Khoảng cách càng gần, thì càng dễ cảm ứng.
Quan trọng nhất là lần trước Lục Trường Sinh đã cảm ứng được nhiều linh hồn ở các chiều không gian.
Do đó lần này không được thuận lợi như vậy.
Thời gian trôi qua rất lâu.
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng cảm nhận được linh hồn đầu tiên.
Vì vậy Lục Trường Sinh lập tức phân tích.
Chương 2200: Quay trở lại Thời Không Trường Hà, gặp một “Lục Trường Sinh” khác, hai linh hồn Bất Hủ hợp nhất! (3)Sau khi phân tích thành công, Lục Trường Sinh bắt đầu “hấp thu” linh hồn này.
Thực ra linh hồn này khá mạnh mẽ.
Đã đạt đến cảnh giới Siêu Thoát.
Nhưng chỉ là kẻ siêu thoát nhất cảnh.
Thậm chí còn chưa đạt đến nhị cảnh.
Đối phương được gọi là “Lục lão tổ”.
Cuối cùng Lục lão tổ cũng bị Lục Trường Sinh “hấp thu.”
Nhưng linh hồn Bất Hủ chỉ tăng thêm 1%.
Đúng vậy, chỉ có 1%.
Thấp hơn nhiều so với dự đoán của Lục Trường Sinh.
Nhưng hiện giờ thời gian với Lục Trường Sinh không có ý nghĩa gì hết.
Hắn có thể tiếp tục điều khiển thuyền thời không xuôi dòng.
Không biết đã qua bao lâu.
Có linh hồn đầu tiên thì sẽ có linh hồn thứ hai, linh hồn thứ ba…
Lục Trường Sinh chậm rãi hấp thu từng linh hồn một.
Tiến độ linh hồn Bất Hủ của hắn cũng tăng lên một cách đều đặn.
Từ 35% tăng lên hơn 50%.
Sau đó vẫn tiếp tục tăng lên.
Quan trọng là khi linh hồn Bất Hủ tăng lên, vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh cũng không ngừng “phình to” ra.
Dù sao thì đây cũng là Thời Không Trường Hà.
Nước sông Thời Không Trường Hà là vô tận.
Chỉ cần cường độ linh hồn có thể tăng lên thì vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh chắc chắn có thể theo kịp cường độ linh hồn và nhanh chóng phình to.
Mỗi khi linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh tăng thêm 1%, đối với vũ trụ Chân giới mà nói đó là sự gia tăng rất lớn.
Vì vậy sau khi linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh tăng lên 50% thì vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh không biết đã tăng lên bao nhiêu lần.
Lục Trường Sinh không biết thực lực của mình hiện giờ mạnh đến mức nào.
Nhưng hắn biết, giờ vũ trụ Chân giới của hắn vừa xuất hiện thì hắn có thể trực tiếp nghiền nát kẻ thôn phệ đỉnh tiêm mà hắn gặp lần trước.
Gần như có thể giết chết đối phương ngay lập tức!
Đúng vậy giết chết kẻ thôn phệ đỉnh tiêm ngay lập tức!
Hiện tại Lục Trường Sinh có tự tin như vậy.
Hơn nữa vũ trụ Chân giới của hắn vẫn đang phình to ra.
Sức mạnh của hắn dường như còn lâu mới tới giới hạn.
Theo thời gian trôi qua.
Số linh hồn mà Lục Trường Sinh cắn nuốt ngày càng ít đi.
Có rất nhiều linh hồn, Lục Trường Sinh đã hấp thu từng linh hồn một.
Giờ muốn gặp một linh hồn cũng rất khó.
Không biết trôi dạt bao lâu.
Đột nhiên mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Hắn nhìn thấy ở đằng xa có một bóng người khổng lồ.
“Kẻ thôn phệ?”
Lục Trường Sinh lại gặp kẻ thôn phệ.
Nhưng kẻ thôn phệ này lại khiến Lục Trường Sinh có cảm giác rất quen thuộc.
Tới gần hơn Lục Trường Sinh đã nhìn thấy đối phương, đột nhiên hắn sững ra.
“Ngươi…”
Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm đối phương.
Dung mạo của kẻ này giống hệt Lục Trường Sinh.
Điều kỳ diệu hơn là linh hồn của hai người dường như có cùng một nguồn gốc.
Lục Trường Sinh đã từng gặp người này.
Trước đây hắn đã “nhìn thấy” linh hồn của mình tại chiều không gian khác nhảy vào Thời Không Trường Hà.
Lúc đó hẳn đối phương đã là Chúa Tể.
Nhưng giờ xem ra, lúc ấy đối phương đã là Chúa Tể đỉnh tiêm mới đúng.
Đó là cảnh giới không thể tiến thêm được nữa.
Vậy nên hắn mới nhảy vào Thời Không Trường Hà.
Không ngờ giờ cả hai lại gặp nhau lần nữa.
Lại còn gặp trong Thời Không Trường Hà.
“Là ngươi… linh hồn của chiều không gian khác. Ngươi hẳn cũng tên là Lục Trường Sinh nhỉ?”
Đột nhiên đối phương lên tiếng.
“Đúng vậy, ta tên là Lục Trường Sinh. Ngươi và ta đều như nhau.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh trả lời.
“Không, thực ra ngươi và ta không giống nhau.”
“Dù linh hồn có cùng một nguồn gốc nhưng ngươi là ngươi, ta là ta.”
“Trên dòng thời gian xuất hiện một nhánh rẽ rồi từ đó phân ra vô số dòng thời gian khác nhau, sinh ra vô số linh hồn khác nhau. Chúng ta đều chỉ là một tồn tại ngẫu nhiên trong số đó mà thôi.”
“Xem ra ngươi cũng đang truy cầu Vĩnh Hằng.”
Đồng tử trong mắt Lục Trường Sinh co lại.
“Truy cầu Vĩnh Hằng? Ngươi đã từng thấy Vĩnh Hằng ư?”
Lục Trường Sinh không ngờ lại biết được thông tin về “Vĩnh Hằng” từ miệng một bản thể khác của mình như vậy.
“Vĩnh Hằng… có lẽ vậy. Ta không biết mình có phải đã gặp được Vĩnh Hằng hay không, nhưng vũ trụ của ta có một tấm bia đá cổ, hoàn toàn được tạo thành từ vật chất Bất Hủ và được lưu truyền tới ngày nay.”
Dứt lời Lục Trường Sinh của một vũ trụ khác trực tiếp vung tay lên.
Một tấm bia đá khổng lồ xuất hiện.
Tấm bia đá khổng lồ này quả thực được tạo thành từ vật chất Bất Hủ.
Hơn nữa còn có dấu vết do con người tạo ra.
Phải biết vật chất Bất Hủ rất khó phá hủy.
Huống chi là thay đổi hình dạng của nó.
Mà lúc này tấm bia đá hoàn toàn do con người tạo ra như vậy lại càng hiếm thấy hơn.
“Tấm bia đá này được gọi là Bia Trấn Giới. Có thể trấn áp một giới, trấn áp vũ trụ, sau khi ta có được nó lại phát hiện nó không hề đơn giản, thậm chí nó có thể trấn áp một khu vực của Thời Không Trường Hà, tỷ như như hiện giờ.”
Đối phương thôi động Bia Trấn Giới.
Ngay sau đó dòng nước Thời Không Trường Hà xung quanh như tĩnh lại.
Không còn chảy nữa.
Ngay cả thuyền thời không của Lục Trường Sinh cũng ngừng trôi.
Lục Trường Sinh khẽ nheo mắt.
Tấm Bia Trấn Giới này quả thực không tầm thường.
Ngay cả dòng nước Thời Không Trường Hà mà cũng có thể trấn giữ.
“Chờ đã, trên đó có chữ.”
Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Hắn nhận ra những chữ viết trên đó.
“Thời Không Hành Giả, Thần?”
“Chủ nhân của Bia Trấn Giới?”
Lục Trường Sinh lẩm bẩm.
“Đúng vậy, tấm Bia Trấn Giới này được cho là do Thời Không Hành Giả – Thần lưu lại. Nhưng Thời Không Hành Giả – Thần là ai thì lại không có gì chứng minh được.”
“Có người nói, Thời Không Hành Giả – Thần chính là tồn tại cảnh giới Vĩnh Hằng vĩ đại, cũng có người nói Thời Không Hành Giả – Thần là một vị tôn giả đã đạt đến cực hạn của đệ tam cảnh.”
“Tóm lại bất kể thế nào thì vị Thời Không Hành Giả – Thần này cũng không phải kẻ tầm thường.”
“Chỉ vì tấm Bia Trấn Giới này nên ta mới chủ động nhảy vào Thời Không Trường Hà. Có tấm Bia Trấn Giới này thì ta có thể đối mặt với bất kỳ sự cố và rắc rối nào trong Thời Không Trường Hà.”
Chương 2201: Quay trở lại Thời Không Trường Hà, gặp một “Lục Trường Sinh” khác, hai linh hồn Bất Hủ hợp nhất! (4)“Đáng tiếc bấy lâu nay ta vẫn không tìm được cách để thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà.”
“Nhưng trời không tuyệt đường người, ta đã gặp được ngươi… Có lẽ trong thời không mênh mông, ngươi và ta là những ‘đồng loại’ hấp thu nhiều linh hồn nhất. Thời Không Trường Hà đưa ngươi đến trước mặt ta chính là muốn giúp ta một tay, bước ra bước then chốt đó.”
“Một khi cắn nuốt ngươi, linh hồn Bất Hủ của ta sẽ được viên mãn…”
Đối phương nói nhiều như vậy, mục đích thật sự vẫn là cảm thấy mình đã chắc chắn sẽ bắt được Lục Trường Sinh.
Đây là “món quà” mà Thời Không Trường Hà tặng cho đối phương.
Lục Trường Sinh không hề hoảng sợ.
Thậm chí hắn còn tỏ ra rất bình tĩnh.
Có phải là trùng hợp hay không Lục Trường Sinh không rõ.
Nhưng đây đúng là một cơ hội tốt.
Với cả hai bên đều là cơ hội tốt.
Cũng đã rất lâu Lục Trường Sinh không cảm ứng được linh hồn khác rồi.
Hiện tại linh hồn của hắn đã rất cường đại, nhưng còn lâu mới lên tới viên mãn.
Lý do không thể viên mãn có lẽ chính là vì linh hồn tới từ dị vũ trụ trước mắt này.
Đối phương cũng đã cắn nuốt rất nhiều linh hồn.
Hiện giờ hai người gặp nhau, ai có thể thắng, ai có thể cắn nuốt linh hồn của đối phương thì có lẽ linh hồn của kẻ đó sẽ có thể viên mãn.
“Ầm.”
Đối phương ra tay.
Tấm Bia Trấn Giới khổng lồ kia gợn lên từng vòng sóng, trực tiếp trấn áp thuyền thời không, cũng trấn áp Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không nóng nảy.
Dù hắn không nhúc nhích thì đối phương muốn giết hắn cũng là chuyện gần như không thể.
Hắn có sự tự tin tuyệt đối.
Bởi vì muốn giết hắn thì phải đánh tan vũ trụ Chân giới của hắn đã.
Dù sao thì hiện giờ Lục Trường Sinh chính là vũ trụ Chân giới.
Cả hai không thể tách rời.
“Vù vù.”
Lục Trường Sinh không thể động đậy.
Nhưng bản thân hắn chính là vũ trụ Chân giới.
Khi sức mạnh của đối phương ập xuống, tất nhiên vũ trụ Chân giới sẽ hiện ra.
“Rầm rầm rầm.”
Theo từng đợt tấn công, vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh rung chuyển dữ dội.
Vô số thế giới và vị diện trong vũ trụ đã sụp đổ.
Nhưng chỉ có vậy thôi.
Bản thân vũ trụ của Lục Trường Sinh đã viên mãn.
Lực phá hoại thế này chẳng đáng gì hết.
Thực ra vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh không ngừng bành trướng trong Thời Không Trường Hà.
Đến nay đã bành trướng đến mức khó có thể tưởng tượng.
Ngay cả bản thân Lục Trường Sinh cũng cảm thấy khó có thể giết chết mình.
Dù có vô số vật chất Bất Hủ tấn công thì đã sao chứ?
Phá hủy vũ trụ Chân giới của hắn cũng chỉ như muối bỏ bể, không đáng kể.
Mà thật ra cũng đúng như vậy.
Kẻ tới từ dị vũ trụ trước mắt thật ra rất mạnh.
Hắn đã là Chúa Tể đỉnh tiêm từ lâu.
Thậm chí còn nắm giữ bảo vật như Bia Trấn Giới.
Có thể giam cầm Lục Trường Sinh chỉ trong nháy mắt.
Nhưng Lục Trường Sinh chỉ mặc cho đối phương tấn công chứ không làm gì khác.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Xem ra Thời Không Trường Hà đã đưa ngươi đến trước mặt ta chứ không phải đưa ta đến trước mặt ngươi…”
Lục Trường Sinh cười nói.
Đúng lúc này, vũ trụ Chân giới của hắn cũng không ngừng mở rộng chậm rãi.
Cuối cùng đã mở rộng đến mặt trước Bia Trấn Giới.
Dù bị trấn áp nhưng vũ trụ Chân giới vẫn có thể chậm rãi mở rộng ra.
Lúc này vũ trụ Chân giới trực tiếp cuộn mạnh một cái.
Bia Trấn Giới bị cuốn vào bên trong vũ trụ Chân giới.
Bia Trấn Giới biến mất, Lục Trường Sinh lại có thể hoạt động như bình thường.
Vũ trụ Chân giới khủng khiếp của hắn hùng hổ tiến về phía đối phương.
“Xem ra ngươi nói đúng, Thời Không Trường Hà đã đưa ta đến trước mặt ngươi.”
“Nhưng ngươi và ta vốn là một thể, cùng chung nguồn gốc, thành toàn cho ngươi thì có sao?”
Kẻ tới dị vũ trụ cười nói.
Linh hồn Bất Hủ của hắn trong nháy mắt bay về phía Lục Trường Sinh.
Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh gặp phải “linh hồn Bất Hủ.”
Cũng là lần đầu tiên hắn “hấp thu” Linh hồn Bất Hủ.
“Ầm.”
Linh hồn Bất Hủ trực tiếp bay vào trong cơ thể Lục Trường Sinh.
Ngay sau đó linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh cũng chấn động dữ dội.
Hai Linh hồn Bất Hủ không hề bài xích lẫn nhau mà như nước chảy thành sông, cứ thế đan xen hòa hợp vào nhau!
Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh cắn nuốt một linh hồn Bất Hủ mạnh mẽ như vậy.
Hắn “nhìn” thấy được những trải nghiệm cả đời của đối phương.
Từng việc một đều như chính mình trải qua vậy.
Nhưng hai người vốn là một thể, linh hồn cùng chung nguồn gốc.
Vậy nên Lục Trường Sinh không hề cảm thấy “không hợp”.
Trải qua một thời gian dài “tiêu hóa”, linh hồn Bất Hủ của đối phương đã hoàn toàn hòa nhập với linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh.
Lúc này Lục Trường Sinh cảm nhận được sự tiến bộ chưa từng có.
Hắn lập tức mở bảng thuộc tính ra xem.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Giới Chủ: Đệ tam cảnh
Vũ trụ Chân giới: Một siêu vũ trụ có thể phát triển
Linh hồn Bất Hủ: 91% (Linh hồn bất hủ, có tư cách bước vào Thời Không Trường Hà)
Trên bảng thuộc tính, linh hồn Bất Hủ vẫn chưa đạt đến 100% viên mãn.
Điều này cũng rất bình thường.
Nhưng linh hồn đã tăng vọt lên đến 91%, Lục Trường Sinh cho rằng cấp độ này hẳn là cấp độ linh hồn Bất Hủ của phần lớn các Chúa Tể đỉnh tiêm.
Thậm chí rất nhiều Chúa Tể đỉnh tiêm có lẽ cũng không có linh hồn ở cấp độ này.
Linh hồn Bất Hủ của bọn hắn đại khái đều ở mức 85% trở lại.
Có thể đạt đến trên 90% đều thuộc về cực hạn trong cực hạn.
Còn về linh hồn Bất Hủ đạt đến 100%, Lục Trường Sinh chưa bao giờ nghe nói đến.
Thực ra Lục Trường Sinh đã mơ hồ cảm thấy.
Nếu chỉ dựa vào việc hấp thu linh hồn tại các chiều không gian và các dòng thời gian khác thì linh hồn Bất Hủ không thể đạt đến 100%.
