Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 915


Tò Minh cũng chẳng phải người trong Thú Tộc của đế quốc, cho nên căn bản không thế cảm nhận được ý nghĩa của
Bạch Chấn Phong đối với họ là thế nào.
Bạch Chấn Phong là đại trưởng lão của tộc Bạch Phượng trong mười Thú Tộc lớn hàng đầu!
Lão quái vật siêu cấp cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu.
Cứ…Cứ vậy mà chết sao?
Dù đã trôi qua một phút, dù thi thể Bạch Chấn Phong đã yên lặng nằm ở đó, dù vũng máu bên cạnh thi thế đã nhuộm đỏ cả nham thạch.
Nhưng những người trong
Thú Tộc vẫn không ai dám tin đây là sự thật…
Tò Minh cũng đành chịu.
Chẳng lẽ, người của Thú Tộc đều có tốc độ phản ứng chậm sao?
Hay là không có tai?
Tô Minh đành phải nói lại một lần: “Các người, rốt cuộc có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi hay không? Nghe thấy thì trả lời đi chứ? Làm lơ người khác như vậy rất bất lịch sự đấy!”

Nhưng không có ai trả lời.
Tô Minh không nhịn được lại nói: “Nếu đây là mặc kệ không quan tâm vậy tôi sẽ xem như các người ngầm thừa nhận là không đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần tôi vậy”.
Tô Minh khi nói thì khẽ cười, không hiếu sao lại có chút u ám.
Ngay tức khắc, cảm giác rét lạnh kinh khủng đến thấu xương cũng khiến những cường giả của tộc Bạch Phượng định thần lại, người lên tiếng đầu tiên là nhị trưởng lão của tộc Bạch Phượng -tên là Bạch Thiên Giảo mặc đồ trắng, hơi gầy, tóc đen tuyền, đòi mắt khá nhỏ.

Lúc này, trong đôi mắt ấy tràn đầy kinh sợ cực
điểm: “Cậu Tò Minh, chúng tòi đồng… Đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho cậu!”
Âm thanh khẽ run, đầy tôn kính, hơn nữa còn có chút ý tứ cầu xin và lấy lòng.
Một màn như vậy khiến nhiều người xung quanh như có ảo giác không chân thực.
Thực tế Bạch Thiên Giảo này cũng được xem như là một người có tiếng tăm, rất nhiều nô chủ trên sân và cả nhóm người Kim Thanh, Kim Lạc cũng đều từng nghe đến, nhưng những gì họ nghe được về Bạch Thiên Giảo căn bản đều là lời đồn
miêu tả tính tình ông ta không tốt, tàn nhẫn, thích hút máu thôi.
Còn có một lời đồn, nghe nói Bạch Thiên Giảo là cảnh giới Bất Tử tầng thứ tư đỉnh phong kỳ, sở hữu sức chiến đấu có thể vượt qua hai cảnh giới nhỏ, đây là chuyện rất, rất, rất khó tin.

Dù sao, đạt đến cảnh giới Bất Tử, muốn vượt cấp, quả thực khó như lên trời, có bao nhiêu yêu nghiệt siêu cấp cũng không làm được.
Nhưng Bạch Thiên Giảo lại có thể làm được, nghe nói là bởi vì ông ta có một bí pháp giúp tăng thực lực lên gấp ba, gấp năm lần trong thời gian ngắn.
Ngoài ra, danh tiếng của Bạch Thiên Giáo rất nổi cũng là vì, từng một truyền nhân dòng chính của một tộc trong Thú Tộc có thế lực không tệ, chỉ vì bình phẩm sau lưng Bạch Thiên Giảo một câu fôi bị Bạch Thiên Giáo biết được, không lâu sau, toàn bộ thế lực Thú Tộc chưa đến mười ngàn người của người đó bị diệt sạch chỉ trong một đêm, ngay cả một thú nô cũng không còn, mọi người gần như chắc chắn là Bạch Thiên Giảo làm, người này tàn nhẫn điên cuồng, không có giới hạn.
Cũng chính vì như vậy, mà cả đế quốc Hoang Thú cứ nhắc đến Bạch Thiên Giảo thì gần như
không có ai dám nói xấu một câu, thậm chí, không có ai dám nhắc đến cái tên này.
Vì vậy, lúc này nghe thấy âm thanh Bạch Thiên Giảo run rẩy, cả người run như cầy sấy, giọng điệu cầu xin, đầy tôn trọng, dáng vẻ bị dọa khiếp sợ, quả thật họ không biết nên nói gì.
Cảm giác này giống như nhìn thấy một người giàu có nhất thế giới tự dưng đi cầu nguyện vậy.
“Hẳn là tộc Bạch Phượng các người cũng có loại hỏa tinh này chứ?”, Tô Minh chỉ chỉ vào cái giỏ kim loại trên mặt đất của
Bằng Sơn cách đó không xa, trong giỏ kim loại có mấy khối hỏa tinh.
Tô Minh cũng không thực sự hấp thụ những hỏa tinh này, nhưng anh vẫn có thế cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong hỏa tinh này cũng khá nhiều, mặc dù không thuần khiết, hơn nữa còn bởi vì ẩn chứa thuộc tính hỏa mạnh mẽ mà rất dễ bùng cháy nên có lẽ tu võ giả tầm thường hoặc người Thú Tộc không dễ dàng hấp thụ trực tiếp, hơn nữa hiệu suất cũng thấp.


