Sau khi tiễn Fiona đi, Rosa như bị rút cạn toàn bộ sức lực, cả người mệt mỏi rã rời.
Cô cố gắng gượng một chút rồi kiểm tra lại căn phòng.
Sau khi xác nhận không có máy nghe lén nào bị đặt lại, cô lập tức ngã xuống sofa. Rosa ngẩn người nhìn lên trần nhà, nơi có những mảng sơn bong tróc, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Tình cảm quả thật là một thứ kỳ diệu, cô chưa bao giờ quan tâm đ3n một người đàn ông như thế này.
Nghỉ ngơi nửa tháng, Rosa bắt đầu kiểm kê tài sản của mình, gom tất cả vào một chiếc túi.
Vì lần bỏ trốn trước đó mà cô đã giải mã được két sắt, khiến Salma đặc biệt chú ý đến hành động của cô, nên lần này Rosa không mang theo thẻ ngân hàng.
Nhưng may mắn thay, cô vốn có thói quen giấu những món trang sức quý giá ở các góc khuất trong đồ nội thất. Thêm vào đó, số tiền mặt mà Trình Thù lén nhét vào hành lý của cô cũng không ít, khiến chiếc túi này trở nên đáng giá.
Lợi dụng giờ ăn sáng, khi tất cả các cô gái đều đang đi đến nhà ăn, Rosa lén mang túi đến phòng của Fiona.
Cô gõ cửa ba cái nhẹ nhàng, không lâu sau liền nghe thấy tiếng bước chân.
“Rẹt” một tiếng, Fiona mở cửa. Cô ấy nhìn Rosa với vẻ nghi hoặc, sau đó kéo cô vào phòng: “Chuyện gì vậy?”
Rosa nở nụ cười bí ẩn: “Biết ngay là cô vẫn còn ở đây mà, đồ lười.”
Fiona nhún vai, hoàn toàn không bận tâm đ3n biệt danh đó.
Rosa đóng cửa, vất vả lôi chiếc túi vải từ dưới lớp áo ra, đặt mạnh lên bàn gỗ.
“Em yêu… đây là gì?” Fiona ngạc nhiên hỏi.
Rosa không nói gì, chỉ mỉm cười rồi mở túi ngay trước mặt Fiona, để lộ tất cả những thứ bên trong.
Đôi mắt của Fiona lập tức mở to, cô sững sờ đến mức không thốt nên lời.
“Trừ thẻ ngân hàng ra, toàn bộ tài sản của tôi đều ở đây.” Rosa đẩy túi đến trước mặt Fiona, trầm giọng nói, “Tôi tặng hết cho cô.”
Fiona đột nhiên ngẩng đầu, môi khẽ mấp máy, ngơ ngác nhìn cô.
“Sắp tới tôu sẽ rời khỏi Mexico. Cô cũng biết mật mã thẻ ngân hàng của tôi, nếu có cơ hội lấy được nó, hãy cứ dùng đi. Dù trong đó không có nhiều tiền, nhưng đó là thành ý của tôi.”
Giọng Rosa bỗng trở nên mềm mại, cô tiếp tục: “Nếu một ngày nào đó cô muốn tự chuộc thân, tôi hy vọng số tiền này có thể giúp cô rời khỏi Phoenix. Fiona, tôi yêu cô.”
Càng nói, giọng cô càng nhỏ dần, nhưng đây lại là lời tỏ tình chân thành nhất.
Mắt Fiona đỏ hoe, cô quay đi, khẽ nói: “Lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, chia ly quả thực là một chuyện khó khăn.”
Đúng vậy, chia ly thật khó khăn.
Bọn họ đã sưởi ấm cho nhau suốt bao năm qua.
“Nhưng tôi sẽ luôn tự hào về sự dũng cảm của cô, Rosa. Bất kể cô ở nơi nào trên thế giới, tôi đều sẽ chúc phúc cho cô.” Fiona kiên định nói.
“Dù rất không nỡ, nhưng tôi rất vui vì cô có thể thực hiện được ước mơ của mình. Tôi sẽ nhận số tiền này, cô không cần lo cho tôi nữa. Cứ mạnh dạn bước đi trên con đường của cô!”
Hai người nhìn nhau thật sâu, bao nhiêu tình cảm đều dồn hết vào ánh mắt.
Không cần nói thêm gì nữa, họ đều hiểu rõ lòng nhau.
Đây chính là sự ăn ý chỉ thuộc về Rosa và Fiona.
Bất chợt, có tiếng gõ cửa vang lên.
Rosa nhanh chóng liếc mắt nhìn Fiona, một người lập tức giấu đồ, người còn lại đi mở cửa.
Mở cửa ra, hóa ra là Blanca.
Blanca tựa nghiêng vào khung cửa, thấy Rosa mở cửa thì có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Có chuyện gì sao?” Rosa bình tĩnh hỏi.
Blanca im lặng hai giây, đảo mắt một vòng rồi nói: “Mẹ bảo tôi gọi Fiona đi ăn sáng.”
