—“Quên không nói với ông, những kiểu ảo cảnh như này không có tác dụng gì với tôi đâu”, Tô Minh nói.
Kể cả là ảo cảnh vô cùng mạnh và lấy vị trí Huyền Vu làm căn cơ được ngưng tụ trong ‘Vu Diệt Đại Trận’ cũng vô dụng.
Lý do rất đơn giản, ảo cảnh mê hoặc chính là tâm ý, cũng chính là thần hồn.
Còn thần hồn của Tô Minh ít nhiều cũng đạt đến mức mạnh hơn gấp chục ngàn lần so với tu giả võ đạo cùng cảnh giới.
Chứ càng không nói đến việc lần này trên đường ngồi tàu con thoi tác chiến đến Thái Nhất thần quốc, anh còn tu luyện ‘Thái u Nhiếp Hồn’, một bộ hồn kỹ đẳng cấp, vì vậy kiểm soát thần hồn càng dễ và tự do hơn.
Trong lúc nói chuyện, Tô Minh rảo
bước chân đi về phía Minh Đạn, còn nhẹ nhàng hơn cả đi dạo.
Nhân tiện Tô Minh còn giơ tay lên khẽ nắm lấy kiếm hồn Huyền Vu đang bị khóa chặt ở trước mặt mình.
Cái nắm này nhẹ như đang nắm một tờ giấy hay một sợi lông vũ.
Cảnh tượng đó đúng là dọa người.
“Không… Rốt cuộc là chuyện gì thê này? Kiếm hồn có thể phớt lờ không gian! Rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Minh Đạn sắp suy sụp, kể cả là Nhiếp Thanh cầm ở trong không gian kính cũng chau mày, ánh mắt ngưng trọng.
Tô Minh mạnh hơn bà ta tưởng tượng nhiều.
Kiếm hồn quả thật có thể phớt lờ không gian, điều này đã được mọi người công nhận.
Vì vậy, kể cả Tô Minh nắm trong tay quy luật không gian thất đoạn thì cũng không thể khóa chặt và giam giữ kiếm hồn.
Nhưng trước mặt…
“Quy luật không gian thật sự không thể làm gì kiếm hồn Huyền Vu trước mặt nhưng nói cho cùng thì kiếm hồn Huyền Vu cũng có mối liên quan mật thiết trong phạm trù kiếm.
Nêu đã có liên quan thì không có gì Ma La Kiếm không thể giải quyết được”, Tô Minh lẩm bẩm.
Ma La Kiếm ở trong tay mình, kiếm hồn Huyền Vu đến coi như là khiêu chiến.
Ma La Kiếm sẽ nhường nhịn sao?
Không bao giờ!
Vì vậy, Ma La Kiếm chủ động trấn áp, chỉ vậy mà thôi.
Một giây sau, sau khi Tô Minh bắt được kiếm hồn Huyền Vu thì nó lập tức bị lòng bàn tay Tô Minh hấp thụ.
Không! Nói một cách chính xác là bị hấp thụ bởi kho tàng huyết mạch.
Kho tàng huyết mạch không có
hứng thú luyện hóa hay nuốt trọn.
Nhưng sau khi hấp thụ thì có thể phản hồi hoàn toàn lại cho kiếm ý của Tô Minh.
“Một đường kiếm hồn Huyền Vu là đủ để kiếm ý của mình bước vào thất đoạn rồi”, Tô Minh thầm thấy vui mừng.
Món quà này quá lớn.
Đường kiếm hồn Huyền Vu này nếu ở hàng trăm triệu năm trước, chỉ e là được tập trung tất cả sức mạnh của cả tộc Vu Thần.
Không biết mất bao nhiêu thời gian mới luyện được ra? Đúng là hời cho mình quá rồi.
“Tộc Vu Thần à tộc Vu Thần! Cảm ơn nha! Tộc Minh đúng là mang đến tài lộc cho mình”, Tô Minh nói với tâm trạng vui vẻ.
Chỉ với việc có được đường kiếm hồn Huyền Vu này thì Tô Minh đã lãi lớn rồi.
“Mày… Mày đã làm gì kiếm hồn Huyền Vu rồi?” ở cách đó không xa, Minh Đạn toàn thân run rẩy, suýt nữa ngã quỵ.
sắc mặt ông ta tái nhợt như người chết.
Lúc này… ông ta không cảm nhận được kiếm hồn Huyền Vu nữa.
Kiếm hồn Huyền Vu và cả tộc Minh vốn liên kết với nhau.
Là tộc trưởng nên lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của kiếm hồn Huyền Vu.
Nhưng giờ đây lại không cảm nhận được, dường như kiếm hồn Huyền Vu đã tách rời khỏi tộc Minh.
“Thằng nhóc này thật quái dị!”, Nhiếp Thanh cầm ở trong không gian kính nắm chặt nắm đấm, lúc này vô cùng coi trọng thực lực của Tô Minh, thậm chí còn đặt mức độ nguy hiểm của Tô Minh lên vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng lão quái vật.
“Cộc, cộc, cộc…”, Tô Minh không đáp lại mà vẫn tiếp tục bước chân đi về phía Minh Đạn.
Giờ đây, Tô Minh đã đến trước mặt ông ta.
“Tiền bối còn chiêu thức hay niềm vui bất ngờ nào nữa không? Nếu như không có thì tôi chắc phải b0p ch3t tiền bối thôi”, Tô Minh hỏi, trong giọng nói là vẻ bỡn cợt và mong đợi.
Đường đường là tộc Minh, đừng khiến mình thất vọng thê chứ!
“Tô Minh! Mày tưởng mày thắng rồi sao?”, Minh Đạn đột nhiên hét lớn, trong giọng nói là vè sốt sắng, là phẫn nộ, tàn nhẫn, sát ý, tất nhiên còn có sự kinh hãi.
ông ta rống lên, đôi mắt đều là thần sắc khát máu.
Sau đó…
“Sát Ma! Xé nát hắn!” Minh Đạn rống lên, đồng thời còn niệm chú gì đó.
Sau một hơi thở…
“Bùm!” một âm thanh chấn động đất trời như xé nát không trung.
Có thể thấy rõ, ở vị trí Huyền Vu giống như có lực gì đó như làm rung chuyển cả đất trời.