Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 1450 - Chương 2183: Lục Trường Sinh Trở Về Đại Vũ Trụ, Trùng Kích Đệ Tam Cảnh! (3) - Chương 2199: Quay Trở Lại Thời Không Trường Hà, Gặp Một “Lục Trường Sinh” Khác, Hai Linh Hồn Bất Hủ Hợp Nhất! (2)

Nhưng sao Chúa Tể Phi Long có thể thu nhận những tu sĩ nhị cảnh của dị vũ trụ này được?

Có điều từ chối thẳng cũng không được.

Vậy nên mới tạo ra chức danh “trưởng lão”.

Chỉ cần đạt đến tiêu chuẩn và thông qua khảo hạch của núi Phi Long thì có thể trở thành trưởng lão.

Ngược lại cách này cũng khiến núi Phi Long lớn mạnh hơn.

Từ xưa đến nay núi Phi Long vốn không tranh giành với ai, vì vậy không được coi là thế lực hàng đầu.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Chỉ dựa vào số lượng tu sĩ dị vũ trụ đông đảo, hơn nữa đều là vũ trụ đại năng, tất cả lại đều là trưởng lão của núi Phi Long.

Điều này đã khiến núi Phi Long tức khắc trở thành một trong những thế lực hàng đầu trong toàn bộ đại vũ trụ.

Lục Trường Sinh cũng không ngờ núi Phi Long lại vì hắn mà trở thành thế lực hàng đầu của đại vũ trụ một cách “bị động” như thế.

“Trường Sinh, ngươi trở về là tốt rồi. Không phải nói ít nhất phải ở lại học phủ Vĩnh Hằng vạn năm sao? Giờ hẳn vẫn chưa đến thời hạn vạn năm chứ?”

Lâm Thanh Loan hỏi.

“Thanh Loan, theo ta đi bái kiến sư tôn đã. Đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi biết lý do.”

Lục Trường Sinh cũng không muốn giải thích từng người một.

Thế nên hắn dẫn theo Lâm Thanh Loan cùng đi bái kiến sư tôn Chúa Tể Phi Long.

Thực ra Chúa Tể Phi Long đã chờ hắn từ lâu.

Hắn đã biết chuyện Lục Trường Sinh trở về.

Thậm chí còn thông báo cho Phương Xuyên, Triệu Dịch và những người khác.

Bọn hắn đều được coi là thành viên cốt cán của núi Phi Long.

Còn những trưởng lão kia thì không cần bàn tới.

Các thành viên cốt cán của núi Phi Long thực ra cũng không coi đám trưởng lão này là người một nhà.

Chỉ là tình thế bất đắc dĩ mà thôi.

“Trường Sinh, cuối cùng ngươi cũng về rồi.”

“Lần này đến học phủ Vĩnh Hằng, quả là ngươi đã một bước lên mây. Danh tiếng cường giả Chí Tôn số một bảng Bách Tôn đã truyền đến đại vũ trụ của chúng ta, giờ đây danh tiếng của ngươi còn lớn hơn danh tiếng của tất cả Chúa Tể trong đại vũ trụ!”

“Thật không thể ngờ đệ tử của lão phu lại có thể trở thành cường giả Chí Tôn số một tại Thời Không Trường Hà như thế!”

Chúa Tể Phi Long vừa thấy Lục Trường Sinh, sắc mặt đã lộ ra một nụ cười.

Có thể thấy hắn rất hài lòng với Lục Trường Sinh.

Thực ra từ khi Lục Trường Sinh trở thành đệ tử của hắn, về cơ bản cũng không khiến Chúa Tể Phi Long phải lo lắng bao giờ.

Chương 2183: Lục Trường Sinh trở về đại vũ trụ, trùng kích đệ tam cảnh! (3)

“Sư tôn, các vị sư huynh. Lần này đệ tử trở về là muốn điều chỉnh trạng thái, sau đó bắt đầu trùng kích đệ tam cảnh.”

Lục Trường Sinh nói thẳng ra mục đích mình trở về chuyến này.

Im lặng!

Lúc này toàn bộ đại điện đều yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lục Trường Sinh.

Ngay cả Chúa Tể Phi Long cũng vậy.

Bọn hắn chưa từng đến học phủ Vĩnh Hằng.

Không biết ở lại học phủ Vĩnh Hằng vạn năm đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý thực ra cũng là chuyện bình thường.

Dù sao thì Lục Trường Sinh cũng là cường giả Chí Tôn số một!

Cao Thiên Chí Tôn sau khi tiến vào học phủ Vĩnh Hằng vạn năm đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý, huống chi là Lục Trường Sinh?

Nhưng người của học phủ Vĩnh Hằng không biết thời gian tu luyện của Lục Trường Sinh thực ra rất ngắn.

Còn người núi Phi Long thì lại biết rất rõ.

Đặc biệt là Phương Xuyên, Triệu Dịch và những người khác, những người tiếp xúc rất nhiều với Lục Trường Sinh.

Bọn hắn tất nhiên biết tốc độ tu luyện của Lục Trường Sinh nhanh đến mức nào.

Bọn hắn tấn thăng nhị cảnh sớm hơn Lục Trường Sinh rất nhiều.

Nhưng giờ tới cả manh mối sinh ra Bất Hủ Chân Ý cũng không có, càng không cần nói tới việc sinh ra Bất Hủ Chân Ý.

Còn trùng kích đệ tam cảnh ư?

Hiện giờ có lẽ bọn hắn cũng chưa từng nghĩ đến.

Nhưng Lục Trường Sinh thì sao?

Vậy mà hắn đã trùng kích đệ tam cảnh rồi!

Chúa Tể Phi Long nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Trường Sinh, ngươi đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý rồi sao?”

Lục Trường Sinh biết, giải thích thế nào cũng không bằng chứng minh thực tế.

Vì vậy hắn phóng ra Bất Hủ Chân Ý của mình.

Toàn bộ đại điện lập tức bị bao phủ trong một loại ý cảnh “Bất Hủ”.

“Không sai, đây chính là Bất Hủ Chân Ý!”

“Hơn nữa, sao Bất Hủ Chân Ý lại mạnh mẽ như vậy?”

“Bất Hủ Chân Ý của Lục sư đệ sao lại cho ta cảm giác như thể còn mạnh hơn cả Bất Hủ Chân Ý của sư tôn thế này?”

Một lúc sau, Phương Xuyên, Triệu Dịch và những người khác đều có vẻ sửng sốt.

Bọn hắn càng thêm nghi hoặc.

Không phải bọn hắn chưa từng gặp những vũ trụ đại năng đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý.

Thậm chí cũng từng cảm nhận được Bất Hủ Chân Ý.

Vì vậy với việc trên người Lục Trường Sinh có phải là Bất Hủ Chân Ý hay không bọn hắn rất rõ ràng.

Nhưng Bất Hủ Chân Ý này lại mạnh hơn cả Bất Hủ Chân Ý của sư tôn Chúa Tể Phi Long.

Điều này không hề bình thường.

Dẫu sao sư tôn cũng là Chúa Tể tam cảnh chân chính!

Nhưng so với Triệu Dịch, Phương Xuyên và những người khác thì Chúa Tể Phi Long là Chúa Tể tam cảnh, đương nhiên hắn hiểu biết nhiều hơn hẳn.

Cảm nhận được Bất Hủ Chân Ý của Lục Trường Sinh, trên mặt Chúa Tể Phi Long lộ ra một nụ cười.

“Không sai, đúng là Bất Hủ Chân Ý.”

“Thậm chí Bất Hủ Chân Ý của ngươi còn rất mạnh, nếu vi sư đoán không nhầm giờ ngươi đã lột xác thành linh hồn Bất Hủ rồi phải không? Thậm chí linh hồn Bất Hủ của ngươi còn cường đại hơn cả Chúa Tể bình thường!”

Lục Trường Sinh gật đầu, đáp: “Sư tôn đoán không sai, linh hồn Bất Hủ của đệ tử đúng là mạnh hơn Chúa Tể bình thường một chút.”

Sau đó Lục Trường Sinh lại nói về bảo vật thuyền thời không của học phủ Vĩnh Hằng.

Chúa Tể Phi Long cũng không khỏi kinh ngạc: “Học phủ Vĩnh Hằng không hổ là thế lực nòng cốt của liên minh vũ trụ, quả thực có nội tình thâm hậu, vậy mà còn có bảo vật có thể du ngoạn Thời Không Trường Hà như thuyền thời không. Bảo vật như vậy, dù tại Thời Không Trường Hà mênh mông cũng có thể coi là loại bảo vật đỉnh cấp, đại vũ trụ của chúng ta cũng không có. Xem ra đưa ngươi đến học phủ Vĩnh Hằng là lựa chọn rất đúng đắn…”

Chúa Tể Phi Long biết rõ, có tài nguyên hay không có tài nguyên là hai chuyện khác nhau.

Ngày ấy Lục Trường Sinh đã cố gắng hết sức để giành được danh ngạch tiến vào học phủ Vĩnh Hằng, quả là không gì đúng đắn hơn.

Giờ mới chỉ qua vạn năm mà Lục Trường Sinh đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý.

Thậm chí Bất Hủ Chân Ý của hắn còn cường đại như vậy, cường đại hơn cả Chúa Tể bình thường, vậy thì khả năng Lục Trường Sinh tấn thăng đệ tam cảnh thành công cũng tăng lên rất nhiều.

Nhưng không ai dám đảm bảo có thể tấn thăng đệ tam cảnh thành công hay không.

Dẫu sao cũng có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát.

“Trường Sinh, ngươi trở về núi Phi Long để đột phá, vi sư sẽ hộ pháp cho ngươi, ngươi có thể yên tâm.”

“Nhưng nếu ngươi muốn tấn thăng đệ tam cảnh thì còn phải chuẩn bị nước sông Thời Không Trường Hà…”

Chúa Tể Phi Long cẩn thận dặn dò Lục Trường Sinh những điều cần chú ý trước khi tấn thăng đệ tam cảnh.

Có một vị sư tôn là Chúa Tể cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Ít nhất sẽ có kinh nghiệm tấn thăng đệ tam cảnh.

Tất nhiên kinh nghiệm thực tế khi mỗi một vũ trụ đại năng tấn thăng đệ tam cảnh sẽ không giống nhau.

Đều có sự khác biệt.

Nhưng biết thêm nhiều hơn cũng không có hại gì.

Lục Trường Sinh ghi nhớ từng lời dặn dò của sư tôn.

Còn về nước sông Thời Không Trường Hà, Lục Trường Sinh có thể tự mình đi lấy.

Vì thế sau khi Lục Trường Sinh rời khỏi đại điện, việc đầu tiên hắn làm là đến Thời Không Trường Hà.

Thời Không Trường Hà vẫn bình lặng như mọi khí.

Ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động.

“Vù vù.”

Một miếng vật chất Bất Hủ bay ra.

Đây là số vật chất Bất Hủ mà Lục Trường Sinh tích góp được.

Miếng vật chất Bất Hủ này còn có dấu vết đã từng bị “luyện chế”.

Dùng để đựng nước Thời Không Trường Hà là đủ rồi.

Chỉ có vật chất Bất Hủ mới có thể chứa được nước sông Thời Không Trường Hà.

“Ầm ầm.”

Vật chất Bất Hủ của Lục Trường Sinh đã đựng đầy nước sông.

Chừng này nước sông Thời Không Trường Hà là đủ rồi.

Huống chi nếu thực sự không đủ, đến lúc đó Lục Trường Sinh vẫn có thể nhờ sư tôn lấy thêm một ít nữa.

Tuyệt đối sẽ không vì thiếu nước sông Thời Không Trường Hà mà ảnh hưởng đến việc tấn thăng đệ tam cảnh.

Chương 2184: Lục Trường Sinh trở về đại vũ trụ, trùng kích đệ tam cảnh! (4)

Trở về từ Thời Không Trường Hà, trong động phủ đã có sư tôn Chúa Tể Phi Long và Lâm Thanh Loan ngồi đợi sẵn.

Những người khác ngược lại đều đã rời khỏi động phủ.

Dẫu sao lúc đột phá đệ tam cảnh cũng cần hoàn cảnh yên tĩnh.

“Trường Sinh, ngươi không thu hồi phân thân sao?”

Đột nhiên Chúa Tể Phi Long hỏi.

Phân thân chính là chỗ dựa lớn nhất của Lục Trường Sinh.

Hay nói cách khác, chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và người khác.

Phân thân của Lục Trường Sinh vẫn còn bên cạnh Giới Hải của đại vũ trụ.

Cũng có thể gọi đó là bản thể.

Bản thể và phân thân thật ra không có sự khác biệt về bản chất.

Đều là Lục Trường Sinh cả.

Chỉ là kích thước không giống nhau mà thôi.

“Sư tôn, muốn tấn thăng đệ tam cảnh chỉ cần dựa vào nước sông Thời Không Trường Hà gột rửa nhục thân và ý thức, khiến nhục thân và ý thức cùng sức mạnh trở nên Bất Hủ, như vậy mới có thể chịu tải được linh hồn Bất Hủ, từ đó tấn thăng đệ tam cảnh.”

“Nhục thân này của ta đủ to lớn rồi, cũng đủ để chịu đựng sự gột rửa của nước sông Thời Không Trường Hà, không cần thu hồi phân thân nữa.”

“Một khi tấn thăng thất bại, thân xác này sụp đổ thì ta vẫn còn phân thân tồn tại, ít nhất về mặt lý thuyết vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.”

Ánh mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng sắc bén.

Đúng vậy, đây chính là chỗ dựa hoặc phải nói là sự tự tin của hắn.

Đây cũng là hậu chiêu của Lục Trường Sinh.

Sao những vũ trụ đại năng khác không thể dùng cách này?

Vì với những vũ trụ đại năng khác thân xác chính là gốc rễ, hoặc đại đạo chính là gốc rễ.

Nếu thân xác hoặc đại đạo không chịu được sự gột rửa của nước sông Thời Không Trường Hà.

Thì thân xác hoặc đại đạo sẽ sụp đổ, không thể chống đỡ được linh hồn Bất Hủ, đến lúc đó linh hồn Bất Hủ tất nhiên sẽ rơi vào Thời Không Trường Hà, hoàn toàn chìm sâu xuống.

Bọn hắn muốn tiếp tục tu luyện lại thân xác hoặc đại đạo đủ để trùng kích đệ tam cảnh gần như là không thể.

Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.

Dù hắn có trùng kích thất bại, vị diện Chân giới có sụp đổ.

Nhưng vị diện Chân giới của hắn phát triển đến hiện giờ bằng cách nào?

Chỉ là không ngừng cắn nuốt vô số vị diện tĩnh mịch mà thôi.

Đến lúc đó phân thân ở bên cạnh Giới Hải có thể thử cắn nuốt vô số vị diện tĩnh mịch một lần nữa, để kích thước lại bành trướng tới hàng vạn lần thậm chí hàng chục vạn lần, như vậy sẽ có cơ hội trùng kích đệ tam cảnh lần thứ hai.

Thậm chí về mặt lý thuyết, Lục Trường Sinh có thể dựa vào vị diện Chân giới để trùng kích đệ tam cảnh rất nhiều lần.

Cho đến khi tấn thăng đệ tam cảnh thành công mới thôi!

Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Lục Trường Sinh.

Mà Chúa Tể Phi Long cũng hiểu rõ vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh đặc biệt thế nào.

Hắn suy nghĩ một lát, trong lòng cực kỳ rung động.

Về mặt lý thuyết đây chính là cơ hội trùng kích đệ tam cảnh vô hạn.

Trước đây sao hắn lại không nghĩ đến “Thăng Duy Pháp” còn có tác dụng như vậy nhỉ?

“Trường Sinh, Thăng Duy Pháp của ngươi quả là kỳ diệu, nếu để tu sĩ dị vũ trụ biết được, e rằng…”

“Không, không cần e rằng, hiện giờ bọn hắn đã biết rồi, dù sao Thăng Duy Pháp của ngươi đã truyền bá khắp nơi từ lâu.”

“Nhưng tới giờ ngoài ngươi ra cũng không có một ai tu luyện Thăng Duy Pháp thành công…”

Tâm trạng Chúa Tể Phi Long có phần phức tạp.

Đây là một pháp môn kỳ diệu, chưa nói đến việc trùng kích đệ tam cảnh vô hạn thì ít nhất cũng có vài lần cơ hội trùng kích đệ tam cảnh.

Nhưng vấn đề là không ai có thể tu luyện thành công.

Thậm chí pháp môn này giống như được thiết kế riêng cho Lục Trường Sinh.

Có lẽ trong vũ trụ bao la sẽ có người có thể tu thành Thăng Duy Pháp, nhưng e rằng rất ít, thậm chí chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Điều này khiến Chúa Tể Phi Long yên tâm hơn hẳn.

Sau này cũng không đến nỗi “Thăng Duy Pháp” tràn lan khắp nơi.

Rồi gây ra hậu quả không thể kiểm soát.

“Đệ tử đã biết, đợi đệ tử tấn thăng đệ tam cảnh sẽ cân nhắc chuyện thu hồi Thăng Duy Pháp.”

Lục Trường Sinh cũng hiểu được sự đặc biệt của Thăng Duy Pháp.

Dù sao thì giờ hắn cũng không cần dựa vào Thăng Duy Pháp để tụ tập khí vận nữa.

Nếu hắn trở thành đệ tam cảnh, muốn thu hồi Thăng Duy Pháp cũng không khó.

“Được rồi, ngươi đi bế quan đi.”

“Vâng thưa sư tôn.”

Lục Trường Sinh trở về tĩnh thất của mình.

Hắn bỏ ra mấy tháng để điều chỉnh tâm trạng.

Điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.

