Ngoài cửa sổ, cơn gió ấm áp thổi vào, làm những lọn tóc lưa thưa của Rosa bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Bên tai cô chỉ còn lại giọng nói của con vẹt. Nó nghiêng đầu, nhảy hai bước, giọng nói líu ríu không rõ ràng: “Sebastiano… nguy hiểm.”
Rosa bỗng cảm thấy kỳ lạ, cô sờ cánh tay nhỏ lạnh ngắt của mình, lo lắng hỏi Trình Thù: “Sao nó cứ nói anh nguy hiểm vậy?”
Trình Thù siết chặt quai hàm, không trả lời ngay. Anh cau mày, cúi xuống cầm ly nước, dập tắt tàn thuốc. Hai tay chống eo, ánh mắt đảo quanh căn phòng khi Rosa lặp lại câu hỏi lần thứ hai.
Gót giày da nện xuống sàn gỗ phát ra âm thanh giòn giã: “cạch…cạch…cạch.” Anh đột nhiên đứng khựng lại, nhưng âm thanh đó không dừng mà còn trở nên rõ ràng hơn, từng nhịp gấp gáp hơn.
Chỉ trong giây lát, vẻ mặt Trình Thù thay đổi đột ngột, anh sải bước dài, trong tiếng động ngày càng lớn lao vút về phía Rosa.
Rosa còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm chặt từ sau lưng, nháy mắt lao ra khỏi cửa sổ.
“Sergio, chạy đi!!!”
Căn phòng nằm trên tầng ba, cách mặt đất gần mười mét.
Rosa hoảng hốt bị anh bế nhảy ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức cảm giác mất trọng lượng dữ dội ập đến, trái tim cô như bị treo ngược. Thời gian như chậm lại vô số lần, cô sợ hãi ôm chặt lấy Trình Thù, bên cánh mũi thoáng qua mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Rosa cảm nhận nhiệt độ nơi lồ ng ngực anh, chiếc áo sơ mi rộng lớn tung bay theo gió. Đôi mắt cô run rẩy, trong lúc rơi tự do, cô ngước lên nhìn khung cửa sổ nhỏ kia.
Giây tiếp theo, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, bức tường rạn nứt, ngọn lửa cam đỏ tựa như một con quái vật đang nuốt chửng mọi thứ, cuồn cuộn trào ra từ cửa sổ.
Trình Thù ghì chặt đầu Rosa trong lòng bàn tay, cùng vô số gạch đá và mảnh kính rơi xuống, cả hai lao mạnh vào hồ bơi nhỏ ở sân sau khách sạn.
Nước lạnh tức thì nhấn chìm hai người, tạo thành một cột nước cao hai mét.
Cú va chạm mạnh khiến Rosa vô thức buông tay, những viên đá vụn lao xuống nước, cuốn cô xoay vòng. Một mảnh gạch nhọn lướt qua cổ cô, dòng nước cuốn theo vệt máu loang ra.
Trình Thù thấy cô dần mất kiểm soát, mắt anh nheo lại, cố gắng bơi về phía cô. Nhìn thấy Rosa chới với trong nước, lòng anh dâng lên sự sốt ruột, mũi cũng sặc không ít nước.
Anh vươn người xuống, cánh tay bị cào rách vô số vết thương, mãi mới chạm được đến mắt cá chân cô.
Trình Thù siết chặt vòng tay, kéo cô ngoi lên mặt nước.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, khách sạn bùng cháy dữ dội đã sụp đổ hoàn toàn, vô số mảnh vỡ rơi xuống hồ bơi.
Trình Thù thậm chí còn chưa kịp đưa Rosa thoát ra đã bị chôn vùi hoàn toàn.
Rosa nhắm mắt, gục trong góc.
Trình Thù nửa người che chắn trên lưng cô, trong không khí chỉ còn lại mùi máu tanh nhạt nhòa và hơi nước lạnh lẽo.
Cô yếu ớt ho khan, áo sơ mi ướt sũng dính chặt vào da thịt, đôi chân trần lấm lem bụi đất.
Bên trong đống đổ nát đầy nguy hiểm, bên tai cô vang lên những tiếng ù ù liên hồi, đầu đau đến rơi nước mắt.
Thế giới dường như đã trở nên tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Rosa khàn giọng nói: “Sebastiano, em hơi sợ.”
Trình Thù cắn răng chịu cơn đau ở bả vai, dò dẫm tìm đến cổ cô, trong bóng tối hôn nhẹ lên từng tấc da thịt.
Anh thở gấp, nhẫn nại dỗ dành cô.
“I am here.”
Không gian nhỏ hẹp và tăm tối chỉ còn lại hơi thở nhẹ hòa quyện, đầu óc Rosa ngày càng nặng trĩu, như thể bị đè bẹp bởi một tảng đá.
Giọng nói của anh vang lên bên tai cô ngày một mơ hồ.
Mi mắt cô trĩu xuống, vô thức gọi tên “Sebastiano” hết lần này đến lần khác, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Đáy mắt Trình Thù trầm xuống, anh cắn nhẹ vành tai cô, cố gắng dùng cơn đau để giữ cô tỉnh táo.
Anh cau mày, không ngừng lặp lại câu trả lời.
“Anh đây.”
“Rosa, đừng sợ.”
“Cô bé ngoan, đừng ngủ.”
Nhưng cuối cùng, Rosa vẫn bất tỉnh.
Nơi này điều kiện cứu hộ lạc hậu, Trình Thù không biết bao giờ mới có người phát hiện ra bọn họ.
Sergio và Gasol sống chết chưa rõ, ngay cả bản thân họ cũng chẳng thể bảo toàn.
Ánh sáng bị bóng tối che khuất hoàn toàn, anh không nhìn rõ khuôn mặt cô.
Trình Thù cảm nhận hơi thở mong manh của Rosa, chợt nhận ra một loại cảm xúc chưa từng xuất hiện suốt hơn mười năm qua—sự sợ hãi.
Nhịp tim anh dần tăng nhanh.
Lần đầu tiên, anh ý thức được ngoài báo thù ra, anh còn có một khát vọng khác.
Anh muốn cô sống.
Hồi lâu, Trình Thù học theo dáng vẻ của mẹ, vụng về thì thầm bên tai Rosa: “Trường Sinh Thiên sẽ bảo vệ em.”
Rosa không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ.
Quần áo trên người đã được thay mới sạch sẽ, thậm chí băng vệ sinh cũng được chú ý và thay mới.
Không gian xung quanh tràn ngập hơi thở ấm áp, một chiếc đèn lông vũ màu hồng treo bên cạnh tủ đầu giường. Trên tường trắng có không ít nét vẽ ngây thơ của trẻ con, thỉnh thoảng còn có vài ký tự tiếng Trung méo mó xuất hiện.
Cô khó khăn chống tay ngồi dậy, không nhịn được li3m đôi môi khô khốc, cắn đi lớp da chết.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ, cô nghiêng tai lắng nghe, nhưng không phải tiếng Tây Ban Nha.
Cúi mắt nhìn mu bàn tay đầy dấu kim tiêm, trong lòng cô thoáng ngờ vực: Đây là đâu? Còn Sebastiano thì sao?
Bất chợt, tiếng bước chân vang lên, cánh cửa bị đẩy ra.
Một người phụ nữ trung niên gương mặt châu Á tay còn đặt trên chốt cửa, mắt mở to, hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Này, cô ấy tỉnh rồi! Ba lại đây xem đi.”
Rosa không hiểu lời người phụ nữ nói, chỉ có thể nở một nụ cười xinh đẹp để tỏ thiện chí, chậm rãi bước xuống giường với sự hỗ trợ của chiếc tủ bên cạnh.
Tiếng bước chân bên ngoài lại vang lên, cô tràn đầy mong đợi nhìn về phía cửa, nhưng người xuất hiện là một người đàn ông châu Á đã có tuổi, không phải Trình Thù.
Ông lão mặc một chiếc áo ba lỗ cũ, tay phe phẩy quạt mo, nụ cười hiền hòa. Ông tiến đến, nhẹ nhàng chạm vào trán Rosa kiểm tra, sau đó bảo người phụ nữ lấy cho cô một đôi dép rồi hỏi: “Cô sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Rosa mờ mịt nghiêng đầu, không hiểu ông đang nói gì, chỉ có thể đoán rằng ông đang hỏi han mình.
Người phụ nữ thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô thì bật cười, dùng tiếng Tây Ban Nha giải thích: “Ba tôi đang hỏi cô có thấy khó chịu ở đâu không?”
