Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 21

Mười phút trước.

Rosa tốt bụng giúp bà lão bán hàng thu tiền, đồng thời để ý đến vết sẹo trên tai bà.

Một nửa tai đã mất đi hình dáng ban đầu, trông như một khối thịt co rúm lại.

Rosa khựng lại, nụ cười trên môi dần biến mất. Cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, do dự một lúc rồi chỉ tay về phía tai của bà lão.

Cô sợ mình có phần đường đột, nhưng lại càng sợ bỏ lỡ cơ hội giúp đỡ bà.

“Bà ơi.” Rosa khẽ ra hiệu, lịch sự hỏi, “Bà có cần giúp gì không?”

Bà lão nhìn cô một lúc mới hiểu được ý tốt của Rosa. Bà vẫn giữ nụ cười hiền hậu, giọng nói run rẩy: “Chuyện từ lâu lắm rồi. Cô có muốn nghe một câu chuyện không?”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Rosa đã nghe hết quãng đời khổ cực của bà.

Bà kể rằng, Honduras là một đất nước rất nghèo. Những ai có chút tiền bạc đều đã di cư sang Mỹ hoặc nơi khác từ lâu.

Gia đình không đủ sức che chở, bà bị bán làm vợ từ khi còn nhỏ.

Phụ nữ nơi đây không có địa vị, hôn nhân chẳng khác gì ngục tù. Chồng bà nghiện rượu, thường xuyên đánh đập bà. Phải đợi đến khi con cái trưởng thành, bà mới có thể trốn khỏi nơi đó.

Thời đại giờ đã thay đổi, không ít bạn trẻ có tư tưởng khác biệt.

Ở đằng xa, chỗ bán hoa tulip có mấy cặp đôi đang vui vẻ chọn hoa.

Những bó tulip vẫn còn vương giọt mưa, sắc hồng và vàng hòa quyện, trông tươi tắn rực rỡ.

Nhưng bà lão đã bạc trắng mái đầu, ngồi lặng yên như một gốc cây khô cằn, sinh khí đã dần cạn kiệt.

Bà lặng đi trong hồi ức, giọng chậm chạp: “Cả đời này… tôi chưa từng nhận được một bông hoa nào.”

Nỗi cô đơn trong lời nói khiến tim Rosa như mềm nhũn. Cô mím môi, bỗng nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía hàng bán hoa.

Trong lúc xếp hàng chờ, cô cúi xuống buộc dây giày, bất giác bị một cảnh tượng thu hút.

Trước cửa tiệm pizza, một gã đàn ông béo mặc áo sọc xanh đang đứng tựa vào chiếc xe tải trắng, vẻ mặt bực bội giật mạnh sợi dây trói một người phụ nữ.

Rosa vô thức cau mày, gần như nghĩ rằng mình nhìn nhầm.

Cô tiến về phía trước vài bước, thấy hắn đang nói chuyện với người qua đường, cuối cùng lại bất mãn rời đi.

Người phụ nữ kia trông đầy đau khổ, khiến lòng Rosa quặn thắt.

Cô định đến xem chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng chưa kịp đi xa, một lực mạnh bất ngờ đè lên vai cô.

Rosa bị kéo giật lại, tóc bay lên rồi rơi xuống.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy tức giận của Trình Thù.

Anh nắm chặt vai cô, lực mạnh đến nỗi khiến cô đau, cảm giác như sắp bị bóp nát.

Trình Thù không nhận ra mình đã dùng sức quá mạnh, chỉ chăm chăm nhìn cô, giọng không giấu nổi sự nghiêm khắc: “Em chạy cái gì?! Anh đã nói không chỉ một hai lần, không được tự ý rời khỏi tầm mắt của anh!”

Rosa sững người, bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ, lắp bắp: “Em… em xin lỗi, Sebastiano. Em không định chạy, em chỉ…”

“Em chỉ quên mất lời hứa với anh.”

Trình Thù vừa chen qua đám đông đến đây, giờ vẫn còn thở gấp.

Trong khu chợ ồn ào, mưa gõ lộp độp trên mái nhựa.

Hai người đối diện nhau trong sự căng thẳng.

Mãi đến khi làn gió nóng ẩm lướt qua, anh mới dần bình tĩnh lại.

Nhìn thấy đồng tử run rẩy của Rosa, Trình Thù nhận ra có lẽ mình đã dọa cô sợ, bàn tay siết chặt cũng thả lỏng một chút.

Rosa cảm nhận được cảm xúc khó kiềm chế của anh, định giải thích thêm, nhưng bàn tay to lớn trên vai cô đã buông xuống.

Cô nhìn anh, đôi mắt đen láy, hồi lâu không nói gì, rồi cúi đầu ủ rũ.

“Sebastiano, em biết đáng lẽ phải nói với anh. Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.” Rosa khẽ kéo tay áo anh, giọng nhỏ nhẹ, “Nhưng… anh có thấy vết sẹo trên tai bà lão không?”

Cô chờ mong nhìn anh, không hy vọng anh sẽ nguôi giận, nhưng ít nhất mong anh chịu lắng nghe.

Trình Thù im lặng một lúc lâu.

