Thế nhưng, bởi vì Ngư Dung Băng không quá chắn chắn, cho nên, mới nhờ Tò Minh giúp đỡ, không hề nế nang, dùng cách nói của Ngư Dung Băng chính là: tên khốn nạn với tâm địa đen tối nhưanh, còn nợ tôi.
Đương nhiên, đối với Tò Minh mà nói, thì đây cũng là việc tốt.
Thứ nhất, người mạnh và thiên tài trong Thiên Đường Ngục quá đòng, chuyến này tới Thiên Đường Ngục có thể giúp Tô Minh tăng thêm sức mạnh,
tóm lại sẽ tốt hơn nhiều nếu ở lại trong học viện Linh Võ.
Thứ hai, Thiên Đường Ngục chính là nơi quá phức tạp, không ai quản, cho nên ẩn chứa rất nhiều đồ tốt, nếu may mắn, cũng có thể kiếm được rất nhiều.
Thứ ba, điều quan trọng nhất trong chuyến đi lần này của Tô Minh, theo như Ngư Dung Băng đã nói, sư tôn Ninh Triều Thiên rất có thể sẽ tới Thiên Đường Ngục, bởi vì, nếu như muốn trốn Tư Nam Quân, thì nơi tốt nhất để đến chính là Thiên Đường Ngục, đừng coi thường Thiên Đường Ngục chỉ là tầng võ đạo trung cấp, thê’ nhưng nó
cũng không khác biệt quá nhiều so với các tầng võ đạo cao cấp bình thường, và cũng không kém đại lục Thần Thương, và đương nhiên Tư Nam Quân cũng không thể cam thiệp được tới Thiên Đường Ngục.
Thiên Đường Ngục.
Hôm nay.
Rất nhộn nhịp.
Bởi vì, Tiêu Nguyệt – môn chủ của Thần Thường Môn – một trong Nhị Môn Thất Họ của Thiên Đường Ngục, đã xuất quan.
Cách đây vài tháng trước, đột nhiên một cò gái trẻ tuổi, xinh đẹp xuất hiện tại Thiên Đường Ngục, hơn nữa, lại còn được mòn chủ Thần Thường Mòn của Thiên Đường Ngục khi đó nhìn trúng, chỉ trong một tháng, đã đạt được danh hiệu hoa hồng yêu huyết, trong hai tháng đã trở thành môn chủ của Thần Thường Môn.
Còn hôm nay, tính ra mới là tròn ba tháng, Tiêu Nguyệt từ một cô gái không đạt tới nổi một cảnh giới nào, mà bây giờ đã trở thành bán bộ cảnh giới Chân Hoàng.
Đừng chỉ nhìn vào hai chữ
bán bộ đó, mà phía sau nó còn kèm theo hai chữ Chân Hoàng.
Hơn nữa, nghe nói, hoa hồng yêu huyết tuyệt sắc này, chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Tuổi còn trẻ như vậy, mà đã là bán bộ cảnh giới Chân Hoàng.
Trước giờ chưa từng thấy.
Vô cùng tài giỏi.
Thần Thường Môn.
Bên ngoài lầu Hiên Các, các cò gái xếp thành từng hàng đứng cung kính, những cô gái này đều rất xinh đẹp, hơn nữa họ
đều khá mạnh, trên người toát lên khí thế hung ác.
Thế nhưng lúc này, bọn họ người nào người nấy tỏ ra vô cùng cung kính.
“Kẽo kẹt”.
Đột nhiên, cánh cửa lầu Hiên Các mở ra.
Một bóng người bước ra.
Người này mặc chiếc váy dài màu đỏ.
Dáng người tuyệt đẹp cùng với đôi mõi đỏ mọng.
Cô gái này quả thực rất trẻ, thế nhưng, khí thế toát ra từ trên người cò ta lại giống với bậc nữ vương.
“Hiên Các, Hiên Các, Tò Minh cho dù em có mạnh tới thế nào đi nữa, thì em cũng không bao giờ quên anh”, cò gái mặt không cảm xúc, thầm dằn lòng một tiếng.
Cô gái này chính là Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt của tầng trái đất.
Ngày đó, sau khi Tô Minh hồi sinh và trờ về từ trận Tây
Lâm.
Khi nhận được tin này, cò đã kích động tới mức oà khóc.
Nhưng cũng ngay vào ngày hôm đó, trong đầu cô chợt có thêm một phần ký ức!
Phần ký ức đó lại chính là ký ức từ trong kiếp trước của bản thân.
