Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 60

Căn phòng ngập trong ánh sáng ấm áp, chiếu rọi lớp lông tơ mềm mại trên gương mặt của Rosa. Hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ chớp, động tác chân thành vô cùng.

Cô không đợi anh trả lời, liền nhét thẳng ba nén nhang vào lòng bàn tay Trình Thù, từng ngón tay anh được cô nhẹ nhàng khép lại. Sau đó, cô lấy thêm ba nén nhang khác, nở nụ cười rực rỡ đầy phong tình: “Sebastiano, đây mới là của em.”

Trình Thù đứng thẳng, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại từ cô.

Cuộc đời anh đã trải qua bao nhiêu giằng xé và do dự, thế nhưng chỉ cần một câu nói của cô, anh đã có thể nếm được vị ngọt ngào.

Trình Thù chầm chậm giãn mày, đứng trước linh vị, thành kính nâng ba nén nhang chạm trán, lặng lẽ bày tỏ nỗi nhớ mong.

Hồi lâu sau, anh cúi người trước linh vị của cha, lên tiếng: “Ba, cô ấy là người con chọn, nếu ba có linh thiêng, hãy phù hộ cho cô ấy.”

Khóe môi Trình Thù hơi cong lên, trong sự kính trọng lại mang theo chút thân mật, như thể anh thực sự đang trò chuyện với cha mình.

Anh thu lại nụ cười, cúi đầu thật sâu trước linh vị của mẹ, trong mắt thoáng qua một tia đau thương.

“Eji, đã lâu rồi con không gọi như vậy.”

Rosa lặng lẽ nhìn anh, nhận ra những lời này không giống với tiếng Trung mà cô thường nghe, có lẽ là ngôn ngữ dân tộc của mẹ anh.

“Đã lâu rồi con chưa đến thăm mẹ, con xin lỗi. Lần này em trai con có việc ở bên ngoài, không thể đi cùng.” Trình Thù mỉm cười, kéo Rosa lại gần mình hơn một chút. “Nhưng con đã đưa con dâu của mẹ đến rồi, mẹ nhìn xem. Cô ấy là một cô gái lai, nhỏ hơn con bảy tuổi, rất mạnh mẽ, thông minh và xinh đẹp. Nếu mẹ còn sống, con biết chắc mẹ sẽ rất thích cô ấy.”

“Eji, nếu mẹ có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho cô ấy. Phù hộ cho cô ấy bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc.”

Anh trịnh trọng nói xong, lại cúi lạy thật sâu, tiến lên vài bước, cắm nhang vào lư hương, sau đó dịu dàng nhìn về phía Rosa.

Rosa mím môi, giữ thái độ đoan trang, làm theo từng động tác của anh.

Cô đứng ngay chính giữa, cung kính vái ba vái: “Bác trai, bác gái…”

Nghe giọng điệu dè dặt của cô, Trình Thù liền nói: “Không sao đâu, em yêu, cứ gọi là ba mẹ được rồi.”

“…Ba, mẹ.”

Sau khi nhận được sự khẳng định của anh, Rosa nở nụ cười rạng rỡ, trang trọng giới thiệu về bản thân. Cô hết lời khen ngợi Trình Thù, chia sẻ những điều ấm áp mà cô cảm nhận được khi ở bên anh.

Không ai để ý rằng, ngay khoảnh khắc cô quay người, ngọn lửa trên nến bỗng khẽ lay động, tựa như có người nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi dâng hương xong, Trình Thù bất chợt nắm lấy tay Rosa, tháo chuỗi tràng hạt trên cổ tay mình đeo vào tay cô.

Cô kinh ngạc ngước mắt, khẽ thốt lên: “Sebastiano…?!”

Anhmỉm cười, giải thích: “Em đã bái lạy ba mẹ anh rồi, thứ này nên thuộc về em. Hôm nay, trước mặt họ, anh trao nó cho em.”

Rosa hít sâu một hơi, nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy có phải là em đã gả cho anh rồi không?”

Cô cố ý khơi gợi, nhưng Trình Thù lại không đáp lại.

Anh hạ mắt, giọng điệu nhẹ tênh: “Anh sẽ không đưa bất kỳ người phụ nữ nào khác đến đây nữa.”

Không ở lại lâu, hai người chuẩn bị rời đi. Trước khi khép cửa, Trình Thù nhẹ giọng nói một câu: “Chúng ta sẽ sớm gặp lại.”

“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng chặt, để lại linh vị lặng lẽ tĩnh mịch giữa dòng thời gian.

Thế nhưng không ai hay biết, ngay khoảnh khắc Trình Thù nói xong câu đó, một nén nhang bất chợt gãy đôi, rơi khỏi lư hương, vỡ vụn trên nền đất.

*

Khu phố người Hoa cách trung tâm lịch sử không xa, Rosa muốn đi dạo một chút, nên Trình Thù không lái xe nữa.

