suất tu hành của Lục Trường Sinh tăng lên rất nhiều.
Một trăm năm, ba trăm năm, năm trăm năm, tám trăm năm, một nghìn năm…
Thời gian thoáng trôi qua nghìn năm.
Lục Trường Sinh bế quan trong mật thất, không biết tới tháng năm.
Nhưng trong thời gian nghìn năm Thiên Quang Thánh Tông lại có biến hóa không nhỏ.
Đệ tử mới nhập môn bắt đầu bộc lộ tài năng.
Từng vị thiên kiêu ra đời.
Nhưng vậy thì sao?
Lục Trường Sinh tựa như mặt trời trên cao, uy áp tất cả thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông.
Từng vị thiên kiêu ra đời, nhưng vẫn không có bất cứ vô thượng thiên kiêu nào.
Tất cả thiên kiêu đều khuất phục dưới Lục Trường Sinh.
Dù đã nghìn năm vẫn không thấy bóng Lục Trường Sinh xuất hiện, nhưng truyền thuyết về Lục Trường Sinh vẫn lưu truyền trong Thiên Quang Thánh Tông như cũ.
Thỉnh thoảng Tinh Oánh nhìn về phía vực sâu Huyễn Linh.
Nàng cau mày.
“Nghìn năm rồi mà ta vẫn không cách nào nhập môn pháp môn Vạn Nguyên cơ bản tầng thứ nhất như cũ…”
Tinh Oánh thấp giọng lầm bầm.
Chênh lệch!
Nàng cảm nhận được chênh lệch cực lớn.
Lúc tiếp nhận khảo hạch trong tháp Hắc Quang, trong vòng một năm không thể hoàn thành khảo hạch thì cũng thôi đi.
Thế nhưng nàng đã trở lại Thiên Quang Thánh Tông, thậm chí còn dựa vào thân phận thiên kiêu để sử dụng một số bảo vật trân quý phụ trợ tu hành.
Kết quả sau nghìn năm vẫn không cách nào nhập môn pháp môn Vạn Nguyên cơ bản như cũ.
Điều này đã khiến Tinh Oánh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Nàng là sinh mệnh đặc biệt thì sao?
So với Lục Trường Sinh vẫn chênh lệch quá xa.
Lúc này Tinh Oánh mới hiểu.
Chỉ sợ về sau nàng cũng không thể nào theo không kịp bước chân của Lục Trường Sinh.
Thời gian vẫn không ngừng trôi qua.
Lục Trường Sinh tu hành trong mật thất của tháp Hắc Quang, dốc toàn lực ứng phó, trong lòng hắn cũng không có bất cứ điều băn khoăn nào nên tốc độ tu hành cũng khá nhanh nhanh.
Sau 800 năm Lục Trường Sinh đã đột phá đến tầng thứ bảy.
Sau 3.100 năm Lục Trường Sinh đã đột phá đến tầng thứ tám.
Sau 6.800 năm Lục Trường Sinh đã đột phá đến tầng thứ chín.
Sau 9.100 năm Lục Trường Sinh đã lên tới tầng thứ chín viên mãn.
Lúc này pháp môn Vạn Nguyên cơ bản đã hoàn toàn viên mãn.
Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn chưa đột phá tới sinh mệnh Hỗn Độn.
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở bừng mắt.
“Pháp môn Vạn Nguyên cơ bản viên mãn…”
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Giờ phút này, trong nhục thân Lục Trường Sinh, mỗi một hạt nhục thân dường như cũng đang phát tán ra từng tia sáng lóng lánh.
Mỗi một hạt nhục thân đều vô cùng “nặng nề”. Nhục thân của Lục Trường Sinh hiện giờ khiến hắn cảm thấy nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn không phải việc gì khó.
“Hư giới.”
Ngay sau đó Hư giới giáng lâm, bao phủ toàn thân Lục Trường Sinh.
Toàn bộ hạt nhục thân trong cơ thể Lục Trường Sinh đều chấn động.
“Phá!”
Lục Trường Sinh cất lời.
Đồng thời đấm ra một quyền.
Chương 1752: Lại quay về tháp Hắc Quang, vạn năm khổ tu cuối cùng lột xác! (4)Sức mạnh nhục thân kinh khủng bộc phát.
Đây chính là loại sức mạnh thuần túy nhất.
Sức mạnh kinh khủng không có gì sánh kịp, trong nháy mắt xé rách Hư giới dễ như trở bàn tay.
Trong khoảnh khắc Hư giới phá thành từng mảnh nhỏ.
Hư giới phá.
Thậm chí bị phá dễ như trở bàn tay.
Phải biết Hư giới của Lục Trường Sinh có thể vây khốn cường giả Đăng Thần cửu giai từ lâu.
Vậy mà trước nhục thân của Lục Trường Sinh lại không chịu nổi một kích.
“Quả nhiên, một khi pháp môn Vạn Nguyên cơ bản viên mãn uy lực sẽ trở nên kinh thiên động địa.”
“Hư giới tuy mạnh nhưng vẫn không bằng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản, dù sao pháp môn Vạn Nguyên cơ bản do chính chủ nhân tháp Hắc Quang hao hết tâm huyết tự sáng tạo ra, được coi là hiểu rõ tất cả huyền bí của nhục thân, sao Hư giới có thể sánh được?”
Lục Trường Sinh cũng tự biết lấy mình.
Hư giới chỉ là Thần Thông diễn hóa từ đạo quả của hắn.
Là loại Thần Thông thiên bẩm.
Về sau Lục Trường Sinh gặp cơ duyên xảo hợp, từng bước một từ hư hóa thực, lột xác thành thế giới.
Thậm chí Lục Trường Sinh cũng nhờ đó mà đi lên con đường Giới Chủ.
So ra rõ ràng Hư giới kém xa pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Thế nhưng tác dụng của Hư giới là thứ pháp môn Vạn Nguyên cơ bản không cách nào thay thế được.
Điều này cũng đại biểu cho hai con đường.
Lục Trường Sinh lại không muốn từ bỏ bất cứ con đường nào.
Trước kia Hư giới vẫn luôn đi đầu.
Nhưng giờ nhục thân lại vượt lên, đi phía trước Hư giới.
Nếu giờ Lục Trường Sinh xông vào thông đạo thứ chín của Thiên Quang Thánh Tông thì hắn chỉ dựa vào sức mạnh của nhục thân cũng có thể thông quan.
Pháp môn Vạn Nguyên cơ bản này không ngừng tích lũy theo cảnh giới tăng lên.
Lúc trước tại tầng thứ sáu, chỉ dựa vào pháp môn Vạn Nguyên cơ bản Lục Trường Sinh không thể trở thành vô thượng thiên kiêu.
Nhưng đến tầng thứ bảy, Lục Trường Sinh hoàn toàn có thể dựa vào nhục thân để trở thành vô thượng thiên kiêu.
Mà tới được tầng thứ chín viên mãn, tích lũy khủng bố càng khiến Lục Trường Sinh có thể tuỳ tiện nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn!
Điều này Lục Trường Sinh khá tự tin.
Thế nhưng nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn thật ra cũng không có ý nghĩa gì.
Chiến lực mạnh hơn thì có ích gì?
Tu vi mới là căn bản!
Không thành sinh mệnh Hỗn Độn thì chẳng có gì đáng nói.
Giờ Lục Trường Sinh phải cân nhắc làm thế nào để lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Trong pháp môn Vạn Nguyên cơ bản có ghi chép.
“Đã chín nghìn một trăm năm, vậy là vẫn còn chín trăm năm để ta thong thả lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn. Thời gian không thiếu…”
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Không thiếu thời gian, nhưng lột xác thế nào thì giờ Lục Trường Sinh phải lựa chọn cho kỹ.
Trong pháp môn Vạn Nguyên cơ bản có ghi chép hai phương thức lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Cách thứ nhất là triệt để dung hòa hạt nhục thân thành một thể.
Đến lúc đó hạt nhục thân hòa thành một thể rồi bộc phát sức mạnh kinh khủng là đủ để thôi thúc nhục thân triệt để lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Cách thứ hai là dựa theo tình trạng hiện tại, hạt nhục thân đã viên mãn thì phải thử không ngừng lột xác từng hạt nhục thân một.
Tới khi tất cả hạt nhục thân đều lột xác.
Đến lúc đó, sau khi tất cả hạt nhục thân lột xác, Lục Trường Sinh tất nhiên có thể lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Hai cách này có điều khác biệt, thậm chí là khác biệt rất lớn.
Thậm chí liên quan đến việc chuyển tiếp sinh mệnh sau khi trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Cách thứ nhất không cần tiêu hao quá nhiều thời gian, Lục Trường Sinh gần như trăm phần trăm có thể lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Nhưng sau khi tất cả hạt nhục thân dung hợp thì về sau biến hóa cũng sẽ rất ít.
Nhục thân đều hóa thành một thể, thực lực tổng hợp cùng tiềm lực, kỳ thực cũng không sánh bằng cách thứ hai.
Cch thứ hai vẫn liên quan tới vô số hạt nhục thân như cũ, mỗi một hạt nhục thân đều là một tòa thế giới, đều có được vô hạn tiềm năng.
Tiềm lực tất nhiên sẽ cao hơn cách thứ nhất nhiều.
Thế nhưng cách thứ hai lại cần tiêu hao khá nhiều thời gian.
Dù sao muốn lột xác mỗi một hạt nhục thân.
Sẽ mất bao nhiêu thời gian đây?
Lục Trường Sinh cẩn thận tính toán một phen.
Giờ hắn còn lại 900 năm, nếu dùng cách thứ hai thì thời gian chưa chắc đã đủ.
Chỉ có thể nói, rất có khả năng không thể lột xác trong vòng 900 năm.
Nếu là lúc bình thường, không bị hạn chế thời gian thì chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ chọn cách thứ hai.
Dù sao tiềm lực và chiến lực đều mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng giờ có hạn chế thời gian, cách thứ nhất trăm phần trăm có thể thông qua khảo hạch.
Nhất thời, Lục Trường Sinh lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Ta tới để tu hành chứ không phải vì khảo hạch.”
“Dù không thể thông qua khảo hạch nhưng tu hành là việc chính của ta, liên quan tới căn cơ ngày sau.”
Giờ phút này, suy nghĩ của Lục Trường Sinh rất sáng tỏ, trong lòng hắn cũng đưa ra quyết định.
Hắn chọn cách thứ hai!
Thế nên Lục Trường Sinh cũng không để ý tới vấn đề kỳ hạn nữa.
Không thông qua thì thôi.
Tu hành mới là căn bản.
