Tiếng súng vang lên gọn gàng, dứt khoát, sau hai tiếng nổ không còn âm vang nào nữa. Từ cửa sổ xe nhìn ra, trong màn mưa xám xịt, một người phụ nữ đeo kính râm giương ô, dứt khoát rời đi. Bóng lưng của cô ta nhanh gọn, không chút do dự.
Rosa có chút căng thẳng, cô lùi lại, ngón tay vô thức siết chặt dây an toàn, hỏi: “Đây có phải là sát thủ giống như Gasol không?”
Trình Thù không hề dao động, ánh mắt anh nhìn về phía xa, đáp: “Vừa đúng, vừa không đúng.”
“Hử?”
“Gasol là sát thủ, nhưng chỉ nghe lệnh của anh, không làm mấy việc này. Người phụ nữ em vừa thấy là sát thủ của tổ chức. Vừa nãy em hỏi tại sao phải nộp thuế cho bọn họ? Đây,” Trình Thù hơi ngẩng cằm, ra hiệu, “Chính là kết cục của những kẻ không chịu nộp thuế. Bọn họ bị ép phải nhận sự ‘bảo vệ’ của tổ chức. Nếu trong vòng một ngày không nộp thuế, chính họ hoặc gia đình họ sẽ phải gánh chịu hậu quả.”
Rosa sững sờ.
Cô không biết nên dùng từ gì để miêu tả đám người này, có lẽ chỉ có thể gọi là “tàn bạo”.
Chiếc xe bị bắn trúng nhanh chóng bị một tên đàn em lẩm bẩm kéo đi. Phía trước, từ một chiếc xe đỏ cũ kỹ thò ra một người tài xế da đen. Ông ta ngoan ngoãn móc từ túi ra một xấp tiền, đợi người phụ nữ đếm xong rồi mới được cho đi.
Rất nhanh, đến lượt Trình Thù.
Anh hạ cửa kính xe, dùng hai ngón tay kẹp một ít tiền mặt đưa ra.
Người phụ nữ này có vẻ là một đầu lĩnh nhỏ trong băng đảng. Cô ta nhìn Trình Thù đầy giễu cợt, nhai kẹo cao su, trên sống mũi có một hình xăm mảnh màu xanh đen kéo dài xuống cằm.
Trình Thù lười biếng xé một bao thuốc mới, bật lửa châm thuốc. Khói thuốc lan trong làn mưa, khiến người phụ nữ kia bị sặc nhẹ. Cô ta liếc nhìn vào trong xe, thấy Rosa đang cảnh giác.
“Người phụ nữ của mày à?”
Trình Thù tựa đầu vào gối, qua gương chiếu hậu, anh lười nhác nâng mắt lên, hai người đối diện nhau.
Rosa chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lác đác bên ngoài và tiếng chuỗi hạt Phật lách cách giữa những ngón tay của Trình Thù.
Một lúc lâu sau, anh chậm rãi đáp: “Ừ.”
Giọng điệu và thái độ của anh chẳng hề tốt, khiến người phụ nữ kia nhíu mày, định kiếm chuyện. Cô ta cúi xuống, ghé sát cửa xe, hơi nước bốc lên từ người cô ta, mang theo chút ẩm ướt.
Cô ta gầy đến đáng sợ, trên người còn phảng phất khí chất uể oải của kẻ từng chạm vào thứ cấm kỵ. Cô ta hờ hững cụp mắt xuống, khiêu khích mà nắm lấy cổ áo của Trình Thù.
Trình Thù vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cô ta trêu chọc, không động đậy.
“Mày trông hợp khẩu vị tao đấy, tối nay chơi với tao một chút đi?” Cô ta li3m đôi môi khô, đầu ngón tay trượt xuống từng chiếc cúc áo sơ mi trắng cao cấp, khéo léo cởi từng nút một.
Nút thứ nhất, nút thứ hai…
Dưới sức nặng của trọng lực, vạt áo trễ xuống, để lộ cơ bắp rắn chắc của Trình Thù.
Rosa dán mắt vào động tác của người phụ nữ, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả.
Đột nhiên, ngón tay người phụ nữ dừng lại. Cô ta dùng móng tay vẽ một vòng tròn mơ hồ trên xương quai xanh của Trình Thù, thổi nhẹ một hơi mang theo mùi rượu nồng đậm.
“Trông có vẻ con đàn bà của mày cũng chẳng phải loại đứng đắn gì.”
Rosa nghe xong, toàn thân run lên. Nơi cô từng sống không có cái gọi là tôn nghiêm.
Cô đã chứng kiến quá nhiều người phụ nữ phải cúi đầu, chỉ có thể xem công việc ấy như một cách kiếm sống. Ở quán bar Red Harbor, khi đối mặt với những gã bartender đầy ý đồ xấu xa, cô vẫn có thể phản bác.
Nhưng bây giờ, sự khinh miệt tr@n trụi của người phụ nữ này trước mặt Trình Thù gần như đã phá vỡ lớp bảo vệ duy nhất của cô.
Ngoài dự đoán, Trình Thù – người vẫn thờ ơ ngậm thuốc, để mặc cô ta đùa cợt – lại đột nhiên có động tác.
Gần như ngay khi lời vừa dứt, tiếng hét chói tai của người phụ nữ lập tức vang lên.
Tiếng thét xé tan bầu không khí, đám đàn em xung quanh lập tức lao tới.
Rosa kinh ngạc nhìn Trình Thù bẻ ngược cổ tay của người phụ nữ kia. Trên người anh toát ra một luồng hơi thở mà cô chưa từng thấy, vừa tàn nhẫn vừa bực bội.
Mùi máu tanh tràn ngập, ánh mắt của Trình Thù lạnh lẽo như muốn xé xác người phụ nữ đó ra từng mảnh cho sói ăn. Xương hàm anh căng chặt, bắp tay cơ bắp khiến áo sơ mi căng ra.
Điếu thuốc trên môi anh cuối cùng cũng rơi xuống, tàn thuốc rơi thẳng xuống người phụ nữ, khiến cô ta run lên vì bị bỏng nhẹ.
“Enrique cho phép mày ngang ngược trước mặt tao sao, hửm?”
Một câu nói khiến sắc mặt người phụ nữ thay đổi ngay lập tức. Cô ta không ngờ Trình Thù lại nhanh chóng nhận ra và vạch trần ý đồ của cô ta.
“Xin lỗi.”
Anh siết chặt tay hơn, mưa ngoài trời hắt vào, làm ướt nửa tay áo của anh.
Người phụ nữ đau đến mức suýt quỳ xuống. Cô ta vốn quen thói tác oai tác quái, hiếm khi nào lại rơi vào cảnh thê thảm như thế này.
Cô ta căm hận vô cùng, nhưng không thể đối đầu với Trình Thù trong cơn thịnh nộ.
“X-xin lỗi…” Cô ta nghiến răng, giọng tràn đầy phẫn hận.
Trình Thù cười khẩy, liếc nhìn những tên đàn em bên ngoài đang chĩa súng vào anh, giọng điềm nhiên: “Họng súng này, ngay cả Enrique cũng chưa chắc có tư cách chĩa vào tao.”
Tim người phụ nữ siết chặt, cố nhịn đau, gắt lên với đàn em: “Mẹ nó, hạ súng xuống hết cho tao!”
Thế là cả đám bên ngoài lập tức đồng loạt thu súng lại.
“Không phải xin lỗi tao.”
Người phụ nữ sững sờ, hai mắt trợn tròn đầy khó tin.
Trình Thù dùng lực mạnh hơn, khiến cô ta hít một hơi lạnh.
Cuối cùng, cô ta phẫn nộ nghiến răng, gần như nghiến nát cả hàm: “Xin lỗi.”
Trình Thù nhếch mép, rít một hơi thuốc, cầm điếu thuốc cháy dở kẹp vào tai cô ta.
Người phụ nữ cảm nhận được hơi nóng, không dám nhúc nhích, mãi cho đến khi Trình Thù chậm rãi buông tay.
Anh bật cười, giọng mang theo chút ý vị khó lường.
“Giúp tao vứt điếu thuốc.”
Nói xong câu này, cửa sổ xe chậm rãi nâng lên. Rosa cụp mắt, rút mấy tờ khăn ướt từ trong ngăn kéo ra.
Trình Thù vừa đạp ga, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi tay. Anh hiểu ý của Rosa, khóe môi khẽ nhếch lên, rồi nhận lấy.
Trình Thù kiên nhẫn lau từng ngón tay của mình, ngay cả từng kẽ nhỏ cũng được lau đến ướt đẫm, cực kỳ tỉ mỉ.
Một lúc sau, anh đặt khăn ướt xuống, hỏi: “Được rồi chứ?”
Rosa sững người, tai vô thức đỏ lên, giả vờ bình tĩnh gật đầu.
Hai người từ chợ Guamilito trở về khách sạn thì trời đã xế chiều.
Lúc này cơn mưa đã ngừng, ánh tà dương vương vấn, tựa như nét cọ của một nghệ nhân dân gian vẩy lên bức tranh sơn dầu.
Thế giới vừa được nước gột rửa trở nên thuần khiết hơn vài phần, chim chóc đậu trên cành, mang đến chút cảm xúc tinh tế cho miền đất khô cằn nhàm chán này.
Sau chuyện ở khách sạn Juárez, Trình Thù gần như lúc nào cũng giữ Rosa bên mình.
Cô ở chung với anh, khoảng cách cũng dần được rút ngắn.
Cơ thể vẫn còn đọng mồ hôi và hơi nước, Rosa túm lấy vạt áo, kéo ra khỏi người, chiếc quần ren cũng tuột xuống cổ chân.
Chiếc điều hòa trong phòng đang yếu ớt tỏa ra hơi lạnh, thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh, nghe như sắp đình công đến nơi.
Cô hoàn toàn khỏa thân, bàn chân trần đặt lên nền gạch trong phòng tắm, dưới ánh đèn vàng vọt, từng sợi tóc của Rosa đều toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc.
Ánh mắt Trình Thù nóng rực, dõi theo cô bước vào phòng tắm.
Rosa đắm mình dưới dòng nước ấm, những giọt nước chảy dọc theo đường cong mượt mà của hông, tí tách rơi xuống sàn.
Ngón tay cô luồn vào chân tóc, nhẹ nhàng xoa ra lớp bọt mịn, chớp mắt một cái, những lời nói khinh miệt của người phụ nữ kia lại vô thức hiện lên trong tâm trí cô.
Thực ra thì, ra khỏi thế giới nhỏ bé kia, công việc này với ai cũng khó mở miệng nhắc đến.
Bỗng nhiên, cánh cửa nhựa của phòng tắm vang lên một tiếng “cạch”.
Rosa giật mình mở mắt, nhìn thấy Trình Thù cũng tr@n trụi bước vào.
Dòng nước trượt xuống hàng mi dày của cô, làm ướt đôi mắt màu hổ phách, khiến nó trở nên mơ màng, long lanh.
Cô buông tay, để mặc bọt xà phòng trôi đi.
Trình Thù cũng bước chân trần vào, tạo ra tiếng nước lách tách, đi thẳng đến dưới vòi sen, chóp mũi gần như chạm vào cô.
Mái tóc đen của anh bị nước làm rũ xuống trán, hơi nước mịt mờ, che giấu những cảm xúc trong mắt người đàn ông.
“Anh vào đây làm gì?”
“Tiết kiệm nước.”