Khu vực này được người châu Âu gọi là “Phố Cổ”, nằm ở vị trí trung tâm của Mexico City, có thể dễ dàng ghé thăm Nhà thờ chính tòa, Cung điện Quốc gia, Bảo tàng Văn minh Aztec…

Đúng dịp lễ hội Día de los Muertos, khắp đường phố treo đầy những tấm papel picado sặc sỡ. Các ban nhạc Mariachi đang biểu diễn những khúc ca truyền thống, thể hiện sự kính trọng đối với người đã khuất và tình yêu đối với sự sống của người dân Mexico.

Rosa đắn đo một chút, cuối cùng quyết định đi đến khu chợ đồ thủ công mỹ nghệ trước. Trình Thù thì sao cũng được, chỉ cần cô thích, đi đâu cũng chẳng quan trọng.

Bầu không khí lễ hội tràn ngập khu chợ, các quầy hàng bày đầy những món đồ gốm sứ rực rỡ sắc màu và những chiếc mặt nạ đầu lâu. Chủng loại phong phú, chế tác tinh xảo, khiến mắt Rosa hết sáng lên rồi lại sáng lên lần nữa.

Con gái mà, thích những thứ này cũng là điều bình thường. Đoán trước được điều đó, Trình Thù đã chuẩn bị sẵn một xấp tiền mặt, chờ sẵn để mua cho cô bất cứ thứ gì cô thích.

Rosa cúi xuống nghiên cứu hồi lâu, cầm lên một chiếc xương rồng gốm màu xanh lục nhỏ bằng lòng bàn tay, nhìn hoa văn bí ẩn trên đó mà xuất thần.

“Trông quen mắt quá… Đây là…” Cô dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào anh, khẽ hỏi.

Trình Thù lướt mắt nhìn qua, đáp: “Đây là biểu tượng của văn minh Maya và Aztec, dùng để bày tỏ sự tôn kính và tưởng nhớ quá khứ.”

Rosa gật gù, nghĩ một lát, rồi đột nhiên “A” lên một tiếng, vui vẻ reo lên: “Sebastiano, em biết vì sao em thấy quen rồi!”

Trình Thù đã sẵn sàng rút ví, thản nhiên nói: “Anh đang nghe đây.”

“Hồi em còn rất nhỏ, mẹ đã đưa em đến Mexico City. Bà cũng dẫn em đến một khu chợ nhỏ giống thế này,” Cô vừa nói vừa ra hiệu, “Có rất nhiều gian hàng dựng bằng bạt nhựa, không ít trong số đó là quầy bói toán, rèm cửa của các cửa hàng đó cũng vẽ đầy những hoa văn này.”

Hồi tưởng lại ký ức tuổi thơ xa xôi, Rosa bất giác thở dài một hơi, rồi lại bật cười: “Nghĩ lại mới thấy buồn cười, lúc đó em ngồi bên ngoài quầy bói đợi mẹ, chờ mãi rồi òa khóc. Cuối cùng, có hai người qua đường dỗ dành em, một người anh còn cho em kẹo ăn.”

Trình Thù sắc mặt khó lường, giọng trầm thấp: “Em còn nhớ cậu ta không?”

Rosa không phát hiện ra điều khác lạ, hiển nhiên gật đầu: “Còn nhớ một chút, vì hồi trước có một khoảng thời gian em hay mơ thấy anh ấy. Dù không nhớ rõ diện mạo, nhưng em luôn có cảm giác anh ấy khá đẹp trai.”

Trình Thù cúi mắt.

Nói xong, Rosa ngừng lại một chút, lén liếc nhìn vẻ mặt hắn, khéo léo đổi lời: “Nhưng mà, em nghĩ trên đời này sẽ không có ai đẹp hơn anh đâu.”

Anh bật cười, liếc cô một cái, rồi tiếp tục bước đi.

Rosa vội vàng ôm lấy Trình Thù, bĩu môi trêu chọc: “Anh ghen à?”

Trình Thù thản nhiên đáp: “Không.”

Cô cho rằng anh đang cứng miệng, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: “Em nhìn thấu anh rồi, anh có ghen đấy!”

Anh lắc đầu không nói gì.

Cảm thấy nơi nào cũng mới mẻ, Rosa kéo Trình Thù đi dạo gần hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng, anh phải xách theo mấy cái túi, còn cô thì hớn hở đi mua kẹo đầu lâu.

Đó là một loại kẹo ngọt hình đầu lâu nhỏ, làm từ siro và gelatin, với những biểu cảm sống động, bên ngoài được trang trí bằng lớp đường màu sắc rực rỡ.

Rosa lấy ba cái, tiện miệng hỏi chủ tiệm: “Ông chủ, có thể viết tên lên không?”

Đây là một phong tục của Mexico, viết tên lên kẹo đầu lâu để tưởng nhớ những người đã khuất.

