Từ Mexico đến Canada, chuyến phà lần này cần đến ba tuần.
Rosa thực ra không hề quen với cuộc sống trên biển, trước đây trên tàu Royal Caribbean vì ở không lâu, thêm vào đó Trình Thù luôn ôm cô trong lòng, vỗ lưng trấn an, còn nhét gừng vào miệng cô, nên cô vẫn tạm coi là bình tĩnh.
Nhưng bây giờ, các triệu chứng say sóng dần hiện rõ.
Cô thiếu cảm giác an toàn, cảm xúc thất thường, không muốn ăn uống, ăn vào cũng sẽ nôn ra. Còn về giấc ngủ, Rosa hầu như ngày đêm đảo lộn, dù có ngủ cũng chẳng yên giấc, giấc ngủ mơ hồ mờ mịt.
Mãi đến ngày thứ tư trên biển, ngày 6 tháng 11, Rosa bất ngờ tỉnh dậy sớm.
Con tàu này không phải tàu khách tiêu chuẩn, khi cô đến nhà ăn nhỏ của bộ phận hậu cần, trước bàn có một đám đầu bếp đang vừa cười vừa nói chuyện.
Cô thần sắc mơ màng, trước mắt như bị phủ một lớp sương trắng. Bước chân có phần nhẹ bẫng, mỗi bước đi đều khó khăn.
Trong phòng đầy tiếng ồn ào, người qua lại bê đ ĩa thức ăn, suýt nữa đụng vào Rosa.
Bên cạnh bàn có một cô trung niên đang ôn lại kinh điển, vừa xem “Chạng Vạng” vừa cười đến vỗ đùi đen đét.
Môi Rosa tái nhợt, tự dưng có dự cảm không lành. Cô cố gắng len qua đám đông, chen vào giữa đám đầu bếp đội mũ trắng, nhìn thấy chiếc TV vệ tinh treo trên tường.
Cô lập tức khựng lại, sững sờ.
Bếp trưởng bên cạnh không để ý đến sự xuất hiện của Rosa, chỉ vuốt cằm hỏi: “Đây là tin tức Mexico, cô có hứng thú à?”
Cô khẽ lắc đầu, im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình tin tức.
“Nhà máy sản xuất m@ túy bí mật của tập đoàn Demonio đã bị phanh phui hoàn toàn, chính phủ Mexico chuẩn bị tranh đoạt với các thế lực khác, tiến hành tiêu hủy toàn diện. Sau khi thân phận thật của Marlo được phơi bày, phóng viên đã phỏng vấn cư dân địa phương…” Người dẫn chương trình công tâm đưa tin, tiếp tục nói: “Cái chết của người đứng đầu Demonio đồng nghĩa với sự tan rã của tập đoàn, còn tập đoàn Gonzalo nhân cơ hội này trỗi dậy, sắp trở thành tổ chức tội phạm lớn nhất vùng biên giới Tây Bắc.”
“Trước đó, Mỹ đã chính thức ra lệnh truy nã Ovidio, sự suy sụp hoàn toàn của băng đảng Cartel là điều không thể tránh khỏi. Hôm qua, thế lực mới Mayos và Chapitos đã đối đầu quy mô trung bình tại bang Sinaloa, khiến 32 cảnh sát hi sinh…”
Đám đầu bếp xung quanh đồng loạt “ồ” lên, chống nạnh, lắc đầu cảm thán.
Giọng người dẫn chương trình dần nhỏ lại, góc trên bên trái màn hình phóng to đoạn video giám sát ngắn đặc biệt, nguồn gốc từ một nhà thờ trên vách đá ven biển.
Góc quay từ trên cao, có thể thấy một người đàn ông cao ráo đang đối đầu với một người đàn ông hơi mập khác.
Không ai biết họ nói gì, chỉ thấy người đàn ông bị truy sát ung dung đưa ngón tay lên môi làm động tác “suỵt”, rồi dang rộng hai tay. Giây tiếp theo, trời đất rung chuyển. Camera giám sát rung lắc dữ dội, hình ảnh hoàn toàn biến mất.
Người dẫn chương trình giải thích đây là mâu thuẫn nội bộ của tập đoàn Demonio, là màn đấu đá giữa người đứng đầu và kẻ dưới quyền.
Chuyên gia phân tích bên cạnh cũng không khỏi thở dài, ai ngờ được một tập đoàn ngang ngược bao nhiêu năm lại bị vùi lấp trong cuộc đấu đá giữa những kẻ ác.
Đám đầu bếp không kìm được vỗ tay, hả hê nói “Đáng đời”.
Chỉ có Rosa hoàn toàn đờ đẫn, trên người dần dần mất đi cảm giác, hai tay bắt đầu run rẩy và tê dại không ngừng.
Bếp trưởng liếc thấy Rosa, ông có chút do dự hỏi: “Này cô gái, cô ổn chứ?”
Rosa không nói gì.
“Cô gái? Cô cần giúp đỡ không…” Ông vẫy vẫy tay trước mặt cô.
Hai chân cô đột ngột mềm nhũn, cả người kiệt sức đổ gục lên cánh tay bếp trưởng, ngất xỉu.
“Chết tiệt, mau gọi bác sĩ trên tàu, nhanh lên!”
…
Rosa mơ thấy một giấc mộng, rất dài, rất chân thực.
Không ngờ lại nối tiếp giấc mơ cô từng mơ khi Trình Thù đến “Phoenix” đón cô.
Marlo phấn khích lao lên vách đá, bước vào nhà thờ đổ nát. Kính tráng men trong phòng vỡ nát một nửa, gió biển rít gào thổi vào.
Trình Thù đột nhiên dừng lại ở vị trí của cha xứ, giày da giẫm lên quả bóng đá xẹp, trầm ngâm nhìn.
“Sebastiano, không ngờ đấy, vấn đề lại nằm ở mày.” Marlo cười nham hiểm, hoàn toàn không nhận ra ván cờ này không phải do hắn thắng, mà là màn cá chết lưới rách của cả hai người cầm quân.
Trình Thù lười biếng “ừ” một tiếng, nhấc mí mắt, bỏ chân xuống. Hai tay chống hông, bộ vest đen phồng lên, tung bay trong gió.
Marlo hoàn toàn không còn ý cười, lửa giận bùng lên, gào thét: “Tao từng bước nâng đỡ mày, mày lại phản bội tao, mày có xứng đáng với sự tin tưởng của Demonio không?!”
Đê dài ngàn dặm, sụp đổ vì tổ kiến. Hơn mười năm rồi, Trình Thù âm thầm nằm vùng, từng bước quét sạch chướng ngại. Bày mưu để mỗi người trên bàn cờ đều đấu đá không ngừng, làm suy kiệt sinh lực của tập đoàn.
Nghe vậy, anh cười khẩy, chỉ nói: “Nhiều năm trước, người của tập đoàn đã giết cha mẹ tao. Từ lúc đó, tao đã định sẵn là kẻ đoản mệnh. Còn về nâng đỡ… Chẳng lẽ nói dối nhiều quá, đến chính mày cũng tin vào điều đó rồi sao, Marlo.”
Trình Thù nhướng đuôi mắt, ánh nhìn sắc bén, châm biếm: “Ồ không đúng, phải gọi mày là… Demonio.”
Đồng tử Marlo co lại.
“Tự tạo ra nhân vật Demonio, sau đó tự mình đóng vai quản gia để nắm giữ quyền lãnh đạo tuyệt đối, rồi sử dụng Juvén để phân tán sự chú ý. Không lạ gì, không lạ gì, không lạ gì cả, cả thế giới không thể tìm thấy chút thông tin thật nào về Demonio.”
“Marlo, tao nghĩ vợ mày cũng không ngờ, người chồng trung thành của mình lại đến Phoenix để tìm thú vui. Con ruột mày cũng sẽ không biết, cha mình không phải là nhà từ thiện vớ vẩn gì cả, mà là tên trùm m@ túy độc ác.”
Trình Thù hơi ngẩng đầu, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt khinh miệt.
“Trừ mày ra, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai biết được.” Marlo ngoan cố bật cười, “Ha ha ha ha đợi mày chết rồi, tao lại trở về làm người nổi tiếng đức độ. Sebastiano, mày nghĩ mình có thể sống sót để truyền tin ra ngoài sao?”
Trình Thù sắc mặt không đổi, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tao nói tao muốn sống sao?”
Marlo khựng lại, sắc mặt đại biến.
“Tao chưa từng nói mình muốn sống.” Giọng điệu của anh lạnh lùng.
Cuối cùng, Marlo cũng nhận ra, đôi mắt hắn run rẩy.
Trình Thù lười biếng giơ tay lên, ra dấu im lặng, rồi từ từ dang rộng hai tay: “Suỵt, Marlo, hãy lắng nghe—”
Anh ngẩng đầu lên, từ từ nhắm mắt lại.
Marlo điên cuồng lùi lại, nhưng tai hắn vẫn nghe thấy giọng nói trầm lắng của Trình Thù vang lên từ sâu trong nhà thờ: “Mày có nghe thấy không, cha mẹ tao đang gọi tao.”
“Cô gái của tao… đang cầu nguyện.”
“Súc sinh, hãy xuống địa ngục để bồi táng cùng họ đi.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nhà thờ phát nổ, trời đất rung chuyển.
*
Rosa giật mình mở to mắt, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh đẫm trán.
