Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 737



Có thể thoát được sao?
Phù!
Phù!
vẫn là giết chết trong chớp mắt.

Hơn nữa, cũng chỉ dùng đúng một chiếu, mà không cần dùng tới chiêu thứ hai.

Trần Quang Kiếm và Ưng Minh đều chết!
cả quá trình, ba người nhóm Thẩm Y Nhân, chỉ cần tới một hai giây, đã bị Khôi Thần giết chết.

Tô Minh đột nhiên cười khổ.

Vốn dĩ, anh còn tưởng, 100 khối linh thạch cực phẩm chỉ có thể dùng Khôi Thần trong một phút, là quá ngắn.

Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, thời gian quá dài.

Vì thời gian sử dụng Khôi Thần vẫn còn thừa tới 50 giây.

Tô Minh chỉ đành lệnh cho Khôi Thần đi lấy Nhẫn không

gian của ba người Thẩm Y Nhân.

Thế nhưng, chỉ trong chốc lát, Khôi Thần đã quay về bên cạnh Tô Minh, rồi lại được Tô Minh thu lại vào trong Nhẫn không gian.

“Sau này, mình phải chuẩn bị đủ linh thạch, để lúc nào cũng có thể sử dụng được Khôi Thần, như vậy mình sẽ gần như vô đối”, lúc này Tô Minh cảm thấy rất đỗi vui mừng.

Bất giác kiểm tra Nhẫn không gian của ba người Thấm Y Nhân.

“Tổng cộng có 3,1 triệu khối
linh thạch trung phẩm? Ha ha, kiếm được không ít”, Tô Minh cười ha hả.

3,1 triệu linh thạch trung phẩm, đủ cho ba lần sử dụng Khôi Thần.

“Tô Minh, anh anh anh, chuyến này đi tôi thật sự hối hận rồi”, mãi tới sau mười nhịp thởi, Ngư Dung Băng mới quay sang nhìn Tô Minh, giọng vừa cất lên, đã nghe rõ sự run rẩy và cả oán giận.

Chuyến đi lần này.

Chịu đả kích quá lớn.

Thật sự.

Trước khi đi, cò ta thật sự cảm thấy bản thân rất giỏi, rất ghê gớm!
Thế nhưng bây giờ?
So với Tô Minh, cò ta chẳng là cái gì.

Giống như bị đạp thẳng từ tầng mây cao ngã nhào xuống vũng bùn.

“Ồng nội, cháu còn co hội này đế đuối kịp anh ta không?”, Lâm Thanh Loan đứng bên cạnh Lâm Chân Võ bạt hồn khiếp vía mà nói.

“Điều này”, Lâm Chân Võ không biết nên trả lời như thế nào.

vẫn đuối kịp.

Muốn thấy bóng lưng của Tô Minh, thì chẳc phải là thiên tài cả trong cả nghìn thiên tài mới làm được?
Cháu gái tuy rằng rất giỏi, thế nhưng còn phải nỗ lực rất nhiều.

“Ông nội, cháu muốn vào bí cảnh Linh Võ”, Lâm Thanh Loan hít một hơi thật sâu, ngừng lại một chút, giọng nghiêm túc, tỏ rõ quyết tâm.

Tuy rằng, bí cảnh Linh Võ vô cùng nguy hiếm!

Lâm Chân Võ trầm ngâm.

Vốn dĩ, ông ta định để qua đợt này, sẽ đế Tô Minh dẫn theo Lâm Thanh Loan, Cố Kim, Quý Thanh Hoà cùng vào bí cảnh Linh Võ.

Nhưng bây giờ xem ra, Tô Minh hoàn toàn không cần tới đó, bí cảnh Linh Võ đối với anh mà nói, gần như không có tác dụng gì.

Quả thực có thế suy nghĩ đế mấy người nhóm Lâm Thanh Loan vào đó.

Cuối cùng, Lâm Chân Võ gật
đầu.

“Ông trời thật bất công mà! Tên khốn thích đánh mông tôi, kiếp này tôi còn cơ hội để báo thù không?”, trong khe nứt hư không, Hứa NhưÝ muốn oà khóc.

Mạnh Lăng cũng chết rồi, cô ta cũng không dám trở về Thái u Tòng ở đại lục Thanh Huyền, bằng không, nếu Thái u Tông xử lý không tốt sẽ trách tội cô ta đã giết chết Mạnh Lăng, tuy rằng Mạnh Lăng không phải do cò ta hại chết, thế nhưng bản thân cò ta cũng khó tránh khỏi liên can.