Sau đó Lục Trường Sinh lấy ra vật chất Bất Hủ đựng đầy nước sông đã lấy lúc trước.

Đây chính là nước sông Thời Không Trường Hà.

Bình thường ngay cả chạm vào vũ trụ đại năng cũng không dám.

Nhưng hiện giờ Lục Trường Sinh lại phải chủ động chạm vào nước sông Thời Không Trường Hà, thậm chí còn dùng nước sông Thời Không Trường Hà gột rửa nhục thân.

“Bắt đầu thôi.”

Lục Trường Sinh đổ nước sông Thời Không Trường Hà ra.

Thân thể của hắn hiện giờ chính là vị diện Chân giới.

Vì vậy nước sông Thời Không Trường Hà lập tức xuất hiện trong vị diện Chân giới.

“Ầm ầm.”

Chỉ một ít nước sông Thời Không Trường Hà.

Lại khiến vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh rung chuyển dữ dội.

“Đây là…”

Tâm thần Lục Trường Sinh cũng chấn động dữ dội.

Một ít nước sông Thời Không Trường Hà như vậy không hề khủng bố như sức mạnh phân giải của Chúa Tể.

Dường như không thể phân giải vị diện Chân giới.

Nhưng lại có loại sức mạnh “thời không”.

Lặng lẽ thay đổi không một tiếng động, bất tri bất giác.

Trong vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh, chút ít nước sông Thời Không Trường Hà bao phủ hư không.

Vậy mà hư không lại dần sụp đổ.

Sau khi hư không sụp đổ lại dần lan sang các thế giới khác.

Một thế giới nhanh chóng sụp đổ.

Tất nhiên chỉ một thế giới đối với kích thước hiện tại của Lục Trường Sinh thì chẳng đáng nhắc đến.

Giống như một hạt cát.

Quá nhỏ bé không đáng kể.

Chương 2185: Cuối cùng cũng trở thành đệ tam cảnh!

Nhưng lại khiến Lục Trường Sinh “trải nghiệm” được sự khủng bố của nước sông Thời Không Trường Hà.

Một thế giới bị nước sông Thời Không Trường Hà bao phủ, lý do khiến nó sụp đổ thật sự không phải do bị phân giải.

Mà là thời gian!

Đúng, chính là thời gian.

Như thể thế giới này đột nhiên trải qua vô số kỷ nguyên.

Thế giới dần đi đến hồi kết.

Tất nhiên cuối cùng sẽ sụp đổ.

Chuyện này giống như một người dường như chỉ sau một giây đã già đi mấy chục tuổi, rồi tử vong.

Đây là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra.

Nhưng càng như vậy lại càng khiến tâm thần Lục Trường Sinh thêm chấn động.

Suy cho cùng sức mạnh khủng bố nhất trên thế gian này là gì?

Sức mạnh phân giải của Chúa Tể ư?

Bảo vật được tạo ra từ vật chất Bất Hủ ư?

Không, đều không phải.

Sức mạnh khủng bố nhất kỳ thực là sức mạnh thời gian.

Thời gian lặng lẽ không một tiếng động.

Không nhìn thấy, không sờ được.

Nhưng lại có thể cảm nhận được từng giây từng phút.

Dù thiên phú của ngươi kinh diễm tuyệt luân, phong hoa tuyệt đại.

Hay tài nguyên vô tận, nghiền ép cả một thời đại.

Thậm chí đứng trên Đỉnh Vũ Trụ, trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm.

Vậy thì sao?

Trước thời gian mọi thứ đều không đáng kể.

Ngay cả những vị Chúa Tể đỉnh tiêm tuy có tuổi thọ rất dài nhưng cũng không thể sống mãi.

Ngay cả linh hồn Bất Hủ, thực ra dưới dòng chảy của thời gian cũng sẽ dần dần chìm vào tĩnh lặng, cuối cùng chìm xuống Thời Không Trường Hà.

Kẻ thôn phệ Lục Trường Sinh từng nhìn thấy chẳng phải trước đây cũng là một vị Chúa Tể đỉnh tiêm đấy sao?

Trước thời gian, mọi vật chất đều sẽ dần mục nát, sụp đổ, cuối cùng hóa thành tro bụi.

Ngay cả vật chất Bất Hủ cũng vậy.

Sự khác biệt chỉ là thứ nào có thể chống đỡ được lâu hơn một chút mà thôi.

Nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau.

Còn nước sông Thời Không Trường Hà thật ra giống như “tăng tốc thời gian” vậy.

Cứ mãi ngâm mình trong nước sông Thời Không Trường Hà thì vật chất Bất Hủ cũng sẽ phân hủy, linh hồn Bất Hủ cũng sẽ sụp đổ.

Đây cũng là lý do tại sao những kẻ thôn phệ đó cuối cùng từng người đều chìm vào Thời Không Trường Hà rồi hoàn toàn tử vong.

Nước sông Thời Không Trường Hà trông có vẻ không có sức mạnh hủy diệt kinh thiên động địa, nhưng thực tế lại sở hữu thứ sức mạnh đáng sợ nhất.

“Thời gian…”

Lục Trường Sinh lẩm bẩm.

Cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao phải dùng nước sông Thời Không Trường Hà để gột rửa thân xác cũng như ý thức và sức mạnh.

Nếu tu sĩ sinh ra Bất Hủ Chân Ý, kỳ thực đó chính là linh hồn đã lột xác thành linh hồn Bất Hủ.

Thân xác có thể chứa đựng linh hồn Bất Hủ thì chắc chắn phải là thân xác có thể chịu đựng được thời gian dài đằng đẵng.

Ý thức và sức mạnh cũng vậy.

Chỉ có dùng nước sông Thời Không Trường Hà không ngừng gột rửa thì thân xác cũng như ý thức và sức mạnh mới có thể tiến hành lột xác cơ bản này.

Từ đó mới có được đặc tính “Bất Hủ”.

Đến lúc đó, thân xác Bất Hủ, ý thức Bất Hủ, sức mạnh Bất Hủ, tất nhiên có thể sánh ngang với linh hồn Bất Hủ.

Đó mới là đệ tam cảnh thực sự!

Đệ tam cảnh khác với nhất cảnh và nhị cảnh, sự khác biệt cơ bản chính là hai chữ, Bất Hủ!

Tất nhiên bất hủ này chỉ là bất hủ theo nghĩa tương đối.

Trước Thời Không Trường Hà, không có gì mãi mãi bất hủ.

Có lẽ chỉ có đệ tứ cảnh trong truyền thuyết, cảnh giới Vĩnh Hằng hư vô mờ mịt mới được coi là bất hủ thực sự.

Nhưng cụ thể Vĩnh Hằng là cấp độ thế nào chính Lục Trường Sinh cũng không rõ.

Nhưng hiện giờ Lục Trường Sinh còn lâu mới đến lúc suy nghĩ về cảnh giới Vĩnh Hằng.

Hắn phải cân nhắc làm thế nào để vị diện Chân giới sinh ra đặc tính “Bất Hủ” trước đã.

Muốn sinh ra đặc tính Bất Hủ vậy thì phải kiên trì chịu đựng sự gột rửa của nước sông Thời Không Trường Hà.

Bởi vì có linh hồn Bất Hủ.

Vậy nên thân xác cũng như ý thức và sức mạnh của Lục Trường Sinh thật ra đều có thể chống đỡ trong một thời gian rất dài.

Chỉ cần đợi tới khi nào lột xác là được.

Có điều so với kích thước vị diện Chân giới khổng lồ của hắn.

Chỉ có chút nước sông Thời Không Trường Hà này e rằng còn lâu mới đủ.

May mà Lục Trường Sinh đã chuẩn bị từ trước.

Hắn trực tiếp lấy ra một lượng lớn vật chất Bất Hủ.

Một số vật chất Bất Hủ là bảo vật.

Bên trong có không gian rất lớn.

Trong không gian rộng lớn đó đều là nước sông Thời Không Trường Hà.

“Ầm ầm.”

Theo nước sông Thời Không Trường Hà đổ xuống.

Vị diện Chân giới trong cơ thể Lục Trường Sinh bắt đầu sụp đổ trên diện rộng.

Không phải sụp đổ do yếu tố ngoại lực.

Như thể đã trải qua thời gian dài đằng đẵng nên tới lúc tất yếu phải sụp đổ.

Đây chính là sức mạnh của thời gian.

Lục Trường Sinh chỉ có thể trơ mắt nhìn các thế giới bên trong vị diện Chân giới dần sụp đổ.

Nhưng may mắn thay, kích thước của hắn thực sự rất lớn.

Ngay cả khi thế giới sụp đổ trên diện rộng thì hắn vẫn có thể chống đỡ được.

Thậm chí Lục Trường Sinh còn đang phân tích cách chống lại dòng nước của Thời Không Trường Hà.

Tương đương với việc phân tích cách chống lại sức mạnh của thời gian.

Nhưng có thứ gì có thể chống lại sức mạnh của thời gian không?

Lục Trường Sinh nghĩ đến vật chất Bất Hủ.

Kỳ thực vật chất Bất Hủ cũng không thể thực sự chống lại sức mạnh của thời gian.

Nhưng khi đối mặt với thời gian, vật chất Bất Hủ lại có sức chống chịu mạnh hơn bất kỳ thứ gì khác.

Bản thân vật chất Bất Hủ được sinh ra trong quá trình dòng nước Thời Không Trường Hà liên tục gột rửa.

“Vật chất Bất Hủ được sinh ra một cách ngẫu nhiên trong Thời Không Trường Hà, sau khi bị dòng nước liên tục gột rửa, bản thân nó có thể chống lại sự xói mòn của thời gian.”

“Hiện giờ, nếu vị diện Chân giới của ta muốn lột xác thì thật ra cũng giống như sự ra đời của vật chất Bất Hủ, trong quá trình dòng nước Thời Không Trường Hà gột rửa, nhục thân và ý thức của ta cũng phải lột xác.”

Chương 2186: Cuối cùng cũng trở thành đệ tam cảnh! (2)

“Chỉ là loại lột xác này hiện tại ta cũng không thể kiểm soát được, chỉ có thể thụ động để dòng nước của Thời Không Trường Hà gột rửa. Kiên trì tới một mức độ nhất định tất nhiên nhục thân sẽ lột xác…”

Thật ra Lục Trường Sinh đã hoàn toàn hiểu được bí ẩn của cảnh giới Chúa Tể tam cảnh.

Linh hồn của Chúa Tể tam cảnh là linh hồn Bất Hủ, nhục thân là nhục thân Bất Hủ.

Thậm chí ý thức cũng là ý thức Bất Hủ.

Ngay cả sức mạnh cũng sẽ lột xác thành sức mạnh tương tự như dòng nước của Thời Không Trường Hà, sức mạnh phân giải.

Có thể phân giải vạn vật.

Theo một nghĩa nào đó, đó chính là sức mạnh của nước sông Thời Không Trường Hà.

Dù toàn thân các Chúa Tể tam cảnh đều Bất Hủ, từ trong ra ngoài đều Bất Hủ.

Nhưng chỉ biết được kết quả chứ không rõ nguyên nhân.

Chúa Tể tam cảnh thực ra không biết được bí ẩn của thời gian.

Càng không biết được bí ẩn của Thời Không Trường Hà.

Đương nhiên cũng không thể vĩnh viễn chống lại sự ăn mòn của nước sông Thời Không Trường Hà được.

Không thể thoát khỏi Thời Không Trường Hà.

Có lẽ, muốn “biết được nguyên nhân” thì phải đến cảnh giới Vĩnh Hằng trong truyền thuyết!

Lục Trường Sinh không ngừng suy nghĩ, thế giới bên trong vị diện Chân giới bị nước sông Thời Không Trường Hà gột rửa từng liên tục, giờ đã sụp đổ rất nhiều.

Thậm chí Lục Trường Sinh cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Kích thước vị diện Chân giới của hắn đã bị Thời Không Trường Hà gột rửa rất lâu.

Đã không còn bao nhiêu nữa.

Một phần mười, hai phần mười, ba phần mười, bốn phần mười, năm phần mười…

Gần năm phần mười thế giới bên trong vị diện Chân giới đã hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn biến mất.

Nhưng Lục Trường Sinh cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc.

Có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể tiến vào đệ tam cảnh.

Lục Trường Sinh nghĩ đến một khả năng.

Trong vũ trụ rộng lớn này, tu luyện hệ thống Giới Chủ mạnh nhất cũng chỉ lên tới nhị cảnh.

Dường như chưa bao giờ có Chúa Tể tam cảnh xuất thân từ Giới Chủ.

Nói cách khác Giới Chủ mạnh nhất chính là vũ trụ đại năng nhị cảnh.

Tại sao các Giới Chủ lại liên kết với nhau hình thành Giới Hải?

Thực ra vẫn liên quan đến việc Giới Chủ không thể sinh ra Chúa Tể tam cảnh.

Trong đám Giới Chủ không có Chúa Tể nên không có quyền lên tiếng trong vũ trụ rộng lớn, như vậy sẽ không có cảm giác an toàn.

Do đó các Giới Chủ phải liên kết với nhau, dần dần hình thành Giới Hải.

Giới Hải thực sự có thể chống lại Chúa Tể.

Thậm chí Chúa Tể cũng không thể làm gì được Giới Hải.

Nhưng Giới Hải không thể di chuyển.

Giới Hải mãi cũng chẳng thể sinh ra Giới Chủ tam cảnh được.

Đã có nhiều Giới Chủ như vậy nhưng mãi chẳng thể sinh ra một vị Chúa Tể tam cảnh, chắc chắn là có nguyên do.

“Hệ thống tu luyện nhục thân trải qua sự gột rửa không ngừng của nước sông Thời Không Trường Hà, loại bỏ tạp chất, kinh lịch sức mạnh của thời gian, cuối cùng sẽ tăng cường sức chống chịu với nước sông Thời Không Trường Hà, từ đó dần dần đạt được thân xác Bất Hủ.”

“Tương tự, người tu luyện đại đạo cũng vậy. Đại đạo của bản thân ngày qua ngày được dòng nước Thời Không Trường Hà gột rửa, cuối cùng sẽ trở thành đại đạo Bất Hủ. Còn Giới Chủ thì sao?”

“Thế giới bên trong cơ thể Giới Chủ chính là vị diện. Nước sông Thời Không Trường Hà không ngừng ăn mòn thế giới sẽ khiến thế giới sụp đổ. Thế giới sụp đổ sẽ thế nào? Tất nhiên là sẽ hóa thành tro bụi. Như vậy, thế giới bên trong cơ thể Giới Chủ làm sao có thể Bất Hủ? Làm sao có thể tấn thăng đệ tam cảnh được?”

Trong đầu Lục Trường Sinh nảy ra một ý nghĩ.

Hắn bắt đầu suy ngẫm về vấn đề Giới Chủ không thể tấn thăng đệ tam cảnh.

Trước đây rất nhiều Giới Chủ chỉ cảm thấy không thể tấn thăng đệ tam cảnh là do bản thân tích lũy chưa đủ.

Nhưng bây giờ, Lục Trường Sinh đã tích lũy rất nhiều.

Thậm chí hắn còn trở thành cường giả Chí Tôn số một trên bảng Bách Tôn.

Có thể coi là vũ trụ đại năng mạnh nhất dưới đệ tam cảnh.

Thành tựu như vậy sao có thể nói là tích lũy không đủ?

Nếu không phải do tích lũy không đủ thì vấn đề nằm ở hệ thống tu luyện của Giới Chủ.

Giới Chủ lấy thế giới bên trong cơ thể làm gốc.

Thế giới bên trong cơ thể chính là nhục thân.

Có thể coi thế giới bên trong cơ thể là thế giới, vị diện thậm chí tựa như một vũ trụ.

Vậy thì bây giờ vấn đề mà Lục Trường Sinh gặp phải là một thế giới, thậm chí một vũ trụ làm sao có thể Bất Hủ?

Sau rất nhiều năm tháng.

Cuối cùng một thế giới cũng sẽ sụp đổ, vũ trụ cũng vậy.

Làm sao có thể Bất Hủ mãi mãi?

Thoáng chốc Lục Trường Sinh lại chìm vào suy tư.

Thậm chí nước sông Thời Không Trường Hà không ngừng gột rửa cũng chẳng khiến Lục Trường Sinh để tâm nữa.

Hắn hoàn toàn đắm chìm vào quá trình làm thế nào để thế giới Bất Hủ, hoặc làm thế nào để vũ trụ trở nên Bất Hủ.

Hắn đã mơ hồ cảm thấy nếu không giải quyết được vấn đề này thì có lẽ lần này hắn sẽ thất bại trong việc tấn thăng đệ tam cảnh!

Nhưng phải giải quyết thế nào đây?

Thế giới theo thời gian trôi qua nhất định sẽ sụp đổ.

Vũ trụ cũng vậy.

Đó không phải là điều mà ngoại vật có thể thay đổi.

Thế giới sẽ tồn tại mãi mãi được sao?

Vũ trụ sẽ tồn tại mãi mãi được sao?

Trong Thời Không Trường Hà có thế giới hay vũ trụ nào tồn tại mãi mãi hoặc chí ít là tồn tại rất lâu không?

“Chờ đã, dù mọi người đều nói rằng vũ trụ hay thế giới trong Thời Không Trường Hà cuối cùng sẽ sụp đổ, quy về tĩnh mịch. Nhưng thời gian tồn tại của thế giới và vũ trụ lại có sự khác biệt rất lớn.”

“Vũ trụ cổ xưa nhất… gần như không thể đếm được bởi thời gian đã quá dài, vậy thì những vũ trụ cổ xưa đó sao lại có thể tồn tại lâu như vậy mà không sụp đổ hay tĩnh mịch?”

