Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 53

Trình Thù cõng Rosa suốt chặng đường về căn biệt thự nhỏ. Tâm trạng cô không tốt, cứ bám chặt lấy anh, không chịu xuống.

Không còn cách nào khác, anh lại cõng cô lên phòng ngủ rồi tự tay cởi giày cho cô.

Trong suốt quá trình ấy, Trình Thù luôn cúi đầu, tránh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô.

Anh cảm thấy áy náy, vì thế hiếm khi có cảm giác lùi bước như lúc này.

Trình Thù không muốn nhìn thấy đôi mắt lẽ ra nên trong trẻo, rạng rỡ của cô lại vì anh mà ngập tràn nước mắt.

Rosa cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường trong động tác của anh, trong lòng lại thầm trách mình yếu đuối, đa sầu.

Cô quay đầu, dùng mu bàn tay lau vội nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Sebastiano, em nghe Gasol nói trong biệt thự có phòng chiếu phim, anh có thể đưa em đi xem không?”

Rosa đưa tay nâng mặt Trình Thù lên, dùng chút lực để ép anh nhìn thẳng vào mình.

Từ góc nhìn của cô, vết sẹo nhỏ li ti nơi mí mắt anh hiện lên rõ ràng.

Ánh mắt anh hơi lệch đi, vẫn không nhìn thẳng vào cô, giọng khàn khàn đáp: “Ừ, ngay bên cạnh thôi.”

Thế là cô lại theo anh đến phòng chiếu phim.

Khi cửa được đẩy ra, căn phòng nhỏ thoang thoảng mùi trầm hương dịu nhẹ, hẳn là mùi hương còn sót lại sau khi quản gia dọn dẹp.

Rosa bật hai ngọn đèn nhỏ trước màn chiếu, ánh sáng vàng nhạt tỏa xuống hình quạt, chiếu lên bức tường phía sau.

Cô chợt phát hiện trên bức tường trắng có những đường kẻ ngang chồng lên nhau, nguệch ngoạc kéo dài từ trái sang phải.

Cô ngẩn người, đưa tay chạm nhẹ, phát hiện đó là vết bút chì.

“Đây là…?” Rosa khẽ hỏi, trong lòng đã mơ hồ đoán được câu trả lời.

Trình Thù cởi áo sơ mi đặt lên ghế sofa, vừa điều chỉnh máy chiếu vừa liếc mắt nhìn qua, sau đó thu hồi ánh nhìn, giọng nói bình thản: “Hồi nhỏ, Sergio thường so chiều cao với anh. Những vạch này đều do bố mẹ anh kẻ.”

Anh nheo mắt, chỉnh lại tiêu điểm lên màn chiếu rồi tiếp tục nói: “Căn nhà này vốn là bố anh mua lại từ một đối tác. Mấy năm liền, mỗi khi đông đến, gia đình anh đều đến đây nghỉ lễ. Sau này, khi họ gặp chuyện không may, căn nhà bị người kia thu hồi. Đợi đến khi có đủ khả năng, anh đã chuộc lại nó. Đây là nơi lưu giữ những dấu vết cuối cùng về cuộc sống của họ, nên cả anh và Sergio đều không nỡ rời xa.”

Nghe đến đây, cơ thể Rosa bỗng run lên, các ngón tay đang đặt trên tường dần siết chặt.

Cô đau lòng đến mức như có gì đó vỡ vụn trong tim, chỉ có thể cúi đầu hít thở sâu để kiềm chế cảm xúc.

Cô nhớ lại rất nhiều chuyện thời thơ ấu.

Ví dụ như, mẹ cô thường kéo cô lại so chiều cao, sau đó khuôn mặt nghiêm nghị ấy sẽ thoáng hiện nét tiếc nuối mà nói:

“Tiểu Thất, con đừng lớn nhanh quá.”

Nhưng rồi tất cả chỉ còn là nỗi đau khi trưởng thành.

Chính vì từng đau đớn nên cô càng thấu hiểu nỗi đau của Trình Thù.

Lúc này, Rosa cảm thấy lưng mình cứng ngắc, phải mất một lúc mới thả lỏng lại được.

Trên tấm thảm trong phòng đặt một chiếc ghế sô pha dài, gần cửa sổ còn có một góc vuông nhỏ đủ chỗ cho hai người nằm nghỉ.

