Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 55

Đẩy cửa ra, trong phòng phảng phất mùi hương nhè nhẹ, phòng tắm ở góc phòng được bao phủ bởi làn sương mờ.

Trình Thù bước đến tủ đầu giường, nhìn thấy trang cuối của bản hợp đồng đã được Rosa ký tên. Tương lai, xưởng rượu vẫn sẽ do người khác quản lý, lợi nhuận sẽ chuyển vào tài khoản của cô theo định kỳ, không làm phiền đến cô.

Anh ngậm một điếu thuốc trong miệng, bấm gọi điện thoại, cầm theo bản hợp đồng vài bước xuống lầu: “Tối nay sẽ có người đến lấy hợp đồng, cậu chuyển lại cho hắn.”

Gasol nằm ườn trên ghế sofa, lười nhác chơi điện thoại, nghe vậy cũng chẳng buồn nhìn, chỉ đáp lại một tiếng: “Được.”

Trình Thù ném bản hợp đồng lên bàn, rồi vào bếp rửa một đ ĩa cherry cho Rosa. Đợi anh cũng tắm xong ở phòng khách, bên phía Rosa vừa dứt tiếng nước.

Ánh mắt Trình Thù trầm xuống, tùy ý lau những giọt nước còn vương trên tóc, bưng đ ĩa trái cây vào thư phòng.

Rosa bước ra không thấy bóng dáng anh, có chút khó hiểu, lần lượt gõ cửa các phòng: “Sebastiano, Sebastiano?”

Đến khi đi ngang qua một căn phòng nhỏ, lúc ngón tay cô vừa định gõ xuống, giọng nói của người đàn ông bên trong như đã tính toán chính xác từng giây từng phút, đột ngột vang lên: “Anh đây.”

Cô bĩu môi, đẩy cửa bước vào: “Câm như hến cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi à.”

Phòng không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng tự nhiên.

May mắn thay, cơn mưa nhỏ ngoài kia là mưa nắng, ánh sáng không quá tệ.

Qua khe hở của rèm cửa, ánh sáng len lỏi chiếu rọi một góc.

Trình Thù ngồi trên ghế sofa bọc da, tư thế lười biếng.

Không biết từ đâu lại lôi ra một chiếc kính gọng bạc không có chân, lúc này đang đặt trên sống mũi, toát lên vẻ cấm dục lạnh lùng.

Anh nâng mắt nhìn cô, như tòa băng sơn vạn năm bỗng chốc sụp đổ, khóe môi nhếch lên: “Em yêu, lại đây.”

Rosa lúc này đang mặc áo sơ mi của Trình Thù, đủ dài để che kín phần đùi, vì vậy cô không mặc quần ngủ.

Vừa vén tóc lên cho khô nước, cô vừa hỏi: “Sebastiano, anh đang xem gì vậy?”

“Sách trên giá hầu hết là do ba mẹ anh mua từ mười mấy năm trước, bây giờ đều đã ố vàng cả rồi.”

Trình Thù tự nhiên ôm lấy cô, để cô thoải mái gối đầu lên đùi mình: “Cuốn này là do quản gia bổ sung sau này.”

Rosa điều chỉnh tư thế, vừa đủ để nhìn rõ cuốn sách trong tay anh.

Ngoài cửa sổ, những hạt mưa rơi tí tách lên tán lá, tạo nên âm thanh nhè nhẹ, dịu dàng.

Căn thư phòng này dường như trở thành một nơi trú ẩn an toàn giữa ngày tận thế, hai người lặng lẽ dựa vào nhau đọc sách, quên đi thời gian.

Thỉnh thoảng, khi cô đọc được câu nào thú vị, sẽ ra hiệu cho anh xem, sau đó lắp bắp đọc lên.

Cherry rất ngọt, khiến Rosa ăn đến thỏa mãn.

Trình Thù đưa tay hứng hạt cherry cô nhả ra, vẻ mặt thản nhiên như không.

Không biết từ lúc nào, mặt trời đã lặn, ánh sáng trong phòng không còn đủ để nhìn rõ chữ trên giấy.

Trình Thù gập sách lại, đặt sang một bên.

Trên đ ĩa chỉ còn lại một quả cherry cuối cùng, anh hơi ngẩng cằm, ý tứ rõ ràng: “Đút cho anh.”