Chương 2187: Cuối cùng cũng trở thành đệ tam cảnh! (3)

“Nếu vũ trụ sụp đổ thì phần lớn là do các yếu tố ngoại lực. Nước sông Thời Không Trường Hà chỉ sở hữu sức mạnh của thời gian, không tính là ngoại lực, bởi vì mỗi vũ trụ đều sẽ trải qua thời gian, đều sẽ trải qua năm tháng.”

“Nếu loại trừ các yếu tố ngoại lực vậy thì nguyên nhân khiến vũ trụ hay thế giới cuối cùng đi đến kết cục tĩnh mịch là gì?”

Lục Trường Sinh bắt đầu hồi tưởng lại.

Hắn có khá nhiều kinh nghiệm về điểm này.

Bởi suy cho cùng Lục Trường Sinh đã cắn nuốt rất nhiều vị diện tĩnh mịch.

Kích thước của hắn hiện giờ về cơ bản đều là do cắn nuốt vị diện tĩnh mịch mà có.

Do đó hắn rất quen thuộc với các vị diện tĩnh mịch.

“Vị diện tĩnh mịch, nếu loại trừ các yếu tố ngoại lực thì thực ra là do sinh mệnh? Khi sinh mệnh dần dần suy giảm, thậm chí cuối cùng không còn sinh mệnh thì sẽ dần dần đi đến sự tàn lụi, tĩnh mịch…”

“Mà đã tĩnh mịch thì sẽ dần dần sụp đổ, hóa thành cát bụi…”

Nghĩ đến đây Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.

Sinh mệnh!

Ai có thể ngờ được thế giới hay vũ trụ rộng lớn như vậy có thể tồn tại mãi mãi hay không lại có liên quan mật thiết đến sinh mệnh?

Mỗi cá thể sinh mệnh đối với vũ trụ mà nói thực sự không đáng nhắc đến.

Bởi nó quá nhỏ bé.

Ví dụ như đại vũ trụ.

Những sinh mệnh phàm tục đó đối với đại vũ trụ có đáng kể gì đâu chứ?

Nhưng chính những sinh mệnh phàm tục yếu ớt này lại có thể khiến vũ trụ tồn tại mãi mãi.

Lục Trường Sinh không rõ nguyên nhân.

Nhưng tồn tại chính là hợp lý.

Hiện tại Lục Trường Sinh cũng không cần biết nguyên nhân.

Dường như hắn đã tìm ra chìa khóa để vị diện Chân giới trong cơ thể trở thành “Bất Hủ”.

Đó chính là sinh mệnh.

Hơn nữa chỉ có sinh mệnh thôi thì không được.

Sinh mệnh còn phải không ngừng sinh sôi, tuần hoàn không dứt trong một trật tự hợp lý.

Như vậy mới có thể khiến vị diện Chân giới trở nên “Bất Hủ”.

Bên trong vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh thực ra cũng có sinh mệnh.

Thậm chí Lục Trường Sinh còn truyền bá pháp môn tu hành Giới Chủ cho các sinh mệnh sống trong vị diện Chân giới.

Nhưng dù vậy đã qua một thời gian dài mà vẫn không có một Giới chủ nào ra đời.

Tu luyện cũng không phải là chuyện dễ dàng như tưởng tượng.

Nhưng vị diện Chân giới của hắn vốn đã có sinh mệnh, vậy sao lại không thành Bất Hủ?

Dưới sự xói mòn của nước sông Thời Không Trường Hà, vị diện Chân giới thậm chí còn vẫn đang sụp đổ.

Sáu phần, bảy phần, tám phần…

Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh tiếp tục sụp đổ đến tám phần.

Còn Lục Trường Sinh vẫn đang rơi vào trầm tư.

“Người sống một đời, cỏ cây sẽ rụng…”

“Thực ra sinh mệnh của người phàm so với vũ trụ mà nói ngắn ngủi biết bao? Thật sự nhỏ bé như hạt bụi vậy.”

“Nhưng sinh mệnh ngắn ngủi ấy vì sao lại có thể không ngừng sinh sôi?”

“Còn thiếu điều gì đây?”

Lục Trường Sinh lẩm nhẩm bốn chữ “không ngừng sinh sôi”.

Giât lát, một tia sáng mơ hồ lóe lên trong đầu Lục Trường Sinh.

Không ngừng sinh sôi, đó là vì không ngừng có người được sinh ra.

Không ngừng có sinh mệnh mới giáng trần.

Nhưng sau khi chết thì sao?

Hệ thống vận hành của vũ trụ dường như còn thiếu một chìa khóa quan trọng.

Luân hồi!

“Luân hồi… Vì sao đại vũ trụ lại không có luân hồi?”

“Thậm chí không chỉ đại vũ trụ, mà cả Thời Không Trường Hà dường như cũng không có luân hồi.”

“Chúa Tể tự xưng là toàn trí toàn năng, vậy sao lại không có luân hồi?”

Lục Trường Sinh đột nhiên chấn động.

Hắn dường như đã nghĩ ra điều gì đó.

Hắn không biết tại sao đại vũ trụ lại không có luân hồi.

Thậm chí Chúa Tể cũng không hề nhắc đến luân hồi, nhưng điều đó không ngăn trở Lục Trường Sinh hiểu ra và lập nên luân hồi trong vị diện Chân giới.

Đối với Lục Trường Sinh, vị diện Chân giới do hắn tuyệt đối khống chế.

Xây dựng luân hồi chỉ là chuyện của một ý niệm.

Lúc này vị diện Chân giới đã sụp đổ tới tám phần.

Tuy chỉ còn lại hai phần nhưng kích thước vẫn rất lớn.

“Ầm ầm.”

Ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động, luân hồi đã xuất hiện trong vị diện Chân giới.

Luân hồi vừa xuất hiện, toàn bộ vị diện Chân giới dường như đều xảy ra biến đổi kinh thiên động địa.

Ban đầu dưới sự ăn mòn của nước sông Thời Không Trường Hà, vị diện Chân giới chỉ còn lại hai phần là hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng giờ tốc độ sụp đổ đã chậm lại.

Không thể nói là hoàn toàn không sụp đổ, nhưng tốc độ sụp đổ lại chậm đến mức khó tin.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Lục Trường Sinh cũng không rõ đã qua bao lâu.

Dù sao vị diện Chân giới của hắn hiện chỉ còn lại hai phần, còn gần như đã bị nước sông Thời Không Trường Hà bao phủ.

Có nhiều nước sông Thời Không Trường Hà như vậy, nếu là trước đây, kích thước vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh chỉ còn hai phần e rằng đã sớm sụp đổ.

Nhưng hiện giờ, sau một thời gian dài, kích thước vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh đúng là đã sụp đổ một chút.

Nhưng đừng nói là một phần, ngay cả một phần vạn cũng không tới.

Chậm đến mức khó tin.

Đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.

“Luân hồi… Thực sự hữu dụng.”

“Hơn nữa dưới sự xói mòn của nước sông Thời Không Trường Hà, vị diện Chân giới đã sinh ra một loại sức mạnh mới… Thậm chí toàn bộ vị diện Chân giới dường như cũng đã thay đổi…”

“Còn ý thức của ta, dưới sự ăn mòn của nước sông Thời Không Trường Hà dường như đã trải qua vô số kỷ nguyên. Nhưng ý thức lại không có bất kỳ dấu hiệu sụp đổ nào.”

“Vậy là ta đã tấn thăng đệ tam cảnh rồi sao?”

Lục Trường Sinh cảm thấy hơi khó tin.

Vậy là đã tấn thăng đệ tam cảnh rồi sao?

Hoàn toàn không có cảm giác gì.

Không có bất cứ biến đổi kinh thiên động địa nào.

Chỉ lặng lẽ không một tiếng động như vậy.

Tựa như tấn thăng đệ tam cảnh chỉ là chuyện nước chảy thành sông.

“Đệ tam cảnh…”

Ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động.

“Ầm.”

Chương 2188: Cuối cùng cũng trở thành đệ tam cảnh! (4)

Sức mạnh của vị diện Chân giới bùng nổ.

Nói chính xác hơn, đây là sức mạnh của toàn bộ vị diện Chân giới.

Nhưng có vẻ như không giống với sức mạnh phân giải của Chúa Tể tam cảnh.

Vị diện Chân giới của hắn có sức mạnh phân giải vạn vật.

Nhưng đồng thời vị diện Chân giới dường như cũng có sức mạnh “tái sinh”.

Có thể khôi phục lại mọi thứ.

“Đây là sức mạnh sinh diệt…”

Lục Trường Sinh đột nhiên ngộ ra, trong đầu xuất hiện một cụm từ.

Sức mạnh sinh diệt.

Sinh sôi, hủy diệt, chẳng phải đó chính là sức mạnh sinh diệt sao?

Mà thế giới vốn dĩ được sinh ra trong quá trình sinh diệt.

Hơn nữa Lục Trường Sinh còn phát hiện ra điểm khác biệt của mình so với những tu sĩ đệ tam cảnh khác, đó chính là nhục thân.

Những Chúa Tể tam cảnh khác chủ yếu dựa vào sức mạnh phân giải. Thực ra nhục thân không còn bao nhiêu sức chiến đấu nữa, hay nói cách khác là không còn tác dụng gì nữa.

Đến cảnh giới Chúa Tể tam cảnh, thậm chí sự gia tăng sức mạnh chính là nâng cao sức mạnh phân giải, vậy phải làm sao để nâng cao sức mạnh phân giải?

Thực ra chính là tăng cường linh hồn Bất Hủ.

Linh hồn Bất Hủ càng mạnh thì sức mạnh phân giải cũng càng mạnh.

Còn nhục thân của Lục Trường Sinh thì khác.

Nhục thân của hắn giờ đây chính là vị diện Chân giới.

Mà vị diện Chân giới khi sau khi có luân hồi lại trải qua sự gột rửa liên tục của Thời Không Trường Hà.

Tương đương với việc trải qua thời gian dài đằng đẵng.

Vậy mà vị diện Chân giới lại tự động bành trướng.

Đúng vậy, chính là tự động bành trướng, tự động mở rộng.

Bởi vì nó đã không ngừng sinh sôi.

Nói cách khác vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh không cần phải đi cắn nuốt các vị diện khác nữa.

Mà có thể tự động mở rộng.

Chỉ cần có đủ thời gian thì cuối cùng vị diện Chân giới của hắn cũng sẽ bành trướng đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh giờ vẫn là vị diện.

Hắn còn có một ý tưởng.

Nếu hắn cố gắng nâng cấp vị diện Chân giới từ vị diện lên thành vũ trụ.

Thì thực lực của hắn có phải sẽ có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất không?

Đến lúc đó có phải có thể sánh ngang với những Chúa Tể đỉnh tiêm không?

Lục Trường Sinh cảm thấy có khả năng rất lớn!

Tuy nhiên từ vị diện lên vũ trụ cần những gì?

Không thể trực tiếp cắn nuốt như trước nữa.

Bởi vì nếu cắn nuốt sẽ phá hủy cấu trúc vị diện Chân giới hiện tại.

Đến lúc đó vị diện Chân giới không thể không ngừng sinh sôi, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.

Vậy nên phải để vị diện Chân giới tự động bành trướng.

Đúng là vị diện Chân giới có thể tự động bành trướng, chỉ cần có thời gian tất nhiên sẽ mở rộng thành vũ trụ.

Đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng chuyện này cần rất nhiều thời gian.

“Thời gian… nước sông Thời Không Trường Hà chẳng phải tương đương với việc tăng tốc thời gian sao?”

Lục Trường Sinh nhìn nước sông Thời Không Trường Hà trước mặt, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.

Dùng nước sông Thời Không Trường Hà để tu luyện?

Ước chừng chỉ có hắn mới làm được điều đó.

Ngay cả các Chúa Tể đỉnh tiêm cũng không thể dùng nước sông Thời Không Trường Hà để tu luyện.

Nước sông Thời Không Trường Hà này giờ đã trở thành tài nguyên tu luyện của Lục Trường Sinh.

Tuy nhiên trước đó để tấn thăng đệ tam cảnh Lục Trường Sinh đã dùng hết nước sông Thời Không Trường Hà.

Giờ hắn muốn có một lượng nước sông Thời Không Trường Hà lớn thì chỉ có thể đến Thời Không Trường Hà.

Hơn nữa lần này Lục Trường Sinh không chỉ cần một ít nước sông Thời Không Trường Hà thôi.

Hắn cần một lượng lớn nước sông Thời Không Trường Hà.

Chỉ với chút vật chất Bất Hủ ít ỏi của hắn thì có thể chứa được bao nhiêu nước sông Thời Không Trường Hà?

“Tốt nhất là bảo vật không gian làm từ vật chất Bất Hủ loại…”

Lục Trường Sinh nghĩ đến thuyền thời không.

Không gian bên trong thuyền thời không đủ lớn.

Nhưng liệu học phủ Vĩnh Hằng có cho hắn mượn thuyền thời không để dùng không?

Chuyện này rất khó.

Nhưng cũng không nhất thiết phải là thuyền thời không mới được.

Lục Trường Sinh chuẩn bị hỏi thăm người trong đại vũ trụ trước.

Nếu có bảo vật không gian làm từ vật chất Bất Hủ thì không cần phải mượn thuyền thời không nữa.

Nghĩ đến đây Lục Trường Sinh tính toán qua thời gian.

“Cái gì, đã qua vạn năm rồi sao?”

Lục Trường Sinh không khỏi giật mình.

Hắn vẫn đắm chìm trong dòng nước Thời Không Trường Hà.

Hoàn toàn không biết bên ngoài thời gian đã trôi qua bao lâu.

Gần như không còn khái niệm thời gian.

Nhưng giờ tính lại thì đã qua vạn năm.

Đây có lẽ là lần bế quan lâu nhất của Lục Trường Sinh.

Trước đây Lục Trường Sinh đã biết việc trùng kích đệ tam cảnh có thể sẽ mất rất nhiều thời gian.

Nhưng vạn năm thì quả thực quá dài.

Có lẽ Lâm Thanh Loan và Chúa Tể Phi Long bên ngoài đều đã chờ sốt ruột lắm rồi.

Vì vậy Lục Trường Sinh đứng dậy rồi ra khỏi động phủ.

Mà bên ngoài động phủ của Lục Trường Sinh, Lâm Thanh Loan và Chúa Tể Phi Long quả thực đã rất sốt ruột.

Sau một nghìn năm, Lâm Thanh Loan vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng sau ba nghìn năm, Lâm Thanh Loan không thể bình tĩnh được nữa.

Đến năm nghìn năm nàng đã ngồi không yên.

Suy cho cùng việc tấn thăng đệ tam cảnh, nhiều nhất cũng chỉ mất khoảng ba nghìn năm.

Huống chi giờ đã năm nghìn năm?

Nhưng Chúa Tể Phi Long vẫn rất bình tĩnh.

Hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Lục Trường Sinh.

Hơn nữa phân thân cũng nói với Lâm Thanh Loan, bản thể tạm thời đang “chìm vào giấc ngủ” nhưng vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Sau đó là sáu nghìn năm, bảy nghìn năm, tám nghìn năm, chín nghìn năm…

Cuối cùng, đến hôm nay, tính ra đã hơn một vạn năm!

“Xoẹt.”

Đột nhiên Chúa Tể Phi Long mở mắt.

Hắn nhìn chằm chằm về phía động phủ của Lục Trường Sinh.

Ngay vừa rồi hắn cảm nhận được, khí tức của Lục Trường Sinh trong động phủ bắt đầu “hồi phục”.

Rõ ràng Lục Trường Sinh đã “tỉnh lại”.

Nhưng đây là đột phá thành công hay thất bại?

Một số vũ trụ đại năng ngay cả khi đột phá thất bại thì vẫn có thể bảo toàn tính mạng.

Chương 2189: Cuối cùng cũng trở thành đệ tam cảnh! (5)

Giờ Lục Trường Sinh vẫn còn sống, nhưng không ai biết rốt cuộc hắn đã thành công hay thất bại.

Nhưng trong lòng Chúa Tể Phi Long lại có chút lo lắng.

Chính hắn đã đột phá đệ tam cảnh.

Nhưng sau khi hắn đột phá đệ tam cảnh thành công, động tĩnh thật sự rất lớn.

Nhưng lúc này, trong động phủ không có một chút động tĩnh nào.

Mà Lục Trường Sinh đã tỉnh lại.

Điều này có lẽ đã có thể chứng minh kết quả.

“Vậy là thất bại sao? Đệ tam cảnh à… Thiên phú kinh tài tuyệt diễm như vậy, cường giả Chí Tôn số một trên bảng Bách Tôn cũng ngã xuống trước cánh cửa đệ tam cảnh…”

Chúa Tể Phi Long lẩm bẩm, tâm trạng có chút phức tạp.

Cuối cùng cửa tĩnh thất mở ra.

Bóng dáng quen thuộc của Lục Trường Sinh từ từ bước ra khỏi tĩnh thất.

“Trường Sinh, ngươi…”

Giọng Lâm Thanh Loan có phần run rẩy.

Dù nàng là kẻ siêu thoát nhưng cũng sẽ có dao động cảm xúc, cũng sẽ thấy căng thẳng.

Giờ Lâm Thanh Loan đang rất căng thẳng.

Rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng bế quan để trùng kích đệ tam cảnh!

Theo lý thuyết, thực ra đệ tam cảnh chính là cảnh giới cao nhất tại Thời Không Trường Hà.

Còn đệ tứ cảnh Vĩnh Hằng ư?

Thực ra chỉ là một suy đoán.

Chưa có ai từng nhìn thấy Vĩnh Hằng.

Càng không nói tới việc lưu lại điển tịch xác thực nào.

Rốt cuộc có tồn tại cảnh giới Vĩnh Hằng hay không đến nay vẫn là một ẩn số.

