Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 61

Họ cách thư viện Vasconcelos không xa, đi bộ cũng chẳng mất nhiều thời gian.

Thư viện này là một trong mười thư viện đẹp nhất thế giới, được đặt theo tên của nhà triết học Mexico José Vasconcelos. Trước đây, mỗi lần đi ngang qua, Trình Thù đều nói một câu: “Mau mau xây xong đi.” Nhưng đến khi công trình hoàn thành vào năm 2006, anh lại không có cơ hội quay lại nữa.

Thư viện không cần đặt trước, nên Rosa vào trong rất thuận lợi.

Vừa bước vào, cô đã bị cấu trúc bên trong làm cho sững sờ. Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, cảm nhận vẻ đẹp của không gian này.

Ánh sáng đan xen, những giá sách bằng thép trải dài suốt bảy tầng, thiết kế treo lơ lửng khiến nơi đây trông như bước ra từ một viễn cảnh tương lai, khiến tất cả mọi người đều có cảm giác như lạc vào thế giới của ‘Inception’.

Giữa không gian siêu thực ấy, đôi mắt Rosa sáng lên, ánh nhìn dần dừng lại trên bộ xương cá voi xám đang lơ lửng.

“Sebastiano… anh nhìn xem.” Cô khẽ nói.

Trình Thù nắm tay cô, cùng bước dưới bộ xương cá voi khổng lồ ấy, đáp: “Nghe nói nó được thu thập từ bờ biển California, sau khi xử lý thì dài gần mười hai mét.”

Rosa trầm trồ: “Cảm hứng và thiết kế thật tuyệt vời. Nghệ thuật luôn có sự kết nối, bây giờ em càng thêm chắc chắn về con đường tương lai của mình rồi.”

Nghĩ đến việc đóa hồng của anh sẽ thỏa sức nở rộ trong tương lai, Trình Thù bất giác thấy vui vẻ.

“Ừm, anh tin em.”

Sách trên giá được sắp xếp theo danh mục, rất dễ tìm. Rosa thấy mới mẻ, không vội chọn ngay mà cứ lang thang khắp nơi. Trình Thù đút một tay vào túi, từ tốn đi theo sau.

Đột nhiên, anh dừng bước, vẻ mặt lạnh nhạt, rút ra một cuốn sách từ khu tiểu sử.

Thấy anh đứng yên không nhúc nhích, Rosa tò mò ghé sát lại hỏi: “Anh thấy gì thế?”

Trình Thù nghiêng nhẹ cuốn sách, để lộ bìa sách cho cô xem.

“Thiện lương là thói quen cả đời”… Tự truyện của Malo?

Cô nheo mắt, đọc xong tiêu đề thì bật cười: “Thú vị thật, lại có người đặt tên là Malo.”

Trong tiếng lóng Mexico, “Malo” ẩn dụ cho quỷ dữ.

Người dân địa phương bên cạnh cũng đang tìm sách, nghe vậy liền góp chuyện: “Haha, tôi biết ngay sẽ có người nghĩ thế! Nhưng ông ấy là một nhà từ thiện nổi tiếng ở Mexico, thường xuyên quyên góp thuốc men và thực phẩm cho người nghèo ở biên giới, rất được yêu thích ở Guanajuato và Coahuila.”

Coahuila, một bang nằm ở vùng đông bắc Mexico.

Rosa nghe ra sự ngưỡng mộ trong giọng điệu của đối phương, bèn lịch sự mỉm cười: “Vậy thì ông ấy đúng là một người tốt rồi. Anh nghĩ sao, Sebastiano?”

Cô quay lại, mong nhận được sự đồng tình từ Trình Thù, nhưng anh im lặng rất lâu mà không trả lời.

Không khí hơi gượng gạo, Rosa nhún vai, quay sang người kia nói: “Xin lỗi nhé, tiếng Tây Ban Nha của anh ấy không tốt lắm.”

Người đó thông cảm vẫy tay: “Không sao đâu.”

Đợi người lạ đi xa, Rosa nghiến răng giáng một cú đấm vào cánh tay anh. Nhưng cơ bắp săn chắc của Trình Thù lại khiến tay cô hơi đau.

“Sao anh không nói gì hả?” Cô hậm hực chỉ tay vào anh.

Trình Thù vẫn giữ nguyên nguyên tắc của mình, thản nhiên nói: “Anh đâu thể bảo thẳng trước mặt người ta rằng đó không phải sự thật.”

“…” Rosa bất lực liếc anh một cái.

“Con người vốn dĩ rất phức tạp.” Trình Thù đặt lại cuốn sách vào giá, chậm rãi xoa tay cô. “Nếu một người bề ngoài là vị cứu tinh hào phóng, chung thủy với vợ, có trách nhiệm với con cái, nhưng sau lưng lại phản bội gia đình, là một tên trùm m@ túy tàn nhẫn thì sao? Khi đó, em còn nghĩ ông ta là người tốt không?”

