Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 52

Sau khi ăn xong, Rosa kéo Trình Thù đi xem ba chú mèo con.

Chúng vừa bú sữa xong, đang cuộn lại với nhau ngủ ngon lành. Mèo mẹ thấy hai người đến thì vươn vai lười biếng, tự nhiên lăn ra đất làm nũng.

Rosa xoa đầu nó, ngồi xổm xuống dịu dàng an ủi: “Vất vả rồi.”

Cô cẩn thận ôm lấy một chú mèo con đang say ngủ, chạm nhẹ đầu mũi vào bụng nó, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Trình Thù không nói gì, hai tay đút túi, bình tĩnh đứng một bên nhìn cô.

Tóc Rosa hơi rối, vài sợi lòa xòa trước mặt. Nhưng cô không để ý, vẫn đang lẩm bẩm nghĩ tên cho đám mèo con.

Cảnh tượng này khiến anh bất giác nhìn đến ngẩn người.

Mùa hè ở Cancun oi bức, trái tim Trình Thù cũng vậy.

Anh chờ đến khi Rosa đặt mèo con xuống, liền vươn tay bế bổng cô lên.

“Sebastiano—” Rosa thả lỏng người, giọng kéo dài, “Em còn chưa chơi đủ mà!”

Trình Thù không trả lời, đầu ngón tay thô ráp vô thức lướt qua má cô, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ra sau tai.

Anh khẽ nhếch môi, có chút bất đắc dĩ: “Em yêu, chính em nói muốn đi ngắm biển. Đi tắm trước đi, thay đồ rồi ra ngoài dạo.”

Nói rồi, anh nửa ôm nửa kéo cô lên tầng ba.

Rosa chậm rì rì bước vào phòng tắm, vừa định đóng cửa kính thì nó lại bị kéo ra.

Trước mắt cô xuất hiện một đôi tay.

Bàn tay đó dễ dàng chặn lại cánh cửa, trên ngón trỏ còn có vết xăm đã phai màu.

Ánh mắt Rosa trượt xuống— cơ bụng săn chắc đầy hormone nam tính, đôi chân dài mạnh mẽ. Ở giữa… hết sức thoải mái, chẳng chút ngại ngần.

Cô ngước lên, thấy Trình Thù mặt không đỏ, tim không loạn, cố ý hỏi: “Sao lần nào em tắm anh cũng vào thế?”

Anh lặp lại câu trả lời quang minh chính đại trước đây: “Tiết kiệm nước.”

Rosa bật cười, nhưng vẫn cho con mãnh thú này bước vào.

Có điều, cô không ngờ lần này Trình Thù thực sự tuân thủ tinh thần “tiết kiệm nước”.

Nếu bỏ qua việc giúp cô thoa dầu gội mà tiện thể sờ s0ạng khắp nơi, thì đúng là anh đã kiềm chế không ít.

Chỉ là anh cứ khiến cô hết lên rồi lại xuống, lại không chịu tiếp tục.

Cuối cùng, kẻ đầu têu cười run cả vai, ung dung ra khỏi phòng tắm trước.

Chỉ còn Rosa ai oán nhìn theo, âm thầm thề sau này không bao giờ cho anh vào cùng nữa.

Một lúc sau, cô đột nhiên đẩy cửa bước ra, hít mạnh luồng không khí mới. Chưa kịp trách Trình Thù, cô đã thấy anh đang ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, lười nhác tựa vào cạnh bàn.

Dáng vẻ đó… cực kỳ quyến rũ.

Rosa đành nuốt lại lời muốn nói.

Trình Thù tùy ý hất mái tóc ướt ra sau, lấy từ tủ quần áo ra một chiếc sơ mi và quần tây đen. Anh ngước mắt, ánh nhìn lười biếng rơi xuống gương mặt cô, chậm rãi hít một hơi, rồi quăng chiếc váy đỏ đã chuẩn bị sẵn qua.

“Cái em thích.” Anh hất nhẹ cằm.

Rosa hài lòng trải váy ra, xem xét một lượt rồi lẩm bẩm: “Dài thế này phải đi kèm giày cao gót mới đẹp.”

Trình Thù nghe vậy khẽ cười, cúi người nhấc một đôi cao gót từ cạnh giường, dùng hai ngón tay móc lên lắc lư hai cái.

“Mẫu mã, màu sắc, kích cỡ,” Anh thản nhiên đặt xuống đất, “Đều là thứ em thích.”

