Mặc dù lời của Trình Thù có chút lưu manh và hơi th ô tục, nhưng Rosa lại khá hài lòng với sự chủ động của anh.
“Sebastiano, râu anh mọc ra rồi…” Cô dùng ngón trỏ nâng cằm anh, đẩy sang trái rồi lại sang phải, ngắm nghía một lúc rồi đề nghị: “Này, anh từng thử để râu quai nón chưa? Chắc sẽ rất đẹp trai đó.”
Trình Thù bất lực gạt tay cô ra, khóe môi khẽ nhếch: “Bé cưng, đừng có bày trò với anh nữa.”
Cô vẫn muốn thuyết phục: “Thật mà, trông sẽ rất quyến rũ đó!”
Rosa làm bộ vuốt cằm, nháy mắt đầy mê hoặc: “Chắc chắn sẽ rất ‘hot’ luôn~!”
Trình Thù nhìn dáng vẻ lém lỉnh của cô, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.
Anh thản nhiên lắc đầu, thu dọn quần áo hai người đã thay ra, rồi kéo cô ra khỏi phòng thay đồ.
“Không để đâu, tối nay em cạo giúp anh.”
Rosa thở dài, thốt ra hai câu đầy chán nản: “Gu thẩm mỹ của anh đúng là tụt dốc. Với lại, em không có kinh nghiệm đâu.”
Trình Thù nhướng mày, ý cười nhàn nhạt: “Anh dạy em.”
Chủ quầy đang thu tiền nghe thấy, giật mình sững sờ. Trên mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ, cứ tưởng mình vừa nghe được chuyện gì nóng hổi, khóe miệng cười đến tận mang tai.
Cặp đôi trẻ này đúng là quá bốc lửa.
Trình Thù lười biếng liếc nhìn bà chủ, lập tức đoán được bà ta đang nghĩ gì.
Ánh mắt chạm nhau, không khí bỗng trở nên lúng túng một cách khó tả.
“…” Anh im lặng vài giây, rồi bổ sung: “Lấy thêm hai chai kem chống nắng, cảm ơn.”
Hôm nay, Rosa muốn đến chỗ náo nhiệt, thế nên Trình Thù dẫn cô đến bãi biển của khách sạn tối qua.
Anh gửi quần áo vào tủ đồ nhỏ, sau đó tìm một chỗ có mái che để bôi kem chống nắng cho cô.
Rosa nằm xuống, hai tay đặt sau gáy, tò mò hỏi: “Bãi biển này du khách được vào tự do à?”
Dưới mái che chỉ còn một chiếc ghế gỗ dài, Trình Thù sẵn sàng ngồi xuống bãi cát bên cạnh.
Hai chân dài gập lại, toàn thân tỏa ra khí chất nam tính trưởng thành. Dù khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng tay anh lại đang cẩn thận mở nắp chai kem chống nắng.
Sự tương phản này, trong mắt người khác, chẳng khác gì một người chồng mẫu mực.
“Dĩ nhiên là không. Chủ khách sạn này thân với anh.”
Anh vừa trả lời vừa đổ kem chống nắng lên bụng cô.
“Em đã gặp người đó chưa?” Rosa hỏi vu vơ.
Khóe môi anh cong lên, ánh mắt có chút thâm thúy: “Chẳng những gặp rồi, mà em còn lên giường với hắn nữa.”
Rosa sững người, ngơ ngác: “Sebastiano, anh bây giờ còn biết pha trò cơ đấy.”
Anh bật cười thành tiếng: “Cảm ơn lời khen, bà chủ.”
Lòng bàn tay anh vừa ấm áp vừa hơi thô ráp, chạm vào bụng cô tạo ra cảm giác đặc biệt.
Anh chậm rãi xoa đều kem chống nắng, vừa cảm nhận sự mềm mại và đầy đặn của cô.
“Em có béo hơn không?” Cô thở dài thoải mái, hỏi nhỏ.
“Vừa đẹp. Em có thể béo thêm chút nữa.”
Giọng anh trầm ấm, mang theo chút cưng chiều và thỏa mãn.
Bàn tay anh vuốt v3 eo cô, ngón cái ấn xuống rồi lại từ từ thu về, khiến cô rùng mình hít sâu một hơi.
Thấy xung quanh không có người lạ, Rosa cố tình buông thả, thỉnh thoảng còn bật ra mấy câu mờ ám như “Cứ thế nhé”, “Dễ chịu quá”.