Rosa lập tức phản ứng, mỉm cười lắc đầu: “Không, chỉ là mới tỉnh dậy nên hơi chưa thích ứng. Xin hỏi tôi đã ngủ bao lâu rồi? Còn người đàn ông bị vùi chung với tôi thì sao?”
“Chắc khoảng ba, bốn ngày gì đó.” Người phụ nữ nhún vai, rồi chỉ ra cửa nói tiếp: “Cô đang nói Sebastiano phải không? Cậu ta chỉ ngủ một ngày thôi, mấy hôm nay đều ra ngoài mua đồ và bàn chuyện. Chắc lát nữa sẽ về!”
Rosa thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cuối cùng cũng yên ổn phần nào.
Người phụ nữ đỡ cô ra phòng khách. Ngôi nhà này không lớn, nền lát gạch men màu vàng nhạt có hoa văn, nội thất gỗ phong cách cổ điển.
Trên bàn trà gỗ màu nâu còn để sách bài tập và đồ chơi của trẻ con. Được sự cho phép của nữ chủ nhân, Rosa cúi xuống cầm lên xem.
Ánh nắng xuyên qua tán cây xanh rọi vào, cô ngồi trên ghế bập bênh, tận hưởng sự ấm áp, khóe môi khẽ nhếch lên.
Trong vở bài tập có nhiều lỗi chính tả, đôi khi còn xen lẫn những lời phàn nàn non nớt của trẻ con. Cô hơi nhướng mày, cầm bút chì khoanh tròn những chỗ sai rồi ghi lại trọng âm đúng.
Người phụ nữ từ bếp bước ra, đưa cho cô một chén thuốc Đông y, cười nói: “Uống thuốc đi. Đứa trẻ này có phải làm bài tập hơi qua loa không?”
Rosa cầm chén thuốc, nhíu mày làm tâm lý rất lâu, cuối cùng bịt mũi uống hết một hơi, rồi lắc đầu đáp: “Con bé đáng yêu mà. Nó ra ngoài chơi à?”
“Đang ở nhà bạn thân, không cho nó đến chỗ khác. Vụ nổ lần này loạn thật.” Người phụ nữ lắc đầu bất lực, lại đưa cho cô một viên kẹo rồi bật TV lên, nói: “Cô xem đi.”
Rosa nhíu mày nhìn lên màn hình. Kênh địa phương đang phát sóng trực tiếp hiện trường khách sạn bị nổ.
Nơi đó chỉ còn là một đống hoang tàn, rất nhiều đội cứu hộ được điều đến từ khắp nơi. Góc dưới bên phải màn hình hiển thị số người thương vong.
Tay cô khẽ run lên.
Phát thanh viên vẫn tiếp tục tường thuật tình hình. Rosa thẫn thờ hỏi: “Nguyên nhân vụ nổ là gì? Điều tra ra chưa?”
Người phụ nữ xoa cằm, gật đầu: “Nghe nói là kh ủng bố, nhưng vẫn chưa xác định được do thế lực nào gây ra.”
Lông mi Rosa khẽ run.
Giác quan thứ sáu trong đầu cô vang lên cảnh báo—vụ nổ này là nhắm vào bọn họ.
Cô đột nhiên thấy nặng nề, đưa tay ôm lấy đầu.
Dù mình cũng vừa thoát chết, nhưng cảm giác áy náy vẫn dâng trào không thể kiểm soát.
Cô cắn môi, mặt tái nhợt, sống mũi cay xè.
Trong tiếng tường thuật của TV, những tiếng khóc bi thương của thân nhân người bị nạn vang lên, khiến lòng cô càng thêm day dứt.
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Rosa mím môi, nhìn về phía đó.
Trình Thù bước vào, dáng người cao ráo, mặc áo thun trắng mỏng, tay xách vài túi rau củ.
Toàn thân anh mang theo hơi nóng, trán lấm tấm mồ hôi.
Như cảm nhận được gì đó, anh bỗng dừng lại, quay đầu nhìn ra ban công.
Ánh mắt hai người giao nhau thật sâu.
Khoảnh khắc đó, sự yếu đuối trong lòng cô bị ánh mắt anh nhìn thấu.
Trình Thù nhíu mày, dường như hiểu cô đang nghĩ gì.
Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy túi đồ, ánh mắt trêu chọc lướt qua cả hai, rồi cười nói: “Hai người cứ nói chuyện đi.”