Khẩu vị của Rosa quá dễ đoán.

Trước khi rời Havana, anh đã tính toán hết.

Cô kinh ngạc nhìn anh, liên tục gật đầu, trên mặt viết rõ ba chữ “biết điều thật”.

“Sebastiano, lúc này anh quyến rũ nhất đấy.”

Vừa nói, cô vừa quay lưng lại, luồn chiếc váy qua đầu.

Lớp vải đỏ rơi xuống theo trọng lực, tụ lại bên eo cô.

Ánh mắt anh dừng lại nơi xương cụt của cô.

Vẫn còn dấu vết anh cắn đêm qua, một chứng tích của sự buông thả.

Trình Thù tự cười nhạo sự mất kiểm soát của bản thân, rồi bước đến chỉnh váy giúp cô. Giọng anh trầm thấp mê hoặc: “Thật sao? Anh thấy vẫn kém trên giường một chút.”

Rosa bật cười, bàn tay táo bạo đặt lên quần anh, trêu chọc: “Chuẩn rồi, em công nhận.”

Sau đó, cô vịn tay anh, thành thạo bước vào đôi cao gót.

Giờ đây, cô cao hơn một chút, gần với ánh mắt anh hơn.

Rosa nhìn anh đầy khiêu khích, cầm điếu thuốc trên môi anh, ngạo nghễ nói: “Bây giờ không được hút.”

Trình Thù bật cười, bóp nát điếu thuốc: “Được rồi, được rồi.”

Chờ cô chuẩn bị xong, anh nắm tay cô ra bãi biển.

Cát hơi mềm, mỗi bước đều lún xuống, cô đi khá chậm.

Trình Thù vốn định giúp cô xách giày, nhưng khi hỏi thì cô lại không chịu tháo.

“Không cần thật sao?” Anh nhướng mày.

Cô lắc đầu: “Anh không hiểu đâu, như này mới đẹp.”

Anh biết ngay mà.

May mà lúc chọn giày đã lưu ý, không mua loại quá cao, độ cao này cô đi vẫn thoải mái.

Trình Thù dắt cô đi dọc bờ biển riêng tư, chầm chậm đến khu vực của một khách sạn gần đó.

Cancun là điểm du lịch, an ninh tốt hơn miền Bắc Mexico rất nhiều, nên ban đêm vẫn có không ít người vui chơi ở bờ biển.

Bỗng chốc, xung quanh trở nên náo nhiệt.

Gần mép nước, có người thuê du thuyền nhỏ để tổ chức tiệc, tiếng cười nói vang vọng đến tận bờ.

Rosa nghe thấy, liền nhìn về phía đó, thấy mấy chiếc du thuyền treo đèn, loa nhạc mở hết công suất.

“Rosa.”

Trình Thù đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn cô, giọng nhẹ bẫng.

“Hửm?”

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, cô hơi ngẩn ra, ngước mắt chạm vào ánh nhìn của anh.

Trình Thù luôn mang khí chất lạnh lùng, trừ khi đối phó với kẻ khác mới lộ ra sự tàn nhẫn sắc bén, còn lại lúc nào cũng như chẳng để tâm đ3n thế giới này.

Chỉ có cô là ngoại lệ.

Dường như cả đời này, mọi sự quan tâm và dịu dàng của Trình Thù đều đốt cháy hết trên người Rosa.

“Em có nghe thấy không?” Anh hỏi.

Rosa biết anh đang nói về bài hát phát ra từ du thuyền. Gió thổi làm mắt cô cay cay, cô mạnh mẽ gật đầu.

Âm thanh từ dàn loa vọng lại, trầm lắng và dày đặc như những cơn sóng vỗ bờ.

“Nụ hôn sâu trước ly biệt, mang theo nỗi buồn mùa hạ.”

Anh chỉ muốn em biết rằng, em là điều đẹp nhất trong tim anh.”

“Đêm nay, anh sẽ khoác lên em chiếc váy đỏ rực, cùng em khiêu vũ dưới ánh trăng bạc…”

Vũ điệu và lãng mạn là dòng máu chảy trong cơ thể người châu Mỹ.

Nơi họ đứng cách xa ánh đèn, không quá sáng.

Gió thổi tung vạt áo Trình Thù, làm lay động tà váy cô.

Bầu không khí này như thể có thể nhấn chìm linh hồn con người.

Giữa màn đêm mờ ảo, anh như một vị quốc vương.

