“Cô Rosa, cô Rosa?” Gasol rướn cổ lên, có chút nghi hoặc vẫy vẫy tay trước mặt cô.
Trong trí tưởng tượng, tuyết ở Ushuaia như bị quay ngược bánh răng thời gian, mọi thứ trong đầu Rosa nhanh chóng tan biến.
Rosa giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng lên nhìn Gasol, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi lơ đãng chút.”
Gasol không nhận ra điều gì bất thường, vừa uống rượu vừa nhận xét: “Ly ‘Mexico Sunset’ này thiếu một chút hương vị, vẫn là rượu của đại ca ngon hơn.”
Rosa chợt nhớ ra lúc nãy Trình Thù có nhắc qua chuyện tiếp quản nhà máy rượu, cô đặt ly xuống, tò mò hỏi: “Rượu của Sebastiano? Anh ấy thật sự có nhà máy rượu riêng sao?”
Gasol do dự chưa đến một giây, rồi vẫn gật đầu đáp: “Đúng vậy, vài năm trước đại ca đã mua lại một nhà máy rượu ở thị trấn Tequila, Jalisco.”
Rosa nhướng mày, không ai là không biết thị trấn Tequila—cái nôi của rượu tequila nổi tiếng thế giới, đến mức tên loại rượu này cũng chính là tên thị trấn.
Rosa đột nhiên nghĩ, nhà máy rượu của Trình Thù chắc chắn không đơn giản. Nếu cô hỏi xin anh ấy một chai rượu, không biết anh ấy có đồng ý không.
Vừa rồi nơi này quá ồn ào, nhiều người xung quanh đã bị dọa chạy mất.
Lúc này, có mấy nhân viên mặc áo gile đen chạy vội đến, nói gì đó vào bộ đàm, rồi đầy vẻ áy náy dẫn một cậu công tử nhà giàu ở xa lại.
“Thưa ngài, ngài nói là người đàn ông này đã đánh ngài sao?” Nhân viên khom lưng, giọng điệu lấy lòng.
Người đàn ông ôm túi chườm đá lên mặt, hung hăng chỉ vào Gasol: “Đúng! Chính hắn! Đưa cả hai bọn chúng đi cho tôi!”
Trước khi nhân viên kịp hành động, Rosa đã cau mày, khó chịu kéo Gasol lùi lại, nói với gã đàn ông kia: “Là anh gây chuyện trước.”
Nhân viên kia sững người một giây, hít sâu để giữ bình tĩnh rồi tiếp tục: “Nhưng đó không phải là lý do để anh ta đánh người.”
Thực ra, anh ta cũng không muốn chuyện này ầm ĩ hơn, chỉ muốn sớm báo cáo xong với cấp trên nên hạ thấp giọng, ghé sát hơn để thuyết phục Rosa.
“Thưa cô, xin hãy xin lỗi một câu, không cần phải làm căng. Hơn nữa,” Hắn lấy tay che miệng, đầy ẩn ý nhắc nhở, “Người bị đánh này, anh ta có anh họ là người thừa kế gia tộc Santos ở Argentina…”
Lời còn chưa dứt, mắt Rosa mở to, cô quay đầu nhìn về phía Gasol.
Quả nhiên, khí thế của Gasol lập tức thay đổi.
Họ này đã khắc vào tim anh ta bao năm trời, như một vết sẹo ăn sâu vào da thịt, dù có cắt bỏ cũng không thể xóa đi. Chỉ cần nghe nhắc đến, cơn giận dữ trong lòng Gasol đã bùng lên.
Khóe miệng anh ta giật giật liên hồi, dù Rosa không thấy được ánh mắt sau cặp kính râm, cô vẫn cảm nhận được sát ý sắc bén tột cùng. Đó là mối hận không thể che giấu, là sự căm thù đến mức muốn xé xác đối phương ra thành trăm mảnh.
Nhân viên kia nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi lớn, vô thức lùi hai bước. Hắn nhìn quanh, định gọi đồng nghiệp đến thế chỗ mình.
Rosa sững sờ đến mức không nói nên lời. Chuyện này lại có thể trùng hợp đến mức nực cười như vậy sao?
Nắm đấm của Gasol siết chặt trong túi áo, hơi thở dần trở nên gấp gáp, giống như một con thú hoang mất kiểm soát, chỉ muốn cắn nát kẻ trước mặt. Rosa hiểu nỗi hận của anh ta, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc báo thù.
“Gasol.” Giọng cô run nhẹ, muốn kéo anh ta về với lý trí. “Không được.”