Nói xong, cô rời vào bếp, để lại không gian cho họ.
Rosa mắt hơi ươn ướt, nhìn Trình Thù chậm rãi bước đến, ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng.
“Sebastiano, tại sao chúng ta lại ở đây?” Rosa khẽ hỏi.
Trình Thù nhàn nhạt đáp: “Chỗ này cách khách sạn không xa. Sau vụ nổ, nơi đây lập tức tổ chức một đội cứu hộ dân sự. Chúng ta rất may mắn được gia đình người Hoa này đưa về.”
Rosa ngồi dậy, vịn vào bờ vai rắn chắc của Trình Thù, tiếp tục hỏi: “Vậy còn Gasol và Sergio thì sao?”
Anh vỗ nhẹ lên chân cô, lấy điện thoại trong túi ra, lướt màn hình và đưa cho cô xem: Gasol quấn đầy băng trên cổ, trông thảm hại vô cùng, còn Sergio thì chẳng hề hấn gì, đứng khoanh tay bên cạnh với vẻ mặt hứng thú như đang xem trò vui.
“Họ không sao, mấy ngày qua anh vẫn liên lạc với họ.” Trình Thù cười nhẹ nói.
Rosa thở dài, vẫn không giấu được vẻ ủ rũ, im lặng nhìn Trình Thù.
Trình Thù chậm rãi đứng dậy, cúi người, chống hai tay lên tay vịn, mũi anh chạm nhẹ vào mũi cô.
Hơi thở nóng rực quấn quýt giữa hai người. Rosa nâng khuôn mặt anh lên bằng đôi tay mềm mại, nhỏ giọng hỏi: “Sebastiano, anh đã điều tra rõ chưa? Là Gonzalo hay Enrique?”
Anh lắc đầu, trong giọng nói ẩn chứa một tia lãnh ý: “Không phải bọn họ.”
Nói rồi, anh nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi mở miệng: “Là Demonio đã đích thân ra lệnh hai ngày trước.”
Nghe xong, Rosa hoàn toàn sững sờ.
Cô lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Bộ não Rosa hoạt động điên cuồng, cố gắng lý giải tình huống này.
Cô biết những kẻ đó ai cũng có toan tính riêng, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đáng sợ đến thế.
Nếu là Enrique làm, với tư cách là trạm trung chuyển lớn nhất Honduras, có thể hắn không chỉ muốn hợp tác với Demonio mà đã sớm tìm được đối tác khác, hoặc muốn âm thầm chặt đứt cánh tay của Demonio.
Nếu là Gonzalo, thì dễ hiểu hơn, vì giữa họ vốn có quan hệ cạnh tranh, hoặc đơn giản chỉ là một lời cảnh cáo.
Nhưng tại sao lại là Demonio?
Rõ ràng bọn họ cần Trình Thù đến để đàm phán, vậy mà lại muốn giết anh.
Rosa cau mày, trong đầu lóe lên một suy đoán, chậm rãi lên tiếng: “Có phải Demonio không muốn anh trở thành người đứng thứ hai không?”
Trình Thù nhìn cô, im lặng hồi lâu, rồi chỉ khẽ xoa đầu Rosa, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý: “Có lẽ vậy.”
Rosa chăm chú nhìn khuôn mặt anh, trong lòng dâng lên một cảm giác mệt mỏi.
Cô không thể tưởng tượng nổi, trong môi trường tàn khốc như vậy, Trình Thù đã sống bao lâu.
Cô day day sống mũi, giọng nói mang theo chút bất lực: “Sebastiano, em mệt rồi, em không muốn tiếp tục dấn thân vào những chuyện nguy hiểm này nữa.”
Ánh mắt cô lấp lánh nét bi thương, như đang mong đợi anh sớm hoàn thành giao kèo ban đầu giữa họ.
Trình Thù đứng trong vùng tối, nghe vậy, im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, anh kéo tay Rosa đặt lên xương sườn bên phải của mình.
Cô cảm nhận được lồ ng ngực anh rung động, giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ vang lên bên tai.
“San Pedro Sula sẽ là lần phiêu lưu cuối cùng.”
“Sau đó, anh sẽ dọn sạch mọi chướng ngại, để em có thể rời đi mà không phải lo lắng bất cứ điều gì.”