“Trường Sinh, dù thất bại cũng không sao, chẳng phải vị diện Chân giới của ngươi rất đặc biệt sao? Dù có thất bại thì cùng lắm cũng chỉ mất một phần kích thước, vẫn còn cơ hội…”

Ngay cả Chúa Tể Phi Long cũng mở lời an ủi.

“Thất bại?”

Lục Trường Sinh lộ vẻ kỳ quái.

Chẳng lẽ sư tôn không nhận ra tình trạng của hắn hiện tại à?

Còn tưởng hắn đã thất bại?

Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thực cũng có khả năng này.

Hắn đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý từ lâu.

Dù Bất Hủ Chân Ý có tản mát ra ngoài cũng không có gì lạ.

Vậy phải sao để chứng minh mình đã tấn thăng Chúa Tể tam cảnh đây?

Trừ khi chủ động ra tay.

Hoặc chủ động tản mát uy thế của cảnh giới đệ tam cảnh.

Nếu không chỉ dựa vào Bất Hủ Chân Ý thật sự rất khó để phán đoán đối phương có phải là Chúa Tể tam cảnh hay không.

Lục Trường Sinh khẽ cười.

Hắn không vội giải thích mà chỉ trực tiếp phóng thích khí thế trên người.

“Ầm.”

Chỉ trong chớp mắt khí thế của vị diện Chân giới đã bùng nổ.

Vị diện Chân giới hiện tại đã trải qua vô số năm tháng gột rửa từ nước sông Thời Không Trường Hà.

Dù chỉ còn lại hai phần kích thước nhưng đã sinh ra đặc tính Bất Hủ nên sẽ không ngừng sinh sôi tuần hoàn.

Có một loại cảm giác “viên mãn.”

Hiện giờ vị diện Chân giới chỉ còn lại hai phần vẫn vô cùng vững chắc.

Hoàn toàn có thể nghiền ép vị diện Chân giới có mười phần kích thước trước đây.

Vậy nên lúc này khí thế của Lục Trường Sinh lại tăng vọt trong nháy mắt.

Hoàn toàn không còn là khí thế nhị cảnh như trước đây nữa.

Mà chính là khí thế của Chúa Tể tam cảnh!

“Khí tức này… Chúa Tể? Chúa Tể tam cảnh?”

“Trường Sinh, ngươi đột phá thành công rồi ư?”

Lâm Thanh Loan và Chúa Tể Phi Long đều trợn to mắt.

“Dù có chút khác biệt nhưng hẳn là thành công rồi…”

Lục Trường Sinh tự tin trả lời.

Quả thật hắn có chút khác biệt với các Chúa Tể tam cảnh khác.

Dù sao cũng là Giới chủ đệ tam cảnh đầu tiên mà.

Sức mạnh hắn nắm giữ cũng không phải là sức mạnh phân giải thuần túy mà là sức mạnh sinh diệt.

Nhưng dù thế nào thì chắc chắn hắn cũng đã đạt đến đệ tam cảnh.

“Ha ha ha, thành công rồi, núi Phi Long của ta có Chúa Tể thứ hai rồi!”

“Ai có thể ngờ được trong đại vũ trụ có nhiều Chúa Tể như vậy nhưng chỉ có lão phu là người đầu tiên dạy dỗ ra đệ tử Chúa Tể chứ?”

“Sau này núi Phi Long chính là một nhà hai Chúa Tể, thật sự là vô song trong đại vũ trụ!”

Chúa Tể Phi Long rất đỗi vui mừng.

Chuyện này rất đáng để ghi chép lại.

Hơn nữa chuyện cả hai sư đồ đều trở thành Chúa Tể, toàn bộ đại vũ trụ hiện tại chỉ có Chúa Tể Phi Long và Lục Trường Sinh.

Quả thật là một giai thoại.

“Trường Sinh, gần đây ta cũng tìm hiểu một số tình huống khi tấn thăng Chúa Tể tam cảnh. Nói chung hễ tấn thăng Chúa Tể tam cảnh thì động tĩnh đều rất lớn, sao ngươi tấn thăng đệ tam cảnh lại gần như không có động tĩnh gì thế?”

Lâm Thanh Loan không nhịn được mà hỏi.

Chúa Tể Phi Long cũng nhìn Lục Trường Sinh với vẻ khó hiểu.

Hắn cũng không cảm nhận được bất cứ động tĩnh lớn nào từ Lục Trường Sinh.

Nhanh thế đã tấn thăng đệ tam cảnh mà lại không một tiếng động nào, quả thật nằm ngoài dự liệu của Chúa Tể Phi Long.

Lục Trường Sinh im lặng một lúc rồi mới nói: “Ta là Giới Chủ, hơn nữa còn là Giới Chủ đệ tam cảnh đầu tiên của đại vũ trụ, tấn thăng đệ tam cảnh quả thật không giống với những tu sĩ khác. Thậm chí sức mạnh sau khi lột xác dường như cũng không hoàn toàn là sức mạnh phân giải thuần túy.”

“Sư tôn, đệ tử xin được luận bàn với sư tôn một phen.”

Lời Lục Trường Sinh nói khiến Chúa Tể Phi Long có chút sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó hắn cũng gật đầu.

Hắn cũng muốn xem thử, sau khi “Giới Chủ” Lục Trường Sinh tấn thăng đệ tam cảnh sẽ thế nào?

“Được, vậy thì luận bàn.”

“Ừm, có thể gọi Phương Xuyên, Triệu Dịch và những người khác tới xem, bọn hắn đều là vũ trụ đại năng, để bọn hắn quan sát trận chiến giữa những Chúa Tể tam cảnh biết đâu có thể có điều lĩnh ngộ, từ đó sinh ra Bất Hủ Chân Ý.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

Dù Bất Hủ Chân Ý là do linh hồn Bất Hủ sinh ra.

Nhưng trong một số trường hợp quả thực có thể “ngộ đạo.”

Mà tu sĩ ngộ đạo thì quả thật linh hồn sẽ được tăng cường rất nhiều.

Lục Trường Sinh nghi ngờ, “ngộ đạo” thực ra chính là khớp với tần số đặc biệt, hấp thu linh hồn từ các chiều không gian hoặc dòng thời gian khác.

Vì vậy linh hồn mới được tăng cường.

Nhưng dù thế nào đi nữa, việc quan sát trận chiến giữa các Chúa Tể quả thực có rất nhiều lợi ích.

Chương 2190: Chúa Tể Trường Sinh, trở về gây chấn động học phủ Vĩnh Hằng!

Vì vậy Chúa Tể Phi Long đã thông báo cho một số vũ trụ đại năng cốt cán của núi Phi Long.

Còn về các tu sĩ dị vũ trụ thì không một ai được thông báo.

Vì hiện giờ việc Lục Trường Sinh tấn thăng đệ tam cảnh vẫn là tin tức tuyệt mật của núi Phi Long!

Lục Trường Sinh và Chúa Tể Phi Long đứng trên lôi đài.

Lúc này Phương Xuyên, Triệu Dịch và những người khác đều đã có mặt.

Bọn hắn lập tức nhìn thấy Lục Trường Sinh và sư tôn Chúa Tể Phi Long đang đứng trên lôi đài, đối mặt với nhau từ xa, nhất thời ai nấy có vẻ nghi hoặc.

“Sư tôn và Lục sư đệ đang làm gì vậy?”

“Đúng vậy, sư tôn muốn chỉ bảo cho Lục sư đệ à? Sao lại lên lôi đài?”

“Sư tôn gọi chúng ta đến làm gì thế?”

Nhất thời mọi người đều không khỏi nghi hoặc.

“Im lặng!”

“Lần này gọi các ngươi đến đây là để các ngươi quan sát trận chiến của các Chúa Tể, các ngươi hãy quan sát cho kỹ.”

Sư tôn Chúa Tể Phi Long lên tiếng.

“Trận chiến của các Chúa Tể?”

“Khoan đã, ý của sư tôn là Lục sư đệ đã tấn thăng Chúa Tể tam cảnh rồi sao?”

“Chúa Tể tam cảnh…”

Nhất thời Phương Xuyên, Triệu Dịch và những người khác đều nhìn nhau, kẻ nào kẻ nấy đều ngây ra.

Bọn hắn đều rất quen thuộc với Lục Trường Sinh.

Dường như rất kinh ngạc.

Nhưng dường như lại rất quen thuộc.

Suy cho cùng, theo chân Lục Trường Sinh, bọn hắn thực sự cảm nhận được quá nhiều rung động.

Nghĩ kỹ lại thì Lục Trường Sinh đã là cường giả Chí Tôn số một từ lâu, đã đủ sức nghiền ép cả một thời đại tại Thời Không Trường Hà, vậy thì tấn thăng đệ tam cảnh chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tấn thăng đệ tam cảnh, sớm một chút hay muộn một chút có vẻ cũng không có gì khác biệt.

“Chúc mừng Lục sư đệ.”

“Không, giờ phải gọi là Chúa Tể rồi.”

“Chúc mừng Chúa Tể bệ hạ …”

Phương Xuyên, Triệu Dịch và những người khác đều cung kính hành lễ.

“Được rồi, các ngươi hãy đứng bên quan chiến đi.”

Chúa Tể Phi Long không để ý quá nhiều tới lễ nghi.

Lúc này hắn cũng đang rất phấn khích.

Hay nói đúng hơn là hắn rất muốn biết sau khi “Giới Chủ” Lục Trường Sinh tiến vào đệ tam cảnh thì sẽ có gì khác biệt.

“Trường Sinh, ngươi đã tiến vào đệ tam cảnh rồi, vậy vi sư sẽ không khách khí nữa. Ngoài việc không dùng tới vật chất Bất Hủ ra thì vi sư sẽ dốc toàn lực ứng chiến!”

Chúa Tể Phi Long nói lớn.

Đối với Chúa Tể mà nói, dù không sử dụng vật chất Bất Hủ thì thực lực cũng rất khủng bố.

Tất nhiên một khi Chúa Tể sử dụng vật chất Bất Hủ thì đó chính là liều mạng.

Hai người chỉ luận bàn, đương nhiên không cần phải liều mạng.

“Vậy đệ tử xin đắc tội.”

Lục Trường Sinh hít sâu một hơi.

Đối mặt với sư tôn là một vị Chúa Tể tam cảnh lão luyện, Lục Trường Sinh không dám lơ là chút nào.

Sức mạnh sinh diệt bùng nổ trong nháy mắt.

Chúa Tể Phi Long lập tức cảm ứng được sức mạnh sinh diệt của Lục Trường Sinh, hắn cũng thi triển sức mạnh phân giải ra ngay.

“Ầm.”

Hai loại sức mạnh va chạm dữ dội với nhau.

Sức mạnh sinh diệt của Lục Trường Sinh và sức mạnh phân giải của Chúa Tể Phi Long quấn lấy nhau, triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng đều tan thành hư vô.

Ít nhất về mặt sức phá hoại, cả hai đều không có gì khác biệt.

Nhưng Chúa Tể Phi Long lại thật sự cảm nhận được sự khác biệt.

“Đây sức mạnh của ngươi là sức mạnh gì? Tiếp tục đi.”

Chúa Tể Phi Long bùng nổ nhiều sức mạnh phân giải hơn.

Tương tự, Lục Trường Sinh cũng bùng nổ nhiều sức mạnh sinh diệt hơn.

Cả hai liên tục bùng nổ, sức mạnh dường như vô tận.

Quả nhiên dù là sức mạnh phân giải hay sức mạnh sinh diệt thì cả hai đều là sức mạnh cùng cấp độ.

Thậm chí về mặt sức phá hoại cũng gần như nhau.

Tuy nhiên Lục Trường Sinh lại có thêm sức mạnh “sinh.”

Tác dụng này không được thể hiện trong lúc chiến đấu.

“Được rồi, thử nghiệm kết thúc, giờ ngươi sử dụng vị diện Chân giới, vi sư sẽ sử dụng nhục thân.”

Lúc này Chúa Tể Phi Long đã hoàn toàn xác định, quả thực Lục Trường Sinh đã tiến vào cảnh giới Chúa Tể.

Nếu không cấp độ sức mạnh không thể giống như sức mạnh phân giải vậy được.

Chỉ có đệ tam cảnh mới có sức mạnh như vậy.

Điểm mạnh nhất của Chúa Tể Phi Long là nhục thân, hắn là người tu luyện nhục thân để đạt đến cảnh giới đệ tam cảnh.

Lục Trường Sinh thì khác, hắn dùng thế giới bên trong cơ thể để tiến vào đệ tam cảnh.

Đây là sự khác biệt về bản chất.

“Ầm ầm.”

Lục Trường Sinh không chút do dự, lập tức bùng nổ vị diện Chân giới.

Vị diện Chân giới chỉ còn lại kích thước hai phần mười, quả thực rất nhỏ.

Nhưng đó cũng chỉ là tương đối.

Hơn nữa dù kích thước có nhỏ hơn nhưng vị diện Chân giới của hắn lại càng thêm vững chắc, không ngừng sinh sôi, mơ hồ có cảm giác “viên mãn”.

Sau đó vị diện Chân giới đâm thẳng vào nhục thân khổng lồ của Chúa Tể Phi Long.

“Bùm.”

Đây là sự va chạm giữa nhục thân và vị diện Chân giới. Hơn nữa đó là sự va chạm trực diện, là sự va chạm ở cấp độ đệ tam cảnh, lần va chạm này khiến cả vũ trụ cũng phải rung chuyển.

Toàn thân Chúa Tể Phi Long chấn động.

Lần này thân xác bất khả xâm phạm của hắn lại như sắp “tan vỡ”.

Hắn chưa từng trải qua cảm giác “bất lực” thế này bao giờ.

Thật sự là bất lực.

Chúa Tể Phi Long chưa từng phải chịu áp lực thế này.

Ngay cả khi đối đầu với những Chúa Tể tam cảnh khác thì Chúa Tể Phi Long cũng chưa từng phải giao chiến.

Nhưng bây giờ Chúa Tể Phi Long cảm thấy mình hoàn toàn bị nghiền ép.

Nghiền ép toàn diện.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhục thân của mình đang xé rách vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh.

Nhưng vậy thì có ích gì?

Hắn có thể phá hủy từng thế giới một.

Có thể khiến kích thước vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh thu nhỏ lại.

Nhưng rất nhanh bên trong Chân giới của Lục Trường Sinh lại có một luồng sức mạnh “sinh sôi.”

Như thể không ngừng tuần hoàn, nhanh chóng khiến vị diện Chân giới phục hồi.

Chương 2191: Chúa Tể Trường Sinh, trở về gây chấn động học phủ Vĩnh Hằng! (2)

Vậy thì đánh thế nào?

Hoàn toàn không có cách nào để đánh.

Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh như thể sẽ không bao giờ giảm kích thước.

Mà luôn duy trì trạng thái “ổn định” như cũ.

Mắt Lục Trường Sinh cũng sáng lên.

Không đánh thì không biết, đánh rồi mới rõ.

“Sức mạnh sinh diệt” của hắn, trong đó “sức mạnh sinh” lại có ảnh hưởng lớn đến vị diện Chân giới.

Trong cuộc chiến với Chúa Tể tam cảnh cùng cấp, thậm chí hắn còn có thể phục hồi rất nhanh.

Thậm chí không hề tổn hại chút nào.

Dù Chúa Tể Phi Long tích lũy lâu dài nên thâm hậu hơn.

Nhưng Lục Trường Sinh hiện tại, nếu sư tôn không sử dụng vật chất Bất Hủ thì hắn có thể hoàn toàn áp chế sư tôn Chúa Tể Phi Long.

Điều này quả thực không thể tin nổi.

“Dừng lại.”

“Sư tôn nhận thua.”

Lúc này sư tôn Chúa Tể Phi Long lại chủ động nhận thua.

Nhất thời, các đệ tử dưới lôi đài đều thấy rất kinh ngạc.

“Sư tôn thua rồi?”

“Lục sư đệ quả nhiên xứng danh người từng đứng đầu bảng Bách Tôn, vừa bước vào đệ tam cảnh đã mạnh như vậy?”

“Sư tôn vẫn chưa sử dụng vật chất Bất Hủ, đối với đệ tam cảnh thì vật chất Bất Hủ mới là mấu chốt. Một khi giao chiến, cả hai bên đều sẽ dùng vật chất Bất Hủ để đánh với đối thủ.”

Phương Xuyên nói với những người khác.

Vật chất Bất Hủ là phương thức chiến đấu chính của Chúa Tể tam cảnh.

Rốt cuộc một khi đã đạt đến đệ tam cảnh, kích thước của mọi người đều gần như nhau, sức mạnh phân giải cũng như nhau.

Làm sao để phân thắng bại?

Chỉ có vật chất Bất Hủ.

Đây cũng là lý do tại sao các Chúa Tể lại dốc hết sức thu thập vật chất Bất Hủ.

Chúa Tể càng cổ xưa thì thực lực càng khủng bố.

Bởi vì bọn hắn đã thu thập được rất nhiều vật chất Bất Hủ.

“Sư tôn, xin sư tôn thi triển vật chất Bất Hủ đánh một lần, để đệ tử cảm nhận xem bị vật chất Bất Hủ đánh là cảm giác như thế nào?”

Lục Trường Sinh chậm rãi lên tiếng.

Hắn muốn trải nghiệm cách thức “liều mạng” của các Chúa Tể.

Điều này rất quan trọng.

“Vật chất Bất Hủ sao?”

“Trường Sinh, trước tiên ngươi hãy thử nghiệm một chút, dù sao phần lớn các trận chiến giữa Chúa Tể cũng phải dùng đến vật chất Bất Hủ.”

