Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 1448 - Chương 2148: Vừa Tới Học Phủ Vĩnh Hằng, Khiêu Chiến Phân Thân Của Chúa Tể! (3)

hizigrlr

Thậm chí lớn đến mức có thể chống đỡ một phần sức mạnh phân giải của Chúa Tể.

Chỉ cần xem có thể chịu được sức mạnh phân giải lớn đến nhường nào.

Về điểm này Lục Trường Sinh vẫn có chút tự tin.

Nhưng Lục Trường Sinh không vội hành động ngay.

Hắn nói với Cửu Bảo Chí Tôn: “Đa tạ Cửu Bảo đạo hữu.”

Sau đó Cửu Bảo Chí Tôn rời đi.

Lục Trường Sinh tự mình tìm một động phủ.

Trong vài tháng tiếp theo Lục Trường Sinh lại nghe ngóng thêm nhiều tin tức hơn.

Quả thực đã nghe ngóng được vài chuyện về cách thứ ba để trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.

Nhưng chưa từng có ai thành công.

Muốn thông qua cách này để trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng quả thực quá khó khăn.

“Phân thân của Chúa Tể… có lẽ thực sự có thể thử một lần!”

Lục Trường Sinh thì thầm.

Trong lòng hắn đã có quyết định.

Hắn không muốn lãng phí thời gian ở bên ngoài học phủ Vĩnh Hằng.

Hắn gia nhập học phủ Vĩnh Hằng, mục đích chính là vì trở thành đệ tử chân truyền.

Nếu không thể trở thành đệ tử chân truyền hắn thà đến dị vũ trụ tiếp tục cắn nuốt các vị diện tĩnh mịch còn hơn.

Hoặc nghĩ mọi cách truyền bá uy danh của mình, từ đó thu hoạch khí vận, tranh thủ sớm ngày để linh hồn Hoàng Kim lột xác.

Dù sao cũng tốt hơn là ở lại vũ trụ Vĩnh Hằng lãng phí thời gian.

Vì vậy Lục Trường Sinh đã có quyết định, hắn phải thử một lần.

Hắn phải trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng thật nhanh.

Thế là Lục Trường Sinh đi thẳng tới học phủ Vĩnh Hằng.

Lúc này học phủ Vĩnh Hằng đã đông nghịt người.

Rất nhiều người tụ tập lại một chỗ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Gần đây Lục Trường Sinh chỉ ở trong động phủ, không hề để ý đến chuyện của học phủ Vĩnh Hằng.

Không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Có chuyện gì vậy?”

Lục Trường Sinh hỏi một vị vũ trụ đại năng.

“Hôm nay là ngày Lạc Khổng Chí Tôn tiếp nhận khiêu chiến, vừa nãy Lạc Khổng Chí Tôn thua rồi. Thua dưới tay Thiên Tu Chí Tôn!”

“Thiên Tu Chí Tôn nổi danh lắm, nghe nói thực lực của hắn đã có khả năng vào bảng Bách Tôn rồi, lần xếp hạng bảng Bách Tôn tiếp theo chắc chắn Thiên Tu Chí Tôn sẽ được ghi tên trở thành cường giả Chí Tôn!”

“Lạc Khổng Chí Tôn thua Thiên Tu Chí Tôn cũng không oan.”

“Không ngờ Lạc Khổng Chí Tôn lại bị đánh bại nhanh như vậy, hắn đã mất đi thân phận đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng, còn chưa kịp lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý, e là sau này tấn thăng tam cảnh sẽ rất khó khăn…”

Vô số tu sĩ đang bàn tán.

Thậm chí có người còn cảm khái.

Trở thành đệ tử chân truyền thì sao?

Thực lực nằm dưới cùng trong số các đệ tử chân truyền thì chỉ có thể bị ép phải tiếp nhận khiêu chiến mỗi trăm năm một lần.

Một khi bị đánh bại thì gần như vạn kiếp bất phục.

Dù sao đã có tâm ma thì về sau lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý thế nào được nữa?

Sau này gần như không thể tấn thăng tam cảnh.

Tất nhiên Lục Trường Sinh cũng hiểu Thiên Tu Chí Tôn chẳng dễ dàng gì.

Phải đợi rất nhiều năm mới chờ được cơ hội.

Lần này trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng, chỉ cần có thể đứng vững gót chân, được học phủ Vĩnh Hằng ưu ái phân phát tài nguyên và hưởng đãi ngộ của đệ tử chân truyền, một khi lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý thì sẽ có hy vọng tấn thăng tam cảnh.

Có thể nói là một bước lên trời!

Vì vậy muốn vào học phủ Vĩnh Hằng thì phải xếp hàng.

Dù thời gian chờ đợi rất dài.

Nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất để hầu hết các vũ trụ đại năng trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.

Lục Trường Sinh không đi dò hỏi về Thiên Tu Chí Tôn.

Hoàn toàn không cần thiết.

Chuyến này hắn có mục đích riêng.

Thế là Lục Trường Sinh đi qua đám đông ồn ào, đến nơi đăng ký khiêu chiến của học phủ Vĩnh Hằng.

Nơi này vẫn xếp thành một hàng dài.

Rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi.

Lục Trường Sinh cũng không vội, hắn xếp hàng đàng hoàng, lặng lẽ chờ đợi.

Cuối cùng, một canh giờ sau cũng đến lượt Lục Trường Sinh.

Người của học phủ Vĩnh Hằng đang định theo thói quen nói: “Nếu xếp hàng thì hiện tại xếp thứ…”

Lục Trường Sinh lập tức ngắt lời: “Ta không đến để xếp hàng.”

“Hả? Không xếp hàng, chẳng lẽ ngươi đã lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý?”

Đối phương không khỏi kinh ngạc.

Thậm chí sau khi hắn nói ra câu này xung quanh đều im lặng.

Tất cả mọi người đều nghe thấy câu hắn vừa nói.

Sinh ra Bất Hủ Chân Ý?

Như vậy chẳng phải có thể tùy ý khiêu chiến với bất cứ đệ tử chân truyền nào sao?

Một khi khiêu chiến thành công hắn có thể trở thành đệ tử chân truyền mới của học phủ Vĩnh Hằng.

Chẳng lẽ hôm nay sẽ xuất hiện thêm hai đệ tử chân truyền mới?

Thoáng chốc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Trường Sinh.

Thậm chí còn có người dò hỏi thân phận của hắn.

“Hắn là ai? Sao trước đây ta chưa từng thấy?”

“Quả thực trông rất lạ, chẳng lẽ là vũ trụ đại năng mới đến?”

“Nhưng vũ trụ đại năng mới đến đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý, ai lại gia nhập học phủ Vĩnh Hằng để trở thành đệ tử chân truyền làm gì nữa? Hoàn toàn không cần thiết.”

Chương 2148: Vừa tới học phủ Vĩnh Hằng, khiêu chiến phân thân của Chúa Tể! (3)

“Nếu là đệ tử cũ chắc chắn phải có người nhận ra…”

Thế nhưng chờ mãi vẫn không có ai nhận ra đối phương.

Không, cũng không hẳn là không có ai nhận ra.

Trong đám đông có một vũ trụ đại năng nhận ra hắn, đó chính là Cửu Bảo Chí Tôn.

Cửu Bảo Chí Tôn không khỏi giật mình.

Đương nhiên hắn đã nhận ra Lục Trường Sinh.

Thậm chí nhiệm vụ hướng dẫn của Lục Trường Sinh còn do hắn hoàn thành.

Hắn đã giúp Lục Trường Sinh hiểu rõ về học phủ Vĩnh Hằng hơn.

Nhưng từ trước Lục Trường Sinh đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý sao?

Nói thế nào Cửu Bảo Chí Tôn cũng không tin.

Hắn dám khẳng định, chắc chắn Lục Trường Sinh chưa sinh ra Bất Hủ Chân Ý.

Nhưng nếu chưa sinh ra Bất Hủ Chân Ý thì Lục Trường Sinh muốn làm gì đây?

Đối mặt với câu hỏi của học phủ Vĩnh Hằng, Lục Trường Sinh lắc đầu rồi nói: “Ta chưa sinh ra Bất Hủ Chân Ý.”

Người của học phủ Vĩnh Hằng nghe vậy thì sầm mặt: “Nếu đã không sinh ra Bất Hủ Chân Ý thì cứ ra xếp hàng cho đàng hoàng, không có con đường nào khác.”

“Vậy sao?”

“Nhưng ta nghe nói có cách thứ ba để trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng cơ mà.”

“Cách thứ ba?”

Không chỉ người của học phủ Vĩnh Hằng sững sờ.

Mà những đệ tử ngoại môn xung quanh cũng sững cả ra.

Nhiều người cố gắng nhớ lại.

Quả thực có cách thứ ba.

Chỉ là cách thứ ba này chẳng qua chỉ là để bài trí mà thôi.

Thật sự có người chọn cách thứ ba sao?

“Ngươi chắc chắn muốn dùng cách thứ ba chứ?”

“Chắc chắn.”

“Vậy thì ngươi cần phải đánh bại một phân thân của Chúa Tể tam cảnh, hơn nữa sống chết bất kể!”

“Được.”

Lục Trường Sinh tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Dường như hắn đã sớm hạ quyết tâm.

Quả nhiên khi hắn vừa dứt lời xung quanh lập tức nhốn nháo.

“Hắn muốn khiêu chiến với phân thân của Chúa Tể tam cảnh?”

“Dù chỉ là phân thân nhưng cũng sở hữu sức mạnh phân giải của tam cảnh, sao vũ trụ đại năng có thể đánh bại được phân thân của Chúa Tể?”

“Hắn muốn gây sự chú ý sao? Nhưng cách gây sự chú ý thế này hoàn toàn không cần thiết bởi cái giá phải trả quá lớn. Một khi phân thân của Chúa Tể ra tay chắc chắn sẽ phân giải vạn vật, có khả năng thân thể này của hắn cũng không còn nữa.”

“Đúng vậy, dù hắn có phân thân hoặc cách khác để hồi sinh thì cũng không cần thiết phải làm vậy. Hắn không cho rằng mình thật sự có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể đấy chứ?”

Lúc này xung quanh không còn ai để ý đến Thiên Tu Chí Tôn nữa.

Ban đầu Thiên Tu Chí Tôn đã thu hút mọi ánh nhìn.

Thậm chí hắn còn đánh bại Lạc Khổng Chí Tôn, trở thành đệ tử chân truyền mới của học phủ Vĩnh Hằng.

Đáng lẽ phải nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ, kinh ngạc lẫn tán thưởng của mọi người.

Nhưng giờ tất cả đều không còn.

Chẳng ai để ý đến Thiên Tu Chí Tôn nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Trường Sinh.

“Hừ, làm trò hề.”

Thiên Tu Chí Tôn cũng có chút không vui.

Dù không để tâm đến những hư danh này nhưng hắn cũng không muốn bị cướp mất hào quang như thế.

Dù sao hôm nay cũng là ngày trọng đại nhất cuộc đời hắn.

Nhưng giờ đây hắn lại trở thành kẻ làm nền cho người khác.

Ngay cả một vũ trụ đại năng với tâm chí kiên định như hắn lúc này cũng không khỏi khó chịu.

Lục Trường Sinh chẳng màng đến lời bàn tán của mọi người.

Hắn lặng lẽ chờ đợi.

Người của học phủ Vĩnh Hằng nhìn nhau.

Bọn hắn chưa từng gặp phải chuyện thế này.

Nhưng đây đúng là quy củ của học phủ Vĩnh Hằng.

Bọn hắn phải báo cáo lên trên.

Vì thế bọn hắn lập tức đi báo cáo.

Trong học phủ Vĩnh Hằng, một tin tức đánh thức Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Chúa Tể Vĩnh Dạ là một trong những Chúa Tể của học phủ Vĩnh Hằng.

Hắn lấy đá truyền tin ra xem, sắc mặt có chút khác thường.

“Có người khiêu chiến phân thân của Chúa Tể, muốn dùng cách này để trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng?”

Đã lâu lắm rồi không có gì khiến Chúa Tể Vĩnh Dạ phải hiếu kỳ nữa.

Lần này hắn rất tò mò, kẻ nào lại dám khiêu chiến phân thân của Chúa Tể?

Là làm trò hề hay thực sự có thực lực?

Nhưng đúng là chuyện này rất thú vị.

Chúa Tể Vĩnh Dạ suy nghĩ một lát, sau đó truyền tin: “Bản tọa sẽ để một phân thân giáng lâm, đưa kẻ khiêu chiến Lục Trường Sinh lên lôi đài đi.”

Sau đó Chúa Tể Vĩnh Dạ lập tức ngưng tụ ra một phân thân.

Rất nhanh người của học phủ Vĩnh Hằng đã có phản hồi.

“Lục Trường Sinh, Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ vĩ đại sẽ để một phân thân giáng lâm, thử thách thực lực của ngươi.”

“Ngươi hãy lên lôi đài ngay.”

Lục Trường Sinh gật đầu rồi tiến thẳng lên lôi đài.

Lôi đài này thực ra cũng giống như những lôi đài dùng để xếp hàng khiêu chiến với đệ tử chân truyền.

Cũng được chế tạo từ vật chất Bất Hủ.

Gần như không thể phá hủy nơi này.

Ngay cả sức mạnh phân giải của Chúa Tể cũng không thể phá hủy lôi đài.

Nhưng khi Lục Trường Sinh bước lên lôi đài, vô số đệ tử ngoại môn đều xôn xao.

Bọn hắn nghe thấy điều gì?

Chúa Tể Vĩnh Dạ!

Thật sự là Chúa Tể Vĩnh Dạ sẽ để một phân thân giáng lâm ư?

“Thật sao! Là thật sao? Lục Trường Sinh thật sự sẽ khiêu chiến với một phân thân của Chúa Tể?”

“Thật không thể tin nổi, vậy mà học phủ Vĩnh Hằng cũng đồng ý, thậm chí đích thân Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ sẽ để một phân thân giáng lâm nữa.”

“Bất kể kết quả trận chiến thế nào, cái tên Lục Trường Sinh này hẳn sẽ truyền khắp học phủ Vĩnh Hằng.”

“Làm trò hề thôi, đối mặt với phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ, chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ bại trận, thậm chí tới cả thân thể này cũng sẽ bị đánh tan tành.”

“Rốt cuộc Lục Trường Sinh có thực lực hay chỉ là làm trò hề cứ đợi lát nữa sẽ biết.”

“Ta cược rằng Lục Trường Sinh không thể trụ quá ba hiệp…”

Nghe đến tên Chúa Tể Vĩnh Dạ rất nhiều người đều thấy kinh ngạc.

Chúa Tể Vĩnh Dạ không phải một vị Chúa Tể bình thường.

Trong học phủ Vĩnh Hằng, Chúa Tể Vĩnh Dạ được coi là một vị Chúa Tể rất cổ xưa và cường đại.

Chương 2149: Vừa tới học phủ Vĩnh Hằng, khiêu chiến phân thân của Chúa Tể! (4)

Một Chúa Tể cường đại như vậy để phân thân giáng lâm há lại là chuyện bình thường?

Còn về khả năng chiến thắng của Lục Trường Sinh?

Không ai cho rằng Lục Trường Sinh có khả năng chiến thắng.

Thời gian trôi qua từng chút một.

“Ầm.”

Đột nhiên một luồng khí tức khủng bố giáng lâm.

Một nam tử mặc áo bào đỏ thẫm đột ngột xuất hiện trên lôi đài.

Chúa Tể Vĩnh Dạ!

Đó chính là Chúa Tể Vĩnh Dạ!

Một luồng khí đen nhàn nhạt bao quanh người hắn.

Chỉ thoáng nhìn mà dường như cả tầm mắt cũng bị bóp méo, không thể thấy rõ dung mạo của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Lục Trường Sinh cũng vậy.

Hắn cũng không thể nhìn rõ dung mạo của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Có lẽ là do Bất Hủ Chân Ý.

Mỗi tu sĩ đều có một dạng Bất Hủ Chân Ý khác nhau.

Có thể coi là hiện thân của “Đạo” của chính mình.

“Đạo” của Chúa Tể Vĩnh Dạ rõ ràng rất phi thường.

Dù chỉ là một phân thân nhưng cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh đối mặt trực diện với một Chúa Tể xa lạ.

Trước đây khi ở cùng sư tôn Chúa Tể Phi Long, hắn hoàn toàn không cảm thấy áp lực như thế này.

Dù sao Chúa Tể Phi Long là sư tôn, hắn sẽ không tỏa ra uy áp với đệ tử của mình.

Nhưng giờ thì khác.

Lục Trường Sinh đang đối mặt với Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Hắn muốn khiêu chiến với phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, đương nhiên sẽ phải đối mặt trực diện với uy áp từ đối phương.

Nếu ngay cả uy áp cũng không chịu nổi thì đừng nói đến chuyện khiêu chiến.

“Vù vù.”

Trên đỉnh đầu Lục Trường Sinh, một hư ảnh thế giới khổng lồ hiện ra.

Chặn đứng uy áp của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Dù Lục Trường Sinh chưa ngưng tụ được Bất Hủ Chân Ý.

Nhưng Lục Trường Sinh có vị diện Chân giới.

Đối mặt với khí thế áp bức của Chúa Tể Vĩnh Dạ, vị diện Chân giới rộng lớn thực ra không bị ảnh hưởng quá lớn.

“Chính là ngươi muốn khiêu chiến với bản tọa sao?”

Chúa Tể Vĩnh Dạ lên tiếng.

“Đệ tử Lục Trường Sinh bái kiến Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ.”

“Tốt, có dũng khí khiêu chiến với phân thân của Chúa Tể là rất tốt. Tuy nhiên bản tọa sẽ không nương tay, có thể đánh bại được phân thân này của bản tọa hay không tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi. Nếu không chống đỡ nổi có thể mở miệng nhận thua, như vậy còn giữ được mạng sống.”