Rosa bật cười, ngồi dậy, không khách khí cắn quả cherry giữa răng.

Trình Thù nhướng mày.

Giây tiếp theo, cô quấn lấy vạt áo, từng lớp từng lớp kéo lên, lộ ra làn da nâu mật, cho đến khi phần thắt lưng mơ hồ hiện ra.

Rồi cô giống như một yêu tinh, ánh mắt quyến rũ mê hoặc, bắt chước dáng đi của cáo, uốn éo bò từ bên này ghế sofa đến bên cạnh anh.

Rosa vươn hai tay, mềm mại tựa không xương đặt lên vai anh.

Cô ngẩng đầu, định dùng miệng đưa quả cherry cho Trình Thù. Nhưng đúng lúc môi hai người sắp chạm nhau, anh lại cố tình lùi ra sau một chút.

Rosa giả vờ sốt ruột, học tiếng cáo kêu hai tiếng.

Anh rõ ràng biết cô đang giở trò, nhưng vẫn cưng chiều, cúi đầu phục tùng.

Trình Thù ngậm lấy quả cherry, phát hiện cô cố tình không buông ra.

Ánh mắt cô lóe lên vẻ tinh quái, kéo tay anh lại.

Khi chạm đến nơi m3m mại nhất, cơ thể cô khẽ run rẩy, răng buông lỏng, quả cherry rơi vào miệng Trình Thù.

Anh nhai nuốt nó, để mặc nước quả chảy xuống khóe môi cô.

Chỉ là, mặc cho Rosa sau đó trêu chọc thế nào, anh vẫn không có phản ứng gì.

Cô cắn môi, khẽ rên: “Sebastiano!”

Anh thản nhiên chấp nhận bị xem là kẻ xấu, nhắc nhở: “Chính em buổi chiều đã nói muốn bị anh trừng phạt.”

Cô lập tức đáp: “Đúng, nhưng anh không đáp lại em, làm sao gọi là trừng phạt?”

Trình Thù chậm rãi vắt chéo chân, khí thế áp đảo, như một vị chủ nhân khinh miệt tất cả, lạnh lùng ra lệnh: “Hình phạt của anh là—em ngồi lên bàn trà, tự làm cho anh xem.”

Lời vừa dứt, tai Rosa như bị lửa thiêu đốt, tức khắc đỏ bừng.

Ngay khi lời vừa dứt, tai Rosa như bị lửa thiêu đốt, lập tức đỏ bừng. Đầu óc cô ù đi, trống rỗng, trong lòng dâng trào cảm giác k1ch thích mãnh liệt xen lẫn xấu hổ.

Cô nhìn Trình Thù chậm rãi lau miệng, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống bàn trà, hai chân khẽ tách ra.

Mặt trời dần khuất bóng, trong phòng thực ra đã khá tối. Nhưng dù đang ngồi trên mặt bàn gỗ lạnh lẽo, cô vẫn có thể thấy rõ ánh mắt đầy ý vị của anh.

Ánh mắt ấy khiến cơ thể cô nóng bừng, mềm nhũn như miếng bọt biển dưới những ngón tay di chuyển nhanh chóng.

“Sebastiano…” Rosa bất lực gọi, giọng khẽ run: “Daddy…”

Ngón tay Trình Thù nhịp nhẹ lên đầu gối, giọng điệu lười biếng: “Sao thế, baby girl?”

“Giúp em…” Giọng cô run rẩy, mang theo chút cầu xin.

Anh vẫn thờ ơ, không chút động lòng.

“Anh thật tệ… Em ghét anh.” Nước mắt cô lấp lánh nơi khóe mắt, cảm xúc đã lên đến cực hạn. “Không… Không đúng… Em yêu anh.”

“Em rất thích… thích được anh nhìn em.” Rosa cắn môi, thành thật thổ lộ: “…Cũng thích anh nhìn chỗ đó. Anh có thích không, Sebastiano?”

Ánh mắt Trình Thù chậm rãi di chuyển lên, đối diện với cô, đẩy nhẹ gọng kính.

“Thích.” Anh bỗng cất giọng, trầm thấp mà chắc nịch.

Chỉ một câu nói đơn giản, Rosa liền run lên kịch liệt, toàn thân mềm nhũn ngã xuống.

