Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 62

Chủ tiệm thiết kế cho Trình Thù một lớp trang điểm lạnh lùng hơn hẳn. Cô ấy sử dụng cọ rất thuần thục, kéo dài nét vẽ màu đen từ khóe miệng lên đến gò má, tạo nên một khuôn mặt dữ tợn nhe răng, trông đầy uy nghiêm và trưởng thành.

Trình Thù đội mũ lễ phục, mái tóc lòa xòa bị ép xuống che khuất đôi mắt. Anh không quen bị người lạ chạm vào mặt, cơ thể có phần cứng nhắc, cố gắng kiềm chế bản năng nhíu mày.

Rosa cảm nhận được phản ứng vô thức của anh, liền siết chặt bàn tay vẫn đang đan vào tay anh.

Tay cô nhỏ hơn tay anh rất nhiều, hai bàn tay nắm chặt, áp lên mũi cô, khẽ cọ qua cọ lại.

Như đang dỗ dành một con mãnh thú khổng lồ.

“Sebastiano.”

“Ừ?” Trình Thù yết hầu hơi động.

“Arslen…” Cô có chút ngập ngừng nhớ lại tên Mông Cổ của anh.

“Anh đang nghe đây.”

Cô nhẹ giọng vỗ về anh: “Anh phải ngoan.”

“… Được.”

Chưa đến hai giây, bờ vai anh đã hơi thả lỏng một chút.

Chủ tiệm cũng nhận ra sự không thoải mái của anh, tốc độ hóa trang cũng nhanh hơn nhiều. Vừa trang điểm, cô ấy vừa khen hai người đẹp đôi, khiến tâm trạng Trình Thù không hiểu sao lại tốt lên một chút, cuối cùng còn hào phóng tặng thêm một khoản tiền boa lớn.

Khi hai người bước ra ngoài, quảng trường Hiến pháp đã được dựng lên những hàng rào trắng. Nhiều nhân viên an ninh đứng bên trong tổ chức dòng người, nhanh chóng nói chuyện qua bộ đàm.

Lễ diễu hành bằng xe hoa đầu tiên sẽ kéo dài từ trung tâm văn hóa lịch sử đến công viên Chapultepec. Khi xe hoa đi qua gần hết, khán giả có thể theo sau để tham gia cuộc diễu hành quần chúng.

Lúc này đã là buổi chiều, số người đổ về xem ngày một đông.

Rosa đến không sớm, không giành được vị trí tốt, chỉ có thể kiễng chân cố nhìn ra phía trước.

Trình Thù thấy cô có vẻ sốt ruột, cảm thấy buồn cười, liền kéo cô ra sát tường rồi tháo mũ lễ phục ra đội cho cô.

“Sebastiano, đứng đây thì em chẳng thấy gì cả!!!” Rosa định chen vào lại, nhưng còn chưa kịp cử động, hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, Trình Thù đã vác cô lên vai một cách gọn gàng.

“Á! Giật cả mình.” Cô bất ngờ, theo phản xạ chống tay lên vai phải của anh, tầm nhìn lập tức mở rộng.

“Sebastiano, như vậy anh sẽ mệt lắm.”

Ngồi trên vai anh, cúi đầu xuống, cô chỉ thấy mái tóc hơi rối và sống mũi thẳng tắp của anh, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Kết quả là cô cảm nhận được lồ ng ngực anh khẽ rung động.

Là Trình Thù cười nhạt với cô.

… Được thôi.

Cô bĩu môi, yên tâm xem diễu hành.

Sức anh rất khỏe, ôm chặt và vững vàng.

Dần dần, Rosa cũng thả lỏng tay chống xuống.

Dưới tiếng trống rộn ràng của ban nhạc, những chiếc xe hoa kỳ lạ cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.

Những bộ xương giấy khổng lồ, những sinh vật giáp xác màu xanh tím, những chiếc xe công chúa chở đầy chuối và bí ngô khổng lồ lần lượt tiến ra, phía sau là những nghệ sĩ mặc trang phục sặc sỡ nhiệt tình chào hỏi khách du lịch.

Mọi người đều vẫy tay đáp lại, Rosa cũng không ngoại lệ.

Trình Thù đứng ở một góc không cản trở ai, nghe tiếng cô vui vẻ reo hò, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bỗng nhiên, điện thoại trong túi anh rung lên.

Anh nhấc cô lên một chút, không để lộ biểu cảm gì, rút điện thoại ra xem tin nhắn. Một lúc sau, anh lặng lẽ nhét nó lại vào túi.

Anh ngước mắt lên, nét cười từng chút từng chút biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Mexico City vẫn đắm chìm trong niềm vui, anh nghe giọng nói đầy hạnh phúc của Rosa, tim đập ngày càng nhanh, ngày càng nhanh, dần dần như tiếng sấm lớn ù đi đôi tai anh, cách biệt anh với thế giới bên ngoài, đẩy xa mọi âm thanh.

Ngoài tiếng ù ù trong đầu, anh không nghe thấy gì cả.

Trán Trình Thù rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, lớp hóa trang che đi sắc mặt đang dần tái nhợt của anh.

Anh vẫn đứng thẳng vững vàng, bế cô trên vai, trông không có gì khác thường so với trước đó.

Rosa đang rất vui, cô gái nhỏ của anh đang rất vui.

Anh cảm nhận được.

Anh muốn cô mãi mãi vô tư như vậy, vô cùng muốn.

Nhưng có lẽ không thể nữa rồi.

Trời dần tối, đoàn xe cuối cùng cũng đã đi qua. Rosa vỗ vai Trình Thù, ra hiệu anh có thể thả cô xuống.

Nhưng anh không nhúc nhích.

Rosa khó hiểu, tăng lực vỗ vai anh, gọi: “Sebastiano, Sebastiano! Anh nghe thấy không?”

Giọng cô bao trùm trong thế giới cô lập của anh, khiến anh giật mình. Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc, dần dần lấy lại thính giác.

Cô gọi thêm vài tiếng nữa, cơ thể anh mới hơi cử động, khó khăn đặt cô xuống.

Ngước lên, cô lập tức thấy gương mặt anh có chút bất thường.

Cô sững sờ, lo lắng hỏi: “Sebastiano, anh có vẻ không khỏe. Xin lỗi, có phải em ngồi lâu quá không…”

“Không phải,” Anh cười nhẹ, giải thích, “Em yêu, anh chỉ thất thần một chút thôi.”

Thấy cô vẫn còn nghi ngờ, Trình Thù ghé sát thì thầm: “Rosa, chỉ là tay anh hơi tê chút.”

“Vậy thì vận động đi?” Cô ám chỉ.

“Ừm.” Trình Thù nhướng mày, đồng ý.

Anh sẵn lòng cùng cô cười đùa, nhảy múa.

Rosa ôm lấy cổ tay anh, hòa vào dòng người đang tham gia diễu hành.

Lúc này, Mexico City đã chìm trong hoàng hôn, mọi con đường đều treo đầy những dải đèn vàng cam, đẹp đến nao lòng.

Người dẫn đầu cầm cờ và những bức phù điêu, nhảy múa theo tiếng trống rộn ràng.

Giữa đám đông quỷ quái, cô kéo anh hòa vào dòng người náo nhiệt.

Đoàn diễu hành đi ngang qua nhiều khu phố, mỗi bàn thờ đặt ảnh đều có đông người đứng trước. Họ chơi đàn guitar, cùng nhau cất lên giai điệu bất hủ của La Llorona.

Tuy nhiên, trong nghĩa trang còn có nhiều người hơn. Hầu hết người Mexico đều ngồi bệt xuống đất, uống rượu và trò chuyện. Loa Bluetooth phát ra những bài nhạc họ yêu thích, trên mặt không hề có chút buồn bã, chỉ có sự hoài niệm trong niềm vui cuồng nhiệt.

“Dạo bước trên hư ảo, dần dần đánh mất chính mình.”

“Chỉ vì anh rơi vào vực sâu vọng tưởng, lại cố nắm lấy bộ khung trống rỗng của số phận.”

Giữa tiếng nhạc vang lên từ loa Bluetooth, Rosa phấn khởi chào hỏi những người xung quanh, bước chân nhẹ nhàng, nụ cười rạng rỡ.

Trình Thù buông bỏ mọi dáng vẻ, hoàn toàn trở lại thành thiếu niên mười bốn tuổi, cùng cô xoay chuyển từng nhịp bước.

Cô chìm đắm trong khoảnh khắc, không hề nhận ra rằng trong mỗi lần lướt qua nhau, mỗi vòng xoay cùng nhau, anh đều nhìn cô.

Lặng lẽ và không nỡ rời xa.

“Trong gương, anh nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của bản thân.”

“Nhưng nơi đây gần như chỉ còn lại sự im lặng.”

“Cuối cùng, anh quyết định nói với em cảm giác của anh.”

Ngày càng có nhiều người tham gia vào dòng người diễu hành, đến mức Rosa buộc phải tạm dừng nhảy múa.

Cô vẫn giữ nụ cười, cho đến khi đám đông trở nên quá chen chúc, vòng tay cô đang nắm lấy Trình Thù liên tục bị xô đẩy.

“Ơ, khoan đã…” Rosa hơi thay đổi sắc mặt.

Dòng người ngày càng chia tách hai bàn tay họ, anh muốn nắm lại nhưng làm thế nào cũng không thể chạm tới cô nữa.

“Sebastiano, không! Không được!” Cô bắt đầu hoảng loạn.

“Ôi Chúa ơi, Ngài có thể cứu rỗi linh hồn tan vỡ của con chăng?”

“Bởi vì con đang cảm thấy toàn thân lạnh giá, cơn gió rét buốt xuyên thấu tim con—”

Tiếng nhạc càng lúc càng xa.

Phía trước là một ngã ba, dòng người dần tách ra hai hướng. Cả hai bị cuốn theo dòng chảy, buộc phải đi về hai phía khác nhau.

Trình Thù cố gắng xuyên qua đám đông nhưng không thể.

Cô liên tục quay lại nhìn anh, cuối cùng chỉ có thể hét lên: “Hẹn gặp ở điểm cuối nhé!”

Lớp hóa trang che đi sắc mặt anh, Trình Thù lặng lẽ nhìn cô từ xa, cuối cùng thu hồi ánh mắt, khẽ thì thầm: “Được.”

Bọn Demonio đã phái người đến Mexico City truy sát anh, anh phải tìm cách hạ thấp sự hiện diện của mình, không để cô bị liên lụy.

Trình Thù kéo thấp vành mũ hơn, hơi khom lưng, hoàn toàn hòa vào đám đông.

*

Mười giờ tối.

Trong Công viên Chapultepec, người đi lại càng lúc càng thưa thớt, ai nấy đều thu dọn đồ đạc về nhà.

Rosa một mình ngồi xổm ở góc bồn hoa, không nhúc nhích.

Cô chống cằm, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng rất lâu cũng không thấy bóng dáng quen thuộc nào.

Gió thổi tung những lọn tóc của Rosa rồi từ từ để chúng rơi xuống. Cô cúi mắt, nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Một người phụ nữ trung niên đi ngang qua giật mình, vỗ ngực, tốt bụng hỏi: “Này cô bé, sao vẫn chưa về? Ở ngoài một mình buổi tối nguy hiểm lắm đấy!”

Rosa lắc đầu, mỉm cười đáp: “Cảm ơn bác, cháu đang đợi người.”

“Đợi người sao?” Bà do dự một chút, rồi nói tiếp: “Thôi được, nhưng đừng ở lại lâu, nhanh chóng về nhà đi. Ban đêm ở Mexico City không an toàn đâu.”

Rosa mím môi, biết ơn gật đầu.

Khu vực này hầu như không còn ai, nhưng cô không muốn rời đi.

Mới đầu khi đến, không thấy Trình Thù đâu, cô còn hoảng loạn một lúc. Thế nhưng giờ đã chờ đợi mấy tiếng, cô ngược lại càng bình tĩnh hơn.

Cô không còn lo lắng như khi nghe người ta bảo “lúc nãy nghe có tiếng súng”.

Làn gió khô thổi qua, khiến lớp hóa trang trên mặt cô cứng lại, làm mí mắt nặng trĩu. Rosa nhắm mắt, vùi mặt vào đầu gối.

Lại qua thêm rất lâu, cuối cùng cả những người xa lạ cũng rời đi hết, ánh đèn trong công viên dần dần tối lại.

Cô chờ đến khi cơn buồn ngủ lan tràn, lạnh đến run rẩy, cuộn mình bên bồn hoa.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Gió mang theo mùi máu nhàn nhạt, càng lúc càng đến gần.

Cánh mũi Rosa hơi động đậy, toàn thân cứng đờ, khó khăn chống đầu gối đứng dậy, chăm chú nhìn người trước mặt.

Trình Thù.

Lớp hóa trang trên mặt anh đã lem luốc, chiếc mũ biến mất, phần vạt áo vest còn có dấu cháy xém.

Dù rõ ràng vừa trải qua một trận chiến sinh tử, anh vẫn cố duy trì dáng vẻ chỉnh tề.

Anh rất ít khi xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng nhếch nhác như vậy.

“Xin lỗi, em yêu, anh đến muộn rồi.”

Cổ họng Trình Thù siết chặt, có chút lúng túng, nhất thời không biết phải giải thích từ đâu.

Cơ thể cao lớn hơi cúi xuống, vài bước tiến lại, muốn ôm lấy cô.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào, một lực đẩy mạnh mẽ khiến anh bị hất ra.

Ánh mắt Rosa lạnh đi, cô dồn hết sức đẩy anh ra xa.

Trình Thù vốn đã có vết thương cũ, lại chồng thêm vết thương mới, thế mà lại bị cô đẩy lùi hai bước.

Anh sững sờ nhìn Rosa không còn cười, định mở miệng, nhưng cô đã quay lưng bỏ đi.

Rosa cắm đầu chạy thẳng, không liếc nhìn anh lấy một lần.

Trình Thù lo lắng, lặng lẽ đuổi theo, càng lúc càng nhanh hơn.

Anh im lặng một lát, rồi gọi tên cô: “Rosa!”

Cô không đáp, tiếp tục chạy.

Trình Thù sốt ruột, nhịn đau, sải chân đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô: “Em yêu…”

Rosa đột ngột dừng bước, thuận thế xoay người, vung tay tát thẳng vào cằm anh.

“Chát!”

Tiếng bạt tai vang lên, Trình Thù bị đánh đến nghiêng mặt.

Anh thậm chí còn chưa kịp nổi giận vì cái tát đầu tiên trong đời thì nỗi chua xót trong lòng đã trào dâng—cô gái của anh đang khóc.

Rosa nước mắt giàn giụa, khóc không kiềm chế nổi. Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh đầy oán trách. Lớp trang điểm trên mặt cô trở nên nực cười, giọng nghẹn ngào trách móc: “Anh không thể cứ mãi giấu em như thế. Em biết anh đau, nên em tôn trọng lựa chọn của anh, chấp nhận việc anh sẽ cùng bọn chúng đồng quy vu tận, nhưng anh không thể không nói với em. Anh không biết em đã sợ hãi thế nào khi chờ anh, từng giây từng phút em đều đếm từng con số, vì em sợ anh sẽ đột nhiên biến mất.”

“Em ghét anh, Sebastiano, em ghét anh!”

Rosa để mặc nước mắt tuôn rơi, nói xong liền quay người bỏ đi.

Trình Thù cay xè khoé mắt, anh hít một hơi sâu, lao đến ôm chặt lấy cô.

“Xin lỗi, xin lỗi, em yêu.” Cánh tay anh siết lấy eo cô, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, giọng nói khẽ run rẩy, cầu xin: “Đừng ghét anh, Rosa, đừng ghét anh.”

“Demonio vẫn còn người trong thành phố này.” Giọng anh run run, tiếp tục dỗ dành: “Chúng ta về nhà trước, được không?”

Rosa im lặng, quay mặt đi.

Trình Thù thuận thế nắm tay cô, lập tức kéo cô về phía nhà.

Vừa vào cửa, Rosa đã hất tay anh ra, lao thẳng vào phòng tắm. Dù anh đi theo vào rửa mặt, cô cũng làm như không nhìn thấy.

“Xin lỗi, anh không nên giấu em.” Trình Thù treo vòi sen lên, chân thành giải thích: “Anh không còn nhiều thời gian nữa, Demonio đã bắt đầu truy sát anh rồi. Anh chọn giấu em, vì anh không muốn liên luỵ đến em, càng không muốn chết trước mặt em. Anh không muốn em lo lắng.”

Anh hôn lên từng ngón tay cô, động tác đầy thành kính: “Em yêu, đừng giận anh nữa.”

Cơn giận trong Rosa đã vơi đi phần nào, nhưng cô vẫn không đáp lời.

Cô tùy tiện lau khô người, rồi cứ thế tr@n trụi bước ra giường.

Trình Thù tắt nước, như chiếc bóng theo sát cô, bất ngờ vươn tay kéo cô lại.

“Ưm…”

Rosa còn chưa kịp phản ứng, Trình Thù đã giữ chặt gáy cô, cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt.

Anh điên cuồng cuốn lấy từng tia không khí trong miệng cô, như một kẻ phát rồ.

Rosa giãy giụa, hai tay đấm vào ngực anh, nhưng lại bị một tay anh giữ trọn trong lòng bàn tay.

Một lát sau, cô dần đổi tư thế, không còn bị động để anh chiếm đoạt nữa, mà điên cuồng dây dưa với anh như thể muốn phản kháng.

Đúng vậy, Rosa thừa nhận, Trình Thù luôn nắm bắt được cô.