“Đa tạ Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ nhắc nhở.”

Có vẻ tính tình Chúa Tể Vĩnh Dạ khá ôn hòa.

Cũng coi như may mắn.

Nếu gặp phải Chúa Tể nào tính tình không tốt thì sẽ không cho Lục Trường Sinh cơ hội nhận thua.

Tuy nhiên bất kể tính tình thế nào, nếu Lục Trường Sinh muốn trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng thì nhất định phải đánh bại phân thân của Chúa Tể.

Điều này sẽ không thay đổi!

“Ầm.”

Sau đó Lục Trường Sinh cũng không do dự nữa.

Vị diện Chân giới lập tức triển khai.

Kích thước gấp 600 lần của vị diện Chân giới che trời lấp đất, trực tiếp bao phủ toàn bộ lôi đài, bao phủ cả phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Trùng trùng điệp điệp giáng xuống.

Như thể đang muốn nghiền nát phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ trong nháy mắt!

“Vĩnh Dạ!”

Ngay sau đó, Chúa Tể Vĩnh Dạ ra tay.

Hắn vung tay lên.

Trong nháy mắt hư không dường như tối sầm xuống.

Nhưng không phải hư không mà là cảm nhận của Lục Trường Sinh đột nhiên tối sầm lại.

Hắn không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa.

Dường như xung quanh đều là một màu đen kịt.

Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh đối đầu trực diện với một vị Chúa Tể.

Dù chỉ là một bộ phân thân nhưng thực ra cũng không có nhiều khác biệt so với Chúa Tể chân chính.

Bản chất của sức mạnh đều giống nhau.

Đối thủ trước đây của Lục Trường Sinh dù có thể bắt chước năng sức mạnh phân giải nhưng đó cũng chỉ là bắt chước.

Còn bây giờ cuối cùng Lục Trường Sinh cũng được chứng kiến sức mạnh phân giải của một vị Chúa Tể chân chính.

Sức mạnh phân giải này vô cùng vô tận, không cách nào ngăn cản được.

Chẳng hề có bất cứ dấu hiệu báo trước hay dị tượng nào.

Lục Trường Sinh đã rơi vào vòng vây của sức mạnh phân giải.

Đúng vậy, thủ đoạn “Vĩnh Dạ” này chính là sức mạnh phân giải của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Sức mạnh phân giải của mỗi Chúa Tể đều có đôi chút khác biệt.

Bản chất thì giống nhau nhưng hình thức biểu hiện lại khác nhau.

Sức mạnh phân giải của Chúa Tể Vĩnh Dạ chính là che đậy mọi giác quan của đối thủ.

Sau đó âm thầm phân giải sức mạnh của đối phương.

Ví dụ như hiện tại, vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh đã được triển khai.

Nhưng Lục Trường Sinh không biết Chúa Tể Vĩnh Dạ đã đi đâu.

Ngay cả vị diện Chân giới của hắn cũng không thể cảm nhận được.

Nhưng không sao, Lục Trường Sinh sẽ sớm biết Chúa Tể Vĩnh Dạ vẫn còn ở đó.

Bởi vì bên trong vị diện Chân giới của hắn đang âm thầm bị phân giải.

Đúng vậy, chính là phân giải.

Hơn nữa hắn không thể tìm ra bất cứ phương hướng nào.

Dường như mọi nơi đều đang bị phân giải.

“Đây chính là Chúa Tể chân chính sao?”

“Ngay cả vị trí của đối phương cũng không biết, làm sao mà chiến đấu được?”

“Hoàn toàn chỉ có thể chịu đòn một cách thụ động…”

Trong lòng Lục Trường Sinh bỗng nhiên hiểu ra.

Trước đây hắn đã đánh giá thấp Chúa Tể.

Chúa Tể chân chính và các vũ trụ đại năng nhị cảnh có sự khác biệt một trời một vực.

Dưới Chúa Tể đều là con sâu cái kiến, đó không chỉ là lời nói suông.

Dù các cường giả nhị cảnh không thể coi là kiến hôi, nhưng bọn hắn vẫn không thể đối đầu với Chúa Tể được.

Giống như hiện tại, Lục Trường Sinh chắc chắn rằng Chúa Tể Vĩnh Dạ đang ẩn nấp bên trong vị diện Chân giới của hắn.

Tuy hắn có thể làm mọi thứ trong vị diện Chân giới nhưng vẫn không thể tìm ra Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Cảm giác bị che mắt đó khiến Lục Trường Sinh vô cùng khó chịu.

Hiện tại dường như hắn chỉ có thể chịu đòn một cách thụ động, thậm chí không có cơ hội phản công.

Nhưng Lục Trường Sinh không hề hoảng loạn.

Hắn rất tỉnh táo.

Hắn biết rằng hiện tại so về thủ đoạn chắc chắn mình không sánh bằng Chúa Tể Vĩnh Dạ được.

Chương 2150: Đánh bại phân thân của Chúa Tể, học phủ Vĩnh Hằng chấn động!

Dù hiện giờ hắn đã bị che đậy cảm nhận nhưng hắn vẫn có lợi thế.

Lợi thế của hắn chính là kích thước của vị diện Chân giới.

Kích thước gấp 600 lần, nếu Chúa Tể Vĩnh Dạ muốn phân giải vị diện Chân giới cũng cần tiêu hao rất nhiều sức mạnh phân giải.

Lục Trường Sinh không cần phải tìm ra Chúa Tể Vĩnh Dạ, hắn chỉ cần so “tiêu hao” với Chúa Tể Vĩnh Dạ là được.

Dù sao đây chỉ là một phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, dù sao sức mạnh phân giải cũng có hạn.

Chỉ cần vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh không sụp đổ.

Có thể duy trì mãi mãi thì sẽ có hy vọng chiến thắng.

Vì vậy Lục Trường Sinh cũng không còn cố gắng tìm kiếm phân thân Chúa Tể Vĩnh Dạ nữa mà toàn tâm toàn ý duy trì kích thước vị diện Chân giới của mình.

Ban đầu vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh phân giải rất nhanh.

Giống như băng tuyết tan chảy với tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Một phần, hai phần, ba phần, bốn phần, năm phần…

Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh đã tiêu hao hết năm phần.

Tốc độ rất nhanh.

Với tốc độ này, dường như chẳng mấy chốc vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh sẽ bị phân giải hoàn toàn.

Nhưng khi phân giải được năm phần vị diện Chân giới, rõ ràng Lục Trường Sinh cảm thấy hiệu suất phân giải đã chậm lại.

Không còn nhanh như ban đầu nữa.

Đây là một tín hiệu tốt.

Điều này chứng tỏ phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng có giới hạn.

Không thể duy trì cường độ cao như vậy mãi được.

Từ năm phần đến sáu phần đã phân giải hết ba canh giờ.

Phải biết rằng trước đó chỉ một canh giờ đã phân giải được năm phần.

Nhưng từ năm phần đến sáu phần lại mất đến ba canh giờ.

Sau khi đến sáu phần, Lục Trường Sinh cảm thấy tốc độ phân giải của Chúa Tể Vĩnh Dạ lại càng chậm hơn.

Thậm chí Lục Trường Sinh còn có thể thử “phục hồi” lại kích thước của vị diện Chân giới.

Dù sao sức mạnh bị phân giải của vị diện Chân giới vẫn còn trong vị diện Chân giới, đây là loại năng lượng thuần túy.

Dù đã tiêu hao một số năng lượng nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Lục Trường Sinh cần thời gian để từ từ phục hồi.

“Hử?”

Đột nhiên mắt Lục Trường Sinh sáng lên.

Hắn nhận ra một dao động khác thường ngay trong vị diện Chân giới của hắn.

Nếu ở bên ngoài, chắc chắn Lục Trường Sinh không thể phát hiện ra dao động nhỏ như vậy.

Nhưng trong vị diện Chân giới thì Lục Trường Sinh lại có thể nắm bắt rõ ràng dao động này.

Lục Trường Sinh có quyền kiểm soát tuyệt đối với vị diện Chân giới.

Giờ lại có một dao động khác thường thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, điều này có nghĩa là gì?

Lục Trường Sinh hiểu rất rõ.

Chỉ có phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ đang ở trong vị diện Chân giới mới có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Vậy là đã rõ ràng, Lục Trường Sinh đã tìm ra tung tích của phân thân Chúa Tể Vĩnh Dạ.

“Tìm được ngươi rồi!”

Ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động.

Hắn điều động toàn bộ sức mạnh còn lại của vị diện Chân giới.

“Ầm ầm.”

Sức mạnh khủng khiếp của vị diện Chân giới bùng nổ, trong nháy mắt đã giáng xuống một nơi nào đó trong vị diện Chân giới.

Quả nhiên, sức mạnh tràn đến nhưng rất nhanh đã bị phân giải.

Quả thực là phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ!

Tuy nhiên sức mạnh phân giải của phân thân Chúa Tể Vĩnh Dạ đã gần như cạn kiệt.

Hắn thậm chí không thể duy trì được lá chắn cảm nhận đối với Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh lại khôi phục được cảm nhận.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng “nhìn thấy” được phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

“Ngươi rất khá…”

“Thế giới của ngươi không thể ngăn cản sức mạnh phân giải, nhưng thế giới của ngươi quá rộng lớn bởi vậy đã hoàn toàn tiêu hao hết sức mạnh phân giải của phân thân này. Vì vậy ngươi đã thắng…”

Theo giọng nói của phân thân Chúa Tể Vĩnh Dạ truyền tới.

Sức mạnh từ vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh trong nháy mắt đã nhấn chìm phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Khoảnh khắc tiếp theo, phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ “bùm” một tiếng, hoàn toàn sụp đổ rồi hóa thành tro bụi.

Bốn phía lập tức xôn xao.

Toàn trường oanh động.

“Cái gì, Lục Trường Sinh thắng rồi ư?”

“Điều này… không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tưởng tượng nổi, ngay cả phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng sụp đổ, sao có thể như vậy?”

“Đánh bại phân thân của một vị Chúa Tể, quả là chuyện khó tin, nhưng đây lại là sự thật.”

“Phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, vừa rồi mọi người đã thấy nó mạnh tới mức nào, quả thực có thể phân giải vạn vật, nhưng thế giới của Lục Trường Sinh quá rộng lớn, một thế giới rộng lớn như vậy quả thực là điều trước giờ chưa từng thấy. Vậy mà hắn lại dùng kích thước để tiêu hao hết sức mạnh phân giải của phân thân Chúa Tể Vĩnh Dạ, dường như đây cũng là một cách hay để đánh bại phân thân Chúa Tể.”

“Biết thì có ích gì? Ai có được thế giới rộng lớn như vậy?”

“Nói vậy là Lục Trường Sinh đã vào được học phủ Vĩnh Hằng, trở thành đệ tử chân truyền?”

“Một ngày mà học phủ Vĩnh Hằng lại có hai đệ tử chân truyền mới, thật không thể tin nổi…”

Ngay cả Thiên Tu Chí Tôn cũng rất kinh ngạc.

Lúc trước hắn còn cho rằng Lục Trường Sinh là kẻ thích khoe khoang, cướp mất hào quang của hắn.

Nhưng giờ nhìn thấy cách Lục Trường Sinh chiến đấu với phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, hắn tự thấy mình không bằng.

Quả thực không sánh bằng Lục Trường Sinh.

Một vũ trụ đại năng, dù là cường giả đứng đầu trên bảng Bách Tôn dường như cũng không thể đánh bại phân thân Chúa Tể đúng không?

Lẫn trong đám người, Cửu Bảo Chí Tôn từng hướng dẫn cho Lục Trường Sinh càng kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Hắn sững ra, dường như rất lâu cũng không dám tin.

Vậy mà Lục Trường Sinh thật sự đánh bại được phân thân của Chúa Tể và trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng ư?

Đây có phải là đệ tử ngoại môn vừa mới bước vào vũ trụ Vĩnh Hằng được hắn hướng dẫn không?

Lục Trường Sinh thu hồi vị diện Chân giới.

Lần này tổn thất rất lớn.

Hơn sáu mươi phần trăm kích thước của vị diện Chân giới đã bị đánh tan.

Chương 2151: Đánh bại phân thân của Chúa Tể, học phủ Vĩnh Hằng chấn động! (2)

Dù có thể khôi phục thì hẳn cũng sẽ hao tổn một ít.

Có thể khôi phục đến kích thước gấp 500 lần đã tốt lắm rồi.

Dù sao sau khi bị sức mạnh của Chúa Tể phân giải sẽ có một số tổn thất vĩnh viễn.

Không dễ dàng khôi phục được.

Đây cũng là nhược điểm của vị diện Chân giới hiện giờ.

Phục hồi rất khó khăn.

Gần giống như thủ đoạn dùng một lần.

Nếu đánh thêm vài trận chiến thế này.

Hoặc đối mặt với phân thân của vài vị Chúa Tể thì vị diện Chân giới của hắn sẽ không chống đỡ nổi.

Tất nhiên còn có một nguyên nhân nữa.

Đó là hiện tại kích thước vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh vẫn còn quá nhỏ.

Kích thước gấp 600 lần, chỉ có thể miễn cưỡng đánh thắng phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, thậm chí bản thân hắn còn hao tổn rất lớn.

Nhưng nếu là kích thước gấp sáu nghìn lần, thậm chí kích thước gấp sáu vạn lần thì sao?

Đến lúc đó e rằng phân thân của Chúa Tể cũng có thể bị hắn giết chết một cách dễ dàng.

Thậm chí chiến thắng cả Chúa Tể chân chính cũng không phải là chuyện không thể.

“Giờ Lục mỗ có thể tiến vào học phủ Vĩnh Hằng rồi chứ?”

Lục Trường Sinh đi đến nơi xin khiêu chiến.

Người của học phủ Vĩnh Hằng vội vàng nói: “Xin hãy xuất trình thẻ thân phận của ngài.”

Lục Trường Sinh lấy thẻ thân phận ra.

Không lâu sau người của học phủ Vĩnh Hằng đã đổi một tấm thẻ thân phận màu vàng cho hắn.

“Đây là thẻ thân phận mới của ngài, từ giờ trở đi ngài đã là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng rồi.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

Hiện giờ hắn là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng, vậy thì có thể trực tiếp tiến vào bên trong học phủ Vĩnh Hằng.

Vì thế Lục Trường Sinh đi thẳng vào trong.

“Vù vù.”

Lúc này một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Lục Trường Sinh.

Chính là một phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Đây là phân thân thứ hai mà Chúa Tể Vĩnh Dạ phái ra.

“Lục Trường Sinh, theo bản tọa đến đại điện một chuyến.”

“Vâng thưa Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ.”

Lục Trường Sinh cung kính đi theo sau Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Chẳng mấy chốc Lục Trường Sinh đã tiến vào đại điện.

Trong đại điện còn có một bóng người, đó vẫn là phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Hai phân thân lập tức dung hợp.

Lục Trường Sinh rõ ràng cảm thấy phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ này càng thêm mạnh mẽ.

“Lục Trường Sinh đến từ đại vũ trụ. Ừm, đó là một tòa vũ trụ mới gia nhập liên minh vũ trụ, trước đây chưa từng tiếp xúc với liên minh vũ trụ…”

Chúa Tể Vĩnh Dạ bình tĩnh nói.

Mỗi một thông tin hắn nói ra đều rất chính xác.

Đúng là thông tin của đại vũ trụ.

Xem ra vừa rồi Chúa Tể Vĩnh Dạ đã nắm được tình hình của đại vũ trụ.

“Xin hỏi Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ, phân thân vừa rồi là bao nhiêu phần sức mạnh của bản thể ngài?”

Lục Trường Sinh không nhịn được hỏi.

“Phân thân vừa rồi ư?”

“Lục Trường Sinh, ngươi hẳn phải biết sự chênh lệch giữa Chúa Tể và đại năng nhị cảnh lớn đến mức nào. Chỉ riêng phân thân vừa rồi, bản tọa tiện tay có thể ngưng tụ vài nghìn, thậm chí cả vạn cũng không thành vấn đề.”

“Hơn nữa sức mạnh của Chúa Tể rất khó bị tiêu hao hết. Nếu nhất định phải có một con số cụ thể thì phân thân vừa rồi tạm coi như có một phần vạn sức mạnh của bản thể bản tọa vậy.”

Lục Trường Sinh im lặng.

Một phần vạn…

Hơn nữa chỉ là tạm coi như một phần vạn.

Tiện tay có thể ngưng tụ.

Lục Trường Sinh mơ hồ hiểu ra, trước đây hắn vẫn quá coi thường sự vĩ đại của Chúa Tể.

Muốn dựa vào kích thước một nghìn lần hoặc vài nghìn lần để nghịch phạt Chúa Tể.

E rằng đó là mộng tưởng hão huyền.

Giới Hải có thể khiến Chúa Tể phải e dè, đó là vì Giới Hải quá rộng lớn.

Không chỉ có kích thước gấp vài vạn lần như Lục Trường Sinh.

Thậm chí là kích thước gấp trăm vạn, nghìn vạn lần, tỷ vạn lần.

“Lục Trường Sinh, bản tọa triệu ngươi đến đây vì thấy ngươi là nhân tài có thể bồi dưỡng. Học phủ Vĩnh Hằng không thiếu thiên tài, nhưng ngươi lại kinh diễm hơn bất cứ thiên tài nào từng xuất hiện trong lịch sử học phủ Vĩnh Hằng, ít nhất là về mặt chiến lực.”

“Tại học phủ Vĩnh Hằng cũng có xếp hạng, mỗi một hạng sẽ nhận được mức độ bồi dưỡng khác nhau từ học phủ.”

“Bản tọa tạm thời xếp ngươi ở vị trí thứ chín, có thể hưởng thụ mức bồi dưỡng bậc nhất.”

“Nếu ngươi còn có nhu cầu gì có thể trực tiếp liên hệ với bản tọa.”

Chúa Tể Vĩnh Dạ cho Lục Trường Sinh phương thức liên lạc.

Câu nói này tương đương với việc bảo Lục Trường Sinh rằng, có bất kỳ rắc rối gì cứ trực tiếp tìm Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Rõ ràng Chúa Tể Vĩnh Dạ rất coi trọng Lục Trường Sinh.

Hiện tại trợ giúp hắn chút ít, sau này nếu Lục Trường Sinh trở thành Chúa Tể đây chính là ân nghĩa sâu nặng.

“Tạ ơn Vĩnh Dạ bệ hạ.”

Lục Trường Sinh cung kính hành lễ, sau đó lui xuống.

Có người dẫn Lục Trường Sinh đi thẳng tới “động phủ số chín”.

Động phủ số chín này đang để trống.

Không rõ lý do là gì.

Việc Lục Trường Sinh vào ở động phủ số chín lập tức thu hút sự chú ý của các đệ tử chân truyền khác trong học phủ Vĩnh Hằng.

“Động phủ số chín có người vào ở rồi, vậy mà lại là một người mới?”

“Đúng là người mới, rất lạ mặt, sao hắn có thể trực tiếp vào ở động phủ số chín nhỉ?”

“Các ngươi chỉ quanh quẩn trong học phủ, không biết bên ngoài học phủ đã xảy ra chuyện lớn sao? Người này tên là Lục Trường Sinh, lai lịch không nhỏ, hắn vào học phủ Vĩnh Hằng theo con đường thứ ba đấy.”

“Con đường thứ ba? Ý là sao?”

“Lục Trường Sinh đã đánh bại phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, từ đó trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng và được Chúa Tể Vĩnh Dạ đích thân xếp hạng thứ chín!”

“Cái gì, đánh bại phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ?”

Mặc dù đều là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.

Ai nấy đều nổi danh lừng lẫy khắp các vũ trụ.

Nhưng lúc này bọn hắn lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Một vũ trụ đại năng đánh bại phân thân của Chúa Tể?

Chuyện này quả thực hoang đường.

Chương 2152: Đánh bại phân thân của Chúa Tể, học phủ Vĩnh Hằng chấn động! (3)

Tuy nhiên đây cũng không phải là bí mật gì, bọn hắn chỉ cần dò hỏi một chút là biết ngay.

Vì vậy bọn hắn bắt đầu dò hỏi tin tức.

Kết quả đúng là như vậy!

Lục Trường Sinh đã thật sự đánh bại phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Chẳng trách hắn có thể trực tiếp xếp hạng thứ chín.

Ban đầu đệ tử chân truyền xếp hạng thứ mười còn có vài suy nghĩ không an phận.

Nhưng giờ hắn không còn bất cứ suy nghĩ xa xôi nào nữa.

Đùa gì vậy.

Đó là kẻ có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, chiến lực của hắn phải mạnh đến mức nào?

Đừng nói là hạng mười.

Ngay cả hạng năm hay thậm chí hạng ba cũng không là gì với hắn.

Đây chính là “cường giả Chí Tôn” đích thực.

Thậm chí trong số các cường giả Chí Tôn hắn cũng là người đứng đầu.

Lần tới khi bảng Bách Tôn xuất hiện, chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ có tên trên đó.

Lục Trường Sinh đã vào ở động phủ số chín.

Động phủ có vẻ khá “xa hoa”.

Xem ra chủ nhân trước của động phủ số chín này rất biết hưởng thụ.

Nhưng Lục Trường Sinh không để ý lắm.

Hắn đang xem xét các đãi ngộ mà đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng được hưởng.

Đầu tiên là tài nguyên tu hành.

Bất kể lúc nào tài nguyên tu hành cũng là thứ không thể thiếu.

Mà liên minh vũ trụ lại sở hữu vô số vũ trụ tại Thời Không Trường Hà.

Bản thân liên minh cũng là một trong những thế lực hàng đầu.

Tài nguyên vô cùng phong phú.

Mà đệ tử chân truyền đều có thể xin cung ứng tài nguyên.

Nhưng có một số tài nguyên cần phải tự mình đi lấy.

Tiếp theo là về việc sinh ra “Bất Hủ Chân Ý”.

Mỗi đệ tử chân truyền đều có một cơ hội thân thỉnh sử dụng thuyền thời không.

Nghe nói sử dụng thuyền thời không có thể du ngoạn trong Thời Không Trường Hà.

Thật sự đi trải nghiệm Thời Không Trường Hà một chuyến.

Trong quá trình này sẽ có một số nguy hiểm, như bị Thời Không Trường Hà ăn mòn, bị mắc kẹt trong Thời Không Trường Hà.

Nhưng một khi vào được Thời Không Trường Hà thì sẽ có cơ hội “cảm ứng” được bản thân ở các chiều không gian và dòng thời gian khác, từ đó cắn nuốt linh hồn đối phương để tăng cường bản thân, giúp linh hồn lột xác, từ đó có cơ hội sinh ra Bất Hủ Chân Ý.

Lục Trường Sinh như bừng tỉnh đại ngộ.

Vì thế nên đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng mới có tới ba phần cơ hội tấn thăng lên tam cảnh.

Mấu chốt nằm ngay ở thuyền thời không này.

Nó có thể đưa các vũ trụ đại năng tiến vào Thời Không Trường Hà du ngoạn.

Chuyện này quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

Thậm chí nó còn có thể cảm ứng được “linh hồn” ở những dòng thời gian và chiều không gian khác.

Chẳng phải điều này gần giống với “tần số linh hồn” mà Lục Trường Sinh vẫn hay làm đấy ư?

Chỉ có điều hiệu suất sử dụng “tần số linh hồn” của Lục Trường Sinh quá thấp.

Hàng tỷ năm cũng chưa chắc đã thành công một lần.

Lục Trường Sinh có thể thành công hai lần thực ra đã rất may mắn.

Nhưng xác suất “ăn khớp” của thuyền thời không lại lớn hơn tần số linh hồn không biết bao nhiêu lần.

Đây mới chính là ưu thế của thuyền thời không, hay nói cách khác là ưu thế của học phủ Vĩnh Hằng.

“Khi sử dụng thuyền thời không, tốt nhất là thực lực càng mạnh, linh hồn càng cường đại thì hiệu quả càng tốt. Ta có thể xin sử dụng thuyền thời không, nhưng giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất. Ta còn có thể tiếp tục tăng cường thực lực…”

Lục Trường Sinh cần phải tận dụng tối đa thuyền thời không.

Dù sao mỗi đệ tử chân truyền chỉ có một cơ hội thôi.

Lục Trường Sinh sẽ không tùy tiện sử dụng cơ hội này.

Huống chi nếu thực lực quá yếu, lỡ như bị Thời Không Trường Hà ăn mòn thì Lục Trường Sinh sẽ gặp rắc rối lớn.

Thực lực mạnh mẽ cũng có thể chống đỡ được phần nào sự ăn mòn của Thời Không Trường Hà.

Dù sao Thời Không Trường Hà cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.

Lục Trường Sinh cân nhắc hồi lâu rồi vạch ra kế hoạch tu hành.

“Bước đầu tiên vẫn là phải cắn nuốt thật nhiều vị diện tĩnh mịch, gia tăng kích thước vị diện của vị diện Chân giới.”

“Bước thứ hai là từ từ gom góp khí vận, mở rộng danh tiếng, tích lũy thêm nhiều khí vận hơn nữa để linh hồn Hoàng Kim không ngừng gia tăng, xem thử có thể nâng lên trăm phần trăm hay không, từ đó sinh ra Bất Hủ Chân Ý. Nếu như sinh ra Bất Hủ Chân Ý có lẽ ta sẽ không phải dùng đến thuyền thời không nữa.”

“Bước thứ ba, khi không thể tiến thêm được nữa, hoặc khi thời hạn của đệ tử chân truyền sắp đến thì hãy xin sử dụng thuyền thời không!”

Đệ tử chân truyền cũng có kỳ hạn.

Không thể mãi mãi là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng được.

Đến thời hạn sẽ không còn danh phận đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng nữa.

Mà thời hạn này cũng không dài lắm.

Chỉ có mười nghìn năm.

Bình thường sau khi gia nhập học phủ Vĩnh Hằng, trong vòng mười nghìn năm là đủ để sinh ra Bất Hủ Chân Ý, thử đột phá lên tam cảnh.

Kế hoạch ba bước mà Lục Trường Sinh vạch ra, kỳ thực bước đầu tiên và bước thứ hai có thể thực hiện cùng lúc.

“Trước tiên hãy xem thử có thể lợi dụng quyền hạn đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng để tìm thêm nhiều vị diện tĩnh mịch không…”

Ý thức của Lục Trường Sinh tiến vào thẻ thân phận, thẻ thân phận này chứa đựng rất nhiều thông tin.

Cần tài nguyên tu hành nào cũng có thể tìm kiếm trong thẻ thân phận.

Lục Trường Sinh trực tiếp tìm kiếm vị diện.

“Ồ?”

“Có thật à? Có rất nhiều vị diện tĩnh mịch, thậm chí có cả vũ trụ sắp sụp đổ, đều thuộc về liên minh vũ trụ, đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng có thể trực tiếp đến đó…”

Lục Trường Sinh không khỏi mừng thầm.

Quả nhiên là đã tìm được.

Không hổ danh là học phủ Vĩnh Hằng.

Gần như đã tập hợp được hầu hết tài nguyên tu hành của liên minh vũ trụ.

Các phương pháp tu hành của vũ trụ đại năng vô cùng kỳ lạ, cần rất nhiều loại tài nguyên tu hành.

Chương 2153: Đánh bại phân thân của Chúa Tể, học phủ Vĩnh Hằng chấn động! (4)

Ví như tử khí.

Ví dụ như đại đạo tử vong vân vân.

Lục Trường Sinh cần đến vị diện tĩnh mịch có to tát quá không?

“Vũ trụ Tinh Oánh…”

Lục Trường Sinh lại điều tra kỹ càng.

Cuối cùng trong lòng hắn đã có quyết định, trước tiên đến vũ trụ Tinh Oánh!

Lục Trường Sinh đi tới chỗ “truyền tống trận” của học phủ Vĩnh Hằng.

“Ta muốn dùng quyền hạn của đệ tử chân truyền, tiến vào vũ trụ Tinh Oánh!”

Lục Trường Sinh nói thẳng.

Thực ra giữa các vũ trụ cũng có thể thiết lập đại trận truyền tống quy mô lớn.

Nhưng loại đại trận truyền tống này vô cùng quý giá, chỉ có Chúa Tể mới có thể bố trí, thậm chí còn phải dùng đến rất nhiều vật chất Bất Hủ.

Chi phí để xây dựng một đại trận truyền tống rất lớn.

Thường thì các vũ trụ sẽ không xây dựng đại trận truyền tống xuyên vũ trụ.

Nhưng vũ trụ Tinh Oánh thì khác.

Vũ trụ Tinh Oánh thuộc về “tài sản” của học phủ Vĩnh Hằng, hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của học phủ.

Đối với các vũ trụ dưới trướng học phủ Vĩnh Hằng sẽ xây dựng đại trận truyền tống để trực tiếp truyền tống đến đó.

Mà chỉ có đệ tử chân truyền và Chúa Tể của học phủ Vĩnh Hằng mới có quyền hạn trực tiếp kích hoạt đại trận truyền tống, tiến vào các dị vũ trụ dưới trướng học phủ.

Nếu không ngay cả một số người làm việc trong học phủ Vĩnh Hằng cũng không có quyền sử dụng đại trận truyền tống.

“Xin chờ một chút.”

Người tiếp đón Lục Trường Sinh là một vũ trụ đại năng.

Hắn kiểm tra kỹ lưỡng thẻ thân phận của Lục Trường Sinh, xác nhận thân phận của đối phương xong mới gật đầu nói: “Để ngươi chờ lâu rồi, ngươi là đệ tử chân truyền xếp thứ chín của học phủ Vĩnh Hằng, có quyền sử dụng đại trận truyền tống của học phủ, ngươi chắc chắn điểm đến là vũ trụ Tinh Oánh chứ?”

“Chắc chắn.”

“Tốt! Để khởi động đại trận truyền tống xuyên vũ trụ khá phức tạp, cần một khoảng thời gian nhất định, xin chờ một chút.”

Lục Trường Sinh đợi khoảng một nén nhang.

“Đại trận truyền tống đã chuẩn bị xong, giờ ngươi có thể đến vũ trụ Tinh Oánh. Nhưng đây là truyền tống một chiều, nếu ngươi muốn từ vũ trụ Tinh Oánh trở về thì phải tự mình tìm đường trở về.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

Mục đích thiết lập truyền tống một chiều rất đơn giản, để phòng ngừa một số tình huống bất ngờ.

Ví dụ như có người tấn công vào học phủ Vĩnh Hằng.

Dù khả năng này rất thấp nhưng không thể không đề phòng.

Vì vậy chỉ có thể truyền tống từ học phủ Vĩnh Hằng đến dị vũ trụ, mà không thể truyền tống từ dị vũ trụ tới học phủ Vĩnh Hằng.

Lục Trường Sinh đứng vào giữa đại trận truyền tống.

“Vù vù.”

Ngay sau đó đại trận khởi động.

Thân ảnh Lục Trường Sinh biến mất trong nháy mắt.

Truyền tống xuyên vũ trụ có áp lực rất lớn.

Lục Trường Sinh cảm nhận được áp lực khủng khiếp này, e rằng ngay cả kẻ siêu thoát nhất cảnh cũng không chịu nổi, sẽ bị áp lực này nghiền thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Chỉ có vũ trụ đại năng nhị cảnh mới có thể chịu được áp lực khủng khiếp này.

Kích thước vị diện Chân giới còn lại của Lục Trường Sinh thực ra không quá lớn.

Vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Cần một khoảng thời gian nhất định.

Nhưng chịu đựng áp lực truyền tống thật ra không thành vấn đề.

Dù Lục Trường Sinh chưa hoàn toàn khôi phục nhưng thực lực của hắn cũng rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể ứng phó với mọi tình huống.

Huống chi dị vũ trụ do học phủ Vĩnh Hằng quản lý, tại vũ trụ Tinh Oánh vốn không có nguy hiểm gì.

Nguy hiểm duy nhất có lẽ là do vũ trụ Tinh Oánh sắp sụp đổ.

“Xoẹt.”

Thân ảnh Lục Trường Sinh khẽ rung lên.

Hắn đã được dịch chuyển tới vũ trụ Tinh Oánh.

Ngay khi bước vào vũ trụ Tinh Oánh, Lục Trường Sinh đã cảm nhận được tình cảnh của vũ trụ này.

Thực tế tình hình không mấy khả quan.

Quả thực là sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Khắp nơi đều là hơi thở tử vong, hầu như không có sự sống nào tồn tại.

Tuy nhiên với Lục Trường Sinh thì đây lại là chuyện tốt.

Hắn đang cần vị diện tĩnh mịch.

Càng nhiều vị diện tĩnh mịch càng tốt.

Vậy nên vũ trụ Tinh Oánh hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Lục Trường Sinh.

Hơn nữa vũ trụ Tinh Oánh tuy có vẻ sắp sụp đổ.

Nhưng không giống với vũ trụ Minh La.

Trông có vẻ vũ trụ Tinh Oánh còn có thể trụ vững một thời gian dài nữa.

Vài vạn năm?

Hoặc thậm chí là vài chục vạn năm cũng chưa biết chừng.

Lần này Lục Trường Sinh có thể yên tâm tu luyện tại đây, không cần lo lắng về vấn đề vũ trụ sụp đổ.

Điều duy nhất khiến Lục Trường Sinh cảm thấy tiếc nuối là vũ trụ Tinh Oánh quá nhỏ.

Nhỏ hơn bất cứ vũ trụ nào Lục Trường Sinh từng thấy.

Thậm chí có thể gọi là một “vũ trụ tí hon”.

Tuy nhiên có thể tìm được vị diện tĩnh mịch cũng không tệ rồi.

Còn về việc vũ trụ Tinh Oánh quá nhỏ?

Đó không phải điều mà Lục Trường Sinh có thể quyết định.

“Thời gian tu luyện của ta dù có muộn cũng không thể quá vạn năm, bởi kỳ hạn trở thành đệ tử chân truyền của ta chỉ có vạn năm.”

“Trước vạn năm phải kết thúc tu luyện, nếu không sẽ mất tư cách sử dụng thuyền thời không…”

Trong lòng Lục Trường Sinh đã có kế hoạch.

Lần này hắn sẽ tĩnh tâm tu luyện.

Nơi đây có rất nhiều vị diện tĩnh mịch, Lục Trường Sinh có thể yên tâm cắn nuốt.

Hơn nữa Lục Trường Sinh sẽ không còn cắn nuốt chậm rãi như trước.

Vị diện Chân giới của hắn ngày càng rộng lớn, hiệu suất cắn nuốt cũng càng cao.

Hắn cũng muốn xem xem, kích thước vị diện Chân giới của mình có giới hạn hay không?

“Bắt đầu thôi…”

Lục Trường Sinh trực tiếp mở rộng vị diện Chân giới.

Vừa bắt đầu cắn nuốt đồng thời cũng khôi phục kích thước của vị diện Chân giới.

Hai việc này thậm chí còn có thể thúc đẩy lẫn nhau.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Một trăm năm, năm trăm năm, một nghìn năm, hai nghìn năm…

Lục Trường Sinh chưa bao giờ bế quan một thời gian dài như vậy.

Nhưng đối với những vũ trụ đại năng nhị cảnh mà nói.

Tu luyện vài nghìn năm vốn không đáng gì, đây là chuyện hết sức bình thường.

Lục Trường Sinh không còn quan tâm đến chuyện của học phủ Vĩnh Hằng nữa.

Hắn cũng không trở về đại vũ trụ.

Chương 2154: Đánh bại phân thân của Chúa Tể, học phủ Vĩnh Hằng chấn động! (5)

Tạm thời hắn gác lại mọi thứ, toàn tâm toàn ý cắn nuốt vị diện tĩnh mịch.

Trong học phủ Vĩnh Hằng, hồi đầu vẫn có người không ngừng “truyền bá” chiến tích huy hoàng của Lục Trường Sinh.

Dù sao Lục Trường Sinh cũng đã đánh bại được phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, nhờ đó trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.

Chuyện này chắc chắn có thể gọi là truyền kỳ!

Nhưng dù chiến tích có huy hoàng đến đâu thì trước thời gian cũng sẽ dần phai nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Hiện tại trong học phủ Vĩnh Hằng đã không còn ai nhắc đến Lục Trường Sinh nữa.

Đã có những đệ tử chân truyền mới ra đời.

Thậm chí những đệ tử chân truyền mới này còn lập được rất nhiều chiến tích đáng nể.

Ví dụ như Liễu Sinh Chí Tôn vừa trở thành đệ tử chân truyền đã dám khiêu chiến với những đệ tử chân truyền kỳ cựu.

Sau đó thứ hạng liên tục tăng cao, có thể nói là đang nhận được rất nhiều sự chú ý.

Thậm chí còn đánh thẳng lên vị trí thứ mười một.

Chỉ còn kém một bậc nữa là có thể lọt vào mười hạng đầu.

Có thể coi là đã tạo nên “truyền kỳ” trong học phủ Vĩnh Hằng.

“Tu luyện thêm một thời gian nữa, đừng nói là hạng mười, ngay cả hạng chín, hạng tám thậm chí là hạng năm ta cũng có cơ hội tranh giành.”

Liễu Sinh cười nói.

“Hạng năm thì không sao, nhưng hạng chín thì… e rằng có chút vấn đề.”

Một đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng do dự nói.

Hắn cũng được coi là đệ tử chân truyền kỳ cựu, thực lực không quá cao nhưng lại hiểu rất rõ tình hình trong học phủ Vĩnh Hằng.

“Hả?”

“Hạng chín có vấn đề gì?”

Liễu Sinh Chí Tôn nhướng mày hỏi.

Hạng năm không có vấn đề nhưng hạng chín lại có vấn đề?

Rõ ràng chuyện này không bình thường!

Hơn nữa, từ khi vào học phủ Vĩnh Hằng tới giờ Liễu Sinh chưa từng gặp chủ nhân của động phủ số chín.

Tất nhiên cũng chưa từng gặp đệ tử chân truyền xếp hạng chín kia.

Thậm chí người đó là ai hắn cũng không biết.

Ban đầu Liễu Sinh không hứng thú với chủ nhân của động phủ số chín lắm.

Mục tiêu của hắn vẫn luôn là hạng năm, hoặc hạng ba hay thậm chí là hạng nhất.

Còn hạng chín ư?

Liễu Sinh chẳng hứng thú gì.

Nhưng giờ thì khác.

Chủ nhân của động phủ số chín này dường như là kẻ không tầm thường?

Đệ tử chân truyền thâm niên kia liếc nhìn Liễu Sinh Chí Tôn, sau đó mở miệng nói: “Chủ nhân của động phủ số chín tên là Lục Trường Sinh. Từ khi vào học phủ Vĩnh Hằng đã hàng nghìn năm không lộ diện.”

“Tuy nhiên vị Lục Trường Sinh này là đệ tử chân truyền duy nhất của học phủ Vĩnh Hằng từng đánh bại được phân thân của Chúa Tể! Khi Lục Trường Sinh mới gia nhập vũ trụ Vĩnh Hằng, nhờ việc đánh bại một phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ mà trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng. Thậm chí thứ hạng cũng do Chúa Tể Vĩnh Dạ đích thân định đoạt, bao nhiêu qua Lục Trường Sinh vẫn không có ý định tranh giành thứ hạng.”

“Có người nói Lục Trường Sinh xếp hạng chín là vì hắn không thèm tranh giành. Nếu hắn tranh giành có lẽ những người khác sẽ chẳng còn việc gì để làm nữa… ngay cả hạng nhất có thể cũng dễ như trở bàn tay!”

Lời này vừa dứt, động phủ rơi vào tĩnh lặng như thể nghe được cả tiếng kim rơi.

“Lục Trường Sinh… Ta nhớ là trên bảng Bách Tôn không có tên của hắn mà nhỉ? Kẻ không vào được bảng Bách Tôn thì có thể mạnh tới mức nào chứ?”

“Ai biết hồi trước hắn làm sao đánh bại được phân thân Chúa Tể, lỡ như là đi theo con đường mờ ám hoặc có liên quan mật thiết với Chúa Tể…”

Còn chưa dứt câu đã thấy Liễu Sinh Chí Tôn quát lớn: “Im ngay, Chúa Tể há lại để ngươi nghi ngờ như thế?”

Đối phương khẽ giật mình, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó nên không dám phản bác.

Vừa rồi hắn lại dám nghi ngờ Chúa Tể ư?

Dù là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng cũng không thể tùy tiện nghi ngờ một vị Chúa Tể như thế.

Đó chính là tội bất kính!

Chúa Tể được xưng là toàn trí toàn năng, nếu để Chúa Tể biết, chắc chắn hắn sẽ không có kết cục hay ho gì.

Liễu Sinh Chí Tôn cắt ngang lời hắn là đúng lắm.

Thế nhưng Liễu Sinh Chí Tôn cũng cảm thấy rất hứng thú với Lục Trường Sinh.

“Có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể thì không phải kẻ tầm thường đâu. Huống chi lần trước hắn không có tên trên bảng Bách Tôn không có nghĩa là lần này cũng vậy, bảng Bách Tôn lại sắp được công bố rồi, cứ đợi xem thế nào.”

“Nếu Lục Trường Sinh trở về nhớ báo ta biết ngay.”

Liễu Sinh Chí Tôn dặn dò.

Hắn là nhân vật muốn bước lên đỉnh cao.

Đối với vũ trụ đại năng nhị cảnh kỳ thực cũng không quá hứng thú.

Mục đích của hắn là tấn thăng đệ tam cảnh.

Nhưng ở cấp độ nhị cảnh, hoặc không làm hoặc phải làm được tốt nhất!

Lục Trường Sinh đang ở vũ trụ Tinh Oánh xa xôi, không biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Hắn thỏa thích cắn nuốt vị diện tĩnh mịch.

Nơi này thật sự có rất nhiều vị diện.

Gần như toàn bộ đều là vị diện tĩnh mịch.

Khổng lồ như thế vị diện tĩnh mịch, đối với Lục Trường Sinh mà nói, đơn giản chính là một trận “bữa tiệc lớn”.

Thậm chí Lục Trường Sinh còn không cảm giác được thời gian trôi qua.

Một nghìn năm, hai nghìn năm, ba nghìn năm, bốn nghìn năm, năm nghìn năm…

Thời gian phải dùng hàng nghìn năm để tính toán.

Thật ra lúc Lục Trường Sinh cắn nuốt vị diện tại dị vũ trụ cũng đã phát hiện vấn đề này.

Hắn cần cắn nuốt rất nhiều vị diện.

Động cái là mấy trăm năm hơn nghìn năm.

Thật sự là rất đúng với câu nói tu hành không quản năm tháng.

“Tách.”

Đột nhiên Lục Trường Sinh mở bừng mắt.

“Vũ trụ Tinh Oánh… sụp đổ rồi ư?”

Lục Trường Sinh nhìn xung quanh.

Hư không vũ trụ Tinh Oánh bắt đầu sụp đổ.

Khí tức hủy diệt quanh quẩn khắp nơi.

Từ xa nhìn lại, toàn bộ vũ trụ đang sụp đổ rất nhanh.

Đây là dấu hiệu của một vũ trụ sắp sụp đổ.

Có điều Lục Trường Sinh vẫn nhớ dù vũ trụ Tinh Oánh đã sắp sụp đổ nhưng hẳn vẫn còn có thể chống đỡ mấy nghìn năm thậm chí mấy vạn năm nữa.

Chương 2155: Kích thước vị diện Chân giới gấp vạn lần, trở về học phủ Vĩnh Hằng!

Dù thế nào cũng không thể sụp đổ nhanh như vậy được.

“Chờ đã, kích thước của ta bây giờ…”

Lục Trường Sinh thử cảm ứng kích thước của bản thân.

Sau đó hắn không biết nói gì nữa.

Lục Trường Sinh tính thử thời gian.

Từ khi hắn tới vũ trụ Tinh Oánh tu hành đến giờ đã gần 7000 năm.

Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem tình trạng của bản thân.

Ký chủ: Lục Trường Sinh

Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính

Giới Chủ: Đệ nhị cảnh

Vị diện Chân giới: 10.600 lần (Có thể tăng trưởng)

Linh hồn Hoàng Kim: 11% (Hoàng kim bất hủ, có thể tồn tại cả vạn năm giữa Thời Không Trường Hà)

Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh đã tăng lên gấp mười nghìn lần!

Đây từng là con số mà Lục Trường Sinh chưa từng nghĩ tới.

Cũng vì nguyên nhân này nên vũ trụ Tinh Oánh mới sụp đổ nhanh hơn.

Thật sự là Lục Trường Sinh đã cắn nuốt phần lớn vị diện tại vũ trụ Tinh Oánh, vậy nên mới khiến vũ trụ Tinh Oánh rung chuyển rồi sụp đổ sớm hơn dự kiến.

Trong khi đó linh hồn Hoàng Kim đã tăng thêm 7%.

Đừng coi thường 7% này, thật ra đây đã con số rất khả quan.

Từ 4% lên tới 11%, gần như mỗi một nghìn năm đều có thể ổn định gia tăng 1% tiến độ.

Chứng tỏ nguồn khí vận của Lục Trường Sinh vẫn rất ổn định.

Rất có thể là có liên quan tới việc “Thăng Duy Pháp” của Lục Trường Sinh đang lưu truyền tại đại vũ trụ.

“Thăng Duy Pháp” lưu truyền càng rộng rãi thì khí vận càng đổ về chỗ hắn nhiều hơn.

“Kích thước của vị diện Chân giới đã gấp vạn lần… dưới Chúa Tể, thậm chí dưới chân thân của Chúa Tể, hẳn ta cũng có thể coi là vô địch…”

Lục Trường Sinh luôn là kẻ theo trường phái “bảo thủ”.

Hắn luôn cho rằng tại vô số vũ trụ của Thời Không Trường Hà mênh mông sẽ có một số kẻ thiên phú dị bẩm, kinh tài tuyệt diễm, có được chiến lực vô cùng cường đại.

Thế nhưng dù hắn có bảo thủ thế nào thì dưới Chúa Tể thử hỏi có ai chống đỡ được kích thước vị diện Chân giới gấp vạn lần đây?

Lục Trường Sinh sẽ không coi nhẹ bản thân.

Lúc này Lục Trường Sinh đã vững tin, dưới Chúa Tể chắc chắn hắn là vô địch!

Thế nhưng tầm nhìn của Lục Trường Sinh đã không còn ở dưới Chúa Tể.

Thậm chí không phải là phân thân Chúa Tể, mà là chân thân của Chúa Tể!

Chân thân của Chúa Tể cường đại tới mức nào, kỳ thực Lục Trường Sinh đã hiểu rõ một phần thông qua phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ lúc trước.

Chúa Tể Vĩnh Dạ nói bộ phân thân kia là khoảng một phần vạn sức mạnh của hắn.

Lúc đó vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh có kích thước gấp 600 lần.

Nếu tính theo số lượng thì hẳn là hắn cần đạt tới kích thước gấp 60.000 lần thì mới có thể đối đầu trực diện với Chúa Tể.

Nhưng thực tế lại không phải như vậy.

Trong hàng ngũ các Chúa Tể, Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng là tồn tại vô cùng cường đại.

Lục Trường Sinh cảm thấy Chúa Tể Vĩnh Dạ mạnh hơn sư tôn Phi Long Chúa Tể nhà mình nhiều.

Nếu là Chúa Tể bình thường nhất thì sao?

Liệu giờ hắn có thể đối kháng chính diện hay không?

Lục Trường Sinh không rõ lắm, nhưng hắn rất muốn thử một lần.

“Thôi, về học phủ Vĩnh Hằng trước đã.”

“Đệ tử chân truyền chỉ có kỳ hạn vạn năm, mà giờ đã qua bảy nghìn năm, chỉ còn lại ba nghìn năm nữa, phải sử dụng thật tốt mới được…”

Lục Trường Sinh đã biết chỗ tốt của “đệ tử chân truyền” của học phủ Vĩnh Hằng.

Không có thân phận đệ tử chân truyền thì sao hắn biết tới vũ trụ Tinh Oánh được?

Sao hắn có thể tới vũ trụ Tinh Oánh tu hành được?

Lục Trường Sinh đoán rằng tương lai mình sẽ phải cắn nuốt thêm nhiều vị diện hơn nữa.

Vậy nên tìm được càng nhiều những nơi giống với vũ trụ Tinh Oánh lại càng tốt.

Chỉ có ở học phủ Vĩnh Hằng hắn mới có thể hưởng thụ những đãi ngộ thế này.

Lục Trường Sinh không thể sử dụng truyền tống trận để trở lại học phủ Vĩnh Hằng.

Hắn chỉ có thể rời khỏi vũ trụ Tinh Oánh rồi đi dọc theo Thời Không Trường Hà mênh mông, chậm rãi hướng về phía học phủ Vĩnh Hằng mà đi.

Không lâu sau Lục Trường Sinh đã về tới học phủ Vĩnh Hằng.

Có vẻ học phủ Vĩnh Hằng không có gì thay đổi so với trước kia.

Bên ngoài người ra người vào tấp nập.

Lúc nào cũng có người đang xếp hàng khiêu chiến đệ tử chân truyền.

Mà bên trong học phủ Vĩnh Hằng lại có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Lục Trường Sinh vừa mới trở lại học phủ Vĩnh Hằng, lập tức có một bộ phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ giáng xuống.

“Lục Trường Sinh, cuối cùng ngươi cũng về, tới đại điện đi, có chuyện quan trọng tìm ngươi đấy.”

“Vâng thưa Chúa Tể bệ hạ.”

Lục Trường Sinh không khỏi nghi hoặc.

Hắn vừa trở về mà Chúa Tể Vĩnh Dạ đã tìm hắn có chuyện gì?

Thế là Lục Trường Sinh tới đại điện xem sao.

Trong đại điện chỉ có một mình Chúa Tể Vĩnh Dạ.

“Lục Trường Sinh, ngồi đi.”

Chúa Tể Vĩnh Dạ dừng một lát, nhìn kỹ Lục Trường Sinh rồi nói: “Không ngờ ngươi vừa vào học phủ Vĩnh Hằng lại im lặng không có bất cứ động tĩnh gì suốt bảy nghìn năm, bản tọa xem qua tin tức của ngươi, ngươi tới vũ trụ Tinh Oánh tu hành phải không?”

Đường đường Chúa Tể, biết hành tung của đệ tử chân truyền trong học phủ Vĩnh Hằng cũng không có gì lạ.

Lục Trường Sinh gật đầu, nói: “Đúng, đệ tử đã tới vũ trụ Tinh Oánh. Chỉ là có chuyện này phải báo cáo với Chúa Tể, vũ trụ Tinh Oánh sụp đổ rồi…”

Nét mặt Chúa Tể Vĩnh Dạ xẹt qua vẻ quái dị: ” vũ trụ Tinh Oánh còn có thể chống đỡ thêm mấy vạn năm, sao giờ lại sụp đổ rồi?”

Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng đoán chuyện này có liên quan với Lục Trường Sinh.

Nếu không sao lại xảy ra chuyện trùng hợp như vậy, Lục Trường Sinh mới đi mấy nghìn năm mà vũ trụ Tinh Oánh đã sụp đổ.

Nhưng chuyện này không quan trọng.

Chỉ là một vũ trụ đã sắp sụp đổ thôi.

Dù sao vũ trụ Tinh Oánh cũng sẽ sụp đổ.

Sớm hay muộn cũng không khác mấy.

“Không sao, ngươi tu hành một cách bình thường, vũ trụ Tinh Oánh sụp đổ cũng là chuyện bình thường, không liên quan gì tới ngươi cả.”

“Tạ ơn Vĩnh Dạ bệ hạ.”

Chương 2156: Kích thước vị diện Chân giới gấp vạn lần, trở về học phủ Vĩnh Hằng! (2)

“Không biết lần này ngài tìm đệ tử tới có chuyện gì?”

Thái độ của Lục Trường Sinh với Chúa Tể Vĩnh Dạ rất cung kính.

Hắn là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.

Mà Chúa Tể Vĩnh Dạ lại là “đạo sư” của học phủ Vĩnh Hằng.

Theo lý thuyết đệ tử chân truyền đều là đệ tử của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Nhưng học phủ dù sao cũng không giống tình thầy trò thông thường.

Quan hệ không sâu sắc như vậy.

Nhưng lễ nghi cơ bản vẫn phải có.

“Đúng là có chuyện, ngươi cũng biết bảng Bách Tôn phải không?”

“Bảng Bách Tôn? Đệ tử biết, bảng Bách Tôn này do Chúa Tể Thần Diễn của vũ trụ Thần Diễn lập ra, danh sách được công bố với toàn bộ vũ trụ trong Thời Không Trường Hà, ghi nhận một trăm vị vũ trụ đại năng cường đại nhất. Nếu có thể nhập bảng Bách Tôn thì đều được xưng là cường giả Chí Tôn!”

Lục Trường Sinh nói rõ những điều mình biết.

“Không sai, bảng Bách Tôn theo lý thuyết ghi nhận một trăm vị vũ trụ đại năng mạnh nhất Thời Không Trường Hà. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là xếp hạng do Chúa Tể Thần Diễn thôi diễn lập ra, tin tức hắn nhận được cũng có hạn, sao có thể thống kê được toàn bộ vũ trụ đại năng trong Thời Không Trường Hà?”

