Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 26

“Mày dám hay không?”

Câu nói này vang lên như ma chú, khiến Yanpa nhíu mày.

Hắn sững người, trong lòng hiếm khi dâng lên một cơn hoảng loạn.

Gã thanh niên trước mặt sát khí ngập tràn, ánh mắt lóe sáng như một con sói hoang trong đêm tối—một kẻ nhăm nhe địa vị của con sói già, muốn có một trận huyết chiến để lập uy.

Đôi môi dày của hắn run nhẹ theo bản năng, não bộ điên cuồng suy tính đối sách.

Tất cả những điều đó đều lọt vào mắt Trình Thù.

Anh đang cần một trận chiến để phát ti3t, kết quả ra sao anh không thể đoán trước, chỉ biết là muốn đánh, càng điên cuồng càng tốt.

Bên ngoài đám đông vẫn đang la hét cổ vũ, Yanpa bắt đầu thấy bức bối nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, ngược lại hỏi Trình Thù: “Mày lấy tư cách gì thách đấu tao? Dựa vào đâu mà nói câu đó?”

Trình Thù nghiêng đầu, chỉ vào điếu thuốc vẫn đang cháy dở dưới sàn, lạnh lùng cười: “Những thứ tao giành được trong hai năm qua, không ít hơn mày.”

Yanpa im lặng. Đó là sự thật.

Lúc Trình Thù mới vào băng, ai cũng xem thường anh. Một thằng châu Á trắng trẻo yếu ớt thì làm được gì? Ai lại muốn nâng đỡ một kẻ ngoại tộc?

Thế mà Trình Thù làm được.

Anh từng bước đặt nền móng vững chắc, hai năm qua, không ai có thể xem nhẹ anh nữa.

“Đại ca, giết hắn đi!” Một tên trong đám hò reo.

Nhiều kẻ lập tức hưởng ứng. Cũng có người bật cười trêu chọc Trình Thù: “Sebastiano, gan đấy!”

Trình Thù nhếch mép, siết chặt băng vải trên tay, chỉ ra ngoài quát: “Bác sĩ đâu, gọi tới.”

Yanpa nghe thấy, mồ hôi trán túa ra.

Hắn nghiến răng, hung hăng chửi: “Thằng ranh không biết trời cao đất dày!”

Hắn xắn tay áo, ánh mắt u ám khóa chặt Trình Thù. Cuối cùng, hắn dứt khoát đá khẩu súng sang một bên, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, li3m nhẹ hàm răng vàng, khiêu khích: “Mày không đủ tư cách làm sói đầu đàn.”

Trình Thù buông lỏng tay đang cầm băng vải, bật cười lạnh lẽo: “Câu đó, mày không có quyền quyết định.”

Vừa dứt lời, hai người lao vào nhau, xương cốt va chạm tạo ra âm thanh khiến kẻ khác run rẩy.

Yanpa không phải kẻ dễ chơi. Dù thể hình không chiếm ưu thế, hắn vẫn đánh từng cú chắc nịch.

Trình Thù híp mắt, trong khoảnh khắc Yanpa nâng chân đá, anh lập tức đỡ đòn, thuận thế đấm mạnh vào cằm hắn.

Yanpa đau đớn nhăn mặt, khóe miệng rỉ máu.

Cả căn phòng rung chuyển. Đồ đạc trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất.

“Bốp!”

Yanpa phản ứng nhanh, vung tay tát mạnh tạo ra một luồng gió, Trình Thù không kịp né, vai và cổ bị đánh trúng, loạng choạng lùi lại.

“Đệch…” Trình Thù khẽ rủa, giật tay áo, lưỡi đẩy nhẹ lên răng, cười nhạt.

Anh liếc qua đồng hồ, hoàn toàn phớt lờ cơn đau do vết thương rách toạc ở eo, lười biếng nói: “Còn mấy phút nữa, mày nhìn rõ chưa?”

Yanpa nhíu mày, theo phản xạ liếc về phía kim giây, nhưng đúng lúc đó, Trình Thù mượn lực bật lên.

Anh tung một cú đá quét, nhanh, chuẩn, mạnh, đạp thẳng vào ngực Yanpa.

“Rầm!”

Yanpa loạng choạng đập mạnh vào tường, làm gãy mấy tấm gỗ lớn.

Như một cảnh đấu trường trong phim, Trình Thù nhanh chóng tước con dao giấu trong túi quần của Yanpa, dùng sức đập đầu hắn xuống tủ gỗ.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Ba tiếng động nặng nề vang lên, Yanpa đau đớn rú lên, sống mũi gãy nát, máu chảy đầy trán.

“Mẹ kiếp! Sebastiano, dừng lại!” Yanpa gào lên giữa những tiếng xì xào xung quanh.

