Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 58

Ngày 20 tháng 10, 2 giờ sáng.

Bang Querétaro, thành phố Querétaro.

Gần cầu cạn Aqueduct, hai bên đường là vô số tòa nhà mang phong cách Tây Ban Nha.

Trong tầng hầm của một ngôi nhà màu vàng và xanh lam, đèn chùm lắc lư, ánh sáng huỳnh quang chập chờn lúc sáng lúc tối.

Tiếng “két” vang lên, Sergio mệt mỏi bước ra từ một căn phòng nhỏ trong tầng hầm, cởi bỏ áo blouse cách ly vi khuẩn. Cậu tháo kính, xoa ấn đường, nhìn về phía Trình Thù đang thành thạo thay thuốc, lên tiếng:

“Aldo không sao rồi. Xương bả vai bị dập nát, cộng thêm mất máu quá nhiều, nên phải tốn chút công sức.”

Ánh đèn phản chiếu trên sống mũi của Trình Thù, đường viền sắc nét hòa vào quầng sáng mờ nhạt.

Anh thản nhiên ấn thuốc lên vết thương ở bụng, không thèm ngước mắt: “Đã liên hệ với tập đoàn Gonzalo chưa?”

Sergio nóng bức đến mức không chịu nổi, kéo áo cởi ra, giọng nói có phần lười biếng: “Ừ, đã liên hệ với Andres, mai hắn sẽ đến đón người.”

Trình Thù tiện tay quấn băng, đột nhiên nói: “Trước đây cậu bỏ không ít công sức mà vẫn chưa chính thức vào được vòng trong của Gonzalo, lần này có thể lợi dụng cơ hội tiếp cận tâm phúc của hắn. Với sự cưng chiều của Gonzalo dành cho Aldo, cậu vào được tập đoàn chắc chắn sẽ được trọng dụng.”

Sergio ngẩn người, sắc mặt khẽ biến đổi, môi nhếch lên nụ cười gượng: “Sao anh biết…”

Trình Thù liếc qua một cái, có chút ghét bỏ: “Tôi quen cậu bao lâu rồi? Bề ngoài giúp tôi điều tra tin tức về Gonzalo, sau lưng lại tìm đủ cách để gia nhập với bọn họ. Thật sự nghĩ tôi không biết?”

Sergio chột dạ, liếc sang hướng khác, im lặng.

Phải, năm đó không chỉ có một mình Trình Thù mất cha mẹ, mà Sergio cũng mất đi gia đình mà cậu khó khăn lắm mới có được.

Ngày trước, cậu là đứa trẻ hoang bị người người ghét bỏ, lang thang xin ăn khắp nơi, sống nhờ từng bữa cơm bố thí. Nhưng cha mẹ Trình xuất hiện, mang đến cho cậu hơi ấm chưa từng có.

Mẹ sẽ cúi xuống xoa đầu cậu, khen rằng cái tên cậu chọn rất hay, sẽ xông vào trường học bảo vệ cậu khi cậu bị kỳ thị.

Cha sẽ mua cho cậu đôi giày bóng đá mới, sẽ vỗ lưng dỗ dành khi cậu ốm sốt, bảo rằng “Mau khỏe lại nhé, con trai.”

Không chỉ Trình Thù hận bọn Demonio, hận thế giới này. Cả cậu cũng vậy.

Nỗi căm hận của cậu đối với lũ cầm thú đó, không thua kém chút nào.

Những năm tháng lang bạt, Sergio ngủ thiếp đi trong mùi dầu mỡ từ căn gác xép của nhà hàng, nửa đêm thường xuyên mơ thấy ngọn lửa bùng cháy, tỉnh dậy thì chỉ ngồi đờ đẫn trên giường.

Rõ ràng đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy mà chỉ vài tháng đã gầy rộc đi trông thấy.

Sau đó khi sang Đức học y, cậu rất cô đơn, lại không hiểu ngôn ngữ, nên thường xuyên gọi video cho Trình Thù để giết thời gian. Cả hai đều ngầm hiểu sẽ không nhắc đến nỗi đau. Cậu kể cho Trình Thù nghe những điều mình thấy, còn Trình Thù chỉ im lặng lắng nghe, rồi dặn một câu: “Tôi chuyển tiền cho cậu rồi, học hành cho tử tế, tận hưởng cuộc sống của một người bình thường đi.”

Khi đó tiền không nhiều, Sergio phải chắt chiu từng đồng, vì đó đều là số tiền Trình Thù nhặt nhạnh từng chút một, cậu không nỡ để anh chịu khổ.

Cho đến một ngày, Trình Thù báo thù xong mà vẫn không thể thoát khỏi vũng bùn của Demonio. Sergio chợt nhận ra—có lẽ Trình Thù đang chuẩn bị làm một chuyện lớn.

Nhưng cậu không muốn anh một mình trở thành anh hùng.

Họ đều là con của cha mẹ, đều dũng cảm và chính trực như nhau.

Nếu không thể buông bỏ hận thù, vậy hãy làm một việc có ý nghĩa cho những người cũng chịu khổ như họ.

Trình Thù sẽ tiêu diệt Demonio, còn cậu sẽ tiêu diệt Gonzalo.

Sau khi tốt nghiệp, Sergio lập tức trở về Mexico.

Đây là một kế hoạch cực kỳ nguy hiểm, đến mức cậu không biết liệu mình có còn sống sót hay không.

Thế nên cậu tự mắng mình là kẻ hèn nhát, không dám đối mặt với người con gái mình thích, không từ mà biệt, bước lên con đường trở về nhà.

“Anh không ngăn tôi sao?” Sergio hỏi.

Giọng Trình Thù thản nhiên, hỏi ngược lại: “Tôi cản nổi à?”

Anh hiểu Sergio quá rõ, thế nên dứt khoát không khuyên can, mà chọn tôn trọng quyết định của cậu.

“Tôi đang liên hệ với chính phủ, dự định đầu tháng Mười Một sẽ dụ Demonio bắt tôi, rồi chấm dứt mọi chuyện.” Trình Thù vứt miếng gạc dính máu vào chậu inox, bàn về cái chết của mình bằng giọng điệu hờ hững như thể chẳng liên quan đến mình.

“Cậu tự tìm cách kéo Gonzalo vào.”

Sergio đột ngột ngẩng đầu, không thể tin nổi: “Sebastiano, anh điên rồi sao? Chẳng phải anh đang bảo tôi giết anh ngay trước mặt Gonzalo à?! Anh có biết mình đang nói cái quái gì không?!”

“Dù sao cũng phải chết thôi, chết ở đâu cũng là chết, chết trong tay ai cũng vậy.”

Trước sự giận dữ của Sergio, Trình Thù chỉ vỗ vai cậu, giọng trầm ổn như thường.

“Nhưng nếu tôi có thể chết cùng với Demonio trong tay cậu, Sergio, cậu sẽ trở thành công thần lật đổ bọn chúng, có thể nhanh chóng leo lên vị trí trọng yếu trong tập đoàn của Gonzalo, giành được lòng tin của hắn.”

“Dẫm lên tôi, để tôi làm bệ phóng cho cậu.”

Ánh mắt anh lướt qua vết sẹo lồi lõm do cấy ghép da trên lưng Sergio, giọng điệu chậm rãi, trang trọng: “Giống như trong đám cháy năm đó, cậu đã để tôi dẫm lên vậy.”

Sergio sững sờ, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không thể phản bác.

Trình Thù nhặt áo khoác lên, đi đến bậc thang trên cùng, bất chợt khựng lại.

Anh nghiêng đầu, nở nụ cười như thuở mười sáu năm trước.

“Sergio, tôi không thể đi cùng cậu nữa.”

“Con đường sau này, cậu phải tự bước đi rồi.”

Chỉ trong chưa đầy hai tháng, tổ chức tội phạm Demonio đã nhanh chóng suy tàn sau hàng chục năm hoành hành.

Không biết nội bộ đã xảy ra vấn đề gì, nhưng bọn chúng liên tục phạm sai lầm, dấu hiệu sụp đổ ngày càng rõ rệt, tựa như một tảng băng khổng lồ đang dần tan vỡ.

Quân đội và cảnh sát nhân cơ hội này ra sức trấn áp, tập đoàn Gonzalo cũng không ngừng chèn ép, khiến đế chế tội phạm khổng lồ ấy trở nên lung lay.

Ngay cả Salma, người ở tận Tijuana, cũng nghe được tin tức này.

Bà ta không biết ông chủ đứng sau mình là người của Demonio, chỉ biết rằng nếu tình hình tiếp tục như vậy, cô ta không chỉ có thể giữ lại số tiền mà khách quý của Rosa đã mang đến mà còn có thể trở mặt, bắt Rosa tiếp tục làm việc.

Salma rắp tâm mưu tính, không hề báo tin này cho Rosa, mà còn cung kính phục vụ khi Trình Thù một lần nữa ghé thăm Phoenix vào ngày 29 tháng 10.

Bà ta giả vờ cười, đem tất cả khoản nợ ghi vào tên Rosa trong tương lai.

*

Trong phòng, Rosa đang cuộn mình trên ghế sofa để chợp mắt.

Trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, chân mày nhíu chặt, có vẻ đang gặp ác mộng, miệng lẩm bẩm: “Đừng…”

Trình Thù bước chậm lại, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô ấy.

Đã lâu không gặp, cô lại gầy đi một chút.

Không biết có ăn uống đàng hoàng không.

Trái tim Trình Thù như bị kim châm từng chút một, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng vết nhăn giữa hàng lông mày cô.

Anh rất nhớ cô. Nhớ đến phát điên.

Đột nhiên, Rosa bật thốt lên: “Sebastiano!”