Trình Thù liếc cô một cái, ra hiệu cô lật người lại để bôi lưng: “Yên nào, không thì tối nay em chết chắc.”
Cô ngoan ngoãn lật người, cảm nhận bàn tay anh lướt dọc theo đường cong của mình, vừa cười vừa trêu chọc: “Sebastiano, em thích anh trừng phạt em, thích anh đánh thức những khao khát tiềm ẩn của em.”
Anh mở chai kem chống nắng thứ hai, tỉ mỉ bôi từ chân xuống, thậm chí còn không bỏ qua từng ngón chân nhỏ xinh của cô.
“Vậy tối nay đừng có khóc như chiều nay nữa.” Anh cười khẩy.
Mặt Rosa đỏ bừng, bật dậy phản bác: “Ai bảo anh không cho em vào nhà vệ sinh, làm em chỉ có thể…”
Anh nhướng mày, ý bảo cô nói tiếp.
“Thôi mà, đó là sự cố thôi…” Cô xấu hổ nuốt lời.
Khi Rosa cảm thấy an toàn, cô sẽ ngang ngược, bướng bỉnh như một con mèo nhỏ.
Nhưng Trình Thù lại thích dáng vẻ được cưng chiều mà kiêu ngạo này của cô.
Anh không nỡ trách mắng, chỉ xoa xoa ấn đường, đổi chủ đề: “Trước giờ anh chưa hỏi, vết sẹo trên đầu gối em là do đâu?”
Vết sẹo khá lớn, da non mới mọc lên hơi gồ ghề nhưng màu sắc đã nhạt đi nhiều.
Rosa cúi đầu nhìn thoáng qua, nhớ lại: “Hồi nhỏ em bị ngã. Lúc đó em đang phơi nắng ở sân trống của ‘Phoenix’, có một khách hàng khó tính của Bea thấy em chướng mắt nên đẩy em một cái.”
Ánh mắt Trình Thù trở nên u tối, ngón tay chậm rãi lướt qua vết sẹo.
Cô ngừng lại một giây rồi cười nhẹ: “Không sao đâu, Sebastiano. Khi đó em còn chẳng khóc, em mạnh mẽ lắm.”
Anh bị gió biển thổi vào mắt, cay xè: “Ừ, bé cưng của anh rất kiên cường.”
Nửa ngày sau, anh thở dài: “Đi thôi, anh dẫn em đi lái mô tô nước.”
Rosa bỗng cầm chai kem chống nắng còn lại, bôi bừa lên người anh.
“Bé cưng?” Anh bật cười, “Anh không cần đâu.”
“Bôi chút cho yên tâm, nghe nói da người châu Á không chịu được nắng, em sợ anh bị cháy da.”
Cô làm động tác suỵt, khiến anh buồn cười giơ tay đầu hàng, mặc cho cô nghịch ngợm.
Miền đông nam và tây bắc Mexico thật sự khác biệt hoàn toàn, đặc biệt là Cancun, nằm trên bán đảo Yucatán, được mệnh danh là “khu vườn sau nhà của Bắc Mỹ”.
Biển ở đây xanh thẳm, đẹp đến mức khiến người ta câm lặng. Dọc theo bờ biển có rất nhiều khách sạn, một số khách sạn còn đưa nước biển vào, chia thành các hồ bơi lớn nhỏ. Xung quanh đầy cây dừa, bãi cát trắng trải dài với vô số du khách đang nằm thư giãn. Họ vừa trò chuyện vừa nhâm nhi ly soda lạnh vị cam.
Trình Thù nắm tay Rosa bước xuống biển, cô không muốn đeo kính râm nên giơ tay che nắng.
“Đồ anh mua trên du thuyền đâu rồi?” Cô hỏi.
Anh nheo mắt vì ánh mặt trời chói chang, đeo kính râm vào: “Tối đó Sergio đã chuyển chúng xuống thuyền. Đồ cổ sẽ được các thương nhân giàu có ở Macau quyên góp về Trung Quốc. Còn trâm cài của em, chắc sắp đến Tijuana rồi.”
Rosa vẫn có chút thắc mắc: “Anh thanh toán phí đấu giá kiểu gì vậy?”