Thấy cô không lên tiếng, Trình Thù lại hỏi: “Xong rồi, em yêu, em muốn xem phim gì?”

Rosa quay đầu nhìn về phía màn hình, ánh mắt lướt qua từng bộ phim.

Trong ánh sáng mờ tối, cô bỗng bị thu hút bởi một bộ phim cũ mang tên ‘Interstellar’ (Hố Đen Tử Thần).

Chỉ vì dòng slogan của nó: “Tình yêu có thể vượt qua cả thời gian và không gian.”

Cô nghiêng đầu, như bị mê hoặc, chỉ tay về phía đó: “Xem cái này đi, Sebastiano.”

Trình Thù quay lại phòng ngủ lấy một chiếc chăn mỏng, sau đó tắt hết đèn, nhấn nút phát.

Đây không phải lần đầu tiên anh nghe nói về bộ phim ‘Interstellar’, nhưng lại là lần đầu tiên anh thực sự xem nó.

Mùa đông năm 2014, bộ phim này gây bão khắp thế giới.

Sergio khi đó đang ở Đức, xem xong còn cảm thán mãi trong cuộc gọi video với anh.

Nhưng năm đó, anh lại bận rộn giải quyết công việc nội bộ trong tập đoàn và chăm sóc Raphael nên chẳng có thời gian tận hưởng.

Không ngờ, tám năm sau lại có cơ hội này.

Trên ghế sofa, Trình Thù ngồi dựa vào thành ghế, ôm trọn Rosa trong lòng.

Cô co chân, tựa vào anh, còn anh để trần nửa thân trên, lồ ng ngực nóng ấm, vòng tay ôm chặt lấy cô.

Tư thế ôm trọn như dỗ dành trẻ con này mang đến cho Rosa cảm giác an toàn vô cùng.

Hình ảnh trong phim hoành tráng, ánh sáng không ngừng thay đổi trên khuôn mặt họ.

Sự ấm áp này khiến cô dần buồn ngủ, cô thay đổi tư thế, áp sát hơn vào xương quai xanh của anh.

Trình Thù nhẹ nhàng đung đưa, bàn tay vỗ về như đang ru cô vào giấc ngủ.

Bộ phim rất dài, dần dần, mí mắt Rosa khép lại, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ trong tiếng thoại của diễn viên.

Trình Thù ngừng động tác, ánh mắt trở nên trầm lắng, cằm anh dịu dàng cọ nhẹ vào tóc cô.

Trong khoảnh khắc bình yên này, anh cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim bên trái của cô và bên phải của anh đang hòa làm một.

Ở không gian nhỏ bé này, hai người dường như tan vào nhau.

Trình Thù thầm nghĩ, may mà Rosa đã chọn anh.

Cô là mảnh ghép cuối cùng trong cuộc đời anh, sự xuất hiện của cô khiến anh trở nên trọn vẹn hơn.

Trình Thù không vội tắt bộ phim mà chỉ giảm âm lượng xuống rất nhỏ. Sau đó, anh đắp một tấm chăn mỏng lên người cô rồi tiếp tục xem.

Vô số lý thuyết vật lý xen lẫn những cảm xúc đặc biệt của con người ùa đến với anh. Khi giai điệu ‘Interstellar’ vang lên, anh cuối cùng cũng hiểu tại sao Sergio lại có biểu cảm phức tạp như vậy.

Anh lặng lẽ xem hết bộ phim, bế Rosa trở lại phòng ngủ.

Trình Thù vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô, để lại một nụ hôn nhẹ rồi một mình đi lên tầng bốn.

Bóng dáng cao lớn của anh bước đi trên cầu thang, hòa cùng bóng tối.

Anh im lặng giây lát, như bị điều gì thôi thúc, bất giác đẩy cánh cửa tầng bốn ra và bật đèn lên.

Ánh sáng chiếu rọi lớp bụi lơ lửng trong không khí, hương giấy nhàn nhạt phảng phất, mở ra chiếc hộp ký ức của Trình Thù.

Nơi này vẫn còn lưu giữ những dụng cụ và tác phẩm hội họa anh để lại khi mười một, mười hai tuổi.

Gác xép thường do quản gia dọn dẹp. Dù đoán rằng anh sẽ không bao giờ cầm cọ vẽ nữa, nhưng quản gia vẫn định kỳ thay mới các hộp màu trong ngăn kéo.

