Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 913


Hiểu đơn giản là Bạch Thuận chỉ tiết ra chút khí thế đã khiến nội tạng của Tiêu Nguyệt bị thương.
Cảnh giới Bất Tử rất mạnh, so với các cảnh giới phía dưới như Chân Hoàng, Chân Thánh đúng là khác nhau như trời với đất.

Càng đừng nói tới Bất Tử tầng ba.
“Vèo!”, sau đó, Bạch Thuận chộp một cái về phía Tô Minh.
Không coi là tùy tiện, nhưng cũng không sử dụng quy luật
hay thần thông, lại càng không dùng vũ khí…
Nhưng một chộp với sát khí khủng bố kia vẫn che trời lấp đất, bao phủ cả Bằng Sơn, khiến nơi đây chìm trong yên tĩnh!
Lúc này, võ số nõ chủ và thợ mỏ đều bị nó đè hộc máu, nằm sấp xuống.
Sao lại mạnh đến thế cơ chứ?
Nó mạnh đến nỗi vừa xuất hiện thì không gian xung quanh chợt trở nên tĩnh lặng tựa như hỗn độn thuở sơ khai.
“Tô…”, Tiêu Nguyệt định hét: Tô Minh, né mau!
Lại không làm được, vì dưới sự dao động của dấu móng tay kia, Tiêu Nguyệt đã không thốt nổi nên lời.

Mặc dù, cô cách khá xa và không bị nó nhằm vào.

Kim Thanh, Kim Lạc thì nghẹt thở rụt cổ, trong mắt ngoài vẻ chấn động và sợ hãi ra chính là hâm mộ và chờ mong.
Cảnh giới Bất Tử thật là mạnh, khi nào thì hai người họ mới bước vào cảnh giới đó đây?
Trái lại, Bạch Chấn Phong và Kim Lưu là sổ ít những người có
mặt ở đây không rung động trước chiêu ấy của Bạch Thuận.

Bởi vì, cả hai là Bất Tử tầng sáu, là người có thể nghiền chết Bạch Thuận chỉ bằng một đầu ngón tay.

Đương nhiên sẽ không vì một chiêu đó mà chấn động.
“Tại sao không dùng vũ khí và dốc sức ra tay chứ? Cho ông cơ hội mà ông lại muốn chết hả? Chiêu đó của ông thật sự là quá yếu”, nhưng khi đa số những người có mặt ở đây đều đắm chìm trong sức mạnh của chiêu đó, Tô Minh lại lắc đầu một cách đầy bất lực, lạnh nhạt nói.
Anh còn chưa dứt lời.
Am!
Lại đánh ra một quyền.
Thoạt nhìn thì cũng không khác một quyền anh giết Bạch Như Hân là bao.
Hơn nữa, Tò Minh vẫn thong dong đứng ở chỗ đó, khi anh ra tay cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Chân cũng không nhúc nhích xíu nào.
Trông hết sức tùy tiện.
Nhưng mà.
Một đấm ấy vừa xuất hiện.
Quả thật còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời.
Một quyền ấy bất ngờ xuất hiện giữa không trung, tuy không to và đan xen hai màu đỏ tím, nhưng lại rất sống động.

Nó yên lặng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhìn kỹ còn có thể thấy bên trong có một dòng khí màu đen nhỏ như sợi tóc đang uốn lượn.
Nó vừa xuất hiện thì dấu móng tay mà Bạch Thuận đánh ra lại., lại… lại run lên.
Dường như đang sợ hãi.
Sau đó.
“Xoẹt…”
Dấu móng tay kia đã bị đánh tan.
Mà một quyền kia của Tò Minh vẫn như chẳng bị gì, lành lặn không chút xây xát, thậm chí còn sáng và nhanh hơn.

Nó như phá hủy khoảng cách thời gian, trực tiếp đánh tới trước mặt Bạch Thuận.
Thoáng chốc, không biết người khác cảm giác thế nào, nhưng Bạch Thuận lại thấy não mình như chết máy!
Lần đầu tiên trong đời ông ta lại thấy kinh ngạc và hoảng
sợ như thế.
ông ta ngửi được mùi vị của cái chết và sự hủy diệt đang đến gần mình.
Theo bản năng, ông ta dứt khoát biến ra bản thể.
“Đùng!”
Chỉ thấy, ông lão râu tóc bạc phơ lập tức phóng to lên hàng ngàn lần, lông chim màu bạc bao phủ cơ thể, từng cọng lóe lên vẻ sắc lạnh như một thanh kiếm sắc bén.

Dưới sự bao phủ của hàng tỷ cọng lông chim là một con Phượng Hoàng khổng lồ che trời lấp đất.
Cực kỳ to lớn.
Hai cánh sải ra cả 1500m.
Khí tức của tộc Bạch Phượng thuộc dòng Phượng Hoàng thời thái cổ tràn ngập cả đất trời như một ngọn lúi lớn đè xuống.
Cả tòa Bằng Sơn như run lên.
Vô số người suýt chút nữa bị đè bẹp xuống đất.
Trên không, càng là một mảnh màu bạc, Bạch Phượng che trời.
“Ó!”, Bạch Thuận hót lên, tiếng hót vang như sấm, chấn động tám mươi ngàn mét.
Cực kỳ khủng bố.
Vô số ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi, run bần bật nhìn chằm chằm vào Bạch Thuận, nhưng lại không thể trông thấy hết được vì ông ta quá lớn.

Thế nhưng, mọi người còn chưa phản ứng lại thì…
“Ầm!”
Một tiếng trầm đục như thể xé rách vòm trời vang lên.
Một dòng máu đỏ tươi ghê người phun ra từ trong lồng nguc bản thể khổng lồ của Bạch Thuận.
Càng ghê người hơn là cái lỗ máu ấy còn cực kỳ sâu, dường như sắp đâm xuyên qua cơ thể Bạch Thuận.
Là bị một quyền kia của Tô Minh đâm thủng.
Nắm tay của Tô Minh mặc kệ ông ta là hình người hay bản thể thì cũng như nhau.
Đều là giấy.
Mà càng khiến người ta
muốn chọc mù mắt mình là giờ phút này, bản thể của Bạch Thuận lại bay ngược ra sau.
Cảnh tượng ấy giống như là một ngọn núi lớn đang bị đánh bay…
Tròng rất đáng sợ, khiến nhiều người xem mà muốn lọt tròng.
Nhưng đó chỉ là bắt đầu, chứ không phải hồi kết.
Dưới vô số đòi mắt trợn to, có thể thấy bản thể của Bạch Thuận cứ bay ra một ngàn mét thì vết thương nơi lồng nguc lại nứt ra to hơn….


Bình Luận (0)
Comment