Gasol không nghe thấy cô.
Đầu óc anh ta ngày càng rối loạn, như thể quay về Ushuaia tám năm trước.
Giữa những tiếng ồn ào hỗn loạn, chỉ còn lại hình ảnh một cô gái nhỏ với đôi mắt rạng rỡ quỳ trên mặt đất, nói với anh ta: “Ceibo sẽ bảo vệ Gasol.”
Chớp mắt một cái, cảnh tượng đã chuyển sang Trình Thù đến gia tộc Santos đòi lại Ceibo. Cô bé ấy nhỏ nhắn, gầy yếu như một cánh diều đứt dây, được Trình Thù cao lớn ôm vào lòng, trên chân đầy máu.
—”Gasol… mắt anh, sao thế?”
—”Anh ơi, đừng khóc.”
—”Anh ơi, Ceibo rất mạnh mẽ.”
Gasol ôm chặt Ceibo, đến khi cô trút hơi thở cuối cùng, khẽ tựa vào người anh. Cô thậm chí không còn sức để làm động tác tay, chỉ có thể mấp máy môi, nói những lời cuối cùng với cơn gió lạnh thấu xương.
Chưa kịp để Gasol nói gì, Ceibo đã hoàn toàn tắt thở, nhắm mắt lại.
Hơi ấm của cô trong đêm đông lạnh giá tan biến rất nhanh, dù Gasol có cố gắng ủ ấm thế nào cũng không thể giữ lại, như thể cô chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Cô quá nhỏ bé, đã phải sống quá khó khăn trong thế giới này. Nhưng cuối cùng, ngay cả cơ hội sống dù nhỏ nhoi cũng bị cướp mất.
Gasol đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, anh ta không biết đây có phải là khóc hay không.
Nhưng anh ta vốn là một kẻ mù lòa, có lẽ sẽ không khóc được.
“Gasol!”
Tiếng gọi thứ hai của Rosa trùng với một giọng nam trầm, tim cô khẽ run lên, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Trình Thù đang sải bước tiến đến.
Ánh đèn chiếu rõ từng đường nét sắc lạnh trên khuôn mặt anh, cặp kính che khuất cảm xúc trong đôi mắt.
Anh nắm lấy tay Rosa, xiết nhẹ, rồi vô cùng tự nhiên đặt tay lên vai Gasol, giọng lạnh băng: “Jefferson, con trai duy nhất vô dụng của Nida Santos và Oscar Augustin.”
“Năm 2000, mày giết con chó của thị trưởng. Năm 2003, mày đầu độc chết hai mươi người vô gia cư. Năm 2008, mày đua xe cán chết thư ký trưởng của tổng thống một nước nhỏ, khi đó mày mới mười ba tuổi. Năm 2012, mày c**ng hi*p…”
“A! Im miệng! Câm miệng ngay!!” Jefferson đột ngột gào lên, cắt ngang lời của Trình Thù. Những người ở xa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về phía âm thanh.
“Ông nội của mày vì mẹ mày mà đã nhiều lần dọn dẹp mớ hỗn độn do mày gây ra. Nhưng tao nghĩ ngay cả gia đình mày cũng không biết rốt cuộc năm 2018 mày đã làm gì.” Trình Thù đứng thẳng, cao hơn hẳn Jefferson, ánh mắt nhìn xuống đầy uy hiếp, như thể đang nhìn một đống rác rưởi.
“Anh em họ của mày vốn đã chán ghét mày từ lâu. Nếu còn dám động vào phụ nữ của tao, Demonio sẽ không nể mặt nhà Santos nữa. Tao sẽ giết mày bằng cách tàn nhẫn nhất.”
Lúc này, Jefferson mới nhận ra kẻ đứng trước mặt không phải người dễ động vào. Hắn hoảng sợ tháo chạy, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Từ một góc nào đó, Sergio không biết đã xuất hiện từ khi nào, tay cầm một đ ĩa đồ ăn vặt, thong thả bước tới.
“Cô em, đói rồi phải không? Ăn chút gì đi.”
Sergio đặt đ ĩa đồ ăn vào tay Rosa, sau đó quay sang bóp nhẹ bả vai đang căng cứng của Gasol, như muốn hòa hoãn không khí.
“Tôi đã bảo rồi, mang theo cây quyền trượng của tôi đi, sẽ có ích đấy.”
Gasol cúi đầu, day day thái dương, giọng khàn đặc: “Có ích cái rắm.”