Cho nên Hứa Như Y bây giờ sẽ ở lại trong học viện Linh Võ.

Đưong nhiên, cô ta cũng có ý định riêng, định ở lại bên cạnh Tô Minh, tìm cơ hội đánh Tô Minh, báo thù cho cái mông của mình.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Tò Minh giết chết Tư Thiên Cấm, Thấm Y Nhân những người thuộc tầng võ đạo cao cấp đến từ đại lục Thần Thương.

Trong một tuần này, Tô Minh dành một nửa thời gian dùng để tu luyện, sắp xếp lại những thứ đã thu hoạch được, cho nên cũng tiến bộ không ít.

Tiến bộ rõ rệt nhất chính là cảnh giới, hiện anh đã đạt tới cảnh giới Động Hư trung kỳ.

Trong trường hợp cùng lúc sử dụng sức mạnh thuần, thần huyết và kho tàng huyết mạch, sức mạnh có thế đạt khoảng 33 triệu kg.

Còn một nửa thời gian còn lại, dùng để hướng dẫn cho Quý Thanh Hoà, Cố Kim và Lâm Thanh Loan.

Tô Minh cũng cảm thấy rất có thu hoạch trong khoảng thời gian này.

Những thứ khác không cần
nói, chỉ riêng nhan sắc của ba cò gái này, cũng đã là cực phẩm lựa chọn trong cả triệu người.

Đương nhiên, cũng thường bị Hứa Như Ý làm phiền.

Tò Minh luôn cảm thấy cô gái này thích bị ngược, lẽ nào thích bị đánh vào mông thế sao? Lại còn cố tình chọc anh?
Còn về Ngư Dung Băng, trong một tuần này, cũng ở lại học viện Linh Võ, về cơ bản là tu luyện, gần như cô ta đã bị sốc mạnh trước sự trình độ đáng kinh ngạc của Tò Minh, nên ngày nào cũng khổ luyện.

Một tuần sau.


“Thanh Hoà, các cô ở lại trong học việc, cố gắng tu luyện, tòi sẽ nhanh chóng trở về, tôi sẽ ở lại Thiên Đường Ngục khoảng một tháng mới quay về”, Tô Minh nhìn về phía Quý Thanh Hoà, Lâm Thanh Loan và Cổ Kim còn đang lưu luyến không rời, và còn cá Hứa Như Ý lén lút đi theo, lúc này đang trợn mắt mình anh.

“Thiên Đường Ngục rất nguy hiểm, phải cẩn thận đấy”, Quý Thanh Hoà nhỏ tiếng nói, khẽ bặm môi, định nói gì đó rồi lại thôi, sắc mặt hơi ửng đỏ.

“Thanh Hoà, cô thích Tô Minh, thì cứ nói thẳng ra!”, công
chúa nhỏ Cổ Kim ừ hử một tiếng, rồi nói thẳng.

Đúng lúc này, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Quý Thanh Hoà, hiện rõ sự xấu hổ và đỏ lựng lên.

Trong ánh mắt tuyệt đẹp của Hứa Như ý chợt ánh lên cái nhìn khác lạ.

“Yên tâm đợi tôi trở về”, Tô Minh đột nhiên giơ tay lên, nhéo má Quý Thanh Hoà.

Một động tác nhỏ này thôi cũng đủ nói lên tất cả.

Sau đó.

Tô Minh và Ngư Dung Băng liền biến mất.

Thiên Đường Ngục là một tầng võ đạo rất đặc biệt.

Mặc dù chỉ được coi là tầng võ đạo trung cấp, thế nhưng, lại là nơi tập trung rất nhiều người mạnh và thiên tài, hơn nữa, tầng võ đạo này cũng khá hỗn độn và tàn khốc, hai chữ thiên đường dùng để chỉ thiên đường của kẻ giết người.

Ngục lại chính là cách biếu đạt trực tiếp.

Thế nhưng chính vì sự hỗn độn và tàn khốc của Thiên
Đường Ngục đã thúc đẩy cho rất nhiều ngành nghề phát triển, ví dụ, ngành đấu giá, đấu trường sinh tử…
Tô Minh muốn tới Thiên Đường Ngục chủ yếu là vì lời mời của Ngư Dung Băng.

Ngư Dung Băng có một kẻ thù đang trốn ở Thiên Đường Ngục, cô ta bắt buộc phải giết chết kẻ đó!.


Bình Luận (0)
Comment