Lý do rất đơn giản.
Có rất nhiều dòng thời gian, rất nhiều linh hồn tại các chiều không gian, sao có thể tình cờ chạm trán với từng linh hồn một được?
Càng không cần nói tới việc phân tích ra vị trí rồi tìm tới hấp thu linh hồn?
Không thể.
Chương 2202: Kẻ ác tìm tới cửa, ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm giáng lâm!Xác suất này không thể xảy ra.
Do đó có thể đạt tới khoảng 85%, thậm chí 90% đã rất cao rồi.
Ví dụ như Lục Trường Sinh.
Nếu hắn không gặp được linh hồn Bất Hủ này trong Thời Không Trường Hà thì linh hồn Bất Hủ của hắn cũng rất khó đạt tới trên 90%.
Nhưng không sao.
Lục Trường Sinh vẫn còn cách.
Hắn tiếp tục lợi dụng nước sông Thời Không Trường Hà để vũ trụ Chân giới của mình không ngừng bành trướng.
Lúc rảnh rỗi Lục Trường Sinh lại nghiên cứu Bia Trấn Giới.
Chỉ tiếc Bia Trấn Giới là bảo vật được chế tạo từ vật chất Bất Hủ.
Cũng không giúp ích gì cho việc tu luyện của hắn.
Còn chuyện Bia Trấn Giới giúp ích cho chiến lực.
Có lẽ với những Chúa Tể đỉnh tiêm mà nói đây là sự trợ giúp không nhỏ.
Nhưng với Lục Trường Sinh hiện tại, hắn còn cần phải dựa vào ngoại vật sao?
Hoàn toàn không cần.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Không biết đã qua bao lâu.
Vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh cũng đã bành trướng tới cực hạn mà linh hồn Bất Hủ hiện tại có thể gánh vác được.
Lúc này vũ trụ Chân giới của hắn quá mạnh rồi.
Mạnh tới mức nếu lại gặp phải “chính mình” lúc trước, dù đối phương có là Chúa Tể đỉnh tiêm cầm theo Bia Trấn Giới thì Lục Trường Sinh cũng có thể “giết chết ngay lập tức.”
Thời Không Trường Hà mênh mông.
Lục Trường Sinh cảm thấy, e rằng hắn rất khó tìm được đối thủ nữa rồi.
Nhưng hiện tại đối thủ của Lục Trường Sinh không phải là những Chúa Tể khác.
Đối thủ của hắn là chính hắn.
Hắn muốn trùng kích đệ tứ cảnh.
Trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng.
Có điều hiện giờ vẫn còn kém một chút.
Linh hồn của hắn vẫn không thể đạt tới 100%.
Linh hồn Bất Hủ đạt tới 100% rốt cuộc là viên mãn hay lại có sự lột xác tiếp.
Lục Trường Sinh không rõ.
Nhưng hắn mơ hồ có một loại cảm ứng.
Nếu muốn trùng kích đệ tứ cảnh thì nhất định phải để linh hồn Bất Hủ đạt tới 100% mới được.
Đây là điều kiện cơ bản nhất.
Đáng tiếc ngay cả điều kiện cơ bản nhất này cũng đã làm khó tất cả các Chúa Tể.
Hiện tại không có một Chúa Tể nào có thể khiến linh hồn Bất Hủ đạt tới 100%.
Dù Lục Trường Sinh đã điều khiển thuyền thời không trôi dạt trong Thời Không Trường Hà vô số năm tháng.
Nhưng hắn không còn cảm ứng được linh hồn ở các dòng thời gian hoặc các chiều không gian khác nữa.
Tới một linh hồn cũng không có.
Nhưng việc gia tăng linh hồn Bất Hủ không chỉ dựa vào hấp thu linh hồn tại các chiều không gian khác.
Lục Trường Sinh vẫn còn cách.
Đó chính là khí vận!
Chỉ cần có đủ khí vận thì thúc đẩy linh hồn Bất Hủ lên tới 100% cũng không phải là chuyện không thể.
Dù sao hiện giờ linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh đã đạt tới 91%, cách 100% cũng không còn xa.
“Khí vận…”
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Thời Không Trường Hà mênh mông.
Trong Thời Không Trường Hà không thể có được khí vận.
“Nên trở về rồi…”
Ý niệm của Lục Trường Sinh khẽ động, hắn điều khiển thuyền thời không rời khỏi Thời Không Trường Hà.
Trước tiên hắn trở về học phủ Vĩnh Hằng.
Chúa Tể Thiên Hằng là người đầu tiên cảm ứng được Lục Trường Sinh.
“Chúa Tể Trường Sinh, cuối cùng ngươi cũng trở về.”
Chúa Tể Thiên Hằng nói với vẻ cảm khái.
“Ta đã tu luyện trong Thời Không Trường Hà bao lâu?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Trong Thời Không Trường Hà, Lục Trường Sinh vẫn luôn dùng nước sông Thời Không Trường Hà để tu luyện.
Mà nước sông có thể tăng tốc thời gian.
Vì vậy Lục Trường Sinh có chút hỗn loạn về thời gian.
“Không lâu, mới chín nghìn năm, chưa đến một vạn năm.”
“Chưa đến một vạn năm…”
Lục Trường Sinh tự cảm thấy đã trôi qua rất lâu.
Nhưng thực ra dùng nước sông Thời Không Trường Hà sẽ có tác dụng “tăng tốc thời gian.”
Hắn như thể đã trải qua vô số kỷ nguyên.
Không chỉ là một vạn năm thôi.
Nếu không có linh hồn Bất Hủ, thật sự hắn không dám tùy tiện dùng nước sông Thời Không Trường Hà để tu luyện như thế.
Bởi vì chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ hoàn toàn chìm đắm trong Thời Không Trường Hà.
“Chưa đến một vạn năm, mạo muội hỏi một câu, Chúa Tể Trường Sinh, linh hồn của ngươi hiện đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Chúa Tể Thiên Hằng hỏi.
Hắn thực sự rất tò mò.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở sự tò mò về Lục Trường Sinh mà thôi.
Sau khi Lục Trường Sinh rời đi, Chúa Tể Thiên Hằng lại cẩn thận điều tra về quá khứ của Lục Trường Sinh.
Cuối cùng phát hiện ra tốc độ tu luyện của Lục Trường Sinh không tính là nhanh, nhưng lại vô cùng thuận lợi, luôn có tiến triển vượt bậc.
Chỉ cần qua một thời gian chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ có tiến triển đáng kinh ngạc.
Rất nhiều người bất kể trước đó có bao nhiêu kinh tài tuyệt diễm.
Ngay cả rất nhiều cường giả Chí Tôn số một trên bảng Bách Tôn trước đây, sau khi tấn thăng Chúa Tể thực ra cũng không có gì nổi bật nữa.
Không thể biểu hiện kinh tài tuyệt diễm như trước.
Còn chuyện trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm ư?
Rất ít cường giả Chí Tôn số một trên bảng Bách Tôn trước đây có thể trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm.
Chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bất kể kinh tài tuyệt diễm đến đâu, sau khi trở thành Chúa Tể chắc chắn sẽ trở nên tầm thường.
Rốt cuộc có Chúa Tể nào không phải là kẻ kinh tài tuyệt diễm đâu?
Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.
Ngay cả khi Lục Trường Sinh đã tấn thăng Chúa Tể mà tốc độ tu luyện vẫn không hề chậm lại.
Thậm chí còn nhanh hơn!
Hắn mới tấn thăng Chúa Tể được bao lâu?
Vậy mà chiến lực đã vọt lên ngang ngửa Chúa Tể đỉnh tiêm.
Điều này thật không thể tưởng tượng nổi.
Chúa Tể đỉnh tiêm nào không phải tích lũy qua vô số năm?
Thậm chí mất vô số kỷ nguyên mới có thể trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm.
Chỉ có Lục Trường Sinh là ngoại lệ.
Vì vậy Chúa Tể Thiên Hằng thấy rất tò mò, lần này Lục Trường Sinh đến Thời Không Trường Hà gần một vạn năm, rốt cuộc hắn đã tiến bộ tới mức nào?
“Linh hồn Bất Hủ của ta…”
Lục Trường Sinh không giải thích nhiều.
Hắn trực tiếp thi triển linh hồn Bất Hủ.
“Ầm.”
Bất Hủ Chân Ý khủng bố được giải phóng.
Bất Hủ Chân Ý là do linh hồn Bất Hủ sinh ra.
Chương 2203: Kẻ ác tìm tới cửa, ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm giáng lâm! (2)Giải phóng linh hồn Bất Hủ thật ra chính là giải phóng Bất Hủ Chân Ý.
Mỗi Chúa Tể đều có Bất Hủ Chân Ý.
Có thể coi đó là khí thế của Chúa Tể.
Trước đây Bất Hủ Chân Ý của Lục Trường Sinh thực ra cũng chỉ ngang ngửa Chúa Tể đỉnh tiêm.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Khi Lục Trường Sinh giải phóng Bất Hủ Chân Ý, ngay cả Chúa Tể Thiên Hằng cảm thấy áp lực rất lớn ập tới.
Rõ ràng sức mạnh này đã vượt qua hắn.
Nhưng sao có thể như vậy được?
Phải biết Chúa Tể Thiên Hằng đã tu hành không biết bao nhiêu kỷ nguyên.
Ngay cả học phủ Vĩnh Hằng cũng do hắn sáng lập.
Thậm chí Chúa Tể Thiên Hằng cũng là một trong những người sáng lập liên minh vũ trụ.
Điều này đủ để thấy hắn đã sống lâu tới mức nào.
Chúa Tể càng xa xưa thì càng tích lũy được nhiều hơn.
Nhưng giờ đây Chúa Tể Thiên Hằng có từ xa xưa và đã tích lũy rất lâu, vậy mà lại không bằng linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh?
Chuyện này quả thực không thể tin được.
Mới chỉ chưa tới vạn năm mà thôi.
Lần trước khi Lục Trường Sinh đối đầu với kẻ thôn phệ đỉnh tiêm kia, kỳ thực Bất Hủ Chân Ý của hắn còn yếu hơn Chúa Tể Thiên Hằng rất nhiều.
Nhưng giờ đây hắn lại vượt qua Chúa Tể Thiên Hằng rồi.
Lục Trường Sinh cũng cảm nhận được linh hồn Bất Hủ của Chúa Tể Thiên Hằng.
Dựa theo dữ liệu trên bảng thuộc tính, Lục Trường Sinh ước tính linh hồn Bất Hủ của Chúa Tể Thiên Hằng hẳn đạt khoảng 85%.
Thực ra như vậy đã rất mạnh rồi.
Nhưng so với linh hồn Bất Hủ 91% của Lục Trường Sinh thì vẫn còn kém một chút.
Đến cảnh giới Chúa Tể Đỉnh tiêm như vậy.
Dù chỉ kém 1% thôi nhưng thật ra đó cũng đã là một khoảng cách rất lớn rồi.
“Chúa Tể Trường Sinh, ngươi tu hành thế nào vậy? Sao linh hồn Bất Hủ lại tăng lên nhanh như vậy…”
Dù có sự trợ giúp của thuyền thời không thì cũng không thể nhanh vậy được.
Điểm này Chúa Tể Thiên Hằng hiểu rất rõ.
Bởi vì thuyền thời không do chính hắn chế tạo ra.
Sao có thể không rõ được?
Nhưng có lẽ Chúa Tể Thiên Hằng không biết, Lục Trường Sinh là người có ngộ tính cực cao.
Có được thuyền thời không thì quả thực như hổ mọc thêm cánh.
Hơn nữa lại còn gặp được một linh hồn Bất Hủ, sau đó chiến thắng và cắn nuốt đối phương nên mới có thể tiến bộ thần tốc như vậy.
Nhưng chỉ vậy thì vẫn chưa đủ.
Còn lâu mới đủ.
Ít nhất là vẫn chưa khiến Lục Trường Sinh hài lòng.
Lục Trường Sinh còn cần có khí vận.
Thực ra số lượng khí vận mà Lục Trường Sinh có được đã rất lớn rồi.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Lục Trường Sinh còn cần các Chúa Tể cung cấp khí vận cho hắn.
Tu sĩ càng mạnh thì khí vận cung cấp sẽ càng lớn.
Nếu vô số Chúa Tể và Chúa Tể đỉnh tiêm trong vũ trụ đều có thể cung cấp khí vận cho hắn.
Vậy thì khí vận của Lục Trường Sinh nhất định sẽ bùng nổ một cách không tưởng được.
Dựa vào khí vận, linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh có khả năng đạt đến mức 100% viên mãn.
Đến lúc đó dù linh hồn Bất Hủ viên mãn hay linh hồn Bất Hủ biến đổi thì Lục Trường Sinh đều sẽ biết.
Nhưng làm thế nào để khí vận của hắn tăng vọt đây?
Hay nói cách khác làm thế nào để thu hút sự chú ý của các Chúa Tể đây?
Điều mà các Chúa Tể quan tâm nhất là gì?
Trong đầu Lục Trường Sinh chợt lóe lên một tia sáng.
Cảnh giới Vĩnh Hằng!
Hiện giờ điều mà các Chúa Tể quan tâm nhất chính là cảnh giới Vĩnh Hằng.
Nhưng cảnh giới Vĩnh Hằng là gì.
Làm thế nào để tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng?
Thậm chí ngay cả phương hướng tu hành cũng không có.
Lục Trường Sinh sắp xếp lại mạch suy nghĩ một cách cẩn thận.
Đối với hắn mà nói, lần này “du ngoạn” Thời Không Trường Hà hắn thu hoạch không ít.
Ít nhất hắn đã hiểu rõ ý nghĩ của “cảnh giới Vĩnh Hằng”.
Hay nói cách khác là phương hướng tu hành.
Có được điểm này là đủ rồi!
“Chúa Tể Thiên Hằng, còn một việc e rằng vẫn cần ngươi giúp đỡ.”
Đột nhiên Lục Trường Sinh lên tiếng.
“Có chuyện gì? Chúa Tể Trường Sinh cứ nói đi.”
Lục Trường Sinh nói thẳng: “Lần này du ngoạn trong Thời Không Trường Hà ta đã lấy được một bảo vật có khả năng là do cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng để lại, đó là Bia Trấn Giới! Ngoài ra còn có một số phương hướng về cách tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng.”
“Vì vậy ta định mời Chúa Tể của các vũ trụ, bất kể là Chúa Tể bình thường hay Chúa Tể đỉnh tiêm đều có thể đến học phủ Vĩnh Hằng một chuyến, đến lúc đó Lục mỗ sẽ trưng bày Bia Trấn Giới, đồng thời nói qua về phương hướng tu hành cảnh giới Vĩnh Hằng của ta.”
“Không biết Chúa Tể Thiên Hằng và học phủ Vĩnh Hằng có nguyện ý giúp Lục mỗ truyền bá tin tức này không?”
Lời Lục Trường Sinh nói khiến Chúa Tể Thiên Hằng không khỏi chấn động.
“Bảo vật có khả năng là do cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng để lại?”
“Ngoài ra Chúa Tể Trường Sinh đã có phương hướng tu hành của cảnh giới Vĩnh Hằng?”
Chúa Tể Thiên Hằng lại sững ra.
Dường như sau khi gặp Lục Trường Sinh, hắn cứ liên tục cảm thấy chấn động.
Chúa Tể Thiên Hằng gần như không cần suy nghĩ đã lập tức gật đầu đáp ứng: “Không thành vấn đề! Chúa Tể Trường Sinh có thể trưng bày bảo vật do cảnh giới Vĩnh Hằng để lại ở học phủ Vĩnh Hằng cũng là tín nhiệm với học phủ Vĩnh Hằng!”
“Lão phu sẽ huy động thế lực của liên minh vũ trụ, cố gắng truyền bá tin tức này đến các vũ trụ.”
Chúa Tể Thiên Hằng cực kỳ ủng hộ cách làm của Lục Trường Sinh.
Ai lại không muốn xem bảo vật do cảnh giới Vĩnh Hằng để lại chứ?
Ngay cả Chúa Tể Thiên Hằng cũng muốn xem.
Nhưng nếu Lục Trường Sinh đã không chủ động nhắc đến thì chứng tỏ hiện tại vẫn chưa phải lúc trưng bày.
Đã chờ được nhiều năm như vậy thì thêm nghìn năm nữa có đáng gì đâu?
Chỉ có một vấn đề là một khi tin tức này truyền ra sẽ dẫn đến những kẻ thế nào thì không ai biết trước được.