Giọng anh không nặng nề, nghe có vẻ như chỉ đang đưa ra một giả thiết mỉa mai. Nhưng Rosa quá hiểu Trình Thù, chân mày cô hơi nhíu lại, không nói gì nữa.

Dù vậy, chuyện nhỏ này cũng không làm ảnh hưởng đến buổi hẹn hò của họ. Rosa và Trình Thù mỗi người chọn một cuốn sách, không ngồi lại trong thư viện mà đi ra khu vườn lớn bên ngoài.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, gió mát hiu hiu, nhiều người nằm dài trên bãi cỏ đọc sách. Rosa khoác một chiếc áo mỏng, tựa đầu lên đầu gối Trình Thù, ngồi thấp hơn anh một chút.

“Sebastiano, ở đây nhiều sinh viên quá.”

Cô áp một bên tai lên chân anh, giọng nói mang theo sự lười biếng. Âm thanh truyền qua xương, khiến Trình Thù có chút tê dại.

Tai anh rất thính, nhưng nét mặt vẫn không đổi: “Ừ, phần lớn là sinh viên Đại học Tự chủ Quốc gia Mexico.”

“Lứa tuổi thanh xuân… Ôi, thật trẻ trung, thật tươi đẹp.” Cô lật sách, cảm thán.

Trình Thù dừng một chút, vuốt tóc cô: “Em yêu của anh cũng trẻ như họ.”

“Về mặt tinh thần thì khác một chút.” Cô cười khẽ.

Một lúc sau, anh nhướng nhẹ đuôi mắt, đột nhiên nói: “Rosa, còn vài ngày nữa là anh ba mươi rồi.”

Anh chưa từng có tuổi trẻ, cũng không còn tư cách tận hưởng thanh xuân của cô nữa.

Rosa đưa tay ấn lên khóe mắt cay cay: “Vậy à, ngày mấy thế? Em chưa hỏi bao giờ.”

“Ngày 8 tháng 11.”

Cả hai đều biết họ sẽ không có cơ hội ăn mừng ngày đó, nhưng cô vẫn không muốn phá vỡ sự ấm áp của khoảnh khắc này, liền nhập vai nói: “Vậy sắp đến rồi! Em sẽ tổ chức cho anh!”

Anh im lặng một lúc, rồi đáp: “Được.”

Gió mát thổi qua, cả hai đều cảm thấy thư thái, lười nhác dựa vào nhau.

Trình Thù có đôi mắt hẹp dài, ngay cả khi thả lỏng cũng toát lên vẻ lạnh lùng, khiến người ta không dám dễ dàng tiếp cận. Vì thế mà bất ngờ xảy ra—

Một đứa bé cầm cốc chocolate nóng chạy ngang qua bãi cỏ, chỉ vì liếc anh một cái mà hoảng sợ vấp ngã, đau đến bật khóc. Cốc chocolate trên tay cũng văng ra, một ít rơi xuống cánh tay và trang sách của Trình Thù, làm bẩn mấy trang giấy.

Anh nhìn chằm chằm vào ‘Stray Birds’ bị chocolate vấy bẩn, nhướng mày—cũng may là chưa đổ lên đầu cô gái nhỏ của anh.

Nhưng Rosa lại hơi ngơ ngác trước tình huống này. Nghe đứa bé sụt sịt giải thích, cô nhịn không được bật cười.

Cô biết rõ khí chất của Sebastiano có sức ảnh hưởng thế nào, giờ phút này lại có chút thương cảm cho cậu nhóc kia.

“Hahahaha…”

Trình Thù nhìn Rosa cười đến mức cả người run rẩy, khẽ nghiến răng, “Em yêu, em xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện à?”

Lúc này, phụ huynh của đứa trẻ cuối cùng cũng phản ứng kịp, vội vã chạy đến với vẻ mặt đầy áy náy.

Rosa xua tay, từ chối đề nghị bồi thường của họ, rồi nói với Trình Thù: “Sebastiano, chúng ta đi tìm thủ thư hỏi về việc bồi thường nhé.”

Cô khó khăn lắm mới kéo được người đàn ông nặng hơn mình rất nhiều đi vào bên trong. Trình Thù nhìn bóng lưng của cô, thẳng thắn vạch trần: “Đừng cười nữa.”

“…Hahaha!”

Cuối cùng, Trình Thù đã mua luôn cuốn sách đó. Nhưng anh lại khá hài lòng, vì anh thích những vật lưu giữ kỷ niệm của hai người.

Ngày 1 tháng 11, lễ hội Día de los Muertos chính thức bắt đầu. Dù ngày đầu tiên là dành cho trẻ em đã khuất, nhưng người Mexico đã quen với việc tổ chức những cuộc diễu hành hoành tráng từ chiều đến tối, cùng khiêu vũ với tất cả linh hồn.

Khắp nơi trong các khu dân cư đã bày biện vô số bàn thờ, trên đó có kẹo hình đầu lâu, bánh Día de los Muertos, nến và những đóa cúc vạn thọ vàng rực, dẫn đường cho linh hồn trở về nhà.