Trình Thù bật cười khẽ.

Hình phạt kết thúc, anh bế cô về phòng ngủ, tự mình “chăm sóc” suốt cả đêm.

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, Rosa được Trình Thù bế lên ngồi trên bồn rửa mặt. Sợ cô bị lạnh, anh còn chu đáo lót áo của mình xuống trước.

Cô lim dim mắt, ngái ngủ nhìn anh lấy dao cạo râu từ trong tủ ra, rồi hỏi: “Sebastiano, sao anh không mua loại dao cạo điện cho tiện?”

Trình Thù không trả lời, thuần thục thay lưỡi dao, đánh bọt cạo râu rồi nhìn cô đầy ý nhị: “Lại đây.”

Rosa tỉnh táo hơn một chút, kéo anh sát vào ngực mình, hai chân quấn chặt quanh eo anh.

Một tay cô đặt lên đường chân mày sắc nét của Trình Thù, nhẹ nhàng nghiêng đầu anh sang trái, cẩn thận cạo theo đường viền hàm góc cạnh của anh.

Cô dùng lực rất nhẹ, sợ làm xước da anh.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa lất phất từ đêm qua vẫn chưa dứt.

Trình Thù cụp mắt nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng khi thấy dáng vẻ chăm chú của cô.

Khi cô quay người rửa sạch lưỡi dao, anh đột nhiên nói: “Chiều nay, Kim sẽ đưa em về Tijuana.”

Rosa khựng lại, bàn tay hơi run lên, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Anh đi đâu?”

Anh không giấu giếm: “Guanajuato.”

Cô cố nén sự lưu luyến, mỉm cười hỏi: “Vậy khi nào em mới được gặp lại anh?”

Trình Thù im lặng một lát rồi trả lời: “Có thể nửa tháng, có thể hai tháng.”

Rồi sau đó thì sao?

Cô không hỏi tiếp, cũng chẳng cần phải hỏi.

Cô hiểu rõ hơn ai hết—lần gặp lại tiếp theo chính là lần cuối cùng.

Sau đó, sẽ là chia ly mãi mãi.

Rosa mím môi, khẽ gật đầu như đã hiểu.

Tựa như cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng tồn tại, cô tiếp tục cạo râu cho anh một cách tỉ mỉ.

Chỉ đến khi rửa sạch bọt xà phòng, cô mới quay người về phía tủ quần áo, đỏ mắt thu dọn hành lý.

Lúc mới từ Tijuana đến đây, Rosa chẳng mang theo gì nhiều.

Nhưng bây giờ, Trình Thù đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cô, vali và túi đều được anh xếp kín chỗ.

Biết sắp phải chia xa, thời gian dường như trôi qua nhanh hơn bao giờ hết.

Chiều hôm đó, Cancun vẫn còn mưa, mấy con mèo chẳng biết trốn ở góc nào.

Kim vẫn như mọi khi, ngồi trong chiếc Nissan Versa, ngân nga vài câu hát, từ ghế lái nhìn về phía biệt thự. Hôm qua, anh ta vừa dùng bữa với chú của mình ở Cancun thì nhận được lệnh đưa Rosa về Tây Bắc Mexico.

Chẳng mấy chốc, cửa biệt thự có động tĩnh, Trình Thù đưa Rosa ra ngoài.

Kim liếc nhìn gương mặt trầm lặng của cô, thở dài một hơi, mở cốp xe rồi xuống xe giúp cô mang đồ.

Rosa cúi đầu không nói một lời, còn Trình Thù thì đứng bên cạnh che ô cho cô, tiện tay chỉnh lại hành lý.

Khi cốp xe vừa đóng lại, đột nhiên Rosa lao vào màn mưa, bước nhanh về phía cửa sau của xe.

Ánh mắt anh sắc bén, dõi theo từng cử động của cô.

Chỉ một giây sau, cô lại dừng bước trước cửa xe, quay người chạy đến trước mặt anh, đôi mắt đỏ hoe, cắn chặt cánh tay anh.

Cắn rất mạnh, như đang âm thầm trút ra hết nỗi lòng.

Vết cắn rất đau, nhưng Trình Thù không hề lên tiếng, mặc cho cô trút giận.