Cô thất vọng mở miệng: “Vết sẹo của bà ấy—”

Đột nhiên, một giọng trầm khàn vang lên trên đỉnh đầu cô.

Trình Thù không thay đổi tư thế, nhìn bàn tay mình bị cô nắm chặt, lông mi khẽ rung, giọng cứng nhắc: “Ừ.”

Đôi mắt Rosa sáng lên, vội vàng tiếp lời: “Bà ấy… vết sẹo đó…”

Anh đoán được đại khái nhưng không nói, chỉ đợi cô kể tiếp.

“Không cần vội, từ từ nói.”

Anh dừng một giây, giơ tay xoa nhẹ vai cô, như để xua tan cơn đau vừa rồi, giọng điềm tĩnh: “Anh đang nghe đây.”

Rosa thở phào, giải thích ngắn gọn.

Thấy anh không phản ứng gì đặc biệt, cô chuyển chủ đề, chỉ vào túi đồ anh cầm: “Cái này… mua cho em à?”

Trình Thù liếc cô, cười như không: “Không. Mua cho Gasol mặc đấy.”

Rosa bật cười, lắc đầu: “Không tin. Không đời nào.”

Cô nhướng mày, mang chút trêu chọc, nhẹ nhàng kéo tay anh đặt lên eo mình. Giả vờ như bị đau lưng, cô ngả về phía anh, vừa dựa vừa than: “Lưng cũng đau nữa!”

Trình Thù suýt bật cười trước trò tinh ranh của cô, nhưng lại chẳng nỡ từ chối.

Anh cúi đầu nhìn cô, yết hầu khẽ động, tay bất giác siết nhẹ.

Eo Rosa nhạy cảm, mềm mại trơn mịn dưới đầu ngón tay anh.

Cảm giác bàn tay anh càng lúc càng táo bạo, cô ngứa ngáy đến mức rúc vào ngực anh.

Không khí đang tốt, Rosa bỗng nhìn về phía cô vẫn để ý lúc nãy, giọng ậm ừ:

“Sebastiano, nhìn kia. Gã đó đang làm gì vậy?”

Trình Thù vẫn giữ nhịp xoa bóp, lười biếng liếc nhìn, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

“Bán vợ.”

Rosa tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc ngẩng lên: “Bán… vợ?!”

Anh bình thản: “Hủ tục của Honduras. Chồng có thể đơn phương ly hôn mà không cần vợ đồng ý. Họ kéo vợ ra chợ bán, ai trả giá cao nhất sẽ mua được. Người vợ còn phải phục tùng chủ mới vô điều kiện.”

Rosa nhíu mày: “Chính phủ không can thiệp sao?”

“Đã từng cấm, nhưng vô ích. Luật pháp đã bãi bỏ, nhưng những thứ ăn sâu vào văn hóa không thể nói bỏ là bỏ. Giờ chỉ được giao dịch ở khu vực cố định, cách nhau ba tháng.”

Rosa sững người, theo phản xạ hỏi: “Vậy có nghĩa là có thể suốt đời họ sẽ bị bán đi bán lại đến cả chục lần sao? Không lạ khi bà lão vừa rồi dùng từ ‘bán’… Hóa ra cũng chẳng khá hơn những cô gái trong Phoenix là bao.”

Giọng cô mang theo chút trầm lắng, khiến Trình Thù không hiểu sao cảm thấy lồ ng ngực hơi nặng nề.

Rosa nghiêng đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy nên anh cứ nhắc đi nhắc lại rằng em không được rời khỏi tầm mắt anh, là vì chuyện này?”

Một lúc sau, Trình Thù chậm rãi lên tiếng: “Không chỉ vì thế. Từ lúc chúng ta đặt chân vào lãnh thổ San Pedro Sula, hành tung của anh đã bị Demonio và Enrique nắm rõ.”

“Enrique?”

“Phải. Hắn là lý do anh đến đây. Gần như độc chiếm thị trường trung chuyển và buôn lậu m@ túy thế hệ hai giữa Honduras và Guatemala.”

Trình Thù dừng động tác, kéo thẳng người Rosa dậy, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Enrique là kẻ tàn nhẫn, một kẻ liều mạng. Hắn chỉ coi tiền là nguyên tắc, hoàn toàn không có giới hạn. Em là người của anh, đôi khi anh có thể chiều chuộng em. Nhưng ở đây, đừng gây rắc rối. Chỉ cần một chút sơ suất…”

Anh ngừng lại một thoáng, giọng nói trầm xuống, nhấn mạnh từng chữ: “Em sẽ chết, Rosa. Em nghe rõ không? Em sẽ chết.”

Rosa biết Trình Thù đang cảnh báo mình. Anh không thể đảm bảo bảo vệ cô an toàn tuyệt đối.
Cô thở dài một hơi, bỗng dưng có linh cảm chẳng lành.

Phía sau là nhóm của Lucas đang đứng xem tình hình, luôn sẵn sàng ra tay. Phía trước là những kẻ như hổ báo—Demonio và Enrique.