“Lần này vi sư sẽ sử dụng một ít vật chất Bất Hủ, ngươi hãy quan sát cho kỹ.”

Nói xong Chúa Tể Phi Long vung tay lên.

Hắn trực tiếp ném ra một miếng vật chất Bất Hủ.

Miếng vật chất Bất Hủ này rất nhỏ.

Chỉ bằng kích thước của một bàn tay.

Nó gào thét lao đi, trong nháy mắt đã bay vào vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh.

Nhưng một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra.

Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh lập tức sụp đổ.

Vỡ tan thành một cái hố lớn.

Hơn nữa vật chất Bất Hủ như thể đang phá hủy mọi thứ, liên tục xuyên thủng từng thế giới bên trong vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh.

Dường như không thể ngăn cản được.

Cuối cùng Lục Trường Sinh phải dùng hết toàn lực mới có thể giam cầm được khối vật chất Bất Hủ này, khiến nó dừng lại.

Lục Trường Sinh cố gắng để sức mạnh “sinh” trong cơ thể phục hồi những vết thương của vị diện Chân giới.

Nhưng lại gặp vấn đề.

Kích thước bị vật chất Bất Hủ phá hủy đã biến mất mãi mãi.

Hoàn toàn bị hủy diệt.

Thậm chí không để lại một chút năng lượng nào.

Khiến cho khí tức vô cùng “ổn định” của vị diện Chân giới Sinh dường như cũng bị ảnh hưởng, có chút dao động.

Lục Trường Sinh mở to mắt.

Trong lòng vô cùng chấn động.

“Hóa ra, đây mới là tác dụng thực sự của vật chất Bất Hủ?”

“Vật chất Bất Hủ có thể gây ra tổn thương lớn như vậy cho Chúa Tể?”

Lục Trường Sinh đã thật sự cảm nhận được sức mạnh của vật chất Bất Hủ.

Bởi vậy rất nhiều Chúa Tể mới tìm đủ cách thu thập vật chất Bất Hủ.

Chúa Tể Phi Long cười nói: “Trường Sinh, giờ ngươi đã cảm nhận được khả năng hủy diệt của vật chất Bất Hủ khủng khiếp đến mức nào rồi chứ? Một khi vật chất Bất Hủ bị các Chúa Tể đánh ra, bất kể đối phương là hệ thống đại đạo hay hệ thống nhục thân thì cũng không có cách nào chống đỡ nổi.”

“Hơn nữa một khi đại đạo hoặc nhục thân bị vật chất Bất Hủ đánh trúng thì sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, biến mất hoàn toàn. Nếu nhục thân hoặc đại đạo bị phá hủy quá nhiều thì rất có thể sẽ tử vong.”

“Do đó trừ khi phải liều mạng thì bình thường các Chúa Tể sẽ không sử dụng vật chất Bất Hủ. Nhưng một khi đã sử dụng vật chất Bất Hủ thì cũng có nghĩa là sẽ liều mạng, không chết không ngừng!”

Lục Trường Sinh đã hiểu.

Tính ra trên người hắn kỳ thực không có nhiều vật chất Bất Hủ như vậy.

So với những Chúa Tể lâu năm chắc chắn là kém xa.

“Không phải nói Chúa Tể sẽ không bị giết sao? Chỉ có Chúa Tể đỉnh tiêm mới có thể giết được Chúa Tể…”

Lục Trường Sinh hỏi.

“Vật chất Bất Hủ tuy mạnh nhưng muốn hoàn toàn phá hủy nhục thân của một vị Chúa Tể sẽ khó khăn đến mức nào? Chúa Tể đánh không lại vẫn có thể chạy trốn, ai có thể đuổi giết Chúa Tể mãi được?”

“Còn việc giam giữ Chúa Tể lại càng không thể. Trừ khi có bảo vật được tạo ra từ vật chất Bất Hủ mới giam giữ được Chúa Tể, nhưng điều đó gần như là không thể.”

“Tiêu hao một lượng lớn vật chất Bất Hủ thường có thể khiến Chúa Tể bị thương nặng, muốn giết chết Chúa Tể rất khó.”

“Nhưng các Chúa Tể đỉnh tiêm lại khác, sau thời gian dài tích lũy bọn hắn đã dung luyện vật chất Bất Hủ vào thân thể hoặc đại đạo.”

“Vậy nên mỗi lần các Chúa Tể đỉnh tiêm ra tay thật ra sẽ tương đương với đòn đánh của vật chất Bất Hủ. Như vậy trước đòn đánh của vật chất Bất Hủ che trời lấp đất, thử hỏi ai có thể chống đỡ nổi?

“Lý do các Chúa Tể đỉnh tiêm có thể giết chết các Chúa Tể bình thường là đây. Nhưng về bản chất các Chúa Tể đỉnh tiêm và các Chúa Tể bình thường là như nhau…”

Lục Trường Sinh hiểu ra.

Các Chúa Tể bình thường về cảnh giới cũng giống như các Chúa Tể đỉnh tiêm, thực ra đều là đệ tam cảnh.

Nhưng các Chúa Tể đỉnh tiêm có thể cường hóa đòn tấn công của mình.

Chương 2192: Chúa Tể Trường Sinh, trở về gây chấn động học phủ Vĩnh Hằng! (3)

Hợp nhất với vật chất Bất Hủ, mỗi đòn tấn công đều tương đương với đòn đánh của vật chất Bất Hủ.

Thực lực như vậy đương nhiên có thể nghiền ép bất cứ Chúa Tể nào.

Nhưng Lục Trường Sinh mơ hồ lại có những suy nghĩ khác.

Hắn là Giới chủ đệ tam cảnh, trụ cột chính là vị diện Chân giới trong cơ thể.

Vậy thì hắn có thể tiếp tục nâng cao thực lực từ phương diện khác.

Ví dụ như vị diện Chân giới của hắn đang tự động bành trướng.

Kích thước bành trướng đến một mức độ nhất định, vị diện Chân giới sẽ biến thành vũ trụ.

Nhưng dựa vào kích thước chưa chắc đã không đỡ được đòn đánh của vật chất Bất Hủ.

Chất lượng không đủ thì lấy số lượng bù vào.

Lục Trường Sinh hà tất phải phụ thuộc vào vật chất Bất Hủ?

Rốt cuộc thì đó cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.

Huống chi muốn hợp nhất với vật chất Bất Hủ chắc chắn cũng không dễ dàng như vậy.

“Trường Sinh, không cần vội, cũng không cần nản lòng.”

“Những Chúa Tể đỉnh tiêm đó có ai không phải tồn tại từ xa xưa đâu?

“Ngươi từng là cường giả Chí Tôn số một, nghiền ép cả một thời đại. Tiềm lực của ngươi không thể nghi ngờ, đợi sau này thu thập đủ vật chất Bất Hủ rồi không ngừng hợp nhất vào cơ thể, chưa chắc ngươi đã không thể trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm.”

Chúa Tể Phi Long lên tiếng.

Hắn biết Lục Trường Sinh kiêu ngạo thế nào.

Rất có thể sẽ muốn trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm ngay.

Nhưng đâu có dễ như vậy?

Mỗi Chúa Tể đỉnh tiêm đều có lai lịch vô cùng xa xưa.

Chuyện này phải dựa vào thời gian, từ từ tích lũy.

“Sư tôn, đệ tử hiểu rồi.”

“Nhưng quả thực vị diện Chân giới của đệ tử có chút đặc biệt, cần dùng đến một lượng lớn nước sông Thời Không Trường Hà, nhưng giờ vật chất Bất Hủ trên người đệ tử không đủ, muốn nhờ sư tôn giúp đỡ.”

Lục Trường Sinh nói ra mục đích khác của mình.

Giờ hắn đang cần nước sông Thời Không Trường Hà!

“Nước sông Thời Không Trường Hà?”

“Chuyện này dễ thôi, vi sư sẽ dùng vật chất Bất Hủ giúp ngươi lấy về một lượng lớn nước sông Thời Không Trường Hà.”

Chúa Tể Phi Long đồng ý.

“Không, sư tôn, chắc sư tôn hiểu lầm rồi.

“Đệ tử cần không phải chỉ một ít nước sông Thời Không Trường Hà mà là rất nhiều, cần tới bảo vật tương tự như thuyền thời không của học phủ Vĩnh Hằng mới được.”

Chúa Tể Phi Long nghe vậy thì hơi cau mày.

Bảo vật tương tự như thuyền thời không?

Vậy thì sẽ chứa được bao nhiêu nước sông Thời Không Trường Hà?

Dù sao thì bên trong thuyền thời không cũng là cả một không gian.

“Ngươi thật sự cần nhiều nước sông Thời Không Trường Hà đến vậy sao?”

“Đúng là rất nhiều.”

Chúa Tể Phi Long im lặng.

Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu: “Nếu ngươi cần nhiều nước sông Thời Không Trường Hà đến vậy thì cần phải có bảo vật không gian được chế tạo từ vật chất Bất Hủ. Nhưng bảo vật như vậy đừng nói là đại vũ trụ của chúng ta, trong vô số vũ trụ quanh Thời Không Trường Hà bao la, bảo vật như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

“Dù sao vật chất Bất Hủ rất khó bị phá hủy, càng không cần nói đến việc chế tạo, đều phải lợi dụng vật chất Bất Hủ khác, va chạm lẫn nhau rồi miễn cưỡng chế tạo ra một số bảo vật đơn giản, nhưng ngay cả vi sư cũng chưa từng nghe nói tới bảo vật không gian làm từ vật chất Bất Hủ như thế.”

“Chỉ khi nghe ngươi nhắc đến thuyền thời không ta mới biết có bảo vật thần kỳ như vậy. Xem ra vi sư không giúp được ngươi rồi, tất cả Chúa Tể của đại vũ trụ cũng không giúp được ngươi…”

Nghe Chúa Tể Phi Long nói vậy, Lục Trường Sinh cũng không quá thất vọng.

Thật ra chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn.

đại vũ trụ dù sao cũng chỉ là một vũ trụ bình thường, sao có được bảo vật sánh ngang với thuyền thời không cơ chứ?

Nếu thật sự có thì thuyền thời không cũng sẽ không quý giá đến vậy.

“Không có cũng không sao, đệ tử sẽ đến học phủ Vĩnh Hằng một chuyến, xem có thể mượn thuyền thời không được không.”

Lục Trường Sinh cười nói.

“Trường Sinh, chuyện ngươi tấn thăng đệ tam cảnh có cần thông báo cho các Chúa Tể khác trong đại vũ trụ không?”

Chúa Tể Phi Long hỏi.

“Đây cũng không phải chuyện bí mật, không có gì phải giấu diếm cả.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

Hắn không ngại chuyện này.

“Tốt!”

“Bình thường khi đại vũ trụ sinh ra một vị Chúa Tể đều sẽ chuẩn bị lễ mừng, lễ mừng này để vi sư giúp ngươi tổ chức.”

“Vậy thì đệ tử xin đa tạ sư tôn.”

Chúa Tể Phi Long rất hài lòng.

Dù Lục Trường Sinh đã tấn thăng đệ tam cảnh nhưng vẫn là đệ tử của hắn, thái độ đối với hắn vẫn cung kính như trước.

Lần tổ chức lễ mừng tấn thăng Chúa Tể này, nhất định hắn phải “chơi lớn” một lần.

Cũng coi như nhờ phúc của đệ tử.

Nhưng Lục Trường Sinh không hứng thú với những chuyện này.

Hắn đồng ý tổ chức lễ mừng.

Nhưng trước lễ mừng hắn phải đến học phủ Vĩnh Hằng một chuyến.

Dù sao tu luyện vẫn quan trọng hơn!

“Sư tôn, chuyện lễ mừng đợi đệ tử từ học phủ Vĩnh Hằng trở về rồi hãy tổ chức.”

“Được. Ngươi cứ đến học phủ Vĩnh Hằng trước, chuyện tu luyện đương nhiên quan trọng hơn.”

Chúa Tể Phi Long gật đầu.

Lễ mừng mà thôi, làm lúc nào cũng được.

Lục Trường Sinh lập tức tìm tới học phủ Vĩnh Hằng.

Nhưng tin tức đã dần lan truyền khắp núi Phi Long.

Cường giả Chí Tôn số một bảng Bách Tôn Lục Trường Sinh đã tấn thăng thành Chúa Tể tam cảnh rồi!

Tin tức vừa nổ ra, toàn bộ vũ trụ đều chấn động!

Vô số người đều cảm thấy chấn động.

Nhưng dường như đó cũng là chuyện hiển nhiên.

Dù sao có rất nhiều cường giả Chí Tôn số một trên bảng Bách Tôn cuối cùng đều tấn thăng Chúa Tể.

Lục Trường Sinh cũng không ngoại lệ.

Nhưng hắn là Chúa Tể đầu tiên của đại vũ trụ trong mấy vạn năm gần đây.

Hơn nữa Lục Trường Sinh được chú ý đến vậy đã trở thành Chúa Tể.

Tất nhiên sẽ gây ra oanh động rất lớn.

Núi Phi Long còn chuẩn bị tổ chức lễ mừng cho Lục Trường Sinh.

Nhưng nghe nói Lục Trường Sinh đã đến dị vũ trụ để tu luyện.

Phải đợi đến khi Lục Trường Sinh trở về mới tổ chức lễ mừng.

Chương 2193: Chúa Tể Trường Sinh, trở về gây chấn động học phủ Vĩnh Hằng! (4)

Nhưng danh hiệu Chúa Tể của Lục Trường Sinh thì không có gì phải bàn cãi nữa.

Dù sao thì trước đây Lục Trường Sinh đã là Trường Sinh Chí Tôn.

Giờ hắn trở thành Chúa Tể, tức là Chúa Tể Trường Sinh, cũng không có vấn đề gì.

Danh hiệu đã được xác định, đại vũ trụ từ nay lại có thêm một vị Chúa Tể!

Nhưng lúc đại vũ trụ đang xôn xao vì “Chúa Tể Trường Sinh.”

Thì chính Lục Trường Sinh lại không còn ở đại vũ trụ.

Hắn đã đến học phủ Vĩnh Hằng.

Cảnh tượng khi Lục Trường Sinh rời khỏi học phủ Vĩnh Hằng vẫn còn rõ mồn một.

Ngay cả bản thân Lục Trường Sinh cũng không ngờ mình lại quay về học phủ Vĩnh Hằng nhanh như vậy.

Lục Trường Sinh muốn đi thẳng vào học phủ Vĩnh Hằng.

“Vù vù.”

Ngay sau đó có một sức mạnh ngăn trở Lục Trường Sinh.

Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh tự động bùng phát một luồng sức mạnh.

“Ầm.”

Ngay sau đó tiếng báo động chói tai vang lên.

Tiếp theo từng bóng người nhanh chóng bay vút ra.

“To gan, kẻ nào lại dám xông vào học phủ Vĩnh Hằng?”

“Là vị đạo hữu nào đến?”

Từng luồng khí tức đều là khí tức của Chúa Tể.

Đám đệ tử ngoại môn đều rất kinh ngạc.

Ai lại dám xông vào học phủ Vĩnh Hằng.

“Vừa rồi khí tức của đối phương bùng phát là khí tức của Chúa Tể?”

“Rốt cuộc là Chúa Tể nào lại dám xông vào học phủ Vĩnh Hằng?”

“Ta trở thành đệ tử ngoại môn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng gặp Chúa Tể nào dám xông vào học phủ Vĩnh Hằng.”

“Khoan đã, người này có phải trông rất quen không?”

“Chẳng phải đó là Trường Sinh Chí Tôn, cường giả Chí Tôn đứng đầu bảng Bách Tôn đấy sao? Hắn từng là đệ tử chân truyền số một học phủ Vĩnh Hằng, nhưng Trường Sinh Chí Tôn chỉ là vũ trụ đại năng, sao giờ lại thành Chúa Tể rồi, chẳng lẽ Trường Sinh Chí Tôn đã tấn thăng đệ tam cảnh?”

Không chỉ một người nhận ra Lục Trường Sinh.

Dù sao thì Lục Trường Sinh cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt.

Hắn chính là cường giả Chí Tôn đứng đầu bảng Bách Tôn!

Hơn nữa còn là hai lần liên tiếp!

Dù sao thì bảng Bách Tôn mới đã được công bố.

Mà khi bảng Bách Tôn công bố có lẽ Lục Trường Sinh đang bế quan.

Chúa Tể Thần Diễn cũng không biết chuyện Lục Trường Sinh sẽ đột phá thành Chúa Tể như bây giờ.

Hai lần đứng đầu Bảng Bách Tôn, danh tiếng như vậy có thể nói là vô cùng rực rỡ.

Không muốn biết cũng không được.

Nhưng chính vì có quá nhiều người biết Lục Trường Sinh.

Giờ thấy Lục Trường Sinh đã trở thành Chúa Tể, ai nấy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Vút.”

Cuối cùng một bóng người quen thuộc cũng xuất hiện trong cảm ứng của Lục Trường Sinh.

Đó chính là chân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ!

“Lục Trường Sinh, ngươi đã trở thành Chúa Tể rồi ư?”

Chúa Tể Vĩnh Dạ lên tiếng.

Ngoài ra còn có một số bóng người khác, tất cả đều là Chúa Tể, bọn hắn kinh ngạc nhìn về phía Lục Trường Sinh.

Đây chính là truyền kỳ của học phủ Vĩnh Hằng, vị cường giả Chí Tôn số một bảng Bách Tôn của học phủ Vĩnh Hằng, sao bọn hắn có thể không nhận ra được?

Nhưng điều khiến bọn hắn kinh ngạc là Lục Trường Sinh đã trở thành Chúa Tể.

Dù đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý cũng có nghĩa là đã đặt một chân vào đệ tam cảnh, nhưng thật ra vẫn có rất nhiều ví dụ thất bại.

