Dưới bầu không khí mập mờ và chua xót ấy, không bao lâu sau, gã đầu vàng mặc đồng phục cơ trưởng, yêu cầu cơ trưởng cũ rời khỏi buồng lái.
Rosa ngạc nhiên nhìn Pablo, người đang sải bước ngồi vào ghế lái chính, ngón tay cô khẽ run lên.
Cô chần chừ một lúc, giả vờ như không có gì thay đổi và hỏi: “Pablo biết lái trực thăng à?”
Trình Thù khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn bóng lưng gã đầu vàng, cười đầy ẩn ý: “Tất nhiên, anh không chứa kẻ vô dụng.”
Khóe môi gã đầu vàng giật nhẹ, rồi trả lời Rosa qua tai nghe: “Dưới trướng đại ca, ai cũng phải có một kỹ năng.”
Rosa đáp qua loa một tiếng nhưng trong lòng vẫn không yên.
Cô lo lắng rằng chuyến bay này sẽ xảy ra sơ suất, bởi tâm trạng của Pablo chắc chắn đang bị ảnh hưởng bởi chuyện của phê cỏ.
Rosa trầm tư hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đột nhiên, Trình Thù lên tiếng chỉ thị: “Pablo, cậu sang ghế phụ lái đi, hôm nay không cần cậu lái.”
Gã đầu vàng sững người, có phần kinh ngạc. Động tác chỉnh bảng điều khiển của anh ta khựng lại, cẩn thận quay đầu nhìn Trình Thù.
Gương mặt Trình Thù không biểu lộ cảm xúc, vẫn lãnh đạm như mọi khi.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, gã đầu vàng mới dám đổi chỗ, vì anh ta tin rằng Trình Thù chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Rosa nhướng mày, nhìn về phía Trình Thù.
Cô cảm thấy có lẽ Trình Thù đã nhận ra sự lo lắng của mình nên mới cố ý làm vậy.
Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng cô, khóe môi khẽ cong lên, cô hỏi: “Sebastiano, đi thôi?”
“Cạch!” Cánh cửa máy bay đóng lại hoàn toàn.
Trình Thù lười biếng đổi tư thế, rút tập tài liệu ra, giọng trầm khàn: “Đi thôi.”
Từ Juárez đến San Pedro Sula mất khá nhiều thời gian, họ còn phải dừng chân ở vài thành phố để nghỉ ngơi.
Khi cả nhóm thực sự đặt chân đến Honduras, đã là ba ngày sau, vào buổi chiều.
Vừa xuống máy bay, Rosa đã cảm nhận được bầu không khí khác biệt nơi đây.
Nơi này có chút giống Tijuana, nhưng phức tạp hơn rất nhiều.
Dưới những bức tường xám loang lổ là những sạp hàng bán trái cây, những người bán rong mặc áo thun cam, quần short bò, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn vào ô cửa kính xe nơi Rosa đang ngồi.
Bên đường, một chiếc bán tải đỏ đỗ lại, lũ trẻ con ngồi trên thùng xe cười đùa, sau lưng chúng là một đống rác chất đầy lá khô và cành cây gãy.
Dưới những tòa nhà sơn vàng là khu chợ sầm uất, quần áo treo la liệt.
Đường phố ở đây rất hẹp, dây điện chằng chịt kéo ngang trước các cửa hàng.
Giao thông cực kỳ hỗn loạn, hai bên vỉa hè đỗ đầy xe máy, khiến con đường càng thêm chật chội.
Chiếc xe Volkswagen của họ phải mất vài phút mới nhích lên được một đoạn.
“Có vẻ nền kinh tế ở đây rất kém, trông như chẳng có trật tự gì cả.”
Trình Thù nhắm mắt dưỡng thần, đầu tựa vào gối tựa, nghe giọng Rosa pha chút nghiêm túc.
Anh khẽ động tai, giữa tiếng ồn ào đáp lại cô: “Honduras là một trong những quốc gia kém phát triển nhất ở Mỹ Latin, khoảng cách giàu nghèo rất lớn, tỷ lệ dân số nghèo cực kỳ cao.”
Người đàn ông ngồi ghế phụ, đầu đinh, đeo kính râm che đi đôi mắt, quay đầu giải thích cho Rosa: “Nơi này giết người dễ như giết gà. Ở San Pedro Sula, thứ hoạt động suốt 24 giờ chưa bao giờ là cửa hàng tiện lợi…”
Hắn nở nụ cười nhếch mép khiến Rosa rùng mình, vô thức hỏi tiếp: “Vậy đó là gì?”
Hắn chỉ vào một cửa hàng phía trước, lạnh lùng nói: “Chính là nó.”
Ánh mắt Rosa dõi theo hướng ngón tay hắn, rơi xuống một tiệm nhỏ đơn sơ.