“Bởi vậy trước khi bảng Bách Tôn được công bố chính thức, Chúa Tể Thần Diễn sẽ mời đại biểu của liên minh vũ trụ chúng ta và đại biểu của một số thế lực đỉnh tiêm khác trong Thời Không Trường Hà tới vũ trụ Thần Diễn để quan sát bảng Bách Tôn.”

“Nếu có vũ trụ đại năng không đồng ý với bảng Bách Tôn thì có thể chứng minh thực lực của bản thân, sau đó Chúa Tể Thần Diễn sẽ cân nhắc xem có cần sửa đổi thứ tự hay không. Mà học phủ Vĩnh Hằng chúng ta chính là hạch tâm của liên minh vũ trụ, vũ trụ đại năng ưu tú nhất đều có mặt tại học phủ Vĩnh Hằng. Bởi vậy chuyến đi tới vũ trụ Thần Diễn lần này sẽ do mười đệ tử chân truyền đứng đầu học phủ Vĩnh Hằng ra mặt. Vậy nên ngươi cũng phải tới vũ trụ Thần Diễn một chuyến.”

Lục Trường Sinh nghe xong cũng không khỏi động lòng.

Tới vũ trụ Thần Diễn ư?

Đúng là chuyện tốt.

Lục Trường Sinh không phải kẻ chỉ biết khổ tu.

Với chuyện của Thời Không Trường Hà hắn đều hiểu rõ.

Lục Trường Sinh không chỉ phải cắn nuốt vị diện, gia tăng chiến lực, quan trọng hơn là để linh hồn lột xác.

Điều này liên quan đến việc tu hành của hắn.

Nếu muốn linh hồn lột xác thì khí vận là thứ cần nhất.

Nhưng trước mắt Lục Trường Sinh cũng không có cách để tăng cường khí vận.

Nhưng giờ đã khác.

Bảng Bách Tôn chính là cơ hội tốt!

Chúa Tể Thần Diễn đã công bố bảng Bách Tôn từ rất lâu rồi.

Danh sách này đã được tất cả mọi người tại các vũ trụ công nhận từ lâu.

Dù trong đó còn có một số kẻ ẩn giấu thực lực tỏ vẻ coi thường việc xếp hạng.

Nhưng hầu như tất cả các vũ trụ đều công nhận, một trăm vũ trụ đại năng trên bảng Bách Tôn là những vũ trụ đại năng mạnh nhất.

Thậm chí còn được gọi là cường giả Chí Tôn!

Từ cách xưng hô là biết tất cả các vũ trụ đều tán đồng bảng Bách Tôn.

Nếu có thể ghi danh trên bảng Bách Tôn, một khi bảng Bách Tôn được công bố, đến lúc đó chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ được rất nhiều vũ trụ biết tới.

Vậy thì sẽ có khí vận khổng lồ tới mức nào?

Trước kia Lục Trường Sinh muốn tới vũ trụ Thần Diễn cũng không được.

Bởi hắn không có tư cách ấy.

Việc công bố bảng Bách Tôn do một tay Chúa Tể Thần Diễn xử lý.

Một khi chính thức công bố thì sẽ không thể thay đổi.

Dù có thay đổi thì cũng là chuyện của vạn năm sau.

Nhưng lần này thì khác.

Nếu được mời tới vũ trụ Thần Diễn, trước khi bảng Bách Tôn chính thức được công bố sẽ có cơ hội thể hiện thực lực của bản thân, nhờ đó điều chỉnh thứ tự trên bảng Bách Tôn, thậm chí dù không có tên trên bảng Bách Tôn thì cũng có cơ hội ghi lên bảng.

Ý nghĩa của chuyện này rất lớn!

Lục Trường Sinh không dám chắc Chúa Tể Thần Diễn thôi diễn bằng cách nào.

Nhưng hẳn cũng căn cứ vào chiến lực công khai để xếp hạng.

Lần trước Lục Trường Sinh công khai chiến lực cũng chỉ có kích thước của vị diện Chân giới gấp 600 lần. Sức chiến đấu như thế có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể, kỳ thực cũng đã rất mạnh mẽ, việc có tên trên bảng Bách Tôn cũng không thành vấn đề.

Nhưng thứ tự thế nào thì rất khó nói.

Vì khí vận, Lục Trường Sinh không ngại tới vũ trụ Thần Diễn một chuyến, nhất định phải khóa chặt vị trí “thứ nhất”.

Như thế chắc chắn lượng khí vận thu được sẽ lớn hơn nhiều.

“Tạ ơn Chúa Tể bệ hạ, đệ tử nguyện tới vũ trụ Thần Diễn một chuyến!”

Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.

Hắn biết, đây là Chúa Tể Vĩnh Dạ đang “chiếu cố” hắn.

Dù sao ngay cả việc “xếp hạng thứ chín” của hắn cũng do Chúa Tể Vĩnh Dạ chỉ định.

“Nếu ngươi muốn đi thì phải thể hiện một chút mới được.”

“Xếp hạng thứ chín của ngươi là do bản tọa chỉ định, không qua bất cứ cuộc cạnh tranh hay khiêu chiến nào, bảy nghìn năm qua đám đệ tử chân truyền còn lại đều khá bất mãn với ngươi đấy.”

“Lần này học phủ Vĩnh Hằng cũng sẽ sắp xếp lại thứ tự xếp hạng, có thể tự do khiêu chiến. Vậy nên nếu có người khiêu chiến với ngươi thì nhất định ngươi phải chấp nhận khiêu chiến!”

“Tới một năm sau, mười người xếp hạng đầu mới có thể tới vũ trụ Thần Diễn.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

Thay đổi xếp hạng thôi, kỳ thực cũng có chút tác dụng với hắn.

Giờ hắn đang đứng ở vị trí thứ chín.

Trước mắt có thể khiêu chiến với vị thứ nhất, cứ giành được vị trí thứ nhất rồi tính.

Giành được vị trí thứ nhất rồi, dù về sau có tới vũ trụ Thần Diễn cũng thuận tiện hơn nhiều.

Lục Trường Sinh không sợ gây náo động, chỉ sợ sóng gió không đủ lớn.

Xếp hạng thứ nhất tại học phủ Vĩnh Hằng dù không thể khiến vô số người hâm mộ như xếp hạng trên bảng Bách Tôn.

Nhưng cũng coi như một loại thành tựu, cũng có thể thu hoạch được một chút khí vận.

Chương 2157: Kích thước vị diện Chân giới gấp vạn lần, trở về học phủ Vĩnh Hằng! (3)

Thế là Lục Trường Sinh cáo từ rời đi.

Về tới động phủ số chín, mọi chuyện vẫn như trước.

“Hử?”

“Vội thế cơ à? Ta vừa về tới động phủ đã muốn khiêu chiến rồi?”

“Xem ra sau khi gia nhập học phủ Vĩnh Hằng vì ta vẫn không hề động thủ nên bị người ta coi như quả hồng mềm rồi…”

Lục Trường Sinh lập tức nhận ra điều bất thường.

Động phủ của hắn dường như đã bị kẻ khác nhìn chằm chằm.

Chuyện này không bình thường chút nào.

Dù 7000 năm qua hắn không hề động thủ, nhưng mấu chốt là hắn đã đánh bại phân thân của Chúa Tể.

Muốn khiêu chiến với hắn thì trước đó phải dám chắc mình có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể đã.

Hiện giờ trong học phủ Vĩnh Hằng có ai dám chắc mình có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể đây?

“Hoặc là bọn hắn cảm thấy việc ta đánh bại phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ có điều gì mờ ám ư?”

Thật ra đúng là có cơ sở để suy đoán như vậy.

Mấu chốt là từ lúc Lục Trường Sinh vào học phủ Vĩnh Hằng tới giờ vẫn chưa từng động thủ lần nào.

Thậm chí gần như chưa từng lộ mặt.

Chuyện này không thể không khiến người ta phải suy đoán, nguyên nhân hắn “khiêm tốn” như vậy là do không muốn lộ tẩy hay sao?

Bọn hắn không dám chất vấn Chúa Tể Vĩnh Dạ nhưng lại dám dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh lắc đầu, hắn không muốn để ý tới suy nghĩ của những người khác.

Hắn sẽ làm việc theo kế hoạch của mình.

Ví dụ như hiện giờ xếp hạng thứ nhất trong học phủ chính là “Cao Thiên Chí Tôn”.

Vị Cao Thiên Chí Tôn này vẫn luôn xếp hạng thứ nhất tại học phủ Vĩnh Hằng.

Gần như không ai có thể rung chuyển địa vị của đối phương.

Nhưng mục tiêu của Lục Trường Sinh chính là Cao Thiên Chí Tôn.

Thế là Lục Trường Sinh cũng không chậm trễ, hôm sau hắn lập tức ra khỏi động phủ.

Chuẩn bị khiêu chiến Cao Thiên Chí Tôn.

Nhưng vừa rời khỏi động phủ đã thấy một gã đệ tử chân truyền xuất hiện.

“Trường Sinh Chí Tôn.”

“Đúng là ta, có chuyện gì?”

Lục Trường Sinh không biết gã đệ tử chân truyền trước mắt này.

“Ta là Liễu Sinh Chí Tôn, trước mắt đang xếp hạng thứ mười một, hy vọng có thể khiêu chiến Trường Sinh Chí Tôn.”

Lời Liễu Sinh Chí Tôn nói đã thu hút ánh mắt của một số đệ tử chân truyền.

“Ngươi muốn khiêu chiến với ta?”

Lục Trường Sinh nhìn qua Liễu Sinh Chí Tôn.

Rõ ràng hắn cũng hiểu được suy nghĩ của Liễu Sinh Chí Tôn.

Rất có thể kẻ tìm người theo dõi động phủ của hắn hôm qua chính là Liễu Sinh Chí Tôn.

“Không sai, ta muốn khiêu chiến với Trường Sinh Chí Tôn. Dựa theo quy củ của học phủ Vĩnh Hằng, giờ ngươi không thể từ chối được.”

Liễu Sinh Chí Tôn tự tin nói.

“Đúng là ta sẽ không từ chối, nhưng ta muốn đi khiêu chiến trước, đợi ta khiêu chiến xong sẽ nhận lời khiêu chiến của ngươi, được chứ?”

Lục Trường Sinh không muốn lãng phí thời gian với Liễu Sinh Chí Tôn.

“Ngươi cũng muốn khiêu chiến? Ngươi muốn khiêu chiến với ai?”

Liễu Sinh Chí Tôn ngẩn ra.

Từ lúc Lục Trường Sinh gia nhập học phủ Vĩnh Hằng tới nay vẫn chưa từng ra tay.

Giờ hắn lại chủ động đi khiêu chiến với những người khác?

Với xếp hạng thứ chín của Lục Trường Sinh hiện tại, nếu Lục Trường Sinh muốn khiêu chiến thì nhất định sẽ khiêu chiến với đệ tử chân truyền xếp hạng thứ tám.

Liệu Lục Trường Sinh thắng được ai đây?

Không chỉ Liễu Sinh Chí Tôn thấy kinh ngạc mà những đệ tử chân truyền khác lại càng thêm kinh ngạc.

Lục Trường Sinh muốn khiêu chiến với những đệ tử chân truyền từ vị trí thứ tám trở lên?

Đây chính là tin tức rất lớn.

Nhưng Lục Trường Sinh muốn khiêu chiến với ai đây?

Lại có thêm nhiều ánh mắt đổ dồn lên người Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh đi thẳng một mạch.

Dù không đến mức không buồn để ý tới Liễu Sinh Chí Tôn, nhưng đúng là Lục Trường Sinh không coi trọng Liễu Sinh Chí Tôn này thật.

Trong lòng Liễu Sinh Chí Tôn cũng có chút tức giận.

Lẳng lặng đi theo sau lưng Lục Trường Sinh.

Ngược lại hắn cũng muốn xem thử rốt cuộc Lục Trường Sinh sẽ khiêu chiến với ai?

Chỉ thấy Lục Trường Sinh đi qua từng động phủ một.

Động phủ số tám, động phủ số bảy, động phủ số sáu, động phủ số năm…

Thấy Lục Trường Sinh đi qua hết động phủ này đến động phủ khác.

Sắc mặt rất nhiều đệ tử chân truyền càng ngày càng ngưng trọng.

“Đến động phủ số ba rồi, chẳng lẽ hắn muốn khiêu chiến với đệ tử chân truyền xếp hạng ba?”

“Không, có vẻ hắn vẫn muốn đi về phía trước nữa, vậy là hắn muốn khiêu chiến với đệ tử chân truyền xếp hạng hai?”

“Không phải hắn muốn khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn đấy chứ, đây là đệ tử chân truyền số một, vị trí không thể lay động tại học phủ Vĩnh Hằng chúng ta đấy!”

“Khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn ư, hắn điên rồi sao?”

Tầm mắt vô số người đều đổ dồn về phía Lục Trường Sinh.

Sau đó bọn hắn nhìn thấy Lục Trường Sinh đi qua động phủ số ba, đi qua động phủ số hai, tới khi đến trước động phủ số một mới ngừng lại.

Thấy cảnh này tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Liễu Sinh Chí Tôn đang muốn khiêu chiến Lục Trường Sinh cũng không ngoại lệ.

Hắn thật sự không thể tin được cảnh tượng đang xảy ra trước mắt.

Lục Trường Sinh muốn khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn?

Ngay cả khi Liễu Sinh Chí Tôn rất tự tin ở bản thân mình.

Có thể trong tương lai, rất nhiều năm về sau biết đâu hắn sẽ đánh bại được Cao Thiên Chí Tôn.

Nhưng chắc chắn không phải hiện tại.

Liễu Sinh Chí Tôn biết rõ, thực lực của hắn hiện giờ có thể chen vào mười vị trí đầu.

Nhưng năm vị trí đầu, thậm chí ba vị trí đầu tiên về cơ bản đều không có hy vọng.

Càng không cần nói tới người xếp hạng đầu như Cao Thiên Chí Tôn.

Cao Thiên Chí Tôn và người đứng thứ hai cùng thứ ba hoàn toàn là hai cấp độ.

Nếu Lục Trường Sinh khiêu chiến với người đứng thứ ba, thậm chí là người đứng thứ hai cũng không gây bất ngờ như vậy.

Thế nhưng Lục Trường Sinh lại trực tiếp khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn xếp hạng nhất?

Chương 2158: Kích thước vị diện Chân giới gấp vạn lần, trở về học phủ Vĩnh Hằng! (4)

Hắn điên rồi.

Liễu Sinh Chí Tôn tự thấy mình đã rất cuồng vọng.

Không ai bì nổi.

Nhưng ngay cả Liễu Sinh Chí Tôn cũng không dám đi khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn.

Cuối cùng Lục Trường Sinh vẫn dừng chân trước động phủ của Cao Thiên Chí Tôn.

Hắn lập tức cao giọng hô: “Lục Trường Sinh của động phủ số chín hy vọng có thể khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn!”

Thanh âm trùng trùng điệp điệp truyền khắp tứ phương.

Dù xung quanh có rất nhiều đệ tử chân truyền.

Nhưng lúc này lại yên tĩnh không gì sánh được.

Ngay cả một tiếng ồn cũng không có, gần như tới tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

“Được.”

Trong động phủ truyền tới một giọng nói xa lạ.

Đây là lời hồi đáp của Cao Thiên Chí Tôn.

“Vậy Lục mỗ sẽ chờ Cao Thiên Chí Tôn trên lôi đài.”

Nói xong Lục Trường Sinh đi thẳng tới lôi đài.

“Rầm.”

Trong lòng mọi người cực kỳ chấn động.

Dấy lên sóng gió ngập trời.

Các đệ tử chân truyền đều cảm thấy vô cùng chấn động.

Vậy mà hắn lại khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn thật?

Thậm chí Cao Thiên Chí Tôn còn đồng ý ứng chiến.

Đó không chỉ là lời nói suông mà thôi.

“Nhanh, có người khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn, chính là Lục Trường Sinh đã đánh bại phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ đấy!”

“Lục Trường Sinh dám khiêu chiến Cao Thiên Chí Tôn, vậy tức là lúc trước Lục Trường Sinh đánh bại phân thân của Chúa Tể đều nhờ thực lực chứ không phải có nguyên nhân khác?”

“Rất có thể là thực lực chân chính, nếu không sao hắn dám khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn?”

“Có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể… tới cả Cao Thiên Chí Tôn cũng không dám nói mình dám chắc mười phần đâu nhỉ?”

“Bất kể thế nào thì hẳn là trận chiến này cũng sẽ rất đặc sắc…”

Nhất thời, rất nhiều đệ tử chân truyền đều cảm thấy lúc trước Lục Trường Sinh có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ vì hắn có thực lực mạnh mẽ thật.

Nếu thật thì trận chiến này chính là long tranh hổ đấu.

Bọn hắn lại có thể nhìn thấy Cao Thiên Chí Tôn ra tay.

Dù sao lần gần đây nhất Cao Thiên Chí Tôn ra tay đã cách mấy nghìn năm.

Dù lần này phải sắp xếp thứ tự lại lần nữa thì cũng không có ai tới khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn.

Lục Trường Sinh là đệ tử chân truyền đầu tiên trong mấy nghìn năm gần đây tới khiêu chiến Cao Thiên Chí Tôn.

Đủ thấy uy hiếp của Cao Thiên Chí Tôn lớn thế nào!

Lục Trường Sinh đã lên lôi đài và lẳng lặng chờ đợi từ lâu.

Ngày càng có nhiều đệ tử chân truyền hội tụ xung quanh lôi đài.

Gần như hơn phân nửa đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng đều có mặt.

Thật sự là trận chiến này rất quan trọng.

Cũng quá mức chấn động.