Dù không thông qua khảo hạch của tháp Hắc Quang nhưng về sau Lục Trường Sinh cũng không thể đi lên đỉnh cao ư?
Không có khả năng!
Lục Trường Sinh có đỉnh cấp ngộ tính, hắn tin rằng dù ngày sau ra sao thì hắn cũng có thể bước vào đỉnh cao tu hành như cũ!
Thế nên Lục Trường Sinh không có bất cứ băn khoăn nào nữa.
Hắn bắt đầu thử lột xác từng hạt nhục thân một.
“Rầm.”
Chỉ sau một năm hạt nhục thân thứ nhất đã đột phá.
Mười tháng sau hạt nhục thân thứ hai đột phá.
Lục Trường Sinh cảm thấy càng về sau dường như hạt nhục thân của hắn càng đột phá nhanh hơn.
Hơn nữa sau khi số lượng hạt nhục thân lột xác tăng lên dường như cũng có thể ảnh hưởng tới các hạt nhục thân khác.
Lục Trường Sinh đã mơ hồ có thể cảm giác được, các hạt nhục thân khác đang tự động lột xác.
Đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Chương 1753: Lại quay về tháp Hắc Quang, vạn năm khổ tu cuối cùng lột xác! (4)Ai mà ngờ được phần lớn hạt nhục thân lột xác còn có thể ảnh hưởng tới các hạt chưa lột xác khác?
Cứ thế thì Lục Trường Sinh cũng không cần từ từ lột xác từng hạt nhục thân một.
Thời gian vội vàng trôi qua.
100 năm, 200 năm, 300 năm, 400 năm, 500 năm…
Kỳ hạn càng lúc càng tới gần.
Hơn nửa hạt nhục thân trong cơ thể Lục Trường Sinh đã lột xác thành công.
600 năm, 700 trăm năm, 800 năm!
“Rầm.”
Cuối cùng khi thời gian tới 800 năm.
Toàn bộ hạt nhục thân của Lục Trường Sinh cùng nhau “chấn động”.
Giờ phút này chín phần mười hạt nhục thân của hắn đều đã lột xác.
Còn lại một ít hạt nhục thân cũng đang lột xác.
Lục Trường Sinh có thể cảm giác được, nhục thân của hắn đang gây dựng lại rồi từ từ thăng hoa.
Đó là bản chất sinh mệnh đang thăng hoa.
Cảm giác thăng hoa này khiến Lục Trường Sinh chợt hiểu ra cách thức tu hành sau khi trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Sinh mệnh chuyển tiếp!
Thì ra đây chính là cảm giác sinh mệnh chuyển tiếp.
Kỳ thực Lục Trường Sinh đã đoán đúng.
Theo một ý nghĩa nào đó, từ giai đoạn Đăng Thần đến sinh mệnh Hỗn Độn thật ra chính là một loại sinh mệnh chuyển tiếp.
Một khi thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn vậy là đã có sinh mệnh hoàn toàn mới.
Ngay cả bản chất sinh mệnh cũng không giống nhau.
Hạt nhục thân của Lục Trường Sinh đang không ngừng gây dựng lại rồi lột xác.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của mình tăng lên gấp trăm lần, nghìn lần thậm chí vạn lần.
Đúng, thật sự khoa trương như vậy đấy.
Tăng lên cả vạn lần.
Chẳng trách muốn nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn lại khó khăn tới vậy.
Tăng lên vạn lần thì nghịch phạt thế nào được?
Thế nhưng có lẽ tu sĩ khác lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn không tăng lên vạn lần.
Dù sao pháp môn Lục Trường Sinh tu luyện cũng không giống bình thường mà là pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Không phải thứ pháp môn khác có thể so sánh.
Mỗi một hạt nhục thân của Lục Trường Sinh đều tản ra khí tức cực kỳ khủng bố.
Dù chỉ có một hạt nhục thân chỉ sợ cũng có thể tuỳ tiện trấn áp tu sĩ Đăng Thần cửu giai!
“Đây chính là sinh mệnh Hỗn Độn!”
Lục Trường Sinh đột nhiên đứng phắt dậy.
Chín nghìn chín trăm năm, chỉ còn một trăm năm nữa là tới kỳ hạn vạn năm.
Nhưng cuối cùng hắn cũng đã thành công.
Sinh mệnh Hỗn Độn!
Lúc này Lục Trường Sinh mới cảm nhận được vì sao sinh mệnh Hỗn Độn lại cao cao tại thượng như vậy.
Bởi vì sinh mệnh Hỗn Độn và cấp độ sinh mệnh bên dưới sinh mệnh Hỗn Độn hoàn toàn là hai loại hình thái.
Bản chất sinh mệnh cũng không giống nhau.
Sinh mệnh Hỗn Độn và tu sĩ Đăng Thần, dù là tu sĩ Đăng Thần cửu giai cũng có khác biệt về bản chất.
Nếu cả hai luận bàn với nhau thì sinh mệnh Hỗn Độn cần toàn lực áp chế nhục thân, thậm chí phải dùng toàn bộ tinh lực để kiềm chế sức mạnh của thân thể.
Vì sợ không cẩn thận sẽ “nghiền chết” tu sĩ Đăng Thần.
Câu này không hề khoa trương.
Tỷ như con voi và một con kiến vậy.