Thành công tiến vào đệ tam cảnh cũng không hề dễ dàng.

Lục Trường Sinh trả lời: “Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ, ta cũng vừa tiến vào đệ tam cảnh cách đây không lâu, chuyến này trở về là có việc muốn vào học phủ Vĩnh Hằng, ta quên mất giờ mình đã không còn là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng nên mới vô tình xông vào học phủ, kinh động đến các vị Chúa Tể.”

Các vị Chúa Tể của học phủ Vĩnh Hằng đều chấp nhận lời giải thích của Lục Trường Sinh.

Dù sao thì cũng là “người nhà.”

Không thể vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà trách cứ Lục Trường Sinh được.

Bất cứ vị Chúa Tể nào cũng không thể coi thường.

Huống chi Lục Trường Sinh lại là một vị Chúa Tể có tiền đồ rộng mở ậy.

Chúa Tể Vĩnh Dạ gật đầu, nói: “Vậy thì theo ta vào trong nói chuyện.”

Thế là Lục Trường Sinh đi theo Chúa Tể Vĩnh Dạ tiến vào học phủ Vĩnh Hằng.

Chẳng mấy chốc hai người đã ngồi đối diện nhau.

“Nói đi, chuyến này ngươi tới học phủ Vĩnh Hằng vì chuyện gì?”

Chúa Tể Vĩnh Dạ hỏi.

Hắn biết, Lục Trường Sinh không thể vô duyên vô cớ tìm đến học phủ Vĩnh Hằng.

Huống hồ gì Lục Trường Sinh đã trở thành Chúa Tể, có việc gì cần đến học phủ Vĩnh Hằng nữa?

Lục Trường Sinh cũng không vòng vo, hắn nói thẳng: “Tuy ta đã tấn thăng đệ tam cảnh, nhưng tu hành vẫn cần rất nhiều nước sông Thời Không Trường Hà, vậy nên cần có bảo vật không gian được tạo thành từ vật chất Bất Hủ.”

“Mà thuyền thời không chính là bảo vật như thế, vậy nên ta muốn mượn thuyền thời không một thời gian, để tiến vào Thời Không Trường Hà múc nước sông dùng cho việc để tu hành.”

Nghe nói mục đích chuyến này của Lục Trường Sinh là vì thuyền thời không, Chúa Tể Vĩnh Dạ lập tức lắc đầu, nói: “Không được! thuyền thời không là bảo vật của học phủ Vĩnh Hằng, ngoài đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng ra không ai có thể mượn dùng.”

“Hơn nữa ngay cả đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng muốn xin sử dụng thuyền thời không cũng có hạn chế thời gian. Điểm này ngươi hẳn là rõ nhất.”

“Vậy nên chuyện mượn thuyền thời không thì không cần nói nữa. Dù ta có đồng ý thì các vị Chúa Tể khác cũng sẽ không đồng ý.”

Chúa Tể Vĩnh Dạ kiên quyết từ chối.

Dù Lục Trường Sinh từng là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng, thậm chí là đệ tử chân truyền số một đi nữa.

Nhưng chuyện cho mượn thuyền thời không là điều không thể.

Lục Trường Sinh nhíu mày.

Thực ra hắn đã đoán được chuyện rất có thể học phủ Vĩnh Hằng sẽ từ chối.

Nhưng hắn vẫn muốn thử xem sao.

Đáng tiếc giờ đã nhận được câu trả lời khẳng định.

“Chúa Tể Vĩnh Dạ, chẳng lẽ không có cách nào thương lượng sao?”

Lục Trường Sinh hỏi.

“Thương lượng…”

Chúa Tể Vĩnh Dạ ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh.

Hắn không trực tiếp từ chối.

Bởi vì thật sự có thể thương lượng.

Chương 2194: Vị diện Chân giới lột xác thành vũ trụ, kẻ thôn phệ tấn công!

“Chúa Tể Trường Sinh, nếu ngươi nguyện ý gia nhập học phủ Vĩnh Hằng, đảm nhiệm chức vụ Chúa Tể đạo sư của học phủ thì chuyện này có lẽ sẽ thương lượng được.”

Chúa Tể Vĩnh Dạ cân nhắc một lát rồi nói.

Nếu là đạo sư bình thường thì rất có thể cũng không được.

Kỳ thực học phủ Vĩnh Hằng không thiếu Chúa Tể.

Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.

Lục Trường Sinh chính là cường giả Chí Tôn số một hai kỳ liên tiếp của bảng Bách Tôn.

Danh tiếng vang vọng vô số vũ trụ.

Một khi Lục Trường Sinh đảm nhiệm chức đạo sư của học phủ Vĩnh Hằng, đối với học phủ Vĩnh Hằng mà nói cũng là sự trợ giúp to lớn.

Trong liên minh vũ trụ học phủ Vĩnh Hằng cũng không phải là thể lực độc nhất vô nhị.

Vẫn cần phải cạnh tranh.

Vậy nên Lục Trường Sinh cũng đáng để học phủ Vĩnh Hằng lôi kéo.

Lục Trường Sinh nhắm mắt lại.

Hắn đang suy nghĩ.

“Ta cần một thời hạn.”

Lục Trường Sinh nói.

Thực ra làm một vị đạo sư cũng không có vấn đề gì.

Nhưng hắn không thể làm đạo sư mãi được.

“Vậy chúng ta hãy bàn bạc một chút, giờ ngươi cứ tạm thời ở lại vũ trụ Vĩnh Hằng, khi nào bàn bạc xong ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi biết.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

Sau đó hắn tìm một động phủ, tạm thời ở lại trong học phủ Vĩnh Hằng.

Chúa Tể Vĩnh Dạ thì đi tìm những vị Chúa Tể khác của học phủ Vĩnh Hằng để bàn bạc.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Các vị Chúa Tể của học phủ Vĩnh Hằng cũng tranh cãi rất nhiều.

Nhưng dù sao thì Lục Trường Sinh cũng là người “hai lần đứng đầu bảng Bách Tôn”, danh tiếng quá lớn, cuối cùng vẫn được thông qua.

Chỉ là thời hạn này sẽ hơi dài.

Không lâu sau Chúa Tể Vĩnh Dạ đã đích thân tìm đến Lục Trường Sinh.

“Học phủ Vĩnh Hằng đã có quyết định, có thể cho ngươi mượn dùng thuyền thời không, nhưng ngươi cần trở thành đạo sư của học phủ Vĩnh Hằng trong thời hạn mười vạn năm!”

Lời Chúa Tể Vĩnh Dạ nói khiến Lục Trường Sinh im lặng hồi lâu.

Mười vạn năm với hắn mà nói là quá dài.

Nhưng thực ra ở học phủ Vĩnh Hằng cũng không bị ràng buộc nhiều.

Không nhất thiết luôn phải ở trong học phủ Vĩnh Hằng.

Huống chi điều mà Lục Trường Sinh cần nhất hiện giờ là nước sông Thời Không Trường Hà.

Nếu không có thuyền thời không, trừ khi Lục Trường Sinh trực tiếp nhảy vào Thời Không Trường Hà nếu không hắn không thể lấy đủ số nước Thời Không Trường Hà mình cần.

Hơn nữa học phủ Vĩnh Hằng cũng có thể giúp Lục Trường Sinh tiếp xúc với nhiều bí mật.

Gia nhập học phủ Vĩnh Hằng với Lục Trường Sinh cũng không thiệt thòi gì.

Những vị Chúa Tể khác muốn vào học phủ Vĩnh Hằng cũng chưa chắc đã có thể gia nhập.

“Được.”

Cuối cùng Lục Trường Sinh đã đồng ý.

“Tốt!”

“Chúc mừng ngươi, Chúa Tể Trường Sinh, từ giờ ngươi đã trở thành đạo sư của học phủ Vĩnh Hằng. Nếu tin tức này truyền ra ngoài hẳn mỗi lần ngươi giảng đạo các đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng đều sẽ đến rất đông, danh tiếng còn cao hơn cả mấy vị Chúa Tể chúng ta…”

Trên mặt Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng lộ ra một nụ cười.

Hắn và Lục Trường Sinh có quan hệ khá thân thiết.

Giờ Lục Trường Sinh có thể ở lại học phủ Vĩnh Hằng, đương nhiên hắn rất vui mừng.

“Nhưng ta muốn sử dụng thuyền thời không trước, càng sớm càng tốt.”

Lục Trường Sinh nói.

“Đương nhiên không thành vấn đề.”

Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng gật đầu.

Vì vậy Lục Trường Sinh lập tức đi theo Chúa Tể Vĩnh Dạ tới chỗ thuyền thời không một lần nữa.

Nhưng lần này không còn giới hạn thời gian nữa.

Lục Trường Sinh giờ đã là “người nhà” của học phủ Vĩnh Hằng.

Có thể thoải mái điều khiển thuyền thời không.

“Quyền hạn của ngươi đã được nâng cao, hiện giờ ngươi có thể bước vào thuyền thời không. Có điều dù thuyền thời không có thể ngăn chặn sự ăn mòn của nước sông Thời Không Trường Hà nhưng vẫn không nên ở lại Thời Không Trường Hà quá lâu.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

Thời Không Trường Hà rất nguy hiểm.

Không chỉ có nước sông Thời Không Trường Hà là nguy hiểm.

Mà tỷ như kẻ thôn phệ cũng rất nguy hiểm.

Thời gian lưu lại trong Thời Không Trường Hà càng dài thì nguy cơ có thể gặp phải càng lớn.

Lục Trường Sinh bay vào trong thuyền thời không.

Hắn đã không thể chờ đợi thêm được nữa, vội điều khiển thuyền thời không đến bên bờ Thời Không Trường Hà.

Lục Trường Sinh đã nhìn thấy Thời Không Trường Hà không chỉ một lần.

Với hắn mà nói, Thời Không Trường Hà rất quen thuộc.

Thời Không Trường Hà giờ vẫn rất bình lặng, chính là thời cơ tốt nhất để “lấy nước”.

Hắn điều khiển thuyền thời không, hít sâu một hơi.

“Ầm ầm.”

Thời Không Trường Hà lập tức dâng lên từng cơn sóng nhỏ.

Thuyền thời không bắt đầu điên cuồng hút nước sông Thời Không Trường Hà.

Một lượng lớn nước sông được “đổ đầy” vào thuyền thời không.

Bên trong có một không gian khổng lồ.

Có thể chứa đựng rất nhiều nước sông Thời Không Trường Hà.

Lục Trường Sinh mất trọn mấy tháng, cuối cùng cũng đổ đầy thuyền thời không.

Hiện giờ bên trong thuyền thời không đã đầy ắp nước sông Thời Không Trường Hà.

Dù Lục Trường Sinh muốn bơi trong nước sông Thời Không Trường Hà ngay tại thuyền thời không cũng không thành vấn đề.

“Trở về.”

Lục Trường Sinh không muốn mang theo thuyền thời không đi loanh quanh bên bờ Thời Không Trường Hà.

Dù liên minh vũ trụ rất mạnh.

Học phủ Vĩnh Hằng cũng rất mạnh.

Nhưng ai biết được trong vô số vũ trụ sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu để các Chúa Tể khác nhìn thấy loại dị bảo như thuyền thời không, khó tránh việc bọn hắn sẽ động lòng.

Đến lúc đó không phải là không thể xảy ra chuyện dùng vũ lực cướp đoạt.

Hiện tại Lục Trường Sinh đã có đủ nước sông Thời Không Trường Hà.

Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn lập tức mang theo thuyền thời không trở về học phủ Vĩnh Hằng.

Về tới học phủ Vĩnh Hằng, Lục Trường Sinh báo một tiếng với Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Hắn cần bế quan tu luyện.

Vì vậy Lục Trường Sinh mang theo thuyền thời không trực tiếp bế quan.

Trong tĩnh thất, Lục Trường Sinh đặt thuyền thời không trước mặt.

Bên trong toàn là nước sông Thời Không Trường Hà, tương đương với việc tài nguyên đã chất thành núi.

Lục Trường Sinh có thể thoải mái sử dụng loại tài nguyên tu luyện này.

“Bắt đầu thôi…”

Chương 2195: Vị diện Chân giới lột xác thành vũ trụ, kẻ thôn phệ tấn công! (2)

Lục Trường Sinh không hề do dự nữa.

Hắn vung tay lên.

Một lượng lớn nước sông Thời Không Trường Hà được đưa vào trong vị diện Chân Giới.

“Ầm ầm.”

Quả nhiên Chân Giới lại bắt đầu chấn động dữ dội.

Lục Trường Sinh có cảm giác như “thời gian tăng tốc.”

Một nghìn năm, một vạn năm, mười vạn năm, một triệu năm, một tỷ năm…

Thậm chí còn lâu hơn nữa.

Trong tình trạng nước sông Thời Không Trường Hà liên tục “tăng tốc”, nếu là Chúa Tể bình thường e rằng nhục thân chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.

Khi thời gian không ngừng tăng tốc, vị diện Chân Giới trong cơ thể Lục Trường Sinh lại chậm rãi “phình to” ra.

Dù sao thì vị diện Chân Giới của hắn hiện tại đã “viên mãn” rồi.

Thậm chí còn sinh ra sinh mệnh, dựng lên vòng luân hồi.

Vị diện Chân Giới theo thời gian trôi qua không những không sụp đổ mà còn không ngừng tăng cường, không ngừng mở rộng.

Mà thể hiện ở kích thước của vị diện Chân giới, thì đó chính là kích thước không ngừng mở rộng.

Ban đầu, kích thước vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh chỉ còn lại hai phần mười so với thời kỳ đỉnh cao.

Ở thời kỳ đỉnh cao, kích thước vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh đã gấp năm vạn lần.

Hiện giờ tương đương với hai phần mười, tức là kích thước gấp một vạn lần!

Nhưng lúc này kích thước gấp một vạn lần ban đầu theo “thời gian tăng tốc” của Thời Không Trường Hà, vị diện Chân giới không ngừng bành trướng, thậm chí đã từ từ “trở lại”.

Hai vạn lần, ba vạn lần, bốn vạn lần, năm vạn lần…

Không chỉ trở lại, thậm chí còn vượt qua kích thước cũ.

Lần này Lục Trường Sinh hoàn toàn yên tâm để vị diện Chân giới không ngừng bành trướng.

Hắn cũng muốn xem rốt cuộc giới hạn của vị diện Chân giới ở đâu?

Theo thời gian trôi qua, vị diện Chân giới đã vượt qua mười vạn lần.

Nhưng nó vẫn đang bành trướng.

Cuối cùng khi vị diện Chân giới bành trướng đến một triệu lần, Lục Trường Sinh thoáng cảm thấy “nặng nề”.

Lục Trường Sinh biết, vậy là đến giới hạn rồi.

Thực ra đây không phải là giới hạn của vị diện Chân giới.

Chân giới là vô hạn.

Đây là giới hạn của Lục Trường Sinh.

Hay nói cách khác là giới hạn của linh hồn Bất Hủ.

Hiện giờ linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh chỉ có thể chống đỡ kích thước gấp một triệu lần.

Nếu cứ tiếp tục bành trướng thì linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh sẽ không thể chống đỡ được nữa, tương đương với việc mang theo gánh nặng trầm trọng đi đường.

Như vậy sẽ không tốt.

Kích thước gấp một triệu lần vẫn không bằng Giới Hải.

Nhưng Giới Hải không cần linh hồn của tu sĩ làm chỗ dựa, đương nhiên có thể mở rộng vô hạn.

Lục Trường Sinh thì khác.

Hắn có linh hồn.

Hắn phải dùng linh hồn để gánh vác vị diện Chân giới.

Khi vị diện Chân giới vượt quá giới hạn linh hồn thì sẽ mang đến gánh nặng rất trầm trọng.

Nhưng dù là thế thì kích thước gấp một triệu lần cũng là một con số khủng khiếp.

Dù Lục Trường Sinh không tấn thăng đệ tam cảnh, chỉ dựa vào kích thước gấp một triệu lần hẳn cũng có thể tranh phong với một vị Chúa Tể.

Có điều không quan trọng nữa rồi.

Giờ hắn đã trở thành đệ tam cảnh.

Trong trường hợp vị diện Chân giới đạt đến giới hạn có thể đổi một cách khác.

Biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất.

Hiện giờ “lượng” vị diện Chân giới trong cơ thể Lục Trường Sinh đã đủ, chỉ còn thiếu “chất” nữa thôi.

“Lượng” vị diện Chân giới đã đạt đến cực hạn.

Muốn gây ra “biến đổi về chất” thật ra rất đơn giản.

Lục Trường Sinh như bừng tỉnh, hắn biết nên làm thế nào.

Vị diện đạt đến cực hạn thì có thể lột xác thành vũ trụ.

Mà hiện giờ vị diện Chân giới đã đáp ứng mọi điều kiện để lột xác.

Ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động.

“Ầm ầm.”

Vị diện Chân giới bắt đầu lột xác.

Từ vị diện lột xác thành vũ trụ kỳ thực là một quá trình tất yếu.

Rất lâu trước đây vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh đã có đủ điều kiện để lột xác.

Nhưng trước giờ Lục Trường Sinh vẫn muốn đạt đến giới hạn của vị diện Chân giới đã.

Vì vậy hắn mới không vội lột xác.

Nhưng giờ thì khác.

Một khi biến đổi, với kích thước gấp một triệu lần của vị diện Chân giới, sau khi biến đổi chắc chắn sẽ trở thành một siêu vũ trụ khó mà tưởng tượng nổi!

Có thể vượt qua tất cả các vũ trụ mà Lục Trường Sinh từng thấy.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Vị diện đang sụp đổ.

Nhưng Chân giới lại đang biến đổi.

Sự biến đổi này là sự biến đổi về “chất”.

