“Xin lỗi Tô Minh!”, cơ thể mềm mại của Độc Cô Nguyên run lên, bị đả kích ngơ ngác.
Cô ta cảm thấy mình không những vừa nhỏ yếu vừa tự cao tự đại, lại vô tri.
Giờ vừa hại mình, còn hại cả Tô Minh.
“Anh Cổ Dực này, hay là, đánh hai chiêu nhé?”, Tô Minh giơ tay mời, từ khi nhìn thấy cổ Dực, anh đã cảm thấy đối phương rất mạnh và khủng b0, nên đương nhiên cũng muốn đánh một trận.
“Đừng, Tô Minh, tuyệt đối đừng, thực lực… thực lực… của hắn”, Độc Cô Nguyên nóng nảy, túm lấy tay anh theo bản năng, lo lắng đến nỗi bật khóc.
Đám người Độc Cô Nguyên đi theo Cổ Dực đến đây, nên đã tận mắt nhìn thấy hắn mạnh cỡ nào! Sức mạnh ấy khủng b0 đến nỗi tuyệt vọng, không tài nào diễn tả được.
Tô Minh làm thế là đi chịu chết!
“Cậu Tô sảng khoái thật, có điều, bổn tọa là Bán Đế, cậu xác định muốn đánh thử hai chiêu hả? Cũng có thể nói, cậu nghĩ mình có cơ hội chịu nổi hai chiêu không, hay là chỉ một chiêu?”, Cổ Dực sang sảng cười, nhưng không hiểu sao lại có chút ớn lạnh, cả sơn động như đóng băng, khiến người ra run sợ.
Hắn vừa nói xong.
“Ầm…”
Cổ Dực cũng là một người cực kỳ bá đạo và kiêu căng ngạo mạn, nên đã dứt khoát thả ra khí thê!
Khí thê của Bán Đê đáng sợ cỡ nào?
Tiền Sơn Sơn, Trương Khả cũng bị khí thế ấy đập bay đi ra ngoài, tim gan phèo phổi như bị chấn nát! Mà đó chỉ mới là khí thê của cổ Dực thôi đấy!
Độc Cô Nguyên và Đạm Đài Vô Tình còn đỡ vì Tô Minh ở cạnh hai cô,
nhưng dù vậy, khuôn mặt cả hai vẫn tái mét, khóe miệng rì máu.
“A!M, sau đó, Cổ Dực hét lên một tiếng tựa như tiếng hét của ma thần.
Tiếng hét vang vọng bắn thẳng về không gian xung quanh như những quả lựu đạn.
Thoáng chốc.
“Kèn kẹt…”
Chiến trường chắc chắn, kiên cố tồn tại hàng tỷ năm qua lập tức mai một thành bụi phấn.
Quảng trường khoảng mấy chục ngàn mét vuông lập tức bị quét ngang mở rộng đến mấy trăm ngàn mét vuông.
Trường hợp đó quả thật cực kỳ đáng SỢ!
Song, hang động số 5 vẫn lành lặn, trông có vè khá đặc biệt.
Chỉ thấy, một cổ Dực mảnh khảnh như thanh niên tri thức lập tức hoàn toàn thay đổi, dáng người thoáng chốc
cao lên khoảng 5 mét, cả người tràn đầy Đế văn tỏa ra ánh kim! Thể hiện ra dáng dấp của một Bán Đế.
“Thịch, thịch, thịch, thịch…”, càng đáng sợ hơn là mỗi lần cổ Dực hít thở đều có một sức mạnh dội thẳng vào, khiến đầu óc và lòng người như cộng minh, sắp bị nó chấn nát.
Ngay cả bên ngoài.
.