“Anh đã liên hệ trước với người của Enrique, rồi chuyển vào kho tiền.” Trình Thù li3m li3m môi, rồi đột nhiên chuyển chủ đề, “Nhưng giờ chắc hắn đang tức đến phát điên, người của Cartel đã đốt cháy hai kho tiền của hắn.”
“Anh chơi xấu à?” Rosa kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Khóe môi anh nhếch lên, lộ rõ sự khinh thường với đám người đó: “Chỉ là mưu kế công khai thôi.”
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, gật đầu: “Nhiều khách du lịch thật, xem ra ở đây cũng khá an toàn.”
“Đám băng đảng khu vực này sống dựa vào du lịch, nên sẽ bảo vệ sự an toàn cho du khách.” Trình Thù bình thản giải thích, rồi dẫn Rosa bước vào vùng nước biển ngập đến đầu gối, dặn dò: “Em đứng đây chờ anh, anh đi lấy mô-tô nước.”
Rosa hất một vốc nước vào người anh, nhếch môi cười: “Biết rồi, đi nhanh về nhanh.”
Trình Thù quay đầu nhìn lại một lần nữa đầy lo lắng, thấy cô chống nạnh bất lực, anh mới chịu rời đi.
Kết quả, anh vừa đi không lâu thì có người bắt chuyện với cô.
Rosa quỳ trong nước, tận hưởng từng đợt sóng biển vỗ vào người, cảm giác vô cùng thích thú. Chẳng bao lâu sau, một chàng trai tóc vàng mắt xanh bước đến, tay cầm một ly cà phê đá kiểu Mỹ, đứng cách cô nửa cánh tay, bắt chuyện: “Xin chào người đẹp.”
Cô ngẩng lên, mơ hồ trong giây lát rồi mỉm cười thoải mái: “Cảm ơn.”
Chàng trai tiếp tục khen ngợi bộ đồ bơi và nụ cười của cô, sau đó tự giới thiệu ngắn gọn. Thấy anh chàng lịch sự, Rosa cũng hứng thú trò chuyện một lúc.
Vài phút sau, cậu trai Thụy Điển bối rối một lúc rồi hỏi: “Anh có thể xin cách liên lạc của em không? Lát nữa anh muốn mời em đi uống trà chiều.”
Với nhiều người, phụ nữ Latin luôn là hình mẫu lý tưởng để hẹn hò, nhưng đáng tiếc, trong mắt Rosa không có chỗ cho ai khác.
Cô thở dài, lén liếc nhìn anh chàng đẹp trai, chân thành từ chối: “Không tiện lắm, người yêu tôi hơi ghen.”
“À…” Cậu trai tóc vàng lập tức thấy tiếc nuối, vội vàng nói: “Xin lỗi, làm phiền cô rồi.”
Không ngờ, ngay khi anh chàng vừa quay đi, “người hay ghen” đã trở lại với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Trình Thù nghe giọng điệu của Rosa, biết cô thực sự thấy cậu trai đó khá đẹp, không nhịn được mà nghiến răng.
“Em giữ nguyên tắc quá nhỉ?” Anh nheo mắt nhìn cô, nửa đùa nửa thật.
Rosa thấy sống lưng hơi lạnh, lập tức đứng dậy, tiến lại gần, nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi, dù là người như anh hỏi xin cách liên lạc, em cũng không cho đâu.”
Cô cười tít mắt, giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt anh.
Anh bất lực bật cười.
Cái kiểu đóng vai đủ kiểu này, cô đúng là biết cách đùa giỡn.
Thế là Trình Thù cũng phối hợp với cô, hỏi: “Tại sao vậy? Anh không đủ hấp dẫn à?”
Rosa chắp hai tay trước ngực, ánh mắt sáng rực, dịu dàng đáp: “Bởi vì người em yêu là người giỏi nhất và dũng cảm nhất thế giới. Không ai có thể sánh bằng anh ấy.”
Lời này khiến Trình Thù ngây người một lúc.
Cô luôn chân thành như vậy. Dù anh không phải người tốt nhất, cô vẫn không ngần ngại khen ngợi anh.
Anh cúi đầu, nắm lấy tay cô, kéo về phía mô-tô nước, thừa cơ nói: “Thế anh không cần cách liên lạc của em, chỉ cần em bí mật hẹn hò với anh thôi.”
Rosa giả vờ do dự: “Được thôi, chỉ lần này thôi nhé!”