Chủ tiệm cười lớn: “Tất nhiên là được rồi.”

Cô viết lên tờ giấy nháp mà chủ tiệm đưa: “Violeta”, rồi đưa cho Trình Thù, dịu giọng dỗ dành: “Anh viết tên ba mẹ đi.”

Anh thản nhiên nhận lấy tờ giấy, dưới ánh mắt mong chờ của cô, liền viết xuống hai cái tên tiếng Tây Ban Nha: Matilda và León.

Rosa nhẹ giọng đọc lên, cảm thán: “Đều là những cái tên rất ngầu!”

Một nữ chiến binh và một con sư tử.

Thì ra cả gia đình Trình Thù đều là những con người mạnh mẽ và dũng cảm như vậy.

Chủ tiệm cầm lấy tờ giấy rồi mang kẹo đi khắc tên. Chẳng bao lâu sau, những chiếc kẹo đầu lâu có khắc chữ được trao đến tay họ.

Rosa thô lỗ nhét hai cái vào miệng Trình Thù, còn mình thì từ tốn li3m láp viên kẹo, sau đó lại sang tiệm bên cạnh mua một chai Mezcal.

Đây là một loại rượu đặc trưng ở một số vùng của Mexico, được chưng cất từ cây thùa, bên trong có một con sâu non. Cô chỉ từng nghe nói đến nhưng chưa từng uống thử.

Trình Thù nhìn chai rượu trong tay cô, bao bì và nhãn hiệu quen thuộc khiến mí mắt anh giật nhẹ.

…Thôi kệ, cứ xem như tiền lại quay về túi mình vậy.

Sau khi rời khỏi khu chợ, hai người tiếp tục dạo chơi trong khu phố cổ rực rỡ sắc màu. Họ không cố tìm các điểm du lịch, cũng chẳng có lộ trình cụ thể.

Cứ thế mà đi, cuối cùng họ đến được Đài tưởng niệm Juárez, nơi có rất nhiều du khách đang chụp ảnh check-in.

Công trình bán nguyệt theo phong cách cổ điển Baroque này được làm từ đá cẩm thạch Carrara của Ý, trên đỉnh là bức tượng của cha đẻ cuộc Cải cách Mexico, dưới chân là hai con sư tử bằng đá.

Bên dưới tượng đài có một bức tường graffiti màu xanh, dán kín những mẩu giấy chi chít.

Rosa tò mò bước tới xem, phát hiện tất cả đều là thông báo tìm người mất tích.

Cô khựng lại.

Trình Thù lên tiếng: “Khắp các địa danh ở Mexico City đều có những bức tường thế này. Trên đó đều là những tờ giấy như vậy.”

Đôi mắt Rosa khẽ cụp xuống, mang theo chút u buồn.

Đất nước của cô chính là một sự mâu thuẫn như thế—rõ ràng sở hữu nền văn minh bí ẩn nhất, nền văn hóa Mỹ Latin hấp dẫn nhất, nhưng lại không hề đẹp đẽ như vẻ ngoài.

Tội phạm hoành hành khiến nơi này trở thành vùng đất mà ai cũng muốn tránh xa. Đến cả cô, cũng đã tìm đủ mọi cách để rời khỏi quê hương.

Dù là Sergio từng lang thang, Gasol và Ceibo bị bắt đi làm ma quỷ, Felicia bị đem ra làm thí nghiệm, hay bản thân Rosa từng bị ép vào ngành công nghiệp tình d*c, Trình Thù và Raphael mất đi cha mẹ—tất cả bọn họ, cũng giống như những người trên bức tường này, đều là nạn nhân của tội ác.

Giữa vô số vũng lầy, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé.

Bị số phận xô đẩy, có người chết đi, có người trở thành kẻ sống sót mong muốn vượt qua đại dương.

“Haiz.” Rosa thở dài, hỏi: “Sebastiano, ở đất nước anh cũng như thế này sao?”

Anh đáp: “Không.”

“Tại sao? Tại sao các anh có thể làm được?”

Thực ra, mãi đến cuối thế kỷ trước, Trung Quốc vẫn còn bị nạn m@ túy hoành hành.

Nhưng đây là một vấn đề quá phức tạp, Trình Thù không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có thể dùng vài từ để cô cảm nhận: “Chế độ, pháp luật, quyết tâm, dũng cảm, trừng phạt. Thật ra đến tận bây giờ…”

Thật ra đến tận bây giờ, ở nhiều nơi trên thế giới, vẫn có không ít người hy sinh trong cuộc chiến chống m@ túy.

Sợ rằng Rosa lại buồn bã, anh chỉ nói đến đó rồi thôi.

Trình Thù chuyển hướng sự chú ý của cô: “Bây giờ còn sớm, có muốn đến thư viện Vasconcelos không?”

Cô thở dài, đúng là bị làm cho phân tâm, gật đầu nói: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment