Bấy giờ, gương mặt Độc Cô Nguyên trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt xinh đẹp co rút lại, rồi trỢn to, đầu óc nổ ầm ầm, giống như đã hiểu ra gì đó!
Hình như cô ta đã hại Tô Minh,
chính mình đã liên lạc với anh rồi gọi anh tới…
“Người tộc Cổ Ma? Anh mạnh hơn Hồn Triếp rất nhiều”, Tô Minh không trả lời vấn đề của cổ Dực, trái lại chỉ cười nói.
Anh dòm một cái đã nhận ra lai lịch của Cổ Dực, sau đó, anh lại liếc nhìn cửa động số 5.
Lúc này, anh đang rất rất phấn khích!
Bởi vì kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh lại hiếm thấy chủ động nhảy lên, lần trước nó chủ động là cảm nhận được hạt giống Hỗn Độn và cây Thê Giới… Nói cách khác, trong hang động số 5 kia có thứ mà nó cũng phải khao khát.
Cùng lúc đó, Thiên nữ Tạo Hóa cũng mở miệng: “Nhóc Tô, thật sự không biết cái số của anh nó hên kiểu gì mà nguyên một sơn động đều là Vu Nguyên!”
“Vu Nguyên?”, Tô Minh khó hiểu.
“Trong lịch sử nền văn minh xương, nếu phải định ra một chủng tộc xuất sắc nhất thì đó chính là tộc Vu Thần.
Tộc đó cực kỳ mạnh! Đặc biệt là ở mặt luyện thể và trận pháp, có thể nói là đứng ở đỉnh, không ai sánh bằng!”
“Trong dòng sông lịch sử, tộc ấy tồn tại rất ngắn ngủi, lại cực kỳ sáng chói y như một ngôi sao băng.
Nêu hồi đó, tộc Vu Thần không phải vì sự ngoài ý muốn kia mà chết hết, cả tộc biến mất trong một đêm.
Có lẽ, giờ nền văn minh xương đã không tới lượt loài người thống trị!”
Thiên nữ Tạo Hóa nói với giọng đầy xa xăm và có chút ca tụng chủng tộc đó.
Vậy thì tộc đó thật sự rất lợi hại, có thể khiến Thiên nữ Tạo Hóa khen thì dù chỉ là một chút thôi đã khó tin rồi.
Thiên nữ Tạo Hóa lại nói tiếp: “Tuy tộc Vu Thần đã biến mất, nhưng cũng có một số chủng tộc khác kê thừa huyết mạch của họ.
Hiển nhiên, tộc Cổ Ma kia chính là kè nổi bật trong số đó.
Mà Vu Nguyên chính là thứ mà ai trong tộc cổ Ma có huyết mạch Vu Thần khá nồng đã tiêu tốn vô số cố gắng, tài nguyên, thời gian dùng huyết mạch bản thân làm chất môi giới, đan điền làm lò luyện để chắt lọc ra.
Nó chính là bảo vật vô giá! Một giọt thôi đã đủ để cải tạo thể chất của một người thường trở thành yêu nghiệt đỉnh cấp sánh ngang với Thần Thể! Năng lượng chứa đựng trong Vu Nguyên có thể so với Hỗn Độn Nguyên tinh khiết nhất! Càng đáng sợ hơn là trong Vu Nguyên còn có thể có ý chí thần thông của tộc Vu Thần!”
“Một cái hang động chứa đầy Vu Nguyên ư?”, Tô Minh đã có quyết định, ừ đã dâng tận miệng rồi thì sao
nhắm mắt làm ngơ được…
Đúng lúc này.
“Tô Minh…”, Độc Cô Nguyên lại sáp gần anh hơn, gần như là sát rạt, hơn nữa, cô ta còn nắm lấy tay Tô Minh.
Ý gì đây? Tô Minh sửng sốt.
Anh còn chưa nói gì đã cảm giác được một lá bùa.
“Đây là bùa truyền tống không gian đỉnh cấp, đi mau! Mau! Nhanh lên! Xin anh…”, Độc Cô Nguyên nhỏ giọng nói, rồi nhét lá bùa đó vào tay Tô Minh.
Cô ta rất áy náy với anh.
“Bùa dịch chuyển không gian kia là hắn tặng cho mấy người đúng không?”, Tô Minh cười, liếc cổ Dực rồi hỏi Độc Cô Nguyên.
Cô ngốc này đúng là khiến anh bất ngờ, thê mà lại nhường cơ hội chạy trốn cho mình! Có lẽ là do áy náy, nhưng cũng rất bất ngờ.
“Hả?”, Độc Cô Nguyên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, không biết sao anh lại nói vậy.
“Lá bùa dịch chuyển không gian này quả thật rất tốt, chất lượng cũng cao, nhưng nó lại tràn ngập khí tức tộc Cổ Ma, không được cổ Dực đồng ý thì không thể tùy tiện sử dụng được”, Tô Minh giơ tay lên, chợt nghĩ, lá bùa trong tay lập tức hóa thành cát bụi.
“Cậu Tô có mắt nhìn thật”, cổ Dực cũng cười.