“Vậy thì làm phiền Chúa Tể Thiên Hằng rồi.”
Chương 2204: Kẻ ác tìm tới cửa, ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm giáng lâm! (3)Chúa Tể Thiên Hằng dường như cũng có điều lo lắng, hắn cắn răng nói: “Chúa Tể Trường Sinh, chuyện truyền bá tin tức không thành vấn đề. Nhưng tin tức này quá kinh người, bảo vật có khả năng do cảnh giới Vĩnh Hằng để lại sẽ khiến không biết có bao nhiêu Chúa Tể, thậm chí là Chúa Tể đỉnh tiêm vì thế mà phát điên.”
“Một khi tin tức truyền đi, chắc chắn sẽ có một số Chúa Tể làm liều. Nhất là một số Chúa Tể đỉnh tiêm, căn bản không có sức mạnh nào có thể uy hiếp bọn hắn, vậy nên bọn hắn sẽ càng không kiêng nể gì.”
“Ngay cả liên minh vũ trụ chúng ta chỉ sợ cũng không thể bảo đảm được an toàn tuyệt đối…”
Thực ra Chúa Tể Thiên Hằng đã nói rất uyển chuyển rồi.
Đúng là danh tiếng của liên minh vũ trụ rất lớn.
Nhưng đó là so với các Chúa Tể bình thường.
Nếu Chúa Tể đỉnh tiêm không nể mặt liên minh vũ trụ thì liên minh vũ trụ cũng chẳng là gì.
Mỗi một vị Chúa Tể đỉnh tiêm gần như đều đã đứng trên đỉnh Thời Không Trường Hà.
Gần như không có sức mạnh nào có thể giết chết Chúa Tể đỉnh tiêm được.
Bởi vậy nếu như Chúa Tể đỉnh tiêm trở thành kẻ thôn phệ sẽ khiến rất nhiều vũ trụ phải đau đầu.
Những kẻ thôn phệ đỉnh tiêm đó cũng chỉ có thể đánh lui chứ không thể giết chết.
Liên quan đến bảo vật do cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng lưu lại.
Dù Lục Trường Sinh chỉ nói là “có thể” là do cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng để lại thôi.
Nhưng với Chúa Tể đỉnh tiêm mà nói, điều đó không quan trọng.
Bọn hắn chỉ muốn có bảo vật!
Cần gì phải tuân thủ quy củ một nghìn năm sau?
Cứ trực tiếp cướp là được.
Chuyện này không phải chỉ có thể xảy ra.
Mà nhất định sẽ xảy ra!
Có điều Lục Trường Sinh vẫn rất bình tĩnh.
“Không sao, Chúa Tể Thiên Hằng chỉ cần cố gắng truyền bá tin tức ra ngoài là được, còn những chuyện rắc rối này cứ giao cho Lục mỗ giải quyết.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
Chúa Tể Thiên Hằng gật đầu.
Lục Trường Sinh là Chúa Tể đỉnh tiêm.
Mỗi câu nói của hắn không thể không có mục đích gì được.
Đã nói sẽ do hắn giải quyết thì nhất định hắn sẽ có cách giải quyết.
“Được, lão phu sẽ đi làm ngay.”
Lục Trường Sinh cũng trả lại thuyền thời không cho học phủ Vĩnh Hằng.
Sau đó, Lục Trường Sinh trở về đại vũ trụ thăm Lâm Thanh Loan.
Lâm Thanh Loan ở lại đại vũ trụ một thời gian dài, cuối cùng cũng đã trở thành vũ trụ đại năng nhị cảnh.
Nhưng cũng nhờ có Thần Thụ Số Mệnh và Lục Trường Sinh không ngừng vận chuyển khí vận cho Lâm Thanh Loan.
Nếu không có thể cả đời Lâm Thanh Loan cũng không thể tấn thăng nhị cảnh được.
Nhưng đây cũng là cực hạn của Lâm Thanh Loan rồi.
Với tình huống của Lâm Thanh Loan, muốn tấn thăng tam cảnh gần như là chuyện không thể.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không lo lắng chuyện ấy quá.
Nếu hắn có thể tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng thì tất nhiên sẽ có cách giúp Lâm Thanh Loan.
Nếu hắn tấn thăng thất bại.
Thì cuối cùng cũng phải chìm trong Thời Không Trường Hà, Lâm Thanh Loan có tấn thăng tam cảnh hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Về chuyện của “cảnh giới Vĩnh Hằng”, Lục Trường Sinh cũng đã cho Lâm Thanh Loan biết.
Nhưng Lâm Thanh Loan cũng không giúp được gì.
Thậm chí đừng nói đến Lâm Thanh Loan, toàn bộ đại vũ trụ cũng không giúp được hắn.
Lục Trường Sinh lại đi gặp một số Chúa Tể khác của đại vũ trụ.
Suốt vạn năm qua Lục Trường Sinh chỉ tu luyện tại Thời Không Trường Hà.
Nhưng bên phía học phủ Vĩnh Hằng đã lan truyền tin tức Lục Trường Sinh tấn thăng Chúa Tể đỉnh tiêm từ lâu!
Đối với đại vũ trụ mà nói, đây quả thực là tin tức tốt.
Trước kia đại vũ trụ vẫn luôn nơm nớp lo sợ sẽ bị các dị vũ trụ xâm lược.
Nhưng bây giờ đại vũ trụ đã sinh ra một Chúa Tể đỉnh tiêm.
Ai còn dám xâm lược đại vũ trụ nữa?
Trong liên minh vũ trụ, địa vị của đại vũ trụ cũng đã tăng vọt.
Tất cả những điều này đều là nhờ một mình Lục Trường Sinh.
Vậy nên khi Lục Trường Sinh trở về, các Chúa Tể của đại vũ trụ đều tới bái phỏng hắn.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng lười gặp mọi người.
Hắn chỉ đưa Bia Trấn Giới cho sư tôn Chúa Tể Phi Long xem.
Tất nhiên Chúa Tể Phi Long biết Lục Trường Sinh muốn làm gì.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn nói ra phương hướng tu luyện cảnh giới Vĩnh Hằng mà không hề giấu diếm chút nào.
Chúa Tể Phi Long cũng cực kỳ rung động.
“Linh hồn và nhục thân đều phải đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi mới có một tia cơ hội thoát khỏi Thời Không Trường Hà, tiến vào cảnh giới Vĩnh Hằng. Trường Sinh, vi sư cho rằng suy đoán của ngươi là đúng, nhưng bước này vô cùng khó khăn, chín mươi chín phần trăm các Chúa Tể đều không thể làm được, chỉ riêng việc linh hồn Bất Hủ đạt đủ tiêu chuẩn đã rất khó khăn, huống chi nhục thân còn phải cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng.”
“Vi sư thậm chí không thể nghĩ ra có người nào có thể tiến vào cảnh giới Vĩnh Hằng. Có lẽ chỉ có ngươi mới có một tia hy vọng…”
Chúa Tể Phi Long không khỏi cảm khái.
“Sư tôn, đệ tử còn phải trở về học phủ Vĩnh Hằng, nghìn năm sau sư tôn cũng có thể đến học phủ Vĩnh Hằng.”
Chúa Tể Phi Long gật đầu.
Đại vũ trụ quá nhỏ, Chúa Tể đỉnh tiêm như Lục Trường Sinh vị không thể ở lại đại vũ trụ mãi được.
Lục Trường Sinh lại dặn dò Lâm Thanh Loan một phen, sau đó hắn quay về học phủ Vĩnh Hằng.
Hắn còn phải trấn giữ học phủ Vĩnh Hằng.
Dù sao hắn cũng đã định ra một “kỳ hạn nghìn năm.”
Trước kỳ hạn này chắc chắn sẽ có Chúa Tể đỉnh tiêm không nhịn được.
Đến lúc đó không có Lục Trường Sinh thì không được.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn hy vọng có Chúa Tể đỉnh tiêm tìm đến.
Hắn đang thiếu khí vận.
Giết chết Chúa Tể đỉnh tiêm hẳn khí vận sẽ tăng vọt.
Chỉ sợ đám Chúa Tể đỉnh tiêm kia sẽ không đến.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm…
Sau mấy trăm năm học phủ Vĩnh Hằng vẫn yên bình như trước.
Thực ra cũng không thể nói là yên bình.
Trăm năm gần đây, có rất nhiều Chúa Tể đến học phủ Vĩnh Hằng trước thời hạn.
Chương 2205: Kẻ ác tìm tới cửa, ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm giáng lâm! (4)Hiện giờ khắp vũ trụ Vĩnh Hằng đều là Chúa Tể của dị vũ trụ.
Bọn hắn đều muốn được nhìn thấy bảo vật mà “cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng” để lại.
Nhưng bọn hắn chỉ là Chúa Tể bình thường nên không dám gây chuyện.
Đây là học phủ Vĩnh Hằng.
Chưa nói đến Chúa Tể Thiên Hằng chính là Chúa Tể đỉnh tiêm.
Mà Chúa Tể Trường Sinh cũng được đồn là Chúa Tể đỉnh tiêm.
Hai vị Chúa Tể đỉnh tiêm trấn giữ, thử hỏi còn ai dám làm càn?
“Chúa Tể Trường Sinh nói bảo vật mà cảnh giới Vĩnh Hằng để lại, rốt cuộc chuyện đó có thật không?”
“Không rõ, Chúa Tể Trường Sinh chưa từng lấy bảo vật này ra. Nhưng Chúa Tể Trường Sinh lại rêu rao như vậy, hắn không thể đắc tội với tất cả các Chúa Tể chứ? Rất có thể là thật rồi.”
“Cảnh giới Vĩnh Hằng… cảnh giới này sắp thành truyền thuyết rồi, chưa ai từng thấy cảnh giới Vĩnh Hằng xuất hiện, thậm chí cũng không có bất cứ bằng chứng này huống chi bảo vật do Vĩnh Hằng để lại.”
“Các ngươi nói xem, có phải Chúa Tể Trường Sinh đã được truyền thừa của cảnh giới Vĩnh Hằng nên mới có thể tiến bộ thần tốc, tu thành Chúa Tể đỉnh tiêm không?”
“Cũng có khả năng này. Từ khi Chúa Tể Trường Sinh tu hành đến nay quả thực quá nhanh, đặc biệt là từ Chúa Tể đến Chúa Tể đỉnh tiêm chỉ vẻn vẹn có mười nghìn năm, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Sau khi chúng ta trở thành Chúa Tể, mười nghìn năm chỉ đủ để củng cố cảnh giới mà thôi, càng không cần nói tới việc bước vào cảnh giới Chúa Tể đỉnh tiêm…”
Rất nhiều Chúa Tể đều trao đổi, bàn luận với nhau.
Thậm chí còn suy đoán Lục Trường Sinh có phải đã nhận được truyền thừa của cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng hay không.
Nếu không thì không thể giải thích được chuyện tốc độ tu hành của Lục Trường Sinh sao lại nhanh như vậy.
Bất ngờ một bước nhảy vọt trở thành Chúa Tể đỉnh tiêm.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không ra mặt giải thích.
Hắn cứ mặc cho những Chúa Tể này đoán già đoán non, bàn tán xôn xao.
Thái độ mơ hồ như thế càng khiến người ta tò mò hơn.
Nhưng tò mò tới đâu, nếu không phải là Chúa Tể đỉnh tiêm thì ngay cả tư cách nói chuyện trước mặt Lục Trường Sinh cũng không có.
Vậy Lục Trường Sinh đã làm gì trong mấy trăm năm qua?
Thực ra hắn chỉ đang chờ đợi.
Chờ đợi một cách thầm lặng.
Thông qua cách tuyên truyền rầm rộ của Chúa Tể Thiên Hằng và liên minh vũ trụ.
Rất nhiều Chúa Tể trong các vũ trụ, thậm chí cả Chúa Tể đỉnh tiêm đều biết đến “Chúa Tể Trường Sinh”.
Thậm chí còn biết chuyện Chúa Tể Trường Sinh chính là Chúa Tể đỉnh tiêm.
Và chuyện hắn sở hữu bảo vật do cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng để lại.
Đây chính là khí vận!
Lục Trường Sinh chỉ âm thầm chờ đợi khí vận tụ tập.
Sự thật chứng minh, cách làm của hắn là đúng.
Trong mấy trăm năm qua, quả thực khí vận không ngừng đổ dồn về chỗ Lục Trường Sinh, hơn nữa luồng khí vận này rất khổng lồ.
Ban đầu tiến độ linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh đã đạt đến 91%.
Hiện giờ lại tăng lên rồi.
Đã đạt đến 95%.
Trong mấy trăm năm tiến độ đã tăng thêm 4%.
Thực ra như vậy là đã tăng rất nhiều.
Từ 91% trở đi, Lục Trường Sinh muốn tăng thêm một chút cũng khó như lên trời.
Nhưng giờ vẫn thiếu một cơ hội.
Một khi cơ hội đến, chắc chắn khí vận của Lục Trường Sinh sẽ tiếp tục tăng vọt.
Đến lúc đó linh hồn Bất Hủ của hắn có khả năng sẽ lại tăng mạnh.
Chỉ là Lục Trường Sinh cũng không rõ khi nào cơ hội này sẽ đến.
Hắn chỉ có thể chờ đợi.
“Ầm ầm.”
Đột nhiên trong hư không mơ hồ có tiếng chấn động kịch liệt.
Cùng lúc đó, ba bóng người xuất hiện.
Ba bóng người khổng lồ này vừa xuất hiện đã tỏa ra khí tức rất kinh khủng.
Chúa Tể đỉnh tiêm!
Đây là ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm!
“Chúa Tể Trường Sinh, mời ra ngoài nói chuyện.”
Một trong ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm lên tiếng.
Giọng nói hùng hồn truyền khắp học phủ Vĩnh Hằng.
“Ừm?”
Lục Trường Sinh lập tức ngẩng đầu lên.
Đương nhiên hắn cũng cảm ứng được ba bóng người này.
Nhưng khóe miệng Lục Trường Sinh lại khẽ cong lên.
Cơ hội mà hắn chờ đợi nhiều năm cuối cùng cũng đến rồi.
“Vút.”
Lục Trường Sinh bước ra khỏi động phủ, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này trong học phủ Vĩnh Hằng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên hư không.
Khí tức kinh khủng đó khiến các Chúa Tể cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Dù sao thì đó cũng là Chúa Tể đỉnh tiêm!
“Là bọn hắn sao? Mạc Tà Chúa Tể, Chúa Tể Hoàn Vũ, Chúa Tể Động Sát, ba người này đều là Chúa Tể đỉnh tiêm.”
“Quan trọng là ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm này đều là kẻ độc lai độc vãng, không có thế lực sau lưng, cũng không có gì vướng bận, bình thường bọn hắn đều đơn thương độc mã, sao hôm nay lại cùng nhau đến đây?”
“Ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm đơn thương độc mã hôm nay lại cùng nhau đến đây, e là không có ý tốt. Nếu không thì cũng không xuất hiện với tư thế kiêu ngạo như vậy.”
“Đúng vậy Chúa Tể Trường Sinh và Chúa Tể Thiên Hằng cũng là hai vị Chúa Tể đỉnh tiêm. Nhưng đối phương lại có tới ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm, vừa hay có thể áp chế học phủ Vĩnh Hằng, e rằng đây không phải chuyện trùng hợp đâu.”
“Xem ra hôm nay Chúa Tể Trường Sinh gặp rắc rối rồi, bọn hắn hẳn là nhắm vào bảo vật do cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng để lại mà Chúa Tể Trường Sinh đang nắm giữ…”
Nhất thời mọi người đều bàn tán xôn xao.
Nhưng không nghi ngờ gì nữa, ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm này đã mang đến áp lực nặng nề cho tất cả mọi người trong học phủ Vĩnh Hằng.
Bao gồm cả Chúa Tể Thiên Hằng.
Hắn bay lên giữa hư không, đối đầu với ba người kia.
“Ba vị, từ xa đến đây chính là khách, có thể vào học phủ Vĩnh Hằng để hàn huyên.”
Chúa Tể Thiên Hằng lên tiếng.
Nhưng Chúa Tể Hoàn Vũ lại lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Ba chúng ta đến đây không phải để làm khách, chúng ta tới vì Chúa Tể Trường Sinh.”
Chúa Tể Thiên Hằng nghe thế trong lòng cũng chùng xuống.
Quả nhiên chuyện hắn lo lắng vẫn xảy ra.
