Mà lần này, lại càng đáng sợ hơn, chỉ trong giây lát Tô Minh đã đấm ra tận 33 quyền.
Nắm đấm gào thét, vạn vật yên lặng, mai một cả không gian…
Cực kỳ khủng bố!
Nắm đấm của anh như tia chớp hạ xuống từ trên trời, không gì có thể cản nối.
“Mẹ kiếp!’1, đại trưởng lão -Tống Huyền của Huyền Diệu Tông là Bất Tử tầng ba, nhưng lúc này cũng cảm nhận được sự nguy hiểm và né đi theo bản năng.
Trái lại, nhị trưởng lão – Trần Chưong và tam trưởng lão – Dư Dịch cũng cảm thấy nguy hiểm,
của Vương Thần Ngạn, nên nghiến răng không né, giơ tay dùng hết sức mạnh ngăn cản từng quyền “Quy vu trần ai” của Tò Minh.
Tay còn lại thì cố gắng phá hủy hơn mười nhát kiếm “Sinh Tử Chớp Ảnh” đã chém đến trước mặt Vương Thần Ngạn.
Vừa đối phó nắm đấm, vừa ngăn cản chiêu kiếm của Tò Minh.
Cũng coi như là liều mạng.
Trong giây phút nước sôi lửa bỏng ấy, gương mặt già nua của cả hai cũng hơi tái đi.
“Chết đi!”, Tống Huyền bị biểu hiện liều mạng của Trần Chương và Dư Dịch kích thích, như bị cuốn theo, cũng có thể là vì tìm lại mặt mũi.
Sau khi ông ta né khỏi nắm đấm của Tò Minh, đòi mắt già nua nhìn chằm chằm vào anh, rồi giơ tay lên, chộp một cái.
Các ngón tay ông ta như hóa thành móng vuốt của con rết thời thái cổ.
Chi chít, sắc bén.
Kết hợp với quy luật Hắc Ám và không gian, còn cả sức mạnh lên đến 15 triệu kg.
Nó cực kỳ mạnh!
Chiêu đó còn mạnh hơn “Sinh Tử Chớp Ảnh” khi Tô Minh dùng hết sức thi triển rất rất nhiều.
Quả là quái vật Bất Tử tầng ba.
Nhưng điều khiến người ta hoảng sợ là, trước chiêu ấy của Tống Huyền, Tô Minh lại không thèm ngăn cản hay ngó tới cái nào!
Trái lại.
Trong con ngươi lạnh lẽo lóe lên vẻ tàn nhẫn của Tô Minh
chỉ có Vương Thần Ngạn.
Anh giơ tay lên, lại liên tục chém ra “Sinh Tử Chớp Ảnh”.
Thật sự là mất trí mà!
Cùng lúc đó.
Một chộp đáng sợ của Tống Huyền cũng rơi xuống đầu Tô Minh, cuốn theo sức mạnh to lớn và vô vàn sát khi, dường như định bóp nát anh.
Ngay cả Tống Huyền cũng nhếch mép nở nụ cười.
Nhưng đột nhiên.
Một cái chén phóng to ra như che trời lấp đất trên đầu Tô Minh, miệng chén ngửa lên, một dòng khí ăn mòn màu đen bốc lên đón đỡ bàn tay của Tống Huyền.
“Siêu… Siêu… Siêu việt cả thần khí? Đạo Khí!1′, đầu Tống Huyền ong lên, hoảng sợ, suýt nữa thì ngã xuống đất!
Ông ta rõ ràng cảm giác được cái chén trên đầu Tô Minh là Đạo Khí!
Đạo Khí trong truyền thuyết đó!
Đầu óc Tống Huyền trống
rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ đó là không thế nào!
Đúng vậy, không thể nào!
Đường đường Đạo Khí, sao có thế bị luyện hóa một cách dễ dàng như vậy được?.