Dần dần, vị diện biến thành một vũ trụ hoàn chỉnh.

Sau khi vũ trụ hình thành, Lục Trường Sinh đột nhiên mở bừng mắt.

“Thành công rồi!”

Một vũ trụ.

Một vũ trụ vượt ngoài sức tưởng tượng cứ thế xuất hiện trong cơ thể Lục Trường Sinh.

Đây chính là vũ trụ Chân giới!

Nói cách khác, hiện giờ Lục Trường Sinh đang mang trong mình sức mạnh của một vũ trụ.

Chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể bùng nổ sức mạnh của một vũ trụ chân chính.

Mà một vũ trụ mạnh đến mức nào?

Thực ra sức mạnh của một Chúa Tể bình thường còn lâu mới sánh bằng một vũ trụ.

Dù sao thì một vũ trụ cũng có thể sinh ra rất nhiều Chúa Tể.

Nếu có thể hoàn toàn nắm giữ sức mạnh của một vũ trụ thì Lục Trường Sinh cảm thấy, tới cả Chúa Tể cũng sẽ bị trấn áp một cách dễ dàng.

Việc có thể giết chết Chúa Tể hay không.

Lục Trường Sinh cảm thấy không có vấn đề lớn.

Đặc biệt trong cơ thể hắn còn là một siêu vũ trụ!

Lục Trường Sinh lập tức mở bảng thuộc tính ra xem tình hình hiện tại của bản thân.

Ký chủ: Lục Trường Sinh

Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính

Giới Chủ: Đệ tam cảnh

Vũ trụ Chân giới: Một siêu vũ trụ có thể phát triển

Linh hồn Bất Hủ: 35% (Linh hồn bất hủ, có tư cách bước vào Thời Không Trường Hà)

Trên bảng thuộc tính, vị diện Chân giới đã biến thành vũ trụ Chân giới.

Còn linh hồn Bất Hủ sau thời gian dài như vậy cuối cùng cũng tăng thêm 10%.

Thực ra chuyện này cũng khá tốt.

Theo cảm ứng của Lục Trường Sinh.

Hiện tại vũ trụ Chân giới của hắn thật ra vẫn có thể tiếp tục bành trướng, tiếp tục mở rộng.

Hơn nữa hoàn toàn không cần bất cứ tài nguyên tu hành nào.

Chương 2196: Vị diện Chân giới lột xác thành vũ trụ, kẻ thôn phệ tấn công! (3)

Chỉ cần có một khoảng thời gian nhất định, vũ trụ Chân giới sẽ không ngừng tăng trưởng.

Tất nhiên tiền đề là linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh đủ mạnh.

Nếu linh hồn Bất Hủ không đủ mạnh thì Lục Trường Sinh cũng sẽ chủ động ngăn cản sự bành trướng của vũ trụ Chân giới.

Nói cách khác, về mặt lý thuyết ngay cả khi Lục Trường Sinh không làm gì cả thì theo thời gian vũ trụ Chân giới của hắn cũng sẽ ngày càng rộng lớn hơn.

Về mặt lý thuyết, hắn không làm gì cả thì thực lực cũng sẽ ngày càng mạnh mẽ.

Giờ vấn đề chính là linh hồn.

Linh hồn của Lục Trường Sinh đã hạn chế sự bành trướng của vũ trụ Chân giới.

Hạn chế sự gia tăng thực lực của chính Lục Trường Sinh.

“Linh hồn Bất Hủ…”

Tạm thời Lục Trường Sinh không có cách nào tốt để tăng cường linh hồn Bất Hủ.

Có lẽ khí vận có thể giúp ích.

Nhưng hắn đã là người đứng đầu bảng Bách Tôn.

Danh tiếng còn lớn hơn hầu hết các Chúa Tể bình thường.

Dù vậy linh hồn Bất Hủ vẫn tăng trưởng rất chậm.

Có lẽ vẫn phải nhờ đến thuyền thời không, liên tục cảm ứng linh hồn tại các chiều không gian khác rồi phân tích ra vũ trụ mà những linh hồn đó đang ở, sau đó trực tiếp hấp thu linh hồn trong các dòng thời gian hoặc chiều không gian khác.

Nhưng như vậy cũng cần đến thuyền thời không.

Mà hiện giờ thuyền thời không đang ở ngay trước mặt hắn.

Nhưng trước đây Lục Trường Sinh đã mượn thuyền thời không một lần, hắn chỉ dùng thuyền thời không để lấy nước sông Thời Không Trường Hà.

Giờ lại muốn mượn thuyền thời không để tu luyện trong Thời Không Trường Hà, đây là hai chuyện hoàn toàn khác.

Vẫn phải thương lượng thêm với học phủ Vĩnh Hằng mới được.

Nhưng lúc này Lục Trường Sinh còn điều kiện gì để thương lượng đây?

Hắn đã là đạo sư của học phủ Vĩnh Hằng rồi.

“Khoan đã, thực lực của ta hiện tại… không biết có thể sánh ngang với Chúa Tể đỉnh tiêm không?”

Lục Trường Sinh nghĩ đến tình trạng của bản thân.

Hắn biết Chúa Tể đỉnh tiêm đều dung nhập vật chất Bất Hủ.

Mỗi hành động đều tương đương với việc đánh ra vật chất Bất Hủ.

Có thể dễ dàng đánh nổ Chúa Tể bình thường.

Mà hiện giờ vị diện Chân giới trong cơ thể Lục Trường Sinh đã biến thành vũ trụ Chân giới.

Hắn chưa dung nhập bất kỳ vật chất Bất Hủ nào.

Nhưng Lục Trường Sinh lại cảm thấy, nếu giờ hắn muốn đánh nổ một Chúa Tể bình thường cũng không khó lắm.

Vậy thì hiện giờ hắn có được coi là Chúa Tể đỉnh tiêm không?

Có lẽ phải tìm một Chúa Tể đỉnh tiêm thử qua mới biết được.

“Chúa Tể Trường Sinh, ngươi đã xuất quan rồi sao?”

Ngay lúc này Lục Trường Sinh nhận được truyền âm.

Bình thường khi hắn bế quan sẽ không ai tới quấy rầy.

Nhưng lúc này hắn lại nhận được truyền âm của Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Đúng vậy, chính là Chúa Tể Vĩnh Dạ.

Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên Chúa Tể Vĩnh Dạ mới phải quấy rầy Lục Trường Sinh đang bế quan.

“Vĩnh Dạ đạo hữu, có chuyện gì vậy?”

Lục Trường Sinh hỏi.

Hắn ra khỏi tĩnh thất, quả nhiên đã thấy Chúa Tể Vĩnh Dạ giáng chân thân xuống.

Hơn nữa vẻ mặt hắn rất nghiêm trọng, hẳn đã xảy ra chuyện gì đó.

“Trường Sinh đạo hữu, ngươi có biết kẻ thôn phệ chứ?”

“Biết.”

“Lần này kẻ thôn phệ lại xuất hiện, hơn nữa còn là kẻ thôn phệ sánh ngang với Chúa Tể đỉnh tiêm, quan trọng là không chỉ có một tên. Hiện giờ các thành viên của liên minh vũ trụ đều đang xin Chúa Tể đỉnh tiêm đi giải quyết những kẻ thôn phệ đó.”

“Nhưng đúng lúc này lại có một kẻ thôn phệ hướng đến học phủ Vĩnh Hằng của chúng ta, chỉ sợ mục đích của nó là nuốt chửng học phủ Vĩnh Hằng của chúng ta.”

Trong lòng Lục Trường Sinh khẽ động.

Kẻ thôn phệ?

Hơn nữa còn hướng đến học phủ Vĩnh Hằng.

Nơi học phủ Vĩnh Hằng tọa lạc là vũ trụ Vĩnh Hằng.

“Học phủ Vĩnh Hằng không có Chúa Tể đỉnh tiêm sao?”

Lục Trường Sinh hỏi.

“Có, chính là Chúa Tể Thiên Hằng, người sáng lập ra học phủ Vĩnh Hằng của chúng ta.”

“Hiện giờ Chúa Tể Thiên Hằng đã đi ngăn cản kẻ thôn phệ đó rồi, nhưng theo Chúa Tể Thiên Hằng nói thì kẻ thôn phệ đó rất mạnh, hắn cũng không chắc có thể ngăn cản hoàn toàn. Một khi không ngăn được thì các Chúa Tể chúng ta sẽ phải ra tay ngăn cản và kiềm chế kẻ thôn phệ, tuyệt đối không thể để kẻ thôn phệ nuốt chửng vũ trụ Vĩnh Hằng được.”

“Vậy nên ta mới đến thông báo với Chúa Tể Trường Sinh.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hãy đến đó ngay.”

Sau đó hai người lập tức đến bên bờ Thời Không Trường Hà.

Họ hướng mắt ra xa, lập tức trông thấy một bóng đen khổng lồ.

Đó chính là kẻ thôn phệ!

Hơn nữa kẻ thôn phệ này còn to lớn hơn cả kẻ thôn phệ mà Lục Trường Sinh đã nhìn thấy lần trước.

Từ xa đã thấy một bóng đen khổng lồ khiến người ta phải kinh hãi.

Ở trên bờ có một vị Chúa Tể với khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Đó chính là Chúa Tể Thiên Hằng!

Vị Chúa Tể đứng đầu học phủ Vĩnh Hằng.

Bình thường hắn không quan tâm đến chuyện của học phủ, chỉ xuất hiện khi học phủ Vĩnh Hằng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Ngoài Chúa Tể Thiên Hằng ra còn có rất nhiều Chúa Tể khác.

Đều là Chúa Tể của học phủ Vĩnh Hằng.

Bọn hắn cũng đứng trên bờ, cách xa Chúa Tể Thiên Hằng một đoạn.

Đó là phòng tuyến cuối cùng để bảo vệ vũ trụ Vĩnh Hằng.

“Chúa Tể Trường Sinh, Chúa Tể Vĩnh Dạ, các ngươi cũng đến rồi.”

Lúc này có một vị Chúa Tể chủ động chào hỏi.

Nhìn thì có vẻ các Chúa Tể vẫn khá bình tĩnh.

Dù sao thì ở đây đã có Chúa Tể Thiên Hằng, bọn hắn cũng không quá lo lắng.

Lục Trường Sinh cũng chào đáp lại.

Nhưng hắn không quen biết nhiều Chúa Tể, chỉ có thể im lặng nghe thấy các Chúa Tể bàn luận.

“Gần đây không biết vì sao trong Thời Không Trường Hà lại xuất hiện nhiều kẻ thôn phệ như thế, khiến nhiều vũ trụ dưới trướng liên minh vũ trụ đều phải xin cứu viện, hiện giờ các Chúa Tể đỉnh tiêm khác đều đã đến những vũ trụ đó rồi, học phủ Vĩnh Hằng của chúng ta chỉ có thể dựa vào Chúa Tể Thiên Hằng thôi.”

“May mà Chúa Tể Thiên Hằng không rời đi, nếu không thì lần này chúng ta nguy to.”

Chương 2197: Vị diện Chân giới lột xác thành vũ trụ, kẻ thôn phệ tấn công! (4)

“Đã có Chúa Tể Thiên Hằng rồi, hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Nhưng Thời Không Trường Hà đã bình lặng một thời gian dài, sao giờ lại xuất hiện nhiều kẻ thôn phệ như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Các Chúa Tể đều đang suy đoán nguyên nhân khiến kẻ thôn phệ xuất hiện nhiều như vậy.

Đáng tiếc bọn hắn cũng không có manh mối nào.

Dù sao thì cũng không có ai dám tới Thời Không Trường Hà điều tra.

Thời Không Trường Hà biến hóa khôn lường, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì?

Ngay khi mọi người đang bàn tán, Chúa Tể Thiên Hằng đột nhiên ra tay.

“Ầm.”

Chúa Tể Thiên Hằng vừa ra tay, Lục Trường Sinh lập tức cảm nhận được khí tức Bất Hủ.

Cảm giác này rất quen thuộc.

Đó là vật chất Bất Hủ!

Chúa Tể Thiên Hằng là Chúa Tể đỉnh tiêm, hắn đã dung nhập rất nhiều vật chất Bất Hủ.

Vì vậy mỗi đòn đánh đều tương đương với sự bùng nổ của vật chất Bất Hủ.

Đánh cho kẻ thôn phệ liên tục gầm thét giận dữ.

Nhưng kẻ thôn phệ cũng lập tức gia tăng kích thước cơ thể, đồng thời chọn cứng đối cứng với Chúa Tể Thiên Hằng.

Hoàn toàn không hề yếu thế.

Thậm chí còn có phần mạnh hơn!

Chúa Tể Thiên Hằng cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ.

Chỉ cần ngăn chặn kẻ thôn phệ, không để kẻ thôn phệ tiến gần đến vũ trụ Vĩnh Hằng là được.

Còn việc giết chết kẻ thôn phệ?

Chúa Tể Thiên Hằng cũng không nghĩ đến.

Dù sao thì kẻ thôn phệ này cũng từng là Chúa Tể đỉnh tiêm, muốn giết chết đối phương gần như là không thể.

Lục Trường Sinh quan sát rất kỹ.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn được chứng kiến một vị Chúa Tể đỉnh tiêm ra tay.

Quan sát nhiều hơn cũng có thể giúp hắn hiểu thêm về các Chúa Tể đỉnh tiêm.

Theo thời gian trôi qua, trận chiến rơi vào bế tắc.

Chúa Tể Thiên Hằng đã chặn đứng được kẻ thôn phệ.

Ngay khi các Chúa Tể khác thở phào nhẹ nhõm, cho rằng lần này không có gì nguy hiểm nữa.

Thì đột nhiên trong dòng Thời Không Trường Hà phía xa, một bóng đen khổng lồ lại xuất hiện.

Một bóng đen khổng lồ khác trôi tới.

kẻ thôn phệ!

Lại là một kẻ thôn phệ khác!

Thậm chí kích thước và khí thế cũng không hề kém cạnh kẻ thôn phệ đang giao chiến với Chúa Tể Thiên Hằng.

Rõ ràng đây là một kẻ thôn phệ sánh ngang với các Chúa Tể đỉnh tiêm.

“Cái gì thế này? Vẫn còn một kẻ thôn phệ thứ hai, thậm chí còn sánh ngang với các Chúa Tể đỉnh tiêm?”

“Phải làm sao đây? Chúa Tể Thiên Hằng có chặn được nó không?”

“Nếu Chúa Tể Thiên Hằng không chặn được…”

Thật ra thì Chúa Tể Thiên Hằng đã ra tay rồi.

Hắn cố gắng một mình ngăn chặn hai kẻ thôn phệ.

Đáng tiếc khi đối mặt với kẻ thôn phệ thứ hai, Chúa Tể Thiên Hằng hoàn toàn không thể làm gì được.

Thậm chí Chúa Tể Thiên Hằng còn không thể thoát thân.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thôn phệ thứ hai tiến về phía vũ trụ Vĩnh Hằng.

“Tất cả các Chúa Tể, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chặn đứng kẻ thôn phệ thứ hai!”

“Chỉ cần kiên trì thêm một thời gian nữa ta sẽ có thể đánh lui kẻ thôn phệ này, đến lúc đó sẽ tới giúp các ngươi một tay.”

“Ít nhất các ngươi phải kiên trì được ba ngày!”

Lúc này giọng nói của Chúa Tể Thiên Hằng vang lên trong đầu các Chúa Tể khác.

Kiên trì trong ba ngày!

Lòng các Chúa Tể đều chùng xuống.

Trong tình cảnh này, đừng nói là ba ngày, ba canh giờ bọn hắn cũng khó mà chống đỡ nổi.

Nhưng trong tình cảnh hiện giờ không còn ai có thể trông cậy vào.

Chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Phải làm sao đây?”

“Chúng ta không thể chặn nó lại được…”

“Đó là kẻ thôn phệ sánh ngang với các Chúa Tể đỉnh tiêm.”

Ngay cả Chúa Tể Vĩnh Dạ lộ rõ vẻ nghiêm nghị.

Đối mặt với một kẻ thôn phệ sánh ngang với các Chúa Tể đỉnh tiêm.

Những Chúa Tể bình thường như bọn hắn có thể sẽ mất mạng!

“Thôi vậy, để ta.”

“Các ngươi lui lại, tạo thành phòng tuyến cuối cùng đi.”

Lúc này một giọng nói bình tĩnh truyền vào tai tất cả mọi người.

“Xoẹt.”

Mọi người lập tức nhìn về phía người vừa nói.

Đó là một bóng hình quen thuộc.

Tất cả các Chúa Tể đều biết tới hắn.

Thậm chí có thể nói hắn là Chúa Tể có danh tiếng lớn nhất trong số tất cả các Chúa Tể dưới trướng học phủ Vĩnh Hằng.

Từng là đệ tử chân truyền số một của học phủ Vĩnh Hằng !

Từng là cường giả Chí Tôn số một của bảng Bách Tôn hai lần liên tiếp!

Từng nghiền ép cả một thời đại!

Đúng lúc này Chúa Tể Trường Sinh cũng chính là Lục Trường Sinh bước ra một bước!

“Cái gì cơ?”

“Chúa Tể Trường Sinh, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn định một mình ngăn cản một kẻ thôn phệ sánh ngang với Chúa Tể đỉnh tiêm ư?”

“Hắn chỉ vừa đột phá đến đệ tam cảnh, lúc này xông lên dù không chết cũng sẽ bị trọng thương. Một Chúa Tể bình thường sao có thể chống lại được kẻ thôn phệ đỉnh tiêm được?”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều Chúa Tể đều kinh hãi tới biến sắc.

Cấp độ Chúa Tể đỉnh tiêm này rất đặc biệt.

