“Cô gái trẻ kia dường như có sức uy hiếp chí mạng với mình”, sắc mặt Lâm Chân Võ ngưng trọng, trong lòng thấy chấn động.
Mấy ngày này ông ta luôn gặp những yêu nghiệt tuyệt thế, đúng là kinh khủng.
Thế gian này thật sự có nhiều yêu nghiệt đến vậy sao?
Những lãnh đạo cấp cao như Lâm Chân Võ thì sốc bởi thực lực của đám người Ngư Dung Băng.
Còn học viên của học viện Linh Võ, đặc biệt là các học viên nam thì đều kinh ngạc trước nhan sắc của Ngư Dung Băng.
“Đẹp thật!”, đến cả Cổ Kim là tiểu ma nữ có tầm nhìn ghê người cũng phải thừa nhận cô gái đến từ thế giới bên ngoài này còn xinh đẹp hơn cả mình.
“Hừm!”, Ngư Vọng hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn.
Mặc dù hắn biết nhan sắc của cô chủ quá đẹp, lần đầu gặp thì phần lớn mọi người đều thất thần.
Nhưng lúc này đám nhãi nhép của học viện Linh Võ lại nhìn chằm chằm vào cô chủ với vẻ vô lễ như vậy khiến hắn cảm thấy
không vui.
Đám ranh con này mà cũng xứng được chiêm ngưỡng nhan sắc của cò chủ sao?
“Tôi là Lâm Chân Võ! Là viện trưởng của học viện Linh Võ.
Xin hỏi ba vị có chuyện gì?”, Lâm Chân Võ lên tiếng hỏi với vẻ khách khí.
Bởi vì ông ta dám chắc là lai lịch của ba người này không đơn giản.
Nói năng không cẩn thận khéo chỉ một mình cô gái kia cũng có thể giết mình trong chốc lát rồi.
“Tôi là Ngư Dung Băng! Tô Minh có ở đây không?”, Ngư Dung Băng nói.
Chỉ câu nói này mà tất cả mọi người ở học viện Linh Võ đều biến đổi sắc mặt.
Lại đến tìm Tô Minh?
Chuyện này…
Lâm Chân Võ cũng có chút bất lực.
Lại đến tìm Tô Minh? Hơn nữa, còn không biết là ta hay địch nữa?
“Nói gì đi chứ! Các người có biểu cảm gì vậy?”, Ngư Đằng lạnh lùng nói với vẻ bất mãn.
“Không biết cô Ngư đến tìm Tô Minh có chuyện gì không?”, Lâm Chân Võ hít một hơi thật sâu, hỏi.
“Chuyện gì thì liên quan gì đến ông?”, Ngư Đằng nói với vẻ không khách khí.
Kể cả Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương, kể cả Ngư Đằng chỉ đang ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ.
“Câm mồm!”, Ngư Dung Băng lên tiếng trách mắng Ngư Đằng.
Sau đó, Ngư Dung Băng do dự một lát, nói: “Tòi có quen biết với sư tôn của anh ta, nhận lời mời của sư tôn anh ta nên hôm
nay đến gặp”.
Ngư Dung Băng chỉ nói thế chứ không nói gì khác.
Lâm Chân Võ thở phào một cái.
May quá, là bạn, chứ không phải kẻ địch.
“Tò Minh đang bế quan! Vì vậy, mời ba vị tạm thời ở lại học viện Linh Võ đợi ít hôm”, Lâm Chân Võ cười nói rồi làm tư thế mời.
“Chuyện này…”, Ngư Dung Băng khẽ chau mày.
Cô ta rất sốt sắng.
Bởi vì cô ta không chắc là bao giờ thì người mà tư chủ Tư Nam Quân của đại lục Thần Thương phái đến sẽ đến đây, có lẽ là nửa tháng sau mà cũng có thế là ngày mai.
Cô ta rất sốt ruột, vậy mà giờ vẫn còn phải đợi Tô Minh bế quan kết thúc.
NgưĐằng và Ngư Vọng rất muốn mắng người.
Tò Minh là cái thá gì, hắn có xứng không?
Bắt cô chủ phải đợi hắn ư?
Một con kiến nhỏ bé mà cũng cần bế quan ư?
Hắn có bế quan đến cỡ nào thì có thể có tên trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long sao?
Nực cười!
Tiếc rằng hai người chưa lên tiếng mắng người thì đã bị Ngư Dung Băng ngăn lại.
“Được!”, Ngư Dung Băng đồng ý.
“Mời ba vị!”, Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm rồi làm tư thế mời.
Học viện Linh Võ vừa mới xây lại mấy tòa nhà rất đẹp, vừa hay có thể dùng đến.
“Viện trưởng Lãm! Hoc viện
Linh Võ bị làm sao à? Sao phải xây dựng hết lại thế này?”, Ngư Dung Băng tò mò hỏi.
“Chuyện này…”, Lâm Chân Võ do dự một lát, cuối cùng cười khổ nói: “Cũng tại Tô Minh! Thiên phú võ đạo của câụ ta kinh khủng quá nên đã mang đến một số chuyện tốt và chuyện xấu cho học viện”.