Trình Thù ánh mắt lóe lên tàn nhẫn, cúi sát tai Yanpa, lạnh lẽo nói:

“Muộn rồi. Vào vòng đấu, không ai được bỏ cuộc giữa chừng.”

Yanpa điên cuồng giãy giụa, hai tay vung loạn như mái chèo, cố gắng đập vào vết thương của Trình Thù.

Trình Thù chịu đau, túm lấy hắn, siết chặt cánh tay, cơ bắp nổi rõ.

Đòn khóa cổ hình chữ thập ngay lập tức siết chặt, Yanpa cảm thấy hơi thở bị rút sạch.

Hắn trợn mắt, hai chân giãy đạp liên hồi.

“Khụ… khụ…”

Trình Thù cắn chặt răng, ánh mắt lạnh băng: “Chết đi!”

Trong vòng đấu này, chỉ có sống hoặc chết.

Từ khoảnh khắc Yanpa bắt anh tới đây, một ý niệm ngoan cố đã cắm rễ trong đầu anh.

Anh trầm giọng: “Không giết được tao, thì chờ tao giết mày.”

Yanpa hai mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn, cố sức gằn ra hai chữ: “Cứu… tao…”

Trình Thù nhếch môi, mạnh tay vặn chéo, đầu Yanpa ngoẹo sang một bên, hoàn toàn mất sự sống.

Bác sĩ vừa đến đã chết trân trước cảnh tượng này.

Cả căn phòng chìm trong im lặng.

Ánh mắt Trình Thù mang theo hận ý và sát khí không thể diễn tả bằng lời, khiến tất cả đều nín thở.

Anh hất mái tóc lòa xòa, đôi mắt đen sâu thẳm, chậm rãi nhìn từng người.

“Tích… tích… tích…”

Kim giây trên đồng hồ vẫn không ngừng chạy.

Một tên đàn em hoảng hốt nhìn đồng hồ, phút chỉ 32.

Trận đấu này, kết thúc đúng 20 phút.

Bác sĩ hít sâu, kiểm tra hơi thở của Yanpa, sau đó trầm giọng tuyên bố:

“Hắn chết rồi.”

Trình Thù ngồi xuống ghế, không quan tâm, thản nhiên đáp: “Đem quăng ra ngoại ô đi.”

Bác sĩ cau mày, lại hỏi: “Đã xác định giết hắn từ đầu, vậy sao còn gọi tôi?”

Trình Thù nghe vậy, thoáng dừng lại, rồi bật cười nhẹ, nghiêng người để lộ vết thương rỉ máu bên hông, giọng lạnh lùng: “Từ đầu, tôi chỉ gọi anh đến… để chữa vết thương cho tôi.”

Mọi người dần rơi vào im lặng, ký ức tan biến.

Trình Thù cảm giác có ai đó đang lay nhẹ bờ vai mình.

“Sebastiano? Sebastiano?”

Giọng nữ trong trẻo vang lên. Trình Thù chớp mắt, dần thu lại dòng suy nghĩ.

Rosa ôm lấy anh, ánh mắt đầy quan tâm. “Anh thất thần lâu quá rồi, không muốn nói với em sao?”

Cô mím môi, cảm nhận rõ sự lạnh lẽo và bất an dâng lên từ Trình Thù. Có chút lo lắng, Rosa liền vòng chân, ngồi lên đùi anh.

Cô khẽ cười, dùng ngón tay nâng cằm anh lên. Đầu ngón tay chạm vào làn da anh, định chuyển hướng sự chú ý của anh đi, nhưng bất ngờ bị Trình Thù nắm lấy.

“Hửm?” Rosa hơi nghi hoặc.

Trình Thù từ từ trượt tay xuống, lần theo vạt áo rồi luồn vào bên trong.

Rosa cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay anh, từ cơ bắp rắn chắc mà lên xuống theo nhịp thở của anh. Cuối cùng, Trình Thù dẫn dắt cô chạm vào eo mình… rồi dừng lại.

Rosa lập tức hiểu ý. Cô tựa đầu vào ngực anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt theo vòng eo săn chắc, bất ngờ chạm vào một vết sẹo lớn.

Cô giật mình, ngón tay co lại, vô thức hỏi: “Sẹo này là từ bao giờ?”

Trình Thù liếc cô một cái, giọng nhàn nhạt: “Khoảng năm 2012.”

Rosa bỗng thấy nhói lòng. Đã mười năm trôi qua, vết thương đó vẫn còn hằn rõ như thế.

Bảo sao anh ngủ không yên, bảo sao anh luôn phải giữ khoảng cách nhất định mới có thể ngủ được.

“Có chuyện gì đã xảy ra?”