Từng bước chân của Trình Thù khiến sàn gỗ kêu lên kẽo kẹt, anh đi đến chiếc ghế đẩu trước giá vẽ rồi ngồi xuống.

Thực ra, các dụng cụ ở đây đều không còn phù hợp với vóc dáng của anh nữa, thậm chí trông chúng còn có chút lạc lõng.

Nhưng khi nhìn chằm chằm vào chúng, anh lại thấy có điều gì đó thú vị, bật cười khẽ rồi châm một điếu thuốc.

Màn đêm buông xuống, đầu thuốc đỏ rực lập lòe trong bóng tối.

Điếu thuốc có pha hương thảo mộc, mùi thơm nhàn nhạt.

Chỉ mới hút được vài hơi, tin nhắn điện thoại liên tục hiện lên. Trình Thù lười biếng liếc nhìn:

“Một nửa địa bàn của Enrique đã bị đánh sập, nhớ xử lý.”

“Juventus bị hải quan giữ lại ở Las Vegas, tạm thời ch”ưa thể về, nhưng đã có người đứng ra dàn xếp, không quá hai tháng sẽ giải quyết xong.

“Javier đã bị bắt, giao cho Demonio xử lý. Lucas giờ đang rất nóng ruột.”

Trình Thù nhả khói, vẻ mặt bình thản tắt điện thoại, trong đầu thoáng qua những cảnh phim.

“Yêu là thứ duy nhất có thể vượt qua mọi chiều không gian.”

Đúng, anh thừa nhận câu nói này.

Nhưng liệu tình yêu có thể cứu rỗi một kẻ tồi tệ không?

Anh nhắm mắt lắng nghe, chờ đợi một câu trả lời.

Trong không gian yên tĩnh của gác xép, Trình Thù bỗng nhắm mắt lại, nhanh chóng tái hiện những ký ức thời niên thiếu trong đầu.

Khi mở mắt ra, anh rút một tờ giấy vẽ, cực kỳ vụng về cầm bút lên, thử hạ nét đầu tiên, rồi nét thứ hai…

Thời gian trôi qua rất lâu.

Mãi đến khi trời sáng, anh mới ném bút vào thùng, đứng dậy trở về phòng.

Lúc Rosa tỉnh dậy, Trình Thù vẫn còn nằm bên cạnh.

Cô hơi ngạc nhiên, liếc nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy mình, nhẹ nhàng gỡ ra, định lén xuống giường.

Nhưng vừa quỳ gối bò ra phía trước được hai bước, một lực kéo mạnh mẽ đã giữ cô lại, khiến cô ngã ngửa trở về giường.

Cô bất lực nhìn kẻ đầu sỏ, hờn dỗi: “Sebastiano—”

Trình Thù nhắm mắt, giả vờ không nghe thấy, vẫn ôm chặt cô.

Nhìn dáng vẻ lỳ lợm giả chết của anh, Rosa bỗng nảy ra một ý.

Cô đột nhiên hạ giọng, khiến nó trở nên mê hoặc, đặt từng nụ hôn lên cằm anh, nhưng cố tình không dừng lại lâu.

Bàn tay cô cũng không rảnh rỗi, vẽ từng vòng tròn nhỏ, chậm rãi trượt xuống…

Quả nhiên, Trình Thù mở mắt.

Đôi đồng tử đen láy, cảnh cáo mà “chậc” một tiếng.

Nhưng lần này, đến lượt Rosa phớt lờ anh.

Cô vừa trêu chọc, vừa khàn giọng thì thầm: “Em đói rồi, Sebastiano, cho em ăn đi.”

Chưa đợi anh đáp lời, cô đã biến mất khỏi tầm mắt.

Chỉ vài giây sau, Trình Thù hơi nheo mắt, không kìm được khẽ rên lên một tiếng trầm thấp.

Chết tiệt.

Gân xanh trên cổ anh nổi lên, thái dương giật giật.

Đang định giữ cô lại để trừng phạt, thì một cơn đau khó tả bất ngờ ập đến.

Trình Thù hít sâu một hơi, thất thố “ừm” một tiếng.

Anh bật cười vì tức, ngồi dậy: “Bé cưng, em nỡ lòng thật đấy.”

Rosa cười đắc thắng, li3m môi rồi nhanh chóng trốn khỏi giường.

Nhưng Trình Thù không định để cô đi.

Anh sải chân chặn ngay trước cửa, cúi xuống nhìn cô, nhướng mày: “Cô Rosa, em vừa phạm tội rồi.”