Và vị quốc vương ấy khẽ nhếch môi, cúi đầu đầy kiêu hãnh, chậm rãi đưa tay về phía cô.

Mà hoàng hậu của anh, như đã hiểu ý, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay ấy.

“Ôi, thần linh ơi, em cảm nhận được tình yêu lan tỏa trong không khí.”

“Ánh nhìn của anh như những sợi dây điện thoại lấp lánh.”

“Người yêu dấu, toàn thân ta bốc cháy vì anh…”

Giọng ca sĩ trầm khàn, như thể hát ra những tháng ngày hoang phí trong men say, chỉ còn lại hư vô.

Mùa hè này, bài hát này, tình yêu này, tất cả đều đang bùng cháy.

Rosa cười rạng rỡ, hòa mình vào vũ điệu.

Váy đỏ xoay tròn, lay động theo từng nhịp chân.

Trình Thù phối hợp nhấc tay, khiến cô xoay tròn nhẹ nhàng.

Cô như chợt cảm nhận được điều gì đó, điên cuồng kìm nén nước mắt trong mắt mình, rồi bật cười hỏi: “Hôm nay có phải là ngày em xinh đẹp nhất không?”

Giọng anh trầm thấp: “Không, sau này, mỗi ngày của em—cho dù không có anh—cũng sẽ rất xinh đẹp.”

Anh siết nhẹ tay, kéo cô về phía mình.

Bàn tay cô áp lên lồ ng ngực anh, cảm nhận sức nóng dưới lớp sơ mi.

“Sebastiano, đây là lời ngon ngọt anh dỗ dành em?” Cô tựa vào anh, nghiêng đầu hỏi.

Anh im lặng một lúc, rồi nghiêm túc đáp: “Là lời thật lòng của anh.”

Rosa lắng nghe nhịp rung trong lồ ng ngực phải của Trình Thù, môi mím chặt.

Cô nghe thấy ca từ vang lên:

“Em mang theo mùa hè, mùa hè chất chứa ưu thương.”

“Nỗi buồn mùa hè không ngừng lan rộng.”

“Em sẽ mãi nhớ về anh.”

“Như muôn vàn vì sao nhớ mặt trời vừa sinh ra.”

Anh lại gọi: “Em yêu.”

Rosa cúi đầu, không đáp.

Thế là Trình Thù khẽ thở dài, nâng mặt cô lên.

Rõ ràng vẻ mặt anh chẳng chút biểu cảm, nhưng động tác ngăn cô cắn môi lại dịu dàng đến mức ai cũng có thể cảm nhận được sự dỗ dành.

Đôi mắt cô hoe đỏ.

Rosa nghĩ, có lẽ trên đời này không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi anh.

Chỉ một tiếng gọi, một ánh mắt, cũng đủ khiến tâm can rung động, dở sống dở chết vì anh.

Đột nhiên, một tiếng nổ chói tai vang lên từ biển khơi.

Rosa còn chưa kịp phản ứng, chớp mắt sau, từng chùm pháo hoa đã bắn lên bầu trời đêm, bùng nổ rực rỡ, soi sáng cả không gian.

Cam, đỏ, đủ loại màu sắc.

Ba nghìn cõi phồn hoa, một trời lửa sáng.

Cô sững sờ nhìn lên, hoàn toàn ngây người.

“Thích không?” Giọng Trình Thù mang theo chút đắc ý, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên từng đốt ngón tay.

Rosa không biết anh đã chuẩn bị từ khi nào.

Anh vẫn luôn như vậy, thần thông quảng đại.

Cô ngẩng đầu, nhìn ngắm pháo hoa rực rỡ vì mình mà bừng nở, chìm vào cơn mê hoặc.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, vội vã lấy điện thoại ra ghi hình, trầm trồ thưởng thức màn trình diễn ngoạn mục.

Anh men theo từng đốt ngón tay, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, cuối cùng dừng lại ở mu bàn tay cô, thành kính hôn lên.

Đây là lần đầu tiên, cũng có lẽ là lần cuối cùng, Trình Thù chân thành cúi đầu như một kẻ thần phục.

Rosa chớp mắt, một giọt lệ nóng bỏng rơi xuống nơi khóe mắt.

Cô bỗng nhiên kéo lấy Trình Thù, không do dự mà hôn anh.

Tựa như một bộ phim điện ảnh—tình yêu và d*c vọng, thù hận và nỗi đau, hay cả sự chạy trốn, tất cả đều hòa quyện trong mùa hè này.