Anh bế cô lên mô-tô nước bằng một tay, sau đó dễ dàng trèo lên.
“Wow.” Cô trêu chọc.
Trình Thù nghiêng đầu, giọng trầm thấp: “Ôm chặt anh.”
Cô ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy anh, áp mặt vào lưng anh, giọng phấn khích: “Chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!”
Mô-tô nước lao vút ra biển, kéo theo những tia nước trắng xóa, tiếng động cơ không thể che giấu được tiếng cười vui vẻ của cô.
Cô chọc vào ngực anh, lớn tiếng nói: “Em đã thấy bản hợp đồng đặt trên tủ đầu giường của anh rồi.”
Đó là một bản hợp đồng chuyển nhượng bất động sản.
Rosa đòi Trình Thù rượu, anh nói được, rồi soạn cho cô một bản hợp đồng chuyển nhượng trang trại rượu.
Anh không nói gì.
Gió biển thổi khiến mắt cả hai cay xè, Rosa hét lên: “Sebastiano, cảm ơn anh—!”
“Tại sao lại cảm ơn anh?” Anh hỏi.
Cô không nghe rõ giọng nói của Trình Thù, chỉ cảm nhận được lồ ng ngực anh đang rung động, một cách vô thức tin chắc rằng anh đang hỏi câu đó.
Rosa mỉm cười nói: “Vì em đã cảm nhận được tình yêu.”
Câu này cô nói rất nhỏ, anh cũng không nghe thấy.
Nhưng Trình Thù lại mơ hồ đoán được câu trả lời của cô.
Hai mươi ba năm cuộc đời ngắn ngủi của Rosa, bị lấp đầy bởi sự hoang đường, tủi nhục, sợ hãi và hận thù. Cô khao khát tự do, tiền bạc, và một người yêu dịu dàng với cô cả đời, đồng thời có thể bị cô lợi dụng.
Cho đến khi gặp Trình Thù.
Anh nhìn thấu sự mạnh mẽ, h@m muốn và tham lam của cô, hai tay dâng hiến tất cả, khẳng định: “Rosa, anh có.”
Cô ôm chặt hơn.
Khóe miệng Trình Thù thoáng qua một nụ cười, lập tức tăng tốc, một cú xoay người khiến Rosa hét lên không ngừng, kêu to k1ch thích.
Hai người lái mô tô nước rời xa đám đông, lang thang gần bờ biển rồi dừng lại.
Rosa cúi đầu nhìn làn nước biển xanh thẳm không thấy đáy, đánh giá quá cao sự dũng cảm của bản thân, nghiêm túc nói: “Sebastiano, em vẫn không muốn lặn biển đâu.”
Trình Thù cười nhạo cô nhát gan.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang.
Hai người trên biển cảm nhận sự lãng mạn độc nhất của Cancun.
“Nếu những ngày tháng có thể mãi bình yên thế này, thì thật tốt biết bao.”
Cô hôn lên bả vai anh, khẽ nói.
Trình Thù không nhúc nhích, tấm lưng căng cứng.
Rosa lại cười nói: “Nhưng không sao, em sẽ tha thứ cho anh.”
Tha thứ cho sự ích kỷ và việc rời xa em của anh.
Trình Thù quay lưng về phía cô, hơi thả lỏng.
Hai người lại dạo thêm một lúc, bỗng nhiên bờ biển trở nên náo động.
Rosa nhìn từ xa, phát hiện du khách trên bãi biển đang hoảng sợ tản ra.
Một hàng người được vũ trang đầy đủ, cúi xuống nhắm súng, với tư thế chiến đấu bất ngờ trồi lên từ biển, giẫm nước chậm rãi tiến vào bờ.
Cô nhíu mày nghi hoặc, hỏi: “Đó là…?”
Trình Thù nhìn theo hướng tiếng nói, xương quai hàm siết chặt, giải thích: “Là diễn tập của lực lượng đặc biệt, gần đây có chiến hạm của hải quân Mexico.”
“Chuyện tốt hay chuyện xấu?”
Cô hỏi thẳng thừng.
“Chuyện tốt.” Anh nói chậm rãi, “Mấy tên nhóc của Joaquin còn đang lẩn trốn gây rối bên ngoài, lần này Mỹ và Mexico quyết tâm tiêu diệt các cartel. Đây vừa là cảnh báo, vừa là trấn an dân chúng, có vẻ như Ovidio cũng không trốn được bao lâu nữa.”