Lâm Chân Võ cũng không giải thích gì nhiều.
“Phụt!”, Ngư Dung Băng thì bình thường, chỉ có Ngư Đằng và Ngư Vọng không chịu nổi nên bật cười cùng lúc: “Viện trưởng Lâm! Ông nói là thiên phú võ
đạo của Tô Minh rất khủng khiếp?”
“Đúng vậy!”, Lâm Chân Võ gật đầu, trong mắt toát ra vẻ phẫn nộ.
Hai kẻ sai vặt của Ngư Dung Băng mặc dù cũng yêu nghiệt nhưng rất vò lễ.
“Tâm nhìn hạn hẹp!”, Ngư Đằng nói với vẻ cạn lời.
“Cô chủ! Tên Tô Minh đó thật sự không đáng đế cô đi bảo vệ”, Ngư Vọng nói, rồi lại lên tiếng khuyên ngăn: “Cô nói xem, nếu cô đi cứu một thiên tài có phẩm chất tốt, kế cả không phải là thiên tài mà là người bình thường cũng được.
Nhưng nếu
nhân phẩm íôi mà cứu hắn thì đúng là đáng ghét”.
Ngư Đằng cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Học viện Linh Võ này điên rồi! Ngày nào cũng có người đi lại ở phía trước Ngộ Đạo Các nơi mà Tô Minh bê’ quan, giống như bị hút hồn vậy, không biết tên Tô Minh đó làm kiểu gì?”
Đúng lúc này…
Sắc mặt Ngư Dung Băng đột nhiên biến đối rồi đứng bật dậy.
“Cò chủ làm sao vậy?”, Ngư Đằng và Ngư Vọng vội hỏi.
“Không kịp rồi!”, Ngư Dung Băng hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ ngưng trọng: “Tôi nhận được tin là cường giả mà tư chủ Tư Nam Quân phái đến đã đến, đến không gian gần học viện Linh Võ rồi”.
“Á?”, sắc mặt Ngư Đằng và Ngư Vọng đều biến đối, thắn người run rẩy, cũng hoảng loạn nói: “Vậy… Vậy phải làm sao?”
“Đi thôi! Hiện giờ đến Ngộ Đạo Các đưa Tô Minh đi”, Ngư Dung Băng nói với vẻ sốt sắng.
“Cô chủ! Không đáng đâu”, Ngư Đằng sốt ruột nói: “Cô chủ!
Ban đầu cô đưa Tô Minh đi fôi sắp xếp ở một nơi nào để ẩn nấp là xong.
Nhưng bây giờ người mà Tư chủ phái đến đã đến đây, lúc này mà cô còn đưa Tô Minh đi thì sẽ phải chạm mặt với thuộc hạ của Tư chủ, như vậy rất nguy hiểm.
Thật sự không đáng đau”.
“Đúng vậy, cô chủ”, Ngư Vọng cũng muốn khuyên gì đó
Tiếc là Ngư Dung Băng đều không nghe.
Cô ta xoay người rồi đi nhanh về phía Ngộ Đạo Các.
Rất nhanh Ngư Dung Băng
đã đến trước Ngộ Đạo Các.
Còn Ngư Đằng và Ngư Vọng cũng đi theo sát phía sau.
Lúc Ngư Dung Băng định xông vào Ngộ Đạo Các thì bị Lâm Thanh Loan ngăn lại.
“Cô Ngư! Tô Minh đang bế quan nên không ai được quấy rầy”, Lâm Thanh Loan ngưng giọng nói.
Mặc dù cô ta biết thực lực của Ngư Dung Băng rất mạnh, mạnh hơn mình rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn ngăn lại.
“Tránh ra! Kẻ thù của sư tôn Tô Minh sắp đến rồi, tôi phải đưa Tô Minh đi, nếu không thì Tô
Minh sẽ gặp nguy hiểm”, đôi mắt đẹp của Ngư Dung Băng nhìn về phía Lâm Thanh Loan, khí tức trên người không ngừng sục sôi.
“Hiện giờ mà cô đi quấy fây thì anh ta càng nguy hiểm”, Lâm Thanh Loan lắc đầu, nói.
“Cô…”, sắc mặt Ngư Dung Băng trở nên khó coi, đòi mắt đẹp trở nên lạnh lùng: “Bế quan mà bị quấy rầy thì cùng lắm anh ta cũng bị thương một chút thôi! Nhưng bây giờ mà không đưa Tò Minh đi thì anh ta sẽ chết.
Bây giờ chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ta”.
“Cò bảo vệ anh ta?”, Lâm
Thanh Loan lắc đầu, nói: “Anh ta không cần người khác bảo vệ, ít nhất cũng không cần cô bảo vệ”.
Hơi thở của Ngư Dung Băng ngưng lại, cò ta rất muốn ra tay.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này thì đám lãnh đạo cấp cao của học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ xuất hiện.
“Cô Ngư! Xin cò đừng kích động.
Bế quan không thể để ai quấy rầy, chắc cô cũng hiểu rõ điều này”, Lâm Chân Võ ngưng trọng, nói: “Học viện Linh Võ coi cò là bạn nên mong cô đừng làm chúng tôi khó xử”..