Cơ bản đều phải mất rất nhiều thời gian, tích lũy từng chút vật chất Bất Hủ, sau đó dần thử nghiệm dung hợp với bản thân.

Cần rất nhiều thời gian, rất nhiều lần thử nghiệm mới có thể dung luyện vật chất Bất Hủ vào thân thể, dung hợp với thân thể, nhờ thế khiến chiến lực tăng vọt, trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm.

Vậy nên mỗi vị Chúa Tể đỉnh tiêm đều có từ xa xưa, chưa từng có ngoại lệ.

Một số Chúa Tể rất trẻ, căn bản không thể trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm.

Thế nhưng Lục Trường Sinh như thể không nghe thấy lời khuyên can của mọi người.

Hắn vẫn đứng gần bờ Thời Không Trường Hà.

Cứ nhìn chằm chằm kẻ thôn phệ đỉnh tiêm kia như vậy.

Một mình hắn muốn ngăn cản kẻ thôn phệ đỉnh tiêm.

“Ầm.”

Ngay sau đó, kẻ thôn phệ đỉnh tiêm ra tay.

Một bàn tay khổng lồ trực tiếp vỗ ra.

Bàn tay này tỏa ra khí tức “Bất Hủ.”

Có thể thấy đối phương đúng là sánh ngang với Chúa Tể đỉnh tiêm, vừa ra tay đã gần như tương đương với lực đánh của vô số vật chất Bất Hủ.

Chỉ một chưởng này e rằng đã đủ để hủy diệt nhục thân của bất cứ Chúa Tể bình thường nào.

Chương 2198: Quay trở lại Thời Không Trường Hà, gặp một “Lục Trường Sinh” khác, hai linh hồn Bất Hủ hợp nhất!

Khoảng cách giữa Chúa Tể bình thường và Chúa Tể đỉnh tiêm đôi khi to lớn như vậy đấy.

Nhưng Lục Trường Sinh lại tỏ vẻ rất bình tĩnh.

Trên đỉnh đầu hắn hiện ra một vũ trụ khổng lồ.

Vũ trụ Chân giới!

Sau đó sức mạnh sinh diệt của vũ trụ Chân giới cuồn cuộn tụ lại thành một bàn tay, đồng thời vỗ về phía kẻ thôn phệ đỉnh tiêm kia.

Cả hai không có chiêu thức hoa mỹ nào, chỉ là lấy cứng đối cứng.

“Ầm ầm.”

Hai bàn tay rất nhanh va chạm với nhau.

Va chạm thuần túy, chỉ kẻ mạnh hơn mới có thể chiếm ưu thế.

Trong mắt của rất nhiều Chúa Tể, dường như kẻ thôn phệ đỉnh tiêm kia sẽ dễ dàng đánh tan một chưởng của Lục Trường Sinh.

Nhưng chuyện như vậy lại không xảy ra.

Ngược lại bàn tay của Lục Trường Sinh lập tức đánh tan kẻ thôn phệ đỉnh tiêm.

“Cái gì?”

“Chúa Tể Trường Sinh đánh tan kẻ thôn phệ đỉnh tiêm rồi ư?”

“Sao có thể? Kẻ thôn phệ đỉnh tiêm sánh ngang với Chúa Tể đỉnh tiêm, mỗi một kích đều có thể coi là lực đánh của vô số vật chất Bất Hủ, mà một kích của Chúa Tể Trường Sinh lại chỉ dựa vào sức mạnh của thế giới trong cơ thể, không hề sử dụng bất cứ vật chất Bất Hủ nào.”

“Chẳng lẽ Chúa Tể Trường Sinh cũng trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm rồi?”

“Không, không phải Chúa Tể đỉnh tiêm, lúc Chúa Tể Trường Sinh ra tay không có khí tức của vật chất Bất Hủ… Hắn là hắn không dung hợp vật chất Bất Hủ. Chúa Tể Trường Sinh hoàn toàn dựa vào sức mạnh của bản thân, lấy cứng đối cứng với kẻ thôn phệ đỉnh tiêm.”

Trong lòng mọi người dấy lên sóng to gió lớn.

Chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, có thể dùng cứng đối cứng với kẻ thôn phệ đỉnh tiêm?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nói thế nào bọn hắn cũng không tin được.

Nhưng đây lại là sự thật.

Quả thực Lục Trường Sinh đã dựa vào sức mạnh của bản thân để ngăn cản kẻ thôn phệ đỉnh tiêm.

Hơn nữa không có bất kỳ khí tức từ vật chất Bất Hủ nào.

Điều này khiến các Chúa Tể khác cảm thấy hết sức khó tin.

Gần như đã lật đổ nhận thức của bọn hắn trước giờ.

Sức mạnh của bản thân quả thực rất lớn, nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản được đòn tấn công từ vật chất Bất Hủ.

Lục Trường Sinh đã làm được điều đó bằng cách nào?

Trên thực tế, Lục Trường Sinh không hề ngạc nhiên trước kết quả này.

Hắn biết khi Chân giới từ vị diện nâng cấp lên vũ trụ chắc chắn sẽ có sự biến đổi về chất.

Tất nhiên ngay cả khi có sự biến đổi về chất cũng không có nghĩa là vũ trụ Chân giới của hắn có thể sánh ngang với vật chất Bất Hủ.

Thực ra vẫn không thể so sánh được.

Chỉ xét riêng về cấp độ sức mạnh, Lục Trường Sinh vẫn kém hơn những vị Chúa Tể đỉnh tiêm kia.

Nhưng kích thước của hắn rất lớn.

Chính nhờ kích thước mà hắn đã bù đắp được khoảng cách về “chất.”

Kẻ thôn phệ đỉnh tiêm dường như đã bị chọc giận.

Nó lại điên cuồng triển khai công kích.

Lục Trường Sinh cũng không chịu thua kém, lập tức để vũ trụ Chân giới hiển hóa.

Sức mạnh trùng trùng điệp điệp điên cuồng tấn công.

Cả hai hoàn toàn dùng cứng đối cứng, lần này Lục Trường Sinh cũng chiếm thế thượng phong, triệt để chặn đứng bước tiến của kẻ thôn phệ đỉnh tiêm, không để kẻ thôn phệ đỉnh tiêm này tiến thêm một bước nữa tới vũ trụ Vĩnh Hằng.

Cuối cùng kẻ thôn phệ đỉnh tiêm đã phải rút lui.

Nó không tiến lên nữa mà rút lui về sâu trong Thời Không Trường Hà.

Lục Trường Sinh cũng không truy đuổi.

Dù sao thì đối phương cũng đang ở trong Thời Không Trường Hà, Lục Trường Sinh sẽ chiếm thế bất lợi.

Còn một lý do quan trọng nữa.

Hiện tại hắn thực sự có thể sánh ngang với các vị Chúa Tể đỉnh tiêm.

Nhưng nếu nói đến việc có thể giết chết một vị Chúa Tể đỉnh tiêm thì còn lâu mới được.

Kích thước của hắn vẫn chưa đủ để giết chết một vị Chúa Tể đỉnh tiêm.

Tuy nhiên hiện thực đã chứng minh rằng kích thước của vũ trụ Chân giới đủ để bù đắp cho khoảng cách với vật chất Bất Hủ.

Vũ trụ Chân giới của hắn gần như có thể mở rộng vô hạn.

Chỉ cần linh hồn Bất Hủ có thể chống đỡ được thì chắc chắn vũ trụ Chân giới của hắn sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.

Đến lúc đó việc giết chết một vị Chúa Tể đỉnh tiêm cũng không phải việc khó khăn gì.

Chúa Tể Thiên Hằng cuối cùng cũng đánh lui được kẻ thôn phệ đỉnh tiêm bên kia.

Hắn và Lục Trường Sinh nhìn nhau.

“Chúa Tể Trường Sinh, bản tọa biết ngươi, ngươi vừa mới tấn thăng Chúa Tể, không ngờ đã thành Chúa Tể đỉnh tiêm rồi, thật không thể tin nổi…”

Đương nhiên Chúa Tể Thiên Hằng có thể nhận ra việc Lục Trường Sinh không phải là Chúa Tể đỉnh tiêm theo nghĩa thông thường.

Bởi vì Lục Trường Sinh không dung hợp vật chất Bất Hủ.

Chúa Tể Thiên Hằng thực sự có tuổi đời quá xa xưa.

Một tay hắn sáng lập ra học phủ Vĩnh Hằng.

Thậm chí còn là một trong những người sáng lập liên minh vũ trụ.

Có thể nói là lai lịch vô cùng cổ xưa.

Do đó kiến thức của Chúa Tể Thiên Hằng rất uyên thâm, có gì mà hắn chưa từng thấy đâu?

Vậy nên hắn cũng không quá ngạc nhiên.

“Được rồi, mọi người hãy trở về đi, đánh lui được hai kẻ thôn phệ này thì tạm thời vũ trụ Vĩnh Hằng không sao rồi.”

Chúa Tể Thiên Hằng nói.

“Vâng, Chúa Tể Thiên Hằng bệ hạ!”

Vì vậy, mọi người lần lượt rút lui, trở về học phủ Vĩnh Hằng.

“Chúa Tể Trường Sinh, ngươi đến đây một lát.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

Có một số chuyện thực ra hắn cũng muốn hỏi Chúa Tể Thiên Hằng.

Dù sao thì đây cũng là một trong những vị Chúa Tể cổ xưa nhất.

Hai người đến động phủ của Chúa Tể Thiên Hằng, ngồi đối diện với nhau.

“Chúa Tể Trường Sinh, nhiều năm qua lão phu chưa từng gặp người nào kinh tài tuyệt diễm như ngươi.”

Chúa Tể Thiên Hằng không khỏi cảm khái.

“Chúa Tể Thiên Hằng, ta muốn mượn dùng thuyền thời không một thời gian, không biết có được không?”

Lục Trường Sinh nói thẳng mục đích của mình.

Thuyền thời không này thực ra là do Chúa Tể Thiên Hằng tốn rất nhiều công sức chế tạo thành.

Đương nhiên Chúa Tể Thiên Hằng có thể quyết định.

“Chuyện đó không thành vấn đề.”

Chương 2199: Quay trở lại Thời Không Trường Hà, gặp một “Lục Trường Sinh” khác, hai linh hồn Bất Hủ hợp nhất! (2)

“Thực ra ban đầu thuyền thời không là do lão phu chế tạo ra để hấp thu linh hồn tại các chiều không gian nhằm tăng cường linh hồn Bất Hủ của bản thân. Chắc mục đích của ngươi cũng vậy phải không?”

Chúa Tể Thiên Hằng vừa cười vừa nói.

“Hả?”

“Chúa Tể Thiên Hằng cũng tu luyện theo cách này sao?”

Lục Trường Sinh có phần kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp người giống mình, đều dựa vào việc hấp thu linh hồn tại các chiều không gian hoặc dòng thời gian khác để tăng cường linh hồn Bất Hủ của bản thân.

“Ha ha ha, phương pháp tu luyện này vốn là do bọn ta truyền lại, có gì lạ đâu.”

“Chỉ là muốn hấp thu linh hồn tại các chiều không gian khác sẽ phải có ngộ tính rất cao, ngay cả nhiều Chúa Tể bình thường cũng không thể cảm ứng được linh hồn tại các chiều không gian khác, càng không cần nói đến việc hấp thu linh hồn.”

“Chỉ có những người có thiên phú dị bẩm, ngộ tính siêu tuyệt mới có thể cảm ứng được linh hồn tại các chiều không gian khác rồi hấp thu linh hồn để tăng cường cho bản thân.”

Lục Trường Sinh gật đầu.

Quả thực là như vậy.

Nhưng đồng thời hắn lại càng tò mò hơn.

“Nếu Chúa Tể Thiên Hằng đã biết phương pháp tu luyện này từ lâu thì hẳn đã hấp thu linh hồn Bất Hủ tại các chiều không gian khác rồi chứ? Nhưng sao ngươi vẫn không thể đạt đến đệ tứ cảnh Vĩnh Hằng?”

Lục Trường Sinh thấy rất khó hiểu.

Theo suy đoán của hắn lúc trước, chỉ cần hấp thu hết linh hồn tại các dòng thời gian hoặc các chiều không gian khác thì có cơ hội tiến vào đệ tứ cảnh.

Giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Đệ tứ cảnh ư… Vô số Chúa Tể đều đang theo đuổi đệ tứ cảnh, nhưng tới giờ chúng ta vẫn chưa tận mắt chứng kiến có ai tiến vào đệ tứ cảnh.”

“Chỉ hấp thu linh hồn tại các dòng thời gian khác nhau thì còn lâu mới đủ.”

“Bản chất của đệ tứ cảnh là phải tự mình du ngoạn Thời Không Trường Hà. Nghĩa là thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà, nhảy ra khỏi Thời Không Trường Hà, đạt đến Vĩnh Hằng chân chính!”

“Cho dù linh hồn của chúng ta đủ mạnh nhưng nếu vẫn không thể thoát khỏi Thời Không Trường Hà thì vĩnh viễn không thể tiến vào Vĩnh Hằng.”

Chúa Tể Thiên Hằng trầm giọng nói.

“Thoát khỏi Thời Không Trường Hà… Nghĩa là không chỉ linh hồn phải mạnh mẽ mà thực ra thân xác cũng phải mạnh mẽ đến mức có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà?”

“Đúng vậy.”

“Vật chất Bất Hủ có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà. Nếu thân xác có thể hoàn toàn biến thành vật chất Bất Hủ thì có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà không?”

“Về mặt lý thuyết đúng là như vậy. Thế nên hẳn là ngươi đã hiểu tại sao các Chúa Tể đỉnh tiêm lại không ngừng dung hợp, luyện hóa vật chất Bất Hủ rồi chứ, chính vì muốn biến thân xác thành vật chất Bất Hủ…”

Lục Trường Sinh hiểu ra.

Lúc này hắn như vừa bừng tỉnh đại ngộ.

Đối với đệ tứ cảnh, đối với Vĩnh Hằng, ít nhất hắn đã hiểu được phương hướng cụ thể.

Linh hồn phải cường đại.

Thân xác cũng phải cường đại.

Linh hồn và thân xác không thể thiếu một thứ nào.

Vậy thì hiện giờ có hai hướng tu luyện.

Một là linh hồn, thứ hai là thân xác.

Đầu tiên đương nhiên Lục Trường Sinh nghĩ đến linh hồn.

Có thuyền thời không trong tay, hắn cũng muốn nhanh chóng hấp thu linh hồn tại các dòng thời gian và chiều không gian khác.

“Chúa Tể Thiên Hằng, ta muốn mượn thuyền thời không để hấp thu linh hồn.”

“Không thành vấn đề, hiện tại ngươi đã có chiến lực Chúa Tể đỉnh tiêm, mượn thuyền thời không đương nhiên không thành vấn đề. Tuy nhiên lão phu cũng muốn hỏi một câu, rõ ràng ngươi không dung nhập vật chất Bất Hủ vào cơ thể, vậy sao lại có chiến lực sánh ngang với Chúa Tể đỉnh tiêm?”

Chúa Tể Thiên Hằng cũng rất tò mò.

Đương nhiên hắn đã nhận ra Lục Trường Sinh không phải là Chúa Tể đỉnh tiêm theo nghĩa thông thường.

Nhưng như thế hắn lại càng tò mò hơn.

Không dung hợp vật chất Bất Hủ thì sao lại có chiến lực sánh ngang với Chúa Tể đỉnh tiêm?

Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, sau đó lấy ra “Thăng Duy Pháp.”

“Pháp môn ‘thăng cấp’ này là do ta tự sáng tạo, Chúa Tể Thiên Hằng xem qua sẽ biết.”

Lục Trường Sinh đưa Thăng Duy Pháp cho đối phương.

Sau đó cáo từ rời đi.

Chúa Tể Thiên Hằng lấy “Thăng Duy Pháp” ra xem mà vẫn nửa tin nửa ngờ.

Sau đó ánh mắt hắn khựng lại.

“Pháp môn này… vô hạn bành trướng?”

Chúa Tể Thiên Hằng như nghĩ đến điều gì đó, trong lòng không khỏi chấn động.

Vô hạn bành trướng.

Đây là hệ thống tu hành Giới Chủ.

Thế giới tức là nhục thân.

Một khi có thể vô hạn bành trướng, chỉ cần linh hồn có thể chống đỡ nổi thì nhục thân của Lục Trường Sinh có thể bành trướng đến mức khó mà tưởng tượng nổi.

Đến lúc đó chẳng phải sẽ có cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà sao?

Nhất thời, Chúa Tể Thiên Hằng cũng vô cùng kích động.

Nhưng hắn không biết Lục Trường Sinh đã truyền bá “Thăng Duy Pháp” này khắp đại vũ trụ từ lâu rồi.

Tiếc là tới lúc này vẫn chưa có ai tu thành.

Lục Trường Sinh quay trở lại bờ Thời Không Trường Hà.

Hắn nhìn dòng Thời Không Trường Hà yên bình trước mắt.

“Vút.”

Ngay sau đó, Lục Trường Sinh chui vào thuyền thời không.

Lục Trường Sinh điều khiển thuyền thời không tiến vào Thời Không Trường Hà.

Vừa đến Thời Không Trường Hà, Lục Trường Sinh đã thuận theo dòng Thời Không Trường Hà không ngừng trôi dạt.

Dù tại Thời Không Trường Hà dễ dàng cảm ứng linh hồn ở các chiều không gian khác hơn.

Nhưng có thể cảm ứng được hay không thực ra cũng phải dựa vào vận may.

Bởi vì Thời Không Trường Hà chỉ có một.

Có thể cảm ứng được hay không chủ yếu phụ thuộc vào khoảng cách.

Bình Luận (0)
Comment