Rosa nhận ra anh còn giấu điều gì đó, liền hỏi: “Có ảnh hưởng đến anh không?”
Trình Thù cười nhạt, trấn an cô: “Chính xác mà nói, là ảnh hưởng đến Sebastiano của tổ chức Demonio. Đám người này không đơn giản, anh chưa từng để lộ thân phận, nên vẫn nằm trong danh sách đen của chúng. Chút nữa đi đường vòng, đừng sợ.”
Cuộc diễn tập này khiến tâm trạng của Rosa trở nên bất an, cô không tự chủ được mà nghĩ đến cái chết.
Không lâu sau, cô lúng túng kéo Trình Thù lên bờ.
Gió hong khô những giọt nước trên người cô, Trình Thù đi lấy quần áo cho cô.
Rosa nhìn phong cảnh ở phía xa, bỗng nhiên có thứ gì đó đụng vào bắp chân cô.
Cô cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một bé gái rất đáng yêu.
Ánh mắt Rosa dịu lại, cô ngồi xổm xuống hỏi: “Cục cưng, sao em lại ở đây một mình? Bố mẹ em đâu?”
Cô bé có mái tóc xoăn nâu, hàng mi cong cong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, trông có vẻ là một đứa trẻ được nuông chiều trong gia đình.
Cô bé e thẹn cười, chỉ tay về phía xa, rồi nói: “Em xin lỗi ạ!”
Rosa xoa đầu cô bé, đáp: “Không sao đâu, mau đi tìm bố mẹ em đi nhé!”
Cô bé chạy đi, vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại.
Rosa vừa định đứng dậy thì phát hiện mặt dây chuyền hình chữ “T” trên cổ cô bé đã rơi xuống cát.
Cô nhặt sợi dây chuyền lên, khẽ “Này” một tiếng, nhưng không gọi lại được đứa trẻ kia.
“Chạy nhanh thế…” Cô lắc đầu bất lực, bỗng nhiên im bặt.
Trên lòng bàn tay cô là một sợi dây đỏ, trên đó có một con chó nhỏ bằng vàng.
Nó giống hệt với chiếc vòng tay đỏ mà cô từng thấy kẹt trong khe ghế sofa ở quán Phoenix. Ngay cả chữ “M” khắc trên cái đuôi nhỏ cũng y hệt.
Một cơn gió thổi qua, Rosa bỗng nhiên nổi da gà khắp người.
Cô lập tức đứng dậy bước nhanh về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, suốt dọc đường đều không ngừng nói: “Xin lỗi, cho tôi qua.”
Khi vừa nhìn rõ bóng lưng người đàn ông đang bế đứa bé gái, Rosa bất ngờ bị kéo lại.
Cô bị giật mạnh quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt còn chưa hoàn hồn của Trình Thù, nghe anh hơi khó chịu nói: “Em yêu, sao lại không chịu nghe lời nữa?”
Rosa không kịp giải thích: “Không phải đâu, Sebastiano, anh chờ chút…”
Nhưng khi cô quay đầu lại lần nữa, bóng dáng người đàn ông đó đã chìm vào biển người.
Cô tự trách mình, thở dài một tiếng rồi đưa sợi dây chuyền cho Trình Thù xem: “Sebastiano, anh xem cái này, có phải là sản phẩm của thương hiệu nào không?”
Trình Thù móc lấy sợi dây chuyền, giơ lên, ánh mắt rơi vào chữ cái trên đuôi con chó nhỏ, sắc mặt thoáng thay đổi.
“Nếu không phải,” Cô tiếp tục, “Thì em vừa có thể đã gặp được kim chủ của Salma! Hơn nữa, trên cổ của bố cô bé kia còn có một vết sẹo đỏ rất lớn… Ừm, ừm?”
Cô vừa thắc mắc thì đã bị Trình Thù nhanh tay bịt miệng, giọng anh trầm thấp: “Suỵt, em yêu. Đừng nói nữa, chúng ta về nhà trước đã.”
Anh buông tay ra, ánh mắt cụp xuống, vẻ mặt không được tự nhiên, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Sợi dây chuyền thì sao?” Rosa hỏi.
Anh thờ ơ đáp: “Cứ vứt ở đây đi.”