Giọng cô có chút trầm xuống, khiến Trình Thù bất giác bật cười.

Anh khó nhọc lấy ra một chiếc bật lửa kim loại, ngón tay thon dài bật lên, rồi ra hiệu cho cô đưa cho mình điếu thuốc.

Trình Thù có thể dễ dàng bao bọc lấy Rosa trong vòng tay, anh ngậm điếu thuốc, châm lửa “tách” một tiếng.

“Bị chém.” Anh nhả khói thuốc, hờ hững đáp.

Hương thuốc lá nhàn nhạt lan tỏa. Rosa xoay điếu thuốc trong tay, chợt nhận ra Trình Thù đã đổi sang loại khác.

Trước đây, anh hút loại nặng hơn— thuốc lá Hilton. Nhưng bây giờ lại đổi sang Pall Mall xanh trắng.

Cô cụp mắt, không hiểu vì sao trong lòng lại có chút xót xa. Phải mất một lúc lâu cô mới cất giọng: “Sebastiano, anh có thể tin em.”

Sợ anh không tin, Rosa lặp lại lần nữa, giọng vô cùng nghiêm túc, đôi mắt sáng lên sự chân thành.

“Trình Thù, em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh. Anh có thể tin em.”

Trình Thù bỗng thấy buồn cười. Một cô gái nhỏ nhắn vô hại lại nói rằng cô sẽ không làm tổn thương anh.

Anh hơi ngả ra sau, đưa tay che đi đôi mắt lấp lánh của cô.

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Rosa cảm nhận bóng tối trước mắt, rồi nghe một giọng nói trầm thấp vang bên tai: “Ừ, anh tin em.”

Lời nói rơi thẳng xuống lòng cô, khiến tim cô run lên.

Cô vừa định nói gì đó thì ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng chim hót lanh lảnh.

Rosa cắn môi, tò mò kéo tay Trình Thù xuống, mơ màng nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa kính là một con vẹt Macaw lông đỏ rực rỡ, nghiêng đầu, mỏ nhọn gõ lách cách vào cửa kính.

Rosa vui vẻ chạy nhanh đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra.

Chú vẹt có thân hình không nhỏ, nhảy hai bước vào trong, rồi bất ngờ đậu lên vai cô, khiến cô giật mình.

Cô bật cười, cúi đầu gọi Trình Thù: “Sebastiano, anh mau nhìn này! Nó đang đậu trên vai em này…”

Trình Thù lười biếng rít một hơi thuốc, nghe vậy mới ngước mắt lên.

Trước mắt anh là một khung cảnh tràn đầy sức sống—người phụ nữ của anh khoác chiếc sơ mi đen của anh, để lộ đôi chân dài đầy sức hút, đang vui đùa cùng một con vẹt không biết từ đâu bay đến.

Dưới ánh nắng, bụi nhỏ lơ lửng trong không khí, Rosa mỉm cười gọi tên anh.

Anh thoáng sững người, đầu ngón tay khẽ run.

Trình Thù gần như không thể dời mắt. Anh ho khẽ hai tiếng, dùng ngón tay bóp sống mũi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy khó mà ngồi yên được.

Rosa “ồ” một tiếng, cẩn thận dẫn con vẹt lên cánh tay, nhìn vào móng vuốt sắc nhọn của nó, nhẹ giọng hỏi: “Sebastiano, đây là chim gì vậy?”

Trình Thù day trán, đáp: “Quốc điểu của Honduras—vẹt Macaw. Bên Mexico cũng có, chỉ là em chưa từng thấy thôi. Chúng chủ yếu sống trong rừng, đặc biệt là khu La Mosquitia. Nhìn con này có vẻ như bị thợ săn trộm bán đi, bị nuôi lén lút rồi nhân lúc sơ hở trốn thoát ra ngoài.”

Rosa cứng đờ, bỗng cảm thấy cánh tay càng thêm nặng nề, như đang cầm một vật nóng bỏng.

Đột nhiên, con vẹt mở miệng.

“Hola! Hola!”

Rosa tròn mắt, thấy rất thú vị, liền hỏi: “Mày tên gì thế?”

Nhưng con vẹt lại bất ngờ vỗ cánh bay đến ghế sofa cạnh Trình Thù, nghiêng đầu, kêu lên: “Sebas…tiano. Sebastiano.”

Rosa bật cười, chỉ tay trách nó: “Hư quá, bắt chước tao làm gì chứ?”

Nhưng Trình Thù lại híp mắt lại.

Khi con vẹt cất tiếng lần nữa, anh dập tắt điếu thuốc.

“Dangerous…”

“Dangerous…”

“Sebastiano… nguy hiểm.”

Bình Luận (0)
Comment