Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 914


Đến khi bản thể của Bạch Thuận đã lùi lại hơn mười trượng rồi mà vẫn chưa dừng lại, nhưng bản thế ông ta đã vỡ nát thành cả trăm ngàn đoạn, hoá thành từng khối từng khối.
Lại qua một lát sau.
Bản thể Bạch Thuận đã bị chấn trở thành mưa máu, máu đỏ khắp trời, rơi xuống, mùi tanh xộc lên khắp nơi.
Mà thần hồn của Bạch Thuận đương nhiên cũng bị vỡ
nát thành hư vô.
Chết, chết đến mức không thể chết được nữa!
“Thật yếu!”, Tò Minh lẩm bấm một câu.

Nói thật, một quyền vừa nãy của anh đã kiềm chế sức mạnh, có lẽ cũng chỉ là dùng sức lực đơn thuần và quy luật không gian thôi, ừ thì còn có một ít quy luật Tử Vong, cũng chỉ như vậy mà thôi, căn bản không dùng hết toàn lực.

Nếu dùng toàn lực thì sức lực ngưng tụ hay thậm chí thêm vào kiếm ý hung tàn thì uy lực cực hạn của quyền này cũng phải gấp mười lần vừa rồi.
Tò Minh thì chê bai Bạch Thuận yếu ớt.
Còn những người khác trên sân…
Không thể hình dung nổi.
Đã có rất nhiều người bị đánh chết rồi!

Lại càng có nhiều người đông cứng như những tảng đá vậy.
Ninh Triều Thiên cứ cảm thấy mình đã chảy máu não rồi… Ông ấy sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Nghịch thiên cũng phải có mức độ chứ!
Nhưng đồ nhi tốt của mình, dường như… Dường như không có giới hạn, hoàn toàn không cho người ta con đường sống nữa rồi.
Đột nhiên ông ấy cảm thấy trong toàn bộ thế giới Tiếu Thiên này, bất kỳ ai được gọi là yêu nghiệt thiên tài, được gọi là lão quái vật siêu cấp, được gọi là thể chất gì gì đó, khi ở trước mặt thằng nhóc Tô, họ còn chẳng được xem là rác rưởi nữa!
Thậm chí, Ninh Triều Thiên còn cảm thấy đời này của mình
đã sống uổng phí rồi.
Thân là sư tòn, ngay cả một ánh mắt của đồ nhi, có lẽ ông ấy cũng không đỡ được, không chừng một ánh mắt của Tò Minh cũng có thể giết nhanh diệt gọn ‘V__
ông ấy rồi?
“Biến thái, quá mức biến thái!”, Tiêu Nguyệt không còn gì đế nói, đột nhiên cô ấy cảm thấy huyết mạch Nữ Đế gì đó của mình, ký ức Nữ Đế gì gì đó cũng chẳng hay ho gì cả.
Thật đả kích người ta mà!
“Cái… kia đó, vốn dĩ, tôi với gia tộc Bạch Phượng gì gì của
các người chẳng có thù hận gì cả, là vừa nãy, cò gái kia bị tôi giết không hiếu sao lại đi quấy fây tôi và người khác đang quyết đấu, rất phiền phức, cho nên cô ta mới chết.

Sau đó, ông lão cảnh giới Bất Tử tầng thứ ba vừa nãy muốn giết tôi để báo thù rồi cũng bị tôi gi3t ch3t, đây đều là theo lẽ thường.

Xét bản chất thì tôi là người tốt, người ta không chọc tôi, tòi cũng không chọc ai, tôi cũng không muốn mình và gia tộc Bạch Phượng các người rơi vào tình trạng không chết không dừng, hoặc là tiếp tục ra tay gì đó dâu, dù sao cũng mệt rồi.

Nhưng cứ bỏ qua các người như vậy tòi lại cảm thấy bản thân bị thiệt thòi, không bằng,
các người bồi thường một chút tốn thất tinh thần cho tòi, sau đó các người có thể rời đi, các người thấy thế nào? Đồng ý hay không?”.