Cô giật mình mở mắt, hít một hơi sâu, lồ ng ngực phập phồng, th ở dốc vì sợ hãi.

“Anh đây.”

Giọng nói trầm thấp vang lên. Đôi mắt Rosa lập tức trợn to, cơ thể run lên, rất lâu sau vẫn không dám quay đầu lại.

Ánh mắt Trình Thù trầm xuống, anh vươn tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng an ủi: “Em yêu, là thật đấy, anh ở đây, không phải là mơ đâu.”

Rosa sững sờ nhìn người đàn ông đã xa cách suốt mấy chục ngày, sống mũi cay cay, bất giác ôm chầm lấy anh, giọng run rẩy: “Em nhớ anh lắm, Sebastiano, em thực sự rất nhớ anh. Em sợ anh gặp chuyện, em vô cùng lo lắng cho anh.”

Bàn tay cô vô tình đè lên vết thương của anh, nhưng Trình Thù không hề nhíu mày, chỉ nhẹ nhàng vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán cô, trầm giọng nói: “Đừng sợ, mọi chuyện anh đã giải quyết xong rồi.”

Rosa lắp bắp giải thích: “Em vừa mới mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất tồi tệ. Anh đứng trong nhà thờ trên vách núi, em gọi thế nào anh cũng không nghe thấy, rồi đột nhiên có một vụ nổ lớn…”

Trình Thù đột nhiên đưa tay bịt miệng cô lại, sau đó đặt một nụ hôn lên giữa trán cô: “Không có thật, tất cả đều là giả. Anh đang đứng trước mặt em đây, còn sống rất tốt.”

Rosa vùi đầu vào hõm vai anh, im lặng rất lâu rồi mới thì thầm trách móc: “Sao bây giờ anh mới đến—”

Những lời nói đầy sự nhớ nhung của cô khiến trái tim anh ngứa ngáy, Trình Thù khẽ ho một tiếng, giải thích: “Xin lỗi, em yêu, có một số chuyện bị trì hoãn. Lần này anh đến để đưa em rời đi.”

Rosa ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp. Cô cắn môi, sau đó kiên định gật đầu.

Không bao lâu sau, Rosa đã thu dọn xong hành lý – chỉ vỏn vẹn một chiếc túi dệt nhỏ bé đơn sơ.

Trình Thù đã nói chuyện xong với Salma.

Dù bà ta không cam tâm, nhưng cũng có phần sợ Trình Thù, đành tự nhủ tiền của Rosa vẫn còn ở đây, sau này có thể làm gì tùy thích, thế nên không ngăn cản quá nhiều. Nhưng bà ta vẫn nhiều lần nhấn mạnh lần này Rosa không thể đi lâu, phải sớm quay về.

Trình Thù khí thế áp đảo, chỉ liếc mắt nhìn bà ta một cái, Salma lập tức im bặt, không dám đưa ra thêm yêu cầu nào.

Ngoài cửa Phoenix, cây cối bị gió thổi xào xạc. Rosa chỉ nhìn thoáng qua cũng biết hôm nay Tijuana có một ngày thời tiết đẹp.

Trình Thù tự lái xe đến, nên cô ngồi vào ghế phụ.

Rosa hạ cửa sổ xe xuống, không vội rời đi, chỉ yên lặng nhìn về phía Phoenix bằng đôi mắt xinh đẹp đầy cảm xúc.

Có quá nhiều kỷ niệm và cảm xúc đọng lại ở nơi này.

Cô híp mắt lại, chợt nhìn thấy một người con gái mặc váy tím – Fiona.

Cô ấy đứng nép sau thân cây lớn, ánh mắt ngập tràn nước mắt nhưng khóe môi lại nở nụ cười, từ xa dõi theo cô, ánh lên sự mãn nguyện.

Rosa sững người, mắt lập tức đỏ hoe.

Cô nhớ rõ, bộ váy này là bộ Fiona đã mặc trong lần đầu tiên họ gặp nhau.

Sự không nỡ trào dâng trong lòng, Rosa hít sâu một hơi.

Cô hơi nghiêng đầu, lại nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc khác.

Là Bea và Blanca.

Bea vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, hai tay đút túi, thản nhiên nhìn cô. Blanca thì trên mặt vẫn là nét không cam lòng, nhưng trong ánh mắt lại phức tạp vô cùng.

Tim Rosa khẽ run lên.

Họ đều biết cô sắp rời đi.

Ngay cả Blanca, người từng có nhiều mâu thuẫn với cô, cũng lựa chọn im lặng, không vạch trần cô trước mặt Salma.

Dù đã từng ghen ghét hay ghét bỏ nhau thế nào, cuối cùng Blanca vẫn chọn thành toàn cho cô.

Có lẽ, đây chính là sự dịu dàng và tình cảm của những cô gái.

Rosa khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu về phía họ.

– Tạm biệt.

Bình Luận (0)
Comment