Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 912


Từ đầu tới cuối, đám người tộc Bạch Phượng đều không liếc nhìn Tô Minh cái nào, bởi vì một thằng nhóc loài người có cảnh giới Chân Thánh hậu kỳ thật sự là quá yếu.
Ai ngờ…
Đám cao thủ có đẳng cấp trưởng lão của tộc Bạch Phượng hiếm khi lộ ra cảm xúc, nhưng giờ đây, mặt mày họ đều trở nên rất đặc sắc.
“Nhóc con loài người, anh đang…”, sắc mặt Bạch Như Hân trở nên khó coi, tràn ngập sát khí quát, suýt nữa bị tức cười.

Nếu không phải cô ta và những cao
thủ của tộc Bạch Phượng tới thì lúc này, tên nhóc nhà anh đã bị Kim Thanh chặt thành tám khúc rồi ấy chứ!
Do mình và các cao thủ trong tộc đến, nên con kiến đáng thương kia mới may mắn nhặt được một mạng.

Trong tình huống này mà còn không chạy?
Còn không biết cảm ơn?
Vậy mà lại trách ngược lại mình và cao thủ trong tộc, rồi khiêu khích? Cò ta từng thấy mấy tên tự chui đầu vào rọ, nhưng chưa gặp ai như anh ta.
Bạch Như Hân tức giận suýt
văng tục.
Nhưng lúc này.
“Ầm!”

Bỗng nhiên, điều chẳng ai ngờ tới, đặc biệt là Bạch Như Hân, có chết cô ta cũng không đoán được Tò Minh lại… lại lập tức ra tay.

Một con kiến Chân Thánh hậu kỳ lại dám ra tay trước mặt các cao thủ Bất Tử tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn, tầng năm, tầng sáu.
Hơn nữa, nơi này còn là đế quốc hoang thú.
Quan trọng hơn, đối tượng
bị ra tay lại là mình…
Bạch Như Hân tức thì ra tay đánh trả theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, cả người cô ta lại như rớt vào hầm băng.
Giống như có thần chết trực tiếp xuất hiện trước mặt cò ta.
Kế tiếp, đòi mắt cô ta trở nên đen thui, không nhìn thấy bất cứ thứ gì hết.
Trong mắt người ngoài thì cả người cô ta đã bị một quyền đấm thành một làn sương máu, ngay cả thần hồn cũng không
thoát khỏi.
Một quyền tùy tiện của Tô Minh, trông thì chẳng đâu vào đâu, nhưng lại tràn ngập sức mạnh, vả lại, còn kết hợp cả quy luật không gian.

Bạch Như Hân chết cũng đúng thôi.

Thực tế, dù cò ta có mạnh hơn gấp trăm lần thì dưới một quyền kia cũng sẽ lập tức bị đánh chết.
Đơn giản là vì lúc này đây, Tô Minh quá mạnh!
“Là do cô ta tự dưng xuất hiện, chen vào trận đấu của tôi.

Giờ còn lảm nhảm, rất phiền nên tôi đành tiên cò ta xuống gặp Diêm Vương trước vậy!”, trong
sự tĩnh lặng và kinh ngạc của mọi người, Tô Minh nhìn Kim Thanh, cười nói.
Giống như chỉ làm một chuyện ruồi bu.
Mà Kim Thanh thì lại run lên, mặt mày trắng bệch, ngơ ngác.
Tuy cô ta không muốn thừa nhận, nhưng Kim Thanh biết thực lực của mình vẫn yếu hơn Bạch Như Hân một chút.
Ngay cả Bạch Như Hân cũng bị giết, mà còn bị giết chỉ bằng một quyền thì chính mình sẽ khá hơn bao nhiêu?
Tên nhóc loài người kia thế mà lại có thực lực mạnh hơn cảnh giới ư?
Đáng sợ nhất là anh ta còn thích trực tiếp ra tay chứ không muốn nói nhiều! Trông còn kinh khủng hơn kẻ điên!
Cứ vậy mà đã giết Bạch Như Hân?
Đa số người trong tộc thú đều thích chiến đấu, lại càng có nhiều người không sợ cái chết, đặc biệt là tộc Kim Bằng Thái CỔ.

Thế nên, Kim Thanh đã từng gặp rất nhiều kẻ tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn nhưthanh niên loài người kia thì lại lần đầu nhìn
thấy.
“Bạch Thuận, giết cậu ta!1′, nhưng Kim Thanh còn chưa kịp hoàn hồn thì Bạch Chấn Phong đã mở miệng quát.
Tuy Bạch Như Hân chỉ thuộc tầm trung trong thế hệ trẻ nối trội ở tộc Bạch Phương, cũng không coi như là yêu nghiệt.

Mất một Bạch Như Hân cũng chẳng đáng là gì đối với tộc Bạch Phượng.
Có điều, ông nội của Bạch Như Hân lại là trưởng lão trong tộc.

Dù địa vị ông ta không tính là cao và hòm nay cũng không có mặt ở đây.
Hơn nữa, tuy Bạch Như Hân chẳng là cái đinh gì, nhưng cũng là huyết thống nòng cốt.

Cô ta bị giết chính là sỉ nhục rất lớn đối với tộc Bạch Phượng.
Tròng vẻ mặt của Bạch Chấn Phong là biết, quả thật khó coi muốn chết.

Đương nhiên là ông ta muốn gi3t ch3t tên nhóc loài người kia ngay rồi.
Ban nãy, Tô Minh thế hiện ra thực lực nháy mắt gi3t ch3t Bạch Như Hân, quả thật khá kinh người và có hơi không phù hợp với lẽ thường.

Nhưng, Bạch Chấn Phong cũng không định tự mình ra tay, tựa như đang nhìn con kiến giết con gián.

Tuy có

hơi ngạc nhiên vì không hợp lý! Nhưng là một con hố, không thế nào tự hạ mình ra tay đối phó một con kiến được!
Một cao thủ có đẳng cấp đại trưởng lão trong tộc Bạch Phượng, tuyệt đối không thể tùy tiện ra tay với một thanh niên, dù cậu ta có là loài người.
Thế nên, Bạch Chấn Phong mới sai Bạch Thuận.
Bạch Thuận rất thân với ông nội Bạch Như Hân, chắc hẳn ông ta cũng muốn tự mình ra tay báo thù cho cô ta.
Hơn nữa, Bạch Thuận cũng
rất mạnh, là Bất Tử tâng ba và nằm trong top 5 các trưởng lão tộc Bạch Phượng.
“Chàng trai loài người, đừng trách tòi, là tự cậu muốn chết thôi!”, trong đôi mắt già nua của Bạch Thuận hiện lên vẻ âm u, nhìn thẳng vào Tò Minh.

Vốn là một người thuộc thế hệ trước, ông ta cũng có suy nghĩ như Bạch Chấn Phong, sẽ không tùy tiện ra tay với người trẻ.

Nhưng giờ Bạch Như Hân đã chết, vả lại, đại trưởng lão cũng mở miệng.
Khí thế cả người ông ta lập tức nhằm thẳng vào Tò Minh.
Thoáng chốc, chưa nói tới Tò Minh, mà Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đứng đằng sau anh không xa đã phải vội vàng lùi ra sau.

Đợi đến khi họ dừng lại thì con ngươi như muốn lọt ra khỏi tròng vì quá hoảng sợ.
Chỉ mới là chút khí thế trên người Bạch Thuận thôi mà họ đã cảm nhận được một góc nhỏ về thực lực của Bạch Thuận, ông ta mạnh đến đáng sợ!.


Bình Luận (0)
Comment