Nơi đó bày đầy hoa cúc trắng, trên tấm bảng gỗ có viết hai chữ: Nhà tang.
Đồng tử cô co rút, theo bản năng xoa xoa cánh tay.
“Anh là thành viên Demonio?” Rosa khẽ mím môi.
Cô không nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào trên người hắn chứng tỏ hắn thuộc Demonio, nên hơi nghi hoặc.
Gã đàn ông thu lại nụ cười, gương mặt trở nên lạnh lùng, giọng điệu vô cảm như một cỗ máy: “Soy un asesino. Demonio forever.” (Tôi là sát thủ. Demonio muôn năm.)
Rosa lập tức sững người.
Trình Thù cuối cùng cũng mở mắt, trầm giọng quát: “Gasol, đừng dọa cô ấy.”
Giọng nói uy nghiêm của anh khiến Gasol nhún vai một cách bất cần.
Trình Thù đưa tay đặt lên đỉnh đầu Rosa, nhẹ nhàng xoa như đang dỗ dành một cô bé.
“Đừng sợ, hắn chỉ là sát thủ của anh.”
Rosa cảm nhận hơi ấm trên đầu, cả tai và cổ cô đều dần đỏ bừng.
Cô khẽ ngẩng đầu, như một con mèo nhỏ dụi nhẹ vào lòng bàn tay Trình Thù.
Trình Thù kéo Rosa lại gần, vén tóc bên tai cô, cúi xuống thì thầm: “Xem ra em nóng lắm.”
Giọng nói trầm thấp như mang theo chút ma lực, chậm rãi len lỏi vào tâm trí cô:
“Gasol sẽ bảo vệ em, cô bé ngoan.”
Nói xong, anh ngồi thẳng dậy, như thể tất cả những lời dỗ dành ban nãy chưa từng tồn tại.
Trình Thù thu lại ý cười, nghiêm túc dặn dò: “Ở đây đừng chạy lung tung, đừng rời khỏi tầm mắt anh.”
Rosa vẫn chưa kịp hoàn hồn, ngơ ngác nhìn anh: “Hửm?”
Anh phủi bụi trên người, đáp:”Phụ nữ ở Honduras có địa vị rất thấp, thậm chí bị xem là công dân hạng hai. Những cô gái như em có thể bị bắt cóc và bán đi.”
Anh ngừng lại giây lát rồi nhấn mạnh: “Không phải dọa em đâu. Nếu thực sự muốn ra ngoài, phải nói với anh.”
Rosa kéo cửa kính xe lên, nghiêm túc gật đầu.
Cả nhóm đến khách sạn, ăn qua loa chút gì đó rồi trời bắt đầu đổ mưa.
San Pedro Sula có khí hậu nóng ẩm, vào mùa hè trời mưa lại càng oi bức, quần áo dính chặt vào người khiến Rosa khó chịu.
Bên cửa sổ gỗ xanh, cô đặt ly cà phê đá xuống, quay đầu hỏi: “Sebastiano, chiều nay có kế hoạch gì không?”
Trên sofa, Trình Thù chậm rãi vẽ một vòng tròn đỏ trên bản đồ, đánh dấu ngày 01/09/2022, tức là hai ngày sau.
Cô im lặng chờ câu trả lời, cho đến khi anh tháo kính chống ánh sáng xanh.
Giọng anh khàn khàn, hỏi ngược lại cô: “Em có nơi nào muốn đi không?”
Rosa nhớ đến lời hứa trước đó, thẳng thắn nói: “Trước khi lên đây, chủ tiệm có nhắc đến chợ Guamilito. Nghe nói ở đó có nhiều món đồ thủ công và nhiều thứ thú vị khác. Em chưa từng đến, rất tò mò.”
Trình Thù bóp nhẹ gáy, đứng dậy, bóng anh che khuất ánh đèn.
“Đi thôi, anh dẫn em đi xem.”
Cho đến khi đi trong khu chợ chật chội chỉ đủ cho một hai người lách qua, trong lòng Rosa vẫn còn chút ngạc nhiên.
Không biết vì sao, cô cảm thấy thái độ của Trình Thù đối với mình có chút thay đổi nhẹ. Anh trở nên bớt nóng nảy hơn, cũng kiên nhẫn hơn, dường như trong nhiều việc đều sẵn lòng chiều theo cô.
Nơi này rất đông người, gần như ai cũng chen chúc nhau. Có người dừng lại giữa đường để mặc cả với người bán hàng, khiến dòng người càng thêm ùn tắc.
Nhìn thấy sắc mặt của Trình Thù không hề khó chịu, Rosa bèn bước lên vài bước, ngồi xổm xuống trước một sạp hàng của một bà lão.
Tấm vải trải sạp đã cũ kỹ, ngả vàng, bên trên bày đầy những món đồ lạ lùng.