Những ký ức bên anh, như những khung hình lướt qua trong tâm trí cô.

Đây là quãng thời gian khó quên nhất trong đời cô.

Trình Thù khẽ cười trong cổ họng, ôm lấy eo cô, giành lấy thế chủ động.

Anh cướp đoạt từng chút không khí trong miệng cô, cả hai hôn sâu đến mức tưởng chừng muốn hòa làm một.

Anh khẽ cúi mắt, ngắm nhìn dáng vẻ cô đắm chìm, cưng chiều vén đi lọn tóc lòa xòa trên trán cô.

Biển cả, pháo hoa, âm nhạc, cô.

Cả cuộc đời Trình Thù, không phải mấy chục năm, mà chỉ là vài khoảnh khắc có cô.

Nếu ông trời thực sự tồn tại, xin đừng thương hại tôi.

Mọi thứ của tôi đều do tôi tự chuốc lấy, nhưng cô ấy thì không.

Tôi là kẻ yểu mệnh bị định sẵn trong bóng tối, xin hãy mang vận mệnh và cả mạng sống tôi tặng cho cô ấy.

Hãy để tôi làm bệ đỡ, làm bàn đạp cho cô ấy.

Xin người hãy phù hộ cho cô ấy.

Màn pháo hoa dần tắt, nụ hôn cũng chậm rãi kết thúc.

Rosa ánh mắt mơ màng, đôi môi hé mở, còn vương sợi bạc.

Cô mỉm cười, nói: “Sebastiano, anh đã sa vào lưới tình với em rồi.”

Anh không đáp.

Không hiểu sao, Rosa lại khẽ nói: “Sebastiano, em hơi mệt rồi.”

Trình Thù nghe ra hàm ý trong lời cô—cô muốn về nhà.

Thế là anh cúi xuống, để cô trèo lên lưng mình.

Dưới ánh sao rực rỡ, anh bước chậm rãi trên nền cát mềm, cõng cô đi qua dòng người náo nhiệt.

Trình Thù bước chậm rãi trên nền cát mềm, đôi giày da dẫm lên bùn cát mà không vội vã, cõng cô trên lưng.

Xuyên qua dòng người nhộn nhịp, hai người họ trò chuyện lơ đãng, đôi câu có đôi câu không.

Cứ như thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

“Em có nặng lắm không?”

“Ừm, nặng hơn lần trước một chút.”

“Nặng cũng không xuống đâu.”

“Em có bao nhiêu lạng thịt chứ.”

“Thật sao? Vậy nếu thêm cả Raphael và Felicia thì sao?”

“Vẫn cõng được.”

Cô im lặng trong giây lát, rồi chậm rãi hỏi: “Sebastiano, anh có yêu em không?”

Trình Thù không biết có phải tất cả những người yêu nhau đều sẽ hỏi câu này hay không. Rõ ràng cô đã đắc ý tuyên bố anh đã sa vào lưới tình, vậy mà vẫn muốn nghe thêm lần nữa.

Anh khẽ siết chặt tay, đẩy cô lên cao hơn một chút, thật lâu sau mới lên tiếng: “Đuôi lông mày phải của em có một nốt ruồi rất nhỏ.”

Không đầu không đuôi.

Nhưng chỉ một câu nói ấy lại khiến Rosa vỡ vụn ngay lập tức.

Nốt ruồi ấy, ngay cả cô cũng đã quên mất.

Rosa bỗng chốc òa khóc, vùi đầu vào hõm cổ anh, nước mắt nóng bỏng chảy dọc theo xương quai xanh của Trình Thù.

Anh khựng lại trong thoáng chốc, bị sự ấm nóng ấy thiêu đốt đến mức dừng chân.

Cô nghẹn ngào, giọng run rẩy đầy bất cam: “Sebastiano, em yêu anh. Sebastiano, anh không phải người xấu.”

Anh biết câu tiếp theo của cô sẽ là gì—một câu van xin, là sự níu kéo cuối cùng trong cơn mất lý trí.

Nhưng cả hai đều không nói ra.

Cổ họng Trình Thù khô khốc, đôi môi mấp máy.

Anh đáp lại cô bằng sự im lặng, rồi tiếp tục bước về phía trước.

—Sebastiano, có thể đừng rời xa em không?

—Cô bé à, đừng khóc.

Bình Luận (0)
Comment