Đáng sợ nhất là, ký ức của kiếp trước đang chiếm lấy ký ức của kiếp này.
May mà, trong lúc tuyệt vọng, có một bảo vật ẩn sâu trong tâm trí cô, đã giúp cò ngăn
cảm lại ký ức kiếp trước.
Cho nên.
Cò vân là cò.
Vần là Tiêu Nguyệt.
Thế nhưng, cô đã thành còng đoạt được những mảng ký ức vụn vỡ của kiếp trước, vì thế đã có được những thành tích đáng kinh ngạc.
Bởi vì, kiếp trước, cò lại chính là nữ đế!
Võ đạo đã tu luyện tới trình độ không thế nào hình dung nổi, thậm chí còn hơn cả mơ.
Chính vì dung hợp được ký ức tiền kiếp, nên sau này cô mới chọn đi con đường võ đạo, và tiến bộ vò cùng nhanh chóng.
Không một ai biết biến cố trên người cô.
Thế nhưng vì tốc độ bứt phá quá nhanh, mới mấy ngày, cô đã đạt tới cảnh giới vạn pháp, một bước lên trời.
Sau đó, có một bà lão đột nhiên đến muốn đưa cò đi, và còn nói rằng, nếu còn không dẫn cô đi, cô sẽ bị dẫn tới học viện Linh Võ, như vậy rất lãng phí thời gian.
Bà lão đó nguyên là môn chủ Đường Thường Môn ở Thiên Đường Ngục.
Tiêu Nguyệt suy nghĩ một hồi, liền đồng ý.
Thế nhưng, cò quyết định trước khi cùng mòn chủ tiền nhiệm của Thần Thường Mòn trở về Thiên Đường Ngục, sẽ tới gặp Tò Minh.
Tiêu Nguyệt khi đó vội vã đi tới biệt thự nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang để tìm Tô Minh, thế nhưng chỉ gặp Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết, Chu Khánh Di, Tiêu Nhược Dư.
Mà không gặp được Tô Minh.
Có một chút nuối tiếc.
Chỉ nghĩ, đợi tới sau này thành công trên con đường võ đạo, sẽ quay trở lại trái đất tìm Tô Minh, cô cảm thấy, từ giờ tới khi đó cũng không còn quá lâu.
Cho nên cùng với Viên Thần Thường rời khỏi tầng trái đất.
Tới bây giờ, cũng đã mấy tháng trôi qua.
Nỗi nhớ của cô dành cho Tô minh không những không giảm đi, mà ngược lại, ngày càng sâu
đậm hơn.
Toà lầu mà cò đang ở, vốn có tên là “Thiên Phượng Các”, thế nhưng sau khi cô tới ở, đã được đổi tên thành Minh Các.
Cho dù là vì dung hợp ký ức của kiếp trước, cốt cách và quan điếm võ đạo của cô trong chốc lát đã được nâng lên cả tỉ lần.
Cô biết rõ trời đất rộng thế nào, con người võ đạo dài nhường nào, vạn thế tuyệt vời ra sao, trái đất nhỏ bé tới mức nào, và Tô Minh vẫn còn quá yếu.
Thế nhưng cô vần không quên được Tô Minh!
Có lẽ, đây chính là vì thứ không có được lại càng thấy đáng quý!
“Tô Minh, đợi em chinh phục được cả Thiên Đường Ngục này rồi, hoàn thành kỳ vọng của sư tôn, em sẽ quay lại trái đất tìm anh.
Tiêu Nguyệt em cả đời này, sẽ là người phụ nữ của anh! Lần tới gặp lại, sẽ không phải tới lượt anh từ chối, vì dù sao, anh cũng không mạnh bằng em!”
“Hừ, em đây đã một lòng một dạ muốn trở thành người phụ nữ của anh, anh còn không đồng ý, cho dù em vẫn là Tiêu Nguyệt, nhưng ngộ nhỡ khi đó không may em không chiếm
được ký ức kiếp trước, mà lại đế ký ức kiếp trước chiếm trọn, với tính cách của kiếp trước, không chừng còn cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ tu luyện của anh”.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Tiêu Nguyệt liếc nhìn.
Giống hệt đế nữ.
Vò cùng bá đạo.
Ngước mắt lên nhìn một lượt những người có cấp bậc cao trong Thân Thường Môn, nói: “Gần đây, bổn toạ bế quan, Thiên Đường Ngục, không xảy ra chuyện gì chứ?”.