Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1709


Phù Thông Hải sử dụng Sinh Tử Đồ lúc này cũng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, miệng đầy máu.
Cả quá trình từ lúc ông ta vận dụng Sinh Tử Đồ đến lúc này Sinh Tử Đồ bị mờ dần, bản thân ông ta cũng bị thương, cả quá trình nhanh chỉ trong vòng hai ba hơi thở.

Đường đường là lão quái vật ở cảnh giới Tiên Hoàng tầng ba, cộng thêm thần khí trung phẩm mà vẫn không trụ được mấy hơi thớ trong tay Tô Minh, đúng là đáng sợ.
Nhất thời, không gian vô cùng yên tĩnh.
Mọi người chấn động đến nỗi như bị ai lấy mất thần hồn.
“Đỉnh Thần Ma! Đi!”, còn Tô Minh lại tiếp tục tấn công.
Tô Minh có thể chắc chắn rằng, nếu anh đập thêm lần nữa thì Sinh Tử Đồ chó chết kia cũng sẽ vỡ vụn.

Hơn nữa, Phù Thông Hải cũng sẽ bị đập nát thành từng mảnh.

Rất nhanh, chỉ mất một giây thôi, sau đó có thể quay về nền văn minh Xương rồi.

Ly Nhi! Chờ anh nhé!
“Chết tiệt!”, Phù Thông Hải thật sự thấy sợ, thậm chí còn không có dũng khí đối kháng lại.
Ông ta vô cùng tuyệt vọng.


Bời vì dùng đến Sinh Tử Đồ rồi, ngay cả thọ nguyên cũng thiêu đốt cả rồi.
Kết quả là vẫn bị tên nhãi kia trấn áp mà mình không có cơ hội phản đòn.
Trong đầu ông ta lập tức lóe lên hai suy nghĩ: Một là tự hủy diệt, cùng chết với Tô Minh luôn.

Thứ hai là nhân lúc
Sinh Tử Đồ vẫn còn chút uy lực thì mình nhân cơ hội tháo chạy.
Rốt cuộc nên chọn cái nào đây?
Phù Thông Hải có chút do dự.
Nhưng sau đó chưa đợi ông ta đưa ra lựa chọn thì đột nhiên mắt ông ta sáng lên.
Dường như ông ta cảm nhận được gì đó.
“Cứu tôi, cứu tôi với…!”, Phù Thông Hải lớn tiếng hét lên, tiếng hét vang vọng bầu trời.
Đến rồi kìa…
Người của Huyền Diễm Tiên quốc đến rồi.
Quả nhiên, ở cuối chân trời có một
tàu con thoi tác chiến vô cùng lớn.
Con tàu lớn đến nỗi khiến người ta cảm giác như một tòa thành đứng sừng sững trong không trung.
“Đình chiến đi!”, dường như nghe thấy tiếng kêu cứu của Phù Thông Hải nên một giọng nói thản nhiên vang lên trong con tàu con thoi tác chiến đó.
Giọng nói vang vọng nhưng đó là giọng nói của một người con trai đầy vẻ vô tình, cao quý và kiêu ngạo.

Giọng nói không lớn, chỉ có hai chữ nhưng giọng rất vang.
Hai chữ vang lên, một đường ánh sáng từ trên tàu con thoi tác chiến chiếu xuống đỉnh Thần Ma.
Lúc này, đỉnh Thần Ma ban nãy đập lên Sinh Tử Đồ đột nhiên run rẩy, sau đó dường như bị khóa chặt.
Sắc mặt Tô Minh trở nên khó coi hơn nhiều.
“Thu!”, Tô Minh hô lớn.
Đỉnh Thần Ma có chút bị thương lúc
này thu về cơ thể Tô Minh.

Trong lúc thu về, dường như nó đã được khôi phục lại như thường.
Đám thành chủ Mai Tiên, Huyền Tinh Bình, Lạc Ngưng Nhi đang nấp trong khe nứt không gian ở phía xa, lúc này đều chấn động, sợ hãi nhìn về phía chân trời.
Họ khiếp sợ nhìn tàu con thoi tác chiến trông to như thành trì.

Đó là tàu con thoi Tiên quốc.
Là Tiên quốc, thế lực thống trị của nền văn minh Trạch.

Ngay cả Động Thiên cũng kém một chút so với Tiên quốc.
Có lời đồn, nền văn minh Trạch chính là mấy lão tố của Tiên quốc khai sáng ra.
Đủ thấy Tiên quốc mạnh đến nỗi nào.
Tiên quốc được coi là vô địch trong nền văn minh Trạch.
Phù Thông Hải thật sự có quan hệ với Tiên quốc, còn có thể mời tàu chiến con thoi của Tiên quốc đến, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Quá… Quá đáng sợ.
“Anh… Anh rể… Có thể sống được không?”, Lạc Ngưng Nhi run rẩy hỏi.

Bình Luận (0)
Comment