Tất cả những điều này đều là vì cô không thể kiềm chế được tình cảm. Anh hiểu—đó là cách cô bày tỏ tình yêu của mình.

Một lúc lâu sau, Rosa mới buông ra, giọng nói rất nhỏ: “Sebastiano, anh nhất định phải bình an, và… đừng làm những việc anh không muốn làm.”

Không đợi anh trả lời, cô quay người lên xe, không hề ngoảnh đầu lại.

Kim không dám khởi động xe ngay, chỉ đến khi cô xác nhận, anh mới từ từ rời đi.

Ngồi trong xe, Rosa cố gắng kiềm chế khao khát quay đầu nhìn lại, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, cố gắng bình tâm.

Những giọt mưa trượt dài trên gương chiếu hậu, làm mờ đi hình bóng cao lớn của người đàn ông vẫn đứng lặng lẽ phía sau, không hề rời đi.

Theo lệnh, Kim lái xe chậm rãi và thận trọng suốt hành trình trở về Tijuana.

Lần này, họ không vội vã như khi đến, nên cô cảm thấy thoải mái hơn. Dù vậy, trong lòng cô vẫn luôn canh cánh về Trình Thù, không lúc nào yên tâm.

Kim chủ động đưa cô dừng chân nhiều lần, kéo dài hành trình thêm một tuần mới về đến Phoenix.

Tình hình lúc này rất hỗn loạn, xét theo thế cục hiện tại, không nơi nào an toàn hơn nơi này.

Khi xe vừa đến cổng, Salma đã đứng đó từ sớm, kẹp một điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài.

Vừa thấy Rosa, bà ta lập tức nở một nụ cười giả tạo: “Ôi, đóa hồng bé nhỏ đáng yêu của tôi, chơi lâu như vậy, cuối cùng con cũng chịu về nhà rồi.”

Giọng nói quen thuộc khiến tim Rosa như ngừng đập, cả người chìm vào cảm giác nặng nề.

Cô thản nhiên đáp: “Đã lâu không gặp, mẹ. Con vào trước đây.”

Cô ôm hành lý, bước thẳng vào bên trong, vừa hay chạm mặt Fiona đang đứng dưới tán cây.

Ánh mắt hai người giao nhau, Rosa dễ dàng nhận ra sự lo lắng trong mắt cô ấy, khiến cô không khỏi cắn môi.

“Để tôi giúp.” Fiona kéo áo khoác lại, bước tới cầm lấy một chiếc vali.

“Cô trông không ổn lắm, có chuyện gì xảy ra à?”

Rosa không khách sáo, đưa cho cô ấy chiếc vali lớn, khẽ gật đầu: “Chuyện dài lắm, mấy hôm nữa tôi sẽ kể chi tiết.”

Khi cả hai đến cửa phòng, Rosa chợt nhớ ra thiết bị nghe lén mà Javier từng lắp dưới bàn làm việc của cô.

Vừa dâng lên chút âu lo, cô đã nghe thấy Fiona thở dài rồi nói: “À, suýt quên, phòng cô bị phá tanh bành rồi. Không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng một gã khách của Blanca đột nhiên chỉ đích danh muốn gặp cô. Gã ta cố chấp đến phát điên, khiến Blanca ghen lồng lộn, lao vào phòng cô đập phá hết mọi thứ, ngay cả cái bàn cũng bị ném ra ngoài.”

Fiona nhíu mày, giọng nói đầy nghi hoặc: “Chuyện này thật kỳ lạ. Mặc dù Blanca rất bốc đồng, nhưng tôi cảm thấy cô ta không đến mức làm chuyện như vậy.”

Rosa sững người trước cửa phòng, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng hoang dại hôm đó trên chiếc bàn ấy.

Cô từng định tháo bỏ thiết bị nghe lén, nhưng Trình Thù ngăn cô lại, chỉ mơ hồ nói rằng—chưa phải lúc.

Thế mà, ngay trước khi cô trở về, nó lại “tình cờ” biến mất.

Rosa day nhẹ sống mũi, bất giác bật cười khẽ.

Giờ phút này, cô hoàn toàn chắc chắn—đó chính là “dấu vết” mà người đàn ông ấy để lại.

Bình Luận (0)
Comment