“Vù vù.”

Hư không dao động.

Cao Thiên Chí Tôn đã tới.

Đó là một nam tử mặc áo trắng, toàn thân mang tới cảm giác “thần thánh” và “hờ hững”.

Nhưng Lục Trường Sinh chỉ liếc qua đã nhận ra, trên người đối phương có một loại khí tức đặc biệt.

Bất hủ!

Đối phương có khí tức bất hủ.

Điểm này không thể nghi ngờ.

“Bất Hủ Chân Ý…”

Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm, trong mắt lóe lên một tia quang mang kỳ lạ.

Cao Thiên Chí Tôn đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý.

Trở ngại lớn nhất khi tấn thăng đệ tam cảnh đã bị đánh vỡ.

Còn lại chính là tích lũy.

Khi nào tích lũy đầy đủ thì lúc ấy hắn có thể thử trùng kích đệ tam cảnh!

Có điều ngay cả phân thân của Chúa Tể mà Lục Trường Sinh cũng từng đánh tan huống chi chỉ là một vũ trụ đại năng nhị cảnh?

Trên người Chúa Tể không chỉ có Bất Hủ Chân Ý mà còn có sức mạnh phân giải.

Cao Thiên Chí Tôn có sức mạnh phân giải không?

“Lục Trường Sinh, ta đã nghe nói qua về ngươi. Nghe nói ngươi đánh bại một bộ phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ, hơn nữa còn có rất nhiều người chứng kiến. Nhưng ta vẫn không tin. Chúa Tể vĩ đại dù chỉ là phân thân cũng sẽ có Bất Hủ Chân Ý và sức mạnh phân giải, sao ngươi có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể được?”

“Nghe nói ngươi dựa vào kích thước của thế giới, cường ngạnh tiêu hao hết sức mạnh phân giải trong phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, nhưng giờ ngươi đang đối mặt với ta, Bất Hủ Chân Ý của ta không ngừng sinh sôi, vĩnh viễn cũng không hao tổn hết!”

Cao Thiên Chí Tôn khoanh tay đứng đó.

Giọng điệu cực kỳ tự tin.

Dù sao hắn cũng là người trấn áp toàn bộ đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng hơn chín nghìn năm.

Chỉ cần là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng, hơn chín nghìn năm qua đều bị hắn đè dưới chân.

Trừ khi hắn tấn thăng đệ tam cảnh, hoặc mất đi thân phận đệ tử chân truyền.

Nếu không chỉ cần hắn còn tại học phủ Vĩnh Hằng một ngày thì các đệ tử chân truyền khác cũng chỉ có thể ở dưới chân hắn!

Đám đệ tử chân truyền xung quanh nghe Cao Thiên Chí Tôn nói vậy nhưng không một ai cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì bọn hắn hiểu Cao Thiên Chí Tôn chính là người như vậy.

Không thể nói là hắn ngạo mạn.

Mà sự thật vốn dĩ là như thế.

Quả thật Cao Thiên Chí Tôn đã trấn áp học phủ Vĩnh Hằng suốt chín nghìn năm.

Trong khoảng thời gian này, không có bất cứ một ai khiêu chiến với Cao Thiên Chí Tôn mà thành công, cũng không có bất cứ ai có thể giành vị trí thứ nhất của hắn!

Cao Thiên Chí Tôn có đủ thực lực và tự tin để nói ra câu này.

Còn Lục Trường Sinh?

Dù hắn cũng vang danh lừng lẫy sau khi đánh bại phân thân của Chúa Tể thật đấy.

Thậm chí sự tích về hắn còn “chấn động” hơn đối phương.

Nhưng bảy nghìn năm không ra tay khiến ấn tượng của mọi người về Lục Trường Sinh đã dần trở nên mơ hồ.

Hơn nữa những người từng thấy Lục Trường Sinh ra tay hầu như đều là đệ tử ngoại môn.

Đệ tử chân truyền gần như chưa có một ai từng thấy Lục Trường Sinh ra tay.

Chỉ là khi đối mặt với thái độ ngạo mạn của Cao Thiên Chí Tôn, Lục Trường Sinh lại không hề phản bác.

Bởi vì không có ý nghĩa gì cả.

“Vậy sao?”

“Nếu nói đến tiêu hao, giờ ngoại trừ chân thân của Chúa Tể e rằng không ai có thể so tiêu hao trước mặt Lục mỗ.”

Chương 2159: Đệ tử chân truyền số một học phủ Vĩnh Hằng, Trường Sinh Chí Tôn!

“Huống chi đối phó với Chúa Tể đúng là ta cần tiêu hao, nhưng đối phó với vũ trụ đại năng vốn không cần tiêu hao… Ngươi có thể đỡ được một quyền từ vị diện Chân giới với kích thước gấp một nghìn lần không?”

Lục Trường Sinh không nói nhiều.

Bởi vì nói nhiều cũng vô ích.

“Ầm.”

Hắn vung tay lên.

Tùy tiện tung ra một quyền.

Thoạt nhìn chỉ là một quyền, nhưng thực tế lại là vị diện Chân giới ập đến.

Hơn nữa là kích thước vị diện Chân giới gấp một nghìn lần.

So với lúc trước Lục Trường Sinh đánh bại phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ thì kích thước hiện giờ còn nhiều hơn bốn trăm lần.

Đây là “sự tôn trọng” của Lục Trường Sinh dành cho Cao Thiên Chí Tôn.

Dù sao thì Cao Thiên Chí Tôn cũng là đệ tử chân truyền xếp thứ nhất học phủ Vĩnh Hằng, chắc chắn cũng có điểm đặc biệt.

Lục Trường Sinh ra tay với kích thước gấp một nghìn lần, sự coi trọng này đủ lớn rồi.

Sau đó…

Khi Lục Trường Sinh bùng nổ kích thước vị diện Chân giới gấp một nghìn lần, toàn bộ lôi đài đều bị bao phủ.

Đồng tử của Cao Thiên Chí Tôn đột nhiên co lại.

Hắn nhìn thấy cái gì thế này?

Giống như hư không sắp sụp đổ vậy.

Đó là một thế giới sao?

Không, là vị diện.

Một vị diện, hay nói đúng hơn là một phần vị diện ầm ầm rơi xuống.

Quan trọng nhất là chưa từng nghe ai nói tới một vị diện to lớn như vậy.

Đây là thủ đoạn gì?

Trong nháy mắt, trong lòng Cao Thiên Chí Tôn bùng lên cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Như thể nếu hắn bị thế giới này đánh trúng thì hắn sẽ chết!

Cái chết đối với Cao Thiên Chí Tôn xa xôi đến mức nào.

Kể từ khi trở thành vũ trụ đại năng không biết đã bao lâu Cao Thiên Chí Tôn chưa từng trải qua cảm giác này.

Thế nhưng Cao Thiên Chí Tôn cũng là kẻ từng bước đi lên từ tầng dưới cùng.

Hắn hiểu rõ “cái chết” đáng sợ đến nhường nào.

Mà lúc này, khi đã trở thành đệ tử chân truyền số một học phủ Vĩnh Hằng hắn lại cảm nhận được hơi thở của cái chết.

Hắn chắc chắn không thể chống đỡ sức mạnh này được!

“Vù vù.”

Cao Thiên Chí Tôn ngay lập tức điên cuồng thi triển từng luồng kim quang.

Đó là vật chất Bất Hủ!

Cao Thiên Chí Tôn đã lĩnh ngộ được Bất Hủ Chân Ý, vậy nên hắn có thể sử dụng vật chất Bất Hủ.

Mà hắn sử dụng một ít vật chất Bất Hủ còn sót lại trên người mình chỉ với một mục đích duy nhất.

Bảo vệ mạng sống!

Giữ được mạng sống!

Rốt cuộc tốc độ ra tay của Lục Trường Sinh quá nhanh.

Hiện tại thậm chí tới cơ hội để nhận thua hắn cũng không có.

Phải chặn được đòn tấn công này mà không chết mới có cơ hội nhận thua.

Điều này thật điên rồ.

Cao Thiên Chí Tôn chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại rơi vào tình cảnh thế này.

Đừng nói đến chiến thắng, ngay cả việc nhận thua cũng là một điều xa xỉ.

Hiện giờ hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Không muốn chết!

Dù hắn vẫn còn phân thân ở bên ngoài.

Nhưng một khi thân thể này của hắn chết đi.

Ngay cả khi hắn đã lĩnh ngộ được Bất Hủ Chân Ý thì việc trùng kích đệ tam cảnh cũng gần như không thể.

Nếu không chặn được đòn tấn công này, con đường tu luyện của hắn gần như sẽ bị chặt đứt!

“Ầm ầm.”

Cuối cùng vị diện Chân giới với kích thước gấp một nghìn lần đã giáng xuống.

Đây là sức mạnh khủng khiếp đến mức nào?

Không cần bất cứ thủ đoạn nào khác, chỉ riêng áp lực từ sức mạnh thế giới thuần túy cũng đã rất khủng khiếp rồi.

Một tòa vị diện đã rất rộng lớn.

Huống chi là kích thước gấp một nghìn lần.

Sức mạnh như vậy, ngay cả những đại năng tu luyện nhục thân cũng không thể sánh bằng.

Nhìn thấy cảnh này tất cả mọi người dưới lôi đài bất giác đều nín thở.

Sau đó vị diện Chân giới giáng xuống, sức mạnh khủng khiếp đè xuống người Cao Thiên Chí Tôn.

Toàn thân Cao Thiên Chí Tôn đột ngột tỏa sáng.

Từng tia sáng màu vàng kim bắn ra.

Các vũ trụ đại năng có kiến thức uyên thâm lập tức nhận ra.

Đó là vật chất Bất Hủ!

Nhìn thấy Cao Thiên Chí Tôn còn phải dùng tới cả vật chất Bất Hủ, lúc này bọn hắn mới nhận ra có điều bất ổn.

“Vật chất Bất Hủ? Nghe nói chỉ những người lĩnh ngộ được Bất Hủ Chân Ý mới có thể sử dụng vật chất Bất Hủ, ngay cả Thời Không Trường Hà cũng không thể ăn mòn vật chất Bất Hủ, thậm chí ngay cả sức mạnh phân giải của Chúa Tể cũng không thể phá hủy vật chất Bất Hủ. Nhưng sao Cao Thiên Chí Tôn lại sử dụng thủ đoạn át chủ bài như vậy trong lúc này?”

“Nhìn sắc mặt của Cao Thiên Chí Tôn thì có vẻ hắn rất coi trọng trận chiến này.”

“Lục Trường Sinh sử dụng thủ đoạn kỳ lạ, dù đứng cách xa lôi đài ta cũng cảm thấy tim đập thình thịch…”

Khi mọi người còn đang bàn tán, thân thể cao lớn của Cao Thiên Chí Tôn đã bị đè nát.

Đúng vậy, chính là bị đè nát.

Vật chất Bất Hủ thực sự không thể phá hủy.

Nhưng lại không thể hoàn toàn ngăn cản sức mạnh thuần túy được.

Vật chất Bất Hủ chỉ có thể chống đỡ một phần sức mạnh thuần túy.

Phần sức mạnh còn lại đều giáng xuống người Cao Thiên Chí Tôn.

Cao Thiên Chí Tôn là vũ trụ đại năng tu luyện nhục thân.

Thể xác của hắn mạnh mẽ đến nhường nào?

Vậy mà lúc này ngay cả cơ hội để thi triển nhục thân cũng không có, thoáng cái hắn đã bị nghiền nát.

Ba phần, năm phần, bảy phần, tám phần, chín phần…

Vị diện Chân giới với kích thước gấp một nghìn lần giáng xuống, trong nháy mắt đã nghiền nát chín phần thể xác của Cao Thiên Chí Tôn.

Nhưng dù sao cũng có vật chất Bất Hủ, vì vậy Cao Thiên Chí Tôn vẫn chặn lại được.

Chặn được một đòn tấn công của Lục Trường Sinh, Cao Thiên Chí Tôn gần như đã mừng như điên.

Hắn lập tức hét lên: “Nhận thua, ta nhận thua!”

Cao Thiên Chí Tôn sợ Lục Trường Sinh tấn công lần nữa, thế nên không cho Lục Trường Sinh bất cứ cơ hội phản ứng nào.

Trực tiếp nhận thua.

“Nhận thua rồi sao?”

Dù Lục Trường Sinh có chút tiếc nuối.

Đặc biệt là khi nhìn thấy vật chất Bất Hủ trên người Cao Thiên Chí Tôn.

Muỗi dù nhỏ cũng là thịt.

Hắn còn định lấy vật chất Bất Hủ trên người Cao Thiên Chí Tôn nữa đấy.

Chương 2160: Đệ tử chân truyền số một học phủ Vĩnh Hằng, Trường Sinh Chí Tôn! (2)

Thế nhưng Cao Thiên Chí Tôn nhận thua quá nhanh, vậy thì không còn cách nào khác.

Không thể đuổi tận giết tuyệt khi đối phương đã nhận thua được.

Như vậy là coi thường quy củ của học phủ Vĩnh Hằng.

Đến lúc đó Chúa Tể sẽ đích thân ra tay điều tra.

Vậy nên không cần thiết phải làm vậy.

Huống chi trên người Lục Trường Sinh đã có rất nhiều vật chất Bất Hủ.

Chỉ là hắn vẫn chưa sinh ra Bất Hủ Chân Ý nên không có cách nào sử dụng mà thôi.

Cuối cùng Lục Trường Sinh vẫn thu hồi sức mạnh của vị diện Chân giới.

“Phù…”

Cao Thiên Chí Tôn thở phào một hơi.

Hắn không ngờ ngay cả việc “nhận thua” cũng khó khăn đến vậy.

Nhưng cảnh tượng này lại khiến các đệ tử chân truyền dưới lôi đài vô cùng kinh hãi.

Toàn trường xôn xao.

“Cái gì, Cao Thiên Chí Tôn nhận thua rồi?”

“Một đòn, chỉ một đòn mà Cao Thiên Chí Tôn cũng không đỡ nổi, sao có thể chứ?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trông thì giống như Cao Thiên Chí Tôn nhận thua đấy, hơn nữa hắn còn thở phào nhẹ nhõm nữa à?”

“E là Lục Trường Sinh còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng…”

Lúc này tất cả những nghi ngờ trước đó đều tự sụp đổ.

Cao Thiên Chí Tôn cũng đã nhận thua.

Thậm chí còn cảm thấy nhận thua là một thành tựu to lớn, vậy thì còn gì để nghi ngờ nữa đây?

Nếu thật sự muốn nghi ngờ vậy thì cứ tới khiêu chiến Lục Trường Sinh thử xem?

Nói đến khiêu chiến, Lục Trường Sinh cũng không quên chuyện này.

Hắn chuyển mắt, tầm mắt dừng lại trên người Liễu Sinh Chí Tôn.

“Liễu Sinh Chí Tôn, ta đã kết thúc chuyến khiêu chiến của mình, giờ có thể nói đến việc ngươi khiêu chiến rồi.”

“Vừa rồi ngươi đề nghị khiêu chiến với ta, giờ ta chấp nhận, mời ngươi lên lôi đài.”

Giọng điệu của Lục Trường Sinh rất bình tĩnh.

Vừa rồi hắn đã nói phải giải quyết chuyện khiêu chiến của hắn trước rồi sau đó mới tới chuyện Liễu Sinh Chí Tôn khiêu chiến hắn.

Giờ đến lượt Liễu Sinh Chí Tôn khiêu chiến.

Chỉ cần lên lôi đài là chiến đấu có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

“Xoẹt.”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn lên người Liễu Sinh Chí Tôn.

Liễu Sinh Chí Tôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đùa gì vậy.

Lúc này mà đi khiêu chiến với Lục Trường Sinh á?

Tuy hắn tự phụ nhưng không phải kẻ ngu ngốc.

Đến cả Cao Thiên Chí Tôn luôn ngạo mạn cũng đã thua trận, hơn nữa còn thua một cách thảm hại, ngay cả sức chống cự cũng không có.

Lúc này hắn lên lôi đài chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Nhưng trước đó đúng là hắn đã tuyên bố muốn khiêu chiến với Lục Trường Sinh.

Tình thế hiện giờ đúng là rất xấu hổ.

Nhưng xấu hổ cũng còn hơn là lên đài rồi bị Lục Trường Sinh đánh cho nổ tung.

“Trường Sinh Chí Tôn, vừa rồi ngài mới đánh bại Cao Thiên Chí Tôn, ta tự nhận không phải đối thủ của ngài, vậy nên sẽ không khiêu chiến nữa…”

Nhìn thấy tư thế của Liễu Sinh Chí Tôn đột nhiên hạ thấp tới vậy, Lục Trường Sinh chỉ lắc đầu chứ không quá bận tâm.

Ngược lại hắn còn nói với mọi người xung quanh: “Trong vòng một năm tới nếu có ai muốn khiêu chiến với Lục mỗ, xin hoan nghênh các ngươi tới bất cứ lúc nào.”

Nói xong Lục Trường Sinh trực tiếp quay về động phủ số chín.

Vài ngày sau, Lục Trường Sinh và Cao Thiên Chí Tôn làm thủ tục bàn giao.

Theo quy củ của học phủ Vĩnh Hằng, Lục Trường Sinh đã đánh bại Cao Thiên Chí Tôn nên Lục Trường Sinh có thể chuyển đến động phủ số một để ở.

Còn Cao Thiên Chí Tôn thì khiêu chiến với đệ tử chân truyền ở động phủ số hai, sau đó chiếm cứ động phủ số hai.

Từ đó động phủ số một đổi chủ.

Mà bảng xếp hạng đệ tử chân truyền trong học phủ Vĩnh Hằng lại có sự thay đổi lớn.

Lục Trường Sinh hiện đã trở thành đệ tử chân truyền đứng đầu, Cao Thiên Chí Tôn xếp thứ hai!