Cô yếu ớt chống đỡ cơ thể, th ở dốc, bị nỗi sợ hãi dày vò một hồi lâu mới lấy lại được thần trí.
“Cô Rosa?”
Bác sĩ ngồi bên cạnh gấp cuốn sách lại, gương mặt lo lắng tiến lại gần, đặt tay lên trán cô kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi: “Cô ổn chứ?”
Môi cô khô nứt đến rỉ máu, cô lười biếng ngước mắt lên, giọng khàn khàn: “Tôi ổn, xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?”
Bác sĩ mỉm cười: “Nếu tính theo vĩ độ và kinh độ hiện tại của chúng ta, bây giờ là bảy giờ sáng ngày 8 tháng Mười Một.”
Rosa thu mình ôm gối, giọng điệu trầm lắng: “Vậy còn ở Trung Quốc thì sao?”
Bác sĩ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng vẫn lấy điện thoại ra tra cứu thời gian: “Ở Trung Quốc là mười một giờ đêm ngày 8 tháng Mười Một, sắp bước sang ngày 9 tháng Mười Một rồi.”
Mí mắt cô khẽ run, cô gượng đứng dậy, giọng mang chút cầu khẩn: “Trong bếp có món tráng miệng không? Tôi hơi thèm bánh ngọt.”
Bác sĩ gãi đầu, nhớ lại rồi đáp: “Chỉ có bánh muffin socola đơn giản thôi. Cô đói sao? Tôi sẽ vào bếp lấy cho cô một phần.”
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng bác sĩ vẫn vui mừng vì cuối cùng Rosa cũng có điều gì đó muốn ăn.
*
Nửa tiếng sau, cô lững thững lê dép về phòng mình.
Trên bàn đặt một phần bánh muffin socola, Rosa tự nhiên chia nó ra làm ba phần rồi chồng lên nhau, để nó trông bớt đơn sơ.
Cô mượn hai que diêm từ người đang hút thuốc bên ngoài, châm lửa, cắm lên bánh.
Căn phòng tối tăm, chỉ có ngọn lửa cam đỏ lay động tạo ra chút ánh sáng.
Rosa gượng cười, dùng giọng vui vẻ nói với chiếc ghế trống trước mặt: “Trình Thù, trong ba mươi phút cuối cùng này, em chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé! Anh ba mươi tuổi rồi đấy, có điều ước gì không?”
Một lúc lâu sau, cô tự nhiên chắp tay, nhắm mắt lại: “Em biết mà, anh lúc nào cũng khô khan. Để em nghĩ giúp anh nhé.”
“Anh sẽ ước gì nhỉ?”
Rosa cười, bắt chước giọng điệu của Trình Thù:
“Điều ước thứ nhất, mong mình trẻ hơn, để xứng đáng với em yêu của mình.”
“Điều ước thứ hai, hy vọng em yêu mãi mãi bình an vui vẻ.”
“Điều ước thứ ba, hy vọng mình có thể chết sau em yêu một phút, như vậy em yêu sẽ không cô đơn sợ hãi…”
Lời nói chưa dứt, giọng Rosa chợt thay đổi.
Cô không thể nói hết câu, giọng càng ngày càng nghẹn lại, cuối cùng từ “sợ” cũng hòa lẫn trong tiếng nức nở không thể kìm nén.
*
Khi mở mắt ra, que diêm đã cháy hết từ lâu.
Cảm xúc bị kìm nén lâu ngày của Rosa hoàn toàn bùng phát, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, rơi xuống bàn.
Cô khóc đến nỗi đôi vai run rẩy, ánh mắt hoang mang nhìn quanh.
Cuối cùng chỉ có thể cố gắng cắn môi, nuốt hết tiếng nức nở vào lòng.
Cô lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, rút que diêm ra, dùng dao nĩa cắt bánh muffin thành hai phần.
Rosa cúi đầu, vừa khóc vừa cố gắng ăn, nhét từng miếng vào miệng một cách đặc biệt nỗ lực.
Ăn xong, cô lại kéo phần bánh đối diện về phía mình, tiếp tục ăn, cho đến khi ăn đến mức buồn nôn vẫn không dừng lại.
Chỉ khi tất cả bánh muffin đã bị tiêu diệt, Rosa mới dám dừng lại.
Cô khẽ chạm vào ngực mình, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu Rosa, mày phải mạnh mẽ.”
Cô gượng cười, nhưng khi vô tình va vào bàn lúc quay người, cảm xúc của cô lại bất ngờ sụp đổ.
Rosa khóc đến cong cả lưng, tay bịt miệng, từ từ ngồi thụp xuống.
Cô đau khổ đến tột cùng, nhưng lời nói lại xen lẫn chút giọng điệu làm nũng: “Trình Thù, sao anh lại xui xẻo như vậy, điều ước nào cũng không thành hiện thực.”