Con voi cùng con kiến luận bàn với nhau, con voi cũng sợ mình thở một cái đã thổi bay mất con kiến.
Có lẽ chỉ hắt xì một cái cũng có thể nghiền chết con kiến.
Vậy con voi và con kiến liệu có thể giống nhau sao?
Sinh mệnh Hỗn Độn và tu sĩ Đăng Thần không khác gì con voi và con kiến.
Thậm chí chỉ hơn chứ không kém.
Chẳng trách nhiều sinh mệnh Hỗn Độn đều không tiếp xúc với tu sĩ Đăng Thần.
Không phải vì không muốn tiếp xúc mà là không có cách nào khác.
Một mực kiềm chế sức mạnh của mình rất mệt mỏi.
Vậy dứt khoát không tiếp xúc còn hơn.
Lục Trường Sinh lập tức mở bảng thuộc tính ra xem xét tình hình trước mắt.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Chủ nhân Thế Giới: 0 (Hình thức ban đầu)
Sinh mệnh Hỗn Độn: 1% (Sơ thành)
Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp: Chân linh
Pháp môn nhục thân dung hợp phân thân: 10.130.000 bộ phân thân
Trên bảng thuộc tính, Lục Trường Sinh đúng là đã trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Bước vào sinh mệnh Hỗn Độn thì pháp môn nhục thân dung hợp phân thân cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Lục Trường Sinh trực tiếp ẩn pháp môn nhục thân dung hợp phân thân, về sau trên bảng sẽ không biểu hiện pháp môn này nữa.
Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp đã ngưng tụ ra chân linh, về sau cũng không cần xuất hiện trên bảng.
Tính toán thời gian, từ khi Lục Trường Sinh tu hành đến nay đã hơn 12.000 năm.
Có vẻ như đó là quãng thời gian dài đằng đẵng.
Thế nhưng sau 12.000 năm đã có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Nhìn khắp Bách Hoa Vực cũng là người đầu tiên!
Dù là sinh mệnh đặc biệt cũng kém xa.
“Vèo.”
Thân ảnh Tử Tang xuất hiện trong mật thất.
Tử Tang vốn là khí linh của tháp Hắc Quang, tất nhiên có thể cảm ứng sự thay đổi trên người Lục Trường Sinh.
“Lục Trường Sinh, ngươi… ngươi đã lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn rồi ư?”
Tử Tang cực kỳ kích động.
Dù nó đã cảm ứng được nhưng vẫn cực kỳ kích động.
Thậm chí có chút không tin nổi.
“Không sai, ta đã lột xác thành sinh mệnh Hỗn Độn, giai đoạn tu hành thứ ba cũng chỉ mất chín nghìn chín trăm năm, chưa tới một vạn năm, có thể tính là hoàn thành khảo hạch đúng không?”
Lục Trường Sinh vừa cười vừa nói.
“Ngươi cần thân thỉnh tháp Hắc Quang kiểm tra đo lường, chỉ khi nào được thông qua thì ngươi mới có thể thông qua khảo hạch sơ cấp!”
Tử Tang kích động nói.
“Được, vậy ta xin kiểm tra đo lường.”
Sau khi Lục Trường Sinh dứt lời, một luồng sức mạnh vô hình bao phủ toàn thân Lục Trường Sinh.
Sau một lúc lâu, từ trong tháp Hắc Quang truyền ra một thanh âm cứng nhắc.
“Kiểm tra đo lường thông qua, Lục Trường Sinh hoàn thành nhiệm vụ tu hành giai đoạn thứ ba, thông qua khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang!”
“Giờ bắt đầu ban thưởng.”
Tháp Hắc Quang truyền ra thanh âm khiến Lục Trường Sinh ngẩn người.
“Ban thưởng?”
Trước đó không thấy Tử Tang nói gì cả.
Tử Tang vừa cười vừa nói: “Lục Trường Sinh, về sau ta phải gọi ngươi là chủ nhân rồi. Trong phần thưởng này có cả tòa tháp Hắc Quang này, ngươi có thể luyện hóa tháp Hắc Quang để tòa tháp này trở thành bảo vật thuộc về ngươi.”
Chương 1754: Sau vạn năm cuối cùng cũng thành sinh mệnh Hỗn Độn! Toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông chấn động!“Gì cơ, ta có thể luyện hóa tòa tháp Hắc Quang này sao?”
Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Đây chính là tháp Hắc Quang!
Một tòa tháp Hắc Quang có thể tạo ra vực sâu Huyễn Linh.
Đủ thấy tòa tháp Hắc Quang này khủng bố cỡ nào.
Thậm chí tháp Hắc Quang có thể bao phủ toàn bộ Bách Hoa Vực, giúp Lục Trường Sinh có thể xuyên qua không gian đi tới bất cứ đâu.
Dù không biết tháp Hắc Quang là bảo vật cấp độ gì nhưng chắc chắn vượt trội hơn Vân Cung của Lục Trường Sinh là cái chắc.
Mà Vân Cung của Lục Trường Sinh đã là Hỗn Độn chí bảo.
“Vù vù.”
Một tia quang mang bao phủ Lục Trường Sinh.
Sau đó trong đầu Lục Trường Sinh có thêm một luồng thông tin khổng lồ.
Những tin tức này đều liên quan tới tháp Hắc Quang.
Thậm chí có cả khẩu quyết luyện hóa.