Lúc này, Rosa nhận ra một sự thật đầy mâu thuẫn—

Có lẽ ban đầu cô có thể rời đi, nhưng trong một cuộc giao dịch công bằng, Trình Thù không có nghĩa vụ phải thả người vì lòng tốt.

Còn kể từ đêm ở quán bar Red Harbor, cho dù Trình Thù có muốn thả cô đi, thì chuyện đó cũng không còn do hai người họ quyết định nữa.

Bây giờ cô là người bị theo dõi sát sao.

Quá khứ của Trình Thù gần như không có bóng dáng phụ nữ. Anh hiếm khi qua lại với ai, thế nên rất có thể, cô đã trở thành điểm yếu mà một số kẻ nhắm đến.

Rosa thu lại ánh mắt, đá nhẹ một viên sỏi dưới chân. Cô cố gắng xoa dịu bầu không khí, đùa cợt nói: “Ở đây có người đang theo dõi chúng ta không nhỉ?”

Nói xong, cô còn giả bộ nghiêm túc nhìn quanh quất.

Chợ vẫn náo nhiệt, phần lớn mọi người thong thả đi dạo, thỉnh thoảng có vài ánh mắt lướt qua họ. Những người nhìn sang đều cau mày, ánh mắt vừa tò mò vừa cảnh giác, gương mặt hằn lên sự vất vả vì cuộc sống cơ cực.

Rosa giả vờ thoải mái, khẽ nhếch môi, tiếp tục đảo mắt xung quanh.

Cô vừa quay đầu thì bắt gặp một người đàn ông có lông mày rậm, đang đứng ở cửa cầu thang hẹp, phì phèo điếu thuốc.

Ánh mắt hắn lảng tránh, nhưng đúng lúc đó lại chạm phải Rosa.

Rosa không để ý ngay, mãi đến khi cô nhận ra và quay đầu nhìn lại thì người đàn ông kia đã biến mất.

Chỉ còn lại những sạp hàng nhộn nhịp và đám trẻ con chạy nhảy khắp nơi.

Nụ cười trên môi cô cứng đờ, da đầu tê dại, giọng nói nhỏ đi: “Sebastiano, hình như vừa rồi thật sự có người nhìn chúng ta.”

Trình Thù không tỏ ra bất ngờ, anh vuốt những lọn tóc lòa xòa của cô, trầm giọng đáp: “Chỉ là ảo giác thôi, đừng sợ. Đi nào, về khách sạn.”

Rosa ngẫm nghĩ một lúc, ngập ngừng nói: “Vậy em vẫn có thể mua một bó hoa chứ?”

Trình Thù đút tay vào túi quần, biết cô muốn mua tặng bà lão kia, khẽ cười một tiếng: “Mua hai bó đi.”

Một bó thay anh tặng.

*

Trên đường về, giao thông đông đúc đến mức tắc nghẽn, Trình Thù liền đổi sang một con đường khác.

Xe cộ chạy qua vũng nước trên đường bê tông, làm bắn lên những vệt bùn lấm tấm trên lớp sơn đen mờ của xe.

Dọc đường, họ đi ngang qua một số ngôi nhà hoang. Cổng sắt đã hoen gỉ, bị dây leo quấn chặt, lá mọc um tùm, những ngôi nhà này trông như đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Có một căn nhà hai ba tầng màu xanh lá.

Rosa nhìn qua cửa xe, từ khe hở của cánh cổng sắt rộng, cô thấy bên trong đầy rác thải và phế liệu.

“Ngôi nhà này trông còn khá tốt mà, sao chủ nhà lại bỏ đi?”

Đúng lúc này, xe phía trước lại bị kẹt đường. Trình Thù gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, rồi hạ kính xe bên phía Rosa.

Anh hơi ngẩng cằm, đáp lại sự tò mò của cô: “Nhìn rõ chưa? Trên tường có chữ viết bằng sơn đen kìa.”

Rosa nhoài người ra, nheo mắt cố đọc: “Nếu mày quay về, tao sẽ giết mày.”

Cô “a” lên một tiếng, giật mình ngồi thẳng lại, nói: “Trông như ai đó bị đe dọa, bị ép phải rời đi?”

Trình Thù kéo cô ngồi ngay ngắn lại, đóng cửa sổ, ngăn hơi nóng bên ngoài: “Ừ. Đó là dấu hiệu của băng nhóm 3 bang. Một nhóm dưới trướng của Enrique.”

“Vậy tức là bọn họ đã đắc tội với Enrique sao?”

“Không nhất thiết, cũng có thể là vì không nộp ‘thuế chiến tranh’.”

Rosa cau mày, thắc mắc: “Thuế không phải đóng cho chính phủ à? Thuế chiến tranh là gì?”

Trình Thù liếc nhìn khoảng trống phía trước, đạp nhẹ chân ga, chậm rãi giải thích: “Thuế chiến tranh là khoản tiền mà băng đảng bóc lột từ dân chúng. Nếu không nộp…”

Anh chưa kịp nói hết câu thì phía trước bỗng vang lên hai tiếng nổ lớn, kèm theo tiếng thét chói tai.

Sắc mặt cả hai khẽ biến đổi.

Họ nhận ra đó là tiếng súng.

Bình Luận (0)
Comment