Rosa gật đầu: “Biết rồi, bọn tôi sẽ đi ngay.”
Nhưng Blanca không có ý định rời đi, cô ta vẫn đứng đó, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Rosa liếc cô ta một cái rồi không nói gì thêm, quay vào phòng gọi Fiona, sau đó chuẩn bị đi ăn sáng.
Thế là ba người cùng nhau chậm rãi đi về phía nhà ăn.
Rosa và Fiona sải bước đi phía trước, còn Blanca thì lững thững đi sau.
Đột nhiên, Blanca lên tiếng: “Có vẻ như gã đàn ông đó đối xử với cô cũng không tệ nhỉ?”
Cô ta không buồn che giấu giọng điệu mỉa mai, từng lời nói đầy châm chọc.
Rosa dừng bước, quay đầu nhìn cô ta, vẻ mặt thản nhiên.
“Đừng nhìn tôi như thế,” Blanca cười nhạt, ánh mắt tràn đầy giễu cợt, “Cô yêu hắn rồi.”
Rosa bỗng bật cười, hai tay dang ra, thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”
Sự thẳng thắn đó khiến Blanca nghẹn lời, phải mất một lúc lâu mới nói tiếp được. Môi cô ta khẽ run, cười lạnh: “Rosa, cô đúng là một kẻ ngốc. Người ở đây không có tư cách nói về tình yêu. Chúng ta và đàn ông đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Blanca cười nhạo cái gọi là “chân tình”, nhưng Rosa hiểu, lời này không chỉ dành cho cô, mà còn cho chính Blanca.
Thấy Rosa không phản ứng, Blanca lại nói tiếp: “Cô giống hệt mẹ mình, ngu xuẩn như nhau. Bà ấy vì đàn ông mà chịu khổ, cô cũng thế. Cô yêu hắn, ngưỡng mộ hắn, nhưng còn hắn thì sao? Hắn có yêu cô không? Hắn có thể yêu một kẻ tàn tạ như cô không?”
Lời lẽ sắc bén đến mức Fiona cũng lập tức biến sắc, tức giận quát: “Blanca, cô quá đáng rồi!”
Rosa lạnh lùng nhìn Blanca, rồi vươn tay ngăn Fiona lại, chậm rãi lắc đầu.
Cô bắt đầu suy nghĩ về những lời đó.
Có không?
Anh chưa bao giờ nói ra bằng lời.
Nhưng khi Rosa thầm niệm câu này, trong đầu cô đột nhiên hiện lên vô số ký ức, như những bức ảnh động lần lượt lướt qua.
Hình ảnh Trình Thù cõng cô đi chầm chậm trong Juárez; hình ảnh anh ôm lấy cô cùng Rapheal đá bóng.
Còn gì nữa? Những bức ảnh trong tâm trí bắt đầu dừng lại.
Dừng lại ở khu chợ Guamilito, khi không tìm thấy cô, khuôn mặt anh hiện rõ sự tức giận và hoảng loạn; dừng lại trong đống đổ nát với nụ hôn cháy bỏng của anh; dừng lại trong quán bar với những nụ hôn quấn quýt.
Blanca nhìn bộ dạng trầm tư của cô, khiêu khích lặp lại câu hỏi: “Sẽ không sao ư?”
Rosa lười biếng ngước mắt lên, giọng điệu bình thản: “Không.”
Blanca như đạt được mục đích, lập tức nhếch môi, chuẩn bị buông lời chế giễu thêm.
Nhưng ngay sau đó, Rosa tự tin nói: “Không phải là có hay không, mà là đã rồi.”
Blanca hoàn toàn cứng đờ, ngay cả Fiona cũng ngạc nhiên đến vài giây sau mới phản ứng lại.
Rosa nhún vai, rất thản nhiên mà nói: “Anh ấy yêu tôi chết đi được.”
Không ai có thể so sánh với tình yêu của Trình Thù, cô vô cùng chắc chắn về điều đó.
Nếu là trước đây, Rosa có lẽ sẽ tự hoài nghi bản thân khi bị hỏi câu này.
Nhưng bây giờ, cô sẽ không.
Rosa rất rõ ràng rằng mình là bảo vật của Trình Thù, cũng rất rõ rằng tình yêu của anh là không thể lay chuyển.
Không ai có thể nghi ngờ điều đó, ngay cả chính cô cũng vậy.
Rosa nhìn Blanca đứng ngẩn ra tại chỗ, cảm thấy hơi nhàm chán, liền kéo lấy Fiona.
“Đi thôi, đi ăn sáng.”
Fiona cúi đầu bật cười, rồi theo sau cô.
Thực ra, cô rất vui khi Rosa có thể nói ra điều này.
Nếu Rosa hạnh phúc, cô sẽ là người đầu tiên rơi nước mắt.
Sau bữa sáng, Rosa một mình quay về con hẻm nhỏ, nhưng chưa kịp đi đến cửa phòng thì đã bị một nhân viên tuần tra chặn lại.