Bởi vì tháp Hắc Quang chủ động phối hợp nên Lục Trường Sinh chỉ mất một tháng để luyện hóa tháp Hắc Quang, sau đó tháp Hắc Quang đã bị Lục Trường Sinh triệt để luyện hóa, trở thành bảo vật của Lục Trường Sinh.
“Quá tốt rồi, chủ nhân!”
Tử Tang đã đổi giọng gọi Lục Trường Sinh là “chủ nhân”.
Nó là khí linh của tháp Hắc Quang, gọi Lục Trường Sinh là “chủ nhân” cũng là chuyện bình thường.
“Chủ nhân, ngài đã luyện hóa tháp Hắc Quang và thông qua khảo hạch sơ cấp, xin ngài mau chóng tiến về Hắc Quang giới để tham gia khảo hạch cuối cùng. Một khi thông qua khảo hạch cuối cùng là ngài có thể kế thừa lão chủ nhân y bát, về sau trở thành nguyên sinh mệnh, bước lên đỉnh cao Hỗn Độn!”
Trong mắt Tử Tang lóe lên ánh sáng kích động.
Nó rời Hắc Quang giới quá lâu, đã muốn trở về từ lâu rồi.
Mà giờ cơ hội rốt cuộc đã đến.
“Ngươi nói qua về Hắc Quang giới và khảo hạch cuối cùng đi.”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Hắc Quang giới kỳ thực chính là bản thể của tháp Hắc Quang. Những tòa tháp Hắc Quang rải rác khắp nơi như chúng ta đều là tử thể thôi, bản thể chân chính của tháp Hắc Quang đã tự thành một giới, ngay cả nguyên sinh mệnh cũng khó có thể công phá.”
“Trong Hỗn Độn mênh mông có vô số tử thể của tháp Hắc Quang, không ngừng tiếp nhận thiên tài tới khảo hạch. Một khi thông qua khảo hạch sơ cấp thì những tử thể này sẽ trở thành bảo vật dành cho tu sĩ thông qua khảo hạch, sau đó cả hai cùng nhau trở lại Hắc Quang giới tiếp nhận khảo hạch cuối cùng.”
“Bản thể của tháp Hắc Quang cũng sẽ không ngừng phân ra tử thể, phái đi khắp các vực giới trong Hỗn Độn. Tỷ như Bách Hoa Vực, sau khi chúng ta rời đi sẽ có tử thể mới xuất hiện, nhưng tử thể mới có lẽ sẽ dùng một cách khác để sàng chọn thiên tài.”
Theo lời giải thích của Tử Tang, Lục Trường Sinh dần dần hiểu rõ về Hắc Quang giới.
Có điều khảo hạch cuối cùng là gì thì Tử Tang cũng không rõ lắm.
Dù sao nó cũng chỉ là tử thể của tháp Hắc Quang thôi.
Chưa từng gặp qua khảo hạch cuối cùng.
Nó chỉ biết một khi tu sĩ thông qua khảo hạch sơ cấp thì sẽ tiến vào Hắc Quang giới để tiếp nhận khảo hạch cuối cùng.
“Ta hiểu rồi.”
“Ta sẽ tiến về Hắc Quang giới tham gia khảo hạch cuối cùng, thế nhưng không phải bây giờ.”
“Chuyến này sợ rằng rất lâu cũng không thể trở về. Vậy nên trước khi đi cần an bài mọi chuyện thỏa đáng mới được…”
Lục Trường Sinh từ tốn nói.
Thông qua khảo hạch sơ cấp, phần thưởng nhận được thật ra chỉ có tử thể của tháp Hắc Quang.
Thậm chí còn chẳng có công pháp gì cả.
Phải tiếp nhận khảo hạch cuối cùng mới có công pháp cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn.
Vả lại còn là công pháp có liên quan tới pháp môn Vạn Nguyên cơ bản.
Chắc hẳn đây cũng là thủ đoạn để thu hút tu sĩ tiến về Hắc Quang giới.
Bởi vậy chắc chắn hắn sẽ tới Hắc Quang giới.
Dù không có công pháp thì phần thưởng là tử thể của tháp Hắc Quang cũng đủ phong phú rồi.
Bảo vật này có thể giúp xuyên qua không gian Hỗn Độn.
Thậm chí bao quát một tòa vực giới, có thể tùy ý xuyên qua trong một tòa vực giới.
Chỉ riêng điểm này thôi phần lớn sinh mệnh Hỗn Độn cũng không sánh bằng rồi.
Càng đừng nói tới việc sinh mệnh Hỗn Độn phổ thông cũng rất khó rung chuyển tử thể của tháp Hắc Quang.
Có tòa tháp Hắc Quang này trong tay, Lục Trường Sinh có thể tung hoành khắp Bách Hoa Vực.
“Đi thôi, về Thiên Quang Thánh Tông trước.”
Lục Trường Sinh bước ra một bước.
Hắn đang dưới đáy tại vực sâu Huyễn Linh.
Cùng lúc đó tháp Hắc Quang hóa thành một tia sáng, trực tiếp bay vào trong mi tâm của Lục Trường Sinh, biến mất không thấy bóng dáng.
“Ầm ầm.”
Bỗng nhiên Lục Trường Sinh cảm thấy vực sâu Huyễn Linh đang kịch liệt lay động.
“Ừm?”
“Vực sâu Huyễn Linh… sắp sụp đổ ư?”