Động phủ số một đổi chủ gây nên chấn động lớn trong toàn bộ học phủ Vĩnh Hằng.

Thậm chí còn truyền ra bên ngoài học phủ.

Đám đệ tử ngoại môn nghe tin Lục Trường Sinh đã trở thành đệ tử chân truyền số một của học phủ Vĩnh Hằng, ai nấy đều rất phấn khích, như thể được vinh dự lây.

Bởi bọn hắn đã từng chứng kiến Lục Trường Sinh đánh bại phân thân của Chúa Tể.

Nhưng hầu hết mọi người vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

Gia nhập học phủ Vĩnh Hằng rồi trở thành đệ tử chân truyền và việc trở thành đệ tử chân truyền số một gần như là hai chuyện khác nhau.

Không ngờ Lục Trường Sinh lại làm được.

Điều này vô hình trung lại tăng thêm một đợt khí vận mới cho Lục Trường Sinh.

Thời gian trôi qua, một năm sau, cuộc khiêu chiến giữa các đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng đã kết thúc, bảng xếp hạng cũng đã ổn định lại.

Lục Trường Sinh vẫn là người đứng đầu.

Người xếp thứ hai vẫn là Cao Thiên Chí Tôn.

Trong một năm này Lục Trường Sinh không bị bất cứ ai khiêu chiến nữa.

Có thể nói là trải qua một năm vô cùng bình lặng.

Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra xem.

Ký chủ: Lục Trường Sinh

Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính

Giới Chủ: Đệ nhị cảnh

Vị diện Chân giới: 10.600 lần (Có thể tăng trưởng)

Linh hồn Hoàng Kim: 13% (Hoàng kim bất hủ, có thể tồn tại cả vạn năm giữa Thời Không Trường Hà)

Phải nói rằng chỉ trong một năm mà linh hồn Hoàng Kim đã tăng thêm 2%.

Tiến độ như vậy có thể nói là rất lớn.

Nên biết tại vũ trụ Tinh Oánh trước đây, Lục Trường Sinh phải mất hàng nghìn năm mới tăng được 1% linh hồn Hoàng Kim.

Đủ thấy lần tăng trưởng này lớn đến mức nào.

Đây chính là sức ảnh hưởng của đệ tử chân truyền số một học phủ Vĩnh Hằng.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, có lẽ Lục Trường Sinh còn có thể thu hoạch thêm rất nhiều khí vận.

Tuy nhiên sức ảnh hưởng của đệ tử chân truyền số một học phủ Vĩnh Hằng vẫn kém xa sức ảnh hưởng của bảng Bách Tôn.

Lục Trường Sinh càng lúc càng mong chờ ngày bảng Bách Tôn được công bố.

Hiện tại một năm đã trôi qua, đã đến lúc lên đường đến vũ trụ Thần Diễn.

Không lâu sau Chúa Tể Vĩnh Dạ triệu tập mười đệ tử chân truyền đứng đầu học phủ Vĩnh Hằng.

Chương 2161: Đệ tử chân truyền số một học phủ Vĩnh Hằng, Trường Sinh Chí Tôn! (3)

Hắn dặn dò: “Mười người các ngươi đại diện cho thể diện của học phủ Vĩnh Hằng chúng ta, chuyến đi tới vũ trụ Thần Diễn này cũng là để thể hiện thực lực của bản thân các ngươi, xem có thể vào được bảng Bách Tôn hay không, hoặc xem có thể nâng cao thứ hạng của mình trên bảng Bách Tôn hay không.”

“Lần này đích thân bản tọa sẽ đi cùng để bảo vệ an toàn cho các ngươi.”

“Tạ ơn Chúa Tể bệ hạ!”

Mười đệ tử chân truyền đứng đầu học phủ cũng rất vui mừng.

Dù sao đó cũng là bảng Bách Tôn, ai mà không khao khát chứ?

Ngay cả Cao Thiên Chí Tôn cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.

“Xuất phát.”

Chúa Tể Vĩnh Dạ lấy ra một bảo vật phi hành được chế tạo từ vật chất Bất Hủ.

Dù không thể xuyên qua Thời Không Trường Hà, nhưng khi bay dọc theo Thời Không Trường Hà tốc độ của nó lại nhanh hơn cả Chúa Tể tự mình đi đường.

Học phủ Vĩnh Hằng cách vũ trụ Thần Diễn rất xa.

Hơn nữa hai bên không lệ thuộc lẫn nhau, cũng không có trận pháp truyền tống, chỉ có thể dựa vào việc chậm rãi phi hành để đến nơi.

Mọi người tiến vào bảo vật phi hành, ngồi xếp bằng, lặng lẽ chờ đợi đến vũ trụ Thần Diễn.

“Trường Sinh Chí Tôn, ngươi đoán lần này ngươi có thể xếp thứ mấy trên bảng Bách Tôn?”

Đột nhiên Cao Thiên Chí Tôn truyền âm hỏi hắn.

Cao Thiên Chí Tôn trông bề ngoài có vẻ lạnh lùng.

Nhưng đó chỉ là với người khác.

Sau khi Lục Trường Sinh đánh bại hắn, không những Cao Thiên Chí Tôn không xa lánh Lục Trường Sinh, mà còn trở nên thân thiết với Lục Trường Sinh nữa kìa.

Thậm chí hắn còn thường xuyên đến thăm Lục Trường Sinh.

Có lẽ trong mắt Cao Thiên Chí Tôn chỉ có Lục Trường Sinh mới xứng là “đồng loại” của hắn.

Những người khác đều không đáng để nhắc đến nên không cần thiết phải giao lưu.

“Ta không giống Cao Thiên Chí Tôn, thực lực của ta tăng lên khá nhanh, có lẽ thông tin Chúa Tể Thần Diễn thu thập về ta sẽ không theo kịp thực lực của ta, thậm chí có thể vào được bảng Bách Tôn hay không cũng chưa chắc…”

Lục Trường Sinh cũng đáp lại.

“Ồ…”

Đột nhiên Cao Thiên Chí Tôn không biết nói gì nữa.

Thực lực tăng lên khá nhanh?

Ngay cả thông tin Chúa Tể Thần Diễn thu thập cũng không theo kịp tốc độ tăng trưởng thực lực của Lục Trường Sinh.

Hắn còn có thể nói gì nữa đây?

Nhưng quả thực có khả năng này.

Dù sao thì đã bảy nghìn năm Lục Trường Sinh cũng không động thủ.

Mãi đến một năm trước khi khiêu chiến Cao Thiên Chí Tôn hắn mới ra tay.

Nhưng lúc đó bảng Bách Tôn đã được xác định sơ bộ từ lâu.

Dù có muốn thay đổi thì cũng phải đợi đến khi bọn hắn đến vũ trụ Thần Diễn, tự mình thể hiện thực lực sau đó mới có thể thay đổi.

“Với thực lực của Cao Thiên Chí Tôn, vào bảng Bách Tôn hẳn là dễ như trở bàn tay.”

Lục Trường Sinh thản nhiên nói.

Đây không phải là khoa trương mà là sự thật.

Dù hắn đã đánh bại Cao Thiên Chí Tôn.

Nhưng Lục Trường Sinh vẫn phải thừa nhận rằng Cao Thiên Chí Tôn thật sự rất mạnh.

Với thực lực của Cao Thiên Chí Tôn, không chỉ có thể vào bảng Bách Tôn mà thậm chí thứ hạng cũng sẽ không thấp.

Cao Thiên Chí Tôn cũng gật đầu, nói với vẻ hơi ngạo mạn: “Theo dự đoán của ta, ta đoán chừng mình có thể vào năm mươi hạng đầu trên bảng Bách Tôn!”

Điều này khiến Cao Thiên Chí Tôn rất tự hào.

Năm mươi hạng đầu!

Xếp hạng như vậy đã rất cao rồi.

Dù sao thì trước đây Cao Thiên Chí Tôn cũng được coi là bộ mặt của học phủ Vĩnh Hằng.

“Đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng xếp hạng cao nhất trên bảng Bách Tôn là ai? Xếp hạng thứ mấy?”

Đột nhiên Lục Trường Sinh hỏi.

“Đó chắc chắn là Chúa Tể Chí Sơ bệ hạ vĩ đại. Hồi đó Chúa Tể Chí Sơ bệ hạ kinh tài tuyệt diễm, tung hoành vô số vũ trụ, vô cùng chói mắt, trên bảng Bách Tôn cũng xếp hạng thứ hai. Đáng tiếc hắn gặp phải một tồn tại yêu nghiệt hơn cả mình nên mới phải chấp nhận đứng thứ hai.”

“Nhưng Chúa Tể Chí Sơ bệ hạ đã thành tựu Chúa Tể, giờ đây còn là Chúa Tể đỉnh tiêm, đứng trên đỉnh Thời Không Trường Hà! Cũng là niềm tự hào của học phủ Vĩnh Hằng chúng ta!”

Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.

Chúa Tể đỉnh tiêm…

Dù chưa trở thành Chúa Tể nhưng Lục Trường Sinh cũng biết sự khác biệt giữa Chúa Tể đỉnh tiêm và Chúa Tể bình thường.

Chúa Tể đỉnh tiêm mới thực sự là tồn tại đứng trên đỉnh Thời Không Trường Hà.

Đi đến đâu cũng là bá chủ.

Ngay cả học phủ Vĩnh Hằng cũng lấy Chúa Tể đỉnh tiêm làm vinh dự!

“Vậy vị có thể áp chế Chúa Tể Chí Sơ bệ hạ kia…”

Lục Trường Sinh lại hỏi.

“Vị kia tên là Kiếm Tâm, nghe nói hắn tu luyện kiếm đạo. Chiến lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là tuyệt thế tại Thời Không Trường Hà, có thể nghiền ép tất thảy, ngay cả Chúa Tể Chí Sơ bệ hạ đứng trước mặt Kiếm Tâm cũng mất hết hào quang.”

“Đáng tiếc Kiếm Tâm muốn dùng thân phận là vũ trụ đại năng để nghịch phạt Chúa Tể đệ tam cảnh, sau đó bị Chúa Tể đệ tam cảnh giết chết, thậm chí còn không thể tấn thăng đệ tam cảnh…”

“Chuyện của Kiếm Tâm khiến mọi người hiểu rằng, uy nghiêm của Chúa Tể không thể xâm phạm, bất cứ kẻ kinh tài tuyệt diễm nào cũng phải lấy việc tấn thăng đệ tam cảnh là chính, không thành đệ tam cảnh thì dù có kinh tài tuyệt diễm đến mấy cũng vô dụng.”

Lục Trường Sinh im lặng không nói.

Người kia thậm chí kinh tài tuyệt diễm hơn cả Chúa Tể Chí Sơ, vậy mà còn chưa tấn thăng đệ tam cảnh đã thân tử đạo tiêu.

Hơn nữa còn do Chúa Tể đích thân ra tay xử lý!

Cường đại nhất thời không tính là cường đại.

Luôn luôn cường đại mới thực sự là cường đại!

Rõ ràng Chúa Tể Chí Sơ mới là người cười đến cuối cùng.

Vì vậy Lục Trường Sinh luôn hiểu một đạo lý.

Tu hành mới là căn bản.

Bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất.

Vì vậy hắn cũng để lại rất nhiều hậu chiêu.

Chính vì để đảm bảo nếu có biến cố gì xảy ra bản thân cũng sẽ không tử vong hoàn toàn.

Chương 2162: Đệ tử chân truyền số một học phủ Vĩnh Hằng, Trường Sinh Chí Tôn! (4)

Ít nhất vẫn còn cơ hội làm lại.

Tuy nhiên chuyện của Kiếm Tâm cũng nhắc nhở Lục Trường Sinh.

Phải nhanh chóng ngưng tụ Bất Hủ Chân Ý.

Chỉ khi nào ngưng tụ được Bất Hủ Chân Ý thì Lục Trường Sinh mới có thể thử tấn thăng đệ tam cảnh.

Không thành Chúa Tể thì cũng không cách nào đứng vững trên đỉnh Thời Không Trường Hà.

Một khi thành Chúa Tể mới được coi là có năng lực tự bảo vệ mình tại Thời Không Trường Hà.

Hơn nữa Chúa Tể bình thường rất khó giết chết một vị Chúa Tể bình thường khác, đây là điều được tất cả mọi người công nhận.

Chỉ có Chúa Tể đỉnh tiêm mới có thể giết chết Chúa Tể khác.

Đây cũng là lý do tại sao quanh Thời Không Trường Hà lại có nhiều Chúa Tể như vậy.

Nhìn chung các Chúa Tể có thể duy trì sự cân bằng tương đối.

Vì nếu không thể giết chết đối phương thì hà tất phải kết thù?

Không cần thiết.

Đó cũng là yếu tố quan trọng khiến địa vị của Chúa Tể đỉnh tiêm trở nên siêu nhiên như vậy.

Chung quy Chúa Tể đỉnh tiêm có thể giết chết một Chúa Tể khác.

Nắm giữ sự sống chết của các Chúa Tể khác nên tất nhiên địa vị sẽ cao hơn các Chúa Tể khác.

Hai người không ngừng truyền âm giao lưu.

Cao Thiên Chí Tôn trước mặt người ngoài thì lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng trước mặt Lục Trường Sinh lại nói không ngừng miệng.

Chẳng mấy chốc bảo vật phi hành đã dừng lại.

Giọng nói của Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng vang lên bên tai mọi người: “Đã đến vũ trụ Thần Diễn, mọi người hãy lần lượt ra ngoài.”

“Vâng thưa Chúa Tể bệ hạ.”

Sau đó mọi người đứng dậy, lần lượt rời khỏi bảo vật phi hành.

Lục Trường Sinh cũng rời khỏi bảo vật phi hành, hạ xuống vũ trụ Thần Diễn.

“Ầm.”

Lục Trường Sinh cảm nhận được sức mạnh áp chế giáng xuống.

Đây là sự áp chế của vũ trụ này với hắn.

Có thể khiến Lục Trường Sinh cảm thấy bị áp chế rõ ràng như vậy đã chứng minh rất nhiều vấn đề.

Nhất định vũ trụ Thần Diễn là một vũ trụ hùng mạnh.

Còn Chúa Tể Thần Diễn chính là một vị Chúa Tể đỉnh tiêm nổi tiếng.

Có thể không cần nể mặt bất kỳ ai.

Vũ trụ Thần Diễn có thể đứng ngoài quan sát, thậm chí còn công bố bảng Bách Tôn, tất cả đều là vì thực lực của Chúa Tể Thần Diễn đủ mạnh mẽ!

“Chúa Tể Vĩnh Dạ của học phủ Vĩnh Hằng đã đến, mời vào thành Thần Diễn nghỉ ngơi.”

Lúc này một vị Chúa Tể bước tới.

Vị Chúa Tể này không phải là Chúa Tể Thần Diễn.

Nói sao thì Chúa Tể Thần Diễn cũng là một vị Chúa Tể đỉnh tiêm, hắn không thể đích thân nghênh đón Chúa Tể Vĩnh Dạ được.

Nhưng vũ trụ Thần Diễn cũng có những Chúa Tể khác, dưới trướng Chúa Tể Thần Diễn còn có một số Chúa Tể bình thường.

Điều này rất bình thường.

Với thực lực của Chúa Tể Thần Diễn, bản thân hắn chính là thế lực hàng đầu của Thời Không Trường Hà, việc hắn thu nạp một số Chúa Tể vào dưới trướng là chuyện hết sức bình thường.

“Vậy phải làm phiền Chúa Tể Vũ Quang rồi.”

Thế nên Chúa Tể Vĩnh Dạ và những người khác đã theo Chúa Tể Vũ Quang vào thành Thần Diễn, trước tiên nghỉ ngơi một thời gian.

Tại thành Thần Diễn còn có một số Chúa Tể và vũ trụ đại năng của các thế lực khác.

Những Chúa Tể và vũ trụ đại năng được sắp xếp ở lại thành Thần Diễn đều không phải những kẻ tầm thường tại Thời Không Trường Hà.

Hoặc là thế lực hàng đầu, hoặc có thiên phú cực kỳ xuất sắc.

Chúa Tể Thần Diễn cũng không vội triệu khiến người của học phủ Vĩnh Hằng ngay.

Lục Trường Sinh cũng không sốt ruột, hắn chỉ lặng lẽ đợi trong động phủ ở thành Thần Diễn.

Cuối cùng, ba năm sau Chúa Tể Thần Diễn cũng triệu kiến người của học phủ Vĩnh Hằng.

Thực ra không chỉ triệu kiến người của học phủ Vĩnh Hằng, lần này về cơ bản bất cứ thế lực hoặc cá nhân nào đến thành Thần Diễn đều được triệu kiến cả.

Chúa Tể Thần Diễn sẽ công bố bảng Bách Tôn sơ bộ trong hôm nay.

Đây không được coi là công bố chính thức.

Mục đích chính là để kiểm tra xem có thiếu sót gì không.

Sau đó sửa đổi bảng Bách Tôn.

Cuối cùng mới xác định rồi công bố ra bên ngoài.

Do đó nếu muốn tiến vào bảng Bách Tôn hoặc thay đổi thứ hạng trên bảng Bách Tôn thì đây chính là cơ hội tốt nhất.

Ngoài ra không còn cách nào khác.

Bỏ lỡ thì chỉ có thể đợi đến lần sau.

Lục Trường Sinh cùng mọi người bước vào Thần Diễn Cung.

Cao Thiên Chí Tôn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, dường như đã nắm chắc phần thắng.

Ngược lại Liễu Sinh Chí Tôn thì tỏ ra hết sức căng thẳng.

Cuối cùng Liễu Sinh Chí Tôn cũng lọt vào mười hạng đầu của học phủ Vĩnh Hằng, may mắn được đến vũ trụ Thần Diễn một chuyến.

Nhưng thật ra Liễu Sinh Chí Tôn không dám chắc việc mình có thể vào được bảng Bách Tôn hay không.