Trong không khí yên tĩnh, tĩnh mịch như tờ, Tô Minh nhìn Bạch Chấn Phong và đám người gia tộc Bạch Phượng, nói.
Vốn dĩ là anh muốn báo thù với gia tộc Kim BằngThái Cố.
Không hiểu sao gia tộc Bạch Phượng lại xen vào.
Thật phiền!
Tò Minh không mở miệng còn đỡ, nhưng anh vừa lên tiếng, vốn dĩ đám người Bạch Chấn

Phong hay mấy trưởng lão của gia tộc Kim Bằng Thái Cổ đều cứng đờ, khóe miệng cũng đều run rẩy!
Máu lên não rồi.
Chỉ cảm thấy như xuất hiện ảo giác.
Không ai lại ức hiếp người khác như vậy.
Nói tới cùng, chuyện gia tộc Bạch Phượng cũng do Bạch Như Hân lắm lời thôi, đây cũng là tội lớn sao?
Đã bị giết luôn rồi mà.
Sau đó, ngay cá Bạch Thuận báo thù cho cô ta bị diệt sạch rôi.
Gia tộc Bạch Phượng tốn thất rất lớn.
Mặt như bị đánh sưng lên còn gì!
Rõ ràng là gia tộc Bạch Phượng bị tổn thất tinh thần rất lớn mà!
Mà tên nhóc loài người này còn nói… Nói bản thân tốn thất tinh thần, còn đòi bồi thường?
Đây quả thực không phải là ức hiếp nữa mà chính là điên
cuồng mất trí, chẳng còn là người nữa.
Vẻ mặt Bạch Chấn Phong nhăn nhó, nhìn Tò Minh chằm chằm, trong đôi mắt già nua là sát ý lạnh thấu xương: “Thằng nhãi loài người kia, cậu giết chết Bạch Như Hân và Bạch Thuận, gia tộc Bạch Phượng và cậu không chết không…”
Bạch Chấn Phong nói gằn từng chữ.
Đang chuẩn bị ra tay!
Ông ta muốn nói bốn chữ “không chết không dừng”, thế nhưng chữ “dừng” còn chưa kịp
nói ra.
Thì đã thấy Tô Minh phiền chán cau mày, hơn nữa lên tiếng chen ngang, nói: “Giết!”

Chữ “giết” vừa được thốt ra.
Vù…
Lại thấy cảnh tượng kỳ dị cực độ, khắc sâu vào trong trí nhớ, cả trăm triệu năm cũng không thể quên được… Thân là trưởng lão gia tộc Bạch Phượng, cao thủ cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu, ở cả đế quốc Hoang Thú này lão quái vật Bạch Chấn Phong cũng có danh tiếng không nhỏ, thế mà đột nhiên cổ
lại cháy máu liên tục, máu tươi chói mắt, trên cổ đã bị xuyên qua, cũng trong chớp mắt đó thần hồn đã bị bóp chết rồi.
Bạch… Bạch… Bạch Chấn Phong bị giết rồi!
Mà bên cạnh Bạch Chấn Phong lại xuất hiện một con rối kim loại kỳ lạ.
Đương nhiên đó là Thần Khôi.
Sau đó là sự huỷ diệt kéo dài hơn một phút, sự im lặng tĩnh mịch.
Một phút sau.
“Hỏi các người có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi hay không mà lại cứ muốn nói dong dài như vậy!”, Tô Minh lướt mắt nhìn Bạch Chấn Phong đã trở thành thi thể, hừ một tiếng, giống như chỉ là mới chết một con chim vậy.
Nói rồi, anh nhìn sang những trưởng lão còn lại của gia tộc Bạch Phượng, nói: “Các người nói xem, có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần tòi hay không?”
Không ai trả lời Tô Minh.
Bởi vì lúc này, không ai còn có thể trả lời, ai dám nói chứ!
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ… Bạch Chấn Phong chết roi..


Bình Luận (0)
Comment