Giọng điệu Trình Thù vẫn luôn trầm ổn và trưởng thành, Rosa bất giác nghĩ đến ly absinthe mà cô từng uống.
Dưới cách uống kiểu Bohemian, viên đường vuông thấm đẫm chất lỏng màu xanh lục được đặt trên chiếc muỗng nhỏ bằng sắt.
Khi viên đường bốc cháy, ngọn lửa cam bùng lên rực rỡ, nhảy múa trên bề mặt chất lỏng xanh biếc.
Ý nghĩa của absinthe là gì, cô đã quên mất rồi, lúc này tâm trí cô chỉ tràn ngập bóng hình của Trình Thù.
Anh nâng tay nắm lấy sau gáy mịn màng của Rosa, một tay khác nhẹ nhàng trượt xuống, lướt qua bờ vai tinh tế, lần xuống eo cô.
Rosa cảm thấy nhột, không tự chủ mà khẽ run rẩy.
Trình Thù nhìn cô qua làn nước nóng, ánh mắt ấy khiến Rosa say mê.
Không biết phải miêu tả thế nào, chỉ giống như đang nhìn vào một đại dương sâu thẳm, tĩnh lặng.
Rosa chỉ nghĩ, cả đời này cô sẽ không còn nhìn thấy ánh mắt nào giống như của Trình Thù nữa.
Nó thâm thúy, luôn mang theo sự uy nghiêm của kẻ phán xét, lại ẩn chứa một sự dịu dàng đầy kiềm nén.
Rosa bối rối, như một cô gái nhỏ không biết phải làm sao, giọng nói vang vọng trong không gian nhỏ hẹp: “Sebastiano, em có bẩn lắm không?”
Trình Thù khựng lại, nắm lấy gáy cô nâng lên, chạm nhẹ vào trán cô.
Anh khẽ cười, mang theo chút lạnh lẽo, những lời nói tr@n trụi mà thẳng thắn rơi vào tai cô.
“Sự trong sạch của em không nằm ở đó.”
“Cô bé, anh biết, trái tim em rất thuần khiết.”
Dù cô có phải khuất phục trước cuộc sống hay trước sự uy nghiêm của anh, Trình Thù cũng hiểu rằng tâm hồn cô vẫn trong sáng.
Anh chưa từng trách cô vì đã giúp Pulgar gây rắc rối, cũng ngầm đồng ý khi cô mua một bó hoa tặng bà lão.
Cô giống như anh của nhiều năm về trước, cũng từng đơn thuần và tinh khiết.
Dù Rosa chưa từng nói ra, nhưng anh biết trong lòng cô căm ghét đám người của Demonio.
Cô đặc biệt đối với anh, có lẽ chỉ vì quan hệ giao dịch, hoặc cũng có thể… cô thông minh, đã đoán ra thân phận của anh, nên có chút khoan dung hơn.
Rosa bỗng dưng đỏ hoe mắt.
“Sebastiano, anh đã xem Thành phố Xương chưa?”
“Chưa, sao thế?”
Giọng người đàn ông trầm thấp mà dịu dàng, mang theo hơi thở xâm lược, dần dần biến thành hành động thực tế.
Giữa tầm nhìn chao đảo, Rosa cố gắng giữ vững giọng nói.
“Trong đó có một bài hát, rất hay.”
“Em hát cho anh nghe nhé…”
Trình Thù ép chặt hai cánh tay Rosa lên bức tường gạch men lạnh lẽo, khẽ nói: “Đang nghe đây.”
Rosa có năng khiếu cảm nhạc rất tốt, Trình Thù có thể nghe ra giai điệu trong giọng hát run rẩy của cô.
“Có người bước vào thế giới của em”
“Từ đó tất cả đều thay đổi, long trời lở đất”
“Không ai hiểu em như người ấy”
“Không ai có thể khích lệ em như người ấy”
“Dẫn em ra khỏi mọi bóng tối”
…
“Rosa, hãy nhớ lấy ánh mắt anh.”