“Này, không phải đâu, Sebastiano…”

Rosa vừa giơ tay lên vừa lùi lại, còn chưa kịp nói hết câu đã bị Trình Thù nhấc bổng lên vai, ném trở lại giường.

Cô nửa cười nửa làm nũng: “Em sai rồi, Sebastiano, đừng đánh chỗ đó mà!”

Trình Thù mặt không đổi sắc, nắm lấy cổ chân cô, nâng lên.

“Sebastiano, anh đừng nhìn nữa…” Cô lấy tay che mặt, đôi tai đỏ ửng.

“Bé cưng, lần trước chỉ có em nói, lần này đến lượt anh cho em biết anh thích gì.”

Trình Thù đưa ngón tay lướt qua khóe môi, bật cười trầm khàn: “Anh thích từ phía sau.”

“Sebastiano…” Rosa ngây người trong giây lát, thì thầm, “Chuyện này với em chẳng phải là hình phạt đâu.”

Cô đúng là biết cách khiêu khích.

Trình Thù bị chọc đến mức trỗi dậy ý muốn chinh phục, liền bế thốc cô lên, vòng quanh phòng mà đi.

Giọng nói của anh trầm thấp, đầy dụ hoặc: “Phải không, bé cưng? Vậy để anh xem em lợi hại thế nào.”

Một lúc rất lâu sau, Trình Thù cuối cùng cũng mở cửa bước ra, theo sau là Rosa với đôi chân mềm nhũn.

Anh thoạt nhìn có vẻ rất thỏa mãn, chu đáo cầm lấy khăn lau sàn, tâm trạng vui vẻ thấy rõ.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên vẻ đắc ý khiến Rosa ngứa ngáy cả răng, nhưng cô cũng không dám tùy tiện trêu chọc nữa.

Chiều nay họ đã lên kế hoạch đi lặn, nên ăn sáng xong cả hai liền ra bãi biển.

Trước đó, Rosa bảo muốn tự chọn đồ bơi, thế là Trình Thù dẫn cô đến một cửa hàng nhỏ ven biển.

Dù không quá phát triển, nhưng Cancun là thành phố du lịch nên cửa hàng cũng có kha khá mẫu mã.

Chủ tiệm – một người đàn ông giọng khàn đặc vì thuốc lá – ngồi dưới điều hòa, cất tiếng hỏi: “Cô em xinh đẹp, muốn chọn loại nào?”

Rosa lưỡng lự giữa các màu sắc một lát, rồi trực tiếp chọn bộ gợi cảm nhất – chỉ gồm vài sợi dây xanh.

Trình Thù thì chẳng mấy bận tâm, cô thích mặc gì cứ mặc, đã có dáng người đẹp thì cứ việc khoe, dù sao anh cũng ở bên cạnh cô.

Về phần anh, càng không có gì để chọn.

Đồ bơi nam ở đây đều là quần bó sát dạng boxer, chủ yếu chỉ có ba màu đen, xanh dương và xám.

Anh tiện tay lấy một chiếc màu xanh, sau đó vào phòng thay đồ của Rosa cùng thay đồ.

Vì tôn trọng đạo đức, Trình Thù khá nghiêm túc.

Chỉ là, khi “nó” xuất hiện một cách hiên ngang, cả hai đều im lặng mất vài giây.

Rosa ho khẽ hai tiếng để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, hối thúc anh mau mặc quần bơi vào.

Sau khi mặc xong, cô hài lòng vô cùng.

Hôm nay là ngày cô vừa dỗ dành vừa cảnh cáo anh, Trình Thù cũng chiều theo cô, dù có trêu chọc nhưng cũng không để lại dấu vết gì quá rõ ràng.

Còn về anh…

Nhìn chỗ phồng lên rõ rệt kia, Rosa cười đến mức suýt gập người, cố ý trêu: “Này, Sebastiano, nghiêm túc chút đi, ra mua thêm cái quần đi biển nữa đi.”

“…”

Trình Thù cũng không ngại tiếp lời, thản nhiên thò tay ra khỏi rèm, ngoắc một cái: “Cho tôi thêm một chiếc quần đi biển, cảm ơn.”

Sau đó, anh ghé sát Rosa, cười quyến rũ: “Nguyên cây này đều là của em, muốn gì cứ nói, đừng ngại.”

Bình Luận (0)
Comment