Lục Trường Sinh nhanh chóng bay ra khỏi vực sâu Huyễn Linh.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Đúng là vực sâu Huyễn Linh đang kịch liệt chấn động.
Có lẽ không lâu nữa, hoặc mười năm, hoặc trăm năm là vực sâu Huyễn Linh sẽ triệt để sụp đổ.
“Tử Tang, vực sâu Huyễn Linh xảy ra chuyện gì thế?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Chủ nhân, bản thân vực sâu Huyễn Linh là do tháp Hắc Quang thúc đẩy sinh ra, một khi tháp Hắc Quang biến mất, vực sâu Huyễn Linh tất nhiên cũng sẽ sụp đổ.”
Lục Trường Sinh gật đầu, hắn đã hiểu.
Thế nhưng hắn cũng không lo chuyện Huyễn Linh khoáng.
Trong Bách Hoa Vực không chỉ mỗi vực sâu Huyễn Linh mới sản xuất ra Huyễn Linh khoáng.
Một số nơi khác cũng có thể sản xuất Huyễn Linh khoáng.
Chỉ là số lượng không nhiều như nơi này thôi.
Lục Trường Sinh quay người, không hề để ý tới vực sâu Huyễn Linh nữa.
Hắn thúc giục một tia sức mạnh của tháp Hắc Quang.
“Đi!”
Ngay sau đó Lục Trường Sinh bước ra một bước, u quang lóe lên, toàn thân biến mất trong Hỗn Độn.
“Vù vù.”
Trong Thiên Quang Thánh Tông, từng vòng gợn sóng xuất hiện.
Thân ảnh Lục Trường Sinh trống rỗng xuất hiện.
Lục Trường Sinh nhìn quanh bốn phía.
Nơi hắn xuyên tới ở ngay gần động phủ của hắn, xung quanh không có người nào.
Lục Trường Sinh không nhịn được vẻ kinh hãi.
“Có thể trực tiếp xuyên thẳng qua vào trong Thiên Quang Thánh Tông, không hổ là tháp Hắc Quang.”
Lục Trường Sinh biết rõ điều này có ý nghĩa thế nào.
Chương 1755: Sau vạn năm cuối cùng cũng thành sinh mệnh Hỗn Độn! Toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông chấn động! (2)Hắn có thể đi vào trong Thiên Quang Thánh Tông thì cũng có thể tiến vào trong các thế lực khác ở Bách Hoa Vực.
Hơn nữa cũng sẽ không bị phát hiện.
Khả năng xuyên qua không gian của tháp Hắc Quang quả là không thể coi thường.
Có tháp Hắc Quang, Lục Trường Sinh đi đường cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Lục Trường Sinh?”
Thế nhưng chỉ giây lát phía sau Lục Trường Sinh đã xuất hiện một bóng người.
Là Thiên Quang Thánh Nhân!
Thiên Quang Thánh Nhân biết hết nhất cử nhất động trong Thiên Quang Thánh Tông.
Dù tháp Hắc Quang có thể lặng lẽ xuyên thẳng tới đây, nhưng một khi hiện thân thì Lục Trường Sinh sẽ bị Thiên Quang Thánh Nhân phát hiện ngay.
Giờ xem ra đúng là như vậy.
“Gặp qua Thánh Nhân.”
Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.
Thế nhưng thần sắc hư ảnh Thiên Quang Thánh Nhân huyễn hóa ra lại lộ vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi.
Hắn thân là sinh mệnh Hỗn Độn, tất nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra biến hóa của Lục Trường Sinh.
Sinh mệnh Hỗn Độn!
Khí tức tản ra trên thân Lục Trường Sinh rõ ràng là khí tức của sinh mệnh Hỗn Độn.
Nói cách khác, Lục Trường Sinh biến mất vạn năm thế mà đã thành sinh mệnh Hỗn Độn rồi ư?
“Ngươi … ngươi thông qua khảo hạch?”
Thiên Quang Thánh Nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, dường như hắn vô cùng kích động.
Lục Trường Sinh tất nhiên biết Thiên Quang Thánh Nhân đang nói chuyện gì.
Thế là hắn gật đầu đáp: “Không sai, đệ tử đã thông qua khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang, trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.”
Chuyện này không có gì để giấu diếm cả.
“Thế mà qua thật rồi…”
Thiên Quang Thánh Nhân ngoài khiếp sợ ra còn có vẻ vô cùng hưng phấn.
Đây chính là khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang đấy.
Trong Bách Hoa Vực không một ai có thể thành công thông qua khảo hạch.
Ngoài Lục Trường Sinh!
“Nói vậy là ngươi đã luyện hóa tháp Hắc Quang sao?”
Thiên Quang Thánh Nhân vội hỏi.
Dường như vấn đề này rất quan trọng.
“Ừm?”
“Thánh Nhân, đúng là đệ tử đã luyện hóa tháp Hắc Quang.”
Lục Trường Sinh cũng không giấu diếm.
Dù sao Thiên Quang Thánh Nhân có vẻ cũng biết chuyện thông qua khảo hạch sơ cấp là sẽ nhận được tháp Hắc Quang.
“Tốt, quá tốt rồi!”
Thiên Quang Thánh Nhân không nhịn được cười rộ lên.
“Xin hỏi Thánh Nhân, ngài cần đệ tử làm gì?”
