Dưới vòm trời thế giới Đại Thiên, cung Nhân Ma chính là vô địch, không có gì để bàn cãi.
Trên thực tế, có rất nhiều người cùng suy nghĩ với Chu Kình giờ phút này, hầu như cả trăm ngàn người ở đây đều nghĩ thế.
“Đại Đạo, sau khi tên này chết, tôi muốn có được thanh
kiếm đó!”, CỐ Đình Tiêu lạnh lùng nhìn Tô Minh, nhìn cung Nhân Ma đang nghiến nát anh, cảm thấy chán ghét chẳng còn gì thú vị.
Bấy giờ, dù Tô Minh có sở hữu thân pháp quỷ dị gì đi chăng nữa cũng không thể trốn thoát, bởi vì thời gian không còn nữa, kết quả đã được xác định rồi, thế nên hắn ta truyền âm cho Đại Đạo.
“Được”, Đại Đạo không hề do dự, trực tiếp đồng ý, dường như Đại Đạo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Với Đại Đạo mà nói, thứ nỏ muốn chỉ có bảo tàng huyết mạch của Tô Minh, không hơn.
Trên thức tế, dù là Đại Đạo cũng không hiểu rõ lắm về bảo tàng huyết mạch của Tô Minh rốt cuộc là huyết mạch gì? Có lai lịch thế nào?
Nhưng, một điều có thể chắc chắn được là bảo tàng huyết mạch chính là sự tồn tại hiếm hoi trong thế giới Đại Thiên này khiến nó cảm nhận được sự nguy hiểm tột cùng.
Quan trọng nhất là bảo tàng huyết mạch vẫn chưa được Tô Minh kích phát hoàn toàn, thậm chí anh còn chẳng kích hoạt nó,
chỉ dùng được mỗi một phần trăm.
Còn chưa đến một phần trăm mà Đại Đạo đã cảm nhận được nguy hiểm tột cùng như thế, nếu một ngày nó được dùng hết trăm phần trăm thì sao?
Đại Đạo hoàn toàn không dám tưởng tưởng đến.
Đó cũng là lý do tại sao Đại Đạo nhất quyết phải khiến Tô Minh chết, nhất định phải có được bảo tàng huyết mạch.
Đại Đạo thật sự rất là kiêng dè bảo tàng huyết mạch trong người Tô Minh, rất là kiêng kj,
đến mức không cách nào diễn tả được.
Cùng lúc đó.
Cung Nhân Ma đã đến trước mặt Tô Minh!
Mặt đối mặt.
Tô Minh như một chiếc thuyền lá lắc lư sắp chìm xuống, cung Nhân Ma thì lại mạnh mẽ vô cùng, vô địch bốn phương tám hướng.
Sự đối đầu này, sự đối lập này, hiệu ứng thị giác đó khiến con người ta rung động, rồi tuyệt vọng.
“Tô Minh, thật… Thật… Thật lòng xin lỗi, đều tại tôi!”, Đạm Đài Vô Tinh chua xót nói, nước mắt chảy dài.
Cô ta nghĩ vì mình mời Tô Minh đến hoàng triều Bất Tử nên
mới dẫn đến một loạt những chuyện này, mới đẩy Tô Minh vào chỗ chết, Đạm Đài Vô Tinh tuyệt vọng và đau lòng, cũng hối hận đến cùng cực.
Nhưng.
Đúng lúc này.
Cứ như là ảo giác vậy.
Tô Minh đột nhiên nở nụ cười.
Cũng chính là lúc Tô Minh nở nu cười tươi tắn đó…
“Xoet!”
Cung Nhân Ma bất chợt run lên không hề có chút dấu hiệu nào.
Trên đó, Đạo dần tan ra, các quy luật dần yếu, bên trong, những người canh giữ tiền sử điên cuồng va vào khắp nơi, mặt trăng mặt trời các vì sao rời xuống đầy hỗn loạn…
Cả cung Nhân Ma bắt đầu trở nên rối loạn.
Chẳng những thế, rõ ràng có thể thấy được một luồng khí màu tím như ảo giác giác xoay vòng trong cung Nhân Ma rồi bị tóm ra ngoài, sau khi bị kéo ra thì được Tô Minh cắn nuốt vào
trong.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ nhanh, khiến con người ta cảm thấy mình đang gặp ảo giác.
Luồng khí màu tím đó là cái gì?
Đó tất nhiên là quy luật Tạo Hóa.
Ba trăm sáu mươi quy luật tạo nên cung Nhân Ma không có một lỗ hổng nào, bấy giờ lại thiếu mất một quy luật Tạo Hóa.
Nhất thời tạo thành lỗ hổng.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Không nấn ná thêm chút thời gian nào, Tô Minh có được thông tin cụ thể về cung Nhân Ma từ thiên nữ Tạo Hóa.
Anh có thể liếc mắt nhìn thấy lỗ hổng khi cung Nhân Ma thiếu mất quy luật Tạo Hóa, lỗ hổng đó nằm ở đâu?
Người khác có thể không thấy, nhưng Tô Minh lại thấy được.
Tô Minh tập trung tinh thần về phía lỗ hổng đó, Ma La Kiếm trong tay điên cuồng vung lên.
Liên tục, điên cuồng, không
Tất cả mọi kiếm quang của Ma La Kiếm đều đánh vào cung Nhân Ma.
“Đáng chết!”, xa xa, sắc mặt CỐ Đình Tiêu lập tức trở nên trắng bệch, hắn ta là nhân ma chuyển thế, cung Nhân Ma được xem là vũ khí bản mệnh của hắn ta, khi vũ khí bản mệnh gánh chịu những đòn tấn công chí mạng như thế, tất nhiên nhân ma cũng sẽ bị thương nặng.
Sao Cố Đình Tiêu có thế giữ được cảm xúc bình tĩnh đó nữa.
Hoảng hốt.
Tức giận.
Không thể tin nổi.
Mọi thứ cứ nổ tung trong đầu.