Vào cũng được mà không vào cũng được.

Cụ thể thế nào vẫn phải dựa vào chút may mắn.

Theo kinh nghiệm trước đây, về cơ bản học phủ Vĩnh Hằng chỉ có thể đảm bảo năm người đứng đầu có thể lọt vào bảng Bách Tôn.

Còn những người phía sau thì phải dựa vào may mắn.

Đôi khi mười người đứng đầu của học phủ Vĩnh Hằng đều có thể tiến vào bảng Bách Tôn.

Điều này cũng chứng tỏ học phủ Vĩnh Hằng có tiềm lực rất lớn.

Thần Diễn Cung rất lớn, khi Lục Trường Sinh đến nơi hắn mới phát hiện nơi này đã có rất nhiều người.

Lần này Chúa Tể Thần Diễn đã mời rất nhiều thế lực và cá nhân tới.

Có rất nhiều thế lực và cá nhân khiến Lục Trường Sinh không biết là ai.

Thời Không Trường Hà quá rộng lớn.

Các thế lực nhiều như lông trâu.

Muốn tìm hiểu từng thế lực một cũng quá khó.

Không phải chuyện dễ dàng.

Tất nhiên những thế lực được chú ý nhất chắc chắn là một số thế lực hàng đầu.

Ví dụ như Vinh Quang Thần Điện.

Hoặc như học phủ Vĩnh Hằng vân vân.

Lục Trường Sinh đã gặp Chúa Tể Thần Diễn.

Không phải phân thân mà là chân thân!

Hiện có rất nhiều Chúa Tể có mặt ở đây, tất cả đều là chân thân.

Trông Chúa Tể Thần Diễn không có vẻ uy nghiêm.

Ngược lại có cảm giác rất “thông thái”.

Chương 2163: Trường Sinh Chí Tôn, cường giả Chí Tôn số một trên bảng Bách Tôn!

Ánh mắt hắn đảo qua rồi mở lời: “Bảng Bách Tôn sắp được công bố, đa tạ mọi người đã từ xa đến để kiểm tra xem bảng Bách Tôn có thiếu sót gì không.”

“Bây giờ bản tọa sẽ công bố bảng Bách Tôn sơ bộ để mọi người xem…”

Nói xong Chúa Tể Thần Diễn vung tay lên.

Một màn sáng khổng lồ lập tức xuất hiện giữa đại điện của Thần Diễn Cung.

Bảng Bách Tôn được tất cả mong đợi cứ thế xuất hiện trước mặt mọi người.

Sự xuất hiện của bảng Bách Tôn đã gây chấn động cực lớn cho mọi người trong đại điện.

Đây chính là bảng Bách Tôn!

Hiện tại vẫn chưa được công bố chính thức, mới chỉ là “bản sơ bộ”.

Sau khi chỉnh sửa bản cuối cùng mới là bảng Bách Tôn chính thức được công bố.

Nhưng dù chỉ là bản thảo thì cũng rất quan trọng.

Về cơ bản, bản thảo sẽ không có sai sót quá lớn.

Bản công bố cuối cùng chỉ chỉnh sửa một phần nhỏ mà thôi.

Sự xuất hiện của bảng Bách Tôn lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Bất kể là những vị Chúa Tể hay các vũ trụ đại năng.

Tất cả đều hướng mắt về phía bảng Bách Tôn.

Lục Trường Sinh cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên hắn không tìm tên mình mà lập tức nhìn vào vị trí đầu tiên của bảng Bách Tôn.

Hắn muốn xem đứng vị trí đầu tiên của bảng Bách Tôn là ai?

“bảng Bách Tôn vị trí đầu tiên… Thu Sơn Chí Tôn!”

Lục Trường Sinh nhìn cái tên đứng đầu bảng Bách Tôn.

Thu Sơn Chí Tôn!

Lục Trường Sinh đã từng nghe đến cái tên này.

Lần trước đối phương xếp hạng ba trên bảng Bách Tôn.

Giờ đã trở thành người đứng đầu.

“Vị trí đầu tiên là Thu Sơn Chí Tôn, cuối cùng hắn cũng thành công rồi.”

“Đúng vậy, nhưng nghe nói để có được vị trí đầu tiên của bảng Bách Tôn này, Thu Sơn Chí Tôn đã cố tình trì hoãn không tấn thăng đệ tam cảnh, hẳn là muốn trở thành người đứng đầu bảng Bách Tôn đây mà!”

“Không sai, vốn dĩ Thu Sơn Chí Tôn đã có thể tấn thăng đệ tam cảnh nhưng lại cứ chần chừ mãi. Hai vị cườn giả Chí Tôn đứng đầu bảng Bách Tôn trước đây đều đã tấn thăng đệ tam cảnh, giờ vị trí đầu tiên của bảng Bách Tôn chẳng phải đến lượt Thu Sơn Chí Tôn nhận rồi sao?”

“Thực ra có rất nhiều cái tên đã biến mất trên bảng Bách Tôn, phần lớn đều đã tấn thăng đệ tam cảnh, cũng đồng nghĩa với việc bọn hắn tự động rời khỏi bảng xếp hạng. Chỉ có Thu Sơn Chí Tôn cố tình trì hoãn để đợi ngày công bố bảng Bách Tôn, chính vì muốn ngạo nghễ với quần hùng, trở thành cường giả Chí Tôn đứng đầu trong Thời Không Trường Hà mênh mông thôi!”

Cường giả Chí Tôn số một, danh hiệu này không hề tầm thường.

Có thể đứng đầu bảng Bách Tôn, thì gần như cũng là cường giả Chí Tôn hàng đầu các vũ trụ lớn công nhận, là người đứng đầu dưới các vị Chúa Tể!

Danh tiếng này quá lớn.

Dù Thu Sơn Chí Tôn có thể trùng kích đệ tam cảnh, nhưng vì vị trí đầu tiên này hắn lại sẵn sàng trì hoãn thời gian tu luyện.

Đủ thấy danh hiệu “cường giả Chí Tôn hàng đầu” có sức nặng như thế nào!

Lục Trường Sinh cũng nghe thấy những lời bàn tán xung quanh.

Hắn được biết một số chuyện về Thu Sơn Chí Tôn.

Thà trì hoãn tiến độ tu luyện cũng phải giành lấy vị trí đầu tiên trên bảng Bách Tôn?

Lục Trường Sinh không biết làm như vậy có đáng không.

Nhưng nếu để hắn lựa chọn thì hắn sẽ không chút do dự mà chọn tấn thăng đệ tam cảnh.

Dù sao thì tiếng tăm hay danh hiệu cũng chẳng có tác dụng gì.

Tu luyện mới là cốt lõi!

Về điểm này Lục Trường Sinh luôn rất tỉnh táo.

Nhìn thấy Thu Sơn Chí Tôn đứng đầu, những vị trí thứ hai, thứ ba còn lại không còn thu hút Lục Trường Sinh được nữa.

Giờ hắn chỉ muốn biết mình có lọt vào bảng Bách Tôn hay không?

Vì vậy Lục Trường Sinh bắt đầu tìm kiếm tên của mình.

Trong mười đệ tử đứng đầu của học phủ Vĩnh Hằng, Cao Thiên Chí Tôn là người đầu tiên tìm thấy tên hắn.

“Cao Thiên Chí Tôn, xếp hạng năm mươi tám!”

Nhìn thấy thứ hạng trên bảng Bách Tôn, sắc mặt Cao Thiên Chí Tôn có chút khó coi.

Việc hắn lọt vào bảng Bách Tôn là điều đương nhiên.

Dù sao thì một năm trước hắn vẫn là đệ tử chân truyền số một của học phủ Vĩnh Hằng.

Nhưng theo dự đoán của Cao Thiên Chí Tôn, hắn hẳn có thể lọt vào năm mươi hạng đầu của bảng Bách Tôn mới đúng.

Vậy nhưng hắn chỉ xếp thứ năm mươi tám.

Thực ra khoảng cách với năm mươi hạng đầu còn rất xa.

Đừng coi thường vài bậc trên bảng xếp hạng.

Chỉ vài bậc này thôi nhưng lại như một rãnh trời vậy.

Rất khó để vượt qua.

Mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu.

Dù nhiều người đều nói thứ hạng trên bảng Bách Tôn chưa chắc đã chính xác, xếp hạng cao chưa chắc đã mạnh hơn người xếp hạng thấp.

Dù sao cũng chưa từng thực sự giao đấu thì ai mà biết được chắc chắn.

Nhưng bảng Bách Tôn lại có uy tín rất lớn.

Bảng xếp hạng này sẽ được treo lên suốt mười nghìn năm.

Đến lúc đó vô số vũ trụ sẽ biết đến những cái tên được ghi danh trên bảng Bách Tôn.

Chỉ xếp thứ năm mươi tám khiến Cao Thiên Chí Tôn cảm thấy không vui nổi.

“Ừm?”

“Trường Sinh Chí Tôn, ngươi xếp thứ một trăm?”

Lúc này Liễu Sinh Chí Tôn lại thốt lên.

Có vẻ hắn rất ngạc nhiên.

Bảng Bách Tôn không có tên Liễu Sinh Chí Tôn là điều rất bình thường.

Nhưng Lục Trường Sinh lại chỉ vừa đủ để lọt vào bảng xếp hạng, thậm chí còn xếp ở vị trí cuối cùng.

Điều này thực sự… có chút vô lý.

Đúng vậy, có chút vô lý.

Không chỉ Liễu Sinh Chí Tôn phát hiện ra mà mười đệ tử chân truyền đứng đầu của học phủ Vĩnh Hằng đều đã phát hiện ra.

Đệ tử chân truyền số một của học phủ Vĩnh Hằng vậy mà lại xếp thứ một trăm?

Đây rõ ràng là một sai lầm.

Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng cười nói với vẻ thản nhiên: “Chúa Tể Thần Diễn, lần này xếp hạng trên bảng Bách Tôn e là có một điểm sai rất rõ rồi.”

“Sai ở đâu?”

Chúa Tể Thần Diễn bình tĩnh hỏi.

“Trường Sinh Chí Tôn xếp thứ một trăm trên bảng Bách Tôn hiện là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng chúng ta, một năm trước hắn đã trở thành đệ tử chân truyền số một của học phủ! Chỉ xếp thứ một trăm trên bảng Bách Tôn thật không thể chấp nhận được.”

Chương 2164: Trường Sinh Chí Tôn, cường giả Chí Tôn số một trên bảng Bách Tôn! (2)

Chúa Tể Vĩnh Dạ lãnh đạm nói.

Theo lời của Chúa Tể Vĩnh Dạ, các Chúa Tể và các vũ trụ đại năng khác cũng đổ dồn ánh mắt về cái tên cuối cùng trên bảng Bách Tôn.

Trường Sinh Chí Tôn!

Cái tên này có phần xa lạ.

Tất cả lại liếc nhìn Lục Trường Sinh.

Thật sự trông không quen lắm.

Tuy nhiên dù bọn hắn không quen biết Lục Trường Sinh nhưng lại biết rõ sức nặng của danh hiệu “đệ tử chân truyền số một” của học phủ Vĩnh Hằng!

Đệ tử chân truyền số một của học phủ Vĩnh Hằng sao có thể xếp ở vị trí cuối cùng trên bảng Bách Tôn được?

Dù sao thì ngay cả Cao Thiên Chí Tôn cũng được xếp ở thứ năm mươi tám rồi.

“Ai là Lục Trường Sinh?”

Chúa Tể Thần Diễn lên tiếng.

“Hậu bối Lục Trường Sinh bái kiến Chúa Tể Thần Diễn bệ hạ!”

Lục Trường Sinh đứng ra, sắc mặt vô cùng cung kính.

Chúa Tể Thần Diễn nhìn Lục Trường Sinh với vẻ thâm sâu rồi hỏi: “Ngươi là đệ tử chân truyền số một của học phủ Vĩnh Hằng, vậy thì việc ngươi xếp thứ một trăm trên bảng Bách Tôn hiện tại không phù hợp.”

“Vì hôm nay ngươi đã đến đây nên bản tọa cũng không cần phải đi thu thập thông tin của ngươi nữa. Ngươi tự nói đi, ngươi có thể xếp thứ mấy?”

Lời này vừa dứt cả đại điện bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Lục Trường Sinh đối mặt với vô số vũ trụ đại năng, thậm chí là rất nhiều Chúa Tể trong đại điện nhưng tâm tình của hắn lại vô cùng bình tĩnh.

“Thứ nhất!”

“Hậu bối cho rằng hậu bối có thể xếp thứ nhất trên bảng Bách Tôn này!”

Lục Trường Sinh nói từng từ một, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

“Ầm.”

Giống như một tiếng sét giáng xuống.

Nhiều người trợn tròn mắt như không thể tin nổi.

Đây chính là câu hỏi của Chúa Tể Thần Diễn đấy, sao có thể nói bừa được?

Trong mắt mọi người, giờ Lục Trường Sinh đang nói bừa.

Dù hắn có là đệ tử chân truyền số một của học phủ Vĩnh Hằng, nhưng muốn vượt qua Thu Sơn Chí Tôn để trở thành số một trên bảng Bách Tôn ư?

Quả là mơ mộng hão huyền.

Hoàn toàn không thể!

Trong lịch sử học phủ Vĩnh Hằng, đệ tử chân truyền kinh tài tuyệt diễm nhất cũng chỉ có thể xếp thứ hai trên bảng Bách Tôn.

Hơn nữa chỉ có một người duy nhất có thể xếp thứ hai.

Đủ thấy độ khó của bảng Bách Tôn lớn tới mức nào.

Trước đây Lục Trường Sinh không hề có danh tiếng, vậy mà lại muốn lên thẳng hạng đầu trên Bảng Bách Tôn, trở thành cường giả Chí Tôn số một ư?

Không phải là nói bừa thì là gì nữa?

“Trường Sinh, ngươi…”

Chúa Tể Vĩnh Dạ định mở miệng trách mắng.

Đùa gì thế.

Hắn biết Lục Trường Sinh rất mạnh.

Nhưng xếp thứ nhất bảng Bách Tôn ư?

Đó là người kinh diễm đến mức nào?

Thậm chí có thể nghiền ép cả một thời đại!

Lục Trường Sinh tiến bộ lớn đến đâu cũng không thể xếp thứ nhất trên bảng Bách Tôn được.

Nhưng Chúa Tể Thần Diễn lại không hề giận dữ.

Đôi mắt sáng suốt của hắn như đang suy diễn điều gì đó.

Hết lần này đến lần khác.

“Xoẹt.”

Ánh mắt của Chúa Tể Thần Diễn sắc như dao.

“Ngươi muốn xếp thứ nhất trên Bảng Bách Tôn, được thôi, bản tọa cho ngươi một cơ hội.”

“Vừa hay Thu Sơn Chí Tôn cũng đến rồi, ngươi và Thu Sơn Chí Tôn đánh một trận đi. Thắng thì ngươi chính là số một trên bảng Bách Tôn!”

Chúa Tể Thần Diễn chậm rãi nói.

Hắn vừa dứt lời bốn phía xôn xao hết cả lên.

“Thu Sơn Chí Tôn chính là người đứng đầu bảng Bách Tôn hiện giờ! Vạn năm trước hắn đã xếp thứ ba trên bảng Bách Tôn, giờ đây thực lực có thể nói là cực hạn dưới cảnh giới Chúa Tể, dù Lục Trường Sinh có là đệ tử chân truyền số một của học phủ Vĩnh Hằng cũng không phải là đối thủ của Thu Sơn Chí Tôn đâu nhỉ?”

“Ai biết Lục Trường Sinh có gì để dựa vào? Dù sao hắn cũng muốn xếp thứ nhất trên bảng Bách Tôn, vậy thì nhất định phải đánh bại Thu Sơn Chí Tôn.”

“Thu Sơn Chí Tôn đâu rồi? Dù Thu Sơn Chí Tôn chỉ xếp thứ ba trên bảng Bách Tôn đợt trước nhưng nghe nói Thu Sơn Chí Tôn vẫn ẩn cư, quả thực là kẻ cuồng tu luyện, rất ít người có thể gặp được Thu Sơn Chí Tôn, không ngờ hắn cũng đến đây rồi.”

“Thu Sơn Chí Tôn vì muốn xếp thứ nhất trên bảng Bách Tôn mà thậm chí trì hoãn cả việc tấn thăng đệ tam cảnh. Giờ đang là thời điểm công bố bảng Bách Tôn, với tính cách của Thu Sơn Chí Tôn, sao hắn không đến được?”

“Không ngờ trận chiến đầu tiên sau khi công bố bảng xếp hạng sơ bộ của bảng Bách Tôn lại kịch liệt đến vậy…”

Rất nhiều vũ trụ đại năng đều đang ngó nghiêng khắp nơi.

Hy vọng có thể tìm thấy Thu Sơn Chí Tôn.

Nhưng vốn không cần mọi người phải tìm.

Thu Sơn Chí Tôn đã tự mình xuất hiện.

Đây là một vị tu sĩ trông có vẻ hơi gầy gò.

Hoàn toàn không có khí thế độc bá vũ trụ.

Thậm chí nhìn thoáng qua còn cảm thấy hắn rất bình thường.

“Ngươi muốn trở thành số một trên bảng Bách Tôn? Vậy thì đến đây, đánh bại ta, sau đó ngươi chính là cường giả Chí Tôn số một!”

Thu Sơn Chí Tôn bình tĩnh nói.

Chỉ là tuy giọng điệu của hắn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

Như thể muốn cắt Lục Trường Sinh thành vô vàn mảnh nhỏ.

“Đúng rồi, hắn chính là Thu Sơn Chí Tôn, quả nhiên hắn đến rồi!”

“Thu Sơn Chí Tôn, cuối cùng cũng có thể thấy được thực lực của vị cường giả Chí Tôn số một Thu Sơn Chí Tôn rồi.”

Bình Luận (0)
Comment