Đó là một gương mặt xa lạ, nụ cười của ông ta làm lộ ra vài nếp nhăn trên mặt, cùng với một hàm răng sún.
“Rosa… đúng không?” Ông ta hỏi.
Rosa gật đầu, sau đó nhận lấy chiếc hộp nhỏ mà ông ta đưa cho.
“Đây là gì?” Cô tò mò lắc lắc nó, nghe thấy tiếng va chạm bên trong.
Người tuần tra gãi đầu, giải thích: “Đã đến từ mấy hôm trước rồi, nhưng vẫn bị bỏ lại trước cửa. Người phụ trách nói là có một vị khách quan trọng gửi cho cô.”
Trình Thù gửi sao?
Vậy thì chắc là trâm ngọc bích rồi.
Được đặt trong một chiếc hộp đơn giản như vậy nên không ai để ý đến.
Rosa nói lời cảm ơn, vừa đi vừa mở hộp.
Khi mở ra, cô mới phát hiện bên trong có hai chiếc hộp nhỏ.
Cô mở một hộp, bên trong là cây trâm đáng giá cả gia tài, được bảo vệ rất cẩn thận.
Còn chiếc hộp kia…
Cô lẩm bẩm: “Thật bí ẩn.”
Rosa ngẩng đầu phát hiện mình đã đến phòng, liền vào trong khóa cửa lại.
Sau đó, cô hứng thú mở chiếc hộp thứ hai, phát hiện bên trong là một thứ rất quen thuộc—một chiếc MP4.
“Vút” một tiếng, cô không thể tin nổi, lập tức đứng bật dậy, kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Đây chính là chiếc MP4 mà Pulgar đã lấy trộm của cô!
Ngày hôm đó, Rosa đứng trên bãi rác ngoại ô, đau khổ và tuyệt vọng tìm kiếm nó, cuối cùng đành từ bỏ.
Cô từng nói đó là di vật mẹ để lại, nhưng không ngờ Trình Thù đã để ý ngay từ lúc đó.
Anh vậy mà lại tỉ mỉ tìm nó trong đống rác, rồi còn lau chùi sạch sẽ.
Rosa vội vàng bật nó lên, phát hiện tất cả các tệp âm thanh vẫn còn nguyên.
Cô bấm phát ngẫu nhiên một bài, âm nhạc vang lên một cách mượt mà.
Cô sững sờ, nhìn chằm chằm vào nó, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Người đàn ông này thật là phạm quy quá mức! Sao anh lại tốt như vậy chứ?
Tốt đến mức cô không nỡ nói lời tạm biệt với anh.
Trong hộp lộ ra một góc của một tờ giấy cuộn.
Rosa đỏ mắt lấy nó ra, cẩn thận mở ra. Nét mực trên đó bay bổng tự nhiên, là chữ của Trình Thù: “Đừng khóc.”
Cô uất ức bĩu môi, lau nước mắt, rồi cất hai món đồ vào ngăn kéo đầu giường.
Buổi tối, theo như đã hẹn, Rosa lẻn vào phòng của Salma.
Vừa vào, quả nhiên Fiona đã ngồi chờ trên ghế sofa.
“Đến đây nào, lâu rồi chưa có khoảnh khắc ấm áp cùng nhau.” Fiona cười vỗ vào đệm ghế, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Rosa buộc tóc lên, lười biếng tựa đầu vào vai Fiona.
“Hôm nay muốn xem gì nào?” Fiona đổi kênh, lên tiếng hỏi, “Vẫn muốn xem phim chứ?”
Hình ảnh trên tivi thay đổi liên tục, những bộ phim truyền hình sướt mướt xen kẽ với tin tức, quảng cáo lần lượt lướt qua.
Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo thu hút sự chú ý của Rosa.
Cô đột ngột ngắt lời Fiona: “Khoan đã, quay lại một chút đi.”
Fiona ngước cằm, nghe lời bấm quay lại.
“Trở lại… trở lại chút nữa, được rồi.”
Kênh dừng lại, Rosa ánh mắt sáng lên nhìn màn hình.
Fiona nhìn cảnh trên tivi, thắc mắc hỏi: “Từ khi nào cô lại quan tâm đ3n tin tức của bang Guanajuato vậy?”
Rosa mím môi, không biết trả lời thế nào, chỉ đành lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Để tôi xem một lúc thôi.”
Người phát tin tức địa phương đang tường thuật về một vụ đấu súng ở Irapuato.
Bên trái màn hình, phát một đoạn video từ máy bay không người lái của phóng viên hiện trường.
Trong video, hai phe đang giao chiến dữ dội tại khu kho hàng. Bụi đất bay mù mịt, làm mờ đi ống kính.
Nhưng vẫn có thể thấy rõ một phe đang phong tỏa con đường dẫn vào thị trấn, có vẻ như cố ý giữ khoảng cách với khu dân cư.
Mí mắt Rosa giật liên hồi, không thể dừng lại được.
—Cô đã nhìn thấy Trình Thù.