Rosa không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Trình Thù khoác quần áo của cả hai trên tay, dẫn cô về biệt thự.
Vừa về đến nhà, bên ngoài liền bắt đầu mưa phùn lất phất.
Rosa nhìn qua cửa kính ra bên ngoài, hơi ngạc nhiên nói: “Trùng hợp thật?”
Nhìn xuống, cô thấy người mình dính đầy muối biển, liền vội vàng chạy lên lầu, chỉ kịp nói một câu: “Sebastiano, em đi tắm trước.”
Trình Thù ngước mắt nhìn cô một cái, thấy bóng dáng cô khuất sau góc cầu thang, liền quay lại hỏi Gasol – người đang vắt chân lên ghế sofa chơi với con mèo: “Malo đâu rồi?”
Gasol ngơ ngác trả lời: “Quản gia của Demonio ấy hả? Giờ này chắc vẫn đang đóng vai nhà từ thiện giả tạo ở Guanajuato chứ đâu?”
Gương mặt Trình Thù tối sầm, ánh mắt sắc lạnh: “Malo đang ở Cancun.”
Gasol kinh ngạc thốt lên: “Hả?”
Anh không hiểu vì sao Trình Thù lại khẳng định như vậy, nhưng theo bản năng vẫn tin tưởng.
“Và nữa, bảo người của Las Vegas, mấy ngày nữa có thể trực tiếp áp giải Juven đến nhà tù quốc tế xử bắn đi.”
Gasol tò mò hỏi: “Đại ca, Enrique bây giờ đã phát điên lên vì anh rồi. Nếu thêm Juven nữa, Demonio chắc chắn sẽ nhảy dựng lên trả thù. Đến lúc đó, chẳng phải lại ép anh ra mặt sao…”
Trình Thù bất ngờ cắt ngang: “Chỉ là một con tốt thí thôi.”
Gasol khó hiểu: “Cái gì?”
Ánh mắt Trình Thù sắc bén, từng chữ một đều rõ ràng: “Juven từ đầu đến cuối chỉ là con tốt Demonio dùng để gánh thù hận. Giờ thì ngay cả con trai của Demonio hắn cũng không phải nữa.”
Lời này như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, dậy lên từng đợt sóng lớn.
Gasol lập tức im bặt.
Trình Thù kìm nén sát khí, vẻ mặt lại trở về dáng vẻ thản nhiên thường ngày: “Những chi tiết này tôi sẽ giải thích sau. Cậu hẹn với Kim, bảo cậu ta chiều mai đến đón Rosa về Tijuana.”
Gasol giơ tay ra hiệu “OK”, sau đó thở dài: “Đại ca, Pablo sắp đến Cancun rồi, chắc là tối mai sẽ tìm anh.”
“Ừ.”
“Lần này hắn định tranh giành địa bàn và nhà máy với người của Gonzalo, lại sắp đánh nhau rồi.”
“Ừ, đây là lần cuối cùng.”
Gasol buồn bã nói: “Tôi cảm thấy, cô Rosa sẽ rất buồn. Cô ấy không muốn anh làm những chuyện này.”
Nghe vậy, ánh mắt Trình Thù trùng xuống, ngẩn người nhìn đôi tay mình.
Một lúc lâu sau, anh cất giọng khàn khàn: “Tôi đi, mới có thể dùng quyền lực phong tỏa thị trấn, bảo vệ dân chúng.”
“Tay tôi sớm đã vấy bẩn rồi. Phải trái đúng sai, đợi khi đại cục định xong hãy để người đời bàn luận.”
Gasol có phần ủ rũ: “Tôi biết anh không muốn dân ở đây tiếp tục chịu sự áp bức của Demonio. Nhưng, đại ca, Mexico đã vô vọng. Dưới lợi ích, tất cả mọi người đều như thiêu thân lao vào lửa.”
Trong lời nói của anh ta, cũng có sự luyến tiếc giống như Rosa.
Trình Thù bật cười, bước lên cầu thang: “Trên thế giới này, luôn có người phải làm thiêu thân. Ngọn lửa này, nếu con thiêu thân đầu tiên có thể dập tắt được một giây, thì con thứ hai có thể dập được hai giây.”
Gasol im lặng.
“Tôi lên với cô ấy đây.”
Trình Thù tự giễu, đặt tay lên tim mình, bật cười vì chính bản thân đã bắt đầu không nỡ rời xa.