Các con phố đã dựng lên những bức tượng khổng lồ của “La Catrina”, còn nhiều vũ công hóa trang thành hề và ma quái đang nhảy múa.

Quảng trường Hiến pháp rộn ràng tiếng nhạc của ban nhạc Mariachi. Họ đội những chiếc mũ vành rộng, khoác áo khoác da bò sang trọng, phối cùng quần dài thêu hoa văn tinh xảo, đi bốt da và thắt một chiếc khăn lụa ở cổ, thu hút không ít du khách dừng chân thưởng thức. Cả Mexico City như biến thành một biển màu cam rực rỡ.

Hôm nay, những quầy hóa trang làm ăn phát đạt chưa từng thấy. Ngoài người dân địa phương, còn có vô số du khách từ khắp nơi trên thế giới đến tham gia sự kiện này, phần lớn bị ảnh hưởng bởi bộ phim Coco.

Người đi đường đều khoác lên mình những bộ trang phục rực rỡ đầy phóng khoáng, nhiều người còn mặc đồ họa tiết đầu lâu sặc sỡ. Mỗi du khách bước ra khỏi tiệm hóa trang đều có một khuôn mặt đầu lâu sinh động, như thể hoàn toàn hòa mình vào thế giới của linh hồn.

Sau khi tham quan nhà thờ chính tòa nguy nga, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Rosa đã bị cuốn hút. Cô lập tức chạy đến một cửa hàng quần áo truyền thống, mua một chiếc váy nhung tím—phần cổ và vai được khoét hở, hai tay áo dài ôm sát cánh tay. Phần trên bó sát, còn tà váy dưới xòe rộng. Trên đầu cô còn cài một bông hoa to đến mức có thể che khuất nửa khuôn mặt.

Trình Thù nhìn Rosa sau khi thay đồ, chỉ cảm thấy rằng, gương mặt rực rỡ của cô hoàn toàn xứng đáng với chiếc váy quyến rũ này.

Cô soi gương một lúc với vẻ hài lòng, sau đó kéo Trình Thù đến trước mặt chủ tiệm, lễ phép nói: “Xin chào, làm ơn lấy cho anh ấy một bộ luôn nhé!”

Thế là chẳng bao lâu sau, Trình Thù bước ra trong bộ lễ phục đuôi tôm màu đen rộng rãi. Trước ngực anh cài một chiếc khăn tay màu tím, tay đeo găng bạc, đầu đội chiếc mũ lễ có ruy băng tím và hoa giả.

Chủ tiệm nháy mắt cười: “Bộ này không giống với đồ của Mariachi đâu nhé, đây là đồ đôi đó~”

Rosa mỉm cười thanh toán, cảm kích nói: “Cảm ơn nhiều.”

Trong một sự kiện lớn như thế này, tinh thần của Rosa dường như đặc biệt phấn chấn. Cô như đang cố ý quên đi điều gì đó sắp xảy ra, dồn hết tâm tư vào từng khoảnh khắc bên Trình Thù.

Sau khi thay đồ, cô lại kéo anh đến một tiệm hóa trang vắng người, định vẽ mặt nạ đầu lâu lên khuôn mặt mình. Màu sơn trắng vẽ lên đường nét xương mặt, sơn đen tô điểm hốc mắt trống rỗng và chóp mũi, cuối cùng được phủ thêm kim tuyến. Chủ tiệm đã vẽ cho Rosa một gương mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, giống hệt như những chiếc đầu lâu giấy treo ngoài đường.

Kiểu hóa trang này khiến người đi đường không còn cảm thấy sợ hãi hay đau buồn, mà tràn ngập nét dễ thương và ấm áp đặc trưng của nền văn minh Aztec.

Đôi mắt Rosa khẽ chuyển động, rồi lặng lẽ rơi trên người Trình Thù. Anh lập tức biết cô đang có ý gì, khóe miệng khẽ giật: “Lát nữa anh sẽ đi mua mặt nạ đầu lâu.”

Cô lập tức kéo tay anh, mười ngón tay đan xen, cố tình làm nũng: “Đừng mà, em cũng muốn anh hóa trang.”

Ánh mắt anh dịu đi đôi chút.

“Làm ơn mà, Sebastiano.” Rosa chớp đôi mắt đẹp, hôn lên ngón tay anh, dịu dàng nói: “Em muốn anh trông giống em.”

“Được không?” Giọng cô ngọt ngào, ánh mắt đầy mong đợi.

Có thể nào…

Tạm gác lại sự trưởng thành của anh, cùng em trở thành những người lớn trẻ con một lần được không?

Chết tiệt…

Chỉ vài câu nói này, Trình Thù cảm thấy trái tim mình cũng tan chảy mất rồi.

“Em yêu, anh thật sự không làm gì được em…”

Trình Thù bất đắc dĩ ngửa đầu, bị cô kéo ngồi xuống ghế. Rosa vui vẻ đến mức khóe mắt cong lên, bất ngờ cúi sát, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.

“Sebastiano, anh chiều em thật.”

Bình Luận (0)
Comment