Nhưng đối với Tô Minh mà nói, sở hữu kho tàng huyết mạch thì anh đã mở ra con đường tắt, có bao nhiêu thì
đều có thế hấp thụ bấy nhiêu.
Mà trong đế quốc Hoang Thú, đại khái thứ mà anh có thể coi trọng cũng chỉ có hỏa tinh thôi, còn về thần thông truyền thừa, bí pháp, võ kỹ các loại gì đó của những Thú Tộc kia trong đế quốc Hoang Thú, anh cũng không có hứng thú, bởi vì về bí pháp, thần thông, võ kỹ của Thú Tộc, căn bản không bao giờ sánh được với loài người, huống hồ, Tô Minh đã sở hữu được thứ tốt từ lâu rồi.
“Có, đương nhiên CÓI”, Bạch Thiên Giảo gật đầu nhiệt tình.
Trong lòng õng ta thờ phào.
Chỉ là hy sinh hỏa tinh cho tên loài người trẻ tuổi kinh khủng, khiến người ta vò cùng sợ sệt kia thì hoàn toàn có thể.

Tộc Bạch Phượng là một trong mười tộc lớn, hỏa tinh cũng được cất giữ cũng không ít.
“Tộc Bạch Phượng các người, tống cộng tất cả hỏa tinh có bao nhiêu?”, thế nhưng, ngay sau đó Tô Minh lại hỏi như vậy.
Lập tức, Bạch Thiên Giảo cũng ngừng thở
Vốn dĩ cho rằng Tô Minh muốn hỏa tinh, Bạch Thiên Giảo đã thở phào, cảm thấy nếu Tỏ Minh nói ra một con số, tộc
Bạch Phượng chắc chắn có thế nhẹ nhàng lấy ra, nhưng nào ngờ được, người trẻ tuổi này quá tàn nhẫn!
Vò cùng vò cùng tàn nhẫn!
Tên này trực tiếp hỏi số lượng lưu trữ?
Tham lam quá rồi?

“Cụ thể thì lão đây không… Không… Không nắm rõ, nhưng có lẽ là trong khoảng ba mươi triệu hỏa tinh!”.

Âm thanh Bạch Thiên Giảo càng run rẩy, thực tế, ông ta biết rất rõ, tộc Bạch Phượng đã tích lũy qua hàng tỷ năm nhưng đương nhiên người
trong tộc mình cũng có tiêu hao, bây giờ còn lại khoảng chừng một trăm triệu hỏa tinh, đó là một con số rất kinh khủng, ông ta tất nhiên không dám nói thẳng ra một trăm triệu, tất nhiên phải giảm xuống vài lần mới nói, nếu không chẳng phải họ lại bị Tò Minh bắt chẹt đến chết sao?
“Ba mươi triệu?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, tộc Bạch Phượng này quả thực là giàu nứt vạch rồi!
Bất giác Tô Minh nghiêm giọng nói: “Tòi cũng không tham lam, nếu ông đã nói tộc Bạch Phượng còn lại khoảng chừng
ba mươi triệu khối thì tạm thời tôi muốn chín mươi triệu hỏa tinh của tộc Bạch Phượng các người, xem như phí tổn thất tinh thần cho tôi đi? Không quá nhiều chứ?”
Tò Minh nghiêm túc nói.
Đương nhiên anh biết Bạch Thiên Giảo này chắc chắn sẽ không nói thật, cho nên, cứ tùy tiện lại tăng lên gấp ba.
Bạch Thiên Giảo suýt chút đã nghẹn chết.
Thậm chí là sắp bị hù chết rồi..

Bình Luận (0)
Comment