Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2393

“Huyền Diễm Thiên Lan?”, Tô Minh có phần kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có một chút ngạc nhiên chợt loé lên mà thôi.

“Đúng vậy! Huyền Diễm Thiên Lan!”, Tống Cẩm Phồn gật đầu thật mạnh: “Theo như lời vị lão tổ tông có được con mắt Thiên Tầm kia thì Huyền Diễm Thiên Lan này vốn là người mang Hồng Mông Thể, tương lai có tiềm lực tiến lên nền văn minh cấp ba, cấp bốn”.

Tô Minh chỉ khẽ cười, nhưng, sâu trong nụ cười lại là sát ý.

Sâu trong đáy lòng Tô Minh, Huyền Diễm Thiên Lan đã nằm trong danh sách phải giết chết rồi!

Cho dù cô ta có thiên phú hay có thể chất gì thì sao? Thậm chí, càng có thiên phú có thể chất, thì càng nên chết sớm, dù sao còn tồn tại cùng chính là sự đe doạ.


Tống Cẩm Phồn còn muốn nói Huyền Diễm Thiên Lan gì gì nữa, nhưng còn chưa nói tiếp, đột nhiên chú đưa tin của cô ta vang lên âm thanh kỳ lạ.

Sau đó…

Sắc mặt Tống Cẩm Phồn trở nên là thường.

“Sao vậy?”, Tô Minh hỏi.

“Chồng à, Huyền Diễm Thiên Lan lại… Lại đến được Vô Lượng kiếm thành rồi, là chủ động đến”. Tô Cẩm Phồn không biết phải nói gì, há chẳng phải là, nhiệm vụ của bản thân đã thất bại rồi sao?

Hơn nữa, còn là thất bại mà bản thân cũng không hiểu rõ.

Từ khi cô ta nhận nhiệm vụ sư tôn giao cho, mỗi thời khắc, tính toán đâu ra đó cũng chưa đến mười ngày… Bình thường, kỳ hạn của mỗi một nhiệm vụ, có thế nào cũng phải mất một hai năm, cô ta còn chưa chính thức bắt đầu đi tìm Huyền Diễm Thiên Lan, thì…

Thất bại rất uất ức!


“Ồ?”, Tô Minh rất kinh ngạc: “Đã đến Vô Lượng kiếm thành rồi? Là sao? Huyền Diễm Thiên Lan chủ động đi sao?”

“Đúng. Chủ động đi. Hình như là vì thể chất đặc thù loại thứ hai của Huyền Diễm Thiên Lan đã thức tỉnh rồi. Sau đó, được linh quang giống như chỉ dẫn từ trên trời dẫn đường, đã đi đến Vô Lượng kiếm thành rồi, bởi vì thể chất đặc thù loại thứ hai của Huyền Diễm Thiên Lan đúng lúc lại thuộc về phương diện kiếm, trước mắt Vô Lượng kiếm thành chắc chắn sẽ là nơi phù hợp nhất để cô ta đi đến”.

“Chỉ dẫn tối thượng? Ánh sáng thần kỳ xuất hiện?”, Tô Minh sờ sờ mũi, dáng vẻ ngờ vực.

“Ông xã, anh đừng vội không tin. Anh hẳn là biết khí vận chứ? Khí vận còn có thể tồn tại, vậy thì những yêu nghiệt đã thức tỉnh thể chất vô thượng kia có thể gặp được cơ hội được định mệnh an bài trong mờ mịt cũng là điều bình thường. Ba năm trước, lúc đó em cũng đã từng trải qua điều đó trên một ngọn núi hoang, em không thể giải thích được nhưng em đã mơ hồ cảm giác được có một cơ duyên nào đó đang kêu gọi mình, cuối cùng, em đã đi theo tiếng gọi của cảm xúc để tìm kiếm, và đã đạt được một kỳ ngộ vô cùng lớn”.

Tô Minh gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Cũng coi như anh nửa tin nửa ngờ, ví dụ như những gì Tống Cẩm Phồn vừa nói, trong thế giới võ đạo, đặc biệt là thế giới võ cao càng ngang tàng, thực sự có một số điều huyền diệu và cổ quái không có cách nào giải thích được.


“Vậy thì càng phải tới được Vô Lượng kiếm thành rồi”, Tô Minh mỉm cười, anh không đề cập tới việc bản thân cùng Huyền Diễm Thiên Lan là kẻ thù sống còn, ừm, nói ra cũng chỉ khiến Cẩm Phồn thêm căng thẳng và lo lắng mà thôi.

“Tô Minh, chúng tôi…”, mấy người Mộng Li Khinh Đàn có chút do dự, họ cũng muốn cùng anh khởi hành đi tới Vô Lượng kiếm thành, nhưng cũng hiểu rõ thực lực của mình còn chưa đủ.

“Sư tỷ, chị chăm sóc cho Khinh Đàn, sau đó đi tìm sư tôn rồi thu xếp ổn thỏa cho ông ấy. Sơ Tình, còn có cô Bảy, mong rằng nhà họ Huyền sẽ chiếu cố cho sư tỷ, Khinh Đàn và sư tôn cùng mấy vị sư huynh của tôi”, Tô Minh suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Đương nhiên!”, Huyền Tinh Bình rất kích động, bà ta còn đang sợ hãi không thể kéo gần quan hệ với Tô Minh, hiện tại, anh mở lời muốn nhờ vả nhà họ Huyền chú ý đặc biệt tới mấy người Hữu Cầm Bảo Bảo, Mộng Li Khinh Đàn, thực sự là một việc quá tốt.

Huyền Tinh Bình hiểu rõ Tô Minh mạnh mẽ đến mức nào, nói trắng ra, cho dù cả nhà họ Huyền cộng lại có lẽ cũng không chống đỡ nổi một kiếm của Tô Minh?

Bình Luận (0)
Comment