Dùng một lần cái giá quá lớn.
Dùng một lần ước chừng sẽ phải tế ra sát khí nhiều như biển lớn.
Sát khí vô biên còn sót lại ở cả tầng Huyền Vu ước chừng có thể hỗ trợ cho kiếm hồn xuất kiếm ba lần nhiều nhất là năm lần mà thôi, nhiều hơn nữa thì tầng Huyền Vu sẽ trực tiếp nổ tung!
Kiếm hồn Huyền Vu này cũng là một trong những con át chủ bài lớn nhất của tộc Minh, duy nhất chỉ có tộc trưởng tộc Minh mới có tư cách để nắm giữ.
Vì gi3t ch3t Tô Minh, tộc Minh lại quả quyết ngả bài, không còn giữ lại bất cứ thứ gì.
“Kiếm hồn Huyền Vu?”, trong không gian kính, mắt Nhiếp Thanh Cầm sáng lên, tộc Minh dường như không đơn giản! Con bài chưa lật như vậy không chừng thật sự có thể gi3t ch3tTô Minh!
Nhiếp Thanh cầm muốn nhìn thấy cả tộc Minh và Tô Minh hai bên cùng thiệt hại.
Nhưng nếu tộc Minh thật sự có thể giết được Tô Minh thì chẳng phải những chí bảo trong tay Tô Minh đều sẽ rơi vào tay người tộc Minh sao?
“Đáng chết”, tâm trạng của Nhiếp Thanh cầm có chút không tốt lắm, dựa theo những gì bà ta hiểu biết về kiếm hồn Huyền Vu thì Tô Minh rất có khả năng sẽ bị giết trong giây lát, nhất là giờ phút này, Tô Minh còn đang đắm chìm trong ảo cảnh!
Đên rồi.
Lúc Nhiếp Thanh cầm thầm chừi mắng, kiếm hồn Huyền Vu đó đã đến trước mặt Tô Minh, cách Tô Minh chỉ còn khoảng một tấc nữa thôi.
Gần như sát sườn vậy.
Theo dõi chương mới nhất tại nhayhȯ.
com nhé
“Chết đi”, nụ cười của Minh Đạn đã nở tươi ra hết cỡ.
Đên bốn vị Thái Thượng trưởng lão còn lại của tộc Minh cũng đã buông lỏng hơn rất nhiều.
Thê nhưng.
Vui quá hóa buồn!
Bởi vì, kiếm hồn Huyền Vu đó rõ ràng chỉ còn cách trước người Tô Minh một tấc nữa lại… lại… lại dừng lại.
Đúng.
Lại một lần nữa ngưng trệ mơ hồ kỳ lạ.
Nụ cười của Minh Đạn gần như bị dừng lại trong lúc đang co quắp.
Choáng váng.
“Ảo cảnh không tồi, thật muốn cứ mãi đắm chìm trong ảo cảnh”, Tô Minh cười nói.
“Cậu…”, Minh Đạn há to miệng ra, lúc này ông ta mới phản ứng lại, Tô… Tô Minh vừa nãy chìm vào trong ảo cảnh là cố ý sao? Trên thực tế, Tô Minh có thể tùy ý thức dậy ư? Thậm chí vẫn còn ý thức tỉnh táo? Biết tất cả
còn lại của tộc Minh cũng đã buông lỏng hơn rất nhiều.
Thê nhưng.
Vui quá hóa buồn! Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.
č0m
Bởi vì, kiếm hồn Huyền Vu đó rõ ràng chỉ còn cách trước người Tô Minh một tấc nữa lại… lại… lại dừng lại.
Đúng.
Lại một lần nữa ngưng trệ mơ hồ kỳ lạ.
Nụ cười của Minh Đạn gần như bị dừng lại trong lúc đang co quắp.
Choáng váng.
“Ảo cảnh không tồi, thật muốn cứ mãi đắm chìm trong ảo cảnh”, Tô Minh cười nói.
“Cậu…”, Minh Đạn há to miệng ra, lúc này ông ta mới phản ứng lại, Tô… Tô Minh vừa nãy chìm vào trong ảo cảnh là cố ý sao? Trên thực tế, Tô Minh có thể tùy ý thức dậy ư? Thậm chí vẫn còn ý thức tỉnh táo? Biết tất cả
sự việc xảy ra bên ngoài?
Việc này… việc này… việc này quá đáng sợ.
Máu tươi của Minh Đạn như bị đóng băng lạnh lẽo!
Nhìn chằm chằm Tô Minh như nhìn thấy quỷ thần!