Lục Trường Sinh mơ hồ đoán được Thiên Quang Thánh Nhân cao hứng như vậy hẳn vì muốn hắn giúp việc gì đó.
Hơn nữa rất có thể liên quan với tháp Hắc Quang.
“Lục Trường Sinh, ngươi cũng biết Thiên Ngục phải không?”
Thiên Quang Thánh Nhân hỏi.
“Thiên Ngục? Đệ tử biết, lần trước Thiên Ngục bị phá vỡ khiến rất nhiều sinh mệnh Ám Vực trốn chạy…”
Lục Trường Sinh ngẩn ra.
Sao hắn không biết Thiên Ngục cho được?
Đó chính là mảnh đất lành của hắn đấy.
Lần trước trấn áp sinh mệnh Ám Vực tại thế giới Thiên Ngục, Lục Trường Sinh và hai người Liễu Thanh đã thu được rất nhiều điểm cống hiến.
“Thiên Ngục thật ra là nơi để trấn áp sinh mệnh Ám Vực, nhưng sở dĩ chỉ trấn áp mà không phải giết chết những sinh mệnh Ám Vực kia, nguyên nhân chính vì không làm được.”
“Nơi sâu nhất trong Thiên Ngục vẫn luôn trấn áp hai sinh mệnh Ám Vực. Lúc trước Thiên Quang Thánh Tông đã thương vong rất lớn mới miễn cưỡng trấn áp được, nhưng cũng chỉ làm được thế thôi.”
“Nhưng sau thời gian trấn áp quá dài, cuối cùng vẫn có sơ hở, thỉnh thoảng Thiên Ngục sẽ sụp đổ, nhờ đó một số sinh mệnh Ám Vực đào tẩu. Lần trước dù hai sinh mệnh Ám Vực kia không chạy trốn nhưng lại khiến năm vị sinh mệnh Hỗn Độn của Thiên Quang Thánh Tông phải ở lại Thiên Ngục trấn áp.”
“Vậy nên bản tọa muốn mời ngươi vận dụng tháp Hắc Quang để giết chết hai sinh mệnh Ám Vực đó. Như thế sinh mệnh Hỗn Độn của Thiên Quang Thánh Tông sẽ không phải trấn áp sinh mệnh Ám Vực, từ đó vẫn luôn bị kiềm chế tinh lực nữa.”
Thiên Quang Thánh Nhân kể rõ sự tình.
Có thể thấy, hai sinh mệnh Ám Vực trong Thiên Ngục quả thực đã khiến Thiên Quang Thánh Nhân hao phí rất nhiều tinh lực.
Thậm chí nhiều năm qua Thiên Quang Thánh Nhân cũng không rời khỏi Bách Hoa Vực đi lịch lãm, chỉ sợ nguyên nhân cũng vì hắn phải trông chừng hai sinh mệnh Ám Vực trong Thiên Ngục kia.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng có điều nghi hoặc.
nhiều năm qua dù Thiên Quang Thánh Tông khó sinh ra sinh mệnh Hỗn Độn nhưng chắc chắn cũng có trên chục vị mới đúng.
Mười vị sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể giết chết hai sinh mệnh Ám Vực sao?
“Thiên Quang Thánh Nhân, rốt cuộc hai sinh mệnh Ám Vực kia có thực lực thế nào? Với thực lực của Thiên Quang Thánh Tông mà vẫn không thể chém giết chúng sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Trường Sinh à, có lẽ ngươi không biết cách phân chia thực lực của sinh mệnh Hỗn Độn rồi.”
“Bình thường vừa mới thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn, cũng chính là như ngươi hiện giờ, kỳ thực vẫn chỉ là sinh mệnh Hỗn Độn sơ cấp. Loại sinh mệnh Hỗn Độn sơ cấp này là sinh mệnh Hỗn Độn có số lượng lớn nhất, về cơ bản phần lớn sinh mệnh Hỗn Độn đều là sinh mệnh Hỗn Độn sơ cấp.”
“Nếu sinh mệnh Hỗn Độn sơ cấp muốn mạnh hơn thì nhất định phải tiến hành chuyển tiếp sinh mệnh. Thế nhưng chuyển tiếp sinh mệnh quá khó khăn, đối với sinh mệnh Hỗn Độn mà nói, không tiến hành chuyển tiếp sinh mệnh thì có thể yên ổn sinh hoạt. Mà tiến hành chuyển tiếp sinh mệnh rất nguy hiểm, lại rất dễ thất bại. Nếu thất bại sợ rằng sẽ khiến nhục thân sụp đổ, từ đó thân tử đạo tiêu.”
“Bởi vậy rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn thật ra không dám tiến hành chuyển tiếp sinh mệnh. Thiên Quang Thánh Tông chúng ta tích lũy nhiều năm như vậy, tính cả bản tọa cũng mới chỉ có ba vị sinh mệnh Hỗn Độn chuyển tiếp sinh mệnh một lần. Mà hai sinh mệnh Ám Vực bị trấn áp trong thế giới Thiên Ngục đều đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần, đánh bại thì dễ nhưng muốn triệt để giết chết chúng lại rất khó, chỉ có thể dựa vào nhân số và sức mạnh của Thiên Ngục để trấn áp hai sinh mệnh Ám Vực kia.”
“Nhưng nếu ngươi có thể điều động tháp Hắc Quang thì lại khác. Dù tháp Hắc Quang chỉ là tử thể nhưng sức mạnh cũng cực kỳ khủng bố, trấn sát sinh mệnh Ám Vực chuyển tiếp sinh mệnh một lần hẳn không thành vấn đề.”