Có hộp nhạc màu vàng bị tróc sơn, ống tre được chạm khắc tinh xảo, vòng ngọc không rõ xuất xứ, thậm chí có rất nhiều đồ vật mang đậm yếu tố Trung Hoa: ấm sứ phủ bụi, thìa bạc xỉn màu…
Rosa cầm lên một chiếc máy ảnh cũ bọc dây cao su, rồi chú ý đến một chiếc radio mini bên cạnh.
Đột nhiên, cô nhớ đến chiếc MP4 đã bị cô bé kia lấy trộm, trong mắt thoáng qua chút mất mát.
Trình Thù thu hết biểu cảm của cô vào mắt nhưng không nói gì.
Anh li3m môi, cầm lên một bộ cờ tướng dưới đất, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Bà lão thính giác không tốt, lưng còng, vẻ mặt áy náy bước lại gần hơn.
Trình Thù nhìn thấy vết sẹo cũ đáng sợ trên tai bà, cau mày, rồi lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Bà lão chăm chú nhìn miệng anh rồi bừng tỉnh, mỉm cười giơ lên một con số.
Trình Thù khẽ nhếch môi, rút vài tờ peso trong ví, gấp lại rồi nhét vào tay áo bà lão.
Rosa chứng kiến cảnh này, chợt đối diện với ánh mắt đang cúi xuống của Trình Thù.
Chưa kịp để anh phản ứng, cô đã thoải mái nở nụ cười, nói: “Sebastiano, em muốn xem thêm chút nữa, vẫn chưa nhìn đủ.”
Trình Thù không vội, anh liếc qua cửa hàng đồ cũ đối diện, bị những chiếc áo corset và váy liền phong cách vintage trong tủ kính thu hút ánh mắt.
Anh lấy thuốc lá ra, châm lửa, rồi ném lại một câu cho Rosa: “Anh qua bên kia một lát, đừng đi lung tung.”
Bên trong cửa hàng mờ tối bày biện nhiều bộ trang phục tinh xảo, Trình Thù cũng bất ngờ khi ở nơi này lại có người bán thương hiệu “Sororite Vintage”.
Chủ tiệm là một người phụ nữ Trung Quốc tóc ngắn, có khuyên mày và khuyên tai, trang điểm theo phong cách gothic, lười biếng tựa vào giá treo đồ, hờ hững nhìn Trình Thù.
“Những bộ đồ này là cô tự tìm mua?”
“Cũng gần như vậy, đây là cửa hàng chuyên mua sắm hộ.”
“Anh chọn đồ cho bạn gái?” Giọng người phụ nữ lười nhác, thấp giọng hỏi.
Trình Thù khựng lại một giây, rồi khẽ đáp: “Ừ.”
Người phụ nữ lướt mắt qua tủ kính, hất cằm về phía Rosa xinh đẹp không xa, nói: “Cô ấy? Rất đẹp.”
Trình Thù nhìn theo, Rosa đang mỉm cười giúp bà lão đổi tiền lẻ.
Ánh sáng xuyên qua mái che, chiếu rọi một bên mặt cô, khiến cô đẹp tựa như Aphrodite.
Tiêu chuẩn thẩm mỹ trên thế giới rất đa dạng, nhưng vẻ đẹp của Rosa gần như có thể khiến tất cả mọi người say đắm.
Không hiểu sao, trong lòng Trình Thù hiếm khi xuất hiện một loại cảm xúc lạ lẫm, có lẽ là niềm tự hào.
Người phụ nữ cầm lên một chiếc corset màu tím nhạt, rồi lấy thêm một chiếc ren trắng xuyên thấu, cả hai đều có độ dài váy chỉ ngang đùi.
“Hai bộ này rất hợp với cô ấy.”
Trình Thù hít một hơi thuốc, mang theo ý tứ cảm ơn, hỏi: “Bao nhiêu?”
Người phụ nữ tùy tiện giơ một con số, đáp: “Tuỳ anh, dù sao tôi cũng sắp đi Nga rồi.”
Trình Thù nhanh chóng thanh toán, cầm lấy chiếc túi giấy tinh xảo, đẩy cửa bước ra.
Chiếc chuông treo trên cửa khẽ vang lên theo gió.
Anh tháo điếu thuốc xuống, dập tắt trong vũng nước.
Trình Thù còn chưa kịp tận hưởng chút tâm trạng tốt vừa nhen nhóm, đã chợt vụt tắt ngay trong khoảnh khắc ngẩng đầu.
Vị trí ban nãy của Rosa nay không còn thấy cô đâu.
Trước sạp hàng của bà lão chỉ còn một người đàn ông trung niên đang xem đồ.
Đám đông đông nghịt, Trình Thù tận dụng lợi thế chiều cao để quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Rosa đâu cả.