Rosa đói đến không chịu nổi, thấy Gasol đã có thể đùa lại thì yên tâm, bắt đầu ăn đồ ăn vặt. Cô vừa nhai khoai tây chiên vừa quay đầu uống một ngụm Coca lạnh mà Trình Thù lặng lẽ đưa cho, rồi hỏi: “Buổi đấu giá tối nay diễn ra lúc mấy giờ? Mọi người cũng nên ăn gì đi chứ.”
Trình Thù lắc đầu, trả lời cô: “Không có thời gian.”
Rosa ừm một tiếng, hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh.
Trình Thù kiên nhẫn lau đi vụn đồ ăn bên khóe môi cô: “Enrique đã sắp xếp buổi đấu giá trùng với giờ ăn tối, những kẻ kia không ai dám phản đối.”
Đầu ngón tay thô ráp của anh chạm vào khóe môi cô mang theo hơi ấm, khiến Rosa không kiềm chế được mà li3m môi một cái.
Mấy người họ theo thang máy lên tầng mười ba.
Buổi đấu giá được tổ chức trong một phòng tiệc nằm ở góc khuất. Khi đi qua lan can, Rosa nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào, liền tò mò nhón người muốn nhìn xem bên dưới đang tổ chức sự kiện gì.
Cổ cô vừa mới vươn ra đã bị Trình Thù chuẩn xác giữ lại.
Anh trầm giọng, hỏi ngược lại: “Không cần mạng nữa sao?”
Rosa vỗ vỗ lan can, cười nói: “Không sao, em tự biết giới hạn mà. Dưới đó đang xem biểu diễn à?”
Trình Thù ừm một tiếng, giải thích: “Biểu diễn đa quốc gia.”
Rosa có chút tiếc nuối “ồ” một tiếng, gật gật đầu.
Gasol không có tư cách vào trong, giữa chừng tìm một lối thoát hiểm để ngồi xuống. Sergio vốn là bác sĩ của Demonio, nhưng nhìn sắc mặt không tốt của Gasol, cuối cùng vẫn trao đổi ánh mắt với Trình Thù rồi lặng lẽ theo vào.
Bên trong phòng đấu giá, ngồi đầy chính khách và danh lưu. Phần lớn trong số họ đang giả vờ thân thiện trò chuyện, một số ít người lại kiêu ngạo ngồi yên, không động đậy.
Rosa được người dẫn vào chỗ ngồi. Đến khi đã yên vị, cô mới phát hiện ra xung quanh có rất nhiều gương mặt quen thuộc—những người mà cô từng thấy trên truyền hình ở Phoenix.
Cô chớp mắt, có chút không tự nhiên, kéo nhẹ váy mình.
Trình Thù từ khóe mắt bắt được hành động nhỏ đầy căng thẳng của cô. Bất ngờ, anh đưa tay ôm lấy eo cô, tựa cằm lên vai cô.
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên vành tai cô, khiến cô không kìm được mà run lên.
“Rosa.” Giọng nói trầm thấp của Trình Thù vang lên, khiến xương bả vai cô khẽ rung động.
“Hàng ghế đầu, cột thứ hai, người đàn ông đó—một đại tá Mỹ ở quần đảo Diego Garcia, từng vì lợi ích mà nhúng tay vào một vụ tai nạn hàng không khiến hàng trăm người thiệt mạng.”
“Hàng ghế ba, cột thứ mười, người phụ nữ đó—từng tham gia dự án thu mua nội tạng từ chiến khu Trung Đông.”
“Hàng ghế bốn, cột thứ sáu, lão già kia—một tiến sĩ sinh học, chuyên nghiên cứu thay máu để kéo dài tuổi thọ cho tỷ phú.”
“Hàng ghế thứ bảy, cột thứ…”
Giọng anh trầm thấp, bình thản kể lại từng bí mật đen tối đủ để thay đổi thế giới.
Anh cứ thế nói khoảng mười mấy chuyện, rồi dừng lại.
Rosa khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đã khiến cô rung động vô số lần.
Trình Thù đang cúi đầu giúp cô chỉnh lại váy, động tác rất nhẹ nhàng.
Rosa cảm nhận được điều đó.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cô. Cô biết anh sắp nói gì, và tim cô bắt đầu loạn nhịp khi chờ đợi.
“Rosa, em không giống bọn họ.”
“Cũng không giống anh.”
“Em mới hai mươi ba tuổi, thông minh, lương thiện, xinh đẹp, và chưa bị những thứ tối tăm này làm cho chai sạn…”
“Đừng tự ti.”
Trình Thù ngừng lại một chút, khẽ cong môi, hỏi:
“Được không?”