Chương 2206: Kẻ ác tìm tới cửa, ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm giáng lâm! (5)Chuyện gì đến cũng phải đến.
Ba người này đều nhắm vào Chúa Tể Trường Sinh.
Hoặc nói đúng hơn là nhắm vào bảo vật do cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng để lại mà Chúa Tể Trường Sinh đang nắm giữ.
Thật sự là kẻ đến không có ý tốt!
“Sao vậy, Chúa Tể Trường Sinh không dám ra mặt à?”
Chúa Tể Hoàn Vũ cười lạnh.
Chúa Tể Thiên Hằng đang định nói gì đó thì đúng lúc này một chất giọng bình tĩnh vang lên: “Ai nói Lục mỗ không dám ra mặt?”
“Xoẹt.”
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Bọn hắn thấy một bóng người đang từng bước đi lên không trung.
Chớp mắt đã đến hư không.
Chúa Tể Trường Sinh!
Đây chính là Chúa Tể Trường Sinh!
Mắt rất nhiều người sáng lên.
Dù bọn hắn cũng là Chúa Tể, nhưng đến học phủ Vĩnh Hằng nhiều ngày như vậy mà vẫn không thể gặp được Lục Trường Sinh.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy vị Chúa Tể Trường Sinh nổi danh này!
Thế nhưng Chúa Tể Hoàn Vũ và hai vị Chúa Tể đỉnh tiêm khác cứ nhìn chòng chọc Lục Trường Sinh.
Tầm mắt bọn hắn nóng rực như lửa.
“Chúa Tể Trường Sinh, nghe nói trong tay ngài có một bảo vật do cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng để lại phải không?”
“Mới chỉ nghi ngờ là cảnh giới Vĩnh Hằng thôi, ta đang muốn mời các vị đạo hữu đến học phủ Vĩnh Hằng cùng nhau lĩnh ngộ. Sao vậy, ba vị đạo hữu cũng muốn lĩnh ngộ sao? Vậy thì đợi thêm một thời gian nữa là được.”
“Không, Chúa Tể Trường Sinh hiểu lầm rồi. Chúng ta đúng là muốn lĩnh ngộ nhưng không muốn đợi thêm vài trăm năm nữa, chúng ta muốn lĩnh ngộ ngay bây giờ. Hay là Chúa Tể Trường Sinh cho ba chúng ta mượn bảo vật này, đợi ba chúng ta lĩnh ngộ một thời gian rồi sẽ trả lại cho Chúa Tể Trường Sinh, thế nào?”
Quả nhiên mục đích của ba người này chính là bảo vật cảnh giới Vĩnh Hằng mà Lục Trường Sinh đang nắm giữ!
Lục Trường Sinh khoanh tay đứng đó.
Hắn cũng lười tiếp tục giả vờ với ba người này rồi.
Mắt Lục Trường Sinh lạnh băng, chậm rãi nói: “Nếu ba vị đạo hữu đến cùng nhau lĩnh ngộ bảo vật thì chính là khách, Lục mỗ sẽ tiếp đãi tử tế. Nếu ba vị đạo hữu không muốn tuân theo quy tắc của Lục mỗ vậy chính là địch.”
“Nếu là địch, Lục mỗ sẽ giết không tha!”
Giọng Lục Trường Sinh hùng hồn, vang vọng khắp hư không.
Hoàn toàn không nể mặt ba người kia.
Ba người thậm chí còn giận đến mức bật cười.
“Chúa Tể Trường Sinh, Chúa Tể Thiên Hằng, chỉ dựa vào hai người các ngươi thôi sao?”
“Đặc biệt là Chúa Tể Thiên Hằng, ngươi biết rõ ba chúng ta không vướng bận gì, nếu thực sự đánh nhau, có thể chúng ta không làm gì được các ngươi, nhưng chỉ sợ vũ trụ Vĩnh Hằng sẽ bị đánh sập đấy.”
“Các ngươi có chịu nổi cái giá như vậy không?”
Khí thế trên thân ba người cũng không ngừng tăng lên.
Giọng điệu không hề khách sáo.
Thậm chí còn lấy vũ trụ Vĩnh Hằng ra để uy hiếp bọn hắn!
Yên lặng!
Toàn bộ học phủ Vĩnh Hằng lúc này lặng ngắt như tờ.
Nhìn ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm hung hăng tiến tới.
Rất nhiều Chúa Tể bên dưới đều biến sắc.
Đây là muốn động thủ rồi.
Hơn nữa bọn hắn còn uy hiếp trắng trợn.
Lấy vũ trụ Vĩnh Hằng ra để uy hiếp.
Một khi thực sự động thủ, ngay cả đám Chúa Tể như bọn hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Đây chính là trận đại chiến giữa năm vị Chúa Tể đỉnh tiêm.
Đã rất lâu rồi không gặp phải đại chiến của nhiều Chúa Tể đỉnh tiêm như thế.
Sắc mặt Chúa Tể Thiên Hằng u ám.
Hai đấu ba, bọn hắn đang ở thế yếu.
Đối phương rõ ràng cũng nắm chắc điểm này nên ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm mới cùng nhau kéo đến.
“Chúa Tể Thiên Hằng, cứ để ta. Trước đây chúng ta đã có giao ước, những rắc rối thế này sẽ do ta giải quyết.”
Lúc này Lục Trường Sinh lại lên tiếng.
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh.
Ánh mắt nhìn về phía ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm.
Rõ ràng hắn biết lần này mình phải đối mặt với ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm.
Chúa Tể Thiên Hằng cân nhắc một lát sau đó gật đầu.
Hắn biết linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh mạnh hơn hắn.
Có lẽ thực lực của Lục Trường Sinh cũng mạnh hơn hắn.
Nhưng khi đối mặt với ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm, đến cả Chúa Tể Thiên Hằng không cho rằng Lục Trường Sinh có cơ hội chiến thắng.
Có điều chuyện đã đến nước này, trước tiên cứ để Lục Trường Sinh thử xem sao.
Cùng lắm thì hắn sẽ ra tay sau.
Hai đấu ba cũng chưa chắc không có cơ hội.
Huống chi hiện giờ trong học phủ Vĩnh Hằng không chỉ có năm vị Chúa Tể đỉnh tiêm bọn hắn.
Mà còn có một số Chúa Tể đỉnh tiêm đã đến học phủ Vĩnh Hằng từ trước.
Dù những người đó không liên quan gì đến học phủ Vĩnh Hằng.
Nhưng nhân cơ hội này Chúa Tể Thiên Hằng cũng có thể nhờ những Chúa Tể đỉnh tiêm đó hỗ trợ.
Đến lúc đó mối đe dọa mà ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm mang đến tất nhiên sẽ được hóa giải.
Lục Trường Sinh bước ra một bước.
Rõ ràng là muốn một mình chống lại ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm.
Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào Lục Trường Sinh.
Hơn nữa ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm kia cũng không hề coi thường Lục Trường Sinh.
Dù sao thì cũng có tin đồn Lục Trường Sinh đã đạt được truyền thừa của “Cảnh giới Vĩnh Hằng.”
Dù bọn hắn cảm thấy chuyện đó không thể xảy ra.
Lấy đâu ra truyền thừa của cảnh giới Vĩnh Hằng chứ?
Nhưng tốc độ quật khởi của Lục Trường Sinh quá nhanh, hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Vạn nhất thực sự là truyền thừa của cảnh giới Vĩnh Hằng thì sao?
Vì vậy ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm vô cùng coi trọng Lục Trường Sinh.
“Giết!”
Ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm ra tay trước.
Hơn nữa cả ba đều dốc toàn lực.
Một đòn đánh ra khiến cả vũ trụ Vĩnh Hằng đều rung chuyển.
Ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm tấn công Lục Trường Sinh từ ba hướng.
Không cho Lục Trường Sinh cơ hội né tránh.
Đây chính là Chúa Tể đỉnh tiêm.
Từng đòn đều như vô số vật chất Bất Hủ tấn công.
Khiến rất nhiều Chúa Tể bình thường đều cảm thấy kinh hãi.
Chỉ một đòn tấn công như vậy cũng có thể khiến bọn hắn gây trọng thương hoặc thậm chí là mất mạng.
Đây chính là Chúa Tể đỉnh tiêm!
Chương 2207: Linh hồn lột xác, sinh ra chân ngã, đạo của ta đã thành!Lục Trường Sinh cảm nhận được ba luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ.
Nếu là trước đây e rằng thực sự hắn khó có thể đối phó.
Nhưng hiện giờ vũ trụ Chân giới của hắn đã được nước sông Thời Không Trường Hà không ngừng “tăng tốc”, vũ trụ Chân giới cũng liên tục mở rộng, gần như đạt đến giới hạn mà linh hồn Bất Hủ của hắn có thể chịu đựng được.
Vì vậy lúc này chính Lục Trường Sinh không biết vũ trụ Chân giới của mình mạnh tới mức nào.
“Ầm.”
Vũ trụ Chân giới hiện ra.
Và chỉ hiện ra một phần.
Nhưng chỉ một phần này thôi cũng đã tràn ngập uy áp khủng khiếp.
Mọi người ngẩng đầu lên.
Như thể bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
Thật ra rất đơn giản.
Lục Trường Sinh hiển hóa vũ trụ Chân giới, trong nháy mắt đã cuốn cả vũ trụ Vĩnh Hằng vào bên trong.
Đối với vũ trụ Chân giới hiện tại, cuốn vũ trụ Vĩnh Hằng vào trong chỉ là chuyện nhỏ.
Vì vậy chỉ trong nháy mắt hầu như tất cả mọi người đều bị Lục Trường Sinh cuốn vào vũ trụ Chân giới.
Phải biết hiện tại trong vũ trụ Vĩnh Hằng có rất nhiều Chúa Tể.
Trong đó không thiếu Chúa Tể đỉnh tiêm.
Thậm chí số lượng Chúa Tể đỉnh tiêm còn không chỉ dừng lại ở năm vị.
“Trấn!”
Lục Trường Sinh quát khẽ một tiếng.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh sinh diệt thuần túy không lẫn bất cứ vật chất Bất Hủ nào giáng xuống đầu ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm.
Cảm giác mênh mông đó.
Cảm giác nặng nề đó.
Như thể phải gánh trên vai hàng nghìn hàng vạn vũ trụ.
Ngay cả khi bọn hắn là Chúa Tể đỉnh tiêm thì cũng không chịu nổi.
Còn về đòn tấn công của bọn hắn?
Có lẽ đòn tấn công của bọn hắn thật sự rất mạnh.
Thậm chí còn xuyên thủng vô số thế giới trong vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Đối với vũ trụ Chân giới đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vũ trụ Chân giới trước mắt.
Không thể tưởng tượng được lại có một vũ trụ hùng vĩ đến vậy.
Đây còn gọi là vũ trụ nữa sao?
Đây rõ ràng là siêu vũ trụ!
Bất cứ tính từ nào cũng không thể diễn tả được sự hùng vĩ của vũ trụ Chân giới!
“Sao lại có một vũ trụ rộng lớn như vậy? Dù có cộng hàng nghìn hàng vạn vũ trụ lại với nhau dường như cũng không bằng vũ trụ Chân giới trước mắt.”
“Đòn tấn công của Chúa Tể Trường Sinh không có bất cứ khí tức từ vật chất Bất Hủ nào mà chỉ là sức mạnh vũ trụ thuần túy. Một khi siêu vũ trụ rộng lớn như vậy đè xuống, dù chỉ là sức mạnh thuần túy nhưng thử hỏi ai mà ngăn cản nổi?”
“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng số lượng đạt đến mức độ khủng bố như vậy thì cũng sẽ bùng nổ sức chiến đấu mạnh mẽ tương đương. Chẳng lẽ đây chính là truyền thừa của cảnh giới Vĩnh Hằng?”
“Thật khó mà tin nổi… Trong vũ trụ Chân giới, ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm giống như những con sâu nhỏ bé dưới bầu trời đầy sao vậy…”
Vô số Chúa Tể cảm thấy cực kỳ chấn động.
Nhưng trong lòng cũng có phần cay đắng.
Chúa Tể trước đây đứng trên đỉnh vũ trụ, đứng trên đỉnh Thời Không Trường Hà nhìn xuống chúng sinh.
Ngoài những cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng hư vô mờ mịt thì Chúa Tể chính là kẻ mạnh nhất.
Đặc biệt là Chúa Tể đỉnh tiêm, bọn hắn có thể tung hoành khắp Thời Không Trường Hà, tung hoành vô số vũ trụ.
Ngay cả khi rơi vào Thời Không Trường Hà, hóa thành kẻ thôn phệ thì cũng trở thành cơn ác mộng của vô số vũ trụ.
Nhưng từ khi Lục Trường Sinh xuất hiện thì mọi thứ đã thay đổi.
Chúa Tể ư?
Chúa Tể đỉnh tiêm ư?
Trước mặt Chúa Tể Trường Sinh đều chẳng đáng nhắc đến.
Thậm chí cả hai hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, không cùng một trình độ.
Trước vũ trụ Chân giới vĩ đại như vậy, số lượng Chúa Tể đỉnh tiêm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đừng nói ba vị, cho dù là ba mươi vị, ba trăm vị Chúa Tể đỉnh tiêm thì cũng có thể bị Chúa Tể Trường Sinh trấn áp một cách dễ dàng.
Thậm chí là “miểu sát” nữa kìa.
“Ầm.”
Một tiếng động nhẹ vang lên.
Ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm thậm chí còn chưa kịp tỉnh táo lại thì thân thể bọn hắn đã bị sức mạnh của vũ trụ Chân giới nghiền nát ngay lập tức.
Không có chút khả năng chống cự nào.
Hoàn toàn là “miểu sát”.
Đối với Lục Trường Sinh hiện giờ, giết chết ba vị Chúa Tể cũng giống như một người khổng lồ giẫm chết ba con kiến thôi.
Nói vậy cũng không quá khoa trương.
“Hóa ra ta đã mạnh đến mức này…”
Ngay chính bản thân Lục Trường Sinh cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Hắn chỉ biết vũ trụ Chân giới vẫn luôn mở rộng.
Dưới sự “gia tốc” của nước sông Thời Không Trường Hà, nó đã mở rộng đến giới hạn mà linh hồn Bất Hủ của hắn có thể chịu đựng được.
Hắn chỉ biết rằng mình rất mạnh.
Nhưng mạnh đến mức nào thì chính bản thân Lục Trường Sinh cũng không có khái niệm cụ thể.
Nhưng giờ Lục Trường Sinh đã biết.
Không chỉ Lục Trường Sinh biết mà những Chúa Tể khác cũng biết lúc này Lục Trường Sinh mạnh đến mức nào.
Mạnh đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn hắn.
Thậm chí bọn hắn còn nghi ngờ, không biết Lục Trường Sinh đã trở thành cảnh giới Vĩnh Hằng hay chưa?
Nếu không sao lại có một Chúa Tể mạnh mẽ tới vậy được.
Chuyện này thật vô lý.
Mọi người đều là Chúa Tể, ngươi mạnh gấp mấy lần thậm chí gấp mười lần cũng rất bình thường.
Cho dù có khoa trương hơn một chút, mạnh gấp trăm lần cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng mạnh gấp hàng nghìn lần…
Chắc chắn đã không còn cùng một đẳng cấp.
Hiện giờ Lục Trường Sinh chính là trạng thái như vậy.
Hắn có thể tiện tay “miểu sát” ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm.
Dù bọn hắn đã dung hợp vật chất Bất Hủ cũng chẳng có tác dụng gì.
Thật sự là hắn mạnh hơn Chúa Tể đỉnh tiêm gấp hàng nghìn lần.
“Chúa Tể Trường Sinh, ngươi… đã trở thành cảnh giới Vĩnh Hằng sao?”
Đột nhiên có người lên tiếng hỏi.
Toàn bộ hư không vô cùng yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lục Trường Sinh lắc đầu, nói: “Ta vẫn là Chúa Tể, cảnh giới Vĩnh Hằng… hãy còn xa lắm.”
Chương 2208: Linh hồn lột xác, sinh ra chân ngã, đạo của ta đã thành! (2)“Lần này ta truyền tin khắp vũ trụ thực ra là muốn chỉ cho các ngươi biết phương hướng tiến tới cảnh giới Vĩnh Hằng.”
“Đáng tiếc lại có kẻ không tuân thủ quy củ, vậy thì Lục mỗ chỉ còn cách ra tay trừng phạt chúng.”
Lời Lục Trường Sinh nói khiến mọi người đều thấy chấn động.