Anh đã khám phá ra từng góc khuất trong d*c vọng của cô—cô thích bị cưỡng hôn theo cách vô lý này sau khi cơn giận đã dịu đi.

Rõ ràng là kẻ đứng trên, vậy mà lại gửi gắm tất cả hy vọng vào một nụ hôn, há chẳng phải cũng là một kiểu cầu xin liều lĩnh sao?

Sợi chỉ bạc nối liền hai đôi môi vừa tách ra.

Cô nheo mắt, khoé mắt vẫn đỏ hoe chưa tan: “Trình Thù, em vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh, em còn giận đấy.”

Anh thoáng khựng lại.

Rosa gọi anh là Trình Thù.

Trình Thù áp cô lên cửa sổ kính, cúi xuống, giọng nói bị hơi nước che lấp: “Vậy thì phát ti3t hết đi.”

Hơi lạnh từ kính cửa sổ khiến Rosa run rẩy, r3n rỉ đầy thoả mãn.

Họ đối mặt với cơ thể nhau, tr@n trụi truy cầu khoái lạc.

Hết lần này đến lần khác, họ đưa linh hồn mình l3n đỉnh thăng hoa.

Người ta từng nói, d*c vọng, ái tình và khát vọng chết đi, vào thời điểm mãnh liệt nhất, đều giống nhau.

Rosa đồng ý với điều đó.

Cô thút thít nói: “Nếu bên ngoài thực sự là ngày tận thế, thì lúc này, em nguyện chết trên người anh.”

Trình Thù hiểu ý cô, chỉ khẽ cười: “Đừng nghe mấy chuyện tình sến súa ấy, em còn sống, tức là anh còn sống.”

Ánh mắt cô trở nên mơ hồ, giọng nói mềm mại hơn: “Anh nói anh không còn thời gian nữa, vậy khi nào anh đi?”

Anh im lặng một lúc, rồi đáp: “Có lẽ là ngày mai.”

Trình Thù ôm Rosa trở lại giường, điên cuồng hoà làm một với cô.

Mồ hôi đầm đìa, anh nhấc lên chiếc vòng cổ cô đang đeo.

Dưới ánh trăng, viên đá obsidian loé lên ánh xanh lục thẫm.

“Raphael và Felicia, nhờ em chăm sóc chúng.” Trình Thù nói khẽ.

Rosa liếc anh, cố tình khiêu khích: “Anh không sợ sau này em tìm một người đàn ông khác để tiêu tiền của anh, còn bắt họ gọi chúng là ba sao?”

Trình Thù bật cười trầm thấp, không biết đang nghĩ gì. Rất lâu sau, anh mới đáp lại, giọng khẽ như gió thoảng: “Nếu hắn đối xử tốt với em, anh đồng ý. Rồi em sẽ gặp một người tốt hơn anh.”

Chỉ cần yêu cô, đối xử tốt với cô, Trình Thù thậm chí sẵn sàng dùng tiền của mình nuôi hắn.

Khoé mắt Rosa đột nhiên đỏ hoe. Cô đập vai anh ra hiệu đổi tư thế, giọng điệu cố chấp: “Không đâu, Trình Thù, sẽ không còn ai tốt hơn anh nữa.”

Hai người quấn lấy nhau điên cuồng, như thể muốn tận dụng từng giây phút của đêm nay.

Trong vài tiếng rên khẽ, Rosa kiệt sức nằm bẹp xuống.

Từ phía sau, Trình Thù ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Thời gian qua em có vui không?”

Khoé mắt Rosa chậm rãi chảy xuống một giọt nước mắt, cô thì thầm bằng hơi thở: “Mỗi ngày bên anh đều rất vui vẻ.”

Trình Thù khẽ gật đầu: “Vậy là đủ rồi.”

Có lẽ, đây là điều đúng đắn nhất, tốt đẹp nhất anh từng làm trong cuộc đời mình.

Rosa cảm nhận hơi ấm từ lồ|\|g ngực anh, không hề động đậy.

Trình Thù siết chặt vòng tay hơn, liên tục hôn lên vành tai cô, thì thầm những lời mà cô không hiểu: “Bi chamd xairtai…”

Rồi anh khẽ khàng nhắm mắt lại.

Môi Rosa run rẩy không ngừng, cô im lặng sụp đổ, nước mắt nóng hổi tuôn trào, làm ướt đẫm gối.

Trình Thù, trên thế giới này, anh yêu em nhất.

Trình Thù, tại sao chúng ta không thể hạnh phúc?

Bình Luận (0)
Comment