Chương 1756: Sau vạn năm cuối cùng cũng thành sinh mệnh Hỗn Độn! Toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông chấn động! (3)Lời Thiên Quang Thánh Nhân nói khiến Lục Trường Sinh như bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là thế.
Không ngờ Thiên Quang Thánh Nhân thế mà cũng chỉ là sinh mệnh Hỗn Độn chuyển tiếp sinh mệnh một lần.
Phải biết Thiên Quang Thánh Nhân đã có tuổi đời rất xa xưa đấy.
Ngay cả Thiên Quang Thánh Tông cũng do một tay Thiên Quang Thánh Nhân sáng lập ra.
Thiên Quang Thánh Tông cũng không thiếu sinh mệnh Hỗn Độn phổ thông.
Nhưng sinh mệnh Hỗn Độn đã chuyển tiếp sinh mệnh thì khắp Thiên Quang Thánh Tông cũng chỉ có ba vị.
Số lượng quá ít ỏi.
Mà cũng chỉ mới chuyển tiếp sinh mệnh một lần, không đủ để hoàn toàn chém giết hai sinh mệnh Ám Vực trong Thiên Ngục kia.
“Tử Tang, tháp Hắc Quang có thể giết chết hai sinh mệnh Ám Vực đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần không?”
Dù Lục Trường Sinh nắm trong tay tháp Hắc Quang.
Nhưng rốt cuộc có thể chém giết sinh mệnh Ám Vực đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần hay không thì hắn cũng không rõ lắm.
Dù sao hắn cũng chưa từng động thủ với sinh mệnh Ám Vực đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần bao giờ.
Nhưng chắc chắn Tử Tang sẽ biết.
“Chủ nhân, nếu ngài dốc toàn lực thôi động tháp Hắc Quang thì có thể giết chết sinh mệnh Ám Vực đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần đấy!”
Tử Tang khẳng định.
Đây chính là tháp Hắc Quang.
Dù chỉ là tử thể nhưng cũng có thực lực khủng bố kinh thiên động địa.
Mỗi một tử thể của tháp Hắc Quang đều là “bảo vật hộ đạo” của các tu sĩ thông qua khảo hạch sơ cấp.
Uy lực không mạnh thì sao có thể hộ đạo?
“Được.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Nếu có thể dùng tháp Hắc Quang giải quyết thì hắn sẽ thử một lần.
“Tốt!”
“Giờ ngươi cũng đã trở thành sinh mệnh Hỗn Độn, ta phải thông báo cho toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông biết mới được!”
“Quyền hạn của ngươi cũng tăng lên cùng một cấp bậc với bản tọa, ngươi cũng có quyền lợi điều phối tất cả tài nguyên của Thiên Quang Thánh Tông.”
“Giờ đi gặp các sinh mệnh Hỗn Độn của Thiên Quang Thánh Tông chúng ta thôi.”
Thiên Quang Thánh Nhân an bài thỏa đáng.
Thật ra những gì Thiên Quang Thánh Nhân sắp xếp đều vì muốn tăng cường lòng trung thành của Lục Trường Sinh với Thiên Quang Thánh Tông mà thôi.
Dù sao Lục Trường Sinh gia nhập Thiên Quang Thánh Tông không lâu.
Trong thời gian ngắn như vậy hắn đã trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Có thể nói là số một Bách Hoa Vực!
Chỉ sợ tình cảm với Thiên Quang Thánh Tông không nhiều.
Nhưng Thiên Quang Thánh Nhân quá lo nghĩ rồi.
Vốn Lục Trường Sinh tu hành không tốn mấy thời gian, thời gian ở Thiên Quang Thánh Tông thật ra đã rất dài rồi.
Chung quy hắn vẫn có tình cảm với Thiên Quang Thánh Tông.
Nếu không hắn cũng sẽ không đồng ý với Thiên Quang Thánh Nhân nhanh như thế.
Thiên Quang Thánh Tông vẫn là cảnh tượng người đến người đi như cũ, khung cảnh có chút náo nhiệt.
Rất nhiều người cũng đang thử gia tăng bình xét cấp bậc.
Những người có mặt trên quảng trường bình xét cấp bậc nhiều vô số kể.
Một ít đệ tử không khỏi nhớ tới Lục Trường Sinh.
“Đã qua vạn năm rồi, sao Lục vô thượng vẫn chưa tới thông đạo thứ bảy nhỉ? Chẳng lẽ hắn chưa tấn thăng Đăng Thần thất giai?”
“Với thiên phú của Lục vô thượng, thời gian vạn năm chắc chắn hắn đã thành Đăng Thần thất giai rồi, chỉ là Lục vô thượng một lòng muốn trở thành vô thượng thiên kiêu. Mà muốn thông qua thông đạo thứ bảy để trở thành vô thượng thiên kiêu lại rất khó, có lẽ phải có thực lực tiếp cận sinh mệnh Hỗn Độn, thậm chí nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn mới được!”
“Đúng vậy, rất khó có thể tưởng tượng vô thượng thiên kiêu cấp độ Đăng Thần thất giai mạnh cỡ nào. Với thực lực của Lục vô thượng chỉ sợ cũng chưa chắc tất thắng.”