Đồng thời cũng vô cùng mừng rỡ.
Phương hướng tiến tới cảnh giới Vĩnh Hằng ư.
Nếu trước đây bọn hắn còn có chút nghi ngờ thì bây giờ bọn hắn đã hoàn toàn tin tưởng.
Lục Trường Sinh thật sự biết phương hướng tiến tới cảnh giới Vĩnh Hằng.
Nếu không sao hắn có thể mạnh mẽ đến vậy?
Ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm đứng trên đỉnh của Thời Không Trường Hà lại bị Lục Trường Sinh tiện tay diệt trừ.
Còn dễ dàng hơn cả việc bóp chết ba con kiến.
“Được rồi, thời hạn nghìn năm vẫn chưa đến, đợi đến lúc đó Lục mỗ sẽ triển lãm bảo vật cảnh giới Vĩnh Hằng cho mọi người xem.”
Nói xong Lục Trường Sinh thu lại vũ trụ Chân giới.
Mọi người cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Dường như vũ trụ Vĩnh Hằng lại trở về chỗ cũ.
Còn Lục Trường Sinh đã biến mất không thấy đâu, rõ ràng hắn đã quay về tĩnh thất của mình.
Các vị Chúa Tể ngơ ngác nhìn nhau.
Đặc biệt là khi hồi tưởng cảnh vừa rồi, nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi.
Chúa Tể Vĩnh Dạ có chút do dự nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Chúa Tể Thiên Hằng, vừa rồi chúng ta bị Chúa Tể Trường Sinh cuốn vào vũ trụ Chân giới của hắn ư? Bao gồm toàn bộ vũ trụ Vĩnh Hằng?”
Chúa Tể Thiên Hằng nhìn chằm chằm Chúa Tể Vĩnh Dạ, gật đầu nói: “Không sai, vừa rồi toàn bộ vũ trụ Vĩnh Hằng đều bị Chúa Tể Trường Sinh cuốn vào vũ trụ Chân giới. Nhưng vừa rồi chúng ta chỉ nhìn thấy một góc nhỏ của vũ trụ Chân giới thôi. Toàn bộ vũ trụ Chân giới vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta rất nhiều… Chúa Tể Trường Sinh đã đi rất xa trên con đường Chúa Tể, đạt đến một cảnh giới mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi…”
Chúa Tể Vĩnh Dạ im lặng.
Những vị Chúa Tể khác nghe được lời này cũng im lặng.
Thực ra Chúa Tể Thiên Hằng còn một câu vẫn chưa nói.
Nếu nói có vị Chúa Tể nào có cơ hội tấn thăng đệ tứ cảnh, thành tựu cảnh giới Vĩnh Hằng nhất, có lẽ chỉ có mình Lục Trường Sinh.
Theo thời gian trôi qua, tin tức Lục Trường Sinh trong nháy mắt giết chết ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm không cánh mà bay, nhanh chóng truyền khắp các vũ trụ.
Điều này khiến một số vị Chúa Tể cảm thấy khó tin.
Thậm chí các vị Chúa Tể đỉnh tiêm cũng lần lượt tìm đến vũ trụ Vĩnh Hằng để dò hỏi tin tức.
Thế nhưng các vị Chúa Tể đó đều cảm thấy rùng mình.
Đặc biệt là một số Chúa Tể đỉnh tiêm.
Thực ra bọn hắn cũng có ý định riêng.
Nhưng sau khi nhìn thấy kết cục của ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm là Chúa Tể Mạc Tà, Chúa Tể Hoàn Vũ và Chúa Tể Động Sát, bọn hắn không còn suy nghĩ gì khác rồi.
Muốn cướp đoạt bảo vật cảnh giới Vĩnh Hằng trong tay Lục Trường Sinh ư?
Đừng mơ nữa.
Nếu không thì kết cục của ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm là Chúa Tể Mạc Tà, Chúa Tể Hoàn Vũ và Chúa Tể Động Sát sẽ là kết cục của bọn hắn.
Cứ thành thật chờ đợi kỳ hạn nghìn năm thì hơn.
Đến lúc đó mọi thứ bọn hắn muốn biết đều sẽ được công bố với thiên hạ.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Lục Trường Sinh vẫn ở trong tĩnh thất.
Sau khi hắn giết chết ba vị Chúa Tể đỉnh tiêm chỉ trong nháy mắt, khí vận đổ về chỗ hắn lập tức tăng vọt.
Đối mặt với số lượng khí vận tăng vọt như vậy, Lục Trường Sinh đã rất quen thuộc.
Tựa như xe nhẹ đường quen.
Chỉ là càng về sau linh hồn Bất Hủ của hắn càng khó gia tăng hơn.
96%, 97%, 98%, 99%…
linh hồn Bất Hủ đã lên đến 99%.
Khí vận cũng suy yếu đi nhiều.
Linh hồn Bất Hủ dừng ở mức 99% mãi không thể tiến thêm một bước.
Nhưng Lục Trường Sinh có thể cảm nhận được, vẫn có khí vận không ngừng đổ lên người hắn, bổ sung cho linh hồn Bất Hủ của hắn.
Linh hồn Bất Hủ của hắn vẫn đang gia tăng.
Chỉ là có chút chậm chạp mà thôi.
“Xoẹt.”
Lục Trường Sinh mở mắt ra.
“Còn thiếu một chút nữa…”
Linh hồn Bất Hủ của Lục Trường Sinh, chỉ còn thiếu một chút nữa.
Hắn vẫn cần thêm thời gian.
Nhưng kỳ hạn nghìn năm đã đến.
Hắn phải ra ngoài rồi.
Mà lần “giảng đạo” này kỳ thực cũng là cơ hội để khí vận tăng vọt.
Có lẽ chỉ còn thiếu khí vận của lần này nữa là đủ.
Bởi vậy nên Lục Trường Sinh cũng rất coi trọng lần “giảng đạo” này.
Thế là Lục Trường Sinh đứng dậy rồi ra khỏi động phủ.
…
Trong học phủ Vĩnh Hằng người đông như kiến.
Hơn nữa nhiều người như vậy mà lại không phải người thường, về cơ bản đều là Chúa Tể.
Dù không thể khẳng định tất cả Chúa Tể trong vũ trụ đều đã đến.
Nhưng quả thực có rất nhiều Chúa Tể tìm đến học phủ Vĩnh Hằng.
Chỉ có học phủ Vĩnh Hằng lúc này mới hợp với câu “Chúa Tể rải đầy đất”.
Trong học phủ Vĩnh Hằng, tùy tiện gặp một người rất có thể cũng là Chúa Tể.
Chúa Tể nhiều như vậy mà Chúa Tể đỉnh tiêm cũng không ít.
Trong đó thậm chí còn có Chúa Tể Thần Diễn danh tiếng lẫy lừng nữa kìa.
“Chúa Tể Thần Diễn, không ngờ ngài cũng đến.”
“Chuyện lớn như vậy sao bản tọa có thể không đến được? Dù sao cũng liên quan đến cảnh giới Vĩnh Hằng…”
“Nói đến Chúa Tể Trường Sinh này, vẫn là do đích thân Chúa Tể Thần Diễn xếp hắn ở hạng nhất của bảng Bách Tôn hai kỳ liên tiếp, Chúa Tể Thần Diễn và Chúa Tể Trường Sinh cũng coi như có một phần nhân quả.”
“Lúc trước bản tọa xếp hạng Bách Tôn cũng là công tư phân minh, lúc đó Chúa Tể Trường Sinh chính là cường giả Chí Tôn số một, ai cũng tâm phục khẩu phục. Chỉ không ngờ chưa qua bao lâu Chúa Tể Trường Sinh đã trở thành Chúa Tể số một, được xưng là tồn tại gần nhất với cảnh giới Vĩnh Hằng nhất, quả thực khiến người ta ngỡ ngàng.”
Đang nói chuyện là Chúa Tể Thần Diễn và một số Chúa Tể đỉnh tiêm khác.
Chúa Tể Thần Diễn có danh tiếng rất lớn trong Thời Không Trường Hà mênh mông, chủ yếu cũng nhờ vào bảng Bách Tôn.
Chương 2209: Linh hồn lột xác, sinh ra chân ngã, đạo của ta đã thành! (3)Đây cũng là một Chúa Tể đỉnh tiêm đã có từ xa xưa.
“Đúng rồi, kỳ hạn nghìn năm đã đến chưa?”
Đột nhiên Chúa Tể Thần Diễn hỏi một câu.
“Hình như đến rồi…”
Không chỉ Chúa Tể Thần Diễn để ý tới kỳ hạn nghìn năm, thật ra rất nhiều Chúa Tể khác cũng đang nghĩ tới kỳ hạn nghìn năm.
Hôm nay vừa vặn tới kỳ hạn nghìn năm ấy.
Bọn hắn cũng đang mong chờ sự xuất hiện của Lục Trường Sinh.
Nhưng không ai dám đi thúc giục.
Sau chuyện của ba Chúa Tể đỉnh tiêm là Chúa Tể Mạc Tà, Chúa Tể Hoàn Vũ và Chúa Tể Động Sát lần trước, hiện giờ Lục Trường Sinh đã được công nhận là Chúa Tể số một.
Hơn nữa còn vượt xa bất kỳ Chúa Tể nào khác.
Có kẻ nào dám hỗn xược với hắn?
“Vút.”
Nhưng các vị Chúa Tể cũng không phải đợi lâu.
Lúc này Lục Trường Sinh đã xuất hiện giữa hư không.
Hơn nữa vũ trụ Chân giới của hắn còn cuốn một cái.
Toàn bộ vũ trụ Vĩnh Hằng đều bị cuốn vào bên trong vũ trụ Chân giới.
Trong lòng Chúa Tể Thần Diễn không khỏi rung động.
Dạo gần đây hắn mới đến học phủ Vĩnh Hằng.
Vậy nên không được trải qua chuyện lần trước.
Vì vậy đây cũng là lần đầu tiên hắn bị Lục Trường Sinh cuốn vào vũ trụ Chân giới.
Là một Chúa Tể đỉnh tiêm, Chúa Tể Thần Diễn rất nhanh đã nhận ra có điều không ổn.
Nhưng Chúa Tể Thần Diễn từng nghe nói tới vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh, nơi đó mênh mông vô bờ, hùng vĩ đến khó có thể tưởng tượng.
Ngay cả Chúa Tể đỉnh tiêm cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào khi bị cuốn vào trong đó.
Đủ thấy khoảng cách giữa Chúa Tể đỉnh tiêm và Lục Trường Sinh lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Bây giờ Chúa Tể Thần Diễn cũng được nhìn thấy vũ trụ Chân giới, quả nhiên trong lòng không khỏi chấn động.
“Vũ trụ Chân giới đúng là hùng vĩ, thật khó có thể tưởng tượng lại có vũ trụ thế này, quả không hổ danh là siêu vũ trụ…”
Chúa Tể Thần Diễn cảm thán.
Lục Trường Sinh đứng giữa hư không.
Lúc này giữa hư không dường như xuất hiện một đài cao.
Dưới đài có vô số Chúa Tể ngồi xếp bằng.
Nơi này đã biến thành một đạo tràng.
Hiện giờ Lục Trường Sinh bắt đầu “giảng đạo”.
“Đây là Bia Trấn Giới mà Lục mỗ tình cờ có được trong Thời Không Trường Hà, nghi là do cảnh giới Vĩnh Hằng lưu lại, toàn bộ tấm bia này được tạo thành từ vật chất Bất Hủ…”
Lục Trường Sinh vung tay lên.
Một tấm bia đá khổng lồ lập tức xuất hiện giữa hư không.
Đó chính là Bia Trấn Giới!
Ánh mắt và ý thức của vô số Chúa Tể đều đổ dồn vào Bia Trấn Giới.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn cho phép các Chúa Tể tới gần để quan sát.
Vì vậy các vị Chúa Tể đều không kìm lòng được mà quan sát Bia Trấn Giới ở cự ly thật gần.
Chỉ tiếc ngoài việc biết nó được tạo thành từ vật chất Bất Hủ thì bọn hắn không có phát hiện gì khác.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Lúc đầu khi Lục Trường Sinh có được Bia Trấn Giới cũng vậy.
Sau một thời gian các vị Chúa Tể đều có chút thất vọng.
Dù Bia Trấn Giới thật sự rất kỳ diệu, thực sự không giống như thứ do Chúa Tể làm ra.
Nhưng bọn hắn lại không phát hiện được điều gì.
Đặc biệt là không thể phát hiện ra bất cứ thông tin nào liên quan tới cảnh giới Vĩnh Hằng.
Vì vậy ánh mắt mọi người lại tập trung về phía Lục Trường Sinh.
Đương nhiên Lục Trường Sinh cũng hiểu được suy nghĩ của các vị Chúa Tể này.
“Hôm nay Lục mỗ sẽ truyền thụ một số hiểu biết của mình về cảnh giới Vĩnh Hằng, đúng hay sai chính Lục mỗ cũng không rõ, nhưng có lẽ có thể khiến chư vị đạo hữu có chút cảm ngộ.”
“Giảng đạo cũng là luận đạo, nếu chư vị đạo hữu có nhiều ý tưởng hơn cũng có thể nói ra…”
Sau đó Lục Trường Sinh bắt đầu giảng đạo.
Chủ yếu là kể lại một số hiểu biết của hắn về cảnh giới Vĩnh Hằng.
Đặc biệt là về phương hướng tu hành.
Lục Trường Sinh cho rằng muốn đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng thì linh hồn và nhục thân đều phải đạt tới cực hạn.
Linh hồn phải đạt đến cực hạn của linh hồn Bất Hủ.
Chỉ khi linh hồn đạt đến cảnh giới tối thượng thì nhục thân mới có thể cường đại đến mức thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà.
Một khi nhục thân có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà, tức là đã bước vào đệ tứ cảnh, hay chính là cảnh giới Vĩnh Hằng!
Lục Trường Sinh gần như không hề giấu diếm mà thoải mái công bố con đường tiến tới cảnh giới Vĩnh Hằng hắn biết được cho mọi người.
Đây là cách hiểu của riêng hắn, cũng không chắc đã đúng.
Nhưng các vị Chúa Tể nghe Lục Trường Sinh thuyết pháp, trong lòng đều không khỏi chấn động.
Trong lòng bọn hắn thoáng có cảm giác như rẽ mây thấy mặt trời.
Trước đây con đường tu hành của các vị Chúa Tể thực ra rất mơ hồ.
Bọn hắn chỉ thử luyện hóa vật chất Bất Hủ để tăng cường chiến lực.
Cuối cùng dung hợp vật chất Bất Hủ và có thể giết chết Chúa Tể bình thường, như vậy là đã bước lên hàng ngũ Chúa Tể đỉnh tiêm.
Nhưng Chúa Tể đỉnh tiêm cũng chỉ là nâng cao chiến lực chứ không phải là nâng cao cảnh giới.
“Linh hồn và nhục thân… thì ra là vậy.”
“Đa tạ Chúa Tể Trường Sinh truyền đạo! Xin hãy nhận một lạy của ta!”
Trong mắt Chúa Tể Thần Diễn lóe lên thần quang.
Hắn vô cùng kích động.
Mây mù bao phủ trong lòng nhiều năm nay đã tan biến.
Dù việc tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng vẫn còn rất xa xôi.
Nhưng dù sao thì hắn cũng không phải mò mẫm trong bóng tối nữa.
Giờ hắn đã biết được phương hướng.
Mà phương hướng này chính là do Chúa Tể Trường Sinh chỉ ra.
Lục Trường Sinh cũng không né tránh, hắn thản nhiên nhận lễ này của đối phương.
Hiện giờ hắn là người “truyền đạo”, đáng được nhận lễ này!
Thực ra không chỉ có Chúa Tể Thần Diễn.
Còn rất nhiều Chúa Tể khác cũng hành lễ với Lục Trường Sinh.
Đây chính là truyền đạo chân chính.
Chỉ cho bọn hắn phương hướng đi lên con đường cảnh giới Vĩnh Hằng.
Nhưng biết được phương hướng là một chuyện, có thể tấn thăng lên cảnh giới Vĩnh Hằng hay không lại là một chuyện khác.
Ví dụ như linh hồn.
Thực ra rất nhiều Chúa Tể đều biết tầm quan trọng của linh hồn.
Chương 2210: Linh hồn lột xác, sinh ra chân ngã, đạo của ta đã thành! (4)Thậm chí còn tìm mọi cách để tăng cường linh hồn.
Ví dụ như Chúa Tể Thiên Hằng đã chế tạo ra thuyền thời không.
Nhưng thật ra có bao nhiêu người có thể tăng cường linh hồn đến mức như Lục Trường Sinh hiện tại?
Không có.
Không có một ai.
Lục Trường Sinh cũng bắt đầu luận đạo cùng các Chúa Tể khác.
Nhiều Chúa Tể đều nêu ra suy nghĩ của mình.
Có câu một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao.
Cuối cùng cũng có một số ý tưởng sáng giá, khiến Lục Trường Sinh cảm thấy rất có lý.
Hơn nữa trong quá trình truyền đạo Lục Trường Sinh cũng phát hiện trên người hắn lại tụ tập một lượng lớn khí vận.
Dù những luồng khí vận này không bằng trước đây, nhưng lúc này Lục Trường Sinh cũng không cần nhiều khí vận như xưa nữa.
Theo khí vận không ngừng tụ tập, linh hồn Bất Hủ trên người Lục Trường Sinh cũng được tăng cường một cách vững chắc.
Buổi luận đạo này kéo dài hàng trăm năm.
“Ầm.”
Đột nhiên Lục Trường Sinh cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng sấm.
Hắn đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Linh hồn Bất Hủ của hắn đã tăng lên đến 100%.
Trước đây Lục Trường Sinh đã có suy đoán.
Linh hồn Bất Hủ đạt đến 100%, rốt cuộc là lột xác hay viên mãn?
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã hiểu rõ.
Không phải viên mãn, mà là lột xác.
Linh hồn Bất Hủ của hắn còn có lần lột xác cuối cùng.
Lần lột xác này lặng lẽ không một tiếng động.
Trong sự lặng lẽ ấy, công cuộc lột xác đã kết thúc.
Không có chút động tĩnh nào.
Thậm chí các vị Chúa Tể khác cũng không hề hay biết.
Nhưng bản thân Lục Trường Sinh lại biết rất rõ.
Hắn đã thay đổi.
Thay đổi hoàn toàn triệt để.
Linh hồn của hắn đã biến mất.
Thay vào đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, thậm chí có thể gọi là “duy tâm”.
Bởi vì linh hồn Bất Hủ đã tan rã.
Thay vào đó là “chân ngã”.
Sau linh hồn chính là chân ngã!
Chân ngã là một khái niệm “duy tâm”.
Vượt qua vật chất, vượt qua năng lượng, vượt qua sinh tử, vượt qua thời không.
Đây là vô hạn!
Một khi linh hồn biến đổi thành “chân ngã” thì cũng có nghĩa là “khả năng vô hạn”.
Tâm lớn bao nhiêu thế giới sẽ lớn bấy nhiêu.
Mọi thứ bên ngoài đều do chính mình tùy tâm sở dục.
Mọi thứ bên ngoài đều là sự mở rộng của “chân ngã”.
Khái niệm này huyền diệu vô cùng.
Nhưng thực ra rất đơn giản.
Sinh ra chân ngã có nghĩa là vĩnh hằng bất diệt.
Ngay cả thời gian cũng không thể xóa bỏ chân ngã.
Nếu kẻ thôn phệ sinh ra chân ngã thì kẻ thôn phệ không cần phải sợ Thời Không Trường Hà nữa.
Cho dù nước trong Thời Không Trường Hà không ngừng ăn mòn thì cũng không thể xóa bỏ chân ngã.
Kẻ thôn phệ có thể sống mãi trong Thời Không Trường Hà.
Nhưng cũng chính vào lúc này Lục Trường Sinh đã hiểu được chân lý của sự vĩnh hằng.
Thậm chí hắn đã mơ hồ nhìn thấy cánh cổng vĩnh hằng.
Vĩnh hằng không chỉ cần sinh ra chân ngã.
Mà cũng có thể là một khái niệm.
Sinh ra chân ngã chỉ tương đương với nửa bước vĩnh hằng.
Muốn tiến lên vĩnh hằng phải thoát khỏi sự ràng buộc của Thời Không Trường Hà.
Thực ra tất cả chúng sinh đều ở trong Thời Không Trường Hà.
Nói một cách đơn giản thì tất cả chúng sinh đều ở trong “thời không”.
Không có bất cứ ngoại lệ nào.
Sinh ra chân ngã cũng cần phải gánh chịu sức mạnh của chân ngã.
Hoặc là nhục thân.
Hoặc là bảo vật.
Hoặc là một loại sức mạnh nào đó.
Tóm lại nhất định phải chịu tải được chân ngã.
Sau đó, dưới sự gia trì của chân ngã, vật thể chịu tải chân ngã phải đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể thoát khỏi ràng buộc của thời không, thoát khỏi “thời không” một cách triệt để.
Lúc này Lục Trường Sinh đã hiểu, ngay cả khi có người sinh ra chân ngã thì cũng rất khó để tiến lên Vĩnh Hằng.
Bởi không có vật thể nào có thể chịu tải chân ngã.
Còn Lục Trường Sinh thì sao?
Hắn tự hỏi lòng mình.
Vật thể chịu tải đúng là hắn có thật.
Vật thể chịu tải của hắn chính là vũ trụ Chân giới!
Vũ trụ Chân giới có thể mở rộng vô hạn.
Chỉ bị giới hạn bởi linh hồn Bất Hủ nên sẽ có một cực hạn.
Nhưng linh hồn Bất Hủ đã biến đổi thành chân ngã, trở thành khái niệm “duy tâm”, vậy thì sẽ khác.
Tương đương với tâm linh vô hạn.
Vũ trụ Chân giới không cần kiêng dè gì nữa, giờ nó có thể bành trướng vô hạn.
Tâm linh vô hạn, vật chất vô hạn.
Cả hai hòa hợp mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà, hoàn toàn thoát khỏi thời không, thành tựu cảnh giới Vĩnh Hằng!
Lúc này Lục Trường Sinh không còn bất cứ nghi hoặc nào nữa.
“Đạo của ta thành rồi!”
Lục Trường Sinh bất ngờ thốt lên, giọng hắn truyền khắp hư không, truyền vào tai của tất cả các Chúa Tể.
“Xoẹt.”
Ánh mắt của tất cả các Chúa Tể lập tức đổ dồn về phía Lục Trường Sinh.
Trong mắt có nghi hoặc, có kinh ngạc, có hâm mộ, đủ loại cảm xúc.
“Xin hỏi Chúa Tể Trường Sinh, ngài đã thành đạo nào?”
Có một vị Chúa Tể mở miệng hỏi.
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của rất nhiều Chúa Tể, Lục Trường Sinh tựa như không bi không hỉ, hắn thản nhiên đáp: “Tất nhiên là thành đạo cảnh giới Vĩnh Hằng!”
“Ầm.”
Một hòn đá khơi dậy nghìn lớp sóng.
Tất cả các Chúa Tể đều cảm thấy đầu óc như có tiếng sấm rền vang, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh.
Lúc này ngay cả Chúa Tể đỉnh tiêm cổ xưa nhất cũng không thể giữ được bình tĩnh, trong lòng dâng lên muôn vàn sóng to gió lớn!
(Đại kết cục)
“Ngài… ngài đã tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng rồi sao?”
Một vị Chúa Tể run giọng hỏi.
“Không, tạm thời thì vẫn chưa.”
Lục Trường Sinh lắc đầu, ánh mắt nhìn về hư không vô tận, như thể nhìn thấy dòng sông Thời Không Trường Hà cuồn cuộn không ngừng trôi.
“Nếu muốn tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng thì phải đến Thời Không Trường Hà.”
“Trăm năm sau ta sẽ đến Thời Không Trường Hà trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng, tất cả mọi người đều có thể đến Thời Không Trường Hà quan sát, đây cũng coi như là thứ cuối cùng ta để lại cho thời không này…”
Lục Trường Sinh nói xong trực tiếp thu hồi vũ trụ Chân giới rồi trở về động phủ của mình.
Chương 2211: Cảnh giới Vĩnh Hằng!Mọi thứ dường như lại trở về như cũ.
Nhưng trong lòng mọi người lại dâng lên sóng to gió lớn.
“Trăm năm sau đến Thời Không Trường Hà trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng, thật là… khó tin.”
“Chẳng lẽ thời không của chúng ta cuối cùng cũng sinh ra một tồn tại cảnh giới Vĩnh Hằng vĩ đại sao?”
“Đệ tứ cảnh Vĩnh Hằng, thật khó mà tin nổi. Nếu thành công thì buổi giảng đạo của Chúa Tể Trường Sinh hôm nay đã chỉ thẳng đến con đường cảnh giới Vĩnh Hằng…”
Vô số Chúa Tể đều không giấu nổi sự kích động.
Chỉ có Lục Trường Sinh là vô cùng bình tĩnh.
Hắn trở về động phủ của mình.
Đầu tiên hắn mở ra bảng thuộc tính ra xem.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Giới Chủ: Đệ tam cảnh
Vũ trụ Chân giới: Một siêu vũ trụ có thể phát triển
Chân ngã: Nhìn một điểm hiểu rõ toàn cảnh, toàn trí toàn năng, siêu việt sự sống và cái chết, siêu việt vật chất, siêu việt năng lượng, siêu việt thời không, chính là vô hạn!
Quả nhiên, linh hồn Bất Hủ cũng đã biến thành “chân ngã”.
Có điều Lục Trường Sinh đã sinh ra “chân ngã” lúc nên cũng nhạy bén nhận ra sự khác thường của “bảng thuộc tính”.
Từ trước tới giờ Lục Trường Sinh vẫn nghĩ bảng thuộc tính này là trời sinh.
Nhưng lại thấy rất kỳ lạ.
Rốt cuộc thì tại sao lại xuất hiện bảng thuộc tính?
Dẫu Lục Trường Sinh đã tấn thăng lên Chúa Tể tam cảnh.
Thậm chí dựa vào cảm nhận mạnh mẽ của linh hồn Bất Hủ, Lục Trường Sinh cũng không nhận ra sự tồn tại của bảng thuộc tính.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Khi linh hồn Bất Hủ của hắn chuyển hóa thành “chân ngã”, hắn đã trở nên toàn trí toàn năng.
Nhìn một điểm mà biết toàn cảnh.
Bảng thuộc tính của Lục Trường Sinh dù vẫn luôn giúp hắn từng bước đi đến ngày hôm nay.
Thậm chí còn rất bí ẩn.
Nhưng vào khoảnh khắc Lục Trường Sinh sinh ra “chân ngã” hắn đã cảm nhận được bảng thuộc tính.
“Xoẹt.”
Lục Trường Sinh lật tay.
Hắn “lấy” bảng thuộc tính ra khỏi cơ thể.
Bảng thuộc tính kỳ thực là một mảnh vật chất Bất Hủ!
Đúng vậy, chính là vật chất Bất Hủ.
Hơn nữa rõ ràng mảnh vật chất Bất Hủ này đã được luyện chế, trông còn có vẻ rất phức tạp.
Rõ ràng luyện chế ra nó cũng không dễ dàng.
Hơn nữa trước đây Lục Trường Sinh không thể phát hiện ra đó là vì bảng thuộc tính ẩn nấp trong linh hồn.
Bất kể là linh hồn gì.
Dù là linh hồn Bất Hủ thì cũng là linh hồn.
Vì vậy nó ẩn nấp trong linh hồn, hòa làm một với linh hồn nên trước đây Lục Trường Sinh mới không thể phát hiện ra.
Cho đến khi linh hồn Bất Hủ lột xác thành “chân ngã”.
Có chân ngã, linh hồn Bất Hủ sụp đổ, bảng thuộc tính tự nhiên sẽ lộ ra trước cảm ứng từ “chân ngã” của Lục Trường Sinh.
Nhưng rốt cuộc là ai có năng lực luyện chế vật chất Bất Hủ thành như vậy?
Chúa Tể chắc chắn không có khả năng này.
Vậy thì ai lại dung hợp mảnh vật chất Bất Hủ này vào linh hồn của Lục Trường Sinh?
Ngoài Lục Trường Sinh còn ai có được vật chất Bất Hủ tương tự, rồi nhờ thế có được bảng thuộc tính?
Lục Trường Sinh có rất nhiều nghi vấn.
Nhưng giờ có làm thế nào hắn cũng không biết được đáp án.
Nhưng hắn có một linh cảm mơ hồ.
Có lẽ đợi đến khi hắn tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Đến lúc đó hắn có thể biết được mọi chuyện.
Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn có chút lo lắng.
Dù hắn đã sinh ra “chân ngã”, thậm chí còn có vũ trụ Chân giới có thể vô hạn bành trướng.
Chân ngã vô hạn, Chân giới vô hạn.
Cả hai kết hợp rất nhiều khả năng có thể thoát khỏi Thời Không Trường Hà.
Nhưng thoát khỏi Thời Không Trường Hà thì sẽ thành gì?
Có phải là cảnh giới Vĩnh Hằng không?
Chuyện này Lục Trường Sinh cũng không rõ.
Nhưng trong lòng hắn lại rất kiên định.
Dù thế nào trăm năm sau hắn cũng sẽ thử trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng!
Nhưng vẫn còn cả trăm năm.
Tu luyện đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Trong trăm năm này Lục Trường Sinh muốn ở bên Lâm Thanh Loan.
Vì vậy Lục Trường Sinh trở về đại vũ trụ, trở về núi Phi Long một lần nữa.
Lâm Thanh Loan đã biết mọi chuyện.
Nàng biết trăm năm sau Lục Trường Sinh sẽ đến Thời Không Trường Hà để trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng.
Đây là lần duy nhất có người trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng trong thời không này.
Sau đó thế nào ngay cả bản thân Lục Trường Sinh cũng không rõ.
Nhưng rõ ràng Lục Trường Sinh đã đưa ra lựa chọn, vậy thì Lâm Thanh Loan sẽ mãi mãi ủng hộ Lục Trường Sinh!
“Trường Sinh, đưa ta ra ngoài đi dạo nhé.”
Đột nhiên Lâm Thanh Loan nói như vậy.
“Đi đâu?”
“Đến nơi ngươi từng sống, đến nơi hồi đầu ngươi sống ấy, ta muốn xem thử ngươi bắt đầu từ đâu để từng bước đi đến ngày hôm nay.”
Lục Trường Sinh nghe thế thì rơi vào trầm tư.
Hắn bắt đầu từ đâu?
Ngay cả bản thân Lục Trường Sinh cũng không còn nhớ rõ nữa.
Dù sao cũng đã rất lâu rồi.
Nhưng giờ đây Lục Trường Sinh đã sinh ra “chân ngã”.
Có thể nói là toàn trí toàn năng.
Chỉ cần hồi tưởng lại một chút từng dòng ký ức đã ùa về trong tâm trí.
Từng bức tranh của quá khứ cũng hiện ra một cách rõ ràng.
“Nơi ta bắt đầu… hẳn là Diệu Thủ Viên…”
Lục Trường Sinh lẩm bẩm.
Hắn đáp ứng yêu cầu của Lâm Thanh Loan.
Hay nói đúng hơn là Lục Trường Sinh cũng muốn về lại nơi đó.
Xem lại hành trình của mình.
Vì vậy Lục Trường Sinh phân hóa ra một bộ phân thân rất nhỏ yếu, rồi cùng với một bộ phân thân nhỏ yếu của Lâm Thanh Loan đi đến nơi bắt đầu.
…
“Diệu Thủ Viên đã không còn nữa…”
Lục Trường Sinh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Biển cả đã hóa nương dâu.
Thật sự là biển cả hóa nương dâu.
Dù sao từ khi hắn tu luyện đến nay đã qua hàng vạn năm.
Trong hàng vạn năm này đâu còn Diệu Thủ Viên nữa?
Nhưng may mắn thay thế giới đó vẫn còn, đại lục cũng vẫn còn.
Vẫn còn người sống trên mảnh đất này.
Thậm chí còn chào đón kỳ nguyên tu luyện phồn vinh.
Chỉ tiếc là mọi thứ quen thuộc trong ký ức của Lục Trường Sinh đã không còn nữa.
Tất cả đều trở nên xa lạ.
“Có lẽ chỉ có quay ngược thời gian thì mới có thể nhìn thấy mọi thứ của quá khứ.”
Lục Trường Sinh cười nói.
Chương 2212: Cảnh giới Vĩnh Hằng! (2)Hắn vẫn nhớ dược sư “Văn lão” lúc đó, có thể coi đó là “người thầy” đầu tiên của hắn.
Còn có sư phụ “Ngô Cảnh”, một danh y chuyên trị bệnh cứu người trong thiên hạ.
Ai mà ngờ được lúc đầu Lục Trường Sinh chỉ là một học đồ dược sư thôi?
“Đúng vậy, trừ khi thời gian quay ngược trở lại, nếu không mọi thứ đều đã vật đổi sao dời. Tiếc là tới cả Chúa Tể cũng không thể quay ngược thời gian, có lẽ cảnh giới Vĩnh Hằng trong truyền thuyết sẽ làm được chăng?”
Lâm Thanh Loan cười nói.
Chỉ là câu nói này dường như đã chạm đến nơi nào đó trong Lục Trường Sinh.
Toàn thân Lục Trường Sinh chấn động.
Hắn cứ đứng nguyên tại chỗ.
“Quay ngược thời gian…”
Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng.
Trong mơ hồ, hắn cảm thấy chuyện này rất quan trọng.
Nhưng tại sao lại quan trọng.
Có thứ gì đó hắn muốn nắm bắt nhưng dù thế nào cũng không nắm được.
“Thời gian…”
Chúa Tể mạnh đến mức có thể hủy diệt vũ trụ chỉ bằng một đòn.
Nhưng đối mặt với thời gian cũng đành bất lực.
Thời gian vô hình vô ảnh nhưng lại tồn tại một cách chân thực.
Và ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
Mỗi người đều sống trong dòng thời gian.
Nếu không có thời gian thì sẽ có hậu quả gì?
“Thanh Loan, ngươi nói xem nếu một người không còn thời gian thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên Lục Trường Sinh hỏi.
“Không có thời gian? Sao có thể chứ? Bất cứ ai cũng đều ở trong thời gian, nếu thật sự không có thời gian thì có lẽ mọi dấu vết của người đó đều không còn nữa, thậm chí hắn sẽ không được bất cứ ai nhớ đến, mọi thứ đều biến mất không còn chút dấu vết nào.”
Lâm Thanh Loan cau mày nói.
Trong đầu Lục Trường Sinh như có một tia chớp, nháy mắt khiến Lục Trường Sinh bừng tỉnh.
“Thời gian, đúng vậy, thời gian là gốc rễ của mọi thứ.”
Thời Không Trường Hà chỉ là hiện thân của thời gian, muốn đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng sao có thể thoát khỏi Thời Không Trường Hà? Thứ thật sự phải thoát khỏi chính là thời gian…
Trong lòng Lục Trường Sinh đột nhiên sáng tỏ.
“Chân ngã” toàn trí toàn năng.
Vì vậy Lục Trường Sinh cũng hiểu được bí ẩn thực sự của sự cảnh giới Vĩnh Hằng.
“Trường Sinh, ngươi lại có lĩnh ngộ à?”
Thấy cảnh này sao Lâm Thanh Loan không biết Lục Trường Sinh lại có lĩnh ngộ.
Với việc Lục Trường Sinh có lĩnh ngộ, kỳ thực Lâm Thanh Loan đã không còn thấy lạ từ lâu rồi.
Rất bình thường.
Bởi nàng đã thấy Lục Trường Sinh lĩnh ngộ quá nhiều lần.
“Đúng vậy, quả thật ta có chút lĩnh ngộ.”
“Nhưng vẫn còn trăm năm nữa, không vội…”
Lục Trường Sinh dẫn theo Lâm Thanh Loan, từ Diệu Thủ Viên đi xem hết một mạch.
Đều là nơi hắn từng tu hành qua.
Rất nhiều nơi đã thay đổi.
Nhưng cũng có rất nhiều nơi vẫn không có gì thay đổi.
Thời gian trăm năm chỉ như một cái búng tay.
Cuối cùng Lục Trường Sinh dẫn theo Lâm Thanh Loan trở về núi Phi Long.
“Trường Sinh, tới Thời Không Trường Hà đi.”
“Lần này ta sẽ đi cùng ngươi.”
“Ta đã là vũ trụ đại năng nhị cảnh, cũng có thể tới Thời Không Trường Hà quan sát rồi…”
Đây là yêu cầu duy nhất của Lâm Thanh Loan.
Đương nhiên nàng biết Lục Trường Sinh tới Thời Không Trường Hà có ý nghĩa gì.
Dù Lục Trường Sinh vẫn luôn nói hắn có lòng tin vào lần tấn thăng này.
Nhưng có lòng tin là một chuyện, có thể tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng hay không lại là chuyện khác.
Dù thế nào đi nữa nàng cũng muốn đích thân đi xem một lần.
“Được.”
Lục Trường Sinh gật đầu đồng ý.
Có điều Lục Trường Sinh đã hứa sẽ để người khác quan sát.
Mà địa điểm lại ở học phủ Vĩnh Hằng.
Vì vậy Lục Trường Sinh dẫn theo Lâm Thanh Loan đến học phủ Vĩnh Hằng.
Lúc này học phủ Vĩnh Hằng đã đông nghịt người.
Hễ là vũ trụ đại năng và Chúa Tể nào biết tin cũng đều kéo đến.
Lục Trường Sinh trông thấy rất nhiều người quen.
Chúa Tể Vĩnh Dạ, Chúa Tể Thần Diễn, Chúa Tể Thiên Hằng vân vân.
Hắn biết những người này đều đến để chứng kiến cảnh tượng hắn tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng.
Thất bại hay thành công đối với bọn hắn cũng đều là một kinh nghiệm quý báu!
“Xoẹt.”
Lục Trường Sinh vung tay một cái.
Lập tức trong hư không của vũ trụ cảnh giới Vĩnh Hằng xuất hiện một Thời Không Trường Hà khổng lồ.
Hiện giờ chỉ cần Lục Trường Sinh muốn thì chuyện để Thời Không Trường Hà hiện ra cũng vô cùng đơn giản.
“Hôm nay Lục mỗ sẽ trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng!”
Lục Trường Sinh nói xong, trực tiếp nhảy phắt lên, trong nháy mắt đã dẫn theo Lâm Thanh Loan tiến vào Thời Không Trường Hà.
Tương tự, cũng có rất nhiều Chúa Tể đi theo vào Thời Không Trường Hà.
Mà bên bờ Thời Không Trường Hà đã có rất nhiều Chúa Tể chờ sẵn từ lâu.
“Bái kiến Chúa Tể Trường Sinh, chúc Chúa Tể Trường Sinh tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng thành công!”
Tất cả các Chúa Tể đều hành lễ với Lục Trường Sinh.
Đây là sự tôn kính của bọn hắn với “người đi trước”.
Dù sao lúc này Lục Trường Sinh cũng là người đi trước.
Thực ra việc trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng là chuyện hết sức riêng tư.
Càng có nhiều người quan sát thì càng dễ ảnh hưởng đến Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn muốn để mọi người đến quan sát.
Nhiều người cũng vì thế mà sinh lòng cảm kích.
Lễ nghĩa này cũng xuất phát từ đáy lòng.
Lục Trường Sinh nhìn dòng Thời Không Trường Hà mênh mông.
Thật ra hắn không xa lạ gì với Thời Không Trường Hà.
Hắn từng điều khiển thuyền thời không tiến vào Thời Không Trường Hà hai lần.
Nhưng lúc đó hắn đều ở trên thuyền thời không.
Còn lần này Lục Trường Sinh sẽ giống như “chính mình” ở một chiều không gian khác, hắn phải tự mình “nhảy vào” Thời Không Trường Hà và đối mặt trực diện với Thời Không Trường Hà.
Chắc chắn là không giống lần trước.
Biểu cảm của các vị Chúa Tể cũng có chút phức tạp.
Một khi Lục Trường Sinh nhảy vào Thời Không Trường Hà, nếu không thành công thì sẽ bị mắc kẹt trong Thời Không Trường Hà.
Như thế sẽ thật đáng tiếc.
Nhưng đây là con đường của Lục Trường Sinh.
Hắn phải tự đi tiếp!
“Xoẹt.”
Lục Trường Sinh cử động.
Hắn bước ra một bước, trực tiếp bay đến không trung phía trên Thời Không Trường Hà.
Chương 2213: Cảnh giới Vĩnh Hằng! (3)Mà Thời Không Trường Hà ẩn chứa sức mạnh thần bí, không ai có thể bay trên không trung của Thời Không Trường Hà.
Lục Trường Sinh cũng không ngoại lệ.
Vì vậy chỉ nghe “ùm” một tiếng, hắn đã rơi thẳng xuống Thời Không Trường Hà.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, chăm chú nhìn cảnh tượng này.
Quả thực Lục Trường Sinh đã rơi vào Thời Không Trường Hà.
Đối mặt với Thời Không Trường Hà mênh mông, Lục Trường Sinh không hề hoảng sợ.
Ngược lại hắn còn cảm thấy rất quen thuộc.
Dù sao thì hắn đã quá quen thuộc với dòng nước mênh mông của Thời Không Trường Hà.
Hơn nữa giờ đây linh hồn Bất Hủ của hắn đã biến thành “chân ngã”.
Dù có sống mãi trong Thời Không Trường Hà cũng không thành vấn đề.
“Bắt đầu thôi, để vũ trụ Chân giới bành trướng…”
Lục Trường Sinh mặc cho dòng nước mênh mông của Thời Không Trường Hà tràn vào vũ trụ Chân giới.
Trong nháy mắt giống như “thời gian tăng tốc” vậy.
Vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh dưới sự ăn mòn của nước sông Thời Không Trường Hà, bắt đầu bành trướng một cách nhanh chóng.
Lúc này vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh không còn gì phải e dè nữa.
Nó cứ điên cuồng bành trướng.
Trên bờ Thời Không Trường Hà, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bọn hắn có thể nhìn thấy vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh đang điên cuồng bành trướng thế nào.
Hơn nữa tốc độ bành trướng còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sở dĩ tốc độ bành trướng nhanh như vậy cũng vì Lục Trường Sinh đã rơi vào Thời Không Trường Hà.
Lại còn bị vô số nước sông Thời Không Trường Hà ăn mòn.
Tương đương với việc vũ trụ Chân giới của hắn trong nháy mắt đã trải qua vô số kỷ nguyên.
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, tất nhiên vũ trụ Chân giới của hắn sẽ tự động bành trướng.
Cộng thêm “chân ngã” gần như không có giới hạn, thế nên có thể mặc kệ vũ trụ Chân giới thoải mái bành trướng.
Mười lần, trăm lần, nghìn lần, vạn lần…
Lúc này tất cả mọi người đều không thể diễn tả được cảnh tượng mà mình nhìn thấy trước mắt.
Thời Không Trường Hà rộng lớn đến mức nào?
Gần như vô cùng vô tận.
Nhìn mãi cũng không thấy được điểm cuối.
Nhưng giờ thì sao?
Bọn hắn tận mắt chứng kiến vũ trụ Chân giới của Lục Trường Sinh điên cuồng bành trướng.
Tạo thành một mảng tối khổng lồ.
Dù vẫn ở trong dòng nước Thời Không Trường Hà nhưng kích thước khổng lồ đó đã bắt đầu có cảm giác tồn tại.
Rất dễ thấy.
Mọi người dường như chỉ có thể nhìn thấy một mảng tối khổng lồ.
Mảng vũ trụ khổng lồ này như thể che khuất cả Thời Không Trường Hà.
Khiến mọi người chỉ có thể nhìn thấy cái bóng khổng lồ của vũ trụ Chân giới mà không thể nhìn thấy Thời Không Trường Hà đâu nữa.
“Còn có thể làm như vậy sao?”
Trong lòng các vị Chúa Tể tràn đầy nghi vấn.
Chuyện này dường như hoàn toàn khác với cảnh “thăng cấp cảnh giới Vĩnh Hằng” mà bọn hắn tưởng tượng.
Phong cách quá khác biệt.
Thăng cấp cảnh giới Vĩnh Hằng không phải nên cảm ngộ sao?
Cảm ngộ ra gì đó, rồi cả thân xác và linh hồn cùng nhau thoát khỏi sự trói buộc của Thời Không Trường Hà.
Nhưng Lục Trường Sinh làm thế nào?
Thật không thể tin là hắn lại để vũ trụ Chân giới thoải mái bành trướng.
Hơn nữa còn không kiêng dè chút nào, hoàn toàn không có gì phải lo lắng nào, không có giới hạn nào cả.
Đây là muốn dùng kích thước của chính mình để “thay thế” Thời Không Trường Hà sao?
Với tốc độ bành trướng như vậy, kích thước của Lục Trường Sinh sẽ phát triển đến mức nào?
E rằng ngay cả Thời Không Trường Hà cũng “không thể chứa đựng” nổi.
Nhưng bản thân Lục Trường Sinh lại tỏ ra rất phấn khích.
“Đúng, chính là như vậy…”
“Chân ngã vô hạn, thân xác vô hạn…”
“Vô cùng vô hạn, như vậy có thể thoát khỏi Thời Không Trường Hà, vượt qua thời gian…”
Lục Trường Sinh không quan tâm người khác nghĩ gì.
Hắn vẫn luôn đi theo “Đạo” của riêng mình.
“Đạo” của hắn chính là bành trướng vô hạn.
Dùng linh hồn vô hạn dung hợp với thân xác vô hạn, từ đó sở hữu sức mạnh vô hạn.
Dùng vô hạn vượt qua hữu hạn.
Dù Thời Không Trường Hà có vô biên đến đâu thì trong mắt Lục Trường Sinh nó vẫn là hữu hạn.
Vô hạn vượt qua hữu hạn, điều này rất hợp lý.
Bành trướng, bành trướng rồi lại bành trướng.
Các vị Chúa Tể chỉ có thể đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước vũ trụ Chân giới rộng lớn của Lục Trường Sinh, Thời Không Trường Hà dường như đã lu mờ.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn thu lại Bia Trấn Giới.
Trước đó Lục Trường Sinh đã thúc đẩy Bia Trấn Giới, trấn giữ một khu vực Thời Không Trường Hà để vũ trụ Chân giới của hắn không bị Thời Không Trường Hà cuốn trôi đi.
Nhưng giờ đã không cần tới Bia Trấn Giới nữa rồi.
Bản thân kích thước của hắn đã lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Ngay cả Thời Không Trường Hà cũng không thể “cuốn trôi” hắn được nữa.
Chỉ cần hắn không muốn đi thì hắn có thể ở lại đây mãi mãi.
Cảm nhận được khí tức được tạo ra từ kích thước khổng lồ của Lục Trường Sinh.
Dù trên bờ có vô số Chúa Tể.
Nhưng sâu trong lòng bọn hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Giờ Lục Trường Sinh còn là Chúa Tể gì nữa?
Chỉ sợ hắn thổi một hơi thôi cũng có thể thổi chết một đám Chúa Tể.
Chỉ một hơi thở nhẹ nhàng cũng có thể khiến vô số vũ trụ sụp đổ.
Thậm chí bọn hắn còn nảy sinh một cảm giác rất vớ vẩn.
Đây là sức mạnh vĩ đại đến nhường nào?
Có lẽ cảnh giới Vĩnh Hằng cũng chỉ như vậy chăng?
Nhưng bọn hắn đều chưa từng thấy cảnh giới Vĩnh Hằng.
Tất nhiên không biết cảnh giới Vĩnh Hằng là tồn tại thế nào.
Theo thời gian trôi qua, kích thước của Lục Trường Sinh vẫn luôn phình to.
Đến một ngày nào đó, kích thước đạt đến một mức độ nhất định.
Lục Trường Sinh đột nhiên cảm thấy, dường như Thời Không Trường Hà cũng chẳng đáng là gì.
Sự trói buộc của nơi này với hắn thật nhỏ bé.
Vì thế Lục Trường Sinh nhấc chân lên.
“Ầm ầm.”
Toàn bộ Thời Không Trường Hà đều rung chuyển.
Như thể Thời Không Trường Hà sắp sụp đổ vậy.
Sau đó Lục Trường Sinh bước một bước ra khỏi Thời Không Trường Hà.
Chương 2214: Đại Kết Cục 1Chỉ dựa vào sức mạnh của vũ trụ Chân giới, từng bước đi ra khỏi Thời Không Trường Hà, hướng về phía không trung của Thời Không Trường Hà mà đi.
Từng bước một.
Lục Trường Sinh cũng không biết mình đã đi bao lâu.
Lúc này hắn mới nhìn thấy, Thời Không Trường Hà to lớn trông như một chiếc bong bóng vậy.
Sau đó hắn đột nhiên nhảy phắt lên.
“Vù.”
Lục Trường Sinh cảm thấy toàn thân cực kỳ nhẹ nhõm.
Vũ trụ Chân giới của hắn vẫn ở trong “bong bóng”.
Trực tiếp tan rã, hóa thành tro bụi.
Nhưng Lục Trường Sinh không chết.
Cũng không ở lại trong “bong bóng”.
Mà dùng một cách đặc biệt, hoàn toàn “thăng hoa”.
Đúng vậy, chính là “thăng hoa”.
Gần giống với lúc Chân giới thăng hoa.
Hiện giờ cũng là “thăng hoa”.
Lúc này Lục Trường Sinh có thể cảm nhận được vô số thời không, vô số không gian, vô số thế giới, vô số dòng thời gian.
Tất cả đang không ngừng co lại.
Ví dụ như Diệu Thủ Viên hắn ở trước kia.
Thời Không Trường Hà hắn ở hiện giờ.
Còn có vô số tương lai.
Lúc này từng bức tranh biến mất.
Mỗi bức tranh biến mất đều có nghĩa là khoảng thời gian đó bị mất đi.
Không phải mất đi, mà là dòng thời gian hoàn toàn co lại.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, tất cả đều co lại.
“Chân ngã duy nhất, chính là cảnh giới Vĩnh Hằng!”
“Thì ra đây chính là cảnh giới Vĩnh Hằng…”
Lục Trường Sinh thì thầm.
Cảnh giới Vĩnh Hằng siêu thoát thời không.
Thời không chỉ là cây đàn bọn hắn gảy chơi.
Thậm chí hủy diệt một thời không hay sửa đổi một thời không đều dễ như trở bàn tay.
Lục Trường Sinh đã co lại tất cả thời không.
Như vậy có nghĩa là quá khứ không có hắn, hiện tại không có hắn, tương lai cũng không có hắn.
Tất cả mọi người đều sẽ quên đi sự tồn tại của hắn.
Nói đúng hơn thì không phải quên mất mà căn bản là không tồn tại.
Hắn sẽ bị xóa khỏi ký ức của tất cả mọi người.
Mọi dấu vết đều sẽ biến mất.
“Cuối cùng cũng đã có vị cảnh giới Vĩnh Hằng thứ hai ra đời, sau này ta sẽ không còn cô đơn nữa…”
Đột nhiên một giọng nói truyền vào tai Lục Trường Sinh.
“Ai?”
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy trước mặt hắn không xa, một bóng người mặc áo trắng đang bước từng bước về phía hắn.
“Ngươi có thể gọi ta là Thời Không Hành Giả, cũng có thể gọi ta là Vĩnh Hằng Giả. Dù sao thì cũng chẳng khác nhau là mấy.”
Người mặc áo trắng bình thản nói.
Đồng tử của Lục Trường Sinh co lại.
Dường như hắn nghĩ đến điều gì đó.
“Thời Không Hành Giả – Thần?”
“Không sai, chính là ta.”
“Thần” cười đáp.
Lục Trường Sinh nghĩ đến Bia Giới Trấn.
Nghĩ đến rất nhiều chuyện.
“Thần, ta muốn biết mảnh vật chất Bất Hủ này có phải do ngươi dung nhập vào linh hồn ta không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Hắn lấy ra một mảnh vật chất Bất Hủ.
Thực ra chính là mảnh vật chất Bất Hủ tạo thành bảng thuộc tính kia.
Thần nhìn qua rồi gật đầu nói: “Không sai, mảnh vật chất Bất Hủ này là ta rải xuống Thời Không Trường Hà, chúng trôi tới rất nhiều vũ trụ, người có duyên sẽ dung hợp với nó, cũng coi như là những hạt giống ta rải xuống Thời Không Trường Hà.”
“Nhưng tới giờ ta đã rải rất nhiều hạt giống, rất nhiều mảnh vật chất Bất Hủ như vậy mà chỉ có ngươi thoát khỏi thời không, đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng!”
“Thật ra ngươi không phải hạt giống ta coi trọng nhất, thậm chí ngươi chỉ là một hạt giống không mấy nổi bật. Ta coi trọng nhất là Lôi Đạo kìa, tiếc là quá lâu rồi, đầu óc hắn đã có chút vấn đề…”
Thần vung tay về phía hư không.
Giữa Thời Không Trường Hà xuất hiện một hình ảnh.
Đó là một tồn tại có kích thước vô cùng to lớn.
Đang không ngừng cắn nuốt vũ trụ.
Dường như sinh ra chỉ để cắn nuốt vũ trụ.
Kích thước đó còn to lớn hơn so với kích thước Chân giới bành trướng vô hạn của Lục Trường Sinh khi trước.
Nhưng lại không thể tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng.
Điều đó chỉ có thể chứng minh một vấn đề.
Linh hồn của đối phương không sinh ra “chân ngã”.
Chỉ dựa vào nhục thân thì dù có mạnh đến đâu cũng không thể tăng cường linh hồn được.
“Lôi Đạo… Quả thực đầu óc có chút vấn đề…”
Lục Trường Sinh chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay tình trạng của Lôi Đạo hiện giờ.
Những thứ này đều là hạt giống của “Thần”, trong đó cũng bao gồm Lục Trường Sinh.
Kết quả là Lục Trường Sinh đã tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng thành công.
“Hiện tại có mấy vị Vĩnh Hằng Giả?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Hiện tại chỉ có ngươi và ta là cảnh giới Vĩnh Hằng.”
Lục Trường Sinh im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Cảnh giới Vĩnh Hằng có thể xuyên qua thời không, nếu ngươi không muốn người khác đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng thì người khác sẽ mãi mãi không thể đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng, kể cả ta.”
“Sao ngươi lại để mặc một người đe dọa sự tồn tại của ngươi như thế?”
“Đe dọa ta?”
Thần cười rộ lên.
“Cảnh giới Vĩnh Hằng bất tử. Hẳn ngươi biết rõ, chúng ta kiềm chế thời không, không ai có thể tìm thấy quá khứ, hiện tại và tương lai của đối phương, cho nên ngươi không giết được ta, ngược lại ta cũng không giết được ngươi.”
“Còn về lý do tại sao ta để mặc ngươi ra đời, nguyên nhân rất đơn giản. Ngay cả Thời Không Trường Hà cũng do một tay ta tạo ra, mục đích chính là để có thể sinh ra thêm một số Vĩnh Hằng Giả, chỉ tiếc là tới giờ cũng chỉ có một mình ngươi.”
“Trải qua biết bao tháng năm dài đằng đẵng, chỉ có một mình ta là Vĩnh Hằng Giả, chẳng lẽ ngươi không thấy một mình rất nhàm chán, rất cô đơn sao?”
“Hiện tại ngươi chưa cảm nhận được vì ngươi còn có đạo lữ, còn có người thân. Đúng rồi, ngươi kiềm chế thời không để tiến lên cảnh giới Vĩnh Hằng, tất cả mọi người trong quá khứ đều không còn nhớ tới ngươi nữa, kể cả đạo lữ của ngươi.”
“Nếu ngươi muốn nàng nhớ ra ngươi cũng rất đơn giản, chỉ cần trao cho nàng toàn bộ ký ức trước đây là được. Tiếc là dù chúng ta là cảnh giới Vĩnh Hằng, có thể ban tặng thời gian vĩnh hằng cho những người thân bên cạnh, nhưng linh hồn của họ không thể chịu đựng được thời gian quá dài, dù chúng ta có thể xóa bỏ ký ức của họ, thậm chí xóa bỏ linh hồn của họ rồi lại gột rửa một lần nữa, nhưng hết lần này đến lần khác như thế, cuối cùng họ vẫn sẽ sụp đổ.”
Chương 2215: ĐẠI KẾT CỤC“Vĩnh Hằng Giả đã được định sẵn phải cô đơn, trước tiên ngươi hãy tận hưởng những năm tháng ấm áp ngắn ngủi này đi…”
Nói xong Thần quay bước rời đi.
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Hắn biết Thần muốn nói gì.
Lúc này hắn lại nhìn về phía bờ Thời Không Trường Hà.
Ở đó có Lâm Thanh Loan, Chúa Tể Vĩnh Dạ, Chúa Tể Phi Long, Chúa Tể Thiên Hằng và những người khác, tất cả đều là những người từng quen biết Lục Trường Sinh.
Đáng tiếc hiện giờ họ đều tỏ vẻ bàng hoàng.
“Chúng ta đang làm gì ở đây?”
“Hình như là đang quan sát Thời Không Trường Hà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Thời Không Trường Hà?”
“Không rõ nữa…”
Rất nhiều người đều tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Nhưng bọn hắn chỉ nhớ mình đến Thời Không Trường Hà để quan sát.
Quan sát cái gì thì không rõ.
Lâm Thanh Loan cũng tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Nàng cau mày, nhưng làm thế nào không nhớ ra được gì.
Chỉ cảm thấy như thể mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng…
Lục Trường Sinh lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.
Thời gian đối với hắn không có ý nghĩa gì.
Hắn giơ tay chỉ một cái.
Thời gian của vùng không gian đó nhanh chóng trôi qua.
Một vạn năm, mười vạn năm.
Một kỷ nguyên, một trăm kỷ nguyên, một nghìn kỷ nguyên…
Nơi này là một vùng không gian rộng lớn với rất nhiều sinh linh.
Những vị Chúa Tể từng cao cao tại thượng giờ đây chẳng khác gì đồ chơi trong tay Lục Trường Sinh.
Hắn có thể tùy ý vặn vẹo thời gian.
Cho dù tăng tốc đến hơn một vạn kỷ nguyên cũng không ai có thể nhớ đến “Lục Trường Sinh”.
Thậm chí ngay cả một lời nhắc về hắn cũng không có.
Kể cả Lâm Thanh Loan.
Đây chính là kiềm chế thời không.
Lục Trường Sinh cười.
Sinh tử đối với hắn mà nói chỉ dễ như trở bàn tay.
Còn việc để Lâm Thanh Loan nhớ đến hắn thực ra cũng rất dễ.
Chỉ cần rót vào toàn bộ ký ức trước đây của Lâm Thanh Loan là được.
Điều này đối với Vĩnh Hằng Giả mà nói cũng rất đơn giản.
Vì vậy Lục Trường Sinh đã “vớt” Lâm Thanh Loan ra khỏi vũ trụ rồi rót ký ức cũ vào cho Lâm Thanh Loan.
Lúc này Lâm Thanh Loan mới biết Lục Trường Sinh đã tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng.
Sau đó Lục Trường Sinh đưa Lâm Thanh Loan đi du ngoạn khắp các vũ trụ.
Thậm chí còn du ngoạn trong Thời Không Trường Hà.
Còn xuyên qua quá khứ, tương lai và vô số dòng thời gian.
Tiếc là dù Lục Trường Sinh đã để Lâm Thanh Loan sinh ra linh hồn Bất Hủ.
Thậm chí còn tấn thăng đệ tam cảnh.
Nhưng cũng chỉ có vậy.
Lâm Thanh Loan vẫn không thể sinh ra chân ngã.
Tất nhiên nàng cũng không thể tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng.
Thời gian cứ trôi qua.
Không biết đã đi qua bao nhiêu kỷ nguyên.
Lục Trường Sinh đã xóa đi ký ức của Lâm Thanh Loan hết lần này đến lần khác, thậm chí còn đảo ngược thời gian.
Nhưng Lâm Thanh Loan vẫn không thể chịu được thời gian quá dài.
Không phải là kẻ bất tử thì không thể hưởng thụ thời gian bất diệt.
Thời Không Hành Giả – Thần lại xuất hiện.
Hắn nhìn Lục Trường Sinh, thở dài một tiếng: “Vĩnh Hằng Giả chung quy vẫn sẽ phải chịu cô đơn, trước kia ta cũng giống như ngươi, ta đã ở bên người thân rất nhiều năm tháng, thậm chí còn đảo ngược thời gian để người thân liên tục chuyển kiếp.”
“Nhưng họ không phải là Vĩnh Hằng Giả nên không thể hưởng thụ thời gian bất diệt. Cuối cùng họ yêu cầu ta phong ấn linh hồn của họ, họ chỉ muốn ngủ say, không muốn hưởng thụ thời gian dài đằng đẵng nữa…”
Lục Trường Sinh không nói gì.
Thực ra hắn đã biết sẽ có kết quả này.
Bởi vì Lâm Thanh Loan cũng đã nói với hắn như vậy.
Nàng thà để linh hồn bị phong ấn chứ không muốn hưởng thụ thời gian bất diệt nữa.
Vĩnh Hằng Giả đã định sẵn là phải cô đơn.
“Vì vậy ngươi mới tạo ra Thời Không Trường Hà, thậm chí còn hy vọng những Vĩnh Hằng Giả khác ra đời.”
Lục Trường Sinh lên tiếng.
“Đúng vậy.”
“Mặc dù hiệu quả không mấy khả quan nhưng ít ra cũng đã sinh ra ngươi, coi như trong cái rủi có cái may.”
“Chỉ sợ không chỉ vì cô đơn đúng không? Thời Không Hành Giả – Thần, hãy nói cho ta biết mục đích của ngươi. Hay phải nói là ngươi đang sợ hãi điều gì?”
Lời Lục Trường Sinh nói khiến Thời Không Hành Giả – Thần có chút sửng sốt.
Hắn thở dài, đáp: “Xem ra ngươi cũng cảm nhận được mối đe dọa mơ hồ đó rồi. Ngươi nói đúng, ta đang sợ hãi một mối nguy hiểm chưa biết, bên cạnh chúng ta là Quy Khư vô tận, nhưng trong Quy Khư lại ẩn chứa nguy hiểm, mà ta không biết nguy hiểm đó là gì, nhưng ta vẫn mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.”
“Vì vậy ta đã tạo ra Thời Không Trường Hà, ta gieo vô số vật chất Bất Hủ xuống, hy vọng từng hạt giống có thể phát triển mạnh mẽ, tấn thăng Vĩnh Hằng, đến lúc đó sẽ có nhiều Vĩnh Hằng Giả cùng ta chống lại mối nguy hiểm chưa biết trong Quy Khư vô tận.”
“Nay ngươi cũng đã biết thủ đoạn của Vĩnh Hằng Giả, ngươi cũng có thể giúp ta bảo vệ Thời Không Trường Hà rồi, như vậy ta cũng yên tâm. Giờ ta phải đi sâu vào Quy Khư vô tận để tìm kiếm nguồn gốc của mối nguy hiểm chưa biết kia.”
“Ngươi có nguyện ý thay ta bảo vệ Thời Không Trường Hà không?”
Lục Trường Sinh nhìn dòng Thời Không Trường Hà, hắn gật đầu.
“Đúng rồi, ngươi cũng nên lấy một danh hiệu.”
Lục Trường Sinh suy nghĩ một hồi.
“Vậy gọi là Giới Chủ đi.”
“Giới Chủ? Vĩnh Hằng Giới Chủ, Thời Không Hành Giả – Giới Chủ, không tệ, rất hợp với ngươi.”
“Được rồi, chúc ngươi may mắn.”
Bóng dáng Thời Không Hành Giả – Thần lóe lên, thoáng chốc hắn đã đi về phía Quy Khư vô tận.
Nhìn dòng Thời Không Trường Hà, Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
“Trước đây thủ đoạn của Thần quá thô sơ, dù chỉ là một trò chơi thì cũng quá đơn điệu, có lẽ ta có thể thay đổi một số quy tắc…”
Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên vô số điểm sáng.
Hắn cũng là Vĩnh Hằng Giả, không hề kém cạnh Thời Không Hành Giả – Thần.
Hắn cũng có thể thay đổi “trò chơi” của Thần!
“Giờ đến trò chơi của ta rồi…”
Lục Trường Sinh cười rộ lên.
Ánh mắt hắn lập tức dừng lại ở Thời Không Trường Hà, dừng lại ở vô số vũ trụ kia.
Có lẽ qua trò chơi mới này hắn sẽ tìm được một số người thú vị.
Thời gian dần trôi, chúng sinh vô tận.
Trong mắt Lục Trường Sinh cũng chỉ là từng trò chơi nối tiếp nhau mà thôi.
“Vĩnh Hằng Giới Chủ, hy vọng khi ta trở về Thời Không Trường Hà có thể thấy được nhiều Vĩnh Hằng Giả hơn nữa…”
Thời Không Hành Giả – Thần vừa dứt lời, bóng dáng